Lộ Hành Phân Vân
-
Chương 7
Vệ Kiêu mất hồi lâu rốt cục ở trong núi tìm được một sơn động ẩn náu, đá
bừa bãi dây mây dây leo thấp thoáng, nếu không cẩn thận tìm kiếm, rất
khó phát hiện nơi này.
Lúc này hắn trọng thương khó khỏi, chắc chắn xung quanh bên ngoài đang lùng bắt hắn, nếu mạo hiểm đột phá vòng vây, phần thắng quá nhỏ. Vệ Kiêu bố trí tốt cửa hang, kéo cơ thể mệt nhoài ngồi ở trong góc, rồi đem lụa trắng trong Chiếu Uyên đao lấy ra một lần nữa.
Tên kia vì sao đưa cho hắn Chiếu Uyên đao vẫn như cũ là một câu đố, nhưng hiện nay người đang ở hiểm cảnh, cũng liền băn khoăn không được nhiều như vậy. Học thành đao pháp này, ít nhất nắm được hơn vài thành bảo mạng.
Trải ra lụa trắng, Vệ Kiêu tỉ mỉ kỹ càng nghiên cứu thân pháp đao thức trong đồ.
Đao pháp ghi chép trong lụa trắng tên là Bích Tiêu Thập Tam Thức, nhưng trong này chỉ có cửu thức, phần sau khuyết thiếu không được đầy đủ. Theo miêu tả bên trong, nếu học được thập tam thức, liền có uy lực phá trời cao, ngăn sông chảy, chặt núi đá.
Không băn khoăn đao pháp không hoàn chỉnh, Vệ Kiêu cần gấp sức mạnh bảo mệnh liền bắt đầu tập Bích Tiêu đao pháp này.
Vì vậy ở ngay trong núi đất không lớn, mỗi khi đêm khuya, thì có thể nghe được tiếng đao phong điên cuồng gào thét, cùng với tiếng thở dốc mệt mỏi của nam nhân.
Ban ngày không dám xuất sơn động, Vệ Kiêu ở ngay trong động nghiên cứu đao phổ, chỉ có tại ban đêm mới dám ra ngoài bẻ hái quả dại, luyện tập đao pháp.
Trong núi năm tháng thấm thoát, trong lúc lơ đãng đã trăm ngày.
Huyền nguyệt nhô cao, trong trời đêm thăm thẳm rơi một mảnh tinh mang, lấm tấm điểm điểm phô trần một buổi yên tĩnh.
Ban đêm trong núi chẳng hề yên lặng.
Đao phong gào thét, phá không chi thế.
Giơ tay chém xuống, đất đá bay mù trời, cành lá gãy lượn vòng.
Chỉ thấy một oai hùng nam nhi cầm trong tay trường đao, thân đao phiếm ánh sáng u tối yếu ớt, quỷ dị vô cùng.
Xoay người, cúi lưng, cầm ngang đao, xa xa một gốc cây đại thụ cứng cáp bị bổ ngang ra một đường sẹo, lung lay sắp đổ, nhưng cuối cùng không đổ xuống.
Thở hổn hển, Vệ Kiêu đặt mông ngồi dưới đất.
Bích Tiêu đao pháp này thật sự là tuyệt học, hắn chưa bao giờ học qua nội công tâm pháp cao thâm, lại đã có nội lực, vẫn chỉ có thể miễn cưỡng học được trước hai thức, mặt sau nhất định chỉ có loại hình này, mà một hai phần lại có thể có uy lực như thế, xác thực khiến Vệ Kiêu kinh ngạc vạn phần.
Chính mình thực sự là không công nhặt được một tuyệt học, nếu như bị ai đó biết, chẳng phải là cũng bị truy sát đến chân trời góc biển.
Mà làm cho Vệ Kiêu không ngờ chính là, xúi quẩy trong câu lúc này của hắn.
“Thời gian hắn cầm được Chiếu Uyên đã hơn ba tháng.” Nam nhân ngồi trên xe đẩy tiếng nói có hơi chút khàn khàn, vết sẹo trên má phải khiến khuôn mặt vốn cương nghị lộ ra vài phần dữ tợn.
“Ừhm, Lạc Lâm Chấn Quân không kiên nhẫn rồi, hắn cũng nên sắp luyện thành xuất sơn.” Hắc y nam nhân lộ ra dáng tươi cười tà tứ. “Lại một viên cờ đáng thương bị lợi dụng …”
“Đáng thương? Lời này thật là không giống có thể từ trong miệng Vong Xuyên Thành chủ nói ra.” Nam nhân trên xe lăn thản nhiên châm chọc.
Trì Trọng Hành vẫn là nhếch khóe miệng, lơ đễnh.
“Dương Diệc Phong năm đó chính là một lòng dạ từ bi, vạn sẽ không liên lụy người vô tội.”
“Cho nên Diệc Lĩnh hiện tại vẫn bị nhốt ở Bích Vân Tiêu Thiên.” Trong mắt Dương Diệc Phong hiện lên thống khổ không dễ dàng phát giác, sâu lắng sinh chát, rồi lại rất nhanh chìm lắng xuống, biến mất sâu bên trong, không để lại vết tích.
Trì Trọng Hành nâng lên chung trà, nhấp nhẹ một ngụm, cổ tay áo vàng thẫm dệt thành đường lân văn ở trong đêm đen sáng lóa phát quang.
“Đem người quanh núi bảo hộ Vệ Kiêu triệt tiêu đi.” Dương Diệc Phong nhìn bầu trời trầm tối, nhắm hai mắt lại. “Mặt khác, thả ra tin tức khi hắn được Chiếu Uyên đao. Trong ba tháng võ công tiến nhanh, đủ để sử dụng tuyệt học trong một đao song kiếm khiến thiên hạ thèm nhỏ dãi.”
“Ngươi một chiêu tuyệt thế này, bất lưu đường sống, không sợ hắn tìm ngươi phiền toái?”
Trầm mặc một lát, Dương Diệc Phong lạnh lùng nói: “Ta từng chết một lần, vốn đã không có bất luận cái gì đường sống, thì sao sợ hắn. Nếu hắn thật truy cứu, ngươi cũng trốn không thoát…”
“Ha ha ha…” Trì Trọng Hành đứng dậy, càn rỡ cười to, khuôn mặt quyến cuồng áp bách tùy tiện.
“Ta và ngươi bất quá mỗi bên đạt được cái cần đến, nếu ta dự định bước lên đỉnh giang hồ này, như thế nào lại e ngại hắn!”
Thân ảnh cao lớn ngăn trở một mảnh nguyệt huy, bàn tay mở ra khớp xương rõ ràng, từ từ hợp lại nắm chặt.
“Ta muốn giang hồ này, phong vân đều bởi ta!”
Quyến cuồng : nóng nảy cuồng ngạo.
Nguyệt huy : trăng sáng (nhưng rực hơn).
Lúc này hắn trọng thương khó khỏi, chắc chắn xung quanh bên ngoài đang lùng bắt hắn, nếu mạo hiểm đột phá vòng vây, phần thắng quá nhỏ. Vệ Kiêu bố trí tốt cửa hang, kéo cơ thể mệt nhoài ngồi ở trong góc, rồi đem lụa trắng trong Chiếu Uyên đao lấy ra một lần nữa.
Tên kia vì sao đưa cho hắn Chiếu Uyên đao vẫn như cũ là một câu đố, nhưng hiện nay người đang ở hiểm cảnh, cũng liền băn khoăn không được nhiều như vậy. Học thành đao pháp này, ít nhất nắm được hơn vài thành bảo mạng.
Trải ra lụa trắng, Vệ Kiêu tỉ mỉ kỹ càng nghiên cứu thân pháp đao thức trong đồ.
Đao pháp ghi chép trong lụa trắng tên là Bích Tiêu Thập Tam Thức, nhưng trong này chỉ có cửu thức, phần sau khuyết thiếu không được đầy đủ. Theo miêu tả bên trong, nếu học được thập tam thức, liền có uy lực phá trời cao, ngăn sông chảy, chặt núi đá.
Không băn khoăn đao pháp không hoàn chỉnh, Vệ Kiêu cần gấp sức mạnh bảo mệnh liền bắt đầu tập Bích Tiêu đao pháp này.
Vì vậy ở ngay trong núi đất không lớn, mỗi khi đêm khuya, thì có thể nghe được tiếng đao phong điên cuồng gào thét, cùng với tiếng thở dốc mệt mỏi của nam nhân.
Ban ngày không dám xuất sơn động, Vệ Kiêu ở ngay trong động nghiên cứu đao phổ, chỉ có tại ban đêm mới dám ra ngoài bẻ hái quả dại, luyện tập đao pháp.
Trong núi năm tháng thấm thoát, trong lúc lơ đãng đã trăm ngày.
Huyền nguyệt nhô cao, trong trời đêm thăm thẳm rơi một mảnh tinh mang, lấm tấm điểm điểm phô trần một buổi yên tĩnh.
Ban đêm trong núi chẳng hề yên lặng.
Đao phong gào thét, phá không chi thế.
Giơ tay chém xuống, đất đá bay mù trời, cành lá gãy lượn vòng.
Chỉ thấy một oai hùng nam nhi cầm trong tay trường đao, thân đao phiếm ánh sáng u tối yếu ớt, quỷ dị vô cùng.
Xoay người, cúi lưng, cầm ngang đao, xa xa một gốc cây đại thụ cứng cáp bị bổ ngang ra một đường sẹo, lung lay sắp đổ, nhưng cuối cùng không đổ xuống.
Thở hổn hển, Vệ Kiêu đặt mông ngồi dưới đất.
Bích Tiêu đao pháp này thật sự là tuyệt học, hắn chưa bao giờ học qua nội công tâm pháp cao thâm, lại đã có nội lực, vẫn chỉ có thể miễn cưỡng học được trước hai thức, mặt sau nhất định chỉ có loại hình này, mà một hai phần lại có thể có uy lực như thế, xác thực khiến Vệ Kiêu kinh ngạc vạn phần.
Chính mình thực sự là không công nhặt được một tuyệt học, nếu như bị ai đó biết, chẳng phải là cũng bị truy sát đến chân trời góc biển.
Mà làm cho Vệ Kiêu không ngờ chính là, xúi quẩy trong câu lúc này của hắn.
“Thời gian hắn cầm được Chiếu Uyên đã hơn ba tháng.” Nam nhân ngồi trên xe đẩy tiếng nói có hơi chút khàn khàn, vết sẹo trên má phải khiến khuôn mặt vốn cương nghị lộ ra vài phần dữ tợn.
“Ừhm, Lạc Lâm Chấn Quân không kiên nhẫn rồi, hắn cũng nên sắp luyện thành xuất sơn.” Hắc y nam nhân lộ ra dáng tươi cười tà tứ. “Lại một viên cờ đáng thương bị lợi dụng …”
“Đáng thương? Lời này thật là không giống có thể từ trong miệng Vong Xuyên Thành chủ nói ra.” Nam nhân trên xe lăn thản nhiên châm chọc.
Trì Trọng Hành vẫn là nhếch khóe miệng, lơ đễnh.
“Dương Diệc Phong năm đó chính là một lòng dạ từ bi, vạn sẽ không liên lụy người vô tội.”
“Cho nên Diệc Lĩnh hiện tại vẫn bị nhốt ở Bích Vân Tiêu Thiên.” Trong mắt Dương Diệc Phong hiện lên thống khổ không dễ dàng phát giác, sâu lắng sinh chát, rồi lại rất nhanh chìm lắng xuống, biến mất sâu bên trong, không để lại vết tích.
Trì Trọng Hành nâng lên chung trà, nhấp nhẹ một ngụm, cổ tay áo vàng thẫm dệt thành đường lân văn ở trong đêm đen sáng lóa phát quang.
“Đem người quanh núi bảo hộ Vệ Kiêu triệt tiêu đi.” Dương Diệc Phong nhìn bầu trời trầm tối, nhắm hai mắt lại. “Mặt khác, thả ra tin tức khi hắn được Chiếu Uyên đao. Trong ba tháng võ công tiến nhanh, đủ để sử dụng tuyệt học trong một đao song kiếm khiến thiên hạ thèm nhỏ dãi.”
“Ngươi một chiêu tuyệt thế này, bất lưu đường sống, không sợ hắn tìm ngươi phiền toái?”
Trầm mặc một lát, Dương Diệc Phong lạnh lùng nói: “Ta từng chết một lần, vốn đã không có bất luận cái gì đường sống, thì sao sợ hắn. Nếu hắn thật truy cứu, ngươi cũng trốn không thoát…”
“Ha ha ha…” Trì Trọng Hành đứng dậy, càn rỡ cười to, khuôn mặt quyến cuồng áp bách tùy tiện.
“Ta và ngươi bất quá mỗi bên đạt được cái cần đến, nếu ta dự định bước lên đỉnh giang hồ này, như thế nào lại e ngại hắn!”
Thân ảnh cao lớn ngăn trở một mảnh nguyệt huy, bàn tay mở ra khớp xương rõ ràng, từ từ hợp lại nắm chặt.
“Ta muốn giang hồ này, phong vân đều bởi ta!”
Quyến cuồng : nóng nảy cuồng ngạo.
Nguyệt huy : trăng sáng (nhưng rực hơn).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook