Lỡ Đụng Phải Tổ Kiến Lửa Thì Chạy Còn Kịp Không
25: Em Muốn Đi Dạo Với Anh Hay Tiếp Tục Ở Đây


-Ai ya, con bé này.

Dì sao dám chứ? Chỉ là A Hiên nãy giờ phụng phịu vì con đến muộn vào ngày sinh nhật của nó thôi- Dương phu nhân mỉm cười-Kìa mẹ, con có phụng phịu đâu - Thiếu gia nhà họ Dương bước đến.

Dáng người cậu cao; đường nét trên khuôn mặt thanh tú; làn da rám nắng khỏe mạnh.

Đôi mắt sáng, tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ.

Nhìn bên ngoài khó ai tin rằng chàng trai trẻ này đã mang hàm Thiếu tá trong quân ngũ.

Chính vì vậy cậu luôn là niềm tự hào để Dương phu nhân khoe khoang với mấy bà bạn của mình.

Bà cảnh cáo cậu phải nghiêm chỉnh rồi bước tới chỗ hội bạn của mình để trò chuyện.-Chào anh chàng Thiếu tá.

Chị đến muộn không biết có phải đứng tấn chịu phạt không nhỉ? -An An thay đổi thái độ khác hẳn khi với Dương thị.

Vì trong ngôi nhà này, người duy nhất khiến cô cảm thấy ấm áp có lẽ là đệ đệ kém cô 4 tuổi này mà thôi.-Ai dám phạt chị chứ? Đến muộn thì chắc không quên quà đúng không? -Hạo Hiên giả vờ giận dỗi nói-Chị không dám quên quà đâu ạ.

Đây, cầm lấy.


Chúc mừng sinh nhật tuổi 22.-An An đưa cho cậu chiếc hộp màu đen bí ẩn.

Hạo Hiên mở ra liền trông thấy một chiếc đồng hồ tinh xảo nhưng không kém phần nam tính.-Thiết kế riêng cho em đấy.

Mong là em thích nó-Cảm ơn quà của bà chị.

Ngày mai em sẽ đeo luôn.-Hạo Hiên cười tươi, đáp-Giữ hình tượng đi ngài Thiếu tá.

22 tuổi rồi mà còn trẻ con thế thì bao giờ mới dẫn chị gặp em dâu đây-Ôi chị nói khẽ thôi -Hạo Hiên liếc nhìn, thấy Dương phu nhân đang bận tiếp chuyện, thở phào nhẹ nhõm -Mẹ đang hối em dữ lắm đấy.

Giờ toàn ở đơn vị có dám về nhà đâu.-An An bật cười vì thấy dáng vẻ thiểu não của cậu em mình.

Quản gia bước tới nói với hai người:-Lão gia đang đợi hai người đến để giới thiệu với bạn của ông ấy ạ-Được, tôi biết rồi.

Chú cứ làm việc tiếp đi -Hạo Hiên đáp- Chị, mình đi thôi-Cậu ra hiệu-Chị đi ra đây một chút.

Em cứ đi trước đi - An An trả lời.

Hạo Hiên gật đầu bước vào phía trong.

Khí chất mạnh mẽ, nam tính quyến rũ của cậu khiến không ít cô gái trẻ ngượng ngùng, ngưỡng mộ nhìn theo.An An quay đi, tiến về phòng vệ sinh.

Cô nhìn mình trước gương, điều chỉnh biểu cảm, trấn an bản thân trước khi gặp cha của mình.

Có lẽ gần cả năm trời kể từ lần nói chuyện trực tiếp giữa hai người.

Đã rất lâu rồi cô không còn cảm thấy hạnh phúc tại chính ngôi nhà mà cô lớn lên.

Từ khi mẹ mất, khoảng cách giữa cô và cha mình ngày càng lớn dần khiến cô không còn nhớ lần cuối cô cười với ông là khi nào nữa.

Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, dần dần tiến về phía đám đông đang vui vẻ chào hỏi.

Cô trông thấy Hạo Hiên và người đàn ông đang bắt tay, giới thiệu bên cạnh chính là cha cô - Chủ tịch tập đoàn XX phát triển nhất phía Bắc của VN.

Cô bước đến, gật đầu chào .Ông chần chừ gật đầu lại rồi lại tiếp tục nói chuyện.-Chà, cô gái trẻ này là con gái tài năng của Chủ tịch Dương sao?-Phải, con bé vẫn còn nhiều thiếu sót cần học tập kinh nghiệm nhiều-Ông mỉm cười đáp-Ông không phải khiêm tốn.

Ai chả biết con gái ông là tài nữ trong giời ngoại giao được nhiều công ty săn đón.


Đáng tiếc là đầu quân cho Hạ gia mất rồi.

Chúng tôi còn thấy tiếc.

Ông không thấy tiếc sao?-Mọi người xung quanh vừa cười vừa nói.-Chị ấy muốn làm cho ai là quyền của chị ấy.

Gia đình chúng tôi tôn trọng quyết định của chị ấy.

Chẳng phải con của quý công ty cũng đang thực tập tại công ty của Hạ gia hay sao - Hạo Hiên nhướng mày nói.Bầu không khí trở nên gượng gạo, mọi người đều kiếm cớ để rời đi chỗ khác.

An An mỉm cười khi thấy cậu em trai này vẫn nóng nảy như vậy.

Còn mặt Chủ tịch Dương vẫn trầm ổn, nở nụ cười tiêu chuẩn.

Ông vỗ vai cậu rồi đi lên sân khấu tiếp tục chủ trì bữa tiệc.-Không biết là tiệc của em hay của ông ấy nữa- Hạo Hiên uống một hớp vang trắng, nói với An An-Em nên biết ơn khi vừa nãy ông ấy không phạt em vì lời nói kém lịch sự như vậy đó-An An lắc chiếc ly, nói-Em không sợ.

Họ dám nói kiểu vậy thì em đáp trả theo kiểu của em thôi-Hạo Hiên kiêu ngạo nói-Đúng là bó tay với em mà.

Thế khi nào định về tiếp quản công ty đây?-Không biết nữa.

Em chưa có dự định về ngay.

Trong đơn vị vẫn thoải mái hơn nhiều.

-Hạo Hiên nhún vai trả lời-Vậy thì Hạ gia chúng tôi sắp có một đối thủ đáng gờm nếu Dương thiếu gia quay về mất -Hạ Anh Tú từ phía sau bước tới, cụng ly với Hạo Hiên nói-Anh Tú đại ca! Anh đến từ lúc nào vậy ?-Hạo Hiên mừng rỡ ôm lấy anh-Được rồi, được rồi.


Định ngạt chết anh à?-Anh Tú vỗ vỗ ra hiệu.-Thế chị Hạ Nhiên có đến cùng không ạ? - Hạo Hiên buông người ra, nhìn về phía sau đảo mắt tìm người-Không đến.

Con bé đang đi công tác.- Anh Tú nhìn về phía An An.

Cô gật đầu chào, anh cũng mỉm cười chào lại-Tiếc quá.

Em muốn chị ấy tư vấn thêm về vũ khí mới mà -Hạo Hiên ngậm ngùi nói-Hai đứa suốt ngày chỉ có súng với ống.

Đam mê lạ người quá, Thiếu tá Dương ạ -Anh Tú bất lực nói-Nếu phải quay về công ty để đối đầu với người lòng dạ hiểm sâu như anh thì em cũng muốn xin rút lui đấy -Hạo Hiên mỉm cười.-Nói thế là không cần quà nữa rồi phải không ?-Anh Tú nhướng mày-Sinh nhật ai lại không muốn quà chứ.

Đùa thôi.

Đùa thôi ạ-Quà ở sảnh đấy.

Trong đấy có quà của Hạ Nhiên luôn.

Chắc không cần anh phải tìm hộ nhỉ ? -Anh Tú đáp-Anh với chị An An nói chuyện tiếp đi.

Em đi trước đây-Hạo Hiên rời đi nhanh chóng ,để lại An An một mình đứng cùng với anh.-Thế nào? Em muốn đi dạo với anh hay tiếp tục ở đây ? -Hạ Anh Tú mỉm cười, nói*****.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương