" Chuyện này..."

Thẩm Bạch Phong anh có nên tin Đồng Giai Nhiên hay không?

Từ tận đáy lòng anh cho thấy Đồng Giai Mẫn nhất định không phải loại người có nhân cách thối nát như vậy. Anh tin chắc chắn có uẩn khúc gì đó.

Nhưng những lời Đồng Giai Nhiên nói có thật là đúng? Anh không muốn tin.

Một người con gái rất tốt, luôn xuất hiện mỗi khi anh cần dù anh có phũ phàng, ruồng rẫy đi chăng nữa.

" Em biết anh sẽ không tin em mà."

Đồng Giai Nhiên cũng chỉ là bất đắc dĩ nên mới nói như vậy. Nhưng sau khi dứt lời cô mới biết, Thẩm Bạch Phong đã thay đổi. Anh dường như không tin lời cô nói nữa.

Nhìn thấy vẻ do dự nửa muốn tin nửa ngập ngừng kia, cô phát hiện mình đã sắp đánh mất người đàn ông tuyệt vời ấy.

Những lúc cô né tránh anh để đi theo Trương Tử Danh thì người luôn bên anh chia sẻ nỗi buồn đều là em gái cô. Cô không biết được liệu chính vì thế mà sự tin tưởng anh dành cho cô biến mất hay là do anh yêu Đồng Giai Mẫn.

" Không phải đâu Nhiên.."

Người ta thường nói, " Lòng tin của con người như một tờ giấy, một khi nó đã bị nhàu nát thì không bao giờ có thể phẳng phiu trở lại." Mất đi lòng tin, đặc biệt là sự tin tưởng đối với người mình yêu không còn thì mối quan hệ này hẳn đang đứng bên bờ vực sụp đổ.

Anh không biết bản thân mình có nên tin Đồng Giai Nhiên hay không? Trái tim anh như tách ra làm hai. Một cái thì giục anh nên tin cô, cái còn lại thì ngăn cản anh tin cô. Anh nên chọn cái nào đây.

Nhưng cô là người anh yêu, sự tin tưởng trong tình yêu thực sự không thể thiếu được.

" Anh đã yêu Tiểu Mẫn có đúng không?"

" Không thể nào!"

Sao anh lại phản ứng nhanh đến như vậy, sao anh lại phủ định ngay sau khi cô vừa dứt lời?

Anh đã có tình cảm với Đồng Giai Mẫn rồi phải không?

Chính sự quan tâm, ân cần của đứa em gái ấy đã khiến anh rung động.

Thẩm Bạch Phong chắc chắn rằng anh biết rõ tình cảm chân thật của bản thân, anh chỉ yêu duy nhất một mình Đồng Giai Nhiên. Ngoài cô ra trái tim anh không còn chỗ trống cho bất kỳ ai nữa.

" Chẳng lẽ anh không thắc mắc tại sao mỗi khi em đi theo Trương Tử Danh thì Đồng Giai Mẫn lại luôn xuất hiện...em ấy ở bên cạnh anh mỗi lúc không có em hay sao?"

Nghe Đồng Giai Nhiên nói vậy tự dưng anh cũng bị lay động theo.

Đến giờ thì anh nghiêng về cô hơn, anh tin tưởng cô hơn. Anh liền sâu chuỗi lại tất cả sự việc gần đây và cả vụ hành hung hôm qua.

Đúng thật! Mỗi khi anh tuyệt vọng dõi theo Đồng Giai Nhiên đi bên cạnh Trương Tử Danh thì Đồng Giai Mẫn lại xuất hiện. Cô ta an ủi anh, quan tâm anh, thậm chí còn cùng anh rảo bước về nhà.

Nhưng hai người họ là chị em, là huyết thống tình thâm, dù có ghét nhau thì cũng không thể hãm hại nhau như vậy.

Hơn nữa, Đồng Giai Mẫn...ưu điểm của cô ta rất nhiều, anh dường như không tìn thấy lỗ hỏng nhân cách nào từ con người ấy. Chẳng lẽ là vì lớp mặt nạ quá dày?

" Tại sao Đồng Giai Mẫn phải làm thế, giúp ích gì cho bản thân cô ta chứ?"

Đồng Giai Nhiên hai mắt ngấn nước tuôn dài trêи má, cô nấc lên từng tiếng gắng gượng đau khổ nói từng chữ.

" Bởi vì em ấy cũng yêu anh. Em ấy muốn ly gian chúng ta. "

Nghe đến đây thì sự tin tưởng của anh đối với Đồng Giai Nhiên lại càng tăng cao.

Anh có thể cảm nhận được tình cảm của Đồng Giai Mẫn thông qua những bữa cơm tự tay nấu cho anh, những câu nói an ủi mỗi khi anh buồn, những giọt nước mắt đau đớn mỗi khi anh hắt hủi.

Anh vòng tay kéo Đồng Giai Nhiên vào lòng, ghì chặt lấy cô như không muốn rời xa.

" Nhiên, anh xin lỗi, xin lỗi vì đã nghi ngờ tình cảm của em. Xin lỗi vì đã làm tổn thương em."

" Không, Phong, là do em đã không ở bên cạnh anh những lúc anh cần."

Để có một mối quan hệ lâu dài, bền chặt và hạnh phúc thì chỉ yêu thôi là chưa đủ mà cần phải biết vun đắp tình cảm sau những lần cãi vã. Anh tin rằng cả hai đều đã làm được điều ấy để giữ gìn tình của của hai người.

Từ phía hành lang, Đồng Giai Mẫn đứng nhìn đôi nam nữ ân ái ôm nhau sau khi cãi vã thì tự dưng lại đau nhói trong tim.

Cô nhìn họ không chớp mắt, như muốn kìm lại những giọt lệ đau đớn.

Chị gái cô và Thẩm Bạch Phong đã làm lành với nhau thì cô nên vui mới phải chứ, tại sao lại như muốn gào khóc thế này.

Nhìn tình cảm sâu đậm của hai người họ, có lẽ cô cần phải học cách chấp nhận và không nuôi hi vọng thêm cho chuyện tình này nữa.

" Mẫn, em đang khóc đấy à?"

Không biết từ khi nào Đình Mục Quân đã ở ngay sau cô, anh dịu dàng vòng tay qua bụng kéo cô vào lòng mình, nhẹ nhàng hôn lên má cô. Bất chợt thấy những giọt lệ tuôn trêи má thì trái tim nhói đau.

Nghe thấy giọng nói lo lắng của anh vang vọng bên tai, bấy giờ cô mới hồi tỉnh khỏi sự đau đớn tuyệt vọng.

Sao cô cứ phải nhấn chìm bản thân vào người không yêu mình chứ? Cô có Đình Mục Quân, anh sẵn sàng làm tất cả vì cô mà không mong được đáp lại. Cô nên tôn trọng người hiện tại chứ không phải mong chờ một chuyện tình viển vông không có hi vọng.

" Không có, chỉ là em đang mừng cho chị Tiểu Nhiên mà thôi."

Thấy cô nói vậy anh cũng nhẹ lòng, dịu dàng nâng cằm cô lên hôn lên cánh môi phớt hồng kia. Nụ hôn càng lúc càng sâu, họ dường như không thèm để ý đến con cẩu cô đơn Hạ Y Y đang đứng đằng sau tặc lưỡi lắc đầu.

" Em đó, đừng quá vun đắp cho mối quan hệ của người khác mà quên đi bản thân mình."

" Tiểu Đình, em có thể yêu anh không?"

" Có thể, chỉ cần trái tim em đồng ý."

...

" Đồng Giai Nhiên, không ngờ em lại biết diễn xuất."

Trương Tử Danh cầm trêи tay điếu thuốc lá điện tử hút phê pha rồi nhả khói, nở nụ cười hả hê với Đồng Giai Nhiên.

Cô mặc trêи mình bộ váy hở hang thiếu vải uốn éo trong lòng Trương Tử Danh, hùa theo tiếng nhạc xập xình nơi hộp đêm mà đáp.

Không biết từ lúc nào mà cô có thể nhẫn tâm, không màng nhân cách hãm hại em gái mình. Dù không nỡ nhưng quan hệ giữa cô và hắn không thể để Thẩm Bạch Phong nghi ngờ nên đành dùng Đồng Giai Mẫn để bao che.

" Chỉ lần này thôi. Tôi cảnh cáo anh nếu còn lần sau anh ra tay hành hung Thẩm Bạch Phong thì tôi sẽ mặc kệ anh đấy."

" Bảo bối, em yên tâm đi, chỉ cần phục vụ tôi chu đáo em thì thằng người yêu em sẽ được an toàn."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương