Livestreaming Ân Ái H FULL
-
15: Giải Tán
“Mọi người, mau giải tán!” Đầu dây bên kia là giọng của người đàn ông, chính là người vệ sĩ ban nãy, khẩn cấp thông báo cho các nữ live stream mau giải tán, tự mình cứu mạng.
"Này, ông chủ Lý, hàng đã đến nơi rồi, nhưng chỗ ông lại không trả tiền, tôi không thể giao nha!"
"Ai da, không phải là tôi không nể mặt ông, nhưng mà thật sự không thể đặt ra tiền lệ này, ông phải biết! "
Người cảnh sát đẩy cửa ra, cuộc trò chuyện lọt vào tai.
Chỉ là một người phụ nữ chức nghiệp bình thường thôi sao? Người cảnh sát liếc nhìn vào trong.
Tô Vãn nắm chặt điện thoại, mỉm cười xin lỗi, "Tôi xin lỗi, tôi đang nói chuyện điện thoại, có làm phiền anh không?"
Người cảnh sát tỉ mỉ quan sát cô.
May mà hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác dài che đi chiếc váy bó sát gợi cảm.
Đừng hoảng sợ, cô tự nhủ, miễn đừng như những người không may mắn kia, bị bắt ngay tại trận khi đang live stream, nếu không, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường đến khách sạn để bàn công việc.
Người cảnh sát bị cô lừa, quay lưng bỏ đi.
Tối nay khách sạn cao cấp này rất hỗn loạn, luôn có tiếng con gái la hét hoặc đồ đạc đổ vỡ.
Tô Vãn sợ hãi tìm mọi cách chạy thoát thân.
Có cảnh sát chặn ở cầu thang, chỉ cần là phụ nữ, không quan tâm có phải là nữ live stream hay không, trước hết giữ lại rồi nói, bắt nhầm có thể thả, nhưng tuyệt đối không bắt sót một người!
Cô run lên vì sợ hãi, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, cô lặng lẽ từ hành lang đi vòng qua, tiếp tục trốn.
Cô không rõ liệu cuộc đột kích đêm nay có liên quan đến việc cô tiếp cận cảnh sát đêm qua hay không, nếu có thì thật quá đáng sợ.
Đối với cảnh sát, đêm nay đã thành công tốt đẹp, hàng chục nữ live stream bị bắt tại chỗ, các cô gái bị còng tay, nhốt vào xe cảnh sát để đưa đi, còi cảnh sát chói tai vang lên, thu hút đám người đi đường nhanh chóng vây xem, không bao lâu đã tạo thành một vòng tròn lớn, đứng đó bàn luận sôi nổi còn chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cô gái từ khi bước ra ngoài thì luôn cúi đầu, không lên tiếng, ánh mắt tĩnh mịch, hoàn toàn khác với vẻ phong tình khi live stream.
Lê Trú nhìn thấy có người chụp ảnh, anh giơ tay hất đi điện thoại của người đó, người đó tức giận và kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, anh ngậm điếu thuốc trong miệng nhìn lại, khí thế oai phong lẫm liệt của viên cảnh sát có vẻ như áp đảo, người kia đột nhiên không dám phát biểu nữa, mặt xám xịt đi nhặt điện thoại lên.
Lê Trú ra lệnh cho thuộc hạ xua đuổi tất cả những người qua đường đang đứng xem, ánh mắt trong lúc vô tình quét nhìn qua con hẻm nhỏ ở phía sau, kết quả là bắt gặp một chuyện.
Một bóng đen mảnh mai vụt qua, giống như một bóng ma đột nhiên xuất hiện.
Bản năng nhạy bén của cảnh sát khiến Lê Trú ngay lập tức nhận ra đây là con cá lọt lưới, anh đuổi theo ngay lập tức.
Sau cuộc thoát ly gay cấn, thể lực của cô gái rõ ràng đã rất yếu, chạy càng lúc càng chậm.
Anh đột ngột tăng tốc độ, giật cổ áo của cô.
Cô không hét lên mất kiểm soát ngay tại chỗ như những cô gái khác, nhưng cũng không nói một lời.
Những gì xảy ra tiếp theo đã chứng minh, nó gần như đã cứu được cô.
Cô hoảng hốt ngã xuống trước mặt anh, nhịp thở rối loạn, gấp gáp.
Ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng hốt lo sợ.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, sắc mặt cô trở nên tái nhợt, hoàn toàn khác với vẻ phóng đãng và dụ hoặc của đêm qua.
Hóa ra là cô.
Lê Trú khựng lại một chút, nhưng Uyển Thu đã nắm bắt cơ hội này để đứng dậy và chạy! Nhưng Lê Trú trong giây lát đã khôi phục lại tinh thần, ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén, vươn tay bắt lấy cánh tay cô.
Anh kéo mạnh đến mức xoay cả người cô ngã vào lòng anh, mặt đối mặt.
“Buông ra đi, làm ơn!” Giọng điệu lo lắng thái quá khiến giọng cô gần như khàn đi.
Nhưng người đàn ông như Lê Trú sẽ không mềm lòng như đêm qua khi anh đang làm việc nghiêm túc.
Nhìn thấy anh bất động, Uyển Thu phát điên lên! Nếu cứ tiếp tục thế này, các cảnh sát khác sẽ đến, khó khăn lắm cô mới chạy thoát cửa tử, không lẽ phía trước bốn bức tường đang đợi cô sao?
Cô lo lắng kêu lên, "Làm ơn! Buông ra đi, chỉ lần này thôi!"
Anh không cần phải tra khảo, sự hoảng sợ, cố gắng chạy trốn, cầu xin đủ mọi cách, tất cả đều chứng minh rằng cô thực sự có liên quan đến nền tảng khiêu dâm, thậm chí có thể là một trong những phụ nữ live stream!
Anh không thể để cô đi, nhất định không thể.
Lê Trú nghiến răng, ngay sau đó, anh nắm cổ tay cô nhấc lên.
Uyển Thu cảm nhận thấy một sức mạnh không thể cưỡng lại, trong nháy mắt, cô đã bị đè lên tường, cổ tay gắt gao ôm ở trên đầu, không thể nhúc nhích.
Chiếc áo khoác đột nhiên bị kéo căng ra, phần ngực được bọc trong chiếc váy bó sát phồng lên áp vào ngực anh vì khoảng cách quá gần.
Cả anh và cô đều không để ý, cô vẫn vội vàng hạ giọng van xin: "Tha cho em lần này đi, sau này em sẽ không bao giờ tham gia nữa! Anh trai ngoan, em sẽ đền đáp cho anh, bằng thân thể của mình! "
Nhưng chính những lời này lại khiến Lê Trú bùng lên ngọn lửa vô danh, anh nhéo hàm nhỏ của cô, bắt cô ngẩng mặt lên.
Cô vẫn đang khóc, đôi mắt to ngấn nước rất đáng thương, "Anh đừng giao em ra! Em sẽ chết đó! "
“Nói cho tôi biết,” Lê Trú ghé sát mặt cô, “Em là Tô Vãn?” Giọng điệu của anh rất trầm thấp.
Tim cô đập mạnh, gần như ngừng thở trong giây lát.
"Không! " Cô vô thức phủ nhận, bởi vì ánh mắt anh đều nói cho cô biết nếu cô thừa nhận thì sẽ chết thảm, "Em, em chỉ biết cô ấy! "
Lê Trú nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên gia tăng sức mạnh áp chế cô, cô ậm ự ở dưới người anh, "Đừng!"
Cô nhắm chặt hai mắt, gấu váy đột nhiên bị vén lên, làn da mịn màng trên đùi bị lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông bao phủ, lập tức trở nên căng thẳng vô cùng.
Cô vừa muốn rên rỉ, nhưng chưa kịp phát ra âm thanh, tiếng còi cảnh sát đột nhiên vang lên, đang ở trong ngõ! Ngay sau đó, ở ngã tư có đèn rọi vào.
"Lão đại, anh có ở trong đó không? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook