Livestream Siêu Kinh Dị
-
Chương 367: Trang phục mới của ma quỷ (hạ)
“Một lần nọ, tôi suýt bị ông ta bóp cổ chết. Lần khác, tôi suy yếu đến mức suýt mất nửa cái mạng, sau đó được ông ta gọi bác sĩ đến biệt thự chạy chữa.
Có quá nhiều tình huống tương tự xảy ra. Tôi sợ rằng mình sẽ không thể sống sót đến cuối năm nay. Không lâu nữa đâum tôi sẽ bị ông ấy chơi tới chết.
Tôi không thể ngồi yên, tôi cố gắng cầu cứu để thoát khỏi đó.
Thực ra, tôi đã thành công; nhưng con ác ma Lý Trường Quý này khủng khiếp hơn tôi nghĩ. Ông ta đe dọa tôi bằng những bức ảnh chụp lén kia, và dùng mối quan hệ của bản thân để gây áp lực cho tôi. Thậm chí, cha mẹ tôi từng bị tai nạn xe hơi trong thời gian đó.
Tôi biết chính do ông ta gây ra; tôi không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ông ấy.
Trở lại biệt thự một lần nữa, Lý Trường Quý đã tra tấn tôi dã man hơn. Tôi phải ngất đi trong tiếng la hét thảm thiết mỗi đêm. Qua ngày hôm sau, ông ta đánh thức tôi dậy, để rồi tiếp tục quá trình tra tấn trong đêm tiếp theo.
Những ngày như thế sẽ không bao giờ kết thúc. Muốn hoàn toàn thoát khỏi Lý Trường Quỷ, tôi chỉ có thể nghĩ ra một cách duy nhất - đó là giết chết ông ta!
Những suy nghĩ tương tự đã xuất hiện trong đầu tôi rất nhiều lần, nhưng bản thân tôi lại thua xa ông ấy về mặt sức mạnh và thể hình. Không những thế, có đầy các nhân viên bảo vệ xung quanh ngôi biệt thự cùng một hệ thống camera dày đặc. Đa phần các khoảng thời gian trong ngày, tôi đều bị ông ta giám sát sít sao.
Lý Trường Quý là một người rất thận trọng. Thậm chí, chẳng có bất cứ những thứ sắc nhọn hay góc cạnh nào trong cả căn biệt thự đó, huống chi là một con dao.
Lúc ấy, tôi đã phát điên lên rồi. Ngoài việc cố gắng hết sức để hầu hạ Lý Trường Quý và làm vui lòng nhân viên canh gác tôi mỗi khi ông ta rời khỏi biệt thự, tất cả những gì tôi nghĩ trong đầu là làm thế nào để giết chết Lý Trường Quý.
Sau vài ngày đau khổ tiếp theo, cuối cùng thì tôi cũng biết được điểm yếu của Lý Trường Quý từ miệng gã bác sĩ canh gác tôi.
Ông ấy có vấn đề về tim, mỗi ngày sẽ phải uống thuốc đều đặn trước khi ăn sáng và không được vận động mạnh hoặc tiếp nhận quá nhiều kích thích sau khi uống thuốc một thời gian. Bằng không, sẽ gây ra ảnh hưởng xấu cho quá trình hồi phục của tim. Đây cũng là lý do vì sao mà ông ấy chỉ hành hạ tôi vào ban đêm.
Sau khi biết chuyện này, tôi bắt đầu cố gắng quyến rũ ông ta vào buổi sáng, nhưng không phải là kiểu công khai mời gọi. Bị ông ta hành hạ lâu như vậy, tôi biết chính xác phải làm gì để kích động cái thằng biến thái này.
Tôi sẽ cố ý làm ra vẻ sợ hãi, phẫn uất, nhưng không dám phản kháng. Tôi cố ý xuất hiện trước mặt ông ta, sau đó bỏ chạy như một con mồi sợ hãi.
Lý Trường Quý nhanh chóng cắn câu. Xưa nay, lão già đó bị yếu sinh lý. Ông ta chỉ có thể cắn tôi, tra tấn xác thịt của tôi, khiến tôi khuất phục. Từ đó mới thể hiện rõ bản lĩnh đàn ông của ông ta.
Tôi giả vờ tuyệt vọng, tức giận và bất lực. Thực tế, kế hoạch của tôi đã thành công được một nửa.
Lý Trường Quý không có khả năng quan hệ tình dục với tôi nhưng lại thích ép tôi uống thuốc, xem tôi sa đọa. Nhưng bản thân ông ta không bao giờ đụng đến những thứ thuốc kích thích đó vì căn bệnh tim. Ông ấy rất ham sống. Mỗi một bữa ăn của ông ta đều do các chuyên gia dinh dưỡng và bác sĩ cá nhân cân đo đong đếm để sắp xếp. Tôi không có khả năng bỏ thuốc vào đồ ăn của ông ấy. Thế nhưng mà, tôi không hề lãng phí bất cứ cơ hội nào. Khi ông ta ép tôi ăn những loại thuốc kích thích đó, tôi sẽ bí mật giấu một ít dưới đầu lưỡi của mình. Sau đó, thừa dịp Lý Trường Quý không chú ý, tôi sẽ giấu tại một xó xỉnh nào đó trong căn biệt thự.
Viên thuốc nho nhỏ đó chính là hy vọng duy nhất của tôi để giết chết Lý Trường Quý, và nó cũng là động lực để tôi sống sót.
Không lâu sau, tôi đã nghĩ ra một cách rất hay ho. Phương pháp này có thể khiến Lý Trường Quý lơ đãng ăn vào thuốc kích thích mà không hề hay biết.
Sáng hôm sau tắm xong, tôi né camera, nghiền một viên thuốc nhỏ thành bột rồi bôi lên người, thoa vào vị trí cơ thể mà Lý Trường Quý thích cắn.
Dĩ nhiên, ông ta lao tới như một con chó già.
Lần này, ông ấy tra tấn tôi dữ dội hơn múc bình thường. Tôi bị chảy máu nhiều chỗ. Hành động của Lý Trường Quý rất thô lỗ, hai mắt đỏ ngầu, thậm chí còn hồi phục được một chút sức mạnh sinh lý của đàn ông.
Tên kinh tởm như giòi bọ đó thậm chí còn không biết rằng mình khỏi bệnh là nhờ thuốc. Ông ta nghĩ đó là do cách điều dưỡng lâu năm của bản thân, và giờ cuối cùng đã có tác dụng.
Ông ấy yêu cầu chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị cho bản thân một bữa ăn có tác dụng tráng dương. Mỗi lần nhìn tôi, ánh mắt của ông ấy càng thêm háo hức,
Nhưng tôi không vội. Tôi từ từ dụ dỗ, và liên tục tăng liều lượng.
Cho đến sáng hôm xảy ra vụ tai nạn, tôi nghiền tất cả những viên thuốc còn lại thành bột, cẩn thận bôi lên người một lớp rất mỏng, giống như mặt lên mình một chiếc váy trong suốt.
Tôi nhìn mình trong gương. Cơ thể xinh đẹp và đầy đặn này đang mặc bộ quần áo đẹp nhất. Nó vô hình và trong suốt. Đó là bộ quần áo mới mà ma quỷ đã ban cho tôi để thay đổi vận mệnh cuộc đời mình.
Đúng vậy, tôi bước ra khỏi phòng tắm trong bộ quần áo "mới" này. Ngày hôm đó hẳn là ngày mà tôi đẹp nhất.
Lý Trường Quý nhìn thấy tôi. Từ một khoảng cách khá xa, tôi đã nghe thấy hơi thở hổn hển của lão.
Ông ta ôm tôi đặt lên bàn ăn cơm, gạt phăng mọi món súp, cháo, đồ mặn vun vãi khắp nơi. Cuối cùng, Lý Trường Quý cũng đã thỏa mãn, hoàn toàn chiếm hữu được tôi. Ông ta quan hệ cực kỳ thô lỗ, dường như dùng hết sức lực tích lũy trong biết bao năm nay. Lần này, tôi không hề chống cự. Tôi rất phối hợp, rên rỉ theo từng nhịp nhấp nhô. Tôi Tôi thét to tên của ông ấy, còn tỏ vẻ tự hào từ đáy mắt. Rõ ràng, con chó già này đang tiêu hao phần tuổi thọ cuối cùng của lão ta.
Tác dụng của thuốc rất tốt, mất bao lâu mới có công hiệu thì tôi quên rồi. Ký ức cuối cùng mà tôi nhớ được chính là gương mặt của Lý Trường Quý trước lúc lìa đời.
Từ chân cổ đến trán, da dẻ của ông ta đỏ bừng, trên mặt đầy vẻ kích động và hung tợn. Thế nhưng mà, tròng mắt ổng ấy bắt đầu mờ mịt, ánh mắt khiếp người khác kinh hồn táng đởm nay đã mịt mờ dần.
Con chó già ấy lật đổ hết mọi dụng cụ ăn xung quanh. Nó ôm lấy tim mình như một người sắp chết đuối. Nó đưa tay lên trời, với vào không khí vài cái trước khi ngã lăn ra đất. Tôi hét lên một tiếng, bác sĩ và bảo vệ chạy tới trong khi tôi giả vờ sợ hãi núp ở góc tường.
Sau đó thì không có gì đặc biệt cả. Để duy trì hình ảnh Lý Trường Quý trong mắt công chúng và vì sự phát triển ổn định của tập đoàn, chẳng ai công bố rộng rãi vấn đề này cả. Thế giới bên ngoài chỉ biết rằng Lý Trường Quý đã chết đột ngột vì cơn bạo bệnh, và con trai cả của ông ta là Lý Xuân Cường trở thành người đứng đầu công ty.
Những người duy nhất có quyền tiếp cận những loại thuốc đó là bác sĩ và chính Lý Trường Quý. Tôi chỉ là một nô lệ nhỏ nhoi mà thôi. Cảnh sát cũng bày tỏ sự thông cảm cho những gì mà tôi phải trải qua. Sau đó, Lý Xuân Cường đã trả cho tôi ba triệu đồng coi như là phí bịt miệng. Về cái chết của Lý Trường Quý, gã không quan tâm, hoặc đây là những gì gã muốn."
Sau khi nói suốt một hơi, Vương Vũ Thuần số 4 cài nút quần áo lại: “Tôi không nói dối, và tôi thừa nhận rằng tôi rất dơ bẩn, nhưng tôi sẽ không hối hận vì đã giết Lý Trường Sinh.”
Sau khi cài nút áo xong, Vương Vũ Thuần cởi mũ bảo hiểm ra. Lần này không có điện giật, chúng tỏ những gì mà cô ấy nói đều là sự thật.
Đứng lên khỏi ghế điện, Vương Vũ Thuần cảm giác hơi choáng váng. Gã số năm vội vàng chạy tới đỡ cô, trong khi bàn tay mập mạp của gã lại không cố tình sờ soạng cô như ban nãy: “Cẩn thận đấy.”
Vẻ chán ghét trong mắt của Vương Vũ Thuần thoáng lóe lên rồi vụt tắt, Cô ta dựa vào ngực gã số 5: “Em nói thật đó. Anh nguyện ý vote cho em không?”
Cô ta hạ giọng nói nhỏ nhẹ như một chú chim non, ngẩng khuôn mặt thanh tú lên nhìn gã số 5.
“Được, anh sẽ bỏ phiếu cho em! Lời thú tội của em khiến anh rất cảm động.” Gã số 5 cười, dìu Vương Vũ Thuần trở lại bàn tròn.
“Gã béo ngớ ngẩn, mày có chắc là muốn vote 1 phiếu của mình cho cô ta không? Cô ta chỉ lợi dụng mày thôi.” Gã gầy gò số 6 cau mày nhìn hai người. Khi Vương Vũ Thuần lấy được phiếu vote của gã béo, thế cân bằng giữa mọi người đã bị phá vỡ.
Tên số 5 phớt lờ gã số 6, chèn thân hình mập mạp của mình vào cạnh người Vương Vũ Thuần, dùng đôi mắt ngấn mỡ mà soi khắp cơ thể cô.
“Số 4 đã được vote rồi, còn ai trong số các người bỏ phiếu cho cô ấy hay không?” Vương Sư số 1 hỏi bâng quơ bằng vẻ mặt rất bình thản.
Không có ai trả lời, và sắc mặt Vương Vũ Thuần cũng sa sầm lại. Cô cố ý đẩy nhẹ gã số 5 ra. Trên thực tế, người phụ nữ này còn muốn dụ dỗ những người chơi khác bằng các điều kiện đặc biệt, nhưng lại sợ gã số bỏ rơi mình.
Chuông báo động vang lên lần thứ tư, cô vẫn chỉ được 1 vé.
“Anh và em đang hợp tác, một hồi nhớ vote cho anh nhé.”
Gã số 5 đưa tay xoa nhẹ bờ vai Vương Vũ Thuần. Vương Vũ Thuần đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào, nhưng không cho gã một câu trả lời rõ ràng.
Rời khỏi bàn tròn, thân hình mập mạp của gã số 5 vừa vặn chen vào ghế điện. Gã cẩn thận ngửi mũ bảo hiểm, lẩm bẩm vài câu rồi đội lên đầu.
Chuông báo động dừng lại, gã số 5 hé miệng, để lộ ra hàm răng lởm chởm: “Rất vui được gặp mọi người ở đây. Tao rất hài lòng với mùi của các chúng mày. Đây là lần đầu tiên tao ngửi thấy mùi thối nồng nặc như vậy trên cơ thể của người khác!
Tự giới thiệu một chút vậy. Tên tao là Điền Đằng, bị lưu ban năm thứ 3 cấp trung học. Tao có một khả năng đặc biệt...”
===
Có quá nhiều tình huống tương tự xảy ra. Tôi sợ rằng mình sẽ không thể sống sót đến cuối năm nay. Không lâu nữa đâum tôi sẽ bị ông ấy chơi tới chết.
Tôi không thể ngồi yên, tôi cố gắng cầu cứu để thoát khỏi đó.
Thực ra, tôi đã thành công; nhưng con ác ma Lý Trường Quý này khủng khiếp hơn tôi nghĩ. Ông ta đe dọa tôi bằng những bức ảnh chụp lén kia, và dùng mối quan hệ của bản thân để gây áp lực cho tôi. Thậm chí, cha mẹ tôi từng bị tai nạn xe hơi trong thời gian đó.
Tôi biết chính do ông ta gây ra; tôi không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ông ấy.
Trở lại biệt thự một lần nữa, Lý Trường Quý đã tra tấn tôi dã man hơn. Tôi phải ngất đi trong tiếng la hét thảm thiết mỗi đêm. Qua ngày hôm sau, ông ta đánh thức tôi dậy, để rồi tiếp tục quá trình tra tấn trong đêm tiếp theo.
Những ngày như thế sẽ không bao giờ kết thúc. Muốn hoàn toàn thoát khỏi Lý Trường Quỷ, tôi chỉ có thể nghĩ ra một cách duy nhất - đó là giết chết ông ta!
Những suy nghĩ tương tự đã xuất hiện trong đầu tôi rất nhiều lần, nhưng bản thân tôi lại thua xa ông ấy về mặt sức mạnh và thể hình. Không những thế, có đầy các nhân viên bảo vệ xung quanh ngôi biệt thự cùng một hệ thống camera dày đặc. Đa phần các khoảng thời gian trong ngày, tôi đều bị ông ta giám sát sít sao.
Lý Trường Quý là một người rất thận trọng. Thậm chí, chẳng có bất cứ những thứ sắc nhọn hay góc cạnh nào trong cả căn biệt thự đó, huống chi là một con dao.
Lúc ấy, tôi đã phát điên lên rồi. Ngoài việc cố gắng hết sức để hầu hạ Lý Trường Quý và làm vui lòng nhân viên canh gác tôi mỗi khi ông ta rời khỏi biệt thự, tất cả những gì tôi nghĩ trong đầu là làm thế nào để giết chết Lý Trường Quý.
Sau vài ngày đau khổ tiếp theo, cuối cùng thì tôi cũng biết được điểm yếu của Lý Trường Quý từ miệng gã bác sĩ canh gác tôi.
Ông ấy có vấn đề về tim, mỗi ngày sẽ phải uống thuốc đều đặn trước khi ăn sáng và không được vận động mạnh hoặc tiếp nhận quá nhiều kích thích sau khi uống thuốc một thời gian. Bằng không, sẽ gây ra ảnh hưởng xấu cho quá trình hồi phục của tim. Đây cũng là lý do vì sao mà ông ấy chỉ hành hạ tôi vào ban đêm.
Sau khi biết chuyện này, tôi bắt đầu cố gắng quyến rũ ông ta vào buổi sáng, nhưng không phải là kiểu công khai mời gọi. Bị ông ta hành hạ lâu như vậy, tôi biết chính xác phải làm gì để kích động cái thằng biến thái này.
Tôi sẽ cố ý làm ra vẻ sợ hãi, phẫn uất, nhưng không dám phản kháng. Tôi cố ý xuất hiện trước mặt ông ta, sau đó bỏ chạy như một con mồi sợ hãi.
Lý Trường Quý nhanh chóng cắn câu. Xưa nay, lão già đó bị yếu sinh lý. Ông ta chỉ có thể cắn tôi, tra tấn xác thịt của tôi, khiến tôi khuất phục. Từ đó mới thể hiện rõ bản lĩnh đàn ông của ông ta.
Tôi giả vờ tuyệt vọng, tức giận và bất lực. Thực tế, kế hoạch của tôi đã thành công được một nửa.
Lý Trường Quý không có khả năng quan hệ tình dục với tôi nhưng lại thích ép tôi uống thuốc, xem tôi sa đọa. Nhưng bản thân ông ta không bao giờ đụng đến những thứ thuốc kích thích đó vì căn bệnh tim. Ông ấy rất ham sống. Mỗi một bữa ăn của ông ta đều do các chuyên gia dinh dưỡng và bác sĩ cá nhân cân đo đong đếm để sắp xếp. Tôi không có khả năng bỏ thuốc vào đồ ăn của ông ấy. Thế nhưng mà, tôi không hề lãng phí bất cứ cơ hội nào. Khi ông ta ép tôi ăn những loại thuốc kích thích đó, tôi sẽ bí mật giấu một ít dưới đầu lưỡi của mình. Sau đó, thừa dịp Lý Trường Quý không chú ý, tôi sẽ giấu tại một xó xỉnh nào đó trong căn biệt thự.
Viên thuốc nho nhỏ đó chính là hy vọng duy nhất của tôi để giết chết Lý Trường Quý, và nó cũng là động lực để tôi sống sót.
Không lâu sau, tôi đã nghĩ ra một cách rất hay ho. Phương pháp này có thể khiến Lý Trường Quý lơ đãng ăn vào thuốc kích thích mà không hề hay biết.
Sáng hôm sau tắm xong, tôi né camera, nghiền một viên thuốc nhỏ thành bột rồi bôi lên người, thoa vào vị trí cơ thể mà Lý Trường Quý thích cắn.
Dĩ nhiên, ông ta lao tới như một con chó già.
Lần này, ông ấy tra tấn tôi dữ dội hơn múc bình thường. Tôi bị chảy máu nhiều chỗ. Hành động của Lý Trường Quý rất thô lỗ, hai mắt đỏ ngầu, thậm chí còn hồi phục được một chút sức mạnh sinh lý của đàn ông.
Tên kinh tởm như giòi bọ đó thậm chí còn không biết rằng mình khỏi bệnh là nhờ thuốc. Ông ta nghĩ đó là do cách điều dưỡng lâu năm của bản thân, và giờ cuối cùng đã có tác dụng.
Ông ấy yêu cầu chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị cho bản thân một bữa ăn có tác dụng tráng dương. Mỗi lần nhìn tôi, ánh mắt của ông ấy càng thêm háo hức,
Nhưng tôi không vội. Tôi từ từ dụ dỗ, và liên tục tăng liều lượng.
Cho đến sáng hôm xảy ra vụ tai nạn, tôi nghiền tất cả những viên thuốc còn lại thành bột, cẩn thận bôi lên người một lớp rất mỏng, giống như mặt lên mình một chiếc váy trong suốt.
Tôi nhìn mình trong gương. Cơ thể xinh đẹp và đầy đặn này đang mặc bộ quần áo đẹp nhất. Nó vô hình và trong suốt. Đó là bộ quần áo mới mà ma quỷ đã ban cho tôi để thay đổi vận mệnh cuộc đời mình.
Đúng vậy, tôi bước ra khỏi phòng tắm trong bộ quần áo "mới" này. Ngày hôm đó hẳn là ngày mà tôi đẹp nhất.
Lý Trường Quý nhìn thấy tôi. Từ một khoảng cách khá xa, tôi đã nghe thấy hơi thở hổn hển của lão.
Ông ta ôm tôi đặt lên bàn ăn cơm, gạt phăng mọi món súp, cháo, đồ mặn vun vãi khắp nơi. Cuối cùng, Lý Trường Quý cũng đã thỏa mãn, hoàn toàn chiếm hữu được tôi. Ông ta quan hệ cực kỳ thô lỗ, dường như dùng hết sức lực tích lũy trong biết bao năm nay. Lần này, tôi không hề chống cự. Tôi rất phối hợp, rên rỉ theo từng nhịp nhấp nhô. Tôi Tôi thét to tên của ông ấy, còn tỏ vẻ tự hào từ đáy mắt. Rõ ràng, con chó già này đang tiêu hao phần tuổi thọ cuối cùng của lão ta.
Tác dụng của thuốc rất tốt, mất bao lâu mới có công hiệu thì tôi quên rồi. Ký ức cuối cùng mà tôi nhớ được chính là gương mặt của Lý Trường Quý trước lúc lìa đời.
Từ chân cổ đến trán, da dẻ của ông ta đỏ bừng, trên mặt đầy vẻ kích động và hung tợn. Thế nhưng mà, tròng mắt ổng ấy bắt đầu mờ mịt, ánh mắt khiếp người khác kinh hồn táng đởm nay đã mịt mờ dần.
Con chó già ấy lật đổ hết mọi dụng cụ ăn xung quanh. Nó ôm lấy tim mình như một người sắp chết đuối. Nó đưa tay lên trời, với vào không khí vài cái trước khi ngã lăn ra đất. Tôi hét lên một tiếng, bác sĩ và bảo vệ chạy tới trong khi tôi giả vờ sợ hãi núp ở góc tường.
Sau đó thì không có gì đặc biệt cả. Để duy trì hình ảnh Lý Trường Quý trong mắt công chúng và vì sự phát triển ổn định của tập đoàn, chẳng ai công bố rộng rãi vấn đề này cả. Thế giới bên ngoài chỉ biết rằng Lý Trường Quý đã chết đột ngột vì cơn bạo bệnh, và con trai cả của ông ta là Lý Xuân Cường trở thành người đứng đầu công ty.
Những người duy nhất có quyền tiếp cận những loại thuốc đó là bác sĩ và chính Lý Trường Quý. Tôi chỉ là một nô lệ nhỏ nhoi mà thôi. Cảnh sát cũng bày tỏ sự thông cảm cho những gì mà tôi phải trải qua. Sau đó, Lý Xuân Cường đã trả cho tôi ba triệu đồng coi như là phí bịt miệng. Về cái chết của Lý Trường Quý, gã không quan tâm, hoặc đây là những gì gã muốn."
Sau khi nói suốt một hơi, Vương Vũ Thuần số 4 cài nút quần áo lại: “Tôi không nói dối, và tôi thừa nhận rằng tôi rất dơ bẩn, nhưng tôi sẽ không hối hận vì đã giết Lý Trường Sinh.”
Sau khi cài nút áo xong, Vương Vũ Thuần cởi mũ bảo hiểm ra. Lần này không có điện giật, chúng tỏ những gì mà cô ấy nói đều là sự thật.
Đứng lên khỏi ghế điện, Vương Vũ Thuần cảm giác hơi choáng váng. Gã số năm vội vàng chạy tới đỡ cô, trong khi bàn tay mập mạp của gã lại không cố tình sờ soạng cô như ban nãy: “Cẩn thận đấy.”
Vẻ chán ghét trong mắt của Vương Vũ Thuần thoáng lóe lên rồi vụt tắt, Cô ta dựa vào ngực gã số 5: “Em nói thật đó. Anh nguyện ý vote cho em không?”
Cô ta hạ giọng nói nhỏ nhẹ như một chú chim non, ngẩng khuôn mặt thanh tú lên nhìn gã số 5.
“Được, anh sẽ bỏ phiếu cho em! Lời thú tội của em khiến anh rất cảm động.” Gã số 5 cười, dìu Vương Vũ Thuần trở lại bàn tròn.
“Gã béo ngớ ngẩn, mày có chắc là muốn vote 1 phiếu của mình cho cô ta không? Cô ta chỉ lợi dụng mày thôi.” Gã gầy gò số 6 cau mày nhìn hai người. Khi Vương Vũ Thuần lấy được phiếu vote của gã béo, thế cân bằng giữa mọi người đã bị phá vỡ.
Tên số 5 phớt lờ gã số 6, chèn thân hình mập mạp của mình vào cạnh người Vương Vũ Thuần, dùng đôi mắt ngấn mỡ mà soi khắp cơ thể cô.
“Số 4 đã được vote rồi, còn ai trong số các người bỏ phiếu cho cô ấy hay không?” Vương Sư số 1 hỏi bâng quơ bằng vẻ mặt rất bình thản.
Không có ai trả lời, và sắc mặt Vương Vũ Thuần cũng sa sầm lại. Cô cố ý đẩy nhẹ gã số 5 ra. Trên thực tế, người phụ nữ này còn muốn dụ dỗ những người chơi khác bằng các điều kiện đặc biệt, nhưng lại sợ gã số bỏ rơi mình.
Chuông báo động vang lên lần thứ tư, cô vẫn chỉ được 1 vé.
“Anh và em đang hợp tác, một hồi nhớ vote cho anh nhé.”
Gã số 5 đưa tay xoa nhẹ bờ vai Vương Vũ Thuần. Vương Vũ Thuần đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào, nhưng không cho gã một câu trả lời rõ ràng.
Rời khỏi bàn tròn, thân hình mập mạp của gã số 5 vừa vặn chen vào ghế điện. Gã cẩn thận ngửi mũ bảo hiểm, lẩm bẩm vài câu rồi đội lên đầu.
Chuông báo động dừng lại, gã số 5 hé miệng, để lộ ra hàm răng lởm chởm: “Rất vui được gặp mọi người ở đây. Tao rất hài lòng với mùi của các chúng mày. Đây là lần đầu tiên tao ngửi thấy mùi thối nồng nặc như vậy trên cơ thể của người khác!
Tự giới thiệu một chút vậy. Tên tao là Điền Đằng, bị lưu ban năm thứ 3 cấp trung học. Tao có một khả năng đặc biệt...”
===
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook