Livestream Siêu Kinh Dị
Chương 363: Ma quỷ xưng tội

Tốc độ của thứ đó quá nhanh. Đến thời điểm tôi và người đàn ông mặc áo ngủ số 1 có thể nhìn rõ, một nửa cơ thể của gã thám tử số 3 đã bị kéo ra khỏi cửa rồi. Rốt cuộc, gã đã không thể giữ được sự bình tĩnh nữa; gã hét lên một cách tuyệt vọng với gương mặt méo xệch, như thể cánh tay đang bị tóm ra cửa ấy phải chịu tải một nỗi đau đớn cùng cực lắm.

“Cứu tôi với! Cứu tôi với!”.

Tôi và gã số 1 cố gắng hết sức để giữ lấy cơ thể của gã số 3, nhưng vẫn không thể thắng được sức mạnh từ ngoài cửa. Trông thấy cơ thể của gã thám tử số 3 bị kéo đến biến dạng, có vẻ như sắp bị đứt rời ra luôn rồi, những người khác xung quanh bàn tròn cũng không thể ngồi yên được nữa.

“Có gì ngoài đó?”

“Chết tiệt! Đóng cửa lại!”

Ai cũng ôm ý đồ xấu, và gã gầy gò số 6 lại còn bước về phía tôi với một lưỡi dao trong tay.

“Giúp tôi, giúp tôi!” Hầu hết cơ thể của gã số 3 đã bị kéo ra khỏi cửa. Khuôn mặt của gã biến dạng hẳn đi, miệng há rộng đến nỗi đủ để chen trọn vào một nắm tay; cả căn phòng vang vọng tiếng la hét thảm thiết của người này.

Máu từ miệng chảy ra càng lúc càng nhiều, giọng hét của gã số 3 cũng dần yếu đi. Tôi cảm thấy lực kéo bên ngoài bỗng trở nên mạnh mẽ hơn, thế là nháy mắt ra hiệu với gã số 1 rồi cùng nhau buông tay ra.

“Cứu tôi, cứu...”

Cơ thể của gã số 3 bị bóng tối nuốt chửng ngay lập tức, và chẳng ai biết bên ngoài có thứ gì. Người đàn ông mang số 1 đóng cánh sầm cánh cửa đang trong trạng thái mở hờ lại, giờ nơi đó chỉ còn mỗi chiếc chìa khóa vạn năng bằng sát kia.

Một lượng lớn máu tươi từ bên ngoài cánh cổng sắt thấm vào trong phòng, lan toản mùi tanh nồng nặc.

“Trò này chơi lớn rồi, không phải đang đùa đâu!”

Người đàn ông mặc đồ ngủ số 1 rút chìa khóa vạn năng trên cửa ra, cùng tôi đẩy cái tủ chén đĩa về vị trí ban đầu, chặn cánh cửa sắt lại.

“Vẫn còn 5 phút trước khi trận đấu bắt đầu. Tôi nghĩ mọi người nên đối mặt với vấn đề này.” Người đàn ông mặc đồ ngủ ném chiếc chìa khóa vạn năng vào giữa bàn tròn. Đó là bằng chứng duy nhất cho thấy gã thám tử số 3 đã từng tồn tại.

“Số 3 chết rồi à? Cứ như thế mà chết ư?”

“Chẳng phải những tay thám tử trong tiểu thuyết nói chung thường là những người rất bình tĩnh, có khả năng quan sát nhạy bén và tài suy luận vững vàng, lúc nào cũng có thể lộn cái bàn vào những phút cuối cùng của vụ án à? Còn gã thám tử này... Sao mới vừa chào sân là ngỏm rồi?”

“Tôi không thích thám tử, và tôi ghét cách ăn nói của tay số 3 ấy. Nó chết là phải rồi.”

“Đúng vậy! Hơn nữa, thằng đó không chết vô ích. Cái chết của nó đã chứng minh cánh cửa ấy là một cái bẫy.”

Chẳng ai thương xót cho gã số 3 cả, hoặc những người đến tham gia trò chơi này đã quên mất cảm xúc thương xót từ lâu lắm rồi.

“Không thể chui vừa qua 13 lỗ thông gió được. Nơi đây cũng không có cửa sổ trong khi cánh cửa sắt duy nhất lại là một cái bẫy. Nếu muốn sống sót, e rằng chúng ta chỉ có thể tiến hành theo quy tắc của trò chơi rồi.” Người vừa nói câu này chính là Đỗ Dự. Gã vẫn mang vẻ mặt cười mỉm, trong khi ánh mắt đang nhìn về phía người đàn ông mặc áo ngủ số 1.

Chung quanh từ từ an tĩnh lại, và tất cả mọi người nhìn cũng về phía gã số 1. Theo luật chơi, thứ tự xưng tội dựa theo dãy số phòng. Trò chơi sẽ diễn ra như thế nào, liệu màn khởi đầu có thuận lợi hay không? Tất cả đều phụ thuộc vào thái độ của người đàn ông mặc đồ ngủ ở vị trí số 1 này.

Trở thành tâm điểm trong nháy mắt, gã số 1 vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt cả.

Liếc về phía mảng máu tươi đang thấm qua khe cửa đằng sau lưng tủ chén đĩa, gã số 1 run nhẹ rồi rảo chân bước về chiếc ghế điện nằm ở vị trí cánh Đông của khu đại sảnh.

Đã là 12:00 khuya, chợt có một đèn xanh đỏ chớp nháy liên tục phía sau chiếc ghế ấy. Đồng thời, một chiếc loa ngầm nào đó trong đại sảnh còn phát ra tiếng còi cảnh báo inh ỏi. Và thêm một chuyện xảy ra khiến mọi người ở đây khó có thể tin được là, ngay khi tiếng còi cảnh báo vang lên, thì đồng thời có thêm một âm thanh kiểu “đùng đùng đùng” vọng ra từ sau lưng chiếc tủ chén đĩa. Dường như ngoài kia có một con quái vật nào đó đang đập vào cánh cửa sắt vậy!

“Cái ghế điện này đang thúc giục anh đấy à?”

“Đi nhanh lên! Anh muốn nó kêu réo ầm ĩ mãi thế à? Mẹ kiếp, cái tủ chén đĩa kia nhúc nhích rồi kìa!”

Giữa tiếng hò hét của đám đông, gã mặc áo ngủ số 1 nghiến răng ngồi xuống ghế điện. Cầm lấy thiết tương tự như một chiếc mũ bảo hiểm xe máy trên nóc ghế điện lên, gã đội vào đầu.

Khi vừa tròng chiếc chiếc mũ kim loại vào, tiếng còi cảnh báo đột ngột biến mất.

“Thật kỳ lạ.” Tôi nhìn về phía người đàn ông trong bộ đồ ngủ số 1 kia: “Trông động tác của tay này rất tự nhiên, đến lấy mũ rồi đội vào lưu loát, lạ nhỉ? Số 1 là số khởi đầu quan trọng, liệu sự tồn tại của gã ấy có mang đến điều suôn sẻ cho ván chơi này hay không? Gã là Cảnh Sát ư? Hay gã chính là tên Sát Thủ số 12 ẩn nấp trong nhóm chúng ta?”

Trong lúc tôi đang suy đoán, gã số 1 đã bắt đầu la hét đau đớn khi vừa đội thiết bị ấy vào. Chiếc ghế điện này đã khá cũ kỷ rồi, và dường như có một số mạch điện bị rò rỉ.

“Tội nghiệp số một.”

“Mau xưng tội đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”

Khi mọi người đã yên lặng, người đàn ông mặc đồ ngủ số 1 đang ngồi trên ghế điện chợt nhăn nhó, bắt đầu nói rõ tội ác của chính mình.

“Tôi tên là Vương Sư, năm nay 31 tuổi. Tôi từng dùng bút danh là [Xác Chết Mặt Người] khi viết các tác phẩm thuộc thể loại trinh thám, linh dị.”

Sau khi gã vừa nói câu đầu tiên, nhiều người có mặt tại đại sảnh này tỏ vẻ ngạc nhiên rõ rệt. Không ai biết cái tên Vương Sư, nhưng bút danh Xác Chết Mặt Người của gã lại khá nổi tiếng.

“Ông vua trần thuật trong dòng văn trí trá, là người đứng đầu trong mảng tiểu thuyết hồi hộp phương Đông. Người tác giả này am hiểu cách sử dụng cấu trúc của văn chương và kỹ năng viết lách để cố tình che giấu sự thật đi nhằm đánh lừa người đọc; mãi đến khi sự thật được vạch trần, khoảnh khắc ấy đã mang đến một cảm giác khoái chá khó tả trong lòng độc giả! Văn phong tự thuật súc tích, tình tiết khốc liệt và quỷ dị, tạo dựng nên một mạch truyện khó có thể tưởng tượng ra nỗi!”

“Đó là tên Xác Chết Mặt Người đã vắng mặt trong buổi lễ trao giải cấp quốc gia đấy ư?”

“Nghe nói, người đó luôn giao bản thảo qua mạng bằng bút danh. Chưa có ai biết đến thân phận thực sự của người đó cả.””

“Á đù! Tôi còn từng mua sách của gã ấy viết đấy!”

Gã số 1 cười khổ sở khi nhận ra có người từng nghe đến bút danh của mình tại đây: “Nếu mọi người đã biết tôi là tác giả Xác Chết Mặt Người, ắt hẳn từng nghe qua một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của tôi, chính là quyển ‘Nhật Ký Giết Vợ.’ Trên thực tế, những gì được miêu tả trong cuốn nhật ký đó đều là sự thật, và tôi chính là tên biến thái trong bộ tiểu thuyết ấy.

Cả đời này, đối mặt với người phụ nữ mà mình yêu điên cuồng, tôi đã rất vội vàng, cảm giác như mắt mình mù đi, tai mình điếc đặc, mất hồn mất vía vì cô ấy. Thế nhưng mà, tôi lại không dám thổ lộ, không dám bày tỏ tiếng lòng cho cô ấy hiểu, cũng chưa từng tự tạo cơ hội để cả hai tiếp xúc thân mật nhau hay cầu xin cô ấy trao trọn trái tim này.

Người vợ đầu tiên của tôi và tôi là bạn học chung cấp ba. Cô ấy tên là Bạch Phương Phương. Sau khi tốt nghiệp trung học, cô ấy bước chân vào một trường đại học danh tiếng thông qua thành tích thi tuyển thuộc loại ưu. Còn tôi lại thi đậu vào một trường kỹ thuật xoàng xĩnh, chẳng khác gì một con cóc đang ngắm nhìn một con thiên nga trắng ngần.

Đáng lý ra, tôi đã chôn vùi tình cảm ấy từ ngày đó vì cảm giác tự ti này. 6 năm sau, tôi xuất bản tác phẩm đầu tiên. Điều mà tôi không ngờ chính là, tôi và cô ấy lại gặp nhau với tư cách của một tác giả và một độc giả.

Tôi đã làm mọi cách để theo đuổi cô ấy. Mất 1 năm, chúng tôi kết hôn.

Nhưng cuộc sống sau hôn nhân không được hạnh phúc! Cô ấy cứng đầu và kiêu ngạo như một nàng công chúa xa cách vậy, trong khi tôi chỉ giống như một thằng hầu của cô.

Đến năm 26 tuổi, một người phụ nữ khác bước vào cuộc đời tôi. Cô ấy tên là Mộc Tuyết Oánh, là học trò của Bạch Phương Phương. Em Oánh chỉ mới 20 tuổi mà thôi.

Bằng vào vóc dáng trẻ trung ấy, lại kết hợp thêm sự quyến rũ vừa xa vừa gần, tôi thực sự bị cuốn hút bởi cảm giác này và không thể nào thoát ra khỏi vòng xoáy đó. Chẳng bao lâu sau, tôi và Mộc Tuyết Oánh không thể thỏa mãn với hiện trạng đôi bên chỉ có thể gặp nhau vài lần trong một tháng. Tôi đề nghị ly hôn với Bạch Phương Phương. Nhưng hành vi nhún nhường của tôi lại không thể đánh đổi được bất kỳ sự đồng tình nào từ người phụ nữ đó. Cô ấy muốn lấy đi một nửa tài sản của tôi. Thậm chí, cô ta còn muốn tiết lộ đời tư của tôi cho tất cả các độc giả biết rõ.

Trước đó, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc giết người. Tôi từng rất yêu cô ấy; nhưng trong nháy mắt, yêu chuyển sang hận.

Tôi chỉ mỉm cười, bắt đầu nịnh nọt và xin lỗi cô ấy. Tôi nấu bữa tối cho cô ăn, chuẩn bị nước nóng rửa chân cho vợ mình. Đêm hôm đó, chúng tôi quấn lấy nhau tận sáu bảy lần, mãi đến khi cả người rã rời vì đuối sức.

Tôi tỏ ra yêu thương cô ấy hơn bao giờ hết. Nhưng ngay từ khoảnh khắc đó, tôi đã bắt đầu dự tính xem, mình sẽ viết một cuốn nhật ký giết vợ chân thật bằng cách nào.

Mỗi một ngày trôi qua, tôi đều cân nhắc về các phương pháp giết người. Nhưng mãi đến khi tôi nghe Mộc Tuyết Oánh nói rằng, trường học của em ấy có sơ hở trong việc quản lý thuốc thử độc hại vì phòng thí nghiệm thường để cửa không khóa vào ban ngày. Ngay lúc đó, tôi biết cơ hội của mình đã xuất hiện.

Tôi bèn dùng một bút danh lạ lẫm để đặt mua một loại nguyên tố hóa học cực độc có tên là Thallium(I) bromide từ Internet. Sau khi sang tay nặc danh hai lần, cuối cùng thì 3 bình chứa chất cực độc loại 5 gam đã rơi vào tay tôi.

Để loại bỏ hoàn toàn các mối hiềm nghi dính dáng đến bản thân, thay vì sử dụng phương pháp trộn thuốc độc vào thực phẩm, tôi đã điều chỉnh lại phương pháp tử vong cho vợ mình là Bạch Phương Phương sao cho phù hợp nhất với cô ấy.

Trong những lần nói chuyện trước đó, tôi biết mẹ của Bạch Phương Phương có tiền sử bệnh tâm thần, và tôi cũng biết Bạch Phương Phương bị cận nặng. Nhưng vì để ý đến nhan sắc thường ngày, cô vẫn luôn đeo kính sát tròng, thay vì kính cận phổ thông."

================

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương