Livestream Siêu Kinh Dị
-
Chương 353: Có đạo sĩ tìm đến nhà
Vừa nói xong, sự nhiệt tình trên mặt Hoàng Bá Nguyên giảm đi đôi chút: “Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn.”
Tôi hiểu được khó khăn của ông ta. Công ty dược Càn Đỉnh khác với Bất động sản Giang Cẩm, vì thực quyền không hoàn toàn nằm trong tay của mỗi một Hoàng Bá Nguyên.
“Tất cả những gì tôi muốn là một thái độ. Họ Giang suýt chút nữa đã giết chết tôi. Chờ khi bọn họ bình tĩnh lại từ vụ này, lại càng không thể buông tha cho tôi. Vì vậy, nếu muốn sống thoải mái, tôi chỉ có thể liều mạng đến cùng với Giang Đắc Thao. Nếu các ông hợp tác với tôi, tôi không chỉ cung cấp cho ông những công thức điều chế thuốc cực hiếm, mà còn giúp ông đối phó với tông môn lánh đời chống lưng phía sau nhà họ Giang. Ông chỉ cần giúp tôi ngăn chặn áp lực từ các vị quan chức bên trên là được.” Công ty dược Càn Đỉnh không thể kinh doanh với quy mô lớn như vậy mà không có hậu thuẫn. Điều tôi muốn là để dược Càn Đỉnh kiềm chế Bất động sản Giang Cẩm. Thân phận của tôi quá nhạy cảm, che giấu quá nhiều bí mật nên sẽ rất phức tạp nếu bị bên công quyền đánh hơi đến.
“Một trận chiến thương mại toàn diện với Bất động sản Giang Cẩm cần rất nhiều sự chuẩn bị, không thể quyết định trong một sớm một chiều. Tôi cần thời gian.” Hoàng Bá Nguyên rất thận trọng: “Thế này nhé, tôi sẽ đưa trước cho cậu 100.000 tệ, coi như là tiền mua ứng trước của công thức Cố Bổn Bồi Nguyên Đan. Về hợp đồng cổ tức cụ thể, chúng ta sẽ thảo luận vào ngày mai. “
“100.000 NDT à? Chưa nói đến giá trị của công thức điều chế thuốc này, chủ tịch Hoàng, ông phải suy nghĩ rõ ràng. Những thứ trong tay tôi có thể khiến công ty Càn Đỉnh bước lên một tầm cao mới, nhưng cũng có thể giúp đỡ cho một doanh nghiệp mới thành lập trở thành một công ty dược sừng sỏ với những công thức thuốc trung y độc quyền! Chúng ta là đối tác của nhau, thế nên tôi mới ưu tiên cho ông xem trước những công thức này. Nếu ông không đồng ý, tôi sẽ tìm người gan dạ hơn để hợp tác.” Nhếch nhẹ khóe miệng, tôi cười khẽ: “Rượu Đồng Tiên và Cố Bổn Bồi Nguyên Đan chỉ là những thứ cơ bản nhất. Tôi không muốn tạo cơn sốt cho thị trường nên chưa định lấy mấy món bảo bối thực sự ra. Bên cạnh đó, ông có thể xem xét các khía cạnh khác về những gì tôi từng làm lúc trước. Suy nghĩ cẩn thận đi! Chờ sau khi nhà họ Giang đón nhận số kiếp này, tôi sẽ trốn sang thành phố khác một mình, nhưng ông thì khác.”
“Được rồi, tôi hiểu ý cậu.” Hoàng Bá Nguyên phất tay, nở một nụ cười gượng gạo: “Cao Kiện, cậu chọn nghề thám tử tư, đúng là kiểu nhân tài không được trọng dụng rồi. Sau này, hay là cậu đổi sang nghề vận động hành lang đi.”
“Tôi chỉ đang giúp ông phân tích hiện trạng của Giang Thành.” Đưa luôn công thức điều chế thuốc còn lại cho Hoàng Bá Nguyên, tôi nói: “Đây chỉ mới là giai đoạn bắt đầu trong vụ hợp tác của chúng ta. Sau này, ông sẽ trở thành lãnh đạo của Giang Thành, còn tôi cũng có thể yên tâm làm việc riêng của mình.”
“Vừa nói xong đã tặng thẳng hai phương pháp điều chế dược, tính quyết đoán này của cậu còn mạnh hơn của tôi năm đó rất nhiều.” Hoàng Bá Nguyên nhìn công thức điều chế thuốc trong tay, để rồi tỏ vẻ giật mình ra mặt: “Dược liệu loại limited, đây là một công thức điều chế cực kỳ hiếm thấy, quá đáng giá rồi.”
“Đừng than thở vội, tôi còn một vài yêu cầu khác. Thứ nhất, sau khi có thành phẩm, tôi muốn mỗi loại có 10 viên. Thứ hai, nơi tôi sống không còn an toàn nữa. Bản thân tôi không sao, nhưng đứa nhỏ này thì khác.”
Hoàng Bá Nguyên gật gật đầu đồng ý: “Chuyện nhỏ, lát nữa tôi sẽ nhờ thư ký Trương đưa nó đến viên điều dưỡng Tĩnh Anh. Đó là cơ ngơi của riêng nhà họ Hoàng tôi, cứ thoải mái chọn lấy một phòng.”
“Chủ tịch Hoàng thật rộng lượng. Cuối cùng, tôi có một yêu cầu nho nhỏ nữa. Đứa nhỏ này mắc chứng tự kỷ bẩm sinh. Tôi muốn nhờ ông giúp tôi tìm một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp để chữa trị cho nó. Nó còn nhỏ, có lẽ sẽ có khả năng trị hết đấy.”
“Về phương diện này, tôi cũng biết khá nhiều chuyên gia đấy. Hoàng Tuyết cũng đang ở viện Tĩnh Anh. Điều kiện y tế ở đó rất tốt, đừng lo lắng.”
“Vậy là tốt, tôi không dám làm phiền nữa.” Dùng hai công thức điều chế thuốc để làm giá thương lượng để buột chặt công ty dược Càn Đỉnh lại với mình, đây là một cái giá thỏa đáng cho tôi.
Giám đốc Hoàng vẫy tay tạm biệt tôi, đồng thời trong ánh mắt hiện lên sự tham vọng không thể che giấu được nữa: “Hoàng Lam, lập tức gọi các chủ tịch khác của tập đoàn tới. Bố muốn triệu tập đại hội cổ đông! Đây là cơ hội ngàn năm có một, không thể buông tha được!”
Tôi còn chưa bước ra ngoài, rồi chợt sửng sốt khi nghe thấy những lời nói chắc nịch của chủ tịch Hoàng. Ngẫm nghũ lại, dường như có điều gì đó sai sai.
“Đứng lớ ngớ ở đây chi vậy?” Chợt một làn gió thơm lướt ngang mặt, hóa ra là Hoàng Lam bước đến vỗ vai tôi.
“Không phải, tôi vừa nghe chủ tịch Hoàng nói. Có vẻ như hai bố con cô đang chuẩn bị cho một trận chiến kinh doanh toàn diện với tập đoàn Giang Cẩm à?”
Hoàng Lan mím môi cười, tựa như phải nhịn cười từ ban nãy đến giờ. Cô không trả lời, chỉ ngồi xổm xuống rồi sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Ngữ: “Anh đối với đứa nhỏ này thật tốt, là con riêng của anh à?”
Cô cười cứ như một con hồ ly, loại xảo quyệt này có phần giống với ông bố Hoàng Bá Nguyên của cô ấy.
“Không, do người khác nhờ vả thôi, chính xác hơn là do quỷ nhờ vả.” Tôi cười gượng, nói tiếp một cách bất lực: “Tôi cũng không thể chăm sóc nó tại nhà, bởi vì e rằng shop bán đồ người lớn sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến sự trưởng thành trong tương lai của nó. Vậy nên tôi mới hỏi mượn chủ tịch Hoàng một nơi ở mới. Đứa trẻ trước đây đã rất đáng thương; nếu đi theo tôi, đoán chừng nó sẽ còn đau khổ hơn nữa. Nếu có thể, tôi muốn tìm cho nó một gia đình hạnh phúc.”
Bất chợt, vẻ mặt của Hoàng Lam có vẻ hơi kỳ quái. Dường như cô ta đã hiểu lệch đi những gì mà tôi nói. Hoàng Lam nghiêm túc nhìn tôi, đột nhiên mỉm cười rồi trò ngón tay vào vai tôi: “Thật ra, tôi không ngại trở thành mẹ mới của đứa bé này đâu. Thật đáng tiếc khi cậu hơi nhỏ tuổi. Tất nhiên, nếu anh bổ sung thêm một vài điều kiện đặc biệt khác, tôi có thể suy nghĩ.”
Nói xong, cô nện giày cao gót rời đi; dáng người nóng bỏng và khí chất khả ái của kia đã thu hút sự chú ý của rất nhiều nhân viên nam ở hai bên dãy hành lang.
“Ặc, cô mà làm mẹ của Vương Ngữ thì tôi càng nhức đầu hơn ấy chứ. Chỉ cần tìm một gia đình bình thường, ấm êm và hạnh phúc cho nó là đủ rồi.”
Dẫn Bạch Khởi và Vương Ngữ trở lại phố Đinh Đường, tôi tranh thủ ăn trưa rồi liên hệ thư ký Trương và anh Lưu mù để chuẩn bị chuyển nhà.
Nói chuyển nhà, thật ra thì cũng không có quá nhiều thứ mang theo. Hoàng Bá Nguyên đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ tại viện điều dưỡng Tính Anh, trang trí nội thất bên trong cũng ổn, không thiếu thứ gì.
Tôi liên hệ với anh Lưu mù chỉ để thảo luận bước tiếp theo nên làm gì mà thôi. Sau khi nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, trong xe chuyển nhà có một món “nội thất” đặc biệt – Sơn Mộc quan.
“Quan tài ư?” Sau khi nhìn thấy thứ tôi định mang theo, thư ký Trương sa sầm cả mặt nhưng khó mà từ chối được. Bởi thế, anh ta đưa cho công ty chuyển nhà gấp ba lần tiền xe, rốt cuộc bọn họ cũng đồng ý.
Mọi người tập hợp tại viện điều dưỡng Tĩnh Anh; tôi và anh Lưu mù chọn một căn phòng hướng ra mặt sông làm nơi ở.
“Phía trước có sông nước vắt ngang, lưng dựa núi cao. Đây là một nơi có phong thủy tốt lành.” Nếu anh Lưu mù đã nói, đương nhiên tôi sẽ không phản đối. Sau khi dọn đến, tôi yêu cầu anh ta đo đạc xem đâu là nơi có yếu tố “âm” nhiều nhất trong phòng, để rồi đặt Sơn Mộc quan ngay đó. Tiếp theo, tôi lấy tài liệu ra chế Tụ Âm phù rồi đích thân vẽ bùa, bố trí Tụ Âm trận.
Luyện Âm Dương Quỷ Thuật, trong cơ thể còn có quỷ em bé la sát đang ngủ say, tất cả đều cần lượng âm khí cực lớn.
Sơn Mộc quan được dùng làm mắt trận, nhằm tụ tập Âm khí từ bốn phương về, sau đó nén giữ vào bên trong quan tài. Chờ đến khi cần dùng, tôi có thể hấp thu ngay lập tức.
Thừa dịp anh Lưu mù ở đây, tôi lấy bộ trận pháp Nhị Long Xuất Thủy ra, sau đó bố trí trận pháp này vào hai bờ sông. Giá trị của bộ trận pháp này có thể so sánh với bùa chú thượng thừa. Về sức mạnh, nó mạnh hơn trận Thất Tinh Mê Tung do Lộc Hưng bày bố rất nhiều. Chỉ là, yêu cầu bày trận cực kỳ khắt khe. Nếu muốn trận pháp tự động vận hành, cần có một món bảo vật đảm bảo cả hai mặt, gồm Dương khí của rồng và Âm khí của nước.
Mặc dù tôi không có loại pháp khí này nhưng bản thân tôi là kẻ tu hành ở cả hai trường phải, Đạo và Quỷ, nên cơ thể có đủ cả 2 loại khí Âm và Dương. Nếu có đủ thời gian, bản thân tôi có thể ngồi ngay vị trí mắt trận và tự mình điều khiển mọi thứ.
Sau khi thu xếp xong xuôi, tôi cũng không ở lại nơi này. Nhờ Bạch Khởi ở lại làm bạn với Vương Ngữ, cấp một căn phòng cho Cổ tiên sinh, đồng thời nói với anh ấy rằng mẹ của Vương Ngữ chính là Quỷ mẫu, tôi hy vọng anh ấy sẽ chú ý nhiều hơn về vấn đề này.
Ba bữa ăn/ngày trong viện điều dưỡng do chuyên gia dinh dưỡng đảm trách, thế nên Cổ tiên sinh cũng có thể an nhàn, chẳng cần phải tự tay nấu nướng, dọn dẹp.
Tôi có hỏi thư ký Trương và được biết ngày mai bác sĩ tâm lý sẽ đến đây. Vậy là tôi cũng an tâm về Vương Ngữ, sau đó dẫn anh Lưu mù về lại phố Đinh Đường.
Trên đường đi, tôi nói với anh ấy về chuyện Băng quyền và các phương thức điều chế thuốc. Anh Lưu mù không phản đối nhưng lại từ chối việc tôi định tặng thuốc cho anh ấy. Anh ấy rất cổ hủ trong phương diện tu hành, tin rằng việc sử dụng ngoại lực sẽ gây ảnh hưởng đến Đạo tâm.
Quay lại phố Đinh Đường, tôi chợt thấy một người đàn ông đang đứng trước shop đồ chơi người lớn từ xa xa. Kẻ đó mặc áo đạo sĩ, phong cách lạnh lùng, tạo một cảm giác như kiểu khôn hồn thì tránh xa tao ra.
“Đạo sĩ tới thăm nhà à? Tam Âm tông đánh tới nơi rồi ư?” Tôi vừa chuẩn bị tiến đến, bỗng anh Lưu mù túm lấy tôi: “Người này có đạo hạnh cao hơn cả anh, nhìn không ra sâu cạn. Anh e rằng, lai lịch của gã không tầm thường đâu. Chú em cẩn thận, đừng gây chuyện với gã đó.”
Tôi gật đầu, đi về phía tên đạo sĩ kia: “Không biết anh trai có nhu cầu gì? Shop nhỏ của em có đủ loại hàng, cho cả nam và nữ. Vì quá ế ẩm nên em chuẩn bị sang quán, mọi sản phẩm đều được giảm giá 20% nhé!”
Nghe tôi nói, cả anh Lưu mù và gã đạo sĩ kia đều sửng sốt. Sau đó, gã phất tay áo, gằn giọng hỏi: “Chính cậu là người đã giết Lộc Hưng à?”
Tôi hiểu được khó khăn của ông ta. Công ty dược Càn Đỉnh khác với Bất động sản Giang Cẩm, vì thực quyền không hoàn toàn nằm trong tay của mỗi một Hoàng Bá Nguyên.
“Tất cả những gì tôi muốn là một thái độ. Họ Giang suýt chút nữa đã giết chết tôi. Chờ khi bọn họ bình tĩnh lại từ vụ này, lại càng không thể buông tha cho tôi. Vì vậy, nếu muốn sống thoải mái, tôi chỉ có thể liều mạng đến cùng với Giang Đắc Thao. Nếu các ông hợp tác với tôi, tôi không chỉ cung cấp cho ông những công thức điều chế thuốc cực hiếm, mà còn giúp ông đối phó với tông môn lánh đời chống lưng phía sau nhà họ Giang. Ông chỉ cần giúp tôi ngăn chặn áp lực từ các vị quan chức bên trên là được.” Công ty dược Càn Đỉnh không thể kinh doanh với quy mô lớn như vậy mà không có hậu thuẫn. Điều tôi muốn là để dược Càn Đỉnh kiềm chế Bất động sản Giang Cẩm. Thân phận của tôi quá nhạy cảm, che giấu quá nhiều bí mật nên sẽ rất phức tạp nếu bị bên công quyền đánh hơi đến.
“Một trận chiến thương mại toàn diện với Bất động sản Giang Cẩm cần rất nhiều sự chuẩn bị, không thể quyết định trong một sớm một chiều. Tôi cần thời gian.” Hoàng Bá Nguyên rất thận trọng: “Thế này nhé, tôi sẽ đưa trước cho cậu 100.000 tệ, coi như là tiền mua ứng trước của công thức Cố Bổn Bồi Nguyên Đan. Về hợp đồng cổ tức cụ thể, chúng ta sẽ thảo luận vào ngày mai. “
“100.000 NDT à? Chưa nói đến giá trị của công thức điều chế thuốc này, chủ tịch Hoàng, ông phải suy nghĩ rõ ràng. Những thứ trong tay tôi có thể khiến công ty Càn Đỉnh bước lên một tầm cao mới, nhưng cũng có thể giúp đỡ cho một doanh nghiệp mới thành lập trở thành một công ty dược sừng sỏ với những công thức thuốc trung y độc quyền! Chúng ta là đối tác của nhau, thế nên tôi mới ưu tiên cho ông xem trước những công thức này. Nếu ông không đồng ý, tôi sẽ tìm người gan dạ hơn để hợp tác.” Nhếch nhẹ khóe miệng, tôi cười khẽ: “Rượu Đồng Tiên và Cố Bổn Bồi Nguyên Đan chỉ là những thứ cơ bản nhất. Tôi không muốn tạo cơn sốt cho thị trường nên chưa định lấy mấy món bảo bối thực sự ra. Bên cạnh đó, ông có thể xem xét các khía cạnh khác về những gì tôi từng làm lúc trước. Suy nghĩ cẩn thận đi! Chờ sau khi nhà họ Giang đón nhận số kiếp này, tôi sẽ trốn sang thành phố khác một mình, nhưng ông thì khác.”
“Được rồi, tôi hiểu ý cậu.” Hoàng Bá Nguyên phất tay, nở một nụ cười gượng gạo: “Cao Kiện, cậu chọn nghề thám tử tư, đúng là kiểu nhân tài không được trọng dụng rồi. Sau này, hay là cậu đổi sang nghề vận động hành lang đi.”
“Tôi chỉ đang giúp ông phân tích hiện trạng của Giang Thành.” Đưa luôn công thức điều chế thuốc còn lại cho Hoàng Bá Nguyên, tôi nói: “Đây chỉ mới là giai đoạn bắt đầu trong vụ hợp tác của chúng ta. Sau này, ông sẽ trở thành lãnh đạo của Giang Thành, còn tôi cũng có thể yên tâm làm việc riêng của mình.”
“Vừa nói xong đã tặng thẳng hai phương pháp điều chế dược, tính quyết đoán này của cậu còn mạnh hơn của tôi năm đó rất nhiều.” Hoàng Bá Nguyên nhìn công thức điều chế thuốc trong tay, để rồi tỏ vẻ giật mình ra mặt: “Dược liệu loại limited, đây là một công thức điều chế cực kỳ hiếm thấy, quá đáng giá rồi.”
“Đừng than thở vội, tôi còn một vài yêu cầu khác. Thứ nhất, sau khi có thành phẩm, tôi muốn mỗi loại có 10 viên. Thứ hai, nơi tôi sống không còn an toàn nữa. Bản thân tôi không sao, nhưng đứa nhỏ này thì khác.”
Hoàng Bá Nguyên gật gật đầu đồng ý: “Chuyện nhỏ, lát nữa tôi sẽ nhờ thư ký Trương đưa nó đến viên điều dưỡng Tĩnh Anh. Đó là cơ ngơi của riêng nhà họ Hoàng tôi, cứ thoải mái chọn lấy một phòng.”
“Chủ tịch Hoàng thật rộng lượng. Cuối cùng, tôi có một yêu cầu nho nhỏ nữa. Đứa nhỏ này mắc chứng tự kỷ bẩm sinh. Tôi muốn nhờ ông giúp tôi tìm một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp để chữa trị cho nó. Nó còn nhỏ, có lẽ sẽ có khả năng trị hết đấy.”
“Về phương diện này, tôi cũng biết khá nhiều chuyên gia đấy. Hoàng Tuyết cũng đang ở viện Tĩnh Anh. Điều kiện y tế ở đó rất tốt, đừng lo lắng.”
“Vậy là tốt, tôi không dám làm phiền nữa.” Dùng hai công thức điều chế thuốc để làm giá thương lượng để buột chặt công ty dược Càn Đỉnh lại với mình, đây là một cái giá thỏa đáng cho tôi.
Giám đốc Hoàng vẫy tay tạm biệt tôi, đồng thời trong ánh mắt hiện lên sự tham vọng không thể che giấu được nữa: “Hoàng Lam, lập tức gọi các chủ tịch khác của tập đoàn tới. Bố muốn triệu tập đại hội cổ đông! Đây là cơ hội ngàn năm có một, không thể buông tha được!”
Tôi còn chưa bước ra ngoài, rồi chợt sửng sốt khi nghe thấy những lời nói chắc nịch của chủ tịch Hoàng. Ngẫm nghũ lại, dường như có điều gì đó sai sai.
“Đứng lớ ngớ ở đây chi vậy?” Chợt một làn gió thơm lướt ngang mặt, hóa ra là Hoàng Lam bước đến vỗ vai tôi.
“Không phải, tôi vừa nghe chủ tịch Hoàng nói. Có vẻ như hai bố con cô đang chuẩn bị cho một trận chiến kinh doanh toàn diện với tập đoàn Giang Cẩm à?”
Hoàng Lan mím môi cười, tựa như phải nhịn cười từ ban nãy đến giờ. Cô không trả lời, chỉ ngồi xổm xuống rồi sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Ngữ: “Anh đối với đứa nhỏ này thật tốt, là con riêng của anh à?”
Cô cười cứ như một con hồ ly, loại xảo quyệt này có phần giống với ông bố Hoàng Bá Nguyên của cô ấy.
“Không, do người khác nhờ vả thôi, chính xác hơn là do quỷ nhờ vả.” Tôi cười gượng, nói tiếp một cách bất lực: “Tôi cũng không thể chăm sóc nó tại nhà, bởi vì e rằng shop bán đồ người lớn sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến sự trưởng thành trong tương lai của nó. Vậy nên tôi mới hỏi mượn chủ tịch Hoàng một nơi ở mới. Đứa trẻ trước đây đã rất đáng thương; nếu đi theo tôi, đoán chừng nó sẽ còn đau khổ hơn nữa. Nếu có thể, tôi muốn tìm cho nó một gia đình hạnh phúc.”
Bất chợt, vẻ mặt của Hoàng Lam có vẻ hơi kỳ quái. Dường như cô ta đã hiểu lệch đi những gì mà tôi nói. Hoàng Lam nghiêm túc nhìn tôi, đột nhiên mỉm cười rồi trò ngón tay vào vai tôi: “Thật ra, tôi không ngại trở thành mẹ mới của đứa bé này đâu. Thật đáng tiếc khi cậu hơi nhỏ tuổi. Tất nhiên, nếu anh bổ sung thêm một vài điều kiện đặc biệt khác, tôi có thể suy nghĩ.”
Nói xong, cô nện giày cao gót rời đi; dáng người nóng bỏng và khí chất khả ái của kia đã thu hút sự chú ý của rất nhiều nhân viên nam ở hai bên dãy hành lang.
“Ặc, cô mà làm mẹ của Vương Ngữ thì tôi càng nhức đầu hơn ấy chứ. Chỉ cần tìm một gia đình bình thường, ấm êm và hạnh phúc cho nó là đủ rồi.”
Dẫn Bạch Khởi và Vương Ngữ trở lại phố Đinh Đường, tôi tranh thủ ăn trưa rồi liên hệ thư ký Trương và anh Lưu mù để chuẩn bị chuyển nhà.
Nói chuyển nhà, thật ra thì cũng không có quá nhiều thứ mang theo. Hoàng Bá Nguyên đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ tại viện điều dưỡng Tính Anh, trang trí nội thất bên trong cũng ổn, không thiếu thứ gì.
Tôi liên hệ với anh Lưu mù chỉ để thảo luận bước tiếp theo nên làm gì mà thôi. Sau khi nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, trong xe chuyển nhà có một món “nội thất” đặc biệt – Sơn Mộc quan.
“Quan tài ư?” Sau khi nhìn thấy thứ tôi định mang theo, thư ký Trương sa sầm cả mặt nhưng khó mà từ chối được. Bởi thế, anh ta đưa cho công ty chuyển nhà gấp ba lần tiền xe, rốt cuộc bọn họ cũng đồng ý.
Mọi người tập hợp tại viện điều dưỡng Tĩnh Anh; tôi và anh Lưu mù chọn một căn phòng hướng ra mặt sông làm nơi ở.
“Phía trước có sông nước vắt ngang, lưng dựa núi cao. Đây là một nơi có phong thủy tốt lành.” Nếu anh Lưu mù đã nói, đương nhiên tôi sẽ không phản đối. Sau khi dọn đến, tôi yêu cầu anh ta đo đạc xem đâu là nơi có yếu tố “âm” nhiều nhất trong phòng, để rồi đặt Sơn Mộc quan ngay đó. Tiếp theo, tôi lấy tài liệu ra chế Tụ Âm phù rồi đích thân vẽ bùa, bố trí Tụ Âm trận.
Luyện Âm Dương Quỷ Thuật, trong cơ thể còn có quỷ em bé la sát đang ngủ say, tất cả đều cần lượng âm khí cực lớn.
Sơn Mộc quan được dùng làm mắt trận, nhằm tụ tập Âm khí từ bốn phương về, sau đó nén giữ vào bên trong quan tài. Chờ đến khi cần dùng, tôi có thể hấp thu ngay lập tức.
Thừa dịp anh Lưu mù ở đây, tôi lấy bộ trận pháp Nhị Long Xuất Thủy ra, sau đó bố trí trận pháp này vào hai bờ sông. Giá trị của bộ trận pháp này có thể so sánh với bùa chú thượng thừa. Về sức mạnh, nó mạnh hơn trận Thất Tinh Mê Tung do Lộc Hưng bày bố rất nhiều. Chỉ là, yêu cầu bày trận cực kỳ khắt khe. Nếu muốn trận pháp tự động vận hành, cần có một món bảo vật đảm bảo cả hai mặt, gồm Dương khí của rồng và Âm khí của nước.
Mặc dù tôi không có loại pháp khí này nhưng bản thân tôi là kẻ tu hành ở cả hai trường phải, Đạo và Quỷ, nên cơ thể có đủ cả 2 loại khí Âm và Dương. Nếu có đủ thời gian, bản thân tôi có thể ngồi ngay vị trí mắt trận và tự mình điều khiển mọi thứ.
Sau khi thu xếp xong xuôi, tôi cũng không ở lại nơi này. Nhờ Bạch Khởi ở lại làm bạn với Vương Ngữ, cấp một căn phòng cho Cổ tiên sinh, đồng thời nói với anh ấy rằng mẹ của Vương Ngữ chính là Quỷ mẫu, tôi hy vọng anh ấy sẽ chú ý nhiều hơn về vấn đề này.
Ba bữa ăn/ngày trong viện điều dưỡng do chuyên gia dinh dưỡng đảm trách, thế nên Cổ tiên sinh cũng có thể an nhàn, chẳng cần phải tự tay nấu nướng, dọn dẹp.
Tôi có hỏi thư ký Trương và được biết ngày mai bác sĩ tâm lý sẽ đến đây. Vậy là tôi cũng an tâm về Vương Ngữ, sau đó dẫn anh Lưu mù về lại phố Đinh Đường.
Trên đường đi, tôi nói với anh ấy về chuyện Băng quyền và các phương thức điều chế thuốc. Anh Lưu mù không phản đối nhưng lại từ chối việc tôi định tặng thuốc cho anh ấy. Anh ấy rất cổ hủ trong phương diện tu hành, tin rằng việc sử dụng ngoại lực sẽ gây ảnh hưởng đến Đạo tâm.
Quay lại phố Đinh Đường, tôi chợt thấy một người đàn ông đang đứng trước shop đồ chơi người lớn từ xa xa. Kẻ đó mặc áo đạo sĩ, phong cách lạnh lùng, tạo một cảm giác như kiểu khôn hồn thì tránh xa tao ra.
“Đạo sĩ tới thăm nhà à? Tam Âm tông đánh tới nơi rồi ư?” Tôi vừa chuẩn bị tiến đến, bỗng anh Lưu mù túm lấy tôi: “Người này có đạo hạnh cao hơn cả anh, nhìn không ra sâu cạn. Anh e rằng, lai lịch của gã không tầm thường đâu. Chú em cẩn thận, đừng gây chuyện với gã đó.”
Tôi gật đầu, đi về phía tên đạo sĩ kia: “Không biết anh trai có nhu cầu gì? Shop nhỏ của em có đủ loại hàng, cho cả nam và nữ. Vì quá ế ẩm nên em chuẩn bị sang quán, mọi sản phẩm đều được giảm giá 20% nhé!”
Nghe tôi nói, cả anh Lưu mù và gã đạo sĩ kia đều sửng sốt. Sau đó, gã phất tay áo, gằn giọng hỏi: “Chính cậu là người đã giết Lộc Hưng à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook