Livestream Siêu Kinh Dị
-
Chương 347: Tập võ trong mộng
Tôi mở mắt ra, ánh mặt trời chói mắt phản chiếu trên nền gạch men sứ trắng tinh.
Trong hành lang người đến người đi, bác sỹ và y tá mặc blouse trắng đang vội vã bước đi.
Bên tai truyền đến tiếng kêu khóc, một người phụ nữ trung niên đội khăn trùm đầu, ăn mặc như một nông dân trồng chè đang ngồi ở hành lang bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện.
Bà ta khóc khàn cả giọng, gần như sắp xỉu.
Có một đứa trẻ ngồi cạnh cô, khoảng 12, 13 tuổi, vừa ở độ tuổi hiểu được ý nghĩa thực sự của cái chết.
Cậu bé không rơi giọt lệ nào, hai mắt đỏ bừng, dìu người phụ nữ trung niên ở bên cạnh.
Cũng không lâu sau, cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, một người y tá bước ra: “Lồng ngực của chồng bà bị đụng nát, có 2 chiếc xương sườn đâm thủng lá phổi, rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Tin dữ truyền đến, đôi mắt của người phụ nữ ăn mặc như nông dân trồng chè tối sầm lại, gục ngã, y tá vội vàng gọi bác sĩ tới, đưa người phụ nữ đi.
Trong hành lang bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng, người đến người đi, chỉ còn lại một mình cậu bé ngồi trên băng ghế lạnh lẽo.
Cậu bé siết chặt đôi bàn tay, cố giữ cho cho mình không khóc.
"Nhị Cẩu." Tôi khoát vai cậu bé, đầu khớp xương lòi ra ngoài, nó còn gầy hơn trong tưởng tượng của tôi: “Cố lên, em càng gầy yếu, sau này lại càng bị thế giới này bắt nạt."
"Anh là ai?" Cậu bé bối rối hỏi, cảm thấy tôi rất quen thuộc, nhưng lại không thể gọi ra tên.
"Anh tới để giúp em, từ hôm nay trở đi, ai cũng không thể bắt em cúi đầu." Tôi không cho cậu bé biết thân phận của mình, nơi này là tầng cạn mộng cảnh của Nhị Cẩu, một khi chịu phải kích thích mãnh liệt, thì nó có thể tỉnh lại từ giấc mộng bất cứ lúc nào.
"Đi thôi, theo tôi thì cậu sẽ càng mạnh mẽ hơn." Mang theo cậu bé ở trong tầng cạn mộng cảnh tìm kiếm tiết điểm ký ức để đi thông tầng trung mộng cảnh. Nhìn chung nửa đời trước của Nhị Cẩu, cậu bé có 2 địa phương khó quên nhất, một chính là tại bệnh viện không thể cứu chữa cho ba của cậu bé, hai là trong ngôi nhà cũ ở thôn.
Khi tới nơi Nhị Cẩu và ba từng ở cùng nhau, kéo cửa phòng ra, bên trong là một thế giới hoàn toàn khác.
"Mộng cảnh tầng trung!"
...
Hơn 30 người đang đánh lộn trên đường phố, tuổi tác không lớn.
Phe có số người đông hơn thì nhuộm tóc đủ màu, cầm côn sắt đem bao vây phe có ít người.
Chúng chiếm giữ ưu thế tuyệt đối về nhân số, trận đánh lộn nghiêng hẳn về một phe.
Bên phe ít người, chạy được thì chạy, trốn được thì trốn, cuối cùng chỉ còn lại có một gã trẻ trâu giống như chó điên vẫn còn phản kháng.
Gã bị người khác giẫm ở dưới chân, cẳng chân, sau lưng đều là vết máu do côn thép quật trúng.
Sau mấy phút bị đánh đập, xa xa mới vang lên tiếng còi xe cảnh sát, lũ du côn lập tức giải tán. Gã trẻ trâu dường như không có cảm tình gì với cảnh sát, môi chảy máu, miễn cưỡng bò dậy.
Trên người gã toàn là vết máu và bùn đất, vô cùng thảm hại, chưa đi được mấy bước bèn ngã sấp xuống trước một cửa hàng, dáng vẻ kia giống như một chú sói con bị vứt bỏ.
Bức rèm ngoài cửa hàng đột nhiên vén lên, trước khi xe cảnh sát đến có một đôi tay lôi gã trẻ trâu vào trong cửa hàng.
"Nhị Cẩu, tỉnh lại đi, đây chỉ là giấc mơ của chú." Tôi không ngờ trong tầng trung giấc mộng của Nhị Cẩu, sẽ xuất hiện lần đầu tôi và gã gặp nhau, ký ức nhiều năm trước lại hiện lên, khiến người ta vô cùng xúc động.
"Anh Kiện?" Trần Nhị Cẩu buột miệng, dần tập trung: “Đây là mộng? Sao anh lại xuất hiện ở trong mộng của em?"
"Nói chính xác đây là tầng trung mộng cảnh của chú, ok, đừng nói nhảm nữa, quyền phổ, chiêu thức ban ngày bảo chú học thuộc, còn nhớ hay không? Mau tranh thủ bắt đầu luyện tập đi."
Lúc người nằm ở tầng cạn mộng cảnh, có thể sẽ vì vài kích thích mà tỉnh giấc, nhưng trong tầng trung mộng cảnh thì khác. Trừ phi cơ thể ở trong hiện thực bị người ta chạm vào, bằng không thì người nằm mơ không thể chủ động rời khỏi mộng cảnh.
Nếu tôi không nói cho gã biết đây là ở trong mộng, thì cho dù gã nhảy lầu tự sát trong mộng, cũng vẫn chưa tỉnh lại.
Nhị Cẩu vẫn nằm ở trạng thái mù mờ, sau khi tự tát một cái, vẫn nghĩ không ra.
Nhìn dáng vẻ ngu ngơ của gã, tôi đành phải nói cho gã biết đầu đuôi ngọn nguồn về chuyện Bùa Đồng Tang có thể đi vào giấc mộng, tốc độ thời gian trôi qua trong mộng khác với hiện thực.
"Tốc độ thời gian trôi qua trong tầng cạn mộng cảnh gấp mười lần hiện thực, tốc độ thời gian trôi qua trong tầng trung mộng cảnh là gấp trăm lần hiện thực tế. Vậy chẳng phải nói chúng ta tu luyện ở chỗ này cả đêm, thì tương đương với tu luyện ở trong hiện thực cả trăm ngày?" Nhị Cẩu kinh hoàng nói.
"Đại khái chính là ý này, nhưng luyện tập trong mộng không giúp ích gì cho việc tăng cường sức mạnh của cơ thể, chỉ có thể rèn đúc ý chí thần niệm. Đồng thời cho chúng ta thời gian liên tục cố gắng, để cho chúng ta có thể tìm ra phương thức phát lực băng kình. Đợi chúng ta quen thuộc nội kình, sau khi rời khỏi đây chỉ cần rèn luyện thêm một chút, để cho cơ thể thích ứng là có thể phát huy ra uy lực chân chính của Băng Quyền."
"Kỳ diệu như vậy sao?! Không phải em đang nằm mơ chứ?!" Nhị Cẩu nhéo mặt của mình, cảm thấy khó tin: “Chẳng lẽ là ngay suy nghĩ nhiều nên đêm về nằm mộng?"
"Nói một cách chính xác, đúng là em đang nằm mơ." Tôi không để ý tới Nhị Cẩu nữa, rời khỏi cửa hàng, tìm một nơi trống trải, bắt đầu luyện tập ở hàng cây xanh trước cửa.
Bất luận chuyện gì muốn thành công đều không dễ dàng, tôi và Nhị Cẩu có thể tiến hành tu luyện dựa theo quyền phổ đã thất truyền, xuất phát điểm vượt xa người thường.
Tôi đấm liên tục vào cái cây to bằng miệng chén, cảm nhận được sức mạnh chạy trong cơ thể, chân cẳng, eo, cánh tay, động tác càng ngày càng chuẩn.
Bát Bộ Băng Quyền coi trọng hai chữ "nhanh, ác", ra tay chính là sát chiêu, hoàn toàn dựa trên cơ sở thực chiến, tiến nhanh, mãnh liệt, như mũi tên rời dây cung; vừa nghĩ, thân run lên, bèn bay xa cả trượng.
Toàn tâm toàn ý luyện quyền, mỗi một quyền đều cần thân thể phối hợp, mỗi một quyền đều đang không ngừng tiến bộ.
Thời gian không có nhiều ý nghĩa trong giấc mơ, lúc tôi tung ra hơn 9,000 quyền, cảm thấy cơ thể ngưng tụ thành một luồng tinh thần, tung quyền bước ra nửa bước, tốc độ đấm quyền bình thường đột nhiên tăng lên, trong cơ bắp có thêm một sức mạnh chưa từng có.
"Bình bịch!" Cái cây to cở miệng chén vang lên âm thanh.
"Vừa rồi chính là nội kình sao? Lúc mình xuất quyền, chỉ tụ lực nửa bước đã có uy lực như vậy, nếu như bước ra 8 bước, sức mạnh sẽ được khủng khiếp đến dường nào?" Cúi đầu nhìn đôi tay của mình, tôi mỉm cười: “Mình đã nhớ rõ cách xuất quyền, luyện quyền trong mộng thật hiệu quả."
Tiếp tục khổ luyện, lúc đánh ra quyền thứ 2 vạn, ngoại trừ băng kình ra, tôi còn nắm giữ uy áp tinh thần, trói buộc tinh thần, thay đổi cách công kích liên tục, nhìn từ bên ngoài thì chỉ là một quyền bình thường, nhưng lại ẩn chứa nhiều loại nội kình, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Quay đầu nhìn lại, Nhị Cẩu cũng luyện được băng kình, thiên phú tập võ của gã còn muốn tốt hơn tôi, trời sinh tàn nhẫn.
"Lúc đi vào giấc mộng, tôi từng nhìn thấy ngôi sao trong vận mệnh của Nhị Cẩu, mơ hồ có dấu hiệu thay thế sao Tham Lang, chẳng lẽ là vì dính dáng với mình quá sâu nên sinh ra ảnh hưởng?" Tham Lang là ngôi sao số một trong chòm sao Bắc Đẩu, luận năng lực, hung hãn thì vượt xa Phá Quân, Thất Sát. Chỉ là ngôi sao này phúc họa song song, cũng không phải ngôi sao may mắn gì cả, đường đời sau này của Nhị Cẩu sẽ càng thêm gian nan.
Nội kình đã luyện được, có thể tạm dừng tu luyện, tôi mang theo Nhị Cẩu tìm được ngôi nhà hồi gã còn bé ở trong giấc mộng, đẩy cửa về lại tầng cạn mộng cảnh.
Thử một vài phương pháp, cuối cùng đánh thức Nhị Cẩu, tôi cũng rút lui khỏi mộng cảnh.
Ngây người ngồi ở trên giường, nhìn ánh ban mai từ bên ngoài chiếu vào, Nhị Cẩu bỗng có cảm giác vừa trải qua mấy kiếp, gã đã tỉnh ngủ, nhưng vẫn cảm thấy khó tin: “Anh Kiện, tối hôm qua dường như em nằm mơ thấy anh."
Tôi cất Bùa Đồng Tang, bất đắc dĩ nhìn gã: “Đi vào giấc mộng là bí mật lớn nhất của anh, chú chớ để lộ, đứng lên đi, mau đứng dậy kiểm tra thành quả tập luyện trong mộng."
Nhị Cẩu gật đầu lia lịa, theo tôi cùng xuống lầu.
Ở lầu một, Vương Ngữ vẫn còn đang ôm Bạch Khởi ngủ, Bạch Khởi đã tỉnh, nhưng chú chó hiền lành sợ đánh thức Vương Ngữ, nên chỉ mở to mắt, nằm im trên mặt đất.
Vừa mở cửa tiệm, ánh mặt trời bèn chiếu vào trong nhà, tôi đi tới cái cây xanh bên cửa, đưa tay sờ vào thân cây to cỡ cái chén ăn cơm. Tôi từng nện cái cây này trong mơ hơn vạn lần, giờ vẫn nhớ rất kỹ mỗi đường vân trên thân cây này.
"Thử một lần đi, chỉ cần có thể đạt được 1/10 thành quả huấn luyện trong mộng, rất xứng đáng." Tôi vận khí điều tức, hai khí mạch minh ám trong cơ thể như giao long hí châu xoa dịu bắp thịt.
Ở góc độ người đi đường, thì hành động đứng ngây đơ nhìn vào cái cây, do mọi người đều vội đi làm, nên cũng chỉ coi như là chuyện lạ. Nếu gặp phải người xấu tính, không chừng còn có thể mắng mấy câu như đồ thần kinh, chớ cản đường, v.v…
Không để ý tới ánh mắt của người khác, tôi vẫn bình tĩnh điềm đạm, đã đạt được trạng thái tốt nhất, tay phải chậm rãi nhấc lên, sức mạnh bắt đầu hội tụ từ vị trí hai chân, sau đó như dây cung đang kéo căng!
Bước ra nửa bước bán, trong thời gian chưa tới 0.1s, hữu quyền như trọng pháo đánh lên thân cây!
"Bình!" Tiếng động khiến người qua đường dừng lại, ngay cả xe cộ đang chạy trên đường Đinh Đường cũng giảm ga nhìn về phía chỗ ta.
Thân cây to cỡ miệng chén lắc lư vài cái, sau đó gãy đổ thẳng xuống, đập vào lối đi bộ.
Trong khoảng thời gian ngắn sau đó, cả con đường lặng ngắt như tờ, yên lặng không một tiếng động.
=================
Trong hành lang người đến người đi, bác sỹ và y tá mặc blouse trắng đang vội vã bước đi.
Bên tai truyền đến tiếng kêu khóc, một người phụ nữ trung niên đội khăn trùm đầu, ăn mặc như một nông dân trồng chè đang ngồi ở hành lang bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện.
Bà ta khóc khàn cả giọng, gần như sắp xỉu.
Có một đứa trẻ ngồi cạnh cô, khoảng 12, 13 tuổi, vừa ở độ tuổi hiểu được ý nghĩa thực sự của cái chết.
Cậu bé không rơi giọt lệ nào, hai mắt đỏ bừng, dìu người phụ nữ trung niên ở bên cạnh.
Cũng không lâu sau, cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, một người y tá bước ra: “Lồng ngực của chồng bà bị đụng nát, có 2 chiếc xương sườn đâm thủng lá phổi, rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Tin dữ truyền đến, đôi mắt của người phụ nữ ăn mặc như nông dân trồng chè tối sầm lại, gục ngã, y tá vội vàng gọi bác sĩ tới, đưa người phụ nữ đi.
Trong hành lang bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng, người đến người đi, chỉ còn lại một mình cậu bé ngồi trên băng ghế lạnh lẽo.
Cậu bé siết chặt đôi bàn tay, cố giữ cho cho mình không khóc.
"Nhị Cẩu." Tôi khoát vai cậu bé, đầu khớp xương lòi ra ngoài, nó còn gầy hơn trong tưởng tượng của tôi: “Cố lên, em càng gầy yếu, sau này lại càng bị thế giới này bắt nạt."
"Anh là ai?" Cậu bé bối rối hỏi, cảm thấy tôi rất quen thuộc, nhưng lại không thể gọi ra tên.
"Anh tới để giúp em, từ hôm nay trở đi, ai cũng không thể bắt em cúi đầu." Tôi không cho cậu bé biết thân phận của mình, nơi này là tầng cạn mộng cảnh của Nhị Cẩu, một khi chịu phải kích thích mãnh liệt, thì nó có thể tỉnh lại từ giấc mộng bất cứ lúc nào.
"Đi thôi, theo tôi thì cậu sẽ càng mạnh mẽ hơn." Mang theo cậu bé ở trong tầng cạn mộng cảnh tìm kiếm tiết điểm ký ức để đi thông tầng trung mộng cảnh. Nhìn chung nửa đời trước của Nhị Cẩu, cậu bé có 2 địa phương khó quên nhất, một chính là tại bệnh viện không thể cứu chữa cho ba của cậu bé, hai là trong ngôi nhà cũ ở thôn.
Khi tới nơi Nhị Cẩu và ba từng ở cùng nhau, kéo cửa phòng ra, bên trong là một thế giới hoàn toàn khác.
"Mộng cảnh tầng trung!"
...
Hơn 30 người đang đánh lộn trên đường phố, tuổi tác không lớn.
Phe có số người đông hơn thì nhuộm tóc đủ màu, cầm côn sắt đem bao vây phe có ít người.
Chúng chiếm giữ ưu thế tuyệt đối về nhân số, trận đánh lộn nghiêng hẳn về một phe.
Bên phe ít người, chạy được thì chạy, trốn được thì trốn, cuối cùng chỉ còn lại có một gã trẻ trâu giống như chó điên vẫn còn phản kháng.
Gã bị người khác giẫm ở dưới chân, cẳng chân, sau lưng đều là vết máu do côn thép quật trúng.
Sau mấy phút bị đánh đập, xa xa mới vang lên tiếng còi xe cảnh sát, lũ du côn lập tức giải tán. Gã trẻ trâu dường như không có cảm tình gì với cảnh sát, môi chảy máu, miễn cưỡng bò dậy.
Trên người gã toàn là vết máu và bùn đất, vô cùng thảm hại, chưa đi được mấy bước bèn ngã sấp xuống trước một cửa hàng, dáng vẻ kia giống như một chú sói con bị vứt bỏ.
Bức rèm ngoài cửa hàng đột nhiên vén lên, trước khi xe cảnh sát đến có một đôi tay lôi gã trẻ trâu vào trong cửa hàng.
"Nhị Cẩu, tỉnh lại đi, đây chỉ là giấc mơ của chú." Tôi không ngờ trong tầng trung giấc mộng của Nhị Cẩu, sẽ xuất hiện lần đầu tôi và gã gặp nhau, ký ức nhiều năm trước lại hiện lên, khiến người ta vô cùng xúc động.
"Anh Kiện?" Trần Nhị Cẩu buột miệng, dần tập trung: “Đây là mộng? Sao anh lại xuất hiện ở trong mộng của em?"
"Nói chính xác đây là tầng trung mộng cảnh của chú, ok, đừng nói nhảm nữa, quyền phổ, chiêu thức ban ngày bảo chú học thuộc, còn nhớ hay không? Mau tranh thủ bắt đầu luyện tập đi."
Lúc người nằm ở tầng cạn mộng cảnh, có thể sẽ vì vài kích thích mà tỉnh giấc, nhưng trong tầng trung mộng cảnh thì khác. Trừ phi cơ thể ở trong hiện thực bị người ta chạm vào, bằng không thì người nằm mơ không thể chủ động rời khỏi mộng cảnh.
Nếu tôi không nói cho gã biết đây là ở trong mộng, thì cho dù gã nhảy lầu tự sát trong mộng, cũng vẫn chưa tỉnh lại.
Nhị Cẩu vẫn nằm ở trạng thái mù mờ, sau khi tự tát một cái, vẫn nghĩ không ra.
Nhìn dáng vẻ ngu ngơ của gã, tôi đành phải nói cho gã biết đầu đuôi ngọn nguồn về chuyện Bùa Đồng Tang có thể đi vào giấc mộng, tốc độ thời gian trôi qua trong mộng khác với hiện thực.
"Tốc độ thời gian trôi qua trong tầng cạn mộng cảnh gấp mười lần hiện thực, tốc độ thời gian trôi qua trong tầng trung mộng cảnh là gấp trăm lần hiện thực tế. Vậy chẳng phải nói chúng ta tu luyện ở chỗ này cả đêm, thì tương đương với tu luyện ở trong hiện thực cả trăm ngày?" Nhị Cẩu kinh hoàng nói.
"Đại khái chính là ý này, nhưng luyện tập trong mộng không giúp ích gì cho việc tăng cường sức mạnh của cơ thể, chỉ có thể rèn đúc ý chí thần niệm. Đồng thời cho chúng ta thời gian liên tục cố gắng, để cho chúng ta có thể tìm ra phương thức phát lực băng kình. Đợi chúng ta quen thuộc nội kình, sau khi rời khỏi đây chỉ cần rèn luyện thêm một chút, để cho cơ thể thích ứng là có thể phát huy ra uy lực chân chính của Băng Quyền."
"Kỳ diệu như vậy sao?! Không phải em đang nằm mơ chứ?!" Nhị Cẩu nhéo mặt của mình, cảm thấy khó tin: “Chẳng lẽ là ngay suy nghĩ nhiều nên đêm về nằm mộng?"
"Nói một cách chính xác, đúng là em đang nằm mơ." Tôi không để ý tới Nhị Cẩu nữa, rời khỏi cửa hàng, tìm một nơi trống trải, bắt đầu luyện tập ở hàng cây xanh trước cửa.
Bất luận chuyện gì muốn thành công đều không dễ dàng, tôi và Nhị Cẩu có thể tiến hành tu luyện dựa theo quyền phổ đã thất truyền, xuất phát điểm vượt xa người thường.
Tôi đấm liên tục vào cái cây to bằng miệng chén, cảm nhận được sức mạnh chạy trong cơ thể, chân cẳng, eo, cánh tay, động tác càng ngày càng chuẩn.
Bát Bộ Băng Quyền coi trọng hai chữ "nhanh, ác", ra tay chính là sát chiêu, hoàn toàn dựa trên cơ sở thực chiến, tiến nhanh, mãnh liệt, như mũi tên rời dây cung; vừa nghĩ, thân run lên, bèn bay xa cả trượng.
Toàn tâm toàn ý luyện quyền, mỗi một quyền đều cần thân thể phối hợp, mỗi một quyền đều đang không ngừng tiến bộ.
Thời gian không có nhiều ý nghĩa trong giấc mơ, lúc tôi tung ra hơn 9,000 quyền, cảm thấy cơ thể ngưng tụ thành một luồng tinh thần, tung quyền bước ra nửa bước, tốc độ đấm quyền bình thường đột nhiên tăng lên, trong cơ bắp có thêm một sức mạnh chưa từng có.
"Bình bịch!" Cái cây to cở miệng chén vang lên âm thanh.
"Vừa rồi chính là nội kình sao? Lúc mình xuất quyền, chỉ tụ lực nửa bước đã có uy lực như vậy, nếu như bước ra 8 bước, sức mạnh sẽ được khủng khiếp đến dường nào?" Cúi đầu nhìn đôi tay của mình, tôi mỉm cười: “Mình đã nhớ rõ cách xuất quyền, luyện quyền trong mộng thật hiệu quả."
Tiếp tục khổ luyện, lúc đánh ra quyền thứ 2 vạn, ngoại trừ băng kình ra, tôi còn nắm giữ uy áp tinh thần, trói buộc tinh thần, thay đổi cách công kích liên tục, nhìn từ bên ngoài thì chỉ là một quyền bình thường, nhưng lại ẩn chứa nhiều loại nội kình, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Quay đầu nhìn lại, Nhị Cẩu cũng luyện được băng kình, thiên phú tập võ của gã còn muốn tốt hơn tôi, trời sinh tàn nhẫn.
"Lúc đi vào giấc mộng, tôi từng nhìn thấy ngôi sao trong vận mệnh của Nhị Cẩu, mơ hồ có dấu hiệu thay thế sao Tham Lang, chẳng lẽ là vì dính dáng với mình quá sâu nên sinh ra ảnh hưởng?" Tham Lang là ngôi sao số một trong chòm sao Bắc Đẩu, luận năng lực, hung hãn thì vượt xa Phá Quân, Thất Sát. Chỉ là ngôi sao này phúc họa song song, cũng không phải ngôi sao may mắn gì cả, đường đời sau này của Nhị Cẩu sẽ càng thêm gian nan.
Nội kình đã luyện được, có thể tạm dừng tu luyện, tôi mang theo Nhị Cẩu tìm được ngôi nhà hồi gã còn bé ở trong giấc mộng, đẩy cửa về lại tầng cạn mộng cảnh.
Thử một vài phương pháp, cuối cùng đánh thức Nhị Cẩu, tôi cũng rút lui khỏi mộng cảnh.
Ngây người ngồi ở trên giường, nhìn ánh ban mai từ bên ngoài chiếu vào, Nhị Cẩu bỗng có cảm giác vừa trải qua mấy kiếp, gã đã tỉnh ngủ, nhưng vẫn cảm thấy khó tin: “Anh Kiện, tối hôm qua dường như em nằm mơ thấy anh."
Tôi cất Bùa Đồng Tang, bất đắc dĩ nhìn gã: “Đi vào giấc mộng là bí mật lớn nhất của anh, chú chớ để lộ, đứng lên đi, mau đứng dậy kiểm tra thành quả tập luyện trong mộng."
Nhị Cẩu gật đầu lia lịa, theo tôi cùng xuống lầu.
Ở lầu một, Vương Ngữ vẫn còn đang ôm Bạch Khởi ngủ, Bạch Khởi đã tỉnh, nhưng chú chó hiền lành sợ đánh thức Vương Ngữ, nên chỉ mở to mắt, nằm im trên mặt đất.
Vừa mở cửa tiệm, ánh mặt trời bèn chiếu vào trong nhà, tôi đi tới cái cây xanh bên cửa, đưa tay sờ vào thân cây to cỡ cái chén ăn cơm. Tôi từng nện cái cây này trong mơ hơn vạn lần, giờ vẫn nhớ rất kỹ mỗi đường vân trên thân cây này.
"Thử một lần đi, chỉ cần có thể đạt được 1/10 thành quả huấn luyện trong mộng, rất xứng đáng." Tôi vận khí điều tức, hai khí mạch minh ám trong cơ thể như giao long hí châu xoa dịu bắp thịt.
Ở góc độ người đi đường, thì hành động đứng ngây đơ nhìn vào cái cây, do mọi người đều vội đi làm, nên cũng chỉ coi như là chuyện lạ. Nếu gặp phải người xấu tính, không chừng còn có thể mắng mấy câu như đồ thần kinh, chớ cản đường, v.v…
Không để ý tới ánh mắt của người khác, tôi vẫn bình tĩnh điềm đạm, đã đạt được trạng thái tốt nhất, tay phải chậm rãi nhấc lên, sức mạnh bắt đầu hội tụ từ vị trí hai chân, sau đó như dây cung đang kéo căng!
Bước ra nửa bước bán, trong thời gian chưa tới 0.1s, hữu quyền như trọng pháo đánh lên thân cây!
"Bình!" Tiếng động khiến người qua đường dừng lại, ngay cả xe cộ đang chạy trên đường Đinh Đường cũng giảm ga nhìn về phía chỗ ta.
Thân cây to cỡ miệng chén lắc lư vài cái, sau đó gãy đổ thẳng xuống, đập vào lối đi bộ.
Trong khoảng thời gian ngắn sau đó, cả con đường lặng ngắt như tờ, yên lặng không một tiếng động.
=================
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook