Livestream Mau Xuyên: Boss Phản Diện Là Nữ Đế
-
Chương 75: Võ lâm manh chủ : thư sinh đừng hắc hóa 15
Edit by Liên Vĩ
"Trình cô nương là ý gì?" Dung Thiếu Khanh càng không rõ.
Sủng Ái ném một hạt đậu lên lưng hắn: "Thư sinh ngươi lại quên nữa rồi, phải gọi ta là sư phụ!"
Dung Thiếu Khanh mím môi, ánh mắt nhìn chăm chú vào phía trước, nhớ tới những lời cô nói hôm qua.
"Thư sinh,ngươi rót một ly trà đến đây chúng ta làm lễ bái sư nhận đồ!"
"Thư sinh, từ nay về sau ta chính là sư phụ của ngươi!"
"Thư sinh, người trong giang hồ tâm sâu tựa biển, sư phụ không có võ công, ngươi cần phải bảo vệ vi sư thật tốt nha!"
Chỉ là......
Hắn đáy lòng ẩn ẩn kháng cự lại việc bái cô làm sư, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể trở thành đồ đệ của cô, bầu bạn cùng cô trong chốn giang hồ này.
Sau nửa canh giờ.
Trên đường đi trong rừng đột nhiên vang lên âm thanh, làm ngựa bị kinh sợ, Dung Thiếu Khanh gắt gao giữ chặt dây cương mới có thể ổn định ngựa lại.
"Đường này là ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn đi qua,phải lưu lại tiền......" Một cái thổ phỉ hét lớn.
Nếu là trước đây Dung Thiếu Khanh bảo đảm sẽ hoảng loạn vài phần, nhưng mà hiện tại hắn chỉ trầm mặt nhìn đám thổ phỉ cầm đao trước mặt.
Sủng Ái ngồi trong xe đang nhàm chán nghe động tĩnh thì vén rèm xe lên ngó ra.
"Tê....."Chung quanh vang lên tiếng hít khí.
"Mỹ...... Mỹ nhân a......" Dẫn đầu thổ phỉ miệng rộng mở ra, chỉ còn kém chút nữa là chảy luôn cả nước dãi.
Sủng Ái từ trên xe ngựa cao bễ nghễ nhìn xuống, nói: "Từ giờ trở đi, tiền trên người các ngươi đều là của ta!"
Cái gì?!!
Thổ phỉ từ trong kinh diễm hoàn hồn lại.
"Ha ha ha...... Mỹ nhân đừng chê cười......"Thổ phỉ dẫn đầu cầm đao chỉ vào Dung Thiếu Khanh: "Này, tên thư sinh kia, ngươi mau đem hết tiền trên người giao ra đây, sau đó cút xa một chút!"
"Sau khi ta đếm đến tiếng thứ ba lập tức mang tiền giao ra đây!" Sủng Ái khóe miệng câu lên nụ cười như mọi khi.
"Ha ha ha, tiểu mỹ nhân này thật là thú vị......" Mấy tên thổ phỉ cười ha hả trong mắt là ánh sáng dâm tà nguy hiểm "Mau tới để ca ca đây thương ngươi, đừng nói là tiền cả mạng cũng cho ngươi......"
Thời điểm Sủng Ái đếm một, thân hình Dung Thiếu Khanh lóe một cái bay ra ngoài,tươi cười của mấy tên thổ phỉ lập tức nghẹn ở cổ họng.
"Hai!"
Cô thong thả ung dung mà đếm, bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết của thổ phỉ, dường như là một giai điệu than khóc.
"Ba!" Giọng nói của cô rơi xuống, tất cả thổ phỉ đều nằm ngã trên mặt đất.
Sủng Ái từ trên xe uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống,đi đến trước mặt tên thổ phỉ dẫn đầu, cúi người cười trầm ngâm hỏi: "Sơn trại của các ngươi ở đâu?"
Dẫn đầu thổ phỉ hơi ngốc lăng nói: "Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"
"Đương nhiên là cướp bóc a." Thiểu năng trí tuệ!
Tên thổ phỉ dẫn đầu lập tức lộ ra biểu tình hoảng sợ, đầu năm nay còn có người qua đường muốn đến sơn trại của thổ phỉ mà cướp bóc, còn có tên thư sinh vừa rồi thoạt nhìn trói gà còn không chặt công phu thật là quá khủng bố.
"Ta sẽ không nói!" Hắn kiên cường nói.
"Như vậy sao?" Sủng Ái ôn nhu cười.
Ngay sau đó........
ủ, mặt trên nhỏ huyết, nàng tuyệt mỹ trên mặt như cũ mang theo cười, lệnh người khắp cả người phát lạnh.
"A a a a......!"Thổ phỉ dẫn đầu kêu thảm một tiếng.
Bàn trắng trắng nõn thon dài của Sủng Ái cầm một thanh thủy chủ, mũi thủy chủ sắt nhọn còn đang nhỏ máu, trên mặt cô vẫn mang theo nụ cười tuyệt mỹ như cũ, nhưng lại làm cho người khác cảm giác cả người phát lạnh.
"Phụ thân ngươi là ai?"
"A a a.....!"
"Mẫu thân ngươi là ai?"
"Ca ca, đệ đệ của ngươi là ai?"
"Muội muội, tỷ tỷ của ngươi là ai?"
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ngươi thật sự là nam nhân sao?"
"Ngươi không rửa mặt?"
"......"
Sủng Ái hỏi một câu lại cắm cho hắn một đao làm hắn kêu đau thảm thiết, vấn đề là hỏi mãi không dứt làm hắn muốn cắn lưỡi chết luôn chết luôn cho khỏe.
"Nói hay không?" Cô mỉm cười giơ thanh thủy chủ lên.
"Đi thẳng về phía trước khoảng hai dặm quẹo phải đi thêm một dặm nữa là đến......" Nói cho hết lời, thổ phỉ dẫn đầu cảm thấy mình sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Sủng Ái ghét bỏ thanh thủy chủ đầy máu nên ném có xuống, mi mắt cong cong nói: "Cảm ơn!"
Nam thổ phỉ mất máu quá nhiều,không phí sức mà giãy dụa trên mặt đất nữa, hai mắt của hắn trừng lớn nhìn Sủng Ái đi trở về trong xe ngựa, bỗng nhiên trước mắt hắn tối sầm, hắn thấy thư sinh đứng trên cao nhìn xuống hắn bằng cặp mắt hung ác nham hiểm.
*********
Ôi Sủng Ái đã làm gì thư sinh thế này?!
"Trình cô nương là ý gì?" Dung Thiếu Khanh càng không rõ.
Sủng Ái ném một hạt đậu lên lưng hắn: "Thư sinh ngươi lại quên nữa rồi, phải gọi ta là sư phụ!"
Dung Thiếu Khanh mím môi, ánh mắt nhìn chăm chú vào phía trước, nhớ tới những lời cô nói hôm qua.
"Thư sinh,ngươi rót một ly trà đến đây chúng ta làm lễ bái sư nhận đồ!"
"Thư sinh, từ nay về sau ta chính là sư phụ của ngươi!"
"Thư sinh, người trong giang hồ tâm sâu tựa biển, sư phụ không có võ công, ngươi cần phải bảo vệ vi sư thật tốt nha!"
Chỉ là......
Hắn đáy lòng ẩn ẩn kháng cự lại việc bái cô làm sư, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể trở thành đồ đệ của cô, bầu bạn cùng cô trong chốn giang hồ này.
Sau nửa canh giờ.
Trên đường đi trong rừng đột nhiên vang lên âm thanh, làm ngựa bị kinh sợ, Dung Thiếu Khanh gắt gao giữ chặt dây cương mới có thể ổn định ngựa lại.
"Đường này là ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn đi qua,phải lưu lại tiền......" Một cái thổ phỉ hét lớn.
Nếu là trước đây Dung Thiếu Khanh bảo đảm sẽ hoảng loạn vài phần, nhưng mà hiện tại hắn chỉ trầm mặt nhìn đám thổ phỉ cầm đao trước mặt.
Sủng Ái ngồi trong xe đang nhàm chán nghe động tĩnh thì vén rèm xe lên ngó ra.
"Tê....."Chung quanh vang lên tiếng hít khí.
"Mỹ...... Mỹ nhân a......" Dẫn đầu thổ phỉ miệng rộng mở ra, chỉ còn kém chút nữa là chảy luôn cả nước dãi.
Sủng Ái từ trên xe ngựa cao bễ nghễ nhìn xuống, nói: "Từ giờ trở đi, tiền trên người các ngươi đều là của ta!"
Cái gì?!!
Thổ phỉ từ trong kinh diễm hoàn hồn lại.
"Ha ha ha...... Mỹ nhân đừng chê cười......"Thổ phỉ dẫn đầu cầm đao chỉ vào Dung Thiếu Khanh: "Này, tên thư sinh kia, ngươi mau đem hết tiền trên người giao ra đây, sau đó cút xa một chút!"
"Sau khi ta đếm đến tiếng thứ ba lập tức mang tiền giao ra đây!" Sủng Ái khóe miệng câu lên nụ cười như mọi khi.
"Ha ha ha, tiểu mỹ nhân này thật là thú vị......" Mấy tên thổ phỉ cười ha hả trong mắt là ánh sáng dâm tà nguy hiểm "Mau tới để ca ca đây thương ngươi, đừng nói là tiền cả mạng cũng cho ngươi......"
Thời điểm Sủng Ái đếm một, thân hình Dung Thiếu Khanh lóe một cái bay ra ngoài,tươi cười của mấy tên thổ phỉ lập tức nghẹn ở cổ họng.
"Hai!"
Cô thong thả ung dung mà đếm, bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết của thổ phỉ, dường như là một giai điệu than khóc.
"Ba!" Giọng nói của cô rơi xuống, tất cả thổ phỉ đều nằm ngã trên mặt đất.
Sủng Ái từ trên xe uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống,đi đến trước mặt tên thổ phỉ dẫn đầu, cúi người cười trầm ngâm hỏi: "Sơn trại của các ngươi ở đâu?"
Dẫn đầu thổ phỉ hơi ngốc lăng nói: "Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"
"Đương nhiên là cướp bóc a." Thiểu năng trí tuệ!
Tên thổ phỉ dẫn đầu lập tức lộ ra biểu tình hoảng sợ, đầu năm nay còn có người qua đường muốn đến sơn trại của thổ phỉ mà cướp bóc, còn có tên thư sinh vừa rồi thoạt nhìn trói gà còn không chặt công phu thật là quá khủng bố.
"Ta sẽ không nói!" Hắn kiên cường nói.
"Như vậy sao?" Sủng Ái ôn nhu cười.
Ngay sau đó........
ủ, mặt trên nhỏ huyết, nàng tuyệt mỹ trên mặt như cũ mang theo cười, lệnh người khắp cả người phát lạnh.
"A a a a......!"Thổ phỉ dẫn đầu kêu thảm một tiếng.
Bàn trắng trắng nõn thon dài của Sủng Ái cầm một thanh thủy chủ, mũi thủy chủ sắt nhọn còn đang nhỏ máu, trên mặt cô vẫn mang theo nụ cười tuyệt mỹ như cũ, nhưng lại làm cho người khác cảm giác cả người phát lạnh.
"Phụ thân ngươi là ai?"
"A a a.....!"
"Mẫu thân ngươi là ai?"
"Ca ca, đệ đệ của ngươi là ai?"
"Muội muội, tỷ tỷ của ngươi là ai?"
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ngươi thật sự là nam nhân sao?"
"Ngươi không rửa mặt?"
"......"
Sủng Ái hỏi một câu lại cắm cho hắn một đao làm hắn kêu đau thảm thiết, vấn đề là hỏi mãi không dứt làm hắn muốn cắn lưỡi chết luôn chết luôn cho khỏe.
"Nói hay không?" Cô mỉm cười giơ thanh thủy chủ lên.
"Đi thẳng về phía trước khoảng hai dặm quẹo phải đi thêm một dặm nữa là đến......" Nói cho hết lời, thổ phỉ dẫn đầu cảm thấy mình sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Sủng Ái ghét bỏ thanh thủy chủ đầy máu nên ném có xuống, mi mắt cong cong nói: "Cảm ơn!"
Nam thổ phỉ mất máu quá nhiều,không phí sức mà giãy dụa trên mặt đất nữa, hai mắt của hắn trừng lớn nhìn Sủng Ái đi trở về trong xe ngựa, bỗng nhiên trước mắt hắn tối sầm, hắn thấy thư sinh đứng trên cao nhìn xuống hắn bằng cặp mắt hung ác nham hiểm.
*********
Ôi Sủng Ái đã làm gì thư sinh thế này?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook