Tới thời điểm khởi hành, lần này là loại phi thuyền nhỏ chỉ có thể chở một tiểu đội xuất phát.
Bạch Phỉ, Hàn Kỳ Đạm, Lê Văn bước lên phi thuyền, trực tiếp bay đến tinh cầu cơ sở để đón hai người còn lại.
Chờ tất cả mọi người tập hợp đủ, mới bắt đầu phát thông tin về quy tắc thi đấu.
【 Chúc mừng "Đội thanh lọc ô nhiễm chuyên nghiệp 5S" giành được cơ hội tới khu ô nhiễm cấp D, sau đây sẽ quy tắc thi đấu.


【1.

Thời gian thi đấu là ba ngày, tính giờ từ ngày tiến vào khu ô nhiễm, phải rời khỏi khu ô nhiễm sau 72 giờ, không rời khỏi khu ô nhiễm, kết quả sẽ bị xóa bỏ.
2.

Sau khi thi đấu xong, chuyên gia sẽ đến khu ô nhiễm để ghi điểm, thí sinh dự thi chỉ cần nghỉ ngơi ở địa điểm đã chỉ định, chờ đợi kết quả cuối cùng.


【Tiêu chuẩn cho điểm cuối cùng dựa trên tình huống của khu ô nhiễm, mức độ khôi phục của dị thực và giảm bớt ô nhiễm qua quá trình thanh lọc, cụ thể chi tiết quy tắc sẽ gửi đến quang não của tiểu tổ đội trưởng.


【 Tất cả quy tắc chung của cuộc thi đã được giải thích ở trên.


Qua phút sau, tiếng phát thanh lại vang lên
【 Tất cả chú ý, sắp tiến vào bước nhảy đầu tiên, tất cả chuẩn bị sẵn sàng.


Bước nhảy là để chuẩn bị cho việc di duyển khoảng cách xa giữa các thiên hà, rút ngắn thời gian bay.
Sau khi phát thanh phát xong, không đến ba giây, Bạch Phỉ cảm nhận được rõ ràng không gian bị đè ép, sau một thời gian ngắn bị ép, phi thuyết rốt cuộc cũng nhảy tới một điểm khác, bay ổn định.

"Tinh hệ số ba." Lê Văn nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, nói.
"Cái này cũng nhìn ra được hả?" Hàn Kỳ Đạm nhìn các tinh hệ gần xa bên ngoài, cảm giác chúng cũng không khác gì nhiều so với tinh hệ thứ nhất.
Bạch Phỉ chỉ vào trạm không gian có ba ngọn đèn sáng ở phía xa: "Hải đăng."
Những hải đăng nằm rải rác dọc theo những tuyến đường của mỗi tinh hệ, để chỉ đường cho khách du lịch, đồng thời có những pháo đài quân sự gần đó, kiểm soát chặt chẽ các phi thuyền ra vào tinh hệ.
Hạ Nhiên Chi: "Mặt nhìn của mọi người tốt thật, sau bước nhảy, tôi chỉ cảm thấy chóng mặt và buồn nôn, chứ đừng nói là nhìn ra bên ngoài tìm hải đăng."
Không ngờ phi thuyền thực hiện bước nhảy tới ba lần mới đến được địa điểm cuối cùng của bọn họ.
Xuống phi thuyền, hai chân Hạ Nhiên Chi nhũn ra: "Huhu, về sau tui chỉ muốn ở tinh hệ thứ nhất chết già, không bao giờ muốn đi đường dài tới tinh hệ khác."
Tang Mạt đưa cho Hạ Nhiên Chi một viên thuốc: "Giảm cơn chóng mặt ở bước nhảy."
Hạ Nhiên Chi nhanh chóng cầm trong tay, nuốt vào, một lúc sau cảm giác buồn nôn giảm bớt, vỗ vỗ vai Tang Mạt: "Cảm ơn, cứu tôi một mạng rồi."
"Thành viên đến đông đủ rồi thì nhanh lên xe đi." Nhân viên chờ lâu liền nói với họ.
Bạch Phỉ chú ý tới nơi bọn họ đến đặc biệt hoang vu, bên cạnh có một bức tường lớn kéo dài vài km.
Mà trước mặt họ là một chiếc xe bus mà Bạch Phỉ cảm thấy rất quen thuộc.
"Đây là cái gì? Ngồi lên đây đi vào khu ô nhiễm sao?" Hàn Kỳ Đạm hoài nghi hỏi.
Nhân viên vỗ vỗ vào thân xe: "Không sai, lên nhanh đi."
Đoàn người nhanh chóng lên xe, mông còn chưa kịp ngồi ổn định, xe buýt bắt đầu chạy điên cuồng.
Bốn người chưa bao giờ đi loại phương tiền này:!!!!
Chỉ có Bạch Phỉ nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Bọn họ đang trong tinh cầu nào đó của tinh hệ số 5, cách sắc vụt qua cửa sổ, thành phố nơi con người sinh sống này đã bị bỏ hoang từ lâu.
Đường phố vắng tanh, không nhìn thấy một sinh vật sống nào.
Trải qua hai tiếng với tốc độ cực nhanh, xe ngừng lại ở một một đầu khác của bức tường.
Sau khi xuống xe, Bạch Phỉ nhìn bức tường cao trước mắt: "Bên trong chính là khu ô nhiễm?"
Nhân viên gật đầu.
Lần đầu tiên ngồi xe bốn bánh điên cuồng, mỗi người uống một viên thuốc trị chóng mặt.
Hạ Nhiên Chi: "Này với bước nhảy không gian đúng là không hơn không kém."
Nhân viên duỗi tay trái chỉ về phía trước: "Từ cánh cửa trước mặt đi vào là đến khu ô nhiễm."
Trên tường được gắn một cái cửa điện tử bằng sắt rất dày.
Nhân viên mở cửa điện tử ra, lối đi bên trong chỉ vừa đủ cho một người đi vào, bên trong có ánh đèn màu vàng ấm áo, cuối đường có thể nhìn thấy một cánh cửa sắt tương tự.

"Mọi người cứ trực tiếp đi vào, trên cửa có nhận diện khuôn mặt, trực tiếp quét mặt là có thể đi vào."
Bạch Phỉ: "Tôi có một vấn đề.

Toàn bộ bức tường có bao nhiêu cánh cửa loại này, rời khỏi khu vực ô nhiễm có nghĩa là về lại vị trí chúng tôi đang đứng?"
Nhân viên công tác: "Đúng vậy, khu ô nhiễm được ngăn cách một vòng bởi bức tường này.

Còn cửa thì chỉ có cái này thôi, cho nên mọi người phải quay lại đúng thời gian.
"Không phải chứ, bức tường dài như vậy mà chỉ có một cánh cửa, đùa cái gì vậy." Hàn Kỳ Đạm nhíu mày nói.
"Những khu ô nhiễm khác cũng có tình trạng giống chúng tôi sao?" Hạ Nhiên Chi cũng có chút khó chịu hỏi.
Nhân viên: "Tất nhiên mỗi khu ô nhiễm đều khác nhau.

Bởi vì nơi này còn có người dân ở, cho nên mới bao vây khu ô nhiễm lại, có một rào chắn ở trung tâm.

Còn những nơi có mức độ ô nhiễm thấp hơn, dân cư thưa thớt hơn, tất nhiên không cần tường vây."
"Đừng chậm trễ thời gian nữa, mau vào đi." Nhân viên liếc nhìn thời thời gian, muốn mau chóng tống cổ bọn họ vào trong.
Bạch Phỉ đi đầu, thông qua lối đi hẹp đi đến cuối đường.
Nhận diện khuôn mặt thông qua, cửa mở ra.
Chờ toàn bộ người tiến vào khu ô nhiễm, cánh cửa phía sau đóng lại.
Khu ô nhiễm cấp D trước mặt chúng là một thành phố đổ nát
Xung quanh thực an tĩnh, phóng mắt nhìn lại đống đổ nát, tạm thời không có cái gì dị thường.
Nhưng thành phố đổ nát này nhìn không thấy điểm cuối.
"Có thể từ đầu này đi đến đầu kia trong ba ngày là tốt rồi, hơn nữa còn phải thanh lọc ô nhiễm, trường học của chúng cũng biết nghĩ cách thật." Hàn Kỳ Đạm nhíu mày nói.
Dọc đường đi Tang Mạt rất ít khi mở miệng, nói: "Nói chúng, nơi ô nhiễm nghiêm trọng nhất chính là trung tâm, nếu chúng ta đến thẳng trung tâm, thanh lọc xong liền trở về, có lẽ sẽ kịp."
"Vậy chẳng phải chúng ta sẽ từ bỏ thanh lọc ở bên ngoài sao, nhưng mà thời gian có hạn, từ bỏ thì mới kịp được (1)." Hạ Nhiên Chi tán đồng, thuận tiện lấy ra một đồ vật từ không gian trữ vật.
有舍才有得: có nghĩa là chỉ bằng cách từ bỏ một thứ bạn mới có thể đạt được thứ khác.

Hạ Nhiên Chi: "Đây là máy cảm ứng ô nhiễm do tôi chế tạo, càng tới gần khu có độ ô nhiễm cao, thì màu đỏ càng sáng lên nhiều."
Mọi người tập trung lại quan sát, dụng cụ lớn cỡ bàn tay, phía dưới có một dãy đèn báo, trước mắt chỉ sáng một cái, tổng cộng có mười mấy ô vuông.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2.

Tường Vy Trăng Non
3.

Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng
4.

Âm Nương
=====================================
Lê Văn: "Cái này không tồi, ô vuông sáng đèn càng nhiều, chứng tỏ chúng ta đang đến gần trung tâm."
Năm người vừa đi vừa nói tiền vào thành phố đổ nát, hầu hết các cửa hàng hai bên đều mở cửa, có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong.
Trong tiệm bụi phủ một lớp dày, hàng hóa bày bán bên trong vẫn còn đầy đủ, giống như bị sơ tán đột ngột, không kịp thu dọn đồ đạc.
Hàn Kỳ Đạm: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cửa háng bán đồ nhỏ như vật, ở tinh cầu Gal không nhìn thấy."
"Nơi này có vẻ như là nửa trí năng hóa, dù sao tinh hệ số 5 cũng là ở trung tâm, cái gì cũng có một chút." Tang Mạt tiếp tục câu chuyện.
Rất nhanh, bọn họ đã đến một trạm sạc.
Bạch Phỉ thấy bên trong trạm sạc còn có những chiếc xe đang đậu, tuy nói là nửa trí năng hóa, nhưng vẫn tiên tiến hơn nhiều so với những chiếc xe ở thời của Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ gọi mọi người đến xem trạm sạc.
Những người khác không biết cái này thì có gì đẹp nên di dạo xung quanh.
Chỉ có Bạch Phỉ giữ chặt Hạ Nhiên Chi lại: "Chúng ta đi qua kia xem thử."
Bọn họ đi về phía một chiếc xe trông còn hơi mới một chút.
Mở cửa xe ra, không gian bên trong khác rộng tuy nhiên lại có chút mùi khó chịu do bị bịt kín lâu ngày.
Bạch Phỉ lên xe khởi động thư nhưng không thành công.
Có lẽ do thời gian dài không sự dụng nên có chút vấn đề, thử sạc đầy xem thử.

Xuống xe cắm nguồn điện, chờ sau khi sạc đầy, thử lại lần nữa, nhưng vẫn không được.
Hạ Nhiên Chi nhìn Bạch Phỉ bận trước bận sau, giật mình hỏi: "Cậu có thể lái loại xe này sao?"
Bạch Phỉ nhìn nhìn bên trong xe, có một nửa nút bấm xem không hiểu, nói: "Chắc là có thể, cậu đến xem thử có thể sửa lại được không?"
Biết chính là biết, không biết chính là không biết, chắc là thế nào? Hạ Nhiên Chi không hiểu, nhưng vẫn tiến lên kiểm tra xe từ trong ra ngoài một lần.
Tuy rằng loại phương tiện này Hạ Nhiên Chi chưa từng gặp qua, nhưng nếu là phương tiện giao thông, cốt lõi đều giống nhau, loại này còn dễ sửa hơn.
Rất nhanh Hạ Nhiên Chi đã tìm ra được nguyên nhân, bọn họ đi tìm một ít công cụ, bắt đầu sửa chữa.
Đại khái sửa nửa giờ, Hạ Nhiên Chi nói với Bạch Phỉ: "Bây giờ thử xem."
Bạch Phỉ tiến vào trong xe, lần này khởi động thành công.
Bạch Phỉ vỗ lên ghế phụ: "Nhiên Chi, lên đi, chúng ta qua kia tìm bọn họ."
Sau khi Hạ Nhiên Chi lên xe, có chút sợ hãi hỏi: "Đừng nói tý nữa sẽ ngất nha."
"Yên tâm, tôi lái ổn." Bạch Phỉ đóng cửa xe, chạy về phía ba người kia.
Lê Văn và ba người bọn họ nhìn Bạch Phỉ cùng Hạ Nhiên Chi ở kia làm việc, liền không quấy rầy bọn họ, đi tới một cửa hàng bỏ hoang gần đó.
Cướp đoạt một đống bánh quy, đồ hộp linh tinh, mở cửa ra liền thấy một chiếc xe chạy tới đây.
Mở cửa kính xe, nửa người trên Bạch Phỉ lộ ra, vẫy tay về phía bọn họ: "Không cần nửa ngày mới đến được trung tâm, đêm nay là có thể đến rồi."
Chờ tất cả mọi người lên xe, Bạch Phỉ liền chạy vào sâu hơn.
Chạy được một lúc, bốn người dần dần thích ứng, lúc này mới thả lỏng ra.
Hàn Kỳ Dạm nhìn kỹ năng lái xe thành thạo của Bạch Phỉ hỏi: "Đội trưởng, cậu học lái xe loại này khi nào vậy? Phạm vi hiểu biết của cậu hơi rộng nha."
Bạch Phỉ thuận miệng đáp: "Nếu cậu có thể lái cơ giáp thủ công thì sẽ là chuyện nhỏ."
Còn có loại liên hệ này sao, Hàn Kỳ Đạm lập tức tỏ vẻ, trở về sẽ luyện ngay.
Tang Mạt thích thú cười ha ha: "Vậy mà cậu cũng tin."
Đột nhiên, xe dừng lại đột ngột, Bạch Phỉ đặt ngón trỏ ở giữa môi, "suyt" một tiếng.
Bọn họ nhìn lên thì thấy một con bọ ngựa khổng lồ đang đứng ở giữa đường.
Bởi vì bị ô nhiễm ăn mòn, toàn thân biến thành màu đen, hai thanh lưỡi liềm trước người giơ lên cao, nhìn giống như là con dao sáng loáng.
Một dao chém xuống, tường sụp một nửa.
"Bây giờ lên giết nó đi." Hàn Kỳ Đạm chuẩn bị mở cửa xe thì bị Lê Văn ngăn lại.
"Không vội, nó không đi cùng hướng với chúng ta."
Hàn Kỳ đạm: "Không cùng hướng liền buông tha sao?"
Bạch Phỉ: "Không nên lãng phí thời gian, chúng ta lên đường trước."
Bọ ngựa nhanh chóng giơ lưỡi liềm lên, vừa đi vừa chém.
Cùng lúc đó, Bạch Phỉ lái xe đi qua nơi con bọ ngựa vừa tách ra..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương