LINH VŨ THIÊN HẠ
Chapter 94: Thiên Tàm Bảo Giáp

- Không, chúng ta không có nhiều thời gian, trực tiếp đi qua Sơn mạch Vụ Đô thôi. 

Bạch Mi trưởng lão nói. 

- Bạch trưởng lão, trực tiếp đi qua có thể gặp nguy hiểm. 

Nữ chấp sự trung niên kia tiếp tục hỏi. 

- Vân Dương Tông chúng ta không người nào dám chọc, không có việc gì, thành Vụ Đô những năm này cũng không xảy ra chuyện gì. 

Bạch Mi trưởng lão nói xong, lập tức gọi hai Nham Thứu bay lên. 

Mọi người nhảy lên Nham Thứu, tiếp tục xuất phát về phía Vân Dương Tông. 

Bạch Mi trưởng lão vừa nói Sơn mạch Vụ Đô, Lục Thiếu Du lại tò mò, liền nhớ chấp sự Vân Dương Tông nói nơi đó có nguy hiểm, Sơn mạch Vụ Đô rốt cuộc là nơi nào. 

- Trưởng lão, Sơn mạch Vụ Đô là địa phương nào? 

Lục Thiếu Du hỏi. 

- Sơn mạch Vụ Đô là sơn mạch nằm cạnh Cổ Vực, tại biên giới sơn mạch có một tòa thành gọi là thành Vụ Đô, chính là địa bàn của Vân Dương Tông, nhưng mà diện tích Sơn mạch Vụ Đô cực lớn, tình huống cũng hỗn loạn, ngẫu nhiên còn có có yêu thú xuất hiện, người bình thường là không dám đi vào Sơn mạch Vụ Đô. 

Bạch Mi trưởng lão nói ra. 

- Thì ra là thế. 

Trong nội tâm Lục Thiếu Du cũng đã có nghe nói qua về Cổ Vực, tại Tàng Vũ Các của Lục gia có ghi lại, chung quanh Đại lục Linh Vũ còn có bốn đại lục khác, diện tích so với Đại lục Linh Vũ cũng không chênh lệch nhiều. 

Phía đông Đại lục Linh Vũ có Đông hải thành Ma Vân, phía tây có Tây xuyên Cổ Vực, phía nam có Nam nguyên Tổ Yêu Lâm, đó là địa bàn của yêu thú, nhân loại tiến vào tuyệt đối khó mà còn sống rời đi, phương bắc có Linh hoàng nhai, chỗ đó chính là địa bàn của linh thú, nhân loại đi qua cũng dữ nhiều lành ít. 

Mà trong đó, lớn nhất Đại lục Linh Vũ, Vân Dương Tông chính là một trong tam tông tứ môn của Đại lục Linh Vũ, tuy thế lực tam tông tứ môn vô cùng cường đại, nhưng cũng không cách nào va chạm với thành Ma Vân và Cổ Vực, về phần Tổ Yêu Lâm và Linh Hoàng Nhai, tam tông tứ môn không cần nghĩ, những yêu thú và linh thú kia không dễ chọc. 

Bang bang... 

Phía trước không xa đột nhiên có hai âm thanh nổ tung, lập tức hai cột khói lửa bắn lên trời, rơi lả tả ở phương xa, tuy là ban ngày nhưng nhìn rất chói mắt. 

- Trưởng lão, là tín hiệu cầu viện của Vân Dương Tông chúng ta. 

Trên Nham Thứu khác, một chấp sự lớn tiếng nói, lúc này sắc mặt mấy chấp sự, Bạch Mi trưởng lão, Lục Vô Song, Vương Lương, Dương Mạn biến hóa. 

- Là ở phía trước, có người trong tông gặp phiền toái, chúng ta lập tức đi qua. 

Bạch Mi trưởng lão lớn tiếng nói, khống chế Nham Thứu bay đi, vội vàng tiến về tới trước mặt, thần sắc ngưng trọng, đây chính là địa bàn của Vân Dương Tông, nếu như không gặp đại sự, người trong tông sẽ không dễ dàng phóng tín hiệu cầu viện. 

- Gặp phải phiền toái sao? 

Trong nội tâm Lục Thiếu Du suy tư, nhìn thấy thần sắc Bạch Mi trưởng lão thì phiền toái này không nhỏ, chính mình đến lúc đó cũng phải cẩn thận một chút mới được. 

Trong sơn mạch, gió nhẹ thổi qua cành cây cứng rắn, giống như u hồn đang khoe nanh vuốt của mình, ngẫu nhiên có lá khô phiêu linh trong gió. 

Chung quanh nơi này là một vách núi dốc đứng, mùi máu tươi nồng đậm phiêu đãng các nơi, trên mặt đất đã có thi thể hơn ba mươi người, vết máu loang lổ, từ ăn mặc có thể nhìn ra là hai thế lực. 

- Vương Minh Nguyệt, ngươi cho rằng sẽ có người Vân Dương Tông đến sao, giao Thiên Tàm Bảo Giáp ra, ta tha cho ngươi một mạng. 

Trên một sườn núi, một lão giả chừng năm mươi tuổi nhìn qua nam nhân chừng bốn mươi trước mặt, lão giả năm mươi tuổi mặc áo đen, trên trán có nếp nhăn thật sâu, hốc mắt hõm sâu vào, ánh mắt đầy lăng lệ âm lãnh. 

Mà nam tử trung niên mặc áo bào màu trắng, lúc này vết máu loang lổ, phân không rõ ràng là máu của mình hay máu của người bị mình giết lưu lại, trong tay có một cây đại đao, phía trên còn có tơ máu chảy dài, khí tức toàn thân suy yếu nhìn chằm chằm vào lão giả áo đen trước mặt. 

Sau lưng của hai người đều có người, sau lưng lão giả áo đen có ba nam tử trung niên, đều là một thân trang phục màu đen, trong mắt đầy lăng lệ, toàn thân sát khí cuồn cuộn, khí tức tỏa ra là do giết chóc quanh năm lưu lại, người bình thường tuyệt đối sẽ không có loại khí tức này. 

Sau lưng nam tử trung niên còn có bảy thanh niên và một trung niên, khí tức suy yếu, rõ ràng là trải qua một hồi đại chiến. 

Nam tử trung niên này, nếu ở trong thành Vụ Đô thì ai cũng nhận ra hắn, chính là ngoại môn trưởng lão của Vân Dương Tông, Vương Minh Nguyệt thành chủ thành Vụ Đô, sau lưng chính là đệ tử Vân Dương Tông. 

- Hỏa Âm Quái, đây là địa bàn Vân Dương Tông của ta, đoạt đồ của Vân Dương Tông, Vân Dương Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi, thức thời thì rời đi, ta có thể không truy cứu việc này. 

Trong mắt Vương Minh Nguyệt bắn tinh quang nhìn qua lão giả áo đen.. 

- Khặc khặc, dùng Vân Dương Tông tới dọa ta, ngươi đừng quên, trong Cổ Vực cũng không phải là địa bàn của Vân Dương Tông, cho dù nơi này là Sơn mạch Vụ Đô, Vân Dương Tông ngươi được coi là cái gì? 

Lão giả áo đen cười lạnh nói: 

- Thiên Tàm Bảo Giáp cũng không phải là vật của Vân Dương Tông các ngươi, ai đạt được chính là của người đó, ngươi thức thời thì giao ra đây, nếu không chỉ có chết. 

- Muốn Thiên Tàm Bảo Giáp, nằm mơ đi, trừ phi ta chết. 

Vương Minh Nguyệt lạnh nhạt nói, trường đao trong tay quét ngang, chân khí run run, Thiên Tàm Bảo Giáp này hắn không buông tha. 

- Kiệt, vậy đi chết hết đi. 

Lão giả áo đen cười lạnh một tiếng, trong mắt bắn ra hào quang lăng lệ, trong tay có chân khí nóng bỏng bắn ra ngoài, lập tức lao thẳng tới Vương Minh Nguyệt. 

Sau khi lão giả áo đen phát động công kích, sau lưng lão giả áo đen có ba nam tử trung niên cũng sát khí cuồn cuộn, tấn công mấy đệ tử Vân Dương Tông, trong lúc nhất thời chân khí kích động, mấy đệ tử Vân Dương Tông đều có thực lực Vũ Sư, nhưng mà thực lực của ba nam tử trung niên thì mạnh hơn nhiều. 

Nhìn thấy Hỏa Âm Quái đánh tới, Vương Minh Nguyệt đột nhiên bay lên không, vừa lúc tránh né công kích của Hỏa Âm Quái. 

Hỏa Âm Quái cười lạnh, dường như sớm có chuẩn bị, lúc Vương Minh Nguyệt thả người bay lên thì ngưng kết thủ ấn, trong tay phải có khí tức hỏa diễm nồng đậm đánh thẳng vào Vương Minh Nguyệt, Hỏa Âm Quái chính là vũ giả hỏa hệ, trong hỏa diễm lại còn mang theo mùi hôi thối nhàn nhạt, không giống với hỏa diễm bình thường. 

Vương Minh Nguyệt đang ở giữa không trung, thân ảnh lập tức vòng qua vòng lại, thân thể lăng không biến mất tại chỗ, sau một khắc sau lưng Hỏa Âm Quái có ánh đao chém xuống, đao mang quét ngang, tiếng xé gió bén nhọn vang lên, không khí chung quanh chấn động mạnh. 

- Lùi cho ta! 

Một đao kia Hỏa Âm Quái cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, thân hình hơi nghiêng, thủ ấn trong tay biến hóa, một đạo chưởng ấn màu đỏ đánh tới, lập tức đánh vào đao mang, nhiệt độ không gian chung quanh tăng vọt, trở nên vô cùng nóng bỏng. 

Phanh... 

Không gian nổ vang, hỏa diễm vẩy ra, đao mang lập tức hóa thành hư vô.

Trang 2 / 2

Trên không trung, một đạo thân ảnh bay ngược ra sau, rơi xuống mặt đất lảo đảo lui lại liên tiếp, chính là Vương Minh Nguyệt, từ tình huống giao thủ mà nhìn, Vương Minh Nguyệt sau chiêu này đã bị áp chế sít sao. 

- Chân khí của ngươi đã tiêu hao hầu như không còn rồi, giờ ngươi đã không phải là đối thủ của ta. 

Hỏa Âm Quái quát lên một tiếng, mũi chân điểm một cái, chân khí đảo quanh người, lập tức lao thẳng tới. 

- Vương Minh Nguyệt, nhìn ngươi có thể chèo chống thêm mấy chiêu. 

Tay của Hỏa Âm Quái nóng bỏng ngưng tụ hỏa diễm thành vô số quyền, trong khoảnh khắc đã bao phủ lấy Vương Minh Nguyệt. 

- Không xong. 

Thần sắc Vương Minh Nguyệt trầm xuống, thực lực Hỏa Âm Quái này còn trên hắn một ít, tăng thêm lúc này hắn tiêu hao hầu như không còn, căn bản không phải đối thủ của người ta, tuy vừa vặn thả tín hiệu cứu viện, thế nhưng mà ở đây căn bản không có người Vân Dương Tông nào khác, người ở thành Vụ Đô muốn chạy đến cũng không kịp, thứ hai thành Vụ Đô cũng không có thực lực ngăn cản cường giả như Hỏa Âm Quái. 

Ự...c... 

Vào thời điểm này trên không trung có tiếng yêu thú truyền tới, nghe âm thanh này, trong mắt Vương Minh Nguyệt đầy vẻ kinh hỉ, đây chính là âm thanh của Nham Thứu trong tông. 

- Ta tưởng rằng là ai, thì ra là Hỏa Âm Quái. 

Trên không trung có tiếng hét to, đúng là Bạch Mi trưởng lão, vừa nói xong một đạo thân ảnh lao xuống, còn có một thanh trường kiếm màu vàng trống rỗng xuất hiện, vô thanh vô tức chém ra hơn mười đạo kiếm quang, kiếm khí lăng lệ cách trở không khí, gào thét đâm về phía Hỏa Âm Quái. 

Hỏa Âm Quái cảm giác kiếm khí lăng lệ thấu xương chém tới, thần sắc lập tức cả kinh, quyền pháp biến hóa, vô số quyền ảnh nóng bức bao phủ kiếm khí, thân hình cấp tốc lui nhanh lại. 

Vô số quyền ảnh ngăn cản, thủ ấn Bạch Mi trưởng lão biến đổi, kiếm khí lại biến hóa, chỉ thấy kiếm khí liên tục rung rung, giống như mặt nước rung động đánh thẳng vào vô số quyền ảnh, công kích của Hỏa Âm Quái bị đánh nát. 

Trong nháy mắt này, hai Nham Thứu cả kinh xoay quanh trên không, mọi người lập tức nhảy xuống, mấy chấp sự Vân Dương Tông cũng lao tới tấn công ba tên nam tử trung niên. 

Đạp đạp... 

Hỏa Âm Quái lảo đảo lui ra phía sau mấy bước, nhìn chằm chằm vào Bạch Mi trưởng lão vừa xuất hiện, thần sắc trầm xuống: 

- Bạch Mi, không nghĩ tới ngươi cũng ở nơi đây. 

- Bạch Mi huynh, ngươi tới thật đúng lúc, Hỏa Âm Quái muốn đoạt Thiên Tàm Bảo Giáp, nếu ngươi tới chậm một bước thì phiền toái rồi. 

Vương Minh Nguyệt nhìn thấy người tới là Bạch Mi trưởng lão, rốt cuộc trong nội tâm cũng thả lỏng, hắn và Bạch Mi tuy là trưởng lão ngoại môn, nhưng thực lực của Bạch mi còn trên cả hắn, cũng không dưới Hỏa Âm Quái. 

- Thiên Tàm Bảo Giáp. 

Thần sắc Bạch Mi trưởng lão nghi hoặc. 

- Chuyện nói rất dài dòng, lần này ta tự mình mang theo không ít người tiến vào Sơn mạch Vụ Đô, vừa mới đạt được Thiên Tàm Bảo Giáp thì không nghĩ tới bị Hỏa Âm Quái quấn lấy. 

Vương Minh Nguyệt nói. 

- Nói nhảm, Thiên Tàm Bảo Giáp người có thực lực thì đạt được, ta vì cái gì không thể có được. 

Hỏa Âm Quái lạnh nhạt nói. 

- Tốt cho Hỏa Âm Quái, đồ vật Vân Dương Tông đạt được mà còn dám đoạt lấy, cho ta xem xem, thực lực ngươi có đủ hay không. 

Bạch Mi trưởng lão quát một tiếng, nhìn thấy thi thể đệ tử Vân Dương Tông trên mặt đất, ánh mắt phát lạnh, thủ ấn kết xuất, lập tức trường kiếm màu vàng rời tay, như thiểm điện bổ về hóa Hỏa Âm Quái, thân kiếm kêu ông ông, trên thân trường kiếm tràn ngập hào quang màu vàng, từ xa nhìn lại chẳng khác gì một con rắn vàng đánh tới. 

- Bạch Mi, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi, ta đúng là muốn nhìn Vân Dương Tông mạnh bao nhiêu. 

Hỏa Âm Quái quát một tiếng, cũng không biết hắn thi triển vũ kỹ gì, có hơn mười hỏa cầu lớn như nắm tay lập tức bao phủ trường kiếm màu vàng. 

Trong lúc nhất thời chân khí tràn ngập, chung quanh là đá vụn và bụi mù tung bay, Lục Thiếu Du ở xa nhìn qua hai người giao thủ với nhau, Bạch Mi trưởng lão và Hỏa Âm Quái thực lực đều là cường giả Vũ Phách, luận thực lực hẳn là Vũ Phách lục trọng trở lên, là cường giả chính thức, vừa ra tay đã có tiếng nổ liên tục. 

Mọi người đã sớm được Bạch Mi trưởng lão phân phó, không có tùy tiện tới gần, chỉ có thể đứng ở xa xa quan sát. 

Mà bốn chấp sự Vân Dương Tông nhanh chóng giao chiến với ba đại hán kia, bốn chấp sự Vân Dương Tông chiếm cứ thượng phong, thực lực của bốn chấp sự chừng Vũ Sư bát trọng, Vũ Sư cửu trọng, mà ba đại hán trang phục màu đen kia yếu hơn một chút, nhân số cũng ít hơn nên tràn đầy nguy cơ. 

Lục Thiếu Du cảm thấy hứng thú chính là Bạch Mi trưởng lão giao thủ với Hỏa Âm Quái, hai người này mới là cường giả, hai người này giao thủ mới kịch liệt. 

Lập tức, Hỏa Âm Quái ngưng tụ hơn mười hỏa cầu bị Bạch Mi trưởng lão thúc dục trường kiếm màu vàng đánh ra một bóng kiếm, kiếm khí lăng lệ lướt qua đánh nát hỏa cầu, trường kiếm nhanh chóng lướt ngang. 

Bạch Mi trưởng lão tá trợ thân pháp trùng kích và thủ ấn biến ảo liên tục, vài đạo kiếm khí phong nhận thật nhỏ đã rời kiếm bay ra, cắt vào cổ của Hỏa Âm Quái. 

Thần sắc Hỏa Âm Quái trầm xuống, thân ảnh không chậm chút nào, nhanh chóng lùi lại, cương khí bao phủ toàn thân, mấy đạo kiếm khí phong nhận kia đụng vào cương khí phòng hộ của hắn, tiêu tán trong vô hình. 

Mà sau khi chống cự kiếm khí phong nhận, thần sắc Hỏa Âm Quái ngưng trọng lên, cánh tay biến hóa, khí kình mang theo quyền kình đánh thẳng tới, nện thẳng vào Bạch Mi trưởng lão, khí kình áp bách làm không khí nổ vang không ngớt. 

Dường như Bạch Mi trưởng lão cũng không dám khinh thường, cảm nhận được khí kình ép tới, thủ ấn nhanh chóng biến đổi, trường kiếm màu vàng đánh ra, trường kiếm lưu lại vòng cung màu vàng trong không khí, mũi kiếm sắc bén như xuyên thủng tất cả va chạm với quyền đầu của Hỏa Âm Quái. 

Cả hai chạm vào nhau, công kích mạnh mẽ làm cho mặt đất sinh ra gợn sóng và đá vụn bay tứ tung, không khí thừa nhận áp lực to lớn, cuối cùng không chịu nổi đã nổ tung. 

Bang bang... 

Không gian sinh ra tiếng nổ cực kỳ to lớn, trong phạm vi mấy chục mét đá vụn bắn tứ tung, phạm vi này biến thành hố sâu, hai đạo thân ảnh đồng thời lui ra sau. 

- Bạch Mi, thực lực quả nhiên không tệ, nhưng mà Thiên Tàm Bảo Giáp ta phải đạt được, giao Thiên Tàm Bảo Giáp ra, ta lập tức đi ngay. 

Hỏa Âm Quái nói. 

- Chê cười, ngươi có thực lực kia sao. 

Bạch Mi trưởng lão nói. 

- Khặc khặc, vậy thì tốt, đó là mấy đệ tử mới của Vân Dương Tông a, thiên phú có lẽ không tệ, chết rất đáng tiếc, không giao Thiên Tàm Bảo Giáp ra, ta không làm gì được ngươi, nhưng mà chặn đánh bọn chúng, ngươi cảm thấy ta có thể làm được hay không? 

Hỏa Âm Quái cười âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám người Lục Thiếu Du, Lục Vô Song, Dương Mạn. 

- Hỏa Âm Quái ngươi dám, đến lúc đó cho dù ngươi chạy trốn vào trong Cổ Vực, Vân Dương Tông cũng không bỏ qua cho ngươi. 

Bạch Mi trưởng lão lập tức quát to, trong lòng tự nhiên biết rõ, thực lực Hỏa Âm Quái không kém hơn hắn nhiều lắm, nếu Hỏa Âm Quái một lòng muốn đối phó những đệ tử mới, bọn họ không cách nào làm được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương