LINH VŨ THIÊN HẠ
Chapter 93: Sơn mạch Vụ Đô

Thời gian bảy ngày trôi qua nhanh chóng, lúc này hắn luyện hóa một tia năng lượng cuối cùng biến thành chân khí, trong đan điền khí hải Lục Thiếu Du, chân khí vô cùng hùng hậu, đã tới điểm tới hạn, chỉ cần đột phá một tia là có thể đạt tới Vũ Sĩ lục trọng. 

- Vậy mà không có đột phá tới Vũ Sĩ lục trọng. 

Lục Thiếu Du mở hai mắt ra, hắn phun ra một ngụm trọc khí, trong nội tâm rất kinh ngạc, năng lượng cần thiết độ phá Vũ Sĩ lục trọng còn lớn hơn suy nghĩ của mình nhiều. 

Lục Thiếu Du cũng không có thất vọng quá lớn, hiện tại chân khí của mình đã là Vũ Sĩ ngũ trọng đỉnh phong, chỉ cần ăn một viên Tăng Nguyên Đan thì có thể dễ dàng đột phá Vũ Sĩ lục trọng. 

- Trước không vội vàng đột phá a. 

Lục Thiếu Du nghĩ trong lòng, nếu lần nữa đột phá đến Vũ Sĩ lục trọng, đến lúc đó ở trước mặt Bạch Mi trưởng lão chẳng biết phải giải thích thế nào, không tới nửa tháng lại đột phá tiếp, đến lúc đó khiến cho phiền toái của hắn không ít. 

Mà Lục Thiếu Du lúc này cũng nghĩ tới điểm này, chính mình phải như thế nào mới có thể tăng cường tu vị linh khí, linh vũ cùng đột phá mới được, cho dù hiện tại mình tu luyện vũ giả đạt tới Vũ Sĩ cửu trọng, cấp độ linh giả vẫn chỉ là Linh Sĩ nhất trọng, đến lúc đó càng không cách nào đột phá. 

- Mọi người tiếp tục nghỉ ngơi một hồi a. 

Bạch Mi trưởng lão mở hai mắt ra, trong miệng thổi một tiếng, hai con Nham Thứu lập tức kêu to, chậm rãi đáp xuống một sơn mạch. 

- Trong vùng núi này có không ít dã thú, mọi người vất vả một chút, tìm chít món ăn dân dã, chúng ta ăn no ra lại xuất phát. 

Bạch Mi trưởng lão nói ra, ánh mắt nhìn qua phía Lục Thiếu Du. 

Mọi người lập tức phân tán ra, Lục Thiếu Du tìm một nơi không người, lại thả tiểu Long đi ra ngoài kiếm ăn, sau đó bắt một con thỏ rừng nặng mấy cân trở về. 

Một lát sau, mọi người cũng có thu hoạch, bốn vị chấp sự mỗi người cầm về mấy món dân dã, Dương Diệu cầm theo hai con gà rừng. 

Lục Thiếu Hổ, Vương Lương, Lục Vô Song, Độc Cô Băng Lan cũng không có tay không quay về. 

Lục Thiếu Du dò xét một chút, mọi người cầm theo đủ loại món dân dã, chủng loại cũng không ít. 

Lúc này Lục Thiếu Hổ cùng Vương Lương hai người cũng học Lục Thiếu Du nướng lợn rừng, bắt đầu đốt lửa, hai người này nướng con gà rừng và thỏ rừng, lại tìm được không ít hương diệp, cũng học rất nhanh. 

Mà Dương Mạn, Dương Diệu hai tỷ muội được Vương Lương giựt giây, cũng tìm chỗ nướng hai con gà rừng, có Vương Lương hỗ trợ, hai nữ cũng không cần tự động thủ. 

Lục Thiếu Du mỉm cười, nhưng cũng không nóng nảy, lại thanh lý sạch nội tạng con dã thú của Tần Thiên Hạo, nhưng ngàn vạn không nhổ lông đi, bảo ba vị chấp sự hỗ trợ tìm chút ít củi lửa, bản thân hắn thì đi tìm quanh. 

Sau một lát Lục Thiếu Du tìm một nơi ngồi xổm xuống, dùng tay cầm một nắm bùn đất đưa lên mũi ngửi, mỉm cười, bùn đất này còn ướt át, có màu vàng, đúng là bùn đất mà Lục Thiếu Du cần tìm. 

Lập tức Lục Thiếu Du đào không ít bùn đất màu vàng này tới trước mặt mọi người, đây chính là thứ không thể thiếu, mọi người thấy Lục Thiếu Du tìm nhiều bùn đất như thế đều là kinh ngạc không thôi. Sau đó Lục Thiếu Du cũng tìm không ít hương diệp về. 

- Thiếu Du, ngươi lấy nhiều bùn đất thế để làm gì? 

Bạch Mi trưởng lão nói ra, thần sắc nghi hoặc hỏi. 

- Trưởng lão, đây là bùn đất để làm đồ ăn, đợi tí nữa ngươi sẽ biết. 

Lục Thiếu Du nói ra. 

Nói xong Lục Thiếu Du trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, trước tiên lấy hương diệp bọc chung quanh gà rừng và thỏ rừng, sau đó lấy bùn đất bao bọc chúng lại, bao vây lấy hương diệp, cuối cùng biến thành đống bùn vàng. 

Nhìn thấy Lục Thiếu Du làm tất cả, tất cả mọi người càng nghi ngờ. 

- Xong! 

Lục Thiếu Du cuối cùng đào vài cái hố ra, đem những con gà con thỏ rừng nhét vào bên dưới, cuối cùng trực tiếp đốt lửa ở phía trên 

- Thiếu Du, đệ làm thế không giống lần trước a, 

Lục Vô Song hỏi. 

Lục Thiếu Du nói: 

- Lần trước lợn rừng có vị mặn, cơ hồ tất cả có thể nướng lên, nhưng mà những gà rừng thỏ rừng này cũng không có vị mặn, chúng ta lại không có muối, tất nhiên là không thể nướng, vừa rồi ta tìm những bùn đất kia chính là có vị mặn, đến lúc đó vị mặn sẽ dung nhập vào món ăn. 

- Thì ra là thế. 

Mọi người xem như hiểu được, bắt đầu đốt lửa lên, hơn mười phút sau, Lục Thiếu Du lại đào lên đã đảo một vòng, để tránh cho phía dưới không được nướng chín, sau đó tiếp tục đốt lửa. 

Lúc này ở xa xa, đám người Vương Lương, Lục Thiếu Hổ, Dương Mạn, Dương Diệu đang nướng thịt rừng đã có mùi thơm bay lên, cũng thành khô vàng, bốn người hưng phấn không thôi, bắt đầu cầm lên gặm. 

Mà bốn người vốn hưng phấn lại biến thành khó nhìn, tuy thịt vẫn tỏa hương khí ra bốn phía, nhưng là ăn vào vô vị, căn bản không có mùi vị gì đáng nói. 

Bốn người đều nghi hoặc, rõ ràng phương pháp giống như Lục Thiếu Du làm lần trước, nhưng mà nướng ra hương vị hoàn toàn khác biệt, bốn người từ nhỏ đều là thiếu gia tiểu thư cơm đưa tới miệng, tự nhiên là không hiểu ảo diệu của đồ nướng. 

- Xong rồi, mọi người ăn đi. 

Cảm giác đã tới lúc thịt chín đều rồi, Lục Thiếu Du tắt củi lửa, đào bùn đất lên, khối bùn kia lúc này đã cứng rắn, phía trên có khe nứt chằng chịt, mùi thơm từ trong tỏa ra ngoài. 

Phanh! 

Lục Thiếu Du ném bùn đất xuống đất, khối bùn chia năm xẻ bảy, hương khí tỏa ra các nơi, một con gà rừng mùi thơm mê người xuất hiện trước mặt mọi người, lông vũ trên người gà rừng đã bị bùn đất dính chặt, cùng rơi ra khỏi người con gà. 

- Thơm quá ah. 

Mọi người học bộ dáng Lục Thiếu Du, cũng ném bùn đất xuống đất, gà rừng và thỏ rừng lộ ra, nhất thời hương khí tràn ngập chung quanh, mọi người nước miếng chảy ròng, không khách khí gặm thịt. 

- Không nghĩ tới làm thế này lại ăn rất ngon, tiểu tử ngươi thật đúng là rất có nghề! 

Bạch Mi trưởng lão nước miếng chảy ròng nhìn Lục Thiếu Du nói. 

Mấy chấp sự cũng không có khách khí, lần này mọi người đều xuất lực, bắt đầu ăn càng không khách khí ngay cả Độc Cô Băng Lan, Lục Vô Song, Thúy Ngọc ba người cũng chẳng quan tâm dáng vẻ, ăn tới mức mỡ vàng dính đầy quanh miệng. 

Sau một lát, mọi người ăn căng bụng, bộ dáng nuốt không trôi, mà đám người Vương Lương, Lục Thiếu Hổ, Dương Mạn sau khi ăn món ăn vô vị của mình vài miếng thì thật sự ăn không trôi. 

- Hừ. 

Dương Mạn nhìn Vương Lương hừ lạnh một tiếng, trong mắt bắn ra tia lửa, nếu không phải Vương Lương giựt giây, nàng làm sao phải chịu đói. 

Sau khi ăn xong, Lục Thiếu Du tìm cơ hội thu tiểu Long thu vào trong tay áo, tiểu Long mỗi lần đi ra ngoài đều có thể tự kiếm ăn. 

- Tốt, chúng ta nên xuất phát thôi, nửa tháng rồi, tiếp qua một tháng chúng ta sẽ tới Vân Dương Tông. 

Bạch Mi trưởng lão nói ra. 

- Bạch trưởng lão, phía trước chính là thành Vụ Đô, chúng ta có nên vào thành nghỉ ngơi một chút hay không, cũng để chuẩn bị vượt qua Sơn mạch Vụ Đô. 

Nữ chấp sự nhìn Bạch Mi trưởng lão nói ra.

Trang 2 / 2

- Không, chúng ta không có nhiều thời gian, trực tiếp đi qua Sơn mạch Vụ Đô thôi. 

Bạch Mi trưởng lão nói. 

- Bạch trưởng lão, trực tiếp đi qua có thể gặp nguy hiểm. 

Nữ chấp sự trung niên kia tiếp tục hỏi. 

- Vân Dương Tông chúng ta không người nào dám chọc, không có việc gì, thành Vụ Đô những năm này cũng không xảy ra chuyện gì. 

Bạch Mi trưởng lão nói xong, lập tức gọi hai Nham Thứu bay lên. 

Mọi người nhảy lên Nham Thứu, tiếp tục xuất phát về phía Vân Dương Tông. 

Bạch Mi trưởng lão vừa nói Sơn mạch Vụ Đô, Lục Thiếu Du lại tò mò, liền nhớ chấp sự Vân Dương Tông nói nơi đó có nguy hiểm, Sơn mạch Vụ Đô rốt cuộc là nơi nào. 

- Trưởng lão, Sơn mạch Vụ Đô là địa phương nào? 

Lục Thiếu Du hỏi. 

- Sơn mạch Vụ Đô là sơn mạch nằm cạnh Cổ Vực, tại biên giới sơn mạch có một tòa thành gọi là thành Vụ Đô, chính là địa bàn của Vân Dương Tông, nhưng mà diện tích Sơn mạch Vụ Đô cực lớn, tình huống cũng hỗn loạn, ngẫu nhiên còn có có yêu thú xuất hiện, người bình thường là không dám đi vào Sơn mạch Vụ Đô. 

Bạch Mi trưởng lão nói ra. 

- Thì ra là thế. 

Trong nội tâm Lục Thiếu Du cũng đã có nghe nói qua về Cổ Vực, tại Tàng Vũ Các của Lục gia có ghi lại, chung quanh Đại lục Linh Vũ còn có bốn đại lục khác, diện tích so với Đại lục Linh Vũ cũng không chênh lệch nhiều. 

Phía đông Đại lục Linh Vũ có Đông hải thành Ma Vân, phía tây có Tây xuyên Cổ Vực, phía nam có Nam nguyên Tổ Yêu Lâm, đó là địa bàn của yêu thú, nhân loại tiến vào tuyệt đối khó mà còn sống rời đi, phương bắc có Linh hoàng nhai, chỗ đó chính là địa bàn của linh thú, nhân loại đi qua cũng dữ nhiều lành ít. 

Mà trong đó, lớn nhất Đại lục Linh Vũ, Vân Dương Tông chính là một trong tam tông tứ môn của Đại lục Linh Vũ, tuy thế lực tam tông tứ môn vô cùng cường đại, nhưng cũng không cách nào va chạm với thành Ma Vân và Cổ Vực, về phần Tổ Yêu Lâm và Linh Hoàng Nhai, tam tông tứ môn không cần nghĩ, những yêu thú và linh thú kia không dễ chọc. 

Bang bang... 

Phía trước không xa đột nhiên có hai âm thanh nổ tung, lập tức hai cột khói lửa bắn lên trời, rơi lả tả ở phương xa, tuy là ban ngày nhưng nhìn rất chói mắt. 

- Trưởng lão, là tín hiệu cầu viện của Vân Dương Tông chúng ta. 

Trên Nham Thứu khác, một chấp sự lớn tiếng nói, lúc này sắc mặt mấy chấp sự, Bạch Mi trưởng lão, Lục Vô Song, Vương Lương, Dương Mạn biến hóa. 

- Là ở phía trước, có người trong tông gặp phiền toái, chúng ta lập tức đi qua. 

Bạch Mi trưởng lão lớn tiếng nói, khống chế Nham Thứu bay đi, vội vàng tiến về tới trước mặt, thần sắc ngưng trọng, đây chính là địa bàn của Vân Dương Tông, nếu như không gặp đại sự, người trong tông sẽ không dễ dàng phóng tín hiệu cầu viện. 

- Gặp phải phiền toái sao? 

Trong nội tâm Lục Thiếu Du suy tư, nhìn thấy thần sắc Bạch Mi trưởng lão thì phiền toái này không nhỏ, chính mình đến lúc đó cũng phải cẩn thận một chút mới được. 

Trong sơn mạch, gió nhẹ thổi qua cành cây cứng rắn, giống như u hồn đang khoe nanh vuốt của mình, ngẫu nhiên có lá khô phiêu linh trong gió. 

Chung quanh nơi này là một vách núi dốc đứng, mùi máu tươi nồng đậm phiêu đãng các nơi, trên mặt đất đã có thi thể hơn ba mươi người, vết máu loang lổ, từ ăn mặc có thể nhìn ra là hai thế lực. 

- Vương Minh Nguyệt, ngươi cho rằng sẽ có người Vân Dương Tông đến sao, giao Thiên Tàm Bảo Giáp ra, ta tha cho ngươi một mạng. 

Trên một sườn núi, một lão giả chừng năm mươi tuổi nhìn qua nam nhân chừng bốn mươi trước mặt, lão giả năm mươi tuổi mặc áo đen, trên trán có nếp nhăn thật sâu, hốc mắt hõm sâu vào, ánh mắt đầy lăng lệ âm lãnh. 

Mà nam tử trung niên mặc áo bào màu trắng, lúc này vết máu loang lổ, phân không rõ ràng là máu của mình hay máu của người bị mình giết lưu lại, trong tay có một cây đại đao, phía trên còn có tơ máu chảy dài, khí tức toàn thân suy yếu nhìn chằm chằm vào lão giả áo đen trước mặt. 

Sau lưng của hai người đều có người, sau lưng lão giả áo đen có ba nam tử trung niên, đều là một thân trang phục màu đen, trong mắt đầy lăng lệ, toàn thân sát khí cuồn cuộn, khí tức tỏa ra là do giết chóc quanh năm lưu lại, người bình thường tuyệt đối sẽ không có loại khí tức này. 

Sau lưng nam tử trung niên còn có bảy thanh niên và một trung niên, khí tức suy yếu, rõ ràng là trải qua một hồi đại chiến. 

Nam tử trung niên này, nếu ở trong thành Vụ Đô thì ai cũng nhận ra hắn, chính là ngoại môn trưởng lão của Vân Dương Tông, Vương Minh Nguyệt thành chủ thành Vụ Đô, sau lưng chính là đệ tử Vân Dương Tông. 

- Hỏa Âm Quái, đây là địa bàn Vân Dương Tông của ta, đoạt đồ của Vân Dương Tông, Vân Dương Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi, thức thời thì rời đi, ta có thể không truy cứu việc này. 

Trong mắt Vương Minh Nguyệt bắn tinh quang nhìn qua lão giả áo đen.. 

- Khặc khặc, dùng Vân Dương Tông tới dọa ta, ngươi đừng quên, trong Cổ Vực cũng không phải là địa bàn của Vân Dương Tông, cho dù nơi này là Sơn mạch Vụ Đô, Vân Dương Tông ngươi được coi là cái gì? 

Lão giả áo đen cười lạnh nói: 

- Thiên Tàm Bảo Giáp cũng không phải là vật của Vân Dương Tông các ngươi, ai đạt được chính là của người đó, ngươi thức thời thì giao ra đây, nếu không chỉ có chết. 

- Muốn Thiên Tàm Bảo Giáp, nằm mơ đi, trừ phi ta chết. 

Vương Minh Nguyệt lạnh nhạt nói, trường đao trong tay quét ngang, chân khí run run, Thiên Tàm Bảo Giáp này hắn không buông tha. 

- Kiệt, vậy đi chết hết đi. 

Lão giả áo đen cười lạnh một tiếng, trong mắt bắn ra hào quang lăng lệ, trong tay có chân khí nóng bỏng bắn ra ngoài, lập tức lao thẳng tới Vương Minh Nguyệt. 

Sau khi lão giả áo đen phát động công kích, sau lưng lão giả áo đen có ba nam tử trung niên cũng sát khí cuồn cuộn, tấn công mấy đệ tử Vân Dương Tông, trong lúc nhất thời chân khí kích động, mấy đệ tử Vân Dương Tông đều có thực lực Vũ Sư, nhưng mà thực lực của ba nam tử trung niên thì mạnh hơn nhiều. 

Nhìn thấy Hỏa Âm Quái đánh tới, Vương Minh Nguyệt đột nhiên bay lên không, vừa lúc tránh né công kích của Hỏa Âm Quái. 

Hỏa Âm Quái cười lạnh, dường như sớm có chuẩn bị, lúc Vương Minh Nguyệt thả người bay lên thì ngưng kết thủ ấn, trong tay phải có khí tức hỏa diễm nồng đậm đánh thẳng vào Vương Minh Nguyệt, Hỏa Âm Quái chính là vũ giả hỏa hệ, trong hỏa diễm lại còn mang theo mùi hôi thối nhàn nhạt, không giống với hỏa diễm bình thường. 

Vương Minh Nguyệt đang ở giữa không trung, thân ảnh lập tức vòng qua vòng lại, thân thể lăng không biến mất tại chỗ, sau một khắc sau lưng Hỏa Âm Quái có ánh đao chém xuống, đao mang quét ngang, tiếng xé gió bén nhọn vang lên, không khí chung quanh chấn động mạnh. 

- Lùi cho ta! 

Một đao kia Hỏa Âm Quái cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, thân hình hơi nghiêng, thủ ấn trong tay biến hóa, một đạo chưởng ấn màu đỏ đánh tới, lập tức đánh vào đao mang, nhiệt độ không gian chung quanh tăng vọt, trở nên vô cùng nóng bỏng. 

Phanh... 

Không gian nổ vang, hỏa diễm vẩy ra, đao mang lập tức hóa thành hư vô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương