LINH VŨ THIÊN HẠ
-
Chapter 75: Thực lực Độc Cơ Băng Lan
Lục Thiếu Du nhìn qua Độc Cô Băng Lan cùng La Phi trên lôi đài, kết cục hẳn không có bao nhiêu lo lắng, lập tức ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm lên người Thúy Ngọc, nha hoàn Thúy Ngọc kia dường như cũng đang nhìn qua Lục Thiếu Du, nhìn Lục Thiếu Du sau đó khẽ gật đầu, đối với tiểu thư nhà mình cũng không cảm thấy có chút lo lắng gì.
Hô.
La Phi hít sâu một hơi, trường kiếm trong tay bắn ra ánh sáng lăng lệ cắt một vết sâu trên bệ đá. Mang theo hoa lửa đánh thẳng vào Độc Cô Băng Lan.
Thần sắc Độc Cô Băng Lan không có quá nhiều biến hóa, thân ảnh La Phi tiếp cận năm mét thì nàng mới hành động, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, thân thể giống như lá rụng trong gió, phiêu đãng lóe lên, trong thời gian ngắn thân ảnh giao thoa với La Phi.
Trong nháy mắt này, Độc Cô Băng Lan kết xuất thủ ấn, lam sắc quang mang trên người đại thịnh, cổ tay trắng ưu mỹ duỗi ra, lập tức hình thành năm cột nước và biến thành băng nhận cắt vỡ không khí lao thẳng về phía La Phi.
Thần sắc La Phi trầm xuống, trường kiếm trong tay bắn ra năm bóng kiếm, phân biệt va chạm với năm băng nhận kia, bóng kiếm cắt vỡ không khí, cũng mang theo âm thanh xé gió chém tới.
XIU....XIU... XÍU...UU!...
Lực lượng này sắp va chạm nhau, tuy băng nhận bị bóng kiếm nghiền nát nhưng thân thể La Phi vẫn lảo đảo lui ra phía sau hơn mười bước, trường kiếm trong tay cắm thẳng xuống bệ đá mới dừng lại được.
Mà vào lúc này, thân ảnh Độc Cô Băng Lan lóe lên lần nữa, thân ảnh uyển chuyển cánh tay huy động, trong tay ngưng tụ thủy cầu to nửa mét, mang theo khí kình hung hãn nện thẳng vào La Phi, khí kình trên thủy cầu áp bách, không khí rung động, thực lực Vũ Sĩ cửu trọng tuyệt đối không thấp.
Thần sắc La Phi trầm xuống, trường kiếm trong tay rút ra khỏi bệ đá, hắn đánh thủ ấn, chân khí quán chú, thân kiếm kêu ông ông, lập tức cắn răng thả người bay lên, trường kiếm đâm ra đầy hung mãnh, trường kiếm lưu lại hư ảnh chói mắt trong không khí, mũi kiếm sắc nhọn xuyên thấu hư không.
Mũi kiếm và thủy cầu va chạm vào nhau, âm thanh thanh thúy vang vọng, trong lúc va chạm hai khí kình nổ tung, mũi kiếm bị thủy cầu thôn phệ, trường kiếm trong tay La Phi căn bản không thể nhúc nhích.
Thủy cầu thôi động nhanh chóng, thân kiếm đã bị áp lực uốn cong lại, giống như sắp bẻ gãy kiếm, ánh mắt La Phi kinh hãi, lập tức lui lại,
Nhìn thấy một màn này, không ít người cũng đổ mồ hôi lạnh thay La Phi, thực lực La Phi trên thực tế kém đối phương quá lớn.
Xùy.
Vào thời điểm này thân ảnh Độc Cô Băng Lan lóe lên đầy quỷ dị, bàn tay trắng nõn đánh ra một chưởng, một đạo chưởng ấn màu xanh da trời bắn ra, chân khí thủy thuộc tính cuồng bạo lao ra ngoài, đánh vào vai phải La Phi, lực lượng cường hãn nghiền nát cương khí hộ thể của La Phi, ngọc chưởng đánh thân thể La Phi bay đi như diều đứt dây.
Bành!
Âm thanh rơi xuống đất xuất hiện, thân hình La Phi rơi khỏi bệ đá.
- Độc Cô Băng Lan thắng.
Chấp sự Vân Dương Tông nói ra, dựa theo quy củ, rơi khỏi bệ đá là thua, trận đầu, Độc Cô Băng Lan thành công trở thành đệ tử tiến vào Vân Dương Tông.
Bóng hình xinh xắn của Độc Cô Băng Lan nhanh chóng rời khỏi bệ đá, đến bên người Lục Thiếu Du mỉm cười, dường như tất cả sớm nằm trong dự tính của nàng, cũng không có cảm thấy có bất cứ cái gì ngoài ý muốn.
- Một vạn năm nghìn kim tệ ah.
Lục Thiếu Du lúc này càng vui mừng trong lòng, Độc Cô Băng Lan chiến thắng, chính mình đặt cược một ngàn năm trăm kim tệ, trong vòng ba ngày lại kiếm được gấp mười lần, sớm biết như vậy gom thêm một ít tiền cược thêm vào.
- Trận thứ hai, Lục Thiếu Hổ, Dương Khánh.
Chấp sự Vân Dương Tông móc hai khối ngọc bài ra, chính là Lục Thiếu Hổ và Dương Khánh.
Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm vào Dương Khánh, tên Dương Khánh này ngay từ đầu đã theo sau lưng Dương Diệu, tuổi chừng mười tám, một thân hoa phục, trong mắt mang theo ngạo khí của thiếu niên, tu vị chỉ là Vũ Sĩ nhị trọng, nhưng cũng xem như không tệ, nhưng mà ở trong đám người lại chẳng khác gì La Phi cả.
Lục Thiếu Hổ mỉm cười, trong nội tâm âm thầm cao hứng, bản thân mình gặp phải Dương Khánh chính là vận khí tốt, nếu đụng phải Vương Quang thì đúng là không may.
Thả người nhảy lên, động tác Lục Thiếu Hổ gọn gàng tiến vào bệ đá, chính mình Vũ Sĩ tam trọng đã chiếm cứu ưu thế to lớn.
Lúc này sắc mặt Dương Khánh trở nên khó coi, trong nội tâm cũng biết chính mình có chút không ổn, nhưng động tác vẫn ưu nhã đi lên bệ đá.
- Dương Khánh, ngươi xuống dưới cho ta!
Dương Khánh vừa lên bệ đá, Lục Thiếu Hổ quát một tiếng xen lẫn chân khí, thân thể khẽ run, một đạo chân khí màu vàng đất bao trùm thân thể, trước người hình thành khí kình, hắn rống to trầm thấp:
- Đại Địa Man Quyền.
Lục Thiếu Hổ quát xong, thủ ấn ngưng tụ, hai tay giao nhau trước người, một quyền kình đánh tan không khí, tiếng xé gió mang theo khí kình hung hãn tấn công Dương Khánh.
Dương Khánh cảm giác thực lực của đối phương thì cả kinh, sắc mặt biến hóa, tay của hắn đánh thủ ấn, tay phải đột nhiên chém ra phía sau, một đạo kình khí từ tay phải của hắn đánh ra ngoài.
Hai lực lượng không kém mang theo cuồng phong quét qua bệ đá, cuối cùng hai lực lượng này cũng va chạm vào nhau.
Bành!
Hai kình khí này va chạm thật mạnh, khí kình quanh người hai người tạo thành vòng xoáy giống như vòi rồng, Dương Khánh dường như yếu thế, thân hình lảo đảo lui ra phía sau, thực lực kém một trọng là kém nhau thật lớn.
- Dương Khánh, ngươi không phải đối thủ của ta, đi xuống đi.
Lục Thiếu Hổ quát lạnh, bàn chân đạp mạnh lên đất, thân ảnh lướt tới, đánh ra một quyền thật mạnh.
- Hừ, Lục Thiếu Hổ, ngươi không cần hung hăng càn quấy.
Dương Khánh hét lớn một tiếng, thân hình hơi nghiêng lùi lại, nghiêng người hiểm hiểm tránh một quyền của Lục Thiếu Hổ.
- Hung hăng càn quấy thì thế nào, ai bảo thực lực ngươi không đủ.
Lục Thiếu Hổ quát lạnh, Dương Khánh vừa mới lùi lại, bàn chân Lục Thiếu Hổ đột nhiên đạp lên mặt đất, thân ảnh biến hướng, thủ ấn biến hóa, mười dây mây xuất hiện xuyên qua gợn sóng vô hình, lập tức lao tới quấn quanh Dương Khánh, âm thanh xé gió vang vọng.
Cảm nhận được kình phong bén nhọn, sắc mặt Dương Khánh ngưng trọng, vũ giả song hệ còn mạnh hơn vũ giả bình thường không ít, song hệ thuộc tính làm cho người ta khó lòng phòng bị.
- Không hổ là vũ giả song hệ, thực lực phát huy ra mạnh hơn đồng cấp không ít.
Trên ghế trọng tài, Dương Hướng Phong nói ra, Dương Khánh trong tộc bị khắc chế là trong dự liệu của hắn.
- Dương tộc trưởng, Dương gia của ngươi không phải cũng có vũ giả song hệ sao?
Lục Đông mỉm cười nói ra.
- Vậy cũng còn kém Lục gia của ngươi, Lục gia còn có một vũ giả tam hệ đấy.
Dương Hướng Phong nói nhỏ.
Mà lúc này trên bệ đá có hơn mười dây mây xuất hiện, thân thể Dương Khánh hơi nghiêng, bước chân nhanh chóng thối lui, chân khí trong người khởi động nhanh chóng, tay phải của hắn bất tri bất giác cầm một thanh đại đao, đao mang hiện ra bổ vào dây mây.
Trang 2 / 2
XÍU...UU!
Dây mây đứt đoạn, lập tức thu hồi đao chém vào mấy dây mây khác, nhưng mà những dây mây kia đã tới gần trong gang tấc.
- Đứt cho ta!
Dương Khánh hét lớn một tiếng, chân khí trong người bạo phát, thân đao mang theo một đám hỏa diễm, mắt thường có thể thấy được chấn động vô hình xuất hiện trên người Dương Khánh, chân khí trong cơ thể quán chú vào thân đao, sắc mặt của hắn cũng tái nhợt vài phần, một chiêu này dường như là át chủ bài, uy lực không nhỏ, nhưng cần tiêu hao không ít chân khí.
Ngay vào lúc này đao mang kéo lê, không gian chung quanh giống như mang theo hỏa diễm, cẩn thận bảo vệ quanh người Dương Khánh.
Dây mây xẹt qua không gian, lập tức bị đao mang hỏa diễm thôn phệ, lập tức hóa thành khói trắng tiêu tán.
- Hừ, hiện tại, tới lúc ngươi phải xuống dưới rồi.
Nhưng vào thời điểm này, thân ảnh Lục Thiếu Hổ đã tới trước mặt Dương Khánh, hắn đánh ra một chưởng, chân khí tàn phá không khí chung quanh, chưởng ấn xẹt qua không gian, sau đó đánh thẳng vào Dương Khánh đang hoảng sợ, chưởng ấn đi qua chẳng khác nào cuồng phong tàn sát bừa bãi.
Đồng tử Dương Khánh co rút lại, thần sắc kinh hãi, căn bản không cách nào né tránh một chương này, trong lòng rung động muốn tránh né, chân khí quanh người bạo tăng, chân khí hỏa thuộc tính quán chú vào đao trong tay, đao mang lập tức bạo phát, nhưng mà hắn đã chậm một bước.
Chỉ trong nháy mắt này, chưởng ấn của Lục Thiếu Hổ đã xuyên qua cương khí hộ thân của đối phương, nện vào vai phải Dương Khánh.
Oanh!
Không gian nổ vang, thời điểm âm thanh vang lên thì có thân ảnh bay ra ngoài, ngã xuống dưới bệ đá, trong miệng phun máu tươi, người rơi xuống đương nhiên là Dương Khánh.
- Lục Thiếu Hổ thắng.
Dương khánh rơi xuống bệ đá, vậy hắn đã bại trận, chấp sự Vân Dương Tông cũng tuyên bố kết quả.
Người vây xem trước bàn tiệc, Triệu Tuệ cùng không ít người Lục gia vui vẻ.
Trên ghế trọng tài, Lục Đông cũng vui vẻ dạt dào, rốt cục có một người thuận lợi tiến vào Vân Dương Tông, nhưng mà trong nội tâm hơi lo lắng, còn lại bốn người, nếu Lục Thiếu Du gặp gỡ Vương Quang thì phiền phức.
Lúc này Dương Hướng Phong Dương gia sắc mặt khó coi, đệ tử trong tộc bại bởi Lục gia, tất nhiên không phải chuyện cao hứng gì.
- Hừ!
Lục Thiếu Hổ nhảy xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lục Thiếu Du.
- Tiểu tử, ngươi chớ đắc ý, chờ có cơ hội ta sẽ chơi ngươi tàn, sổ sách này về sau sẽ tính cùng một chỗ.
Lục Thiếu Du nghĩ thầm trong lòng, tuy hắn là huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng Lục Thiếu Du lúc trước và Lục Thiếu Du hiện tại hoàn toàn không có bao nhiêu quan hệ với hắn.
Khi Lục Thiếu Hổ nhảy xuống bệ đá, bốn người còn lại nhìn vào chấp sự Vân Dương Tông, vòng thứ ba không nghi ngờ làm mọi người vô cùng khẩn trương, ba người Lục Thiếu Du, Dương Diệu, còn có La Kim La gia, bọn họ đều không muốn gặp Vương Quang, ba người cũng không phải ngốc tử, Vương Quang thực lực mạnh nhất, nếu ai gặp hắn là kẻ đó không may.
- Trận thứ ba, Dương Diệu...
Chấp sự Vân Dương Tông cầm hai ngọc bài trong hộp ngọc ra, nhìn qua bốn người phía dưới:
- La Kim.
- Vận khí đúng là quá kém a.
Thần sắc Lục Thiếu Du trầm xuống, đúng là không may, Vương Quang thực lực Vũ Sĩ cửu trọng, chính mình Vũ Sĩ tứ trọng, kém nhau quá lớn, kém một trọng đã là một khoảng cách lớn, huống chi kém tới năm trọng.
- Xem ra, lần này ta không có cơ hội đọ sức với vũ giả tam hệ rồi.
Dương Diệu nhìn Lục Thiếu Du nói ra, dáng người lung linh tiến lên bệ đá.
Thần sắc La Kim bất đắc dĩ, hắn nhảy lên bệ đá, xem như vận khí tốt, ít nhất từ biểu hiện thì hắn gặp Dương Diệu là may mắn, nếu so với đụng phải Vương Quang của Vương gia, Lục Thiếu Du Lục gia còn tốt hơn.
Dưới bệ đá, còn lại chỉ là hai người Lục Thiếu Du cùng Vương Quang, đám người Lục Đông, Lục Vô Song, Lục Tây lúc này biến sắc, tuy bọn họ biết rõ Lục Thiếu Du bất phàm, nhưng mà kém nhau sáu cấp độ, thực lực kém quá lớn, trong mắt bọn họ, Lục Thiếu Du vẫn chỉ là Vũ Sĩ tam trọng mà thôi, họ không biết Lục Thiếu Du che dấu đi một trọng thực lực.
Chỉ có Triệu Tuệ, Lục Thiếu Hổ nhìn qua là vui vẻ, ngay cả ba người Chu Lập Hưng cùng Lục Nam, Chu Hải Minh cũng cười lạnh, chờ xem Lục Thiếu Du bị thua.
- La Kim, ngươi chỉ là Vũ Sĩ nhị trọng, ngươi không phải đối thủ của ta, đầu hàng đi.
Dương Diệu nhìn chằm chằm vào La Kim nói ra.
- Có phải đối thủ hay không, phải thử qua mới biết, cho dù không phải đối thủ, La gia ta cũng không có kẻ không chiến mà hàng.
La Kim lạnh nhạt nói ra.
Lời này vừa nói ra, tộc trưởng La gia mỉm cười, thật là thoả mãn, cũng làm cho người xem có không ít hảo cảm.
- Được rồi, ta sẽ nhường cho ngươi động thủ trước.
Dương Diệu chu miệng nói.
- Ta cũng không khách khí.
Giọng nói vừa vang lên, La Kim biết thực lực mình yếu nhược, tự nhiên không có khách khí, thân hình nhảy lên, chân khí màu đỏ cuồng bạo bắn ra ngoài.
Chỉ trong tích tắc nhảy lên không trung, La Kim tay kết thủ ấn, một loan đao dài nửa mét xuất hiện trong tay, trên thân đao có hào quang màu đỏ lập lòe, mũi đao uốn lượn mang theo hàn quang, đao này không phải vật bình thường.
Loan đao xẹt qua một đường cong, lập tức cắt vỡ không khí chém thẳng vào Dương Diệu.
- Đến tốt.
Dương Diệu cười khanh khách một tiếng, nàng kết xuất thủ ấn, trong tay lúc này xuất hiện trường kiếm màu đỏ, trường kiếm ra khỏi vỏ, mấy bóng kiếm xoay tròn mang theo đường cong chói mắt, giống như linh xà vặn vẹo, cực kỳ linh hoạt cùng độc ác, lập tức ngăn cản loan đao của La Kim.
Đao quang kiếm ảnh giao thoa qua lại trên không trung, nhanh tới mức làm cho người ta hoa mắt, thân ảnh hai người tách ra, sắc mặt La Kim đã có chút tái nhợt, loan đao vẽ một cái, hoa lửa nhàn nhạt bắn ra, mang theo ánh đao sâm lãnh chém vào Dương Diệu.
Xùy...
Thân thể mềm mại của Dương Diệu nhảy lên, chân khí rồi đột nhiên bộc phát, mà thân hình như bóng mờ lao thẳng về phía La Kim, tốc độ vô cùng nhanh chóng, ngay lúc này trường kiếm trong tay được rót chân khí vào cũng mang theo hỏa diễm, kiếm quang vạch phá không khí, bổ thẳng vào La Kim.
Thần sắc La Kim không biến hóa, biết thực lực mình hơi thấp, ngạnh kháng Dương Diệu sẽ không chiếm được chút tiện nghi nào, lập tức mũi chân chỉa xuống đất, chân khí tuôn vào chan, thân ảnh của hắn như thuấn di lui ra sau vài bước, loan đao trong tay vót ngang, kình lực mạnh mẽ mang theo hỏa diễm nóng bỏng, không trung trước mặt xuất hiện ánh lửa, đánh ra một đường vòng cung, âm thanh bén nhọn xé gió lao tới.
Thân thể mềm mại của Dương Diệu nghiêng người qua, thủ ấn trong tay ngưng kết lại, trường kiếm đột nhiên cải biến phương hướng kéo ra một bóng kiếm, cũng là chân khí hỏa thuộc tính bắn ra, bóng kiếm bao trùm cả không gian này, bao phủ La Kim.
Keng keng...
Trong thời gian ngắn, ánh lửa bắn tung tóe giữa hai người, thân ảnh hai người lui ra phía sau, nhưng mà La Kim không địch lại, thân ảnh lảo đảo.
- Lại đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook