LINH VŨ THIÊN HẠ
Chapter 56: Tiểu Long hiển uy

- Lục thiếu gia chờ một chút, ta bảo người đi chuẩn bị dược liệu. 

Vũ chấp sự nói xong, hắn ra khỏi phòng nhỏ đi chuẩn bị dược liệu cho Lục Thiếu Du. 

- Lục thiếu gia, lần này xem ra là muốn tham gia tỷ thí trấn Thanh Vân a. 

Độc Cô Băng Lan nói. 

- Độc Cô tiểu thư biết không ít ah, đúng thế, cứ nghe Vân Dương Tông là một trong tam tông tứ môn, ta cũng muốn đi xem xem. 

Lục Thiếu Du nói ra. 

- Gọi Độc Cô tiểu thư xem ra quá khách khí, về sau Lục thiếu gia cứ gọi ta là Băng Lan là tốt rồi. 

Độc Cô Băng Lan nói nhỏ. 

- Băng Lan tiểu thư. 

Lục Thiếu Du cũng không có khách khí, nhưng mà trong lòng thì không được tự nhiên, xưng hô tiểu thư này ở kiếp trước mà gọi một nữ nhân khác, vận khí không tốt nói không chừng sẽ ăn tát, nhưng mà ở chỗ này thì không giống, mình cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục. 

- Ta sau này sẽ gọi Lục thiếu gia là Thiếu Du a, như thế không lạnh nhạt, Lục thiếu gia sẽ không để tâm chứ? 

Độc Cô Băng Lan mỉm cười nói ra. 

- Xin cứ tự nhiên. 

Lục Thiếu Du nói nhỏ, chuyện này hắn tự nhiên không quan tâm nhiều. 

- Lục thiếu gia, dược liệu ngươi cần đã chuẩn bị xong. 

Vũ chấp sự cầm hai bao tới, bên trong là một đống dược liệu. 

- Ta đây không quấy rầy, lần sau lại đến trả nợ. 

Lục Thiếu Du nói xong, cầm theo hai bao dược liệu rời đi, rời khỏi Thiên Bảo Môn, vừa rồi giao năm mươi viên Quán Đính Đan, còn có hai nghìn kim tệ, lại thêm viên Tăng Nguyên Đan, Đề Khí Đan, còn có mười viên Quán Đính Đan lúc trước, hiện tại chính mình thiếu nợ Thiên Bảo Môn hẳn còn thiếu không nhiều, giữ lại tiền vốn, tối đa cũng chính còn lại bốn nghìn kim tệ, tăng thêm dược liệu mình luyện chế lần này, đoán chừng là có thể thanh toán sạch sẽ. 

Đi tới một chỗ không người, Lục Thiếu Du nhanh chóng cầm dược liệu trong tay ném vào trữ vật giới chỉ, lập tức đi thẳng ra sau núi, tiểu Long ở tại hậu sơn thời gian không ngắn rồi. 

Thẳng đến hậu sơn, Lục Thiếu Du dường như có thể cảm giác được tiểu Long tồn tại, trong rừng cây ở sơn cốc, Lục Thiếu Du nhìn qua phương xa, bỗng dưng không gian chung quanh xuất hiện gợn sóng vô hình. 

- Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi. 

Một giọng nói vang vọng trên không trung, người tới mặc một bộ hắc y, ngay cả mặt cũng mang vải đen, ánh mắt lăng lệ nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Du, khí thế băng lãnh xuất hiện, từ giọng nói mà suy đoán, người tới là một trung niên. 

- Thực lực thật mạnh! 

Cảm nhận được thực lực hung hãn của đối phương, Lục Thiếu Du lập tức cảm giác chân khí trong người của mình bị áp chế. 

- Ngươi là ai? 

Lục Thiếu Du lui ra phía sau mấy bước, nhìn thấy khí thế của người này, cũng biết người này hẳn tới đối phó chính mình, về phần người tới là người nào, Lục Thiếu Du không cần suy đoán cũng biết là do ai phái tới, bất kể là Lục Thiếu Du trước kia hay là mình hiện tại, thù nhân của mình trừ Triệu Tuệ thì không còn ai khác. 

- Người muốn giết ngươi! 

Hắc y nhân kia lạnh nhạt nói ra, khí tức quanh người vô cùng rét lạnh. 

- Chẳng lẽ ngay cả tên cũng không dám nói sao? 

Lục Thiếu Du hỏi, thực lực đối phương chính mình nhìn không thấu, nhưng rõ ràng không phải đối thủ, chỉ có kéo dài thời gian tìm cơ hội đào tẩu, đối phương tu luyện cũng chính là thủy hệ vũ kỹ, có thể chuyển hóa thủy hệ thành băng hệ, tu vị hẳn đạt tới tình trạng khủng bố. 

- Ngươi còn không xứng biết rõ, chẳng lẽ ngươi còn muốn kéo dài thời gian, hừ. 

Trong mắt hắc y nhân hiện ra ý cười mỉa mai, cười lạnh nói ra. 

- Đi. 

Lục Thiếu Du chạy trốn, trừ trốn thì mình không nghĩ ra biện pháp nào khác, mũi chân đạp một cái, thân hình lùi lại nhanh chóng. 

- Muốn chạy trốn, nằm mơ! 

Nhìn hành động của Lục Thiếu Du, sát khí quanh người hắc y nhân hiện lên, lãnh ý bắn ra từ mắt, bàn chân đạp mạnh một cái, thân hình như thiểm điện lao thẳng về phía Lục Thiếu Du. 

Thời điểm hắc y nhân đuổi theo Lục Thiếu Du, trong tay đánh ra một thủ ấn, khí tức hàn băng tràn ngập chung quanh, sương mù nhàn nhạt lượn lờ trong đó, không gian chung quanh chấn động mạnh, không khí mang theo hàn khí lạnh thấu xương, sương mù hoàn toàn che lấp ánh mắt Lục Thiếu Du. 

Bị hàn khí và sương mù chung quanh che phủ tầm mắt, săc mặt Lục Thiếu Du biến hóa, hắn biết rõ, lần này chỉ sợ phiền toái lớn, thực lực của chính mình căn bản không phải đối thủ của hắc y nhân, muốn chạy trốn cũng không có cơ hội. 

Trong đám sương mù này, Lục Thiếu Du cảm giác mình đã mất đi phương hướng, trong lòng sinh ra cảm giác không ổn, lúc này tốc độ của mình bị khắc chế, không cách nào tiến thêm một bước. 

- Thực lực đối phương quá mạnh mẽ. 

Trong nội tâm Lục Thiếu Du kinh hãi, cảm giác tử vong tràn ngập nội tâm. 

- Tiểu tử miệng còn hôi sữa, bảo ta tới đối phó ngươi là đại tài tiểu dụng, nhưng mà cũng tốt, phải trừ hậu hoạn về sau. 

Hắc y xuất hiện tại trước người Lục Thiếu Du, trên người tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, uy áp của khí tức vô hình bao phủ Lục Thiếu Du, chân khí trong người Lục Thiếu Du lúc này như đông cứng lại, căn bản không thể ngưng tụ. 

Thần sắc Lục Thiếu Du chìm xuống, đây là uy áp của cấp độ, thực lực của mình cách xa đối phương quá lớn, căn bản cũng không có sức phản kháng. 

- Đi chết đi. 

Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, thủ ấn trong tay biến đổi, đánh ra một chưởng, không khí chung quanh cứng lại, một hàn khí lăng lệ áp bách thẳng về phía Lục Thiếu Du. 

Vèo... 

Đúng lúc này trong sương mù màu trắng nồng đậm, một đạo hào quang màu vàng nhạt xuất hiện, chính là tiểu Long ở trong sơn cốc vài ngày trước. 

Thân hình nhỏ nhắn của tiểu Long lúc này tỏa ra hào quang chói mắt, trên cái đầu nhỏ ngưng tụ hỏa diễm nóng bỏng, ngọn lửa này phun ra khiến hàn băng chung quanh nhanh chóng hóa thành hư vô. 

- Ồ... 

Đột nhiên nhìn thấy con rắn nhỏ này, ánh mắt hắc y nhân cũng kinh ngạc, lập tức cười lạnh một tiếng, đánh ra một chưởng: 

- Một đầu tiểu yêu thú, cùng chết đi. 

Dưới một chưởng này, chân khí hàn băng ngưng tụ, chung như thiểm điện bao phủ không gian, chụp thẳng vào tiểu Long. 

Xùy... 

Lưỡi tiểu Long phun ra, chu cái miệng nhỏ, thân hình màu vàng của nó đột nhiên thể hiện tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, lập tức thoát khỏi công kích của hắc y nhân, há mồm trực tiếp cắn vào cổ hắc y nhân. 

- Đây là yêu thú gì? 

Hắc y nhân kia kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt trầm xuống, lập tức lùi lại, trong tay bắn ra một chưởng hàn băng đánh vào người tiểu Long, tốc độ cũng vô cùng nhanh chóng. 

Ba! 

Thân hình nhỏ nhắn của tiểu Long bị một chưởng này đập bay, nện vào mặt đất cách đó mấy chục mét. 

- Tiểu Long. 

Trong lòng Lục Thiếu Du cả kinh, cũng không biết tiểu Long thế nào, mà bây giờ hắc y nhân đã đánh tới, một đạo chưởng ấn hàn băng đánh ra, quát: 

- Tiểu tử, chết đi! 

- Thanh Linh Khải Giáp. 

Lục Thiếu Du cấp tốc ngưng tụ Thanh Linh Khải Giáp, vào thời điểm này, mình cũng chỉ có thể liều mạng, cho dù biết rõ không phải đối thủ của đối phương. 

Vèo... 

Một tiếng xé gió vang lên, tiểu Long không biết lúc nào đã xuất hiện sau lưng hắc y nhân, cái đầu nhỏ của nó mang theo thần thái dữ tợn, thân hình màu vàng nhạt mang theo hỏa diễm màu vàng kim.

Trang 2 / 2

- Đây rốt cuộc là yêu thú gì? 

Hắc y nhân triệt để kinh ngạc, chính mình vừa mới ra tay, cho dù là một Vũ Sư cũng khó có thể còn sống, con yêu thú nhỏ này lại không chết, còn có biến hóa quỷ dị như thế, thật là kỳ quái. 

Thân ảnh hắc y nhân nhanh chóng lùi lại, không thể không buông tha công kích Lục Thiếu Du, đề phòng con rắn nhỏ quỷ dị này, thủ ấn biến hóa, hắn đánh ra một chưởng vào đầu yêu thú nhỏ này. 

Xuy xuy... 

Chưởng này đánh ra ngăn cản hỏa diễm của tiểu Long một lúc thì hóa thành hư vô, thân hình tiểu Long cũng hơi dừng lại, lập tức lao thẳng về phía hắc y nhân. 

- Hàn Băng quyền. 

Hắc y nhân kinh hãi, thủ ấn biến hóa, tay phải đánh ra một quyền mang đầy hàn băng, đánh thẳng vào tiểu Long. 

Phanh! 

Dấu quyền đánh xuống, thân thể tiểu Long bị đánh bay, lao về phía xa xa. 

- Tiểu tử còn không chết đi cho ta. 

Thần sắc hắc y nhân trầm xuống, thủ ấn trong tay biến hóa, một băng chùy hình thành nhanh chóng à bắn tới, xuyên qua không khí, lập tức đánh tới trước người Lục Thiếu Du. 

Tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, băng chùy lập tức bắn tới trước người Lục Thiếu Du, khí tức hàn băng áp vào mũi, Lục Thiếu Du lập tức cảm giác chân khí toàn thân đông cứng, nhiệt độ giảm mạnh, không gian giống như bị đóng băng, bản thân mình muốn tránh cũng không được. 

- Bọn chuột nhắt phương nào, đến Lục gia ta làm càn. 

Trong thời gian này, một tiếng quát nhẹ truyền tới, lập tức một đạo thân ảnh màu trắng lăng không bay tới, thân ảnh màu trắng này xuất hiện, bấm tay gảy nhẹ, một đạo hỏa diễm hiện ra trong tay của hắn, lập tức ngưng tụ thành hỏa diễm rời khỏi tay, lập tức bao trùm băng chùy, băng chùy tan rã toàn bộ. 

- Đây là... 

Lục Thiếu Du đã là làm tốt chuẩn bị chịu chết, nhìn thấy người tới mặc một bộ quần áo trắng, mày kiếm mắt sáng, trên người tỏa ra khí chất hào hùng, nhưng trong thần sắc lại mang theo áp lực, nhìn thấy bộ dáng người này, nội tâm Lục Thiếu Du lập tức trầm xuống, từ trong trí nhớ của hắn, người này chính là phụ thân của hắn trên thế giới này, Lục gia lão tam Lục Trung. 

Vèo... 

Trong lúc sững sốt, tiểu Long lập tức xuất hiện trên tay Lục Thiếu Du, thân mật liếm Lục Thiếu Du. 

- Tiểu Long, ngươi không sao chớ. 

Lục Thiếu Du cẩn thận kiểm tra tiểu Long, tiểu Long vừa rồi bị hắc y nhân đánh bay hai lần, lúc này nhìn thấy tiểu Long không có bị thương, thân hình còn lớn hơn mấy ngày trước một chút. 

- Lục Trung. 

Hắc y nhân nhìn chằm chằm vào Lục Trung, thần sắc trầm xuống. 

- Lén lén lút lút, các hạ cũng quá không có đảm lượng a! 

Lục Trung nhìn chằm chằm vào hắc y nhân nói ra. 

- Hừ, tốt cho Lục gia. 

Hắc y nhân kia hừ lạnh một tiếng nói. 

- Nếu các các hạ không dám dùng mặt thật gặp người, ta sẽ tự động thủ vậy. 

Lục Trung nói một câu, thân ảnh thả người hóa thành một đạo bóng trắng lao tới trước, cơ hồ nhanh như thiểm điện, tiếp cận hắc y nhân kia bằng tốc độ cực nhanh. 

- Thực lực của ngươi không biết có đủ hay không đã. 

Hắc y nhân nói ra, thân ảnh nhanh chóng lùi lại, khí tức hàn băng trên người không ngừng chấn động. 

Ông... Một tiếng, trường kiếm đỏ sậm trong tay Lục Trung ra khỏi vỏ, kiếm quang vạch phá hàn khí, không chút khách khí bổ thẳng tới trước mặt hắc y nhân.. 

Nhìn thấy bóng kiếm và áp bách xuất hiện trước mặt, hai tay hắc y nhân nhanh chóng kết thủ ấn, quát: 

- Hàn Băng Vũ! 

Hắc y nhân ngưng tụ một đám hàn băng trước mặt của mình, cả không gian run run, trên trời lập tức xuất hiện một đám mưa đá lao thẳng xuống Lục Trung. 

Mưa đá mang theo âm thanh xé gió bén nhọn, nhiệt độ chung quanh giảm xuống, sơn cốc chung quanh nhanh chóng biến thành hàn băng. 

- Hừ, phá cho ta. 

Lục Trung nhíu mày, bàn chân đạp lên mặt đất, năng lượng nổ vang, thân thể vọt lên, trên người mang theo khí tức nóng bỏng, trường kiếm trong tay đánh ra một đạo kiếm quyết. 

Kiếm quang xé rách hàn băng, sau đó ở trên không hóa thành hơn mấy trăm ngàn đạo mang, kiếm quang xé rách không khí, ẩn ẩn mang theo hỏa diễm nhàn nhạt, lập tức bao phủ hắc y nhân kia. 

XIU....XIU...... 

Âm thanh mưa đá và bóng kiếm va chạm vào nhau vang vọng, trên không trong ánh lửa bắn ra bốn phía, vô số mưa đá bị bóng kiếm đánh mất trong hư không. 

- Không hổ là lão tam Lục gia, lại đến. 

Thủ ấn trong tay hắc y nhân biến hóa, nhìn thấy Lục Trung đã có chút kinh ngạc, chưởng ấn trong tay giao thoa, lập tức đánh ra vô số vụn băng phô thiên cái địa bao phủ Lục Trung. 

Bên trong vụn băng hào quang chiếu rọi vô số màu sắc, nhưng giờ phút này lại biến thành vũ khí giết người, vụn băng này vô cùng sắc bén, dưới sự khống chế của chân khí thì càng cường hãn hơn trước. 

- Đến tốt, chỉ là còn kém một chút. 

Lục Trung khẽ quát một tiếng, nhiệt độ quanh người tăng vọt, ngay tại lúc đó hỏa diễm bao phủ toàn thân, hỏa diễm lại bao phủ không gian chung quanh, khí tức hàn băng hóa thành hư vô. 

Hỏa diễm nhảy lên, cuối cùng hóa thành biển lửa, đều bao phủ không gian, hỏa diễm thiêu đốt, không gian không ngừng xuất hiện tiếng xuy xuy, cả không gian bị băng hỏa bao phủ, cảnh tượng rất kỳ diệu. 

Thủ ấn Lục Trung biến hóa, hỏa diễm quanh người nóng hơn vài phần, khí tức hàn băng bị thiêu đốt thành hư vô, hóa thành từng đám mây phiêu tán các nơi. 

- Đi. 

Sau khi thanh trừ vụn băng, thân ảnh Lục Trung mang theo một đám hỏa diễm phóng lên trời, bóng kiếm bổ thẳng về phía hắc y nhân. 

Thân ảnh hắc y nhân lùi lại vài bước, thủ ấn biến đổi, khí tức hàn băng tỏa ra quanh người, thời điểm này trước mặt hắn xuất hiện một hàn băng thuẫn. 

- Phá... 

Lục Trung huy kiếm chém thẳng xuống, bóng kiếm mang theo hỏa diễm nồng đậm. 

Keng! 

Trên hàn băng thuẫn sinh ra tiếng vang thanh thúy, mà cùng lúc đó mấy khối băng nhỏ rơi xuống, cả băng thuẫn nhanh chóng rạn nứt và nghiền nát, sau khi vụn băng rơi xuống thì hóa thành sương trắng tiêu tán không thấy gì nữa. 

Phốc phốc... 

Cũng vào lúc này, trên người hắc y nhân có máu tươi bắn ra, khăn đen che kín mặt cũng nhuộm đầy máu, thân hình lảo đảo lui ra phía sau mấy bước. 

- Lão tam Lục gia danh bất hư truyền, cáo từ. 

Hắc y nhân nói xong thân ảnh lập tức thả người rời đi. 

Lục Trung nhìn qua bóng lưng hắc y nhân, cũng không có ý truy kích, lực lượng của hắn chỉ mạnh hơn một chút mà thôi, muốn đuổi giết tuyệt đối là không phải một chuyện dễ dàng, ánh mắt nhìn qua Lục Thiếu Du, cũng sợ đối phương dùng kế điệu hổ ly sơn. 

- Ngươi còn tốt đó chứ? 

Lục Trung nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Du, thật lâu mới nói ra một câu. 

- Khá tốt, chưa chết được. 

Lục Thiếu Du nói nhỏ, vì Lục Thiếu Du chết đi, Lục Thiếu Du cũng rất có ấn tượng với phụ thân của mình. 

- Lần sau đi ra ngoài phải cẩn thận một ít, tốt nhất không nên rời khỏi Lục gia. 

Lục Trung than nhẹ một tiếng, dường như với phản ứng của nhi tử đã trong dự liệu của hắn. 

- Không có việc gì chứ, ta đi đây. 

Lục Thiếu Du nói xong, mang theo tiểu Long trực tiếp rời khỏi hậu sơn, loại phụ thân này không muốn cũng được, căn bản cũng không có tận trách nhiệm làm phụ thân, mình cần gì nhận hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương