LINH VŨ THIÊN HẠ
-
Chapter 119: Trên Vân Dương Tông (3)
Trên đài, một trưởng lão già nua của Vân Dương Tông tuyên bố bắt đầu.
- Vô Song sư muội, ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại ta sao?
Thanh niên áo bào trắng chăm chú nhìn vào Lục Vô Song trước mặt.
- Thử qua mới biết, có đúng không?
Chân khí quanh thân Lục Vô Song bắt đầu vận chuyển, tới lúc này ánh mắt của nàng vẫn vô cùng bình tĩnh.
- Vậy thì ta cũng không khách khí.
Thanh niên áo bào trắng nói xong, chân khí tức thì bạo phát. Thủ ấn trong tay không ngừng thay đổi, tức thì một đạo quyền ấn trong nháy mắt xuất hiện. Trên nắm tay, gân xanh nổi lên, chân khí lam sắc của thủy hệ bao trùm nắm tay, mang theo kình khí xé gió hung hăng đánh về phía Lục Vô Song.
Lúc này, thủ ấn trong tay Lục Vô Song cũng biến hóa, trên nắm tay cũng nối lên mộc thứ, sau đó cùng va chạm với nắm đấm của Ngụy Tùng.
Đùng.
Một tiếng sấm rền vang lên trên bãi đá khiến cho mọi người vô cùng khản trương. Lúc này bằng vào mắt thường có thể thấy được, mộc thứ trên tay Lục Vô Song trong nháy mắt khi tiếp xúc với quyền ấn của Ngụy Tùng chỉ có thể đâm vỡ một tầng kình khí mà không thể tiến thêm một bước nào nữa.
Hai quyền ấn giằng co trong nháy mắt, Lục Vô Song nhẹ nhàng lui về phía sau vài bước, thủ ấn trong tay lập tức biến đổi, Thanh Nguyệt Kiếm lập tức xuất hiện trong tay nàng, tinh quang trong mắt chợt lóe, chân khí quán nhập vào thanh kiếm tức thì khiến cho kiếm quang phun ra nuốt vào.
Ngụy Tùng phía đối diện cũng không nôn nóng, lập tức nắm tay tiến tới.
Trong nháy mắt hai người lại dây dưa, thân ảnh chợt lóe, thi triển công kích tạo ra tiếng nổ lớn. Thực lực của hai người trong hàng ngũ đệ tử cùng đợi có thể nói là cường giả bài danh phía trước khiến cho những người khác sợ hãi than không ngớt.
Hai người cứ như vậy ngươi tới ta đi được hai mươi hiệp. Lúc này Lục Vô Song không ngừng thở dốc, nàng vung tay lên tức thì một đạo kiếm quang bắn về phía trước. Kiếm quang xé xách kình phong trước mặt bắn thẳng về phía Ngụy Tùng.
- Không ngờ là vũ kỹ Hoàng Cấp mộc hệ của Lục gia.
Lúc này trong đám đệ tử phía dưới, thần sắc Dương Mạn và Vương Lương hơi đổi, bộ vũ kỹ hoàng cấp sơ giai này chính là một trong những vũ kỹ trấn tộc, phỏng chừng là Lục Vô Song mới trở về tu luyện. Sau khi cảm nhận được khí tức nguy hiểm trong kiếm chiêu, phía dưới có không ít người kinh hô.
Tuy rằng mọi người tới Vân Dương Tông ba năm rồi, thế nhưng vũ kỹ tu luyện cao nhất cũng chỉ là Tinh cấp cao giai mà thôi. Vũ kỹ Hoàng cấp chỉ dành cho những đệ tử có thiên phú hoặc tu vi tới Vũ Phách thì mới được tiếp xúc tới vũ kỹ Hoàng cấp Trung giai và Cao giai. Còn có một ngoại lệ nữa chính là thân truyền đệ tử. Thế nên trở thành thân truyền đệ tử mới là mục tiêu của đám người dưới đài.
Vẻ mặt Ngụy Tùng lúc này có chút kinh ngạc, tuy rằng thực lực hắn mạnh hơn Lục Vô Song một giai, thế nhưng đối phương lúc này lại thi triển vũ kỹ Hoàng cấp a. Thân ở giữa một đám kiếm khí này quả thực có một sự uy hiếp không nhỏ, khiến cho hắn bắt buộc phải vội lui về phía sau.
Sau khi lui về một bước, Ngụy Tùng ngẩng đầu nhìn vào Lục Vô Song trước mắt. Lúc này hắn vẫn không sử dụng binh khí, toàn bộ người trong tông đều biết, thứ hắn thích nhất chính là tu luyện công kích thuần túy, không hề dùng binh khí. Mà quả thực lực công kích toàn thân của hắn cũng không thua binh khí.
Hai tay hắn nắm chặm thành quyền, chân khí thủy hệ tức thì bạo phát đem chân khí hóa thành một con thủy mãng thật lớn trước mặt.
Đầu thủy mãng này lớn chừng bốn mươi trượng, quanh thân có một cỗ kình phong kinh khủng giống như một vật sống. Nó mở cái miệng rộng hung hăng đớp về phía Lục Vô Song. Đầu thủy mãng này xẹt qua giữa không trung, không ngờ lại sinh ra tiếng gió rít chói tai. Không gian chung quanh như muốn vỡ ra. Lúc này trên người nó xuất hiện một cỗ uy áp kinh khủng.
- Vũ kỹ Tinh cấp cao giai, Linh Xà hí thủy?
- Đây chính là tuyệt chiêu cuối cùng của Ngụy Tùng a, uy lực thật lớn, xem ra hắn quyết định một chiêu định thắng thua.
Lúc này mọi người lần thứ hai kinh hô. Trong ba năm nay, bằng vào chiêu Linh Xà hí thủy này, Ngụy Tùng đã tiến vào top mười Hổ Bảng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, công kích của hai người sau khi đụng vào nhau, kiếm quang của Lục Vô Song xẹt qua hư không sau đó đem đầu Thủy mãng kia chém ra, nơi kiếm quang đi qua, không gian chung quanh như bị chém làm đôi, kiếm quang này quả thực là bá đạo.
Đầu thủy mãng Ngụy Tùng tạo ra cũng bắt đầu truy đuổi về phía kiếm quang, cả không giang dường như đang run rẩy trước võ kỹ của hai người.
xì xì!
Keng Keng!
Tiếng không gian bị cắt vỡ vang lên không ngừng, kình khí bạo động, toàn bộ bãi đá dường như trải qua một trận cuồng phong, ướt sũng, như giữa không trung đột nhiên xuất hiện mua vậy.
Dưới sự kích động của kình khí, mặt nước lớn kia chậm rãi bị cắt vỡ, kiếm khí của Lục Vô Song rõ ràng không giống bình thường. Hoàng cấp sơ giai vũ kỹ so với Tinh cấp cao giai rõ ràng mạnh hơn không ít. Thế nhưng kiếm ảnh mà nàng ngưng tụ rõ ràng ảm đạm hơn không ít.
- Mộc Đằng khốn thân.
Một tiếng quát từ trong đám kình khí lớn vang lên, một rễ cây nhỏ bằng ngón tay tức thì hiện ra trong hư không cuốn về phía Ngụy Tùng phía trước. Sau đó cả đám rễ xuất hiện tiếp theo tạo thành một đám rễ cây dày đặc đem Ngụy Tùng bao vây lại.
Sắc mặt Ngụy Tùng đại biến, muốn nhảy lên trên không trung. Hắn cũng phát hiện ra dưới chân hắn hiện tại có vô số rễ cây xuất hiện muốn cuốn lấy hai chân hắn. Thế nhưng đã muộn, lập tức toàn thân hắn bị đám rễ cây bao phủ ở bên trong, giống như là một cái kén nhộng vậy.
Hai chân Lục Vô Song khẽ dậm một cái, thân thể trong thoáng chốc nhảy về phía trước đám rễ cây bao vây Ngụy Tùng mà đánh ra một chưởng mang theo kình khí xé gió.
Phanh...
Toàn bộ mộc cầu do đám rễ cây bao vây Ngụy Tùng tạo thành bay ra khỏi thạch thai, cuối cùng đập vào mặt đất cách đó vài trăm thước. Ngay lập tức đám rễ cây bạo liệt, kình khí khuếch tán tạo thành một đám vết nứt xuất hiện chung quanh địa phương mộc cầu rơi xuống. Ngụy Tùng đã phá vỡ mộc cầu mà ra, thế nhưng rời khỏi thạch thai cũng đồng nghĩa với việc bị thua.
Luận thực lực nếu như sinh tử quyết chiến mà nói thì Lục Vô Song hơn phân nửa không làm gì được hắn. Thế nhưng đây lại là khiêu chiến, Lục Vô Song dựa vào đám rễ cây quỷ dị đánh cho hắn rớt khỏi thạch thai, tuy rằng có chút may mắn nhưng quả thực đã thắng.
Sắc mặt Ngụy Tùng trắng bệch, hai mắt vô thần. Hắn không nghĩ tới có ngày mình lại bị đánh bại. Chung quanh hắn lúc này cũng im lặng, trong đầu mọi người lúc này vẫn chưa kịp tinh lại, u u mê mê, Lục Vô Song không ngờ lại thắng.
- Lục Vô Song trở thành đệ tử thân truyền của Vân Dương Tông ta.
Có trưởng lão Vân Dương Tông tuyên bố mới khiến cho đám người phía dưới phục hồi tinh thần.
- Thiếu Du, nếu như đệ còn sống nhất định cũng có thể trở thành đệ tử thân truyền a. Đến lúc đó, chúng ta có thể ngày ngày gặp mặt. Hiện tại đệ còn sống hay đã chết?
Trang 2 / 2
Trở thành đệ tử thân truyền thế nhưng Lục Vô Song cũng không có bao nhiêu vui vẻ. Ngược lại, trong mắt nàng mang theo sự u sầu.
Bên trong rừng cây, dưới ánh mặt trời xuyên qua khe lá để lại những cái bóng, gió đêm khẽ thổi tạo thành những tiếng gió rít gào, thỉnh thoảng lại có tiếng dã thú kêu từ nơi nào truyền tới.
- Trời đã tối đen rồi. Chúng ta nên đi nhanh một chút. Phía trước có tiểu điếm cho người ta qua đêm, đêm nay chúng ta không phải ngủ trong rừng nữa rồi.
Lam Linh nói với Lục Thiếu Du. Trong mấy ngày nay, hai người đã đi qua không ít đỉnh núi, dọc đường đi cũng gặp không ít nguy hiểm, yêu thú cũng gặp phải vài đầu. Hoàn hảo những yêu thú này đều là đê giai yêu thú, tam giai yêu thú ngược lại chưa từng gặp một đầu nào.
Trong thời gian mấy ngày này, Lục Thiếu Du cũng từ trong miệng Lam Linh mà hiểu được đầu Liệt Hỏa Yêu Ưng của nàng tuy rằng là tam giai yêu thú sơ giai, thế nhưng muốn khống chế nó cần tiêu hao không ít tinh huyết của nàng. Hiện tại nàng quả thực ăn không tiêu bởi vì một lần tiêu hao quá nhiều.
Tinh huyết là gì, đây chính là vật so với chân khí còn trọng yếu hơn, mặc kệ là vũgiả hay linh thú, tu luyện chân khí và linh lực, cuối cùng đều hóa thành tinh huyết trong cơ thể. Nơi phát ra tinh huyết đều tới từ chân khí hoặc là linh lực, tinh huyết chính là căn cơ của vũgiả.
- Ở đây còn có người mở tửu điếm sao? Đây chính là địa phương nguy hiểm a?
Lục Thiếu Du có chút hiếu kỳ nói.
- Đương nhiên, ở phía trước không thiếu tửu điếm a. Ở đây bốn phía đều là núi non trùng điệp, mọi người đều hy vọng có địa phương để đặt chân. Vì vậy cho nên ở đây mới có tửu điếm. Đám dong binh cũng không ở chỗ này nháo sự và xuất thủ, chung quy bọn họ cũng hi vọng có một địa phương để đặt chân, nghỉ ngơi. Trong mấy ngọn núi thì cũng có vài nơi cũng làm như vậy, thế nhưng chỗ phía trước là lớn nhất, tụ tập người cũng nhiều nhất.
Lam Linh nói.
Trong khi nói chuyện, hai người lại đi qua một đỉnh núi, sắc trời gần tối đen, mà ở phía trước lại có một sơn cốc bằng phẳng. Đám đại thụ trong sơn cốc này hẳn đã bị người ta chặt đi có không ít nhà gỗ ở đó, trên mặt đất cũng không thiếu lửa trại. Đám nhà gỗ này kéo dài một dặm, nhà nào cũng có ánh đèn sáng trưng không ngừng có bóng người đi lại, có vài người vung quyền nâng chén với nhau, vô cùng náo nhiệt.
- Thực sự là có thôn trang nơi thâm sơn a.
Lục Thiếu Du đánh giá sơn cốc trước mắt rồi nói. Kiến trúc không ít, đám nhà gỗ chi chít, mỗi một tòa đều có ba đến bốn tầng, dường như còn có xu thế tăng lên.
- Chúng ta vào thôi, ở đây long xà hỗn tạp phải cẩn thận một chút. Tuy rằng nói ở đây không có ai cố ý nháo sự, thế nhưng khó tránh khỏi việc có người uống say, ngươi cẩn thận một chút.
Lam Linh nói.
- Tốt hơn ngươi nên cẩn thận a. Bằng vào dung mạo này, cẩn thận đám dong binh ăn ngươi.
Lục Thiếu Du nói.
Tuy rằng đây là nơi đặt chân của đám dong binh, thế nhưng tuyệt đại đa số đều là đại lão gia, cả đám vào núi đã lâu khi nhìn thấy dung mạo của nàng ta còn không máu dồn lên não mới lạ.
- Lẽ nào ngươi không định bảo vệ ta? Đám nam nhân các ngươi không phải đều thích anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Lam Linh trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt mang theo vẻ giảo hoạt.
- Địa phương ta ở trước đây đều lưu hành câu mỹ nữ cứu anh hùng. Hơn nữa thực lực của ngươi hiện tại lại hơn ta cho nên không tới phiên ta cứu ngươi a.
Lục Thiếu Du nói xong liền đi về phía trước. Hắn thầm nghĩ, tốt nhất là tránh xa hồng nhan kẻo lại họa thủy. Nói không chừng sẽ thực sự mang tới phiền phức a.
- Mỹ nữ cứu anh hùng? Địa phương quái quỷ gì vậy?
Lam Linh không khỏi sửng sốt nói.
Trước thâm cốc có một con đường nhỏ, hai người đi vào trong sơn cốc, tức thì vô số âm thanh lọt vào tai hai người.
- Hai con ong nhỏ bay tới bụi hoa. Ta phi... Ngươi thua, uống rượu.
- Này vị đại ca, muốn ở trọ sao? Tửu điếm chúng ta vô cùng tiện nghi, vệ sinh sạch sẽ a.
- Tiểu cô nương vừa đến, mời qua đây ném thử thức ăn tươi mới, giá cả tiện nghi, năm kim tệ.
Trong đám âm thanh hỗn tạp này, có tiếng uống rượu, chiêu đãi, dẫn mối đều có cả. Bên bãi đất trống trong sơn cốc có không ít dong binh đoàn và tiểu đoàn đội vào núi mà không có thu hoạch ở đó, trên mặt đất chỉ có mấy bình rượu đang uống dở. Vào tửu điếm ở một đêm giá cũng không hề rẻ chút nào, so với bên ngoài, giá tửu điếm trong thâm sơn này còn đắt hơn nhiều.
Mà sau khi tiếng mời chào hai người Lục Thiếu Du, Lam Linh vừa dứt tức thì mọi tiếng ồn im bặt, tất cả đều ngơ ngác nhìn vào hai người. Đương nhiên Lục Thiếu Du không có mị lực lớn như vậy.
Trong sơn cốc lúc này cả đám ánh mắt nóng bỏng đều quét tới quét lui trên tiểu phúc và kiều đồn của Lam Linh. Trong sơn cốc lúc này mà có một yêu vật mê hoặc người như nàng quả thực là dụ người ta phạm lỗi mà.
- Cô nương, qua đây bồi rượu đại gia hai chén. Thế nào?
- Thực sự là không tồi a. Chơi một lần chết sớm mười năm cũng được.
Yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, trong sơn cốc lập tức vô cùng náo nhiệt, từ ngữ khiêu khích, ô uế vang lên liên tục khiến cho sắc mặt Lam Linh trầm xuống.
Mà ở bên cạnh Lục Thiếu Du vẫn bình tĩnh, càng không lo lắng. Có một mỹ nhân như vậy lại chạy tới thâm cốc này, có nam nhân nào có thể nhẫn được a.
- Cô nương, bồi đại gia uống một chén. Sau đó ta cho ngươi khoái hoạt.
Một đại hán mặc hắc y, cả người lung lay như sắp đổ đứng dậy, vừa nhìn là biết đã quá chén, hai mắt lộ ra vẻ âm tàn, đứng trước mặt hai người.
- Cút ngay cho ta.
Lam Linh quát lên, vẻ mặt khinh thường nói.
- Cô nương này không ngờ lại là một quả ớt nhỏ a. Không sao, đại gia thích.
Đại hán mặc hắc y cười to, hai tay đưa về phía Lục Thiếu Du nói:
- Tiểu tử, đỡ đại gia.
- Là ngươi nói ta đỡ đó nha.
Lục Thiếu Du liếc mắt nhìn đại hán này, dựa thế kéo một cái, nương theo hình dáng thái cực quyền kiếp trước, mượn lực dẫn một cái khiến cho đại hán say kia ngã xuống mặt đất.
- Hảo tiểu tử, dám đùa cợt đại gia.
Đại hán say ngẩng đầu. Mũi đụng vào mặt đất, vô cùng đau nhức, máu mũi không ngừng chảy ra. Lúc này dù có say nhưng cũng tỉnh hơn phân nửa tức thì đứng lên.
- Hắc báo tử, làm thịt tiểu tử đó đi, chúng ta ủng hộ ngươi.
Nhìn thấy sắp có trò hay, tức thì đám dong binh ồn ào. Đám người này cho dù đến đâu vĩnh viễn đều không thiếu việc cổ vũ, đứng xem trò hay.
Biết sắp có náo nhiệt, tức thì trong sơn cốc cũng không có ít người chạy qua. Ánh mắt mọi người đều mượn cơ hội không kiêng nể gì mà quét lên người Lam Linh, quét tới quét lui.
- Tiểu tử, ta sẽ thu thập ngươi. Để cho ngươi biết hắc báo tử ta không phải là kẻ dễ chọc.
Đại hán mặc hắc y kia nhìn thấy đám người ồn ào cũng cảm thấy bản thân bị mất mặt, tức thì vung một quyền đánh về phía Lục Thiếu Du, lấy lại mặt mũi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook