LINH VŨ THIÊN HẠ
-
Chapter 110: Cản đường ăn cướp (2)
Hiện tại Lục Thiếu Du cũng chỉ có thể tới thành Vụ Đô lại nghĩ biện pháp, thành Vụ Đô chính là địa bàn của Vân Dương Tông, nói không chừng đến lúc đó có thể an bài yêu thú đưa mình tới Vân Dương Tông, tốt xấu gì mình cũng là đệ tử nhập môn của Vân Dương Tông.
Sau khi hạ quyết tâm, Lục Thiếu Du bắt đầu đi về hướng đông nam, cũng nghe Bạch Mi trưởng lão đã từng nói qua, trong Sơn mạch Vụ Đô có không ít yêu thú, Lục Thiếu Du lúc này cũng không thể không cẩn thận.
- Có mùi thuốc, là dược liệu!
Nửa canh giờ sau, trong mũi Lục Thiếu Du ngửi được vị thuốc, trong ngọc giản của Nam thúc cái giới thiệu kỹ càng về dược liệu, Lục Thiếu Du nhanh chóng phán đoán ra hương vị của dược liệu.
Vèo...
Tiểu Long bò xuống người Lục Thiếu Du, nó bò tới vị trí dược liệu mà Lục Thiếu Du đã chỉ.
Qua một lát hương vị linh dược càng rõ ràng, trên sườn núi có một cây cỏ ba lá màu vàng óng cao mười lăm cm xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du.
- Tam Diệp Hồn Thảo!
Nội tâm Lục Thiếu Du hơi kinh ngạc, không ngờ lại là một gốc Tam Diệp Hồn Thảo, đây là tài liệu chủ yếu luyện chế đan dược tăng linh khí nhị phẩm, bình thường không dễ dàng tìm được dược liệu này.
Tiểu Long xoay quanh Tam Diệp Hồn Thảo, nước miếng sắp chảy ra, mắt nhỏ nhìn chăm chú vào Lục Thiếu Du, dường như muốn ăn hết.
- Nhịn một chút, Tam Diệp Hồn Thảo này có hữu dụng với ta.
Lục Thiếu Du nói ra, hắn cũng cần luyện ra một ít đan dược tăng cường linh khí, Tam Diệp Hồn Thảo này xem như phù hợp.
Lúc này Lục Thiếu Du thu Tam Diệp Hồn Thảo vào túi không gian, cũng vào thời điểm này có hai thân ảnh xuất hiện sau lưng Lục Thiếu Du.
- Giao Tam Diệp Hồn Thảo ra đây, chúng ta nhìn thấy nó trước.
Hai người mặc trang phục màu vàng, tuổi chừng hai mươi lăm, từ khí tức đều là vũ giả Vũ Sĩ.
Lục Thiếu Du quay đầu nhìn qua hai người, khí tức của hai người là Vũ Sĩ ngũ trọng, thần sắc không thay đổi, nói:
- Tam Diệp Hồn Thảo là ta nhìn thấy trước, cũng là ta đạt được, hai ngươi định cướp sao?
Hai tên này nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Du, lập tức quay đầu nhìn chung quanh, dường như đang xem có ai khác không, tên bên trái cầm loan đam giơ lên, nói:
- Tiểu tử, ngươi là dong binh đoàn nào?
- Chuyện này có quan hệ gì tới các ngươi sao?
Lục Thiếu Du nói, hắn sớm nghe nói qua, tại Sơn mạch Vụ Đô này có dong binh đoàn cỡ lớn thường đánh cướp dong binh đoàn nhỏ, giết người cướp của thường xuyên xảy ra, nếu như nói đi một người thì sẽ có phiền toái.
- Mặt rỗ, xem bộ dáng của hắn hình như không phải dong binh đoàn, rất lạ mặt, chúng ta động thủ thôi!
Tên bên trái cầm trường côn màu đen nói, trong mắt ánh mắt đầy âm lệ, cảm giác Lục Thiếu Du không có khí tức gì, tuổi lại thấp, nhìn không vừa mắt.
- Thiết cầu, chúng ta có chuyện quan trọng trên người, nên đi tìm đại ca, miễn gặp chuyện không may!
Đại hán cầm đao nói.
- Không có việc gì, tiểu tử này trên người có túi không gian, thu hoạch có lẽ không ít!
Tên cầm côn cười nói, chỉ là túi không gian đã trên ngàn kim tệ rồi.
- Tiểu tử, giao túi không gian ra cho ta, nếu không sẽ chết!
Tên cầm đao nhìn qua Lục Thiếu Du, dường như nghi hoặc về Lục Thiếu Du, một thiếu niên một mình ở trong Sơn mạch Vụ Đô thì quá kỳ quái, hắn cũng xem như lão nhân trong Sơn mạch Vụ Đô này, chút thường thức vẫn có.
- Túi không gian cho ngươi, các ngươi cũng đừng giết ta!
Lục Thiếu Du hơi sững sờ, sắc mặt sợ hãi biến sắc, mồ hôi lạnh ứa ra, lập tức cởi túi không gian bên hông, rụt rè đưa qua.
- Thì ra là bọc mủ, đưa tới đây, hôm nay Thiên gia tâm tình tốt tha cho ngươi một mạng!
Tên cầm côn cười cười, đi lên lấy túi không gian trong tay Lục Thiếu Du, nhìn Lục Thiếu Du sợ hãi rụt rè và đổ mồ hôi lạnh, tên cầm đao cũng buông lỏng đề phòng, một thiếu niên từ quần áo và trang sức mà nhìn, có lẽ chỉ là công tử ca tiểu gia tộc chạy vào Sơn mạch Vụ Đô chơi.
- Đây, đừng giết ta!
Lục Thiếu Du đưa túi không gian ra, mồ hôi lạnh tiếp tục ứa ra, tên cầm côn đắc ý tiếp nhận túi không gian của Lục Thiếu Du.
Vào thời điểm này Lục Thiếu Du cúi đầu xuống, ánh mắt bắn tinh quang, đột nhiên toàn thân sinh ra chân khí mạnh mẽ.
- Khai Sơn Chưởng, chết đi!
Một chưởng ấn màu vàng mang theo khí tức cường hãn đánh ra, tên cầm côn ở gần trong gang tấc, khí tức lăng lệ tỏa ra, không gian chung quanh sinh ra tiếng xé gió bén nhọn.
Phanh!
Chưởng ấn nện vào bụng tên cầm côn, không gian chấn động, tên đại hán cầm côn phát ra tiếng rên buồn bực ngã ra sau, thân hình bay ngược ra sau mấy mét, miệng phun máu tươi.
- Coi chừng...
Tên cầm đao biến sắc, lời còn chưa nói hết, sắc mặt biến thành màu xanh đen, giống như bị bệnh phù thủng, loan đao trong tay mất rơi xuống đất, hai tay thống khổ bụm cổ giống như không cách nào hô hấp, đồng tử dãn ra, lập tức biến thành đục ngầu.
Bành!
Tên đại hán cầm đao té xuống đất, thời gian không đến hai giây, lúc này tiểu Long thỏa mãn bò ra.
- Muốn cướp đồ của ta, còn kém lắm!
Lục Thiếu Du nhìn qua tên đại hán cầm côn té xuống đất, chính mình tiên hạ thủ vi cường, xuất kỳ bất ý, cộng thêm tiểu Long chặn đánh giết tên này không khó khăn, nếu không phải làm bọn chúng sơ ý, hắn cũng khó đánh hai tên này.
- Tha mạng ah, ta không dám, tha cho ta đi!
Tên này bị Khai Sơn Chưởng của Lục Thiếu Du đánh bị thương, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu tươi, từ thực lực hắn là Vũ Sĩ ngũ trọng, mà Lục Thiếu Du đã là Vũ Sĩ ngũ trọng đỉnh phong, tăng thêm xuất kỳ bất ý hắn bị thương nặng, nhìn qua đồng bạn té xuống đất, trong nội tâm đã sợ hãi rồi, vốn tưởng rằng gặp phải đồ vô tích sự, không ngờ là một tên sát tinh.
- Tha cho ngươi, muộn rồi!
Thả cho địch nhân đường sống, chính là đào mộ cho bản thân mình, Lục Thiếu Du hiểu rõ điểm này, ánh mắt lạnh lẽo.
Xùy!
Đại hán lui ra phía sau, trong nháy mắt này hắn liều mạng bỏ qua thương thế đứng dậy chạy đi, dục vọng muốn sống bạo phát!
- Chết đi!
Lục Thiếu Du quát to, chân khí rung lên, hai chân điểm một cái, mặt đất rạn nứt sinh ra khe hở, thân ảnh như diều hâu bắt mồi lao tới, âm thanh xé gió vang vọng đánh thẳng vào tên đại hán này.
- Ta liều mạng với ngươi!
Cảm giác sau lưng có tiếng xé gió, cũng chỉ có thể buông tay đánh cược một lần, đột nhiên quay người, quanh người có cương khí hộ thân hiện ra, đánh ra một quyền, nhưng mà uy lực không mạnh, hắn bị thương nặng, có thể ngưng tụ ra một quyền đã rất không dễ dàng.
Thần sắc Lục Thiếu Du trầm xuống, hắn đánh ra một quyền, trên quyền mang theo lực lượng hỏa diễm làm không gian run run, đúng là vũ kỹ Tinh cấp sơ giai Nộ Diễm Quyền.
Bang bang!
Hai quyền va chạm vào nhau, đại hán lập tức kêu thảm thiết, cổ tay của hắn đau đớn, thân hình lại lui ra phía sau.
Lục Thiếu Du lúc này hóa quyền thành chưởng, dựa thế lao tới, dễ dàng xuyên thấu qua cương khí hộ thân của tên đại hán kia.
Trang 2 / 2
- Thôn phệ.
Chưởng ấn mang theo lực lượng khổng lồ, tên đại hán đang định giãy dụa, trong khoảng khắc thân thể kêu thảm thiết, toàn thân run rẩy lấy, chân khí trong người từ từ chảy ra ngoài, đau đớn chẳng khác gì linh hồn bị rút ra.
Nửa canh giờ sau, đại hán như hóa thành thây khô, mà Lục Thiếu Du thoả mãn cười cười, chân khí của đại hạn này so với Triệu Đại còn mạnh hơn không ít, sau khi luyện hóa đạt được chỗ tốt cũng rất nhièu, đột phá Vũ Sĩ lục trọng cũng dễ dàng, nhưng tới mức nào thì không rõ.
Thời điểm thi triển Âm Dương Linh Vũ Quyết thôn phệ chân khí của đại hán này, Lục Thiếu Du cũng thi triển Sưu Linh Thuật trong Thiên Linh Lục, tuy Sưu Linh Thuật hơi khó khăn, nhưng hắn cũng đã thi triển được, Lục Thiếu Du cũng nhận được không ít tin tức trong đầu hai tên này, hai người này đều là người của Bạo Lang dong binh đoàn, tiến vào Sơn mạch Vụ Đô đã một tháng, về phần khác, lần thứ nhất thi triển Sưu Linh Thuật, Lục Thiếu Du cũng cũng không có điều tra ra, nhưng Sưu Linh Thuật có thủ đoạn thần kỳ làm Lục Thiếu Du mừng rỡ không thôi.
- Tiểu Long, có người đến, chúng ta đi mau.
Quan sát trí nhớ hai người này, đột nhiên Lục Thiếu Du cảm giác chung quanh có người tới, nhân số còn không ít, lập tức móc túi không gian của tên đại hán cầm côn.
Xuy xuy.
Tiểu Long nhảy lên vai Lục Thiếu Du, một người một xà biến mất tại chỗ, ngay cả thời gian xử lý thi thể cũng không có.
Sau khi Lục Thiếu Du rời đi không đến mười giây, dốc núi có sáu thân ảnh xuất hiện, sáu người này mặc trang phục giống như đúc hai tên vừa chết.
- Tam ca, mau nhìn.
Một tên đại hán hoảng sợ hô lên thất thanh, nhìn thấy hai thây khô trên đất.
Toàn thân hai thây khô héo rút, nhìn thấy trên cổ một tên có dấu răng, tên còn lại hốc mắt hõm vào, con mắt thì lồi ra, bộ dáng không còn hình người.
- Là Mặt Rỗ cùng Thiết Cầu, tại sao có thể như thế?
Sáu người tiến lên kiểm tra thi thể hai người, giật mình cả kinh, thậm chí là sợ hãi, loại chết này quá khủng khiếp rồi.
- Có phải có người đánh trộm không? Là ai làm?
Một đại hán cả giận nói.
- Mặt rỗ hẳn là bị yêu thú giết chết, máu tươi bị yêu thú thôn phệ, thiết cầu chết cũng kỳ quái, trên người không có lỗ máu, nhưng cũng hẳn là yêu thú gây nên, hai người thực lực Vũ Sĩ ngũ trọng, có thể đánh chết hai người, hẳn là yêu thú nhị giai hoặc tam giai.
Tên đại hán đầu lĩnh có cơ bắp toàn thân nổi lên cuồn cuộn, ánh mắt nhỏ như chuột, trong ánh mắt đầy khôn khéo, nhìn chằm chằm vào thi thể hai người rồi nói.
Đột nhiên tên đầu lĩnh nói:
- Đồ vật trên người mặt rỗ đi đâu rồi?
- Không phải yêu thú gây nên, có người lấy đi rồi, không tốt, Trương Ngũ, ngươi đi thông tri đại ca cùng nhị ca, nói mặt rỗ gặp chuyện không may, những người khác đi theo ta, có lẽ tên đó đang ở gần.
Đầu lĩnh nói.
- Vâng, tam ca.
Một tên bên trái rời đi, bốn tên khác thì tản ra chung quanh tìm kiếm.
Sau khi đám người này biến mất, trên đại thụ cách đó không xa, Lục Thiếu Du nhảy xuống, thần sắc nặng nề, nên rời khỏi nơi này mới tốt, thân ảnh nhanh chóng chạy về phía đông nam.
Đánh chết hai người này, khá tốt tên hán tử kia cho rằng là yêu thú gây nên, Lục Thiếu Du còn lo lắng sẽ bạo lộ Âm Dương Linh Vũ Quyết nên vội vàng rời đi.
Lục Thiếu Du lại không biết, sau khi hắn đi không bao lâu, đám người Bạo Lang dong binh đoàn lại tới tiếp tục kiểm tra hai thây khô.
- Đáng chết, đây là thiết cầu bị người đánh chết, trên người có thương thế, đây không phải yêu thú gây nên, mặt rỗ bị yêu thú đánh chết tại chỗ, ít nhất là một tổ người và yêu thú, rất có thể là một tiểu đoàn đội, còn có yêu thú tồn tại.
Một tên mập mạp nói, mập mạp này nặng chừng ba trăm cân, thân cao một mét chín, đứng đó như người khổng lồ, nhưng lúc này thần sắc của hắn cũng chẳng thoải mái được.
- Đại ca, có phải là linh giả hay không?
Một đại hán hỏi.
- Hẳn không phải, thiết cầu là bị trọng kích mà chết, chỉ là thi thể rất kỳ quái, mặt rỗ không có vết thương nào khác, yêu thú đánh chết hắn tốc độ có lẽ rất nhanh, thể tích không lớn, loại thực lực này có lẽ là yêu thú tam giai.
Mập mạp kia nói, ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra thi thể hai người.
- Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?
- Thông tri lão nhị lão tam, tìm kiếm tất cả mọi người chung quanh, không buông tha kẻ nào, ta muốn nhìn ai dám chọc Bạo Lang dong binh đoàn chúng ta, tàng bảo đồ nhất định phải đoạt lại.
Mập mạp mắt lộ hung quang, đầy sát khí nói.
Sơn mạch liên miên không ngớt, cũng không biết rộng bao nhiêu, Lục Thiếu Du đang ở trong sơn mạch, chỉ thấy chung quanh là rừng cây nhấp nhô, đứng từ cao nhìn xuống thấy mây trôi núi khuyết dập dờn, núi cao sông dài tầng tầng.
Trên đường đi cẩn thận từng li từng tí, vào đêm trong sơn mạch có khí tức âm trầm bao phủ, lộ ra vẻ đáng sợ của núi rừng.
Đêm xuống, Lục thiếu gia tìm được một sơn cốc, xác định chung quanh không có gì nguy hiểm thì khoanh chân ngồi tu luyện, sau đó hắn muốn luyện hóa năng lượng thôn phệ được cho mình sử dụng.
Sau một lát, hào quang màu vàng nhạt bao trùm toàn thân Lục Thiếu Du, cả người hắn lờ mờ trong bóng đêm, nhìn rất quái dị.
Mà Lục Thiếu Du cũng không có chủ quan, phân phó tiểu Long chú ý chung quanh, một khi gặp nguy hiểm thì mình có thể lập tức biết được, tại Sơn mạch Vụ Đô này, Lục Thiếu Du cũng không dám khinh thường.
Cũng không qua bao lâu, khí hải bành trướng tới mức độ nhất định, trong kinh mạch tràn ngập chân khí, kinh mạch đang bành trướng.
- Áp chế.
Trong lòng Lục Thiếu Du trầm xuống, áp chế chân khí vào đan điền khí hải, ngưng tụ cùng một chỗ sau đó quán chú vào đan điền, rốt cuộc đan điền không thể thừa nhận nổi đã nổ vang.
Trong cơ thể Lục Thiếu Du có tiếng trầm đục truyền ra, hào quang đại phóng, khí tức cường hãn bao phủ sơn cốc.
Mà lúc này Lục Thiếu Du rốt cục đột phá đến Vũ Sĩ lục trọng, tu vị vũ giả đã sớm dừng lại ở Vũ Sĩ ngũ trọng đỉnh phong, lúc này đột phá chỉ là bình thường, Lục Thiếu Du cũng không có cảm thấy kỳ quái, tất cả trong suy đoán của hắn cả, đột phá đến Vũ Sĩ lục trọng, thực lực của chính mình tiến bộ lần nữa, làm cho Lục Thiếu Du vui vẻ, trước mắt thực lực của hắn quá thấp, hắn khát vọng tăng thực lực lên.
Ô...
Bên ngoài sơn cốc có tiếng trầm thấp vang lên, trong bóng tối, hai ánh hào quang màu đỏ xuất hiện, một đạo khí tức âm lãnh tới gần.
Tê tê.
Tiểu Long xoay quanh người trong đại thụ trên đầu Lục Thiếu Du, phát ra tiếng tê tê trầm thấp.
Hô...
Lục Thiếu Du phun ra một ngụm trọc khí, hào quang thu liễm, mở mắt ra, trong bóng tối có tinh quang lóe lên.
- Có yêu thú.
Lục Thiếu Du ngưng tụ ánh mắt đánh giá chung quanh, tuy là bóng tối, nhưng với tu vị này ngược lại có thể nhìn cảnh vật trong tối hơi mông lung.
- Yêu thú thổ hệ nhị giai Đại Địa Khiếu Lang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook