LINH VŨ THIÊN HẠ
Chapter 108: Linh kỹ bá đạo (3)

Tết âm lịch hàng năm chính là mùa náo nhiệt nhất trong Sơn mạch Vụ Đô, nghỉ ngơi một mùa đông là ngày xuân tiến vào Sơn mạch Vụ Đô, đó là lúc thu hoạch linh dược, vận khí tốt có thể đụng phải yêu thú đi ra kiếm ăn, đụng phải yêu thú có thể xem như một mùa thu hoạch lớn.

Có chút dong binh đoàn mục tiêu chính là yêu thú tam giai, yêu thú tam giai đáng giá không ít, nhưng tiểu đoàn đội không có thực lực thì không hi vọng gặp phải yêu thú tam giai, cho dù là Vũ Sư đỉnh phong gặp phải yêu thú tam giai cũng không biết làm sao.

Trên vách núi vạn trượng tụ tập không ít vũ giả, rất nhiều trang phục khác nhau, có lẽ đều là vũ giả tiến vào Sơn mạch Vụ Đô tìm lợi ích.

- Nghe nói một tháng trước Hỏa Âm Quái đã chết trong tay Bạch Mi trưởng lão và Vương Minh Nguyệt Vân Dương Tông, rớt xuống vách núi vạn trượng này, đáng tiếc chúng ta không thể đi xuống, thu hoạch trên người Hỏa Âm Quái trên có lẽ không ít.

- Đây là vách núi sương mù dày đặc quanh năm, nếu có thể xuống dưới, không tới phiên chúng ta.

- Đúng thế, không nghĩ tới Hỏa Âm Quái cứ như vậy chết đi, còn chọc tới Vân Dương Tông.

- Vân Dương Tông cũng không dễ chọc, đây cũng là địa bàn của Vân Dương Tông, Hỏa Âm Quái đúng là tìm chết, dám đoạt Thiên Tàm Bảo Giáp với Vân Dương Tông.

- Đây là Thiên Tàm Bảo Giáp, nếu ta gặp được cũng không nỡ a.

- Ngươi gặp được thì thế nào, một tiểu Vũ Sĩ, muốn tìm cái chết ah.

- Được rồi, chúng ta giải tán đi, nếu nơi này có thu hoạch thì không chờ chúng ta tới kiếm đâu, vẫn nên đi chung quanh xem có linh dược hay không, lần này tìm chút ít linh dược, bán giá tốt, nghe nói trong Thúy Nguyệt Lâu có cực phẩm mới, dáng người của nàng có lồi có lõm, ánh mắt mê chết người.

- Con mẹ nó ta đã gặp qua rồi, mông lớn rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên, trông thấy nàng là muốn làm một lần, cho dù sống ít vài năm cũng đáng.

- Ngươi đúng là háo sắc mà, ha ha ha ha...

Trên vách núi truyền ra tiếng cười dâm đãng, lập tức mọi người tán đi, không có ai biết, dưới vách núi còn có thiên địa khác, mà Lục Thiếu Du đại nạn không chết, lúc này đang tu luyện Đao Hồn Kỹ.

Dưới ngọn núi, Lục Thiếu Du lẳng lặng đứng đấy, áo xanh không gió mà bay, quanh người có khí tức nhàn nhat tỏa ra ngoài, trong phạm vi chung quanh gió cúi đầu xuống giống như triều bái.

Hô.

Sau một lát, Lục Thiếu Du chậm rãi thở ra một hơi, nhắm mắt lại, lập tức mở ra, trong mắt bắn ra hào quang sáng ngời, linh khí quanh người cuồn cuộn, một đạo khí thế hùng hồn khuếch tán ra.

Ngay vào lúc này, Lục Thiếu Du kết thủ ấn, linh lực ngưng tụ thành trường đao màu vàng trong tay, thân đao mang theo hào quang thần dị, một đạo khí thế lăng lệ khuếch tán ra, khí thế kia so với lúc Lục Thiếu Du ở quảng trường trấn Thanh Vân thi triển Chu Tước Quyết cũng không kém bao nhiêu.

- Đao Hồn Kỹ, đi!

Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, thủ ấn biến hóa, đại đao đánh ra, xẹt qua không khí, không khí chung quanh sinh ra tiếng xé gió.

Khi thủ ấn của Lục Thiếu Du biến hóa, đại đao cắt vỡ không trung, mỗi một đao bổ ra mang theo chấn động không gian, khí kình gào thét sinh ra âm thanh nổ tung.

- Đao Hồn Kỹ, phá cho ta!

Thủ ấn lại biến đổi, Lục Thiếu Du quát lên một tiếng, cũng vào lúc này, chỉ thấy đại đao xẹt qua không trung, mang theo một đám tàn ảnh.

Đao quang bổ thẳng vào tảng đá trước mặt...

Ầm ầm...

Trong sơn cốc sinh ra tiếng nổ vang vọng giống như sấm sét, bỗng nhiên tảng đá cao bốn năm mét vỡ ra, mắt thường có thể thấy được một đao quang lăng lệ đánh xuống, tảng đá rơi xuống như mưa, hóa thành vo số đá vụn bắn ra ngoài.

Bành! Bành! Bành!

Chung quanh đá vụn bay ra, vách núi cũng chấn động theo, đá vụn rơi xuống, cảnh này cực kỳ đồ sộ, Lục Thiếu Du bố trí một đao cương khí hộ thân, nhìn thấy cảnh này thì mỉm cười.

Sau một lát, gió êm sóng lặng, nhưng vào lúc này tảng đá đã vỡ ra, trên mặt đất xuất hiện khe hở dài hơn mười mét.

- Thành công, mặc dù chỉ là Đao Hồn Kỹ sơ cấp, nhưng uy lực đã không tệ, cho dù đụng phải Vũ Sĩ bát trọng cũng có sức liều mạng.

Lục Thiếu Du cảm giác uy lực của Đao hồn Kỹ này còn kém hơn Chu Tước Quyết một tia, nhưng mà uy lực của nó đã đủ chống lại Vũ Sĩ thất, bát trọng, nếu như linh lực của hắn đột phá, uy lực của Đao Hồn Kỹ cũng sẽ tăng lên.

Đao Hồn Kỹ này có ba trọng, mình bây giờ chỉ thúc dục được đệ nhất trọng Đao Hồn Trảm, sau này có đủ thực lực, thúc dục đệ nhị trọng Đao Hồn Quang Nhận cùng đệ tam trọng Đao Hồn Không Nguyên Diệt, thực lực của hắn sẽ tăng nhiều, thực lực của mình bây giờ chỉ miễn cưỡng sử dụng được Đao Hồn Trảm mà thôi.

Nhìn khe nứt và tảng đá vỡ nát trên đất, Lục Thiếu Du hưng phấn lên, một tháng tu luyện đã có thành tựu, uy lực của Đao Hồn Trảm này vô cùng to lớn, vô cùng bá đạo, không hỗ là linh kỹ Huyền cấp.

- Về sau sẽ có thêm một loại thủ đoạn.

Lục Thiếu Du nghĩ thầm trong lòng.

- Thử Hỏa Ảnh Chỉ nữa!

Lục Thiếu Du nói nhỏ một tiếng, chân khí quanh người tuôn ra, thủ ấn biến hóa, tay phải của hắn có hào quang màu đỏ hiện ra, năm ánh hào quang màu đỏ mang theo khí tức nóng bỏng, mang theo khí thế cường hãn xé tan không khí bắn ra ngoài.

XIU....XIU... XIU....XIU... XÍU...UU!...

Trên vách đá có đá vụn rơi xuống, năm ngón tay hiện ra trên vách đá, và xuất hiện năm lỗ thủng sâu hun hút.

Hỏa Ảnh Chỉ, đây chính ngọc giản vũ kỹ Tinh cấp sơ giai hỏa hệ mà Lục Thiếu Du thu được của Hỏa Âm Quái, lúc trước Hỏa Âm Quái đấu với Bạch Mi trưởng lão đã sử dụng Hỏa Ảnh Chỉ, uy lực bất phàm.

Sau khi Lục Thiếu Du thu được ngọc giản mới biết được Hỏa Âm Quái thi triển Hỏa Ảnh Chỉ, uy lực thì Lục Thiếu Du đã tự mình kiểm chứng, uy lực không tầm thường, hắn chỉ cần là vũ kỹ hỏa hệ thì có thể tu luyện.

Có được vũ kỹ Tinh cấp này, tu luyện dễ dàng hơn Đao Hồn Kỹ không ít, trong thời gian một tháng này, Lục Thiếu Du chỉ tu luyện Đao Hồn Kỹ còn rút thời gian tu luyện Hỏa Ảnh Chỉ, lúc này cũng có chút thành tựu.

Tuy Hỏa Ảnh Chỉ cùng Đao Hồn Kỹ đều có chút thành tựu, Lục Thiếu Du lại biết, muốn chính thức khống chế một vũ kỹ cũng không phải tu luyện dễ dàng như thế, mỗi một cường giả tu luyện vũ k đều trải qua mấy chục năm hoặc cả đời mới có thể phát huy uy lực lớn nhất của vũ kỹ.

- Đã hơn một tháng rồi, có lẽ bọn họ đã tới Vân Dương Tông!

Lục Thiếu Du nhìn lên bầu trời sơn cốc, nếu không phải rớt xuống vách núi, mình bây giờ cũng có thể đến Vân Dương Tông

Nhưng mà ngẫm lại, Lục Thiếu Du hiện tại cũng cảm thấy may mắn chính mình rớt xuống vách núi, bằng không mình cũng không cách nào nhìn thấy Thánh Thủ Linh Tôn, cũng không chiếm được Thiên Linh Lục.

Trong lòng Lục Thiếu Du đang tính toán, hiện tại cũng chỉ có thể tự nghĩ biện pháp đi tới Vân Dương Tông, Nam thúc muốn chính mình đạt được Vạn Niên Xích Đồng cùng vũ kỹ thân pháp Phù Quang Lược Ảnh, bản thân mình phải làm tốt, nhưng mà trước đó phải ra khỏi sơn cốc này.

Trang 2 / 2

Tu luyện hơn một tháng qua, chính mình trừ thành công tu thành Đao Hồn Kỹ cùng Hỏa Ảnh Chỉ ra, Lục Thiếu Du còn có thu hoạch khác, được sự trợ giúp của Linh Ngọc Sàng, trong một tháng này hắn đã đạt tới Linh Sĩ nhị trọng đỉnh phong, mà phương diện chân khí tùy thời đột phá.

Trong một tháng qua, Lục Thiếu Du cũng cân nhắc Thiên Linh Lục một chút, những phương pháp luyện chế khôi lỗi, trận pháp và Khống Thú Thuật trong Thiên Linh Lục vô cùng thâm ảo, không phải thời gian ngắn có thể học được, cần từ từ tham ngộ, chút tính nhẫn nạy này Lục Thiếu Du vẫn có.

Chỉ cần có thời gian, Lục Thiếu Du cũng sẽ tìm hiểu Thiên Linh Lục, khi hiểu càng nhiều thì càng thấy Thiên Linh Lục mênh mông thâm ảo.

- Tới lúc đi ra ngoài rồi!

Lục Thiếu Du lẩm bẩm, thả người trở lại trong thạch thất, thu Linh Ngọc Sàng vào trong trữ vật giới chỉ, trọng bảo này Lục Thiếu Du muốn thu vào trữ vật giới chỉ bên người mới an tâm, mà túi trữ vật chỉ chứa thứ râu ria, về phần trữ vật giới chỉ của sư phụ tiện nghi Thánh Thủ Linh Tôn cũng không phải phàm phẩm, luận không gian thì còn lớn hơn trữ vật giới chỉ của Nam thúc một nửa, có hơn hai trăm mét vuông, giá trị tuyệt đối xa xỉ, nhưng mà nó không cách nào thu vào trong cơ thể.

Cái trữ vật giới chỉ này Lục Thiếu Du cũng không tính dùng, hắn cũng thu vào trong trữ vật giới chỉ của mình, rời khỏi thạch thất, Lục Thiếu Du thu toàn bộ Dạ Minh Châu xuống, đây chính là vật xa xỉ, hôm nào bán cũng tốt, Lục Thiếu Du tất nhiên sẽ không bỏ qua, những Dạ Minh Châu này có hơn ngàn viên, thêm vào với nhau cũng là con số không nhỏ.

Sau khi thu thập tất cả, Lục Thiếu Du rời khỏi sơn động, tới trước mộ sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn bái tế một phen, tâm niệm khẽ động, lập tức tìm kiếm tiểu Long.

Tiểu Long trong một tháng này đã trở thành ác mộng của các động vật trong sơn cốc, từ khi tiểu Long đến sơn cốc thì động vật trong đây không dám xuất hiện, xuất hiện sẽ biến thành bữa ngon của tiểu Long.

Đối với tiểu Long, Lục Thiếu Du hiện tại hiểu không nhiều, không biết tiểu Long là cấp độ nào, dựa theo Lục Thiếu Du đoán chừng, lần trước tiểu Long thay da, Lục Thiếu Du đoán tiểu Long có phải đột phá lên linh thú nhị giai hay không, nhưng mà lực phòng ngự của tiểu Long quá không thể tưởng tượng nổi ngay cả Hỏa Âm Quái cũng không cách nào làm bị thương, lại nói trong lòng Lục Thiếu Du càng hiếu kỳ về tiểu Long nhiều hơn.

Sưu sưu...

Trong rừng cây có một đạo thiểm điện xé rách không gian lao tới, lập tức thân mật rơi vào trong tay Lục Thiếu Du, đúng là tiểu Long.

- Ngươi ăn no rồi sao, chúng ta nên đi ra ngoài thôi!

Lục Thiếu Du thân mật vuốt ve đầu nhỏ của tiểu Long.

Tiểu Long dường như hiểu chuyện nhìn qua Lục Thiếu Du, lưỡi phun ra nuốt vào, lập tức gật gật đầu, giống như nghe hiểu Lục Thiếu Du nói cái gì, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.

- Trước chặt cây làm bè!

Lục Thiếu Du nói xong đã tiến vào rừng cây, móc trường kiếm màu xanh ra, chặt bỏ tám cây to như chén ăn cơm, sau đó lại tìm một ít dây mây rừng chế thành cái bè, không có bè gỗ thì không thể xuôi dòng được.

- Tiểu Long, chúng ta đi!

Làm xong tất cả, Lục Thiếu Du nói, tiểu Long hiểu ý, lập tức xoay quanh vai Lục Thiếu Du, không có lệnh của Lục Thiếu Du, tiểu Long cũng không muốn vào trong tay áo, tự nhiên còn ưa thích ở bên ngoài hơn.

Thả bè gỗ vào trong nước, Lục Thiếu Du thả người nhảy lên, cầm trường côn dài đây mạnh, bè gỗ lập tức xuôi dòng mà đi.

- Sư phụ, đệ tử đi đây, Thiên Linh Lục, đệ tử nhất định sẽ nghĩ biện pháp đưa tới gia tộc Đoan Mộc thành Ma Vân!

Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm vào sơn cốc, bè gỗ thuận thế mà đi.

Khống chế bè gỗ trôi theo dòng sông, nhìn sơn cốc biến mất, hai bên là vách đá thẳng đứng, nước sông chảy cũng không nhanh, Lục Thiếu Du phải dựa vào côn gỗ mà trượt đi.

Trên hạp cốc là mây mù dày đặc, căn bản không cách nào nhìn rõ ràng.

Hai bên hạp cốc là vách đá thẳng đứng cứng rắn, thạch bích gập ghềnh, trên hạp cốc có khe nứt, Lục Thiếu Du còn có thể mơ hồ nghe được vài tiếng thú rống vang vọng.

Hai ngày sau đó, dòng sông đã càng ngày càng hẹp, đến cuối cùng bè gỗ không cách nào thông qua, Lục Thiếu Du không thể không dở bè gỗ tiến lên.

Qua mấy cánh giờ sau, bè gỗ có tám cây gỗ đã biến thành ba cây gỗ, bởi vì hạp cốc chỉ đủ cho một người vượt qua.

- Lối ra ở ngay phía dưới.

Qua một lát đã không còn đường, bởi vì trước mặt đã là vách núi dựng đứng, nhưng trên mặt nước nhìn kỹ lại mơ hồ nhìn ra nước chảy lắc lư, đó là do nước chảy ngầm xuống tạo thành.

- Chính là chỗ này!

Lục Thiếu Du nói ra, lập tức nhìn tiểu Long trên vai.

- Tiểu Long, chuẩn bị cho tốt, chúng ta sẽ lặn xuống nước!

Xuy xuy...

Tiểu Long mở to mắt nhìn qua Lục Thiếu Du, lập tức chui vào trong nước, hiển nhiên nó không sợ nước.

Lục Thiếu Du hít sâu một hơi, bố trí cương khí nhàn nhạt quanh người, lập tức nhảy xuống nước, mặt nước xem như thanh tịnh, lặn xuống chừng mười mét, Lục Thiếu Du nhìn thấy phía trước có dòng xoáy nhỏ, nước đang chảy vào bên trong.

Lục Thiếu Du không do dự, đây là lối ra, lập tức tiến vào trong dòng xoáy, hấp lực của vòng xoáy kéo Lục Thiếu Du đi lên phía trước, mà tiểu Long vẫn đi theo sau lưng Lục Thiếu Du.

Ước chừng qua hai mươi phút đồng hồ, Lục Thiếu Du cảm giác mình đã không nhịn được, nín thở trong nước, với tu vị của hắn cũng chỉ có thể làm được tới bước này, không giống như những cường giả Vũ Tướng, Vũ Suất, có thể ở trong nước mấy ngày mà không có vấn đề.

Lúc này lực hút càng ngày càng lớn, lập tức có tiếng vang nhỏ sinh ra, Lục Thiếu Du cảm giác mình đã lao ra khỏi vòng xoáy, quay đầu lại nhìn qua nơi vừa đi ra, đó là một vách đá, mà cạnh lối ra còn có mấy chục hang đá, cho dù có người tới đây cũng không tìm ra cửa vào.

Tiểu Long lúc này cũng chui ra ngoài, Lục Thiếu Du phun nước ra, hắn nín thở mệt gần chết.

Phanh...

Hắn rơi vào mặt nước.

- Sắp nín thở chết rồi!

Lục Thiếu Du nói nhỏ một tiếng, há miệng hít mạnh, cương khí hộ thân biến mất, toàn thân Lục Thiếu Du thấm ướt, khá tốt biết bơi lặn, sau khi bơi một hồi đã lên cạnh bờ.

Tiểu Long vẫn ở trong nước, bộ dáng của nó rất thích ý.

Sau khi lên bờ, Lục Thiếu Du mới đánh giá chung quanh, đây là một sơn mạch, Lục Thiếu Du đoán chừng cách vách núi mình rơi xuống không xa, nhưng tạm thời không rõ phương hướng.

Trong sơn mạch không có bóng người, bốn phía yên tĩnh im ắng, sâu trong đại thụ che trời có gió thổi qua, có âm thanh ồ ồ vang lên, vô cùng có lực.

Vèo!

Tiểu Long bò tới bên người Lục Thiếu Du, tò mò nhìn qua Lục Thiếu Du đang ướt sũng nước.

Lục Thiếu Du vận chuyển chân khí làm khô toàn thân và quần áo.

- Chúng ta chậm rãi tìm!

Lục Thiếu Du nhìn tiểu Long nói ra, nhìn chăm chú vào hướng mặt trời trên không trung, lập tức đi về phía đông nam, nơi đó đúng là hướng của thành Vụ Đô, chính mình muốn đi Vân Dương Tông, cũng không thể trực tiếp đi qua, yêu thú phi hành cũng cần thời gian một tháng, chính mình mà đi bộ thì có khi cả năm mới tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương