LINH VŨ THIÊN HẠ
-
Chapter 107: Linh kỹ bá đạo (2)
Xùy!
Tảng đá sinh ra tiếng vang thật nhỏ, nhưng đại đao màu vàng đã biến mất.
Nhìn thấy loại hiện tượng này, Lục Thiếu Du không khỏi sững sờ hắn ngây ngốc đánh thủ ấn ra lần nữa, đại đao màu vàng lại ngưng tụ, đánh ra một đao.
Xùy!
Kết quả không có gì khác biệt, đại đao màu vàng không ngừng tiêu tán, điều này đại biểu Lục Thiếu Du tu luyện Đao Hồn Kỹ còn chưa thành.
- Kháo, ta cũng không tin không cách nào tu luyện thành công.
Lục Thiếu Du bị đả kích, không có nhụt chí, ngược lại kích thích tính tình bướng bỉnh của hắn, thủ ấn biến hóa, tiếp tục ngưng tụ đại đao màu vàng chém vào tảng đá.
Xùy!
- Bổn công tử cũng không tin tu luyện không thành ngươi. Lại đến.
Xùy!
- Lại đến, bổn công tử cũng không tin tà.
Xùy!
- Mẹ kiếp, liều...
Trong sơn cốc, Lục Thiếu Du quát to liên tục, trên một tảng đá nhỏ phía sau, tiểu Long mở to mắt ra quan sát Lục Thiếu Du, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn qua phương xa.
Nửa canh giờ sau, Lục Thiếu Du hô quát càng ngày càng nhỏ, sắc mặt tái nhợt, linh lực đã tiêu hao hầu như không còn, hắn đã không thể tiêu hao tiếp, bởi vì tiêu hao nữa sẽ ảnh hưởng tới căn cơ.
- Linh kỹ Huyền cấp sơ giai đúng là khó tu luyện a.
Lục Thiếu Du hư thoát ngồi dưới đất, Đao Hồn Kỹ còn khó tu luyện hơn Chu Tước Quyết nhiều, Chu Tước Quyết tuy vô cùng phức tạp, nhưng mà tu luyện rất dễ dàng, thế nhưng mà Đao Hồn Kỹ thì quá khó tu luyện.
Lục Thiếu Du nhớ tới Nam thúc nói nhiều việc, vũ kỹ cùng linh kỹ càng cao cấp thì điều kiện tu luyện cũng càng khó khăn, thực lực thấp, cho dù có vũ kỹ Thiên cấp hoặc là linh kỹ Thiên cấp bày ra trước mặt cũng không cách nào tu luyện được.
Mà mình bây giờ dường như cũng giống như vậy, linh kỹ Huyền cấp sơ giai bản thân mình tu luyện quá khó khăn, cũng không biết mình xảy ra vấn đề ở đâu, nếu Nam thúc ở bên cạnh chắc chắn sẽ phát hiện vấn đề.
- Tăng thực lực lên nữa, ta nhất định phải tu luyện thành công, ta cũng không tin.
Lục Thiếu Du đứng lên, linh lực của hắn đã tiêu hao hết. Hắn định khôi phục rồi lại tiếp tục tu luyện.
Leo lên sơn động, Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi trên Linh Ngọc Sàn, chậm rãi điều tức, có Linh Ngọc Sàng phụ trợ, linh lực tiêu hao không ngừng khôi phục lại.
Cứ thế tới nửa ngày sau, Lục Thiếu Du cảm giác linh lực trong đầu khôi phục không kém bao nhiêu, tiêu hao hết rồi lại tu luyện, Lục Thiếu Du cảm giác linh khí trong đầu của mình ngưng thực hơn một ít.
Leo ra khỏi sơn động, Lục Thiếu Du tiếp tục tu luyện Đao Hồn Kỹ, lần lượt thất bại, lần lượt không chịu thua, thẳng tới khi Lục Thiếu Du lại tiêu hao hầu như không còn.
Sắc trời đã tối, Lục Thiếu Du đi vào trong rừng cây tìm thức ăn, sau đó trở lại Linh Ngọc Sàng tiếp tục điều tức khôi phục.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời còn sớm, Lục Thiếu Du đã tiếp tục xuống núi tu luyện, lần nữa thất bại, lần nữa tiêu hao hầu như không còn, lần nữa điều tức khôi phục.
Cứ thế năm ngày qua đi, Lục Thiếu Du trước sau tiếp tục như thế, liên tục thất bại, lại lần lên lại xuống, Lục Thiếu Du tin tưởng mình có ngày sẽ tu luyện thành công.
Bình tâm tĩnh khí, Lục Thiếu Du kết thủ ấn ngưng tụ đại đao màu vàng trong tay, thân đao tỏa ra hào quang sáng ngời, linh lực kích động, đại đao màu vàng so với năm ngày trước rõ ràng cho thấy ngưng thực không ít, trong năm ngày này, mỗi lần tiêu hao hầu như không còn, Lục Thiếu Du liền vội vàng tu luyện, cảm giác linh khí trong đầu ngưng thực không ít, ngay cả đại đao màu vàng ngưng tụ ra cũng ngưng thực hơn.
- Bổ cho ta!
Thiếu Du khẽ quát một tiếng, đại đao màu vàng chém vào tảng đá, mắt thường có thể thấy được, cuối cùng đại đao màu vàng bổ mạnh vào tảng đá, lập tức, mang theo một âm thanh trầm đục vang vọng trong sơn cốc.
Đại đao màu vàng tiêu tán, tuy có đá vụn bắn ra, trên tảng đá còn lưu lại dấu vết sâu hai cm, chung quanh còn có khe nứt nhỏ.
- Có tiến bộ, nhất định sẽ thành công, nhất định ta sẽ làm được.
Lục Thiếu Du vui mừng quá đỗi, hắn như nhìn thấy ánh rạng đông, tiến một bước nhỏ này đã chứng minh hắn có tiến bộ, đã đi đúng hướng.
- Tiếp tục.
Lục Thiếu Du ngưng kết thủ ấn, tiếp tục tu luyện, phải tu luyện thành Đao Hồn Kỹ này.
Xùy!
Phanh!
Trên đá lớn vang lên âm thanh trầm đục, vô số đá vụn bắn tung tóe, linh lực tiêu hao hầu như không, Lục Thiếu Du lần nữa trở lại Linh Ngọc Sàng bên trên tu luyện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Thiếu Du hoàn toàn đắm chìm vào tu luyện Đao Hồn Kỹ, mỗi ngày đều có được một chút tiến bộ, một chút tiến bộ đã đủ chèo chống Lục Thiếu Du kiên trì không ngừng tu luyện.
Trong sơn mạch không thấy giới hạn, hai Nham Thứu bay qua, đúng là đám người Bạch Mi trưởng lão.
- Mọi người chú ý, tại đây đã là vị trí trung ương Vân Dương Tông, lại qua hai ngày là tới tông môn.
Bạch Mi trưởng lão nói với mọi người.
Người trên lưng Nham Thứu không ngừng quan sát chung quanh, trải qua nửa tháng phi hành đã tới Vân Dương Tông, đây vốn là chuyện cao hứng, nhưng lúc này Lục Vô Song không có cao hứng chút nào cả, nghĩ đến đường đệ sống chết không rõ, trong lòng không có tâm tư gì cả.
Trong Sơn mạch Vụ Đô người ra vào đều là vũ giả, vũ giả tầm thường không dám tùy tiện đi vào, cho dù đi vào cũng cần nhiều người mới dám đi, bởi vì Sơn mạch Vụ Đô là sơn mạch không tầm thường, trong vùng núi này có yêu thú qua lại, về phần linh thú, nghe nói có người nhìn thấy nhưng chỉ là nghe nói mà thôi.
Mà trong Sơn mạch Vụ Đô gặp phải linh giả cũng không kỳ quái, thường xuyên sẽ có Linh giả và mấy chục vũ giả đi vào đây, hình thành một tiểu dong binh đoàn đi lại.
Tiến vào Sơn mạch Vụ Đô này, mục đích của bọn họ là tìm một ít yêu thú và linh dược luyện đan, những thứ này đều là vật xa xỉ.
Tuy yêu thú tới tứ giai mới ngưng tụ yêu đan, nhưng mà các yêu thú dưới tứ giai đều có người mua sắm, có một ít Vũ Sĩ, Vũ Sư mua yêu thú cấp thấp về làm yêu thú hộ thân, cũng có công tử thiếu gia mua về làm sủng vật, tóm lại giá tiền của yêu thú không thấp.
Mà nếu như có thể bắt được linh thú, đây không nghi ngờ là thu nhập lớn, cho dù là linh thú nhất giai, giá tiền đều cũng hơn vạn kim tệ, nếu linh thú nhị giai, giá tiền sẽ tăng lên mấy lần, giá tiền linh thú nhị giai chừng năm vạn, có thể so với một viên yêu đan tứ giai.
Nhưng mà trong Sơn mạch Vụ Đô rất hiếm khi gặp linh thú, yêu thú cũng sẽ không có nhiều, nhưng mà nếu vận khí không tốt đụng phải yêu thú tứ giai, vậy phiền toái lớn, yêu thú tứ giai sánh ngang vũ giả Vũ Phách cửu trọng đỉnh phong, vũ giả dưới Vũ Phách hoàn toàn chết chắc, không có khả năng bảo toàn mạng sống.
Bên trong Sơn mạch Vụ Đô trừ phải chú ý yêu thú ra, thường xuyên có người hoạt động trong Sơn mạch Vụ Đô, tự nhiên là biết rõ đáng chú ý nhất chính là đám dong binh, có chút dong binh đoàn trực tiếp ra tay với tiểu đoàn thể, giết người đoạt vật là chuyện không hiếm.
Trang 2 / 2
Tết âm lịch hàng năm chính là mùa náo nhiệt nhất trong Sơn mạch Vụ Đô, nghỉ ngơi một mùa đông là ngày xuân tiến vào Sơn mạch Vụ Đô, đó là lúc thu hoạch linh dược, vận khí tốt có thể đụng phải yêu thú đi ra kiếm ăn, đụng phải yêu thú có thể xem như một mùa thu hoạch lớn.
Có chút dong binh đoàn mục tiêu chính là yêu thú tam giai, yêu thú tam giai đáng giá không ít, nhưng tiểu đoàn đội không có thực lực thì không hi vọng gặp phải yêu thú tam giai, cho dù là Vũ Sư đỉnh phong gặp phải yêu thú tam giai cũng không biết làm sao.
Trên vách núi vạn trượng tụ tập không ít vũ giả, rất nhiều trang phục khác nhau, có lẽ đều là vũ giả tiến vào Sơn mạch Vụ Đô tìm lợi ích.
- Nghe nói một tháng trước Hỏa Âm Quái đã chết trong tay Bạch Mi trưởng lão và Vương Minh Nguyệt Vân Dương Tông, rớt xuống vách núi vạn trượng này, đáng tiếc chúng ta không thể đi xuống, thu hoạch trên người Hỏa Âm Quái trên có lẽ không ít.
- Đây là vách núi sương mù dày đặc quanh năm, nếu có thể xuống dưới, không tới phiên chúng ta.
- Đúng thế, không nghĩ tới Hỏa Âm Quái cứ như vậy chết đi, còn chọc tới Vân Dương Tông.
- Vân Dương Tông cũng không dễ chọc, đây cũng là địa bàn của Vân Dương Tông, Hỏa Âm Quái đúng là tìm chết, dám đoạt Thiên Tàm Bảo Giáp với Vân Dương Tông.
- Đây là Thiên Tàm Bảo Giáp, nếu ta gặp được cũng không nỡ a.
- Ngươi gặp được thì thế nào, một tiểu Vũ Sĩ, muốn tìm cái chết ah.
- Được rồi, chúng ta giải tán đi, nếu nơi này có thu hoạch thì không chờ chúng ta tới kiếm đâu, vẫn nên đi chung quanh xem có linh dược hay không, lần này tìm chút ít linh dược, bán giá tốt, nghe nói trong Thúy Nguyệt Lâu có cực phẩm mới, dáng người của nàng có lồi có lõm, ánh mắt mê chết người.
- Con mẹ nó ta đã gặp qua rồi, mông lớn rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên, trông thấy nàng là muốn làm một lần, cho dù sống ít vài năm cũng đáng.
- Ngươi đúng là háo sắc mà, ha ha ha ha...
Trên vách núi truyền ra tiếng cười dâm đãng, lập tức mọi người tán đi, không có ai biết, dưới vách núi còn có thiên địa khác, mà Lục Thiếu Du đại nạn không chết, lúc này đang tu luyện Đao Hồn Kỹ.
Dưới ngọn núi, Lục Thiếu Du lẳng lặng đứng đấy, áo xanh không gió mà bay, quanh người có khí tức nhàn nhat tỏa ra ngoài, trong phạm vi chung quanh gió cúi đầu xuống giống như triều bái.
Hô.
Sau một lát, Lục Thiếu Du chậm rãi thở ra một hơi, nhắm mắt lại, lập tức mở ra, trong mắt bắn ra hào quang sáng ngời, linh khí quanh người cuồn cuộn, một đạo khí thế hùng hồn khuếch tán ra.
Ngay vào lúc này, Lục Thiếu Du kết thủ ấn, linh lực ngưng tụ thành trường đao màu vàng trong tay, thân đao mang theo hào quang thần dị, một đạo khí thế lăng lệ khuếch tán ra, khí thế kia so với lúc Lục Thiếu Du ở quảng trường trấn Thanh Vân thi triển Chu Tước Quyết cũng không kém bao nhiêu.
- Đao Hồn Kỹ, đi!
Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, thủ ấn biến hóa, đại đao đánh ra, xẹt qua không khí, không khí chung quanh sinh ra tiếng xé gió.
Khi thủ ấn của Lục Thiếu Du biến hóa, đại đao cắt vỡ không trung, mỗi một đao bổ ra mang theo chấn động không gian, khí kình gào thét sinh ra âm thanh nổ tung.
- Đao Hồn Kỹ, phá cho ta!
Thủ ấn lại biến đổi, Lục Thiếu Du quát lên một tiếng, cũng vào lúc này, chỉ thấy đại đao xẹt qua không trung, mang theo một đám tàn ảnh.
Đao quang bổ thẳng vào tảng đá trước mặt...
Ầm ầm...
Trong sơn cốc sinh ra tiếng nổ vang vọng giống như sấm sét, bỗng nhiên tảng đá cao bốn năm mét vỡ ra, mắt thường có thể thấy được một đao quang lăng lệ đánh xuống, tảng đá rơi xuống như mưa, hóa thành vo số đá vụn bắn ra ngoài.
Bành! Bành! Bành!
Chung quanh đá vụn bay ra, vách núi cũng chấn động theo, đá vụn rơi xuống, cảnh này cực kỳ đồ sộ, Lục Thiếu Du bố trí một đao cương khí hộ thân, nhìn thấy cảnh này thì mỉm cười.
Sau một lát, gió êm sóng lặng, nhưng vào lúc này tảng đá đã vỡ ra, trên mặt đất xuất hiện khe hở dài hơn mười mét.
- Thành công, mặc dù chỉ là Đao Hồn Kỹ sơ cấp, nhưng uy lực đã không tệ, cho dù đụng phải Vũ Sĩ bát trọng cũng có sức liều mạng.
Lục Thiếu Du cảm giác uy lực của Đao hồn Kỹ này còn kém hơn Chu Tước Quyết một tia, nhưng mà uy lực của nó đã đủ chống lại Vũ Sĩ thất, bát trọng, nếu như linh lực của hắn đột phá, uy lực của Đao Hồn Kỹ cũng sẽ tăng lên.
Đao Hồn Kỹ này có ba trọng, mình bây giờ chỉ thúc dục được đệ nhất trọng Đao Hồn Trảm, sau này có đủ thực lực, thúc dục đệ nhị trọng Đao Hồn Quang Nhận cùng đệ tam trọng Đao Hồn Không Nguyên Diệt, thực lực của hắn sẽ tăng nhiều, thực lực của mình bây giờ chỉ miễn cưỡng sử dụng được Đao Hồn Trảm mà thôi.
Nhìn khe nứt và tảng đá vỡ nát trên đất, Lục Thiếu Du hưng phấn lên, một tháng tu luyện đã có thành tựu, uy lực của Đao Hồn Trảm này vô cùng to lớn, vô cùng bá đạo, không hỗ là linh kỹ Huyền cấp.
- Về sau sẽ có thêm một loại thủ đoạn.
Lục Thiếu Du nghĩ thầm trong lòng.
- Thử Hỏa Ảnh Chỉ nữa!
Lục Thiếu Du nói nhỏ một tiếng, chân khí quanh người tuôn ra, thủ ấn biến hóa, tay phải của hắn có hào quang màu đỏ hiện ra, năm ánh hào quang màu đỏ mang theo khí tức nóng bỏng, mang theo khí thế cường hãn xé tan không khí bắn ra ngoài.
XIU....XIU... XIU....XIU... XÍU...UU!...
Trên vách đá có đá vụn rơi xuống, năm ngón tay hiện ra trên vách đá, và xuất hiện năm lỗ thủng sâu hun hút.
Hỏa Ảnh Chỉ, đây chính ngọc giản vũ kỹ Tinh cấp sơ giai hỏa hệ mà Lục Thiếu Du thu được của Hỏa Âm Quái, lúc trước Hỏa Âm Quái đấu với Bạch Mi trưởng lão đã sử dụng Hỏa Ảnh Chỉ, uy lực bất phàm.
Sau khi Lục Thiếu Du thu được ngọc giản mới biết được Hỏa Âm Quái thi triển Hỏa Ảnh Chỉ, uy lực thì Lục Thiếu Du đã tự mình kiểm chứng, uy lực không tầm thường, hắn chỉ cần là vũ kỹ hỏa hệ thì có thể tu luyện.
Có được vũ kỹ Tinh cấp này, tu luyện dễ dàng hơn Đao Hồn Kỹ không ít, trong thời gian một tháng này, Lục Thiếu Du chỉ tu luyện Đao Hồn Kỹ còn rút thời gian tu luyện Hỏa Ảnh Chỉ, lúc này cũng có chút thành tựu.
Tuy Hỏa Ảnh Chỉ cùng Đao Hồn Kỹ đều có chút thành tựu, Lục Thiếu Du lại biết, muốn chính thức khống chế một vũ kỹ cũng không phải tu luyện dễ dàng như thế, mỗi một cường giả tu luyện vũ k đều trải qua mấy chục năm hoặc cả đời mới có thể phát huy uy lực lớn nhất của vũ kỹ.
- Đã hơn một tháng rồi, có lẽ bọn họ đã tới Vân Dương Tông!
Lục Thiếu Du nhìn lên bầu trời sơn cốc, nếu không phải rớt xuống vách núi, mình bây giờ cũng có thể đến Vân Dương Tông
Nhưng mà ngẫm lại, Lục Thiếu Du hiện tại cũng cảm thấy may mắn chính mình rớt xuống vách núi, bằng không mình cũng không cách nào nhìn thấy Thánh Thủ Linh Tôn, cũng không chiếm được Thiên Linh Lục.
Trong lòng Lục Thiếu Du đang tính toán, hiện tại cũng chỉ có thể tự nghĩ biện pháp đi tới Vân Dương Tông, Nam thúc muốn chính mình đạt được Vạn Niên Xích Đồng cùng vũ kỹ thân pháp Phù Quang Lược Ảnh, bản thân mình phải làm tốt, nhưng mà trước đó phải ra khỏi sơn cốc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook