LINH VŨ THIÊN HẠ
-
Chapter 102: Cơ duyên trong động (1)
Lục Thiếu Du nhanh chóng leo ra khỏi động đất, bò qua đám cây rậm rạp kia, không khí hơi lạnh bao phủ cả thân thể, làm cho toàn thân cảm thấy thanh tịnh. Dưới chân có hoa cỏ xanh tươi mơn mởn, ở xa xa có một ít loài hoa kỳ lạ đua nở, lúc này đang là mùa xuân, hương hoa dày đặc thấm vào ruột gan.
Vài ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, hình thành từng cột ánh sáng màu vàng, sáng tối giao thoa nhau. Xuyên qua cột sáng nhìn thấy cảnh tượng sáng ngời trước mặt, nó ảm đạm trong chốc lát, giống như đang ở không gian khác, tràn ngập khí tức thần bí và tiếng động vật nô đùa nhau.
Tất cả cảnh vật trong rừng cây lờ mờ, mùi hương hoa cỏ giao nhau, nghe thấy bắt đầu đặc biệt thoải mái, thỉnh thoảng có thành từng mảnh lá rụng lẳng lặng rơi xuống.
Ngẩng đầu nhìn qua xa xa, bốn phía của rừng cây bị bao phủ trong sơn cốc, mà bên ngoài rừng cây lại có núi cao mọc lên.
Nhìn chằm chằm vào cảnh trước mặt, Lục Thiếu Du kinh ngạc, nơi này hẳn là chưa từng có người đi qua, hoàn toàn là bộ dáng thế ngoại đào viên, trọng yếu nhất là, trong sơn cốc này còn có linh khí chỉ có linh giả mới có thể cảm nhận được, nếu như linh giả tu luyện ở đây chắc chắn sẽ được lợi rất lớn.
- Không biết có đường ra khỏi đây hay không?
Trong lòng Lục Thiếu Du phỏng đoán, cẩn thận đánh giá chung quanh, lúc này cũng không biết nên đi đâu.
Trong rừng cây có không ít động vật nhìn qua Lục Thiếu Du, đều đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào nhưng không dám tới gần, chỉ nhìn chăm chú Lục Thiếu Du.
- Xin lỗi, đã đói bụng ah.
Vuốt bụng không ăn uống mấy ngày, Lục Thiếu Du nói ra, sau một lát có con thỏ rừng rơi vào trong tay Lục Thiếu Du, không qua bao lâu có có hương thơm ngào ngạt tiến vào trong bụng Lục Thiếu Du cùng tiểu Long.
- Đến ngọn núi kia có đường ra hay không.
Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm vào ngọn núi nằm bên ngoài bìa rừng, trong rừng cây tầm mắt bị che khuất, muốn tìm được đường ra thì không dễ dàng, từ trên cao nhìn xuống chắc sẽ dễ dàng hơn.
Sau khi thu thập một phen, Lục Thiếu Du tiến về ngọn núi trước mặt, xuyên qua rừng cây, trong rừng cây không có yêu thú gì cả, đều là một ít dã thú bình thường, tại đại lục Linh Vũ, yêu thú linh thú cũng không nhiều lắm, chỉ có ở Tổ Yêu Lâm cùng Linh Hoàng Nhai mới có yêu thú và linh thú khắp nơi, ở đây là địa bàn của chúng.
Rừng cây nhìn cũng không rộng bao nhiêu, ngọn núi phía trước nhìn thì gần, nhưng Lục Thiếu Du đi thì không phải như thế, hắn đi cho tới đêm kia vẫn không ra khỏi rừng cây. Lúc này trên bầu trời sơn cốc đã có trăng khuyết mọc lên.
Đi lại suốt đêm, phía chân trời sáng lên. Chậm rãi, mặt trời xua đuổi ánh trăng rời đi, mà lúc này Lục Thiếu Du cũng mệt mỏi quá mức khiến hai chân chết lặng.
- Rốt cục đi tới.
Sau khi dừng lại ở bìa rừng, Lục Thiếu Du rốt cục ra khỏi bìa rừng này, nhìn thấy ngọn núi dựng đứng mọc trên mặt đất, xuyên thẳng mây xanh, làm cho người ta sợ hãi thán phục và ngạc nhiên.
Ngọn núi này khổng lồ, Lục Thiếu Du đoán chừng diện tích ít nhất cũng vài dặm, có uy vũ khí thôn sơn hà, vách đá như búa bổ ra, nhìn qua rất khó tưởng tượng đây chính là thiên nhiên hình thành.
- Đi lên xem xét một chút.
Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm chung quanh, trên ngọn núi này không có đường đi, chỉ có dọc theo các hòn đá lồi lõm chung quanh leo lên.
Nhìn qua ngọn núi này, Lục Thiếu Du suy nghĩ chỉ cần lên cao ba mươi mét là nhìn thấy toàn bộ sơn cốc, tuy ngọn núi này dốc đứng, nhưng mà độ cao ba mươi mét lại không thể làm khó hắn được.
Trên người đã khôi phục một ít chân khí, chân khí run run, mượn nhờ chân khí thân ảnh Lục Thiếu Du nhảy lên, hắn như thằn lằn bám tường, một đường bay lên, xoay vòng vài cái đã lên cao mười mấy met.
Những cây đại thụ che trời trong rừng cây đều cao hơn hai mươi mét, Lục Thiếu Du ngưng lại trên vách đá một lát, lập tức lướt lên cao hơn, hắn nhanh chóng tới độ cao cần thiết.
Rừng cây đã hiện ra trước mắt, nhìn ra xa xa thì thấy sơn cốc diện tích không nhỏ, quả thật là một địa phương thế ngoại đào viên, bốn phía là dãy núi quay chung quanh, chỉ có ở bên trái là có một con sông nhỏ chảy qua.
- Đó nhất định là lối ra!
Có nước sông lưu động, tất nhiên sẽ có lối ra, Lục Thiếu Du vẫn hiểu điểm này, trong nội tâm vui vẻ, chính mình cuối cùng vẫn tìm được lối ra.
Lục Thiếu Du đang muốn xuống dưới, nhưng mà hơi nghi ngờ nhìn qua phía sau mình, đó là một hang động, trong động có tiếng gió gào thét, xem ra có lẽ rất sâu.
Nhìn qua dấu vết sơn động này, Lục Thiếu Du cảm giác nhìn chung quanh sơn động, bốn phía bóng loáng, hẳn là có người mở ra.
- Chẳng lẽ có người đã từng tới đây.
Lòng hiếu kỳ cho phép Lục Thiếu Du nên chân khí run run, hắn dựa thế nhảy vào sơn động, trong sơn động này bốn phía đều sáng bóng.
Do dự một chút, Lục Thiếu Du đi sâu vào động, qua một lát cửa động từ rộng biến thành chật hẹp, vốn có độ cao hai mét, giờ phút này phải cúi người mới có thể đi qua.
- Dạ Minh Châu.
Trong cửa động vốn tối mờ mờ, lúc này ở vách đá chung quanh, cứ mỗi mét là có khảm một viên Dạ Minh Châu, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, những viên Dạ Minh Châu này lớn chừng nắm tay, nếu ở bên ngoài chúng có giá trị xa xỉ.
Nhìn thấy Dạ Minh Châu ở đây, Lục Thiếu Du đã có thể xác định, sơn động này tuyệt đối do người làm ra, hơn nữa không phải là người bình thường, người bình thường không có biện pháp mở ra sơn động lớn như thế này, cho dù là vũ giả cũng không làm được, có thể làm được một bước này chỉ có cường giả chân chính mà thôi.
Lại xâm nhập thêm mười mét, thấy không gian phía trước rộng hơn, cũng sáng lên. Ở trước mặt là một gian thạch thất rộng hai mươi mét, bốn phía bóng loáng như gương, trên đỉnh thạch thất có đính hơn ngàn viên Dạ Minh Châu, làm thạch thất này sáng ngời.
Trong thạch thất có một cái giường ngọc lóng lánh, trừ thứ này ra, trong thạch thất cũng chỉ có một cái thây khô ngồi trên giường ngọc, cũng không biết chết bao lâu, một thân áo đen bao trùm lấy thây khô, trên đầu lâu thây khô có tóc dài che mặt rất quỷ dị, tràn ngập khí tức âm trầm.
- Ai vậy, vì sao lại chết ở đây?
Lục Thiếu Du nghi hoặc, người có thể mở hang động này tuyệt đối là cường giả, cường giả như thế vì sao bị chết ở đây.
Lục Thiếu Du dò xét thạch thất, cuối cùng đi tới trước thây khô, bên ngoài thây khô còn có một chiếc trữ vật giới chỉ, hẳn là người chết lưu lại.
Trữ vật giới chỉ, đây là thứ đại biểu thân phận, người có thể mang trữ vật giới chỉ đều không tầm thường, cho dù diện tích không gian nhỏ nhất cũng có giá trị xa xỉ.
- Nhìn xem có cái gì.
Trong lòng Lục Thiếu Du vui vẻ, túi không gian mà Hỏa Âm Quái lưu lại đã giúp hắn có thu hoạch không nhỏ, trữ vật giới chỉ của cường giả thần bí này tất nhiên sẽ có thu hoạch kinh người.
Cầm trữ vật giới chỉ vào trong tay, chủ nhân trữ vật giới chỉ đã chết, nhỏ máu nhận chủ xong là có thể mở trữ vật giới chỉ ra.
Trang 2 / 2
Xùy.
Ngón trỏ nhỏ máu tươi vào trữ vật giới chỉ, Lục Thiếu Du đang muốn nhìn trộm không gian trong trữ vật giới chỉ thì nhìn thấy trữ vật giới chỉ tỏa ra hào quang chói mắt, cả gian thạch thất sáng ngời, làm cho người ta không dám mở mắt.
- Có sự cổ quái.
Lục Thiếu Du lập tức ném trữ vật giới chỉ lên trên mặt đất, thân hình nhanh lùi lại, hào quang chói mắt tiêu tán, trong thạch thất lại khôi phục bình thường.
Lục Thiếu Du lại đánh giá chung quanh, nhưng lại không có gì thay đổi cả, tất cả hiện tượng vừa rồi xảy ra, Lục Thiếu Du cũng không hiểu gì cả.
- Chờ năm ngàn năm, rốt cuộc cũng chờ có người tới đây.
Thời điểm này thây khô trên giường động đậy, đầu hơi động một chút, hai tay vén mái tóc dài ra, lộ ra gương mặt khô héo khủng bố, hai hốc mắt hõm sâu mở ra, giờ phút này ánh sáng sáng ngời hữu thần.
- Ngươi là ai, ngươi không chết.
Lục Thiếu Du kinh ngạc nói ra, cảnh quỷ dị nà làm cho Lục Thiếu Du sởn hết cả gai ốc, thân hình không tự chủ được lui ra sau.
- Chết, xem như chết rồi.
Thây khô nói ra, giọng nói giống như từ cửu u địa ngục truyền tới, mờ ảo như không thể biết được nơi phát ra tiếng.
Lời vừa nói xong, thây khô chậm rãi đứng dậy, rời khỏi giường ngọc, áo đen trên người thây khô như chụp trên cây cột nhỏ gầy, nhìn qua rất buồn cười, nhưng lúc này phối hợp với bộ dáng khủng bố của thây khô lại làm cho thạch thất này âm trầm.
Thây khô đang nhìn qua hắn, nói:
- Thân xác thối tha này trước kia không có nặng như vậy, xem ra đúng là không dùng được nữa rồi.
- Tiền bối, ngươi rốt cuộc là ai?
Lục Thiếu Du kinh hoảng đi qua, hắn cẩn thận nghĩ lại, cho dù là quỷ cũng không có gì đáng sợ, bởi vì hắn là người tu luyện.
- Ta là ai, nói ra ngươi cũng không biết, nhưng mà năm ngàn năm trước, tất cả mọi người đều gọi ta là Thánh Thủ Linh Tôn, hiện tại, đoán chừng cũng không ai nhớ cả.
Thây khô nói ra.
- Thánh Thủ Linh Tôn tiền bối, ngươi đã chết hay còn sống, tại sao có thể như vậy?
Lục Thiếu Du hỏi.
- Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra sao, còn sống sao biến thành thế này, đương nhiên là chết rồi?
Thây khô tự xưng là Thánh Thủ Linh Tôn nói.
- Thánh Thủ Linh Tôn tiền bối, vậy tại sao ngươi lại...
Lục Thiếu Du còn chưa nói xong, thây khô đã nói:
- Tu vị ngươi còn thấp, tất nhiên là không biết, bản tôn đại nạn ập tới, lại không có biện pháp đột phá Linh Đế, cho nên đành phải lưu ở nơi này, thời điểm đại nạn tới đã biết rõ mình không thể xoay chuyển thế cục, vận dụng một chút thủ đoạn, lưu lại một đạo linh hồn trong trữ vật giới chỉ, muốn bàn giao di ngôn, không nghĩ tới chờ suốt năm ngàn năm mới có người tới.
- Thì ra là thế.
Lục Thiếu Du cũng cảm thấy ngạc nhiên, cường giả khi thực lực cực mạnh, lưu lại một đạo linh hồn xuất thể cũng không phải chuyện gì lạ, nói như vậy, thực lực đến Vũ Tướng là có thể làm được, mà đối với Linh giả mà nói, thực lực tới Linh Phách đã làm được, phương diện linh hồn, Linh giả mạnh hơn vũ giả nhiều.
- Vũ Sĩ nho nhỏ mà thôi, có thể đến nơi đây, cũng xem như có duyên, ta hỏi ngươi, ngươi có nghĩ muốn đạt được đồ vật cả đời ta lưu lại không?
Thây khô hỏi Lục Thiếu Du.
- Muốn.
Lục Thiếu Du không do dự gì, Thánh Thủ Linh Tôn tuyệt đối là cường giả, từ danh hào mà nhìn, hẳn là siêu cấp cường giả Linh Tôn hoặc là Vũ Tôn, nếu mình đạt được đồ vật cả đời của hắn, không nghi ngờ đây là đại bảo tàng, loại chuyện tốt này, kẻ đần cũng sẽ không cự tuyệt.
- Ngươi tên là gì?
Thánh Thủ Linh Tôn hỏi.
Lục Thiếu Du không có giấu diếm, nói:
- Vãn bối Lục Thiếu Du.
- Thế thì tốt, ta có thể mang đồ vật cả đời cho ngươi, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện.
Thánh Thủ Linh Tôn nói.
- Không biết tiền bối bảo vãn bối làm cái gì?
Lục Thiếu Du không thể không hỏi rõ ràng, miễn cho đến lúc đó rơi vào hầm của người ta đào sẵn, cho dù ở trước bảo tàng cũng phải cẩn thận.
- Tiểu tử thật cơ linh, yên tâm, chuyện này không làm khó ngươi, nhưng mà ngươi phải thề mới làm được, nếu không, ta tình nguyện tự bạo trữ vật giới chỉ cũng sẽ không cho ngươi.
Thánh Thủ Linh Tôn nói ra.
- Tốt, ta thề.
Lục Thiếu Du nói ra, nghĩ thầm trong lòng, Thánh Thủ Linh Tôn chết còn để ý như thế, nhưng mà chỉ cần không làm khó dễ chính mình, thề thì có làm sao.
- Vãn bối thề, nhất định sẽ hoàn thành bàn giao của Thánh Thủ Linh Tôn tiền bối, nếu không thiên lôi đánh chết.
Lục Thiếu Du làm ra bộ dáng thề thốt, đồ chơi này ở kiếp trước chỉ là nói láo thổi phồng mà thôi, ai còn quan tâm lời thề, nếu là chuyện mình làm không được thì thôi.
- Tốt, quỳ xuống dập đầu?
Thánh Thủ Linh Tôn nói.
- Dập đầu?
- Nếu ngươi chiếm được đồ ta lưu lại, tự nhiên phải trở thành đệ tử của ta, dập đầu hay không dập đầu tùy ngươi, nhớ năm đó bao nhiêu người khóc quỳ cầu ta thu làm đệ tử ta còn không thèm nhìn, hiện tại tiện nghi cho ngươi rồi.
- Đệ tử bái kiến sư phụ.
Lục Thiếu Du nghĩ lại, dập đầu mấy cái cũng không mất tí thịt nào cả, mà Thánh Thủ Linh Tôn là người năm ngàn năm trước, hắn tuyệt đối cũng lớn tuổi hơn mình quá nhiều.
Sau khi dập đầu ba cái, Lục Thiếu Du mới đứng lên.
- Tốt, từ giờ trở đi, ngươi chính là đệ tử Thánh Thủ Linh Tôn ta, ta trước kia trầm mê tu luyện, cả đời không có thu đồ đệ, đệ tử trong tộc cũng không dạy bảo tốt, hiện tại cũng không có thời gian dạy bảo ngươi, đáng tiếc ngươi không phải Linh giả, cũng không thích hợp tu luyện sở học cả đời của ta, nhưng hiện tại cũng không có biện pháp, năm ngàn năm qua chỉ có ngươi tới đây, đây là Thiên Linh Lục, sở học cả đời của ta, ngươi có thể học bao nhiêu thì học bấy nhiêu.
Thánh Thủ Linh Tôn nhặt trữ vật giới chỉ lên, lập tức móc ra một ngọc giản giao cho Lục Thiếu Du, lập tức tại nói:
- Ta muốn ngươi đáp ứng chính là đi tới thành Ma Vân tại đông hải, tìm kiếm gia tộc Đoan Mộc, nếu gia tộc Đoan Mộc tình cảnh không tệ, ngươi có thể giao Thiên Linh Lục cho họ là tốt rồi, nếu gia tộc Đoan Mộc tình cảnh không tốt lắm, nếu tương lai ngươi có thành tựu, ngươi phải nghĩ biện pháp chiếu cố gia tộc Đoan Mộc một chút.
- Là điều kiện này?
Lục Thiếu Du tiếp nhận ngọc giản hỏi, điều kiện này đúng là không làm khó mình.
- Đúng vậy, điều kiện là thế, cả đời ta, đối với đệ tử trong tộc cực kỳ ít quan tâm chỉ điểm, thời điểm ta còn sống thì không ai dám đối phó gia tộc Đoan Mộc, ta không còn thì cây cao đón gió, gia tộc Đoan Mộc lúc trước cũng không có bao nhiêu cường giả, chỉ sợ hiện tại tình cảnh cũng không tốt bao nhiêu.
Thánh Thủ Linh Tôn thở dài, trong gương mặt khô héo, ánh mắt hõm sâu ảm đạm xuống.
- Đệ tử nhất định làm được, đệ tử tương lai sẽ giao Thiên Linh Lục cho gia tộc Đoan Mộc.
Lục Thiếu Du nói, nhưng mà trong lòng hắn hiểu, thành Ma Vân cách đại lục Linh Vũ cũng không gần, muốn tới thành Ma Vân cũng không phải chuyện dễ dàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook