Linh Vũ Cửu Thiên
-
Quyển 2 - Chương 4: Tuyển chọn đấu kỹ (1)
Đối mặt với trọng kiếm Hàn Thành Võ huy trảm tới, Hàn Phi cũng không chút hoang mang rất nhanh lùi lại phía sau một chút. Lực lượng đấu khí ẩn chứa hỏa hệ phóng ra khỏi đầu mũi kiếm khoảng một tấc xẹt qua trước ngực hắn, trong không trung tạo thành một tàn ảnh màu hồng.
Toàn lực công kích nhưng vẫn thất bại hoàn toàn, nguyên Hàn Thành Võ tưởng rằng Hàn Phi sẽ huy kiếm chống đỡ, cho nên hơi quá sức lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngay cả kiếm cũng rơi xuống mặt đất. Nhưng tốt xấu gì hắn cũng luyện vũ kỹ từ nhỏ, dựa thế dậm chân tại chỗ lao ra, cuối cùng cũng không quá mất mặt.
Tránh được một kích của Hàn Thành Võ, Hàn Phi cũng không có phát động phản kích, chỉ vung trọng kiếm trong tay lên, hướng về đối phương cười cười!
-Được à!
Tiểu Hàn Lập đứng giữa đoàn người vây xem, liều mạng vỗ tay khen ngợi ca ca của mình.
Carol cũng liên tục gật đầu, công kích của Hàn Thành Võ tất nhiên hung mãnh, Hàn Phi né tránh càng đặc sắc, hoàn toàn không phụ tám năm chỉ dạy của hắn.
Hàn Thành Võ ổn định lại thân hình nhưng mặt đỏ lên, mà dáng cười cười của Hàn Phi càng làm cho hắn cảm thấy nhục nhã. Hàn Thành Võ nổi giận gầm lên một tiếng, lần thứ hai huy động trọng kiếm phát động công kích cuồng phong sậu vũ về phía Hàn Phi.
Nếu như Hàn Thành Võ là một cao giai võ sĩ mà nói, công kích liên miên không ngừng như vậy tuyệt đối tạo thành áp lực cực lớn với địch nhân, chỉ tiếc hắn không phải!
Nói hắn cầm trọng kiếm công kích như cuồng phong sậu vũ, cũng như nói hắn chém lung tung không hề có chiêu thức nào cả. Hàn Thành Võ đã mất đi vẻ lãnh tĩnh của võ sĩ, cũng không hơn không kém bè lũ du côn đánh nhau đầu đường xó chợ là bao nhiêu.
Mà Hàn Phi lại ngược lại, mặc kệ Hàn Thành Võ công kích cuồng bạo thế nào, hắn luôn luôn bảo trì lãnh tĩnh cùng thong dong. Chỉ bằng những bước chân đơn giản mà tránh né thoải mái công kích của đối phương. Cùng lắm hắn chỉ đưa kiếm đón đỡ một chút, ngay cả góc áo của hắn Hàn Thành Võ cũng không dùng trọng kiếm chạm vào được.
Một người công một người thủ, Hàn Phi nhìn như mạo hiểm không ngừng, trên thực tế hoàn toàn thành thạo. Công kích của Hàn Thành Võ tuy rằng hung mãnh, thế nhưng không để ý là lực lượng đã tiêu hao gần hết khi cuồng công. Hắn rất nhanh thở dốc, thể lực đã bắt đầu không thể chống đỡ nổi rồi.
Võ sĩ trọng tài đứng bên ngoài quan sát liên tục lắc đầu, trên mặt hoàn toàn thất vọng rồi. Hạ Thiên Nhai càng không nói gì, cũng cảm thấy mất mặt vì tiểu đệ đầu óc ngu si tứ chi phát triển này.
-Ngươi trốn tránh cái gì, có bản lĩnh thì chiến đấu với ta, chạy tới chạy lui sao tính là anh hùng!
Hàn Thành Võ công lâu không được liền hổn hển quát lên:
-Theo ta chiến đấu!
-Được!~ Hàn Phi cực kỳ thẳng thắn trả lời.
Nghiêng người bước vài bước, né tránh một kiếm đón đầu của Hàn Thành Võ, Hàn Phi bỗng nhiên vung trọng kiếm lên chém vào cổ đối phương!
Đây là lâu đầu tiên Hàn Phi phản kích trong quyết đấu này, trọng kiếm rít lên thành tiếng, trong nháy mắt sẽ chém tới cổ Hàn Thành Võ.
Hàn Thành Võ không ngờ được Hàn Phi nói phản kích là phản kích ngay lập tức, hắn không kịp đề phòng vội vã lùi về phía sau, đồng thời giơ trọng kiếm lên chống đỡ.
Đương!
Hai thanh trọng kiếm đồng thời chém vào nhau, nhất thời những đốm lửa nhỏ văng khắp nơi.
Hàn Thành Võ cảm thấy được một lực lượng mạnh mẽ truyền từ thân kiếm vào trong tay, chấn làm cho hổ khẩu của hắn tê dại thiếu chút nữa là không cầm được trọng kiếm rồi. Hắn không tự chủ được mà lùi nhanh về phía sau, trong lòng nhất thời hoảng hốt!
Tuy rằng chỉ là chống đỡ vội vàng, nhưng mà trọng kiếm của hắn vẫn bao hàm lực lượng đấu khí như cũ, sao lại không thể chống đỡ được lực lượng của Hàn Phi đây?
Hàn Thành Võ đang trong kinh hãi thì Hàn Phi đã phát động phản kích liên tục, hắn bỗng nhiên bước nửa bước tới trước, lại chém một kiếm vào đầu Hàn Thành Võ.
Hàn Thành Võ không kịp né tránh không thể làm gì khác hơn là giơ trọng kiếm lên chống đỡ, lại một lần nữa dùng cứng đối cứng.
Mà lúc này biểu hiện của Hàn Thành Võ càng không chịu nổi, bị Hàn Phi chém một kiếm thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.
Hàn Phi chiếm thế thượng phong, không chút lưu tình nào, tập trung công kích vào Hàn Thành Võ. Tất cả những lần công kích đều rất nghiêm trọng, chiêu thức tưởng như không có một chút sức lực nào, thế nhưng vô luận là tốc độ hay độ mạnh yếu đều ép bức gắt gao Hàn Thành Võ.
Tiếng vang trọng kiếm giao phong không dứt bên tai, công kích của Hàn Phi một kiếm lại mạnh hơn một kiếm, mọi người vây xem tất cả đều nhìn thấy ánh sáng màu kim sắc rất bắt mắt hiển lộ ra bên ngoài thân kiếm.
-Kim hệ đấu khí!
Một Thánh Đường võ sĩ trong đám người vây xem thất thanh nói.
Hàn Phi phát ra đấu khí làm cho Hàn Thành Võ bị đả kích rất lớn, đồng thời cũng như một bát nước lạnh đổ lên đầu đám người đang vây xem ở dưới.
Người đứng bên cạnh tập võ trường quan sát trận quyết đấu giữa Hàn Thành Võ và Hàn Phi, không hề ít người biết ân oán cùng thân phận của Hàn Phi với Hàn Thành Võ. Đương nhiên mọi người cũng biết chuyện hắn xông mạch thất bại, người không biết cũng biết khi nói chuyện với người trong đây.
Lúc bắt đầu, ai cũng nghĩ Hàn Thành Võ có thể dành được thắng lại, dù sao võ khí có đấu khí của mình so với người tập võ phổ thông có chênh lệch vô cùng lớn. Thật không ngờ biểu hiện của Hàn Thành Võ lại không thể chịu được, càng không ngờ Hàn Phi dĩ nhiên cũng có lực lượng đấu khí của mình!
Điều này có thể sao? Đây là suy nghĩ của mọi người quanh đây. Phải biết rằng lúc xông mạch đấu khí thất bại mà muốn đả thông kinh mạch lại là gần như không có khả năng. Nếu như bản thân tự mình xông mạch thành công thì có thể còn có lý giải được.
Thế nhưng chuyện này rõ ràng xảy ra trước mặt bọn họ, không khỏi làm bọn họ sửng sốt. Kim mang trên thân kiếm của Hàn Phi ngày càng thịnh, dù không chú ý cũng không được.
Hạ Thiên Nhai cảm thấy ngực mình như bị người khác hung hăng đập một chùy thật mạnh. Nếu như nói chuyện hắn nói với Hàn Phi ở trước cửa vừa rồi làm cho hắn có chút xấu hổ, như vậy kỳ tích xông mạch thành công của Hàn Phi càng là đả kích rất lớn đối với hắn.
Từ nhỏ hắn đã tự cho mình là thiên tài, tự nhận là thiếu niên có thiên phú nhất ở Tập Thủy Thành này. Lúc hắn vào Thánh Đường cũng không có đối thủ, được Rope tán thưởng cho rằng cực kỳ có hi vọng trong vòng mười năm đột phá cảnh giới.
Thế nhưng kiêu ngạo cùng tự phục của hắn, đã bị Hàn Phi trước mặt đánh nát phân nửa!
“Ngươi chỉ là vận khí tốt mà thôi, người cực mạnh tuyệt đối là ta!” Hạ Thiên Nhai gắt gao nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, trong lòng thầm nhủ: “Chúng ta thử trông coi!”
Mà Hàn Thành Võ trên sân lúc này đã đánh mất chiến ý rồi, đấu khí cùng thể lực của hắn đã hoàn toàn tiêu hao hết. Đồng thời chuyện Hàn Phi cũng có đấu khí của mình càng làm cho hắn chịu một kích trầm trọng không gì sánh bằng. Hắn chỉ chống cự bằng một chút quật cường không chịu thua cuối cùng mà thôi.
Rầm!
Một thanh âm vang lên, Hàn Thành Võ bị Hàn Phi mang kiếm chém ngã xuống mặt đất, thua không thể thua hơn được.
Dùng mũi kiếm chỉ vào yết hầu của Hàn Thành Võ, Hàn Phi nhàn nhạt nói rằng:
-Đã quên nói cho ngươi rồi…
-Ta hiện giờ cũng là võ sĩ, cho nên ngươi vĩnh viễn không thể vượt lên trên ta được, thất bại chính là số mệnh của ngươi!
Toàn lực công kích nhưng vẫn thất bại hoàn toàn, nguyên Hàn Thành Võ tưởng rằng Hàn Phi sẽ huy kiếm chống đỡ, cho nên hơi quá sức lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngay cả kiếm cũng rơi xuống mặt đất. Nhưng tốt xấu gì hắn cũng luyện vũ kỹ từ nhỏ, dựa thế dậm chân tại chỗ lao ra, cuối cùng cũng không quá mất mặt.
Tránh được một kích của Hàn Thành Võ, Hàn Phi cũng không có phát động phản kích, chỉ vung trọng kiếm trong tay lên, hướng về đối phương cười cười!
-Được à!
Tiểu Hàn Lập đứng giữa đoàn người vây xem, liều mạng vỗ tay khen ngợi ca ca của mình.
Carol cũng liên tục gật đầu, công kích của Hàn Thành Võ tất nhiên hung mãnh, Hàn Phi né tránh càng đặc sắc, hoàn toàn không phụ tám năm chỉ dạy của hắn.
Hàn Thành Võ ổn định lại thân hình nhưng mặt đỏ lên, mà dáng cười cười của Hàn Phi càng làm cho hắn cảm thấy nhục nhã. Hàn Thành Võ nổi giận gầm lên một tiếng, lần thứ hai huy động trọng kiếm phát động công kích cuồng phong sậu vũ về phía Hàn Phi.
Nếu như Hàn Thành Võ là một cao giai võ sĩ mà nói, công kích liên miên không ngừng như vậy tuyệt đối tạo thành áp lực cực lớn với địch nhân, chỉ tiếc hắn không phải!
Nói hắn cầm trọng kiếm công kích như cuồng phong sậu vũ, cũng như nói hắn chém lung tung không hề có chiêu thức nào cả. Hàn Thành Võ đã mất đi vẻ lãnh tĩnh của võ sĩ, cũng không hơn không kém bè lũ du côn đánh nhau đầu đường xó chợ là bao nhiêu.
Mà Hàn Phi lại ngược lại, mặc kệ Hàn Thành Võ công kích cuồng bạo thế nào, hắn luôn luôn bảo trì lãnh tĩnh cùng thong dong. Chỉ bằng những bước chân đơn giản mà tránh né thoải mái công kích của đối phương. Cùng lắm hắn chỉ đưa kiếm đón đỡ một chút, ngay cả góc áo của hắn Hàn Thành Võ cũng không dùng trọng kiếm chạm vào được.
Một người công một người thủ, Hàn Phi nhìn như mạo hiểm không ngừng, trên thực tế hoàn toàn thành thạo. Công kích của Hàn Thành Võ tuy rằng hung mãnh, thế nhưng không để ý là lực lượng đã tiêu hao gần hết khi cuồng công. Hắn rất nhanh thở dốc, thể lực đã bắt đầu không thể chống đỡ nổi rồi.
Võ sĩ trọng tài đứng bên ngoài quan sát liên tục lắc đầu, trên mặt hoàn toàn thất vọng rồi. Hạ Thiên Nhai càng không nói gì, cũng cảm thấy mất mặt vì tiểu đệ đầu óc ngu si tứ chi phát triển này.
-Ngươi trốn tránh cái gì, có bản lĩnh thì chiến đấu với ta, chạy tới chạy lui sao tính là anh hùng!
Hàn Thành Võ công lâu không được liền hổn hển quát lên:
-Theo ta chiến đấu!
-Được!~ Hàn Phi cực kỳ thẳng thắn trả lời.
Nghiêng người bước vài bước, né tránh một kiếm đón đầu của Hàn Thành Võ, Hàn Phi bỗng nhiên vung trọng kiếm lên chém vào cổ đối phương!
Đây là lâu đầu tiên Hàn Phi phản kích trong quyết đấu này, trọng kiếm rít lên thành tiếng, trong nháy mắt sẽ chém tới cổ Hàn Thành Võ.
Hàn Thành Võ không ngờ được Hàn Phi nói phản kích là phản kích ngay lập tức, hắn không kịp đề phòng vội vã lùi về phía sau, đồng thời giơ trọng kiếm lên chống đỡ.
Đương!
Hai thanh trọng kiếm đồng thời chém vào nhau, nhất thời những đốm lửa nhỏ văng khắp nơi.
Hàn Thành Võ cảm thấy được một lực lượng mạnh mẽ truyền từ thân kiếm vào trong tay, chấn làm cho hổ khẩu của hắn tê dại thiếu chút nữa là không cầm được trọng kiếm rồi. Hắn không tự chủ được mà lùi nhanh về phía sau, trong lòng nhất thời hoảng hốt!
Tuy rằng chỉ là chống đỡ vội vàng, nhưng mà trọng kiếm của hắn vẫn bao hàm lực lượng đấu khí như cũ, sao lại không thể chống đỡ được lực lượng của Hàn Phi đây?
Hàn Thành Võ đang trong kinh hãi thì Hàn Phi đã phát động phản kích liên tục, hắn bỗng nhiên bước nửa bước tới trước, lại chém một kiếm vào đầu Hàn Thành Võ.
Hàn Thành Võ không kịp né tránh không thể làm gì khác hơn là giơ trọng kiếm lên chống đỡ, lại một lần nữa dùng cứng đối cứng.
Mà lúc này biểu hiện của Hàn Thành Võ càng không chịu nổi, bị Hàn Phi chém một kiếm thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.
Hàn Phi chiếm thế thượng phong, không chút lưu tình nào, tập trung công kích vào Hàn Thành Võ. Tất cả những lần công kích đều rất nghiêm trọng, chiêu thức tưởng như không có một chút sức lực nào, thế nhưng vô luận là tốc độ hay độ mạnh yếu đều ép bức gắt gao Hàn Thành Võ.
Tiếng vang trọng kiếm giao phong không dứt bên tai, công kích của Hàn Phi một kiếm lại mạnh hơn một kiếm, mọi người vây xem tất cả đều nhìn thấy ánh sáng màu kim sắc rất bắt mắt hiển lộ ra bên ngoài thân kiếm.
-Kim hệ đấu khí!
Một Thánh Đường võ sĩ trong đám người vây xem thất thanh nói.
Hàn Phi phát ra đấu khí làm cho Hàn Thành Võ bị đả kích rất lớn, đồng thời cũng như một bát nước lạnh đổ lên đầu đám người đang vây xem ở dưới.
Người đứng bên cạnh tập võ trường quan sát trận quyết đấu giữa Hàn Thành Võ và Hàn Phi, không hề ít người biết ân oán cùng thân phận của Hàn Phi với Hàn Thành Võ. Đương nhiên mọi người cũng biết chuyện hắn xông mạch thất bại, người không biết cũng biết khi nói chuyện với người trong đây.
Lúc bắt đầu, ai cũng nghĩ Hàn Thành Võ có thể dành được thắng lại, dù sao võ khí có đấu khí của mình so với người tập võ phổ thông có chênh lệch vô cùng lớn. Thật không ngờ biểu hiện của Hàn Thành Võ lại không thể chịu được, càng không ngờ Hàn Phi dĩ nhiên cũng có lực lượng đấu khí của mình!
Điều này có thể sao? Đây là suy nghĩ của mọi người quanh đây. Phải biết rằng lúc xông mạch đấu khí thất bại mà muốn đả thông kinh mạch lại là gần như không có khả năng. Nếu như bản thân tự mình xông mạch thành công thì có thể còn có lý giải được.
Thế nhưng chuyện này rõ ràng xảy ra trước mặt bọn họ, không khỏi làm bọn họ sửng sốt. Kim mang trên thân kiếm của Hàn Phi ngày càng thịnh, dù không chú ý cũng không được.
Hạ Thiên Nhai cảm thấy ngực mình như bị người khác hung hăng đập một chùy thật mạnh. Nếu như nói chuyện hắn nói với Hàn Phi ở trước cửa vừa rồi làm cho hắn có chút xấu hổ, như vậy kỳ tích xông mạch thành công của Hàn Phi càng là đả kích rất lớn đối với hắn.
Từ nhỏ hắn đã tự cho mình là thiên tài, tự nhận là thiếu niên có thiên phú nhất ở Tập Thủy Thành này. Lúc hắn vào Thánh Đường cũng không có đối thủ, được Rope tán thưởng cho rằng cực kỳ có hi vọng trong vòng mười năm đột phá cảnh giới.
Thế nhưng kiêu ngạo cùng tự phục của hắn, đã bị Hàn Phi trước mặt đánh nát phân nửa!
“Ngươi chỉ là vận khí tốt mà thôi, người cực mạnh tuyệt đối là ta!” Hạ Thiên Nhai gắt gao nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, trong lòng thầm nhủ: “Chúng ta thử trông coi!”
Mà Hàn Thành Võ trên sân lúc này đã đánh mất chiến ý rồi, đấu khí cùng thể lực của hắn đã hoàn toàn tiêu hao hết. Đồng thời chuyện Hàn Phi cũng có đấu khí của mình càng làm cho hắn chịu một kích trầm trọng không gì sánh bằng. Hắn chỉ chống cự bằng một chút quật cường không chịu thua cuối cùng mà thôi.
Rầm!
Một thanh âm vang lên, Hàn Thành Võ bị Hàn Phi mang kiếm chém ngã xuống mặt đất, thua không thể thua hơn được.
Dùng mũi kiếm chỉ vào yết hầu của Hàn Thành Võ, Hàn Phi nhàn nhạt nói rằng:
-Đã quên nói cho ngươi rồi…
-Ta hiện giờ cũng là võ sĩ, cho nên ngươi vĩnh viễn không thể vượt lên trên ta được, thất bại chính là số mệnh của ngươi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook