Linh Vũ Cửu Thiên
-
Quyển 2 - Chương 13: Bạo phát xung đột
Lúc tiến nhập vào đệ nhị trọng cảnh giới “Huyền môn sinh tử quyết” Hàn Phi vô luận là thần thức, thị giác hay thính giác đều vô cùng linh mẫn. Dưới tình huống không tận lực quan sát này hắn vẫn nghe thấy được tiếng động từ phía sau truyền tới.
Có vài tiếng bước chân vội vã đạp cỏ mà đi, thanh âm thúc giục lo lắng truyền vào trong tai Hàn Phi. Hàn Phi bất động thanh sức đứng phía trước Đằng Thủy Tú, đại kiểm trong tay chỉ xéo xuống mặt đất, cảnh giác chăm chú nhìn vào phương hướng thanh âm truyền tới, đó chính là vị trí mà Thứ Giáp Dã Trư vừa mới xuất hiện. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Hàn Phi, sao thế?
Đằng Thủy Tú không khỏi có chút kỳ quái hỏi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Có nhiều người tới, chúng ta cẩn thận một chút.
Hàn Phi nhẹ giọng trả lời.
Đang lúc nói chuyện chỉ thấy khoảng rừng cây cách tầm hai ba chục mét đã bị người khơi ra, rất nhanh có bốn người mặc trang phục mạo hiểm vọt ra.
Hàn Phi nhìn kỹ, trong bốn người mạo hiểm này có một cung tiễn thủ lưng đeo trường cung, một người khác như thám bạo đạo tặc, mà hai người còn lại phân biệt cầm trong tay trọng kiếm cùng chiến phủ, trước ngực còn đeo huy chương. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Rất hiển nhiên đối phương là một đội ngũ người mạo hiểm, rất thông thường trong rừng rậm Hô Khiếu này. Nếu như là dong binh, như vậy hẳn phải có ký hiệu phân biệt thuộc dong binh đoàn nào trước ngực.
Nguyên nhân chính là vì người mạo hiểm mà Hàn Phi mới đề cao cảnh giác trong lòng, bởi vì người mạo hiểm có lá gan rất lớn hơn so với dong binh đoàn. Nhất là trong rừng rậm không có quy tắc gì như vậy, đây là điều mà người trong Tập Thủy Thành anh cũng biết.
Mấy người mạo hiểm lao ra khỏi bụi cỏ cũng nhìn thấy Hàn Phi cùng Đằng Thủy Tú hai người. Tên đầu lĩnh là một đạo tặc hơi sửng sốt một chút, đi tới trước mặt Hàn Phi khoảng mười mét thì dừng chân lại. Ánh mắt kinh nghi nhìn vào đầu Thứ Giáp Dã Trư đang nằm trên mặt đất, rồi chuyển ánh mắt nhìn về phía Hàn Phi.
Đạo tặc là chức nghiệp thường thấy trong những dong binh đoàn cùng người mạo hiểm. Đạo tặc không phải là tiểu thâu trên đường, tuy rằng bọn họ có đôi khi cũng tiện tay làm những trò như vậy, nhưng trên thực tế chủ yếu bọn họ gánh vác chỉ dẫn đường, bài trừ bẫy rập, trinh sát tình hình địch, cho đồng bạn tiến lên. Đây là một bộ phận then chốt của một đoàn đội nếu muốn làm nhiệm vụ gì đó. Bất luận một chi người mạo hiểm hay dong binh đoàn nào xâm nhập vào rừng rậm đều không thể không không có đạo tặc tồn tại.
Đạo tặc không thể nghi ngờ mạnh nhất chính là con mắt nhạy cảm của mình. Hắn chỉ nhìn vài lần là có thể đoán được đại khái tình hình xảy ra ở đây.
-Hắc! Tiểu võ sĩ, ngươi sao lại giết chết con mồi của chúng ta chứ?
Đạo tặc lớn tiếng nói rằng.
Ba gã đồng bọn của hắn nhanh chóng xông tới một bên, căn bản không để ý tới hai người Hàn Phi, chỉ nhìn vào thi thể Thứ Giáp Dã Trư ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Hàn Phi đương nhiên hiểu được, Thứ Giáp Dã Trư là do bọn họ một đường truy sát chạy tới đây, không may gặp phải mình.
-Nếu như là của các ngươi vậy thì các ngươi cứ lấy đi được rồi.
Hàn Phi nhàn nhạt nói rằng.
Tuy rằng Hàn Phi không biết quy củ của người mạo hiểm thế nào, nhưng mà dựa theo lẽ thường mà nói, nếu đúng là con mồi mà đối phương một mực truy sát, chính mà chiếm hữu chẳng phải muốn xung đột với đối phương sao.
Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, huống chi Hàn Phi còn mang theo Đằng Thủy Tú, an toàn của nàng mới là trọng yếu.
Đằng Thủy Tú trốn ở sau người Hàn Phi cũng hiểu điều này, nàng nhô cái đầu ra nhỏ giọng bất mãn nói một câu:
-Dựa vào cái gì? Đây là chúng ta liều mạng đánh chết mà!
Hàn Phi cười cười nói rằng:
-Không việc gì, sư tỷ chúng ta trở về đi, miễn cho Thác Hải đại sư sốt ruột!
Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng mà Đằng Thủy Tú lại gật đầu, tuy rằng nàng lớn hơn Hàn Phi hai tuổi nhưng trong trường hợp này Hàn Phi hoàn toàn có thể làm chủ.
Giữa lúc Hàn Phi chuẩn bị lôi Đằng Thủy Tú rời đi, một gã võ sĩ trong đám người mạo hiểm đột nhiên nói rằng:
-Chờ một chút!
Hàn Phi nhướng mày, xoay người hỏi:
-Các hạ có gì chỉ bảo?
Tên võ sĩ cao to mang theo song nhận chiến phủ cười hắc hắc, không có ý tốt nói rằng:
-Chúng ta vốn muốn bắt sống đầu Thứ Giáp Dã Trư này trở về giao nhiệm vụ, hiện giờ bị ngươi giết chết rồi, nhiệm vụ của chúng ta không thành, ngươi phải bồi thường!
Nghe thấy tên võ sĩ chiến phủ nói như vậy, tên đạo tặc cũng phụ họa nói theo:
-Đúng vậy! nhiệm vụ này của chúng ta có tiền thưởng hơn trăm đồng vàng, hiện giờ bị ngươi phá hủy, còn không bồi thường đã muốn chạy sao?
Vừa nói, hắn vừa dùng ánh mắt dâm tục quét qua người Đằng Thủy Tú, thiếu chút nữa là chảy nước miếng rồi.
Đằng Thủy Tú mày liễu dựng thẳng, trừng mắt nhìn đối phương, cố nén xung động muốn mắng chửi người. Trong lòng thầm ân hận hôm nay tùy hứng chạy tới nơi này, kết quả tạo thành phiền phức tới như vậy!
Muốn bắt bí sao? Hàn Phi trong lòng nổi lên lửa giận, ánh mắt phát hàn quang:
-Khi ta là tiểu hài tử sao? Bắt sống Thứ Giáp Dã Trư, các ngươi bắt nó, muốn mang về nhà lai giống sao?
Lời nói của Hàn Phi tuyệt đối rất cay độc, chiến phủ võ sĩ nhất thời tím mặt, đang muốn tiến lên cấp cho Hàn Phi một cái giáo huấn, thì võ sĩ cầm kiếm ở bên cạnh đột nhiên nói rằng:
-Tiểu tử, thân phận thánh đường võ sĩ của ngươi là vô ích ở đây, lưu kiếm cùng bạn gái của ngươi lại, lăn đi càng xa càng tốt!
Võ sĩ cầm kiếm cười lạnh nhìn Hàn Phi, cố ý vươn ngực của mình ra, để cho Hàn Phi nhìn thấy huy chương trước ngực hắn.
Đê giai võ sĩ ở Cửu Thiên đại lục đều có thói quen đeo huy chương võ sĩ theo người. Hàn Phi đeo chính là huy chương nhất giai kiến tập võ sĩ Thánh Đường. Mà võ sĩ cầm kiếm cùng võ sĩ chiến phủ đeo chính là huy chương nhị giai. Bọn họ cao hơn một giai so với Hàn Phi, lại bốn đối một, cho nên mới không kiêng nể gì cả.
Về phần Đằng Thủy Tú bọn họ hoàn toàn không thèm nhìn tới rồi.
-Các ngươi!
Đằng Thủy Tú nhất thời đỏ mặt giận giữ, căm tức nhìn mấy người vô sỉ này.
Hàn Phi hít một hơi thật sâu, kéo Đằng Thủy Tú tới phía sau mình, hắn vẻ mặt bình tĩnh vươn trọng kiếm trong tay mình ra nói rằng:
-Các ngươi không nên quá phận, ta có thể để thanh kiếm cùng tiền trên người cho các ngươi.
Thấy Hàn Phi khuất phục, mấy tên mạo hiểm trên mặt toát ra dáng cười đắc ý, tên võ sĩ cầm kiếm nhìn Viêm Hỏa trọng kiếm trong tay Hàn Phi càng thêm nhỏ dãi.
Là một võ sĩ có kinh nghiệm phong phú, hắn hoàn toàn có thể nhận ra đây là một linh vũ khí có giá trị xa xỉ, so với kiếm trong tay mình thì tốt hơn nhiều lắm.
-Đưa đây…
Mặc dù đang hoàn toàn chiếm thế thượng phong, nhưng mà võ sĩ cầm kiếm vẫn phi thường cẩn thận, dù sao Hàn Phi cũng là một võ sĩ, trong tay còn cầm một thanh linh vũ khí nữa.
Hàn Phi đưa qua nhưng không phải là Viêm Hỏa kiếm.
Trong khi đối phương đang đắc ý dào dạt thả lỏng cảnh giác, Hàn Phi trong mắt chợt lóe lên hung quang. Bỗng nhiên hắn nắm chặt Viêm Hỏa trọng kiếm trong tay toàn lực chém một cái, một cái hỏa diễm trảm ngưng tụ nộ hỏa bắn ra rất nhanh
Có vài tiếng bước chân vội vã đạp cỏ mà đi, thanh âm thúc giục lo lắng truyền vào trong tai Hàn Phi. Hàn Phi bất động thanh sức đứng phía trước Đằng Thủy Tú, đại kiểm trong tay chỉ xéo xuống mặt đất, cảnh giác chăm chú nhìn vào phương hướng thanh âm truyền tới, đó chính là vị trí mà Thứ Giáp Dã Trư vừa mới xuất hiện. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Hàn Phi, sao thế?
Đằng Thủy Tú không khỏi có chút kỳ quái hỏi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Có nhiều người tới, chúng ta cẩn thận một chút.
Hàn Phi nhẹ giọng trả lời.
Đang lúc nói chuyện chỉ thấy khoảng rừng cây cách tầm hai ba chục mét đã bị người khơi ra, rất nhanh có bốn người mặc trang phục mạo hiểm vọt ra.
Hàn Phi nhìn kỹ, trong bốn người mạo hiểm này có một cung tiễn thủ lưng đeo trường cung, một người khác như thám bạo đạo tặc, mà hai người còn lại phân biệt cầm trong tay trọng kiếm cùng chiến phủ, trước ngực còn đeo huy chương. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Rất hiển nhiên đối phương là một đội ngũ người mạo hiểm, rất thông thường trong rừng rậm Hô Khiếu này. Nếu như là dong binh, như vậy hẳn phải có ký hiệu phân biệt thuộc dong binh đoàn nào trước ngực.
Nguyên nhân chính là vì người mạo hiểm mà Hàn Phi mới đề cao cảnh giác trong lòng, bởi vì người mạo hiểm có lá gan rất lớn hơn so với dong binh đoàn. Nhất là trong rừng rậm không có quy tắc gì như vậy, đây là điều mà người trong Tập Thủy Thành anh cũng biết.
Mấy người mạo hiểm lao ra khỏi bụi cỏ cũng nhìn thấy Hàn Phi cùng Đằng Thủy Tú hai người. Tên đầu lĩnh là một đạo tặc hơi sửng sốt một chút, đi tới trước mặt Hàn Phi khoảng mười mét thì dừng chân lại. Ánh mắt kinh nghi nhìn vào đầu Thứ Giáp Dã Trư đang nằm trên mặt đất, rồi chuyển ánh mắt nhìn về phía Hàn Phi.
Đạo tặc là chức nghiệp thường thấy trong những dong binh đoàn cùng người mạo hiểm. Đạo tặc không phải là tiểu thâu trên đường, tuy rằng bọn họ có đôi khi cũng tiện tay làm những trò như vậy, nhưng trên thực tế chủ yếu bọn họ gánh vác chỉ dẫn đường, bài trừ bẫy rập, trinh sát tình hình địch, cho đồng bạn tiến lên. Đây là một bộ phận then chốt của một đoàn đội nếu muốn làm nhiệm vụ gì đó. Bất luận một chi người mạo hiểm hay dong binh đoàn nào xâm nhập vào rừng rậm đều không thể không không có đạo tặc tồn tại.
Đạo tặc không thể nghi ngờ mạnh nhất chính là con mắt nhạy cảm của mình. Hắn chỉ nhìn vài lần là có thể đoán được đại khái tình hình xảy ra ở đây.
-Hắc! Tiểu võ sĩ, ngươi sao lại giết chết con mồi của chúng ta chứ?
Đạo tặc lớn tiếng nói rằng.
Ba gã đồng bọn của hắn nhanh chóng xông tới một bên, căn bản không để ý tới hai người Hàn Phi, chỉ nhìn vào thi thể Thứ Giáp Dã Trư ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Hàn Phi đương nhiên hiểu được, Thứ Giáp Dã Trư là do bọn họ một đường truy sát chạy tới đây, không may gặp phải mình.
-Nếu như là của các ngươi vậy thì các ngươi cứ lấy đi được rồi.
Hàn Phi nhàn nhạt nói rằng.
Tuy rằng Hàn Phi không biết quy củ của người mạo hiểm thế nào, nhưng mà dựa theo lẽ thường mà nói, nếu đúng là con mồi mà đối phương một mực truy sát, chính mà chiếm hữu chẳng phải muốn xung đột với đối phương sao.
Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, huống chi Hàn Phi còn mang theo Đằng Thủy Tú, an toàn của nàng mới là trọng yếu.
Đằng Thủy Tú trốn ở sau người Hàn Phi cũng hiểu điều này, nàng nhô cái đầu ra nhỏ giọng bất mãn nói một câu:
-Dựa vào cái gì? Đây là chúng ta liều mạng đánh chết mà!
Hàn Phi cười cười nói rằng:
-Không việc gì, sư tỷ chúng ta trở về đi, miễn cho Thác Hải đại sư sốt ruột!
Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng mà Đằng Thủy Tú lại gật đầu, tuy rằng nàng lớn hơn Hàn Phi hai tuổi nhưng trong trường hợp này Hàn Phi hoàn toàn có thể làm chủ.
Giữa lúc Hàn Phi chuẩn bị lôi Đằng Thủy Tú rời đi, một gã võ sĩ trong đám người mạo hiểm đột nhiên nói rằng:
-Chờ một chút!
Hàn Phi nhướng mày, xoay người hỏi:
-Các hạ có gì chỉ bảo?
Tên võ sĩ cao to mang theo song nhận chiến phủ cười hắc hắc, không có ý tốt nói rằng:
-Chúng ta vốn muốn bắt sống đầu Thứ Giáp Dã Trư này trở về giao nhiệm vụ, hiện giờ bị ngươi giết chết rồi, nhiệm vụ của chúng ta không thành, ngươi phải bồi thường!
Nghe thấy tên võ sĩ chiến phủ nói như vậy, tên đạo tặc cũng phụ họa nói theo:
-Đúng vậy! nhiệm vụ này của chúng ta có tiền thưởng hơn trăm đồng vàng, hiện giờ bị ngươi phá hủy, còn không bồi thường đã muốn chạy sao?
Vừa nói, hắn vừa dùng ánh mắt dâm tục quét qua người Đằng Thủy Tú, thiếu chút nữa là chảy nước miếng rồi.
Đằng Thủy Tú mày liễu dựng thẳng, trừng mắt nhìn đối phương, cố nén xung động muốn mắng chửi người. Trong lòng thầm ân hận hôm nay tùy hứng chạy tới nơi này, kết quả tạo thành phiền phức tới như vậy!
Muốn bắt bí sao? Hàn Phi trong lòng nổi lên lửa giận, ánh mắt phát hàn quang:
-Khi ta là tiểu hài tử sao? Bắt sống Thứ Giáp Dã Trư, các ngươi bắt nó, muốn mang về nhà lai giống sao?
Lời nói của Hàn Phi tuyệt đối rất cay độc, chiến phủ võ sĩ nhất thời tím mặt, đang muốn tiến lên cấp cho Hàn Phi một cái giáo huấn, thì võ sĩ cầm kiếm ở bên cạnh đột nhiên nói rằng:
-Tiểu tử, thân phận thánh đường võ sĩ của ngươi là vô ích ở đây, lưu kiếm cùng bạn gái của ngươi lại, lăn đi càng xa càng tốt!
Võ sĩ cầm kiếm cười lạnh nhìn Hàn Phi, cố ý vươn ngực của mình ra, để cho Hàn Phi nhìn thấy huy chương trước ngực hắn.
Đê giai võ sĩ ở Cửu Thiên đại lục đều có thói quen đeo huy chương võ sĩ theo người. Hàn Phi đeo chính là huy chương nhất giai kiến tập võ sĩ Thánh Đường. Mà võ sĩ cầm kiếm cùng võ sĩ chiến phủ đeo chính là huy chương nhị giai. Bọn họ cao hơn một giai so với Hàn Phi, lại bốn đối một, cho nên mới không kiêng nể gì cả.
Về phần Đằng Thủy Tú bọn họ hoàn toàn không thèm nhìn tới rồi.
-Các ngươi!
Đằng Thủy Tú nhất thời đỏ mặt giận giữ, căm tức nhìn mấy người vô sỉ này.
Hàn Phi hít một hơi thật sâu, kéo Đằng Thủy Tú tới phía sau mình, hắn vẻ mặt bình tĩnh vươn trọng kiếm trong tay mình ra nói rằng:
-Các ngươi không nên quá phận, ta có thể để thanh kiếm cùng tiền trên người cho các ngươi.
Thấy Hàn Phi khuất phục, mấy tên mạo hiểm trên mặt toát ra dáng cười đắc ý, tên võ sĩ cầm kiếm nhìn Viêm Hỏa trọng kiếm trong tay Hàn Phi càng thêm nhỏ dãi.
Là một võ sĩ có kinh nghiệm phong phú, hắn hoàn toàn có thể nhận ra đây là một linh vũ khí có giá trị xa xỉ, so với kiếm trong tay mình thì tốt hơn nhiều lắm.
-Đưa đây…
Mặc dù đang hoàn toàn chiếm thế thượng phong, nhưng mà võ sĩ cầm kiếm vẫn phi thường cẩn thận, dù sao Hàn Phi cũng là một võ sĩ, trong tay còn cầm một thanh linh vũ khí nữa.
Hàn Phi đưa qua nhưng không phải là Viêm Hỏa kiếm.
Trong khi đối phương đang đắc ý dào dạt thả lỏng cảnh giác, Hàn Phi trong mắt chợt lóe lên hung quang. Bỗng nhiên hắn nắm chặt Viêm Hỏa trọng kiếm trong tay toàn lực chém một cái, một cái hỏa diễm trảm ngưng tụ nộ hỏa bắn ra rất nhanh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook