Linh Thể Giới
8: Anh Em


Sinh ra với sức mạnh ưu việt trên cả vạn người, Nghĩa chưa bao giờ tự hào về thứ mà mình có.

Quyền năng chỉ làm những người xung quanh nó e dè và sợ hãi, rốt cục chỉ khiến nó càng trở nên cô độc hơn.

Nếu có thể đánh đổi, nó thà bỏ đi tất cả chỉ để lấy người anh song sinh của mình.

Cái con người đáng ghét mà từ khi sinh ra đã không hề có bất kì thứ gì nhưng chẳng bao giờ than vãn hay ghen tị với nó.

Thậm chí nhiều lúc cậu ta còn làm những công việc nguy hiểm với bản thân chỉ để chứng tỏ một điều ngu ngốc “Tại vì tao là anh, tao không thể để em tao làm chuyện này”.

Con người luôn cố gắng để theo kịp nó dù từ đầu khoảng cách của hai đứa đã xa như độ dài từ số 0 đến vô cực.

Cậu ta lúc nào cũng nói với nó mấy lời vô nghĩa như “Mày nghĩ mày giỏi sao? Bố sẽ không chịu thua mày như vậy đâu…” nhưng khi ai hỏi đến cũng đều hớn hở mà khoe em tôi bá đạo thế này, thế kia… Với Nghĩa, người đó không chỉ là anh, mà còn là bạn, là tri kỉ, là gam màu duy nhất trong cuộc sống vốn tẻ nhạt của nó.

Nghĩa vẫn còn nhớ như in ngày nhận tin Cường bị Quỷ Vương tấn công nó đã sốc đến thế nào khi kích hoạt [Sự Thật] và biết anh mình thực sự đã chết.

Biết bao đêm nó đã nằm ôm gối mà khóc, nó nghĩ mọi thứ đã vô vọng rồi.

Nhưng như một phép màu, Cường đã tỉnh lại và hồi phục.

Đó là lần đầu tiên nó cho rằng Gift của mình đã đưa ra một kết quả sai, hoặc chí ít nó không muốn chấp nhận cái sự thật tàn khốc kia…
Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì nó vĩnh viễn không muốn tỉnh lại…
Nhưng [Sự Thật] lại được kích hoạt một lần nữa, và thứ được gọi sự thật thì vẫn không thể nào thay đổi được…

Cường lo lắng nhìn về phía của Nghĩa.

Với sát khí ngùn ngụt toát ra từ nó, cậu biết chắc hiện giờ chỉ với một câu trả lời bất cẩn cũng đủ khiến mình chung số phận với tên Quỷ Vương còn chưa kịp giới thiệu bản thân kia.

Lấy hết can đảm, cậu từ tốn:
– Ê Nghĩa! Mày làm cái quái gì thế? Tao là anh ba của mày đây kia mà.
Nhận được câu trả lời không như mong đợi, Nghĩa vươn cánh tay của mình chỉ về phía của Cường.

Tức thì một luồng ánh sáng tím theo đó bao phủ xung quanh cậu.
“A a a” – Ánh sáng tím chiếu đến đâu, lá chắn phòng thủ và áo giáp của Cường vỡ tan tành đến đấy, cả bộ giáp lẫn da thịt cậu đều bắt đầu bị tàn phá dữ dội.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là màn tra tấn khủng khiếp nhất mà trước giờ cậu từng trải qua.

Nó đau đến mức mà cậu không thể nói ra được thêm bất cứ một lời nào nữa…
“Mình sẽ chết ở đây sao? Cũng đúng thôi vì mình vốn đã chết một lần rồi mà.

Với lại mình cũng đâu thuộc về thế giới này! Không ngờ mình lại có kết cục thảm thế này…” – Cường bắt đầu tự kỉ, vì những trải nghiệm ở thế giới trước cho nên cái chết đối với cậu không còn là một cái gì đó quá đáng sợ nữa.

Cậu nhắm nghiền đôi mắt chuẩn bị đón nhận nó một cách bình thản.
“…”
“Nhưng…”
“Sự thật thì mình không muốn như vậy… Mình vẫn chưa thể gặp lại được người đó cơ mà, thậm chí còn không biết cô ấy là ai nữa… Chết thế này thì thật là bức bối…”
“Mình không muốn chết… Ai đó… Làm ơn giúp tôi với…”

“Làm gì có ai giúp mình đâu? Ở thế giới trước cũng vậy, thế giới này cũng thế mà thôi!”
Giờ khắc cậu đã muốn buông xuôi, một hơi ấm từ đâu lại lan tỏa khắp cơ thể của cậu.

Cường ngạc nhiên quay đầu lại phía sau, Mộc Thảo đã ở sát bên cậu từ lúc nào.

Một hào quang xanh lục tỏa ra từ cô ấy đang cố gắng chữa trị cho những vết thương loang lổ khắp người cậu.

Tốc độ hồi phục của nó sánh ngang với sự hủy diệt của [Hủy Diệt], thậm chí là còn vượt trội hơn vì cậu đã không còn cảm giác đau đớn nữa rồi.

Tuy nhiên trái ngược với Nghĩa vốn chưa nghiêm túc muốn giết cậu, Mộc Thảo lại đang phải dùng đến toàn bộ sức lực của mình.

Đến nỗi cô còn không có thời gian để phục hồi những vết thương do luồng ánh sáng hủy diệt kia gây ra trên chính cơ thể của mình nữa.
– Tại sao cậu lại làm đến thế này chứ? Cậu không biết nguy hiểm là gì à? Có thể chết đấy, mau chạy đi! – Cường ngạc nhiên đến độ bàng hoàng.
Mộc Thảo không trả lời, môi của cô mím chặt lại.

Những vết thương tàn khốc ngày càng xuất hiện nhiều trên người chính là nguyên nhân khiến cô không thể phát ra tiếng nói của bản thân.

Nhưng nét mặt cô từ nãy đến giờ vẫn không hề thay đổi, đó chính là nét mặt khi một người đang nỗ lực và quyết tâm làm điều gì đó cho đến cùng.
“Chậc! Sao mình lại yếu đuối như vậy chứ?” – Cường nhủ thầm.

Đúng vậy, nếu bây giờ cậu không làm gì đó thì có lẽ không chỉ có bản thân cậu chết mà còn liên lụy đến người khác nữa.


Cường vốn đã có cách có thể giúp Nghĩa bình tĩnh trở lại, chỉ có điều là không dám thử mà thôi, nhưng bây giờ thì bắt buộc phải làm.

Thu hết can đảm, Cường hét lớn:
– Thằng ngu kia, mày còn nhớ vì ai mà năm 3 tuổi tao không được chơi đu quay không?
Năm ba tuổi, cả hai đứa cùng đến công viên chơi đu quay nhưng mẹ của cậu lại lần lượt bế từng đứa vào, và Nghĩa được vào chơi trước.

Tới phiên cậu thì nó đã đi lạc mất, báo hại Cường không được chơi mà cả nhà phải vất vả tìm nó cả buổi.

Đó là những kí ức xảy ra ở thế giới trước của Cường chứ không phải nơi này, bây giờ cậu đang phải đánh cược cả sinh mạng của mình vào nó.

Tuy nhiên, có vẻ như nó đã có hiệu quả, sự hủy diệt đến từ Gift của Nghĩa đã yếu đi một chút rồi.

– Là thằng ngu nào nghe lời tao mà đưa tay vào ổ điện vào năm 5 tuổi hả?
Năm 5 tuổi, hai anh em chơi cùng chơi banh với nhau.

Trái banh bị mắc kẹt vào một đống dây điện rối rắm và Nghĩa đã nghe lời xúi bậy của anh mình khi đó, nó lấy 2 ngón tay mà chọt vào 2 cái lỗ cắm.

Kết quả là sau đó nó phải nhập viện tới cả tuần.
– Gần đây nhất, thằng nào lớp 5 rồi còn ị đùn trong lớp hả?
Đúng vậy, đó là vào vào một giờ Công Nghệ năm lớp 5, lớp 5/6 trở nên ồn ào vì một mùi hôi thối bốc lên nhưng không ai biết đó là gì cả.

Trưa hôm đó, Cường đang chở Nghĩa về trên chiếc xe đạp quen thuộc thì bỗng…
– Mày biết lúc nãy thằng nào đi bậy ra quần không? – Nghĩa hỏi.
– Thằng chó nào dám làm mà không dám nhận thế? Mày mau nói tao biết đi! – Cường hỏi lại.
– Tao đấy! – Nó tỉnh bơ.
Nghĩa sửng sốt trước con người đang ở trước mặt.


Đó đích thị là anh trai của nó rồi.

Những kí ức ấy, không sai một chút nào cả…
– Đủ rồi! Đừng nói nữa! Tao tin mày là anh tao rồi! – Thằng Nghĩa đã trở lại bình thường, nó đổi sang giọng đe dọa – Mày mà nói hay kể với ai những chuyện nãy giờ thì tao xóa sổ mày thật đấy, anh ba à!
Cường dường như không hề để tâm đến những lời đó, cậu ta ôm chầm lấy Nghĩa mà đau khổ khóc:
– Là lỗi của anh, anh đã quá ích kỉ khi nghĩ đến cái chết.

Anh xin lỗi!
Đúng vậy! Chắc chắn Nghĩa ở thế giới cũ của cậu cũng đang phải chịu đau khổ thế này.

Cả hai người là anh em song sinh nên những phẫn nộ, đau khổ và vui mừng của một người ít nhiều người kia cũng có thể cảm nhận được.

Lần đầu tiên cậu thấy ân hận về cái chết của mình.

Lẽ ra thì ít nhất cậu cũng nên để lại một bức di thư cho nó.
– Nói gì thế anh ba, người có lỗi phải là em mới đúng.

Anh ba, phải chi lúc đó em không mê chơi thì anh đã không gặp phải chuyện kinh khủng đó.

Hức hức! Tha lỗi cho em nhé! Anh mà không chơi với em nữa thì chán chết mất! – Thằng Nghĩa xúc động, mặt rơm rớm nước mắt.
Màn “mùi mẫn” của hai anh em không kéo dài được lâu bởi một tiếng “Rầm” đến từ phía sau đã cắt ngang nó.

Cường và Nghĩa quay lại xem kẻ nào dám phá bĩnh thì cả hai cùng trở nên hốt hoảng vô cùng…
– Mộc Thảo! Có sao không? – Cường lay lay bờ vai mảnh mai của Thảo nhưng cô không có dấu hiệu tỉnh lại, cậu nhanh chóng bế cô ấy đến phòng y tế của trường.
Trên mái của một tòa nhà trong trường Xà Cừ, Hắc hồ ly Tuyết Nhi lặng lẽ quan sát từ nãy đến giờ cũng đã phá bỏ sự im lặng của mình mà cười khúc khích:
– Hì hì! Hai anh em nhà này, thật là thú vị….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương