Linh Thể Giới
-
2: Rắc Rối Ngày Đầu Đến Trường
Vừa vào đến sân trường đã thấy một hàng dài học sinh xếp hàng ngay ngắn, Nghĩa nhủ thầm: “Thôi chết bà rồi! Mới ngày nộp hồ sơ mà đã đi trễ” rồi kéo tay Cường vào cuối hàng đứng.
Nó vắt óc nhớ lại lời nói cuối cùng của bà hiệu trưởng trường cấp hai vào ngày tổng kết năm học:
– Các em học sinh lớp 9 chú ý! Vào ngày 1/6 các em tập trung lên trường để sinh hoạt hè và chuyển hồ sơ, ngày 5/6 thì đi xem thông báo chi tiết, đến ngày 15/6 thì nộp hồ sơ lên trường cấp 3 mà mình muốn theo học.
Trên cả đoạn thông báo dài ngoằng đó Nghĩa nó chỉ chú ý đến câu cuối mà thôi.
Sinh hoạt hè, xem thông báo gì gì đó… thì miễn đi, học sinh xuất sắc như nó thì cần quái gì để ý đến cho mệt.
Đặc biệt sau chuyện thằng Cường bị Quỷ tấn công chiếm xác thì càng có lí do để quên sạch, nhớ được hôm nay lên nộp hồ sơ là đã giỏi lắm rồi.
– Ủa? Vô đây chi? Sao không lại xem bảng thông báo kìa! – Cường giật giật tay nó và chỉ về phía bảng tin ở đằng xa.
– Khỏi! Cứ chờ ở đây rồi nộp hồ sơ thôi! – Nghĩa quả quyết rồi nhìn xung quanh.
Hình như có gì đó sai sai khi xung quanh số lượng học sinh không quá đông, chắc chỉ tầm khoảng 40 đứa nhưng nó gạt bỏ điều đó ra khỏi đầu và tự trấn an là chắc tại mình đi sớm quá thôi.
Đợi được khoảng hơn 20 phút, khi hai anh em bắt đầu mất kiên nhẫn thì bất ngờ có người bước đến.
Đó là một thầy giáo trung niên bụng bự với dáng người rắn rỏi và nước da ngăm đen.
Vừa mới đến đầu hàng thì ông ta đã quát nạt đám học sinh trước mắt không thương tiếc:
– Tao nói bọn mày nghe cho rõ đây! Đã là học sinh trường này thì phải có kỉ luật chứ không phải như cấp 2 muốn làm gì thì làm đâu nha.
Lần này tao chỉ phạt đứng một tiết, lần sau thì đừng có trách.
Cút về lớp ngay!
Lời ông ta làm cho cả đám học sinh sợ xanh mặt, chúng tiu nghỉu quay đầu bước về lớp của mình.
“Cái quái gì vậy?” – Nghĩa khó hiểu khi thấy mới ngày đầu chưa biết gì mà đã bị ăn chửi oan ức.
Cường đang định bước lại chỗ ông thầy để hỏi gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị đe dọa:
– Hai thằng bây còn ở đây làm gì hả? Mau về lớp không tao cho no đòn bây giờ!
Cường và Nghĩa vô cùng sợ sệt, tính hỏi lại: “Ủa? Lớp nào vậy thầy?” thì bị lão ném cho một cái nhìn đầy đe dọa.
Cả hai bất đắc dĩ đành phải theo chân bọn hồi nãy vào lớp của bọn chúng.
Vừa vào đến cửa lớp, Cường đảo mắt nhìn xung quanh rồi nhận ra có người quen, đó là Vinh “bóng” học chung với cậu năm lớp 6 và 7.
Cả hai cũng không quá thân nhưng Cường không thích ngồi cùng người lạ nên chọn chỗ ngồi kế nó.
Trong khi đó Nghĩa lại chọn một bàn còn trống ở cuối lớp.
Trong lớp hiện đang là giờ Ngôn Ngữ Học nhưng người giảng dạy là một cô giáo trẻ lại đang ngồi yên lặng với dáng vẻ mệt mỏi.
Đôi mắt cô ấy còn hơi đỏ, chắc có lẽ là vì mới khóc sau khi bị đám học sinh “nhất quỷ nhì ma” này bày trò gì trêu chọc đó.
Phải rất lâu sau thì cô mới lên tiếng:
– Các em à, dù cô biết các em không thích học văn hóa đi nữa nhưng Ngôn Ngữ là môn học có lợi ích rất lớn trong việc giao tiếp toàn cầu hay đọc sách nước ngoài mà.
Các em nào không muốn nghe thì cố gắng im lặng cho các bạn khác nghe nhé!
Lớp yên lặng được một chút, cô giáo lại tranh thủ giảng bài.
Cường không quan tâm lắm đến bài học, cậu muốn hỏi thằng Vinh về những khúc mắc trong lòng hiện giờ kìa.
– Ê người quen! Đây là lớp nào vậy? – Cường lên tiếng hỏi.
– Mày đi học mà sao lại không biết? Đây là lớp 10C10, mà hai anh em bọn mày đi đâu hổm rày mà giờ mới lon ton vào học? Với lại sao cả hai lại được xếp vào đây? – Vinh vừa trả lời vừa hỏi ngược lại Cường.
– Tao cũng không biết nữa! Ông thầy ban nãy ở sân trường bảo bọn tao vào đây nè! Mà tao mới nộp hồ sơ hôm nay luôn! Công nhận trường cấp ba xếp lớp nhanh thật đấy! – Cường thành thật đáp.
– Nhanh cái con khỉ! Bọn tao nộp hồ sơ và được xếp lớp vào ngày 9/6 rồi kìa! – Thằng Vinh chốt hạ một câu chí mạng.
Rồi xong, chắc chắn mười phần cậu với Nghĩa đã vào nhầm lớp vì sự xớn xác của nó rồi.
Cường thở dài định hết tiết học sẽ kéo thằng Nghĩa ra ngoài nhưng đã có một sự cố ngoài ý muốn xảy ra.
Một thằng to con trong lớp bất ngờ đứng lên nói bằng giọng giễu cợt:
– Cô ơi cô chỗ đó em không hiểu! – Nó ngây thơ chỉ vào một vị trí trên bảng.
Chỗ đó cũng chả có quái gì mà không hiểu, đó chỉ là một chữ tiếng nước ngoài cơ bản thôi, nhưng nó bị đồng âm với một từ khác có nghĩa hơi tục tĩu.
Bọn học sinh khác biết nó chọc cô giáo nên cười hố hố.
Cô giáo dù bực mình nhưng cũng ân cần nói đi nói lại chỗ đó năm sáu lần gì đó.
Nhưng cuối cùng thì cô cũng mất kiên nhẫn mà hét lớn:
– Rốt cục thì em muốn sao đây hả Đại Dương? Chỗ này thì có gì đâu mà không hiểu chứ? Còn mấy đứa khác nữa, im lặng giùm cô đi.
Như chỉ chờ đợi câu nói đó, thằng to con tên Đại Dương lại nói:
– Cô ơi, em thấy nó khó quá à! Theo em thấy thì mình nên nghỉ luôn đi ạ! Mấy bạn thấy mình nói có đúng không nào?
Mấy đứa kia cũng a dua theo mà tán thành.
Cô giáo bảo bọn nó im vài lần nhưng không được thì đành gục mặt xuống bàn giáo viên mà khóc nức nở.
Cường tặc lưỡi, đúng là thế giới nào cũng tồn tại mấy đứa học sinh dạng này, cậu toan đứng dậy ra ngoài tìm ông thầy ban nãy vào giải quyết vấn đề thì…
– Xin lỗi cô giáo ngay đi! – Một giọng nói nghiêm nghị vang lên.
Cường sửng sốt, người vừa phát biểu chính là Nghĩa, em trai cậu.
Cả lớp cũng im lặng mà chăm chú nhìn về phía phát ra giọng nói.
Nhưng Nghĩa không quan tâm, nó tiếp tục hướng ánh mắt đáng sợ của mình về tên Đại Dương rồi buông một câu đầy de dọa:
– Trước khi mặt mày với cái mền không ai phân biệt được đấy…
***
Đại Dương ngạc nhiên nhìn về phía Nghĩa, hắn bắt đầu đánh giá tên thiếu niên này.
Mặt mũi sáng sủa nhưng cơ thể không mấy cường tráng chứng tỏ khả năng dùng Saint không đáng ngại.
Dương tự tin mình dư sức dần thằng này ra bả chỉ trong một nốt nhạc nhưng nhìn sự nguy hiểm và mạnh miệng toát ra từ nó, hắn ta lại hơi rén.
Cô giáo thấy không khí trong lớp bắt đầu trở nên căng thẳng thì lên tiếng giảng hòa:
– Các em bình tĩnh! Có gì từ từ mình nói, đừng có manh động!
Nhưng đám học sinh ở đấy nào có chú ý, chúng chỉ thấy hứng thú với hai kẻ đang gườm nhau và cổ vũ những câu đại khái như “Quất nhau đi!” hay “Thông ass nó!” mà thôi.
Trước sức ép đám đông như vậy, tên Đại Dương là đại ca có tiếng trong trường nào để mình chịu thất thế.
Hắn bỏ mặc cô giáo đang kêu gào khản cả cổ mà tiến về phía cuối lớp nắm lấy áo Nghĩa rồi gằn lên:
– Mày vừa nói gì thế thằng công tử bột này? Muốn kiếm chuyện với tao à? Biết bố mày là ai không?
– Này! Bỏ ra đi! Tao không thích bị người khác nắm cổ áo của mình đâu! – Nghĩa vẫn chậm rãi trả lời, trong lời nói đã có vài phần đe dọa.
– Vậy cho tao xem mày có thể làm được gì đi nào? Thằng oắt con điếc không sợ súng! – Dương lên giọng thách thức.
Tên Dương này tuy ngu học thật nhưng về khả năng đánh đấm thì lại là một chuyên gia.
Từ năm lớp 8 hắn đã được tuyển vào đội thanh niên bảo an của huyện và được huấn luyện kĩ càng theo chương trình của quân đội rồi.
Dĩ nhiên hắn cũng đánh giá cẩn thận về sức vóc cũng như khả năng của Nghĩa nên mới dám tự tin đến thế.
Hắn lại còn rất thận trọng khi kích hoạt Gift của bản thân là [Phòng Thủ Phép] – một loại Gift đặc biệt giúp bảo vệ bản thân trước sự tấn công của các loại ma thuật nữa.
Thầy huấn luyện của hắn trong đợt tập huấn đã từng nói, Gift của hắn cực kì mạnh khi đem so với những đứa học sinh thuần túy trói gà không chặt.
Trừ phi là thần đồng trong việc sử dụng Gift thì còn lại nếu cùng tuổi hắn chưa từng gặp ai mà đánh nhau không lại cả…
Nhưng hôm nay quả thật xui xẻo cho Dương, Nghĩa đích thị là một thần đồng vạn người có một…
Không cần phải động tay, mắt của Nghĩa trở nên sắc lẹm, bên mắt trái đã được thay bằng đồng tử của loài rắn chứ chẳng còn là của người nữa.
Nó dùng con mắt đó liếc sang kẻ đang nắm cổ áo của mình.
Luồng khí nguy hiểm phát ra từ con mắt đủ khiến những đứa đang đứng xung quanh nó phải thoái lui mấy bước..
“A a a!” Thằng Dương đau khổ buông tay khỏi cổ áo của Nghĩa mà ngã xuống đất vật vã, gương mặt tỏ ra đầy đau đớn.
Nhìn kĩ vào con mắt đó, hết thảy mọi người ở đây đều biết nó chính là [Đau Đớn] – một loại Gift tạo ra cảm giác đau đớn về mặt vật lí cho người khác chỉ bằng một tương tác nhỏ của vật chủ với mục tiêu.
Tuy ma lực của Nghĩa dùng không quá nhiều nhưng cũng đã đủ để vượt qua lớp phòng thủ và áp chế hoàn toàn cơ thể của Dương.
– Gift [Phòng Thủ Phép] sao? Cũng khá đấy chứ nhưng so với tao thì nó chả là gì đâu? – Nghĩa tự tin nhìn xuống kẻ đang thống khổ rên rỉ nằm dưới chân mình – Vừa nói nó vừa phủi phủi cổ áo – Tao đã cảnh báo mày rồi.
Tao không thích bị người khác nắm cổ áo của mình.
Bọn đàn em của Dương tuy cũng kinh hồn bạt vía hết cả đám nhưng nào dám để thủ lĩnh của mình chịu nhục như vậy.
Sau một hồi bất động thì chúng sấn sổ tiến vào bao vây Nghĩa từ nhiều hướng.
Nghĩa còn đang phải khống chế Dương bằng Gift của mình nên chỉ có thể chống đỡ lại bằng võ thuật.
Tuy nhiên do số lượng hai bên quá chênh lệch khiến cho nó dần dần cũng bị đám lưu manh dồn ép vào thế hạ phong.
Mấy đứa học sinh trong lớp không có ấn tượng tốt với nhóm của Dương thì lo lắng dõi theo từng bước di chuyển của Nghĩa.
Lớp học giờ đây đã biến thành một bãi chiến trường thực sự rồi.
Ở gần đó, Cường dù muốn giúp đỡ em trai mình nhưng cậu vẫn đứng chôn chân một chỗ vì sợ hãi.
Ở thế giới trước cậu chưa từng học qua môn võ tự vệ nào cả huống chi là đánh nhau thực chiến ác liệt như thế này.
Đang trong lúc cậu đang phân vân thì một gã đã kích hoạt Gift của mình, hắn biến cánh tay trái trở thành một khối kim loại sắc nhọn mà đâm tới Nghĩa trong lúc nó còn đang phải chống đỡ với mấy tên khác.
Một đòn này nếu trúng sẽ có lực sát thương ngang ngửa với việc bị một thanh kiếm đâm thẳng vào bụng.
Bỏ qua mọi rủi ro có thể xảy đến, Cường xông thẳng vào trận chiến rồi hét lớn:
– Dừng lại!
Tiếng hét của cậu làm tất cả bọn côn đồ trong lớp hơi bất ngờ.
Cánh tay kim loại của gã kia đột nhiên bị một luồng khói đen bí ẩn từ đâu xuất hiện bao phủ lấy trong thoáng chốc đã khiến nó trở lại hình dạng bình thường.
Nghĩa thấy vậy liền tung cước hạ gã trong lúc Cường cũng bắt đầu tham gia chiến sự và bán hành cho hai gã khác gần đó.
“Oa!” – Cường rất đỗi ngạc nhiên khi tay chân cậu tự cử động như một phản xạ có điều kiện vậy.
Thì ra tên Cường ở thế giới này cũng không hẳn là một kẻ vô dụng.
Bù lại cho khả năng thể chất yếu kém thì cậu ta có võ công và thân pháp thực sự rất cao cường, đặc biệt là khi song chiến với Nghĩa thì như hổ mọc thêm cánh.
Hai anh em cậu liên thủ hạ gục hết mười tên côn đồ đàn em của Dương chỉ trong chưa đến năm phút đồng hồ.
Khi bọn chúng đều đã gục ngã thì Nghĩa tiến tới đấm cho tên Dương thêm vài cái nữa rồi khịt mũi:
– Còn đây chính là hậu quả mà bọn mày đáng phải nhận khi xúc phạm cô giáo, hơ… oái… oái…
Nghĩa còn chưa kịp nói hết câu thì Cường đã kéo cậu chạy một mạch ra khỏi lớp trong sự chưng hửng của cô giáo cùng những học sinh lớp 10C10.
Đối với họ lúc này, sự xuất hiện của hai anh em nhà cậu cứ như hai hiệp sĩ vậy.
Đến nỗi mãi về sau có hẳn một giai thoại kì lạ về hai chàng trai lớp chuyên đi đại phá lớp 10C10..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook