Linh Sủng Của Ta Là Thần Thú Biến Dị!!
-
Chương 2: Linh thú đầu tiên
Nghe tên mình, Vũ Tuyệt vô cùng nóng lòng bước lên đài, tuy hắn biết chắc chắn linh thú của hắn của hắn là cấp nô bộc nhưng hắn muốn biết nó là huyết mạch của loại linh sủng nào, hắn thế nhưng chủ tiêu đầu tiên phải là linh thú ngầu lòi, mới nói đến sức mạnh.
Bước lên đài hắn liếc nhìn 4 người còn lại, hai nam hai nữ, trong đó hắn quen biết hai người, đó là Lâm Nguyệt nữ thần số 1 của của các nam sinh, còn người còn lại là Lý Triển Thần nam thần số 1 ctrong lòng của các nữ sinh trong trường, hai người còn lại hắn không biết, một người nữ khuôn mặt cũng tính là đẹp hơn thường một chút, vóc dáng có chút phát triển, lòi trước lõm sau đầy đủ, nhưng đứng gần Nguyệt Nguyệt thì không quá nổi bậc, người còn lại một thanh niên vô cùng bình thường.
"Tô Mỹ Linh"
"Vâng" Một nử sinh hô to rồi bước vào vòng triệu hồi.
Cầm lên con dao nử sinh khẻ cắt ngón tay, một giọt mát rơi xuống đất, nháy mắt bị bốc hơi và biến mất, sau đó vòng triệu hồi khẻ động, quang mang bao lấy nử sinh sau đó bắt đầu rút xuống tụ tập thành hình bông hoa, dần quang mang tiêu tán trước mặt mọi người đó là một bông hoa cúc.
"Kinh cúc yêu, hạ đẳng nô bộc" Nghe vậy sắc mặc Mỹ Linh trầm xuống nhìn Kinh Cúc Yêu một, nàng thất vọng ôm lấy linh thú đi xuống
"Kế tiếp, Lý Triển Thần"
"Vâng" một thanh niên tuấn lãng, mặt mày có chút tự tin đáp, xong bước vào vòng triệu hồi cắt ngón tay một giọt máu đỏ thẩm rơi xuống dần bốc hơi
Quang mang bao trùm lấy Triển Thần, nháy bên cạnh triển thần bóng dáng đỏ lửa
Ngao ô!
Một tiếng sói tru vang nhiệt, quang mang dần biến mất một ngọn lửa bùng lên, một bóng dang vô cùng oai phong, kiêu ngạo bước ra
Nhìn thân ảnh kia người giám thi nháy mắt chấn kinh hô to
"Liệt diễm lang, sơ đẳng tinh anh, cái này là thật sao, ha ha Tây Kỳ cuối cùng cũng xuất hiện một đại thiên tài, phúc đức cho Tây Kỳ rồi haha" sở dĩ nói lời này là vì trong năm gần đây ở Thôn Tây Kỳ một nơi vô cùng lạc hậu thuộc Phía Bắc đại lục, chưa từng xuất hiện một linh giả triệu hồi ra Tinh Anh phẩm chất, trung cấp nô bộc cũng được coi là thiên phú cao, cao cấp nô bậc thuộc hàng siêu việt trong đám thiên tài, nên nơi này rất ít cường giả xuất hiên, mỗi khi thú triều xuất hiện đều phải chạy đi cầu cứu khắp nơi, một linh giả triệu hồi ra tinh anh tức là tiền đồ vô khả hạn, ngay cả trên các đại thành thị thì triệu hồi ra tinh anh cũng vô cùng hiếm có chỉ lác đác tính được trên đầu ngón tay.
Giám thị vừa dứt lời cả quãng trường chấn kinh, không một chút âm thanh nào phát ra, sắc mặt biến đổi, có người vui mừng, có người ghen tỵ, lại có hâm mộ, ước ao.
Xong kinh ngạc vẫn chưa thể bình xuống nhưng mọi vẫn là cứ xí xào nghị luận.
Có người ghen tỵ nói
"Aiz ta thật là ghen tỵ với hắn a, gia cảnh, ngoại hình, thiên phú đều tốt, chậc chậc, nếu ta triêu hồi ra cao cấp nô bộc liền tốt" Một nam tư ước ao nói
"Xuy ngươi bớt mơ mộng, Ngươi ngay cả đi theo xách dép Triển Thần đều không có, ở đó mà ghen tỵ, với ước ao"
Lại có người vui mừng, hâm mộ nói
"Không hổ là Sở Thiếu gia, nam thần của trường ta"
"Aa!! Triển Thần người thật đẹp trai ta có thể vì người rụng trứng, đời này ta liền thõa mãn" Một nữ xinh có chút mi thanh mục tú ước ao nói
"Ngươi tự nhìn lại ngươi một chút đi, đừng mơ mộng tự làm khổ bản thân, không bằng vì ta rụng trứng đi"
Một thiếu niên nhìn nữ sinh ghen tỵ nói.
"Ngươi xứng sao".
Chốc lát quảng trường trở nên vô cùng ồn ào
Nhìn xuống quãng trường sắc mặt Sở Triển Thần thập phần bình tĩnh, khiêm tốn cười nhẹ nói "chỉ là máy mắn, không đáng nhắc tới, đây chỉ mới là mở đầu cho một linh giả mà thôi, nổ lực sau náy mới quan trọng" Nói xong liền bước xuống đài
"Hão, thắng không kiêu, tốt lắm sau này ngươi ắt sẻ thành tài, uy chấn bát phương làm rạng danh Tây kỳ chúng ta" Vị giám thị cười to sung sướng nói
Đứng trên quãng đài, sắc mặt Vũ Tuyệt vô cùng bình tĩnh, nhưng mà tròng lòng vô cùng khinh bỉ nhìn Triển Thần, chỉ có hắn biết trước đây khi còn ngốc nghếch, vì hắn bên cạnh Nguyệt Nguyệt mà không biết bao nhiều lần mém bị chơi chết, nếu không phải ngại cha mẹ hắn thì hắn chắc không phải sống đến ngày hôm nay.
"Được rồi mọi người yên lặng, kế tiếp Vũ Tuyệt"
Vị giám hô to
"Vâng" nghe thấy tên mình, Vũ tuyệt chẩm rãi đáp rồi từ từ bước vào vòng tròn, cắt một ngon tay.
Tí tách
Một giọt máu rơi xuống, lúc này đôi mắt hắn hết sức bình tĩnh, tập trung, nhưng trong lòng lại ngàn lần "van trời lạy đất" ra một con linh sủng thật là ngầu lòi cho sự nghiệp kua gái của hắn.
Xuy
Trong lúc Vũ tuyệt đang suy nghĩ quang mang tiêu tán, xuất hiện trước mắt mọi người là một con vật nhỏ
Meo!!
Một tiếng kêu yếu ớt vang lên, một con linh miêu xuất hiện trướng mắt mọi người, toàn thân trắng như tuyết, thỉnh thoảng có vài cộng lông đen, vô cùng dể thương, khả ái đủ để hạ gục bất cứ cô gái nào, chớp chớp đôi vô cùng ngây thơ nhìn xuống kiểu như đây là đâu? Mèo là ai?"
"Linh miêu, vô phẩm chất" vị giám thị nhìn linh miêu nhíu nhíu mày nghi hoặc vì hắn nhìn mãi nhưng không cảm nhận được khí tức gì.
Lần này mọi người triệt để chấn kinh, trong một ngày xảy ra hai việc khai phá kỷ lục mới ở Tây kỳ nhưng khác biệt là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
"Aa!! Thật là dể thương ta cũng muốn một con"
"Cái méo gì vậy, cái loại này cũng có sao?"
"Haiz hai con người hai số phận chỉ trong chớp mắt"
"Cái này là linh sủng sao, là sủng vật cho mấy cái tiểu thư thì đúng hơn, haa ha!"
Phá tan bầu không khí yên tỉnh, quảng trường lại tiếp tục ồn ào, không ngừng có tiếng nghị luận vang, có người trào phung, lại khinh thường, người lại đồng tình, thương hại.
Vô sô âm thanh xen lẫn, vẻ mặt của Vũ Tuyệt vẫn vô cùng bình tĩnh như không hề liên quan gì đến hắn, nhưng trong lòng thì vạn lần chửi lào già khốn kia.
Nhưng hắn quan tâm nhất vẫn là nàng, liếc mắt sang Nguyệt Nguyệt, nhìn ánh mắt hờ hửng kia, hắn như rơi vào hầm băng, nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh, trong thâm tâm níu kéo lại một tia hy vọng, vẻ mặt tươi cười Vũ Tuyệt bình tĩnh đi về phía Lâm Nguyệt nói
"Lâm Nguyệt xin lỗi lại làm ngươi thất vọng".
Bước lên đài hắn liếc nhìn 4 người còn lại, hai nam hai nữ, trong đó hắn quen biết hai người, đó là Lâm Nguyệt nữ thần số 1 của của các nam sinh, còn người còn lại là Lý Triển Thần nam thần số 1 ctrong lòng của các nữ sinh trong trường, hai người còn lại hắn không biết, một người nữ khuôn mặt cũng tính là đẹp hơn thường một chút, vóc dáng có chút phát triển, lòi trước lõm sau đầy đủ, nhưng đứng gần Nguyệt Nguyệt thì không quá nổi bậc, người còn lại một thanh niên vô cùng bình thường.
"Tô Mỹ Linh"
"Vâng" Một nử sinh hô to rồi bước vào vòng triệu hồi.
Cầm lên con dao nử sinh khẻ cắt ngón tay, một giọt mát rơi xuống đất, nháy mắt bị bốc hơi và biến mất, sau đó vòng triệu hồi khẻ động, quang mang bao lấy nử sinh sau đó bắt đầu rút xuống tụ tập thành hình bông hoa, dần quang mang tiêu tán trước mặt mọi người đó là một bông hoa cúc.
"Kinh cúc yêu, hạ đẳng nô bộc" Nghe vậy sắc mặc Mỹ Linh trầm xuống nhìn Kinh Cúc Yêu một, nàng thất vọng ôm lấy linh thú đi xuống
"Kế tiếp, Lý Triển Thần"
"Vâng" một thanh niên tuấn lãng, mặt mày có chút tự tin đáp, xong bước vào vòng triệu hồi cắt ngón tay một giọt máu đỏ thẩm rơi xuống dần bốc hơi
Quang mang bao trùm lấy Triển Thần, nháy bên cạnh triển thần bóng dáng đỏ lửa
Ngao ô!
Một tiếng sói tru vang nhiệt, quang mang dần biến mất một ngọn lửa bùng lên, một bóng dang vô cùng oai phong, kiêu ngạo bước ra
Nhìn thân ảnh kia người giám thi nháy mắt chấn kinh hô to
"Liệt diễm lang, sơ đẳng tinh anh, cái này là thật sao, ha ha Tây Kỳ cuối cùng cũng xuất hiện một đại thiên tài, phúc đức cho Tây Kỳ rồi haha" sở dĩ nói lời này là vì trong năm gần đây ở Thôn Tây Kỳ một nơi vô cùng lạc hậu thuộc Phía Bắc đại lục, chưa từng xuất hiện một linh giả triệu hồi ra Tinh Anh phẩm chất, trung cấp nô bộc cũng được coi là thiên phú cao, cao cấp nô bậc thuộc hàng siêu việt trong đám thiên tài, nên nơi này rất ít cường giả xuất hiên, mỗi khi thú triều xuất hiện đều phải chạy đi cầu cứu khắp nơi, một linh giả triệu hồi ra tinh anh tức là tiền đồ vô khả hạn, ngay cả trên các đại thành thị thì triệu hồi ra tinh anh cũng vô cùng hiếm có chỉ lác đác tính được trên đầu ngón tay.
Giám thị vừa dứt lời cả quãng trường chấn kinh, không một chút âm thanh nào phát ra, sắc mặt biến đổi, có người vui mừng, có người ghen tỵ, lại có hâm mộ, ước ao.
Xong kinh ngạc vẫn chưa thể bình xuống nhưng mọi vẫn là cứ xí xào nghị luận.
Có người ghen tỵ nói
"Aiz ta thật là ghen tỵ với hắn a, gia cảnh, ngoại hình, thiên phú đều tốt, chậc chậc, nếu ta triêu hồi ra cao cấp nô bộc liền tốt" Một nam tư ước ao nói
"Xuy ngươi bớt mơ mộng, Ngươi ngay cả đi theo xách dép Triển Thần đều không có, ở đó mà ghen tỵ, với ước ao"
Lại có người vui mừng, hâm mộ nói
"Không hổ là Sở Thiếu gia, nam thần của trường ta"
"Aa!! Triển Thần người thật đẹp trai ta có thể vì người rụng trứng, đời này ta liền thõa mãn" Một nữ xinh có chút mi thanh mục tú ước ao nói
"Ngươi tự nhìn lại ngươi một chút đi, đừng mơ mộng tự làm khổ bản thân, không bằng vì ta rụng trứng đi"
Một thiếu niên nhìn nữ sinh ghen tỵ nói.
"Ngươi xứng sao".
Chốc lát quảng trường trở nên vô cùng ồn ào
Nhìn xuống quãng trường sắc mặt Sở Triển Thần thập phần bình tĩnh, khiêm tốn cười nhẹ nói "chỉ là máy mắn, không đáng nhắc tới, đây chỉ mới là mở đầu cho một linh giả mà thôi, nổ lực sau náy mới quan trọng" Nói xong liền bước xuống đài
"Hão, thắng không kiêu, tốt lắm sau này ngươi ắt sẻ thành tài, uy chấn bát phương làm rạng danh Tây kỳ chúng ta" Vị giám thị cười to sung sướng nói
Đứng trên quãng đài, sắc mặt Vũ Tuyệt vô cùng bình tĩnh, nhưng mà tròng lòng vô cùng khinh bỉ nhìn Triển Thần, chỉ có hắn biết trước đây khi còn ngốc nghếch, vì hắn bên cạnh Nguyệt Nguyệt mà không biết bao nhiều lần mém bị chơi chết, nếu không phải ngại cha mẹ hắn thì hắn chắc không phải sống đến ngày hôm nay.
"Được rồi mọi người yên lặng, kế tiếp Vũ Tuyệt"
Vị giám hô to
"Vâng" nghe thấy tên mình, Vũ tuyệt chẩm rãi đáp rồi từ từ bước vào vòng tròn, cắt một ngon tay.
Tí tách
Một giọt máu rơi xuống, lúc này đôi mắt hắn hết sức bình tĩnh, tập trung, nhưng trong lòng lại ngàn lần "van trời lạy đất" ra một con linh sủng thật là ngầu lòi cho sự nghiệp kua gái của hắn.
Xuy
Trong lúc Vũ tuyệt đang suy nghĩ quang mang tiêu tán, xuất hiện trước mắt mọi người là một con vật nhỏ
Meo!!
Một tiếng kêu yếu ớt vang lên, một con linh miêu xuất hiện trướng mắt mọi người, toàn thân trắng như tuyết, thỉnh thoảng có vài cộng lông đen, vô cùng dể thương, khả ái đủ để hạ gục bất cứ cô gái nào, chớp chớp đôi vô cùng ngây thơ nhìn xuống kiểu như đây là đâu? Mèo là ai?"
"Linh miêu, vô phẩm chất" vị giám thị nhìn linh miêu nhíu nhíu mày nghi hoặc vì hắn nhìn mãi nhưng không cảm nhận được khí tức gì.
Lần này mọi người triệt để chấn kinh, trong một ngày xảy ra hai việc khai phá kỷ lục mới ở Tây kỳ nhưng khác biệt là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
"Aa!! Thật là dể thương ta cũng muốn một con"
"Cái méo gì vậy, cái loại này cũng có sao?"
"Haiz hai con người hai số phận chỉ trong chớp mắt"
"Cái này là linh sủng sao, là sủng vật cho mấy cái tiểu thư thì đúng hơn, haa ha!"
Phá tan bầu không khí yên tỉnh, quảng trường lại tiếp tục ồn ào, không ngừng có tiếng nghị luận vang, có người trào phung, lại khinh thường, người lại đồng tình, thương hại.
Vô sô âm thanh xen lẫn, vẻ mặt của Vũ Tuyệt vẫn vô cùng bình tĩnh như không hề liên quan gì đến hắn, nhưng trong lòng thì vạn lần chửi lào già khốn kia.
Nhưng hắn quan tâm nhất vẫn là nàng, liếc mắt sang Nguyệt Nguyệt, nhìn ánh mắt hờ hửng kia, hắn như rơi vào hầm băng, nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh, trong thâm tâm níu kéo lại một tia hy vọng, vẻ mặt tươi cười Vũ Tuyệt bình tĩnh đi về phía Lâm Nguyệt nói
"Lâm Nguyệt xin lỗi lại làm ngươi thất vọng".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook