Linh Sủng Của Ta Là Thần Thú Biến Dị!!
-
Chương 11: Biến dị (2)
"Tiểu Tuyệt, ngươi rất tốt chỉ một chút gợi ý liền có thể suy đoán ra cách làm, ta trước đây tự nhận không bằng,ta nhưng là cảm thấy vô cùng may mắn khi nhặt được ngươi"
Vũ Điệp cười đùa, khen Vũ Tuyệt không dứt.
"Vâng Điệp tỷ, ta nhưng còn chưa thể bảo vệ được ngươi, đương nhiên còn phải cố gắng nhiều"
Nhìn cái kia nụ cười, hắn có chút say mê lại lấy nó làm động lực nhủ rắng hắn a một cái nam tử cũng là một cái học trò của nàng, chỉ cần hắn còn sống tất có bổn phận phải giữ lấy nụ cười kia của nàng mãi a!
Thấy được Vũ Tuyệt bình thản, lại không kiêu căng nàng lại càng hưởng thụ vui mừng, bởi vì cái nàng càng quan tâm hơn ngoài thiên phú đó chính ta bản tâm, thành công không ngạo, thất bại không nản, mới là thứ nàng muốn, nếu không chỉ một chút khen liền dương dương đắc ý, kiêu căng coi ta đây là nhất, như thế mặc dù nàng có bổn phận giúp hắn tranh giành đỉnh cao đại lục này, có thể đi ra đại lục nhưng thành tựu ngoài kia lại không cao.
Vì thế nên khen được nàng liền khen khích lệ, chê liền chê.
"Ta sẽ đợi đến lúc đó Tiểu Tuyệt, ngươi nhất định sẽ có một ngày làm được, đến lúc đó người lão sư này liền dựa vào ngươi"
Vũ Điệp cười ấm áp nói.
Lại một lần cười khổ lắc đầu, than trời, tại sao trời cao lại có thể sinh ra một cái đại mỹ nữ như trích tiên thánh khiết, thành thiện, lại còn yêu dị vũ mị như thế, một loại khí chất khiến người ta không thể cự tuyệt dục vọng, nhưng lại còn xen lẫn thánh khiết không thể vấn đục, khiến người ta chỉ có thể hưởng thụ cũng nguyện vì nàng mà hy sinh chỉ để bảo vệ nàng mãi như một tiên tử không nhiễm bụi trần lại yêu mị như ma nữ kiều mị, nụ cười nàng chậc chậc càng là say đắm lòng. Đặc biệt hơn là cái loại khí chất ấy là một loại vô miễn dịch, không ai có thể cự tuyệt sự hấp dẫn của nàng, cho dù hắn sống chung ở chung một thời gian bao lâu cũng không thể chống cự.
"Được rồi, Tiểu Tuyệt chúng ta bắt đâu, không nên mơ mộng nữa" Vũ Điệp lại nghiêm túc nói.
"Vâng chúng nên bắt đầu"
Vũ Tuyệt vội vàng lấy lại tinh thần, nói.
"Được rồi ngươi trước tiên dùng linh lực đảo qua toàn bộ cơ thể học thuộc từng cơ quan nội tạng, mạch máu của nó, sau đó ngắt một cành nhỏ huyết bạo hoa, cho tiểu Bạch ăn, lại dẫn toàn bộ hàn khí từ đá hàn băng đưa vào cơ thể nó, chủ yếu là nhắm vào máu huyết, còn lại đều phải tùy thuộc vào nó, ta sẽ bên ngoài lược trận nếu nó thành công cũng thôi, nếu thất bại mặc dù ta có thể giữ lại mạng nhưng nó mãi mãi là một con mèo bình thường, như vậy ta cũng hết cách. Nhưng nếu như ngươi không muốn chũng ta có thể dùng cách khác an toàn hơn, nhưng chỉ có thể dị biến một lần, lần sau muốn dị biến cần dùng linh vật phẩm chất cao hơn, và thành tựu của nó mặc dù tốt hơn không dùng bí pháp nhưng lại không bằng cách này, ngươi có thể lựa chọn"
Vũ Điệp vô cùng nghiêm túc nói.
Nghe vậy Vũ Tuyệt có hơi nhíu mày, hắn nhưng là muốn dùng cách một, mặc dù mạo hiểm, khổ một lần sướng cả đời cái này vẫn là thích hơn, nhưng hắn lại không muốn mạo hiểm, dù sao Tiểu Bạch cũng chỉ là một tiểu hài tử. Nghĩ nghĩ cuối cùng hắn vẫn là nhìn Tiểu Bạch vuốt ve đầu nó hỏi.
"Tiểu Bạch ngươi đừng giả vờ ngủ nữa, nảy giờ ngươi vẫn nghe sao, nếu ngươi chọn cách một thì kêu một tiếng, hai thì kêu hai tiếng, ta tôn trọng quyết định của ngươi, dù ngươi chọn cách nào ta vẫn ủng hộ"
Như một người cha hắn đương nhiên tôn trọng quyết định đứa con mình.
Meo!
Dường như cảm nhận được suy nghĩ của Vũ Tuyệt, nó kiên quyết kêu lên một tiếng, hơn nữa nó còn một là linh thú, mà linh thú cái nào không khao khát đạt được sức mạnh tối ưu nhất chứ vì thế ngoài vì Vũ Tuyệt ra còn có vì bản năng thèm muốn thực lực từ trong huyết mạch kia đang kêu gọi nó.
"Tốt, không hổ là linh thú bản mệnh của ta, được rồi ta bắt đầu ngươi cố gắng chịu đau một chút, là long hay là trùng liền dựa vào ngươi"
Nói xong Vũ Tuyệt vuốt ve bộ lông nó một chút, hai tay đưa lên khẻ hôn nhẹ lên trán một cái, sau khi thăm dò thân thế nó một chút, hắn lại từ trong nhẫn lấy ra một cành nhỏ huyết bạo hoa đút vào trong miệng linh miêu.
Ngao!!!
Trong nháy mặt một tiếng kêu đau đớn đến tận xương tủy yếu ớt kêu lên, xung quanh Tiểu Bạch nháy mắt nhiệt độ tăng cao, hỏa khí lượng lờ. Như có như không bề ngoài Tiểu Bạch thân hỏa diễm cháy lên.
Thấy thế hắn vội vàng lấy ra đá hàn băng dùng linh lực bóp nát bao lấy tất cả hàn khí khẻ đưa vào thân thể linh miêu vận hành theo tuần hoàn trong mạch máu, qua vài lần, hắn lui sang bên.
Đứng một bên nhìn Vũ Tuyệt lo lắng nhìn Tiểu Bạch toàn thân hỏa diễm đỏ rực lan tỏa xung quanh như dục hỏa trùng sinh, ngoài ra hàn khí lượng lờ xung quanh nháy mắt bao khỏa lấy ngọn lửa như một cái kén màu trắng bao lấy Tiểu Bạch, 2 loại năng lượng không xung đột áp chế lẫn nhau.
Nhìn một màng này Vũ Tuyệt hắn biết, mặc cho lạnh giá, nóng rực luân phiên hành hạ nhưng điều khiến hắn không ngờ là nó chỉ kêu một tiếng đầu xong chưa bao kêu lên một lần nữa, đây thực sự chỉ là một tiểu hài tử sao? Trong lúc hắn suy nghĩ nhìn ngọn lửa, hàn khí giằng co ngày càng giử dội kia hắn âm thầm nắm chặt tay, đầu ngón tay ghim sâu vào thịt từng tia máu chảy ra, từng đường gân tay hiện lên như tiểu trùng ngọ ngậy, mặt đỏ bừng, nhưng hắn vẫn là không cảm thấy gì bởi vì nó là cái gì đối với Tiêu Bạch đang bị hành hạ kia sao? Nhưng hắn cũng chỉ có thế đứng một bên không ngừng thay nó cầu nguyện
Vũ Điệp đứng một bên nàng cùng vô cùng lo lắng nhìn cái kén như băng như lửa, dù sao trong ngươi Tiểu Bạch cũng có một nữa là huyết mạch của nàng vì thế nàng coi Tiểu Bạch như con của mình.
Gần một canh giờ trôi qua, hỏa diễm hàng băng ngày càng bạo động.
Trong lòng Vũ âm thầm co rút, nghĩ chẳng lẽ thất bại sao?
Ầm
Nháy mắt hỏa diễm, hàn băng nổ tung, một loại uy áp lan tràn
Ngao!!!
Một tiếng gầm kiêu ngạo vang lên kế tiếp xuất hiện từ trong vụ nổ một con linh miêu lớn gần một mét.
Xoạt
Đột nhiên trên thân thể nó xuất hiện hai cục u ngọ ngậy vô quỷ dị
Xoạt
Một đôi cánh đâm thẳng a, nó giang rộng như một thanh kiếm, toàn thân lông vũ trắng bạch cứng rắn sắc bén, đôi cánh thon dài, mỹ lệ như cánh phượng vô cùng xinh đẹp hoàn mỹ như một kiệt tác nghệ thuật.
...
Mọi người góp ý thêm
Vũ Điệp cười đùa, khen Vũ Tuyệt không dứt.
"Vâng Điệp tỷ, ta nhưng còn chưa thể bảo vệ được ngươi, đương nhiên còn phải cố gắng nhiều"
Nhìn cái kia nụ cười, hắn có chút say mê lại lấy nó làm động lực nhủ rắng hắn a một cái nam tử cũng là một cái học trò của nàng, chỉ cần hắn còn sống tất có bổn phận phải giữ lấy nụ cười kia của nàng mãi a!
Thấy được Vũ Tuyệt bình thản, lại không kiêu căng nàng lại càng hưởng thụ vui mừng, bởi vì cái nàng càng quan tâm hơn ngoài thiên phú đó chính ta bản tâm, thành công không ngạo, thất bại không nản, mới là thứ nàng muốn, nếu không chỉ một chút khen liền dương dương đắc ý, kiêu căng coi ta đây là nhất, như thế mặc dù nàng có bổn phận giúp hắn tranh giành đỉnh cao đại lục này, có thể đi ra đại lục nhưng thành tựu ngoài kia lại không cao.
Vì thế nên khen được nàng liền khen khích lệ, chê liền chê.
"Ta sẽ đợi đến lúc đó Tiểu Tuyệt, ngươi nhất định sẽ có một ngày làm được, đến lúc đó người lão sư này liền dựa vào ngươi"
Vũ Điệp cười ấm áp nói.
Lại một lần cười khổ lắc đầu, than trời, tại sao trời cao lại có thể sinh ra một cái đại mỹ nữ như trích tiên thánh khiết, thành thiện, lại còn yêu dị vũ mị như thế, một loại khí chất khiến người ta không thể cự tuyệt dục vọng, nhưng lại còn xen lẫn thánh khiết không thể vấn đục, khiến người ta chỉ có thể hưởng thụ cũng nguyện vì nàng mà hy sinh chỉ để bảo vệ nàng mãi như một tiên tử không nhiễm bụi trần lại yêu mị như ma nữ kiều mị, nụ cười nàng chậc chậc càng là say đắm lòng. Đặc biệt hơn là cái loại khí chất ấy là một loại vô miễn dịch, không ai có thể cự tuyệt sự hấp dẫn của nàng, cho dù hắn sống chung ở chung một thời gian bao lâu cũng không thể chống cự.
"Được rồi, Tiểu Tuyệt chúng ta bắt đâu, không nên mơ mộng nữa" Vũ Điệp lại nghiêm túc nói.
"Vâng chúng nên bắt đầu"
Vũ Tuyệt vội vàng lấy lại tinh thần, nói.
"Được rồi ngươi trước tiên dùng linh lực đảo qua toàn bộ cơ thể học thuộc từng cơ quan nội tạng, mạch máu của nó, sau đó ngắt một cành nhỏ huyết bạo hoa, cho tiểu Bạch ăn, lại dẫn toàn bộ hàn khí từ đá hàn băng đưa vào cơ thể nó, chủ yếu là nhắm vào máu huyết, còn lại đều phải tùy thuộc vào nó, ta sẽ bên ngoài lược trận nếu nó thành công cũng thôi, nếu thất bại mặc dù ta có thể giữ lại mạng nhưng nó mãi mãi là một con mèo bình thường, như vậy ta cũng hết cách. Nhưng nếu như ngươi không muốn chũng ta có thể dùng cách khác an toàn hơn, nhưng chỉ có thể dị biến một lần, lần sau muốn dị biến cần dùng linh vật phẩm chất cao hơn, và thành tựu của nó mặc dù tốt hơn không dùng bí pháp nhưng lại không bằng cách này, ngươi có thể lựa chọn"
Vũ Điệp vô cùng nghiêm túc nói.
Nghe vậy Vũ Tuyệt có hơi nhíu mày, hắn nhưng là muốn dùng cách một, mặc dù mạo hiểm, khổ một lần sướng cả đời cái này vẫn là thích hơn, nhưng hắn lại không muốn mạo hiểm, dù sao Tiểu Bạch cũng chỉ là một tiểu hài tử. Nghĩ nghĩ cuối cùng hắn vẫn là nhìn Tiểu Bạch vuốt ve đầu nó hỏi.
"Tiểu Bạch ngươi đừng giả vờ ngủ nữa, nảy giờ ngươi vẫn nghe sao, nếu ngươi chọn cách một thì kêu một tiếng, hai thì kêu hai tiếng, ta tôn trọng quyết định của ngươi, dù ngươi chọn cách nào ta vẫn ủng hộ"
Như một người cha hắn đương nhiên tôn trọng quyết định đứa con mình.
Meo!
Dường như cảm nhận được suy nghĩ của Vũ Tuyệt, nó kiên quyết kêu lên một tiếng, hơn nữa nó còn một là linh thú, mà linh thú cái nào không khao khát đạt được sức mạnh tối ưu nhất chứ vì thế ngoài vì Vũ Tuyệt ra còn có vì bản năng thèm muốn thực lực từ trong huyết mạch kia đang kêu gọi nó.
"Tốt, không hổ là linh thú bản mệnh của ta, được rồi ta bắt đầu ngươi cố gắng chịu đau một chút, là long hay là trùng liền dựa vào ngươi"
Nói xong Vũ Tuyệt vuốt ve bộ lông nó một chút, hai tay đưa lên khẻ hôn nhẹ lên trán một cái, sau khi thăm dò thân thế nó một chút, hắn lại từ trong nhẫn lấy ra một cành nhỏ huyết bạo hoa đút vào trong miệng linh miêu.
Ngao!!!
Trong nháy mặt một tiếng kêu đau đớn đến tận xương tủy yếu ớt kêu lên, xung quanh Tiểu Bạch nháy mắt nhiệt độ tăng cao, hỏa khí lượng lờ. Như có như không bề ngoài Tiểu Bạch thân hỏa diễm cháy lên.
Thấy thế hắn vội vàng lấy ra đá hàn băng dùng linh lực bóp nát bao lấy tất cả hàn khí khẻ đưa vào thân thể linh miêu vận hành theo tuần hoàn trong mạch máu, qua vài lần, hắn lui sang bên.
Đứng một bên nhìn Vũ Tuyệt lo lắng nhìn Tiểu Bạch toàn thân hỏa diễm đỏ rực lan tỏa xung quanh như dục hỏa trùng sinh, ngoài ra hàn khí lượng lờ xung quanh nháy mắt bao khỏa lấy ngọn lửa như một cái kén màu trắng bao lấy Tiểu Bạch, 2 loại năng lượng không xung đột áp chế lẫn nhau.
Nhìn một màng này Vũ Tuyệt hắn biết, mặc cho lạnh giá, nóng rực luân phiên hành hạ nhưng điều khiến hắn không ngờ là nó chỉ kêu một tiếng đầu xong chưa bao kêu lên một lần nữa, đây thực sự chỉ là một tiểu hài tử sao? Trong lúc hắn suy nghĩ nhìn ngọn lửa, hàn khí giằng co ngày càng giử dội kia hắn âm thầm nắm chặt tay, đầu ngón tay ghim sâu vào thịt từng tia máu chảy ra, từng đường gân tay hiện lên như tiểu trùng ngọ ngậy, mặt đỏ bừng, nhưng hắn vẫn là không cảm thấy gì bởi vì nó là cái gì đối với Tiêu Bạch đang bị hành hạ kia sao? Nhưng hắn cũng chỉ có thế đứng một bên không ngừng thay nó cầu nguyện
Vũ Điệp đứng một bên nàng cùng vô cùng lo lắng nhìn cái kén như băng như lửa, dù sao trong ngươi Tiểu Bạch cũng có một nữa là huyết mạch của nàng vì thế nàng coi Tiểu Bạch như con của mình.
Gần một canh giờ trôi qua, hỏa diễm hàng băng ngày càng bạo động.
Trong lòng Vũ âm thầm co rút, nghĩ chẳng lẽ thất bại sao?
Ầm
Nháy mắt hỏa diễm, hàn băng nổ tung, một loại uy áp lan tràn
Ngao!!!
Một tiếng gầm kiêu ngạo vang lên kế tiếp xuất hiện từ trong vụ nổ một con linh miêu lớn gần một mét.
Xoạt
Đột nhiên trên thân thể nó xuất hiện hai cục u ngọ ngậy vô quỷ dị
Xoạt
Một đôi cánh đâm thẳng a, nó giang rộng như một thanh kiếm, toàn thân lông vũ trắng bạch cứng rắn sắc bén, đôi cánh thon dài, mỹ lệ như cánh phượng vô cùng xinh đẹp hoàn mỹ như một kiệt tác nghệ thuật.
...
Mọi người góp ý thêm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook