Linh Phi Kinh
-
Quyển 3 - Chương 16-1: Phong Lưu Vân Tán (1)
Diệp Linh Tô thắc mắc hỏi:
- Ngươi đi đâu đó?
Nhạc Chi Dương trình bày ý định của mình, Diệp Linh Tô đồng tình:
- Ta đi cùng ngươi.
Nhạc Chi Dương cười bảo:
- Cô đi rồi, ai lo cho Tịch đạo trưởng?
Tịch Ứng Chân bấy giờ tỉnh lại, nghe vậy liền nói:
- Nơi này kín đáo, trên đảo lại không có thú dữ, các ngươi cứ đi đi, không cần lo cho bần đạo.
Nhạc Chi Dương đành phải ưng thuận. Hai người sóng vai nhau lên đường, tìm đến vị trí bên dưới Phi Tuyết, còn chưa kịp tới gần, chợt nghe có tiếng người lố nhố, hai người bèn rón tay khẽ chân vạch bụi cây ra quan sát, chỉ thấy ngoài kia là một bãi cát dài lỏm ngỏm ghềnh đá, bọn người Xung đại sư đang ngồi trên một mỏm đá vây xung quanh một chiếc thuyền gỗ, tranh luận sôi nổi. Ván thuyền thoạt nhìn còn lẫn cả vỏ xanh, trên khoang chất đầy củ sen, hoa quả, ống nứa, khúc cây…
Hai người Nhạc-Diệp trông thấy tình hình trên, đều nghĩ thầm trong đầu: "Bọn chúng đóng thuyền, lẽ nào muốn rời khỏi đảo Vô Song?" Còn đang khó hiểu bỗng nghe Thích Vương Tôn càu nhàu:
- Bọn ta bỏ đi như vậy, còn đám người trên núi tính thế nào?
Xung đại sư nói:
- Qua một ngày một đêm, Tịch Ứng Chân có lẽ đã chết rồi, hai đứa nhóc kia dựa vào địa thế hiểm trở cố thủ, phỏng chừng cũng không còn cầm cự bao lâu nữa. Trên núi không thức ăn nước uống, chỉ có hai cái xác, thêm mấy hôm nữa chắc chắn tụi nó sẽ đói đến mức mê sảng. Khi con người sắp chết đói, vì sinh tồn sẽ bất chấp ăn luôn cả thi thể, đến chừng đó chúng ta dùng thức ăn kèm theo lời ngon tiếng ngọt, tụi nó nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Trúc Nhân Phong ho khan một tiếng, nói với giọng quái gở:
- Tuyệt lắm, đến lúc đó mỹ nhân họ Diệp sẽ rơi vào tay ta, nghĩ đến cảnh cả cơ thể nàng mềm oặt yếu ớt, ông đây có thể thỏa thích thương yêu nàng một phen.
Vừa nói, cơn tà dâm của hắn lại trỗi dậy, hai mắt sáng rỡ, thè lưỡi liếm láp. Thích Vương Tôn ở cạnh trông thấy cảnh đó liền bật cười hô hố.
Nhạc Chi Dương chỉ cảm thấy toàn thân Diệp Linh Tô rung lên bần bật, đưa mắt dõi sang, thiếu nữ đang cắn chặt môi, ánh nhìn tóe lửa. Nhạc Chi Dương sợ cô phát tác tại chỗ, vội vã nắm ống tay áo của cô giật giật. Diệp Linh Tô không thèm quay đầu lại, chỉ trừng trừng nhìn về phía trước, lồng ngực phập phồng thở mạnh.
Xung đại sư cũng cười vài tiếng phụ họa, lại nói:
- Tóm lại mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, tích trữ lương thực ổn thỏa, độ chừng khoảng năm ngày sau chúng ta có thể trở vể Trung Thổ.
- Năm ngày thì e rằng không đủ. - Minh Đấu lạnh lùng tiếp lời: - Dong thuyền trên biển còn phải xem ý trời thế nào nữa. Chỉ cầu gió yên biển lặng, đừng xảy ra rắc rối gì là ổn.
Mọi người nghĩ đến cảnh phong ba bất trắc, ai nấy đều ưu tư rầu rĩ. Trúc Nhân Phong nhướng mắt trông thấy Phi Tuyết, lập tức chửi mát:
- Con chim súc sinh này lại đến làm gì?
Nói xong, hắn nhặt một mảnh đá cuội ném mạnh lên trời. Phi Tuyết tung mình bay vọt lên, viên đá bay xẹt qua dưới chân. Xung đại sư chăm chú nhìn chim ưng trắng một lúc, chợt gọi cả bọn đem úp ngược thuyền xuống cát, sau đó nói nói cười cười bỏ đi.
Hai người Nhạc-Diệp len lén tìm về nơi ẩn nấp, cùng Tịch Ứng Chân bàn bạc thống nhất: “Bọn chúng nhổ cọc gỗ để chúng ta kẹt lại trên núi, giờ chúng ta cũng trộm thuyền ra biển, cho bọn chúng bị nhốt ở hoang đảo này.”
Mưu kế đã định, đợi đến nửa đêm, trước khi ba người xuất phát, Nhạc Chi Dương sai Phi Tuyết đi thám thính tình hình. Diệp Linh Tô sốt ruột hỏi:
- Nghe ngóng làm gì? Bọn chúng nhất định chẳng hay biết gì cả đâu!
Nhạc Chi Dương cười bảo:
- “Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền, đại ý hồi đầu bách niên nhân”(*), cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
(ND chú: nghĩa là: tính tình cẩn thận có thể xài thuyền cả vạn năm – mọi thứ đều chắc chắn; còn sơ suất thì lúc quay đầu nhận ra đã trăm tuổi - muốn sửa chữa đã quá muộn)
Đang nói, chợt thấy Phi Tuyết dưới bóng trăng đang bay mòng mòng lên xuống, báo hiệu phía trước có kẻ địch. Hai người dõi mắt nhìn nhau, thảy đều giật mình, con Hải Đông Thanh này không giống các loài chim bình thường khác, có thể quan sát nhận biết được vật thể lớn bé bất kể ngày đêm.
Hai người lấy cẩn trọng làm đầu, Diệp Linh Tô đi trước mở đường, Nhạc Chi Dương cõng Tịch Ứng Chân theo sau, đến ven khu rừng tùng cả nhóm liền giương mắt quan sát. Chiếc thuyền phía trước vẫn lật úp như cũ, trái phải không có ai, lại nhìn xem tình hình Phi Tuyết bên trên, thấy nó vẫn liên tục bay vờn lên xuống.
Ba người nín thở quan sát, đợi mãi một lúc sau, Diệp Linh Tô mất kiên nhẫn, đang định nhảy ra, Nhạc Chi Dương liền kéo tay áo cô lại, lắc đầu ra hiệu không nên, nhìn sang Tịch Ứng Chân thấy ông cũng xua tay quầy quậy. Thiếu nữ đành phải ngồi yên, hậm hực nghĩ bụng: "Nếu có người thì sao cả buổi vẫn không nghe động tĩnh?" Ngẩng đầu nhìn lên, chú ưng trắng lúc này đang đậu trên một ngọn cây, dáng vẻ vênh vênh tự đắc, vì thế cô lại nhủ thầm: "Cả chim ưng cũng đã ngừng bay, vậy chứng tỏ có ai khác đâu chứ? Mà nếu có chắc cũng chỉ là heo rừng ủi đất thôi." Nghĩ rồi, cô lại nhìn sang Nhạc Chi Dương, trong lòng cảm thấy khinh thường: "Tên tiểu tử gan chuột này thật là đáng chán."
Lại qua một lúc nữa, ánh trăng soi rọi về hướng tây, đêm đã quá canh ba, hàng cổ thụ cao thấp ven biển đổ ra những chiếc bóng dài âm u. Diệp Linh Tô đã quá sức chịu đựng, đang định đứng dậy, bất chợt trông thấy bóng người lay động, từ trong rừng cây xuất hiện hai kẻ bước ra, được bóng trăng chiếu rõ, chính là Xung đại sư và Minh Đấu. Thiếu nữ hoảng hốt giật mình, suýt nữa thì bật kêu thành tiếng, nhất thời ngẩn ra nhìn hai kẻ đó, trống ngực đập thình thịch.
Hai kẻ nọ im lặng một lúc, Minh Đấu hằn học trách:
- Hòa thượng, ngươi bảo ta đến đây mai phục, bảo rằng sẽ có điều ngạc nhiên thú vị, cớ sao ẩn núp cả buổi trời, bất ngờ thì không thấy đâu, chỉ thấy nửa đêm đi bán máu cho lũ muỗi.
Xung đại sư cười nhạt:
- Minh huynh chớ trách, là bần tăng đa nghi rồi. Không biết Minh huynh còn nhớ lúc leo lên vách núi đã bị con ưng nọ tấn công hay chăng?
Minh Đấu đáp:
- Thì nơi đó gần sát tổ ưng, con chim ấy vì bảo vệ tổ, hỏi sao không khỏi tấn công kẻ đến gần.
- Không hẳn đâu. - Xung đại sư chậm rãi lắc đầu: - Theo ta thấy mọi chuyển động ở con ưng trắng ấy đều dựa theo quy tắc, trưa hôm nay nó lại bay mòng mòng trên đầu chúng ta, ta ngờ rằng nó chịu sự sai khiến, đến rình mò động tĩnh.
Minh Đầu xùy một tiếng, cười lạnh:
- Thuật Ngự Ưng đúng là có trên đời thật, nhưng cho dù có là chim ưng nuôi tại nhà cũng phải mất chừng vài tháng mời thuần hóa được. Con ưng trắng kia hung hăng bất trị, vốn là chủng lạ hiếm có, mọi người đặt chân lên hòn đảo này cùng lắm chỉ được năm ngày, ta không tin nó chịu cúi đầu trước bất cứ ai!
- Minh huynh thứ cho ta nói thẳng. - Xung đại sư thở dài: - Từ lúc lên đảo đến nay, ta và huynh liên tục tính toán sai, đủ thấy đối thủ tài trí cao minh, thật sự không thể xem thường.
- Tài trí cao minh cũng vượt không qua một chữ "Đói"! - Minh Đấu phất tay áo xoay người đi, cười lạnh với Xung đại sư: - Đại hòa thượng, pho quyền kinh ấy ngươi xem đến đâu rồi?
Xung đại sư cười đáp:
- Đã xem qua sơ lược, vẫn chưa nghiên cứu kỹ.
Minh Đấu hừ một tiếng:
- Ngươi tốt nhất đừng giở trò, quyền kinh để ngươi bảo quản chỉ là kế hoạch tạm thời. Đợi đến khi lên bờ rồi, nhất định phải chép ra bốn bản, chúng ta mỗi người giữ một bản.
- Ý hay, ý hay! - Xung đại sư mỉm cười: - Minh huynh nếu không tin tưởng bần tăng, thôi thì chia quyền kinh này thành ba phần: Minh huynh, ta và Trúc lão đệ, mỗi người giữ một phần nhé?
- Vậy là tốt nhất! - Minh Đấu phất tay một cái: - Sau khi trở về, lập tức tiến hành.
Lão nói xong xoay người bỏ đi. Xung đại sư đứng lại dưới bóng trăng một thoáng, hồi sau y đột nhiên lướt nhẹ vào rừng, thoăn thoắt như quỷ mị.
Ba người chờ cho y đi khuất rồi mới dám thở hắt ra. Diệp Linh Tô liếc nhìn Nhạc Chi Dương, trong lòng vừa sợ vừa thầm khâm phục: "Tên tiểu tử này bình thường lỗ mãng bao nhiêu, thời khắc quan trọng lại bình tĩnh cơ trí bấy nhiêu.”
Chợt nghe Nhạc Chi Dương cười bảo:
- Minh Đấu lại bị mắc lừa rồi!
Diệp Linh Tô hiếu kỳ hỏi:
- Sao lại mắc lừa?
Nhạc Chi Dương nói:
- Tên lừa trọc chịu đem quyền kinh chia làm ba, nhất định đã đọc thuộc lòng hết pho quyền kinh này rồi. Minh Đấu có được một phần ba, e rằng cũng chỉ vô dụng mà thôi.
- Nhưng y có được bao nhiêu thời gian chứ? - Diệp Linh Tô hết sức nghi hoặc: - Tên lừa trọc vừa phải đóng thuyền, vừa phải chuẩn bị lương thực, y lại không có khả năng "vừa đọc nhớ ngay", sao có thể học thuộc cả pho quyền kinh được?
Nhạc Chi Dương mỉm cười không đáp, Tịch Ứng Chân lại thở dài:
- Diệp cô nương, bản lĩnh "vừa đọc nhớ ngay" trên đời này không phải không có.
Diệp Linh Tô bán tín bán nghi:
- Nếu có thể "vừa đọc nhớ ngay" như vậy, thế thì "Thiên Cơ Thần Công Đồ" chẳng phải cũng bị y học thuộc luôn rồi ư?
- Vậy thì chưa hẳn. - Tịch Ứng Chân từ tốn giải thích: - Thứ nhất, "Thiên Cơ Thần Công Đồ" bác đại tinh thâm, đọc sơ một lượt cũng mất mười ngày nửa tháng; thứ hai, hòa thượng khi đoạt được vật ấy, vốn đang đắc ý tự mãn, chưa từng nghĩ sẽ có ngày bị chúng ta lấy đi.
Ba người vừa nói vừa đi đến trước bãi ghềnh, lật ngửa thuyền trở lại rồi vận chuyển lương thực lên trên đó. Hai người Nhạc-Diệp khiêng chiếc thuyền men theo con đường mòn giữa bãi đá ra đến mé nước. Diệp Linh Tô ở lại trên thuyền, đợi cho Nhạc Chi Dương quay về cõng theo Tịch Ứng Chân xuyên qua bãi ghềnh, cùng lên thuyền gỗ rồi, lúc này thiếu nữ mới khua mái chèo chầm chậm hướng ra biển lớn.
Chèo khoảng nửa canh giờ, Nhạc Chi Dương bèn ra thay vị trí cho Diệp Linh Tô. Cứ tuần tự đổi tay chèo như thế mấy chập, bất giác phương đông chợt hửng sáng, mọi người dõi mắt nhìn ra, đảo Vô Song lúc này xa tít chân trời, chỉ còn lại một bóng dáng mơ hồ thảm đạm. Ban mai soi rọi xuống mặt biển, từng đợt sóng cả nhấp nhô lấp lánh, dào dạt xanh biếc như thể núi châu thành ngọc.
Diệp Linh Tô phụ trách quản lý thức ăn, trong ống nứa và thân cây chứa toàn nước ngọt, được ủ kín bởi lá sen. Diệp Linh Tô hớp một ngụm nước, vị mát rượi thấm vào đan điền, vừa nghĩ đến cảnh bốn tên ác nhân ấy hao tâm phí sức cả buổi cuối cùng lại để cho mình hưởng lợi, trong lòng cô liền dâng lên một niềm hả hê khó tả.
Chợt nghe một tiết kêu lanh lảnh trên bầu trời, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy Phi Tuyết đang hăng hái lượn vòng trên đầu. Nhạc Chi Dương giơ sáo ra vẫy vẫy, Phi Tuyết lập tức sà xuống đầu thuyền, giương mắt ngó lại,
Nhạc Chi Dương vốn cho rằng chim ưng trắng sẽ không chịu rời xa hòn đảo, nào ngờ nó trung thành đến vậy, trước sau vẫn bám theo gã không rời. Nhạc Chi Dương không khỏi hân hoan, bốc lấy một miếng thịt nướng ném sang cho nó. Ưng trắng ăn no xong liền nhắm mắt ngủ hờ. Tịch Ứng Chân quan sát con chim này, chợt hỏi:
- Diệp cô nương, Đông đảo nuôi ưng chừng bao lâu rồi?
Diệp Linh Tô suy nghĩ một lúc, trả lời:
- Trước khi ta đến Đông Đảo thì trên đảo đã có nuôi ưng rồi.
- Vậy thì đúng rồi! - Tịch Ứng Chân như vừa vỡ ra điều gì đó: - Thích gia nuôi ưng nhất định cách đây đã rất lâu, con ưng trắng này vốn là thần thú bảo vệ lối vào cổ mộ. Những động tác tiến lùi công kích của Hải Đông Thanh đều ngấm ngầm chứa đựng yếu tố võ học, vốn là do tổ tiên nhà nó được Thích gia dạy dỗ, về sau đời đời cứ nối tiếp học theo, trở thành bản năng thiên phú. Theo ta suy đoán, trước đây bầy ưng trong cổ mộ không chỉ có một con, nhưng về sau dòng giống tàn lụi dần, nên mới còn sót lại một con duy nhất này. Nếu như chúng ta đến chậm vài năm nữa, e rằng giống ưng trắng này đã bị tuyệt chủng sạch.
Nhạc Chi Dương thắc mắc:
- Tịch đạo trưởng, Phi Tuyết là đực hay là cái nhỉ?
Tịch Ứng Chân lắc đầu:
- Việc này ta cũng không biết.
Diệp Linh Tô ngắm nghía một lúc, khẽ giọng bảo:
- Là đực!
- Ồ, hay cho lão độc thân! - Nhạc Chi Dương vỗ tay cười to, hai mắt sáng rỡ: - Đợi ta mang mi về Trung Thổ rồi sẽ tìm cho mi một cô mái đẹp để phối giống, sau đó đẻ ra một bầy tiểu ưng, làm rạng danh cho dòng họ.
Tịch Ứng Chân vuốt râu phì cười, Diệp Linh Tô thì lại đỏ mặt nguýt:
- Cái gì mà ‘cô mái đẹp để phối giống’! Ngươi đến chết cũng không đàng hoàng được!
- Có gì mà không đàng hoàng? - Nhạc Chi Dương rung đùi đắc ý: - Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, chả lẽ cô không muốn tìm chồng hay sao?
Diệp Linh Tô mặt đỏ đến tận mang tai, vớ lấy một mái chèo huých gã, Nhạc Chi Dương vội giơ một mái chèo khác lên đỡ, hai người biến không gian trên thuyền nhỏ thành chiến trường, người qua kẻ lại, đỡ trên gạt dưới. Tịch Ứng Chân đương nhiên lúc này đành phải co đầu rụt cổ tránh né, Phi Tuyết cũng bị giật mình bay tuốt lên trời, tròn mắt nhìn cuộc đấu bên dưới, phân vân không biết có nên giúp đỡ chủ nhân hay không.
Đột nhiên, từ phía đảo Vô Song vọng đến một tiếng hét phẫn nộ, mọi người nhận ra chính là tiếng hét của Minh Đấu. Hóa ra lão đã phát hiện mình bị lừa, đành rống lên một tràng tức tối. Diệp Linh Tô khẽ chau mày, chợt vứt mái chèo sang bên, ưỡng người đứng thẳng, môi son hé mở, ngầm vận nội lực, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hú dài, âm thanh như xé gió bạt mây, liên miên dằng dặc, hệt như phượng hoàng so cánh đại bàng, cùng tiếng hét nọ hòa lẫn vút cao, lãng đãng giữa không gian biển trời, không hề rơi xuống thế hạ phong.
Một lúc sau, Minh Đấu chẳng còn cách nào khác đành ngừng âm thanh lại. Diệp Linh Tô cũng phất tay áo, uyển chuyển ngồi xuống. Cô dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trời cao bể rộng, nỗi phiền muộn tích tụ mấy ngày qua đã trôi đi sạch sẽ. Tịch Ứng Chân nhìn cô, khẽ gật đầu nghĩ: "Tiểu cô nương khí khái hơn người, chẳng kém mày râu, đáng tiếc thân là nữ nhi, tạo hóa sai lầm, nếu sinh phận nam nhi chưa chừng đã có thể làm nên chuyện lớn."
Ba người đều chất chứa tâm sự riêng trong lòng, con thuyền cứ thế tròng trành trôi về phía trước, bọn họ khi đói thì ăn lương khô, lúc khát lại uống nước sạch. Tịch Ứng Chân tu luyện "Triết Long Miên", hơn nửa thời gian là chìm vào mê man. Trong "Sơn Hà Tiềm Long Quyết" có ghi chép: Thích Ấn Thần là bậc thầy của hai nhà Phật-Đạo, tâm pháp "Triết Long Miên" vốn thoát thai từ "Hoa Sơn Thập Nhị Thụy Công" của đạo sĩ Trần Đoàn thời Ngũ Đại, năm ấy Trần Đoàn đắc đạo trong mộng, ẩn cư tại Hoa Sơn, ba năm không tỉnh giấc. Tịch Ứng Chân xuất thân nhà Đạo, tu luyện môn pháp này có hiệu quả thần kỳ, lúc mê man thân thể trơ như gỗ đá, hơi thở lúc có lúc không, thoạt nhìn chẳng khác nào người chết.
Nhạc Chi Dương bận rộn huấn luyện ưng trắng hòng tìm kiếm thuyền bè xung quanh. Cho dù nó đã có khả năng nhận biết vật tĩnh vật động, vượt qua cửa ải khó khăn nhất, thế nhưng để nhận ra những thứ chưa từng thấy trong đời như tàu bè vẫn không phải chuyện dễ dàng. Có lúc Phi Tuyết dẫn theo chiếc thuyền nhỏ đi suốt mười dặm hơn cũng không thấy gì khác lạ; khi thì tìm đến một vùng biển mới chả có thuyền to bè lớn ở đâu, chỉ thấy một con cá heo to dài như núi lẩn khuất qua lại dưới làn sóng biếc.
Cứ trôi bên đông dạt bên tây mãi như thế, chứng kiến thức ăn dần vơi cạn, Nhạc Chi Dương mất hết kiên nhẫn, lớn tiếng quát mắng chim ưng trắng. Lần này, ngược lại Diệp Linh Tô bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường, cô lạnh giọng bảo:
- Ngươi gấp làm gì? Gấp thì có thể thành công chắc? Hải Đông Thanh có tự ái của riêng nó, không thể tùy tiện mắng nhiếc như thế, bằng không một khi hùng tâm của nó bị kềm tỏa, ngày sau ắt sẽ trở nên so chân rụt cổ.
Nhạc Chi Dương nghe thấy lời này, đành nuốt mấy câu quở trách vào trong bụng, tiếp tục kiên nhẫn dạy bảo chim ưng. Nửa ngày lại trôi qua, ưng trắng từ phương xa bay trở về, lượn một vòng lớn trên đầu mọi người, ý bảo: "Phía kia có một chiếc tàu."
Mấy lần trước đây, Phi Tuyết cũng phát ra tín hiệu ưng ngữ như thế, nhưng khi đến gần thì nếu không phải cá lớn cũng là đá ngầm, khiến mọi người ai nấy đều hẫng hụt. Lần này Nhạc Chi Dương nửa tin nửa ngờ chèo về phía trước, đi chừng bảy tám dặm chợt thấy nơi chân trời phía xa từ từ hiện ra một cánh buồm trắng, dưới buồm là một chiếc tàu lớn, đang rẽ sóng tiến về Đông Nam.
Mọi người vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Diệp Linh Tô phát ra một tiếng réo dài, thu hút sự chú ý từ con tàu lớn. Nhạc Chi Dương thì gọi Phi Tuyết bay trở lại, để nó nghỉ trên vai gã, tận tình khao thưởng cho nó ăn thỏa thuê. Trải qua lần khen ngợi này, tin rằng khả năng nhận biết của nó về sau chắc hẳn sẽ gia tăng thêm một bậc.
Tịch Ứng Chân bị tiếng động lay tỉnh, ông ngồi dậy giương mắt nhìn ra, chỉ thấy con tàu nọ đang xoay đầu lại rồi từ từ tiến về bên này. Đột nhiên, ông quan sát thấy ký hiệu hắc ưng in trên cánh buồm, sắc mặt bỗng thay đổi, bật thốt lên:
- Thôi chết, là giặc Oa!
Nhạc Chi Dương nghe xong phát hoảng, giương mắt nhìn kỹ, mấy tên đàn ông đứng trên đầu tàu đều mặc áo thùng ống rộng, vắt đao dài chênh chếch, mái tóc chẻ làm ba, giữa búi tóc còn thấp thoáng lộ ra da đầu bóng nhẫy.
Lúc còn ở bến sông Tần Hoài, Nhạc Chi Dương đã sớm nghe qua ác danh của giặc Oa, biết rằng bọn chúng hoành hành bạo ngược vùng duyên hải, không chuyện ác nào không làm, không ngờ giữa đại dương mênh mông thế này lại gặp phải một tốp trong số chúng. Trong lòng gã quýnh quáng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Diệp Linh Tô sắc mặt dửng dưng, tỏ vẻ điềm nhiên như không, gã vội hỏi:
- Giờ phải làm sao đây?
- Có gì mà cuống? - Diệp Linh Tô liếc mắt nhìn gã, khẽ cau mày: - Đương nhiên là lên tàu rồi!
Nhạc Chi Dương chưa kịp hỏi tiếp thì con tàu của giặc Oa đã tiến đến gần. Bọn người Oa ở mũi tàu chỉ trỏ về phía chiếc thuyền nhỏ, xí xô xí xào một tràng gì đó, con tàu vẫn không giảm tốc, khí thế như một vách tường thành đổ ập đến.
Nhạc Chi Dương bấy giờ mới nhận ra ác ý của đối phương. Giặc Oa phen này chẳng phải định cứu người mà là muốn tìm cách húc chìm thuyền nhỏ, đợi cho ba người rơi xuống biển sẽ ra tay bắt giữ.
“Bọn chó má!” - Nhạc Chi Dương trong lòng rủa xả, dốc sức khua mái chèo, con thuyền rẽ sóng lướt nhanh ra ngoài hơn cả trượng, tàu Oa lướt sượt qua đuôi khiến cho con thuyền chòng chành lắc lư dữ dội. Nhạc Chi Dương khua khoắn mái chèo giữ cho thần thuyền ổn định lại, chợt nghe một tiếng quát trong trẻo cất lên, bóng trắng nhấp nháy, Diệp Linh Tô bay thẳng lên cao, hai chân đạp vào thành tàu, bún người nhảy lên khoang nhanh như một làn khói.
- Đạp Yến Kinh Long! - Tịch Ứng Chân buộc miệng khen: - Khinh công cừ thật!
Môn khinh công này Nhạc Chi Dương đã từng thấy Vân Thường sử dụng qua một lần, luận về độ mạnh mẽ tinh nhạy thì Vân Thường có phần vượt trội hơn nhưng nói đến độ uyển chuyển nhẹ nhành thì không bằng một góc của Diệp Linh Tô.
Bọn giặc Oa ban đầu giật mình, nhưng nhìn lại người vừa xuất hiện là một cô gái đẹp tựa thiên tiên, kẻ nào kẻ nấy đều động đến sắc tâm, liên tục phát ra những tràng cười tục tĩu, khoa chân múa tay xông thẳng đến. Còn chưa kịp đến gần, một bóng sáng bỗng lóe lên, hai kẻ đi đầu rách toạc cuống họng, ngã nhoài xuống đất. Mấy tên khác kinh hoàng biến sắc, ghìm chân nhìn lại, người con gái nọ mặt lạnh như tuyết, mắt sáng tựa sao, trường kiếm chĩa chếch xuống đất, một dòng máu đỏ theo đó chảy nhỏ giọt tí tách theo thân kiếm.
Đám giặc Oa rộ lên náo động, thi nhau tuốt gươm bạt kiếm, thảy đều rú lên phẫn nộ. Diệp Linh Tô phát ra một tiếng cười khẩy, dáng hình chuyển động, xông thẳng vào đám người nọ. Tên giặc Oa cầm đầu chỉ cảm giác một làn gió thổi phớt qua mặt, trường đao còn chưa chém xuống, phía trước ngực đã thấy lạnh toát, sức lực toàn thân bay biến, hắn ngã khuỵu tại chỗ, đầu ngoẹo sang bên chết tốt.
Đao người Oa chuyên dùng để băm bổ, lúc vung đao chặt xuống rất mất thời gian, sao có thể bì kịp với kiếm Thanh Li xuất nhập như chớp. Diệp Linh Tô vừa phất tay đã khiến cho một tên đổ gục, Oa đao rơi xuống bên cạnh mà chưa kịp chạm đến một chéo áo của cô, nhìn từ xa cứ như thể mây bay chớp lóe, phiêu dật rạng ngời, thần thái hiếm có, khiến người ta phải trầm trồ mê hoặc.
Diệp Linh Tô càng mỹ lệ bao nhiêu, đám giặc Oa càng khiếp đảm bấy nhiêu, chỉ thấy người con gái này nào phải người thường mà cứ như một hồn ma bóng quế, con người dẫu mạnh đến đâu cũng còn miễn may thắng được chứ yêu ma quỷ quái thì mấy ai có thể nắm chắc vượt qua?
"Phi Ảnh Thần Kiếm" lợi hại nhất chính là sử dụng trong lúc hỗn loạn, đám giặc Oa này cho dù dũng mãnh thiện chiến nhưng làm sao có thể đương cự nổi với thanh kiếm bất định vô chừng thế kia? Trong nháy mắt quá nửa đã gục ngã, chỉ còn sót lại hai ba tên giặc nhát gan hè nhau vứt bỏ Oa đao, co cẳng tháo chạy.
Còn chưa chạy được mười bước, Diệp Linh Tô hệt như một làn khói nhẹ, lướt đến trước mặt ba kẻ nọ. Thiếu nữ xinh đẹp như tiên nhưng ba tên người Oa này lại như trông thấy quỷ sứ đòi mạng, sợ đến nỗi hai gối mềm nhũn, ngã khuỵu xuống tại chỗ, liên tục dập đầu vái lạy. Diệp Linh Tô nhíu mày, giơ kiếm bảo:
- Đừng quỳ nữa, đứng dậy cả đi!
Ba tên nọ trông thấy cô ra hiệu liền run rẩy đứng dậy. Diệp Linh Tô lại ra dấu, ý bảo bọn chúng kéo hai người ở dưới con thuyền nhỏ lên.
Bọn người Oa lấy mạng sống làm đầu, nghe thế vội vã lấy dây móc ra kéo hai người Tịch-Nhạc lên trên tàu lớn. Tịch Ứng Chân lên đến sàn tàu, nhìn thấy xác chết đầy khoang, bất giác nhíu mày, chắp tay niệm:
- A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi!
Nhạc Chi Dương cũng thấy lạnh người, cười gượng gạo:
- Diệp cô nương, người chết sạch rồi lấy ai lái thuyền?
Diệp Linh Tô chỉ ba tên người Oa nọ:
- Bọn chúng chẳng phải người sao?
Nhạc Chi Dương đảo mắt nhìn sang, ba kẻ nọ mặt cắt không còn hột máu, lại quỳ sụp xuống khấu đầu lia lịa.
- Ngươi đi đâu đó?
Nhạc Chi Dương trình bày ý định của mình, Diệp Linh Tô đồng tình:
- Ta đi cùng ngươi.
Nhạc Chi Dương cười bảo:
- Cô đi rồi, ai lo cho Tịch đạo trưởng?
Tịch Ứng Chân bấy giờ tỉnh lại, nghe vậy liền nói:
- Nơi này kín đáo, trên đảo lại không có thú dữ, các ngươi cứ đi đi, không cần lo cho bần đạo.
Nhạc Chi Dương đành phải ưng thuận. Hai người sóng vai nhau lên đường, tìm đến vị trí bên dưới Phi Tuyết, còn chưa kịp tới gần, chợt nghe có tiếng người lố nhố, hai người bèn rón tay khẽ chân vạch bụi cây ra quan sát, chỉ thấy ngoài kia là một bãi cát dài lỏm ngỏm ghềnh đá, bọn người Xung đại sư đang ngồi trên một mỏm đá vây xung quanh một chiếc thuyền gỗ, tranh luận sôi nổi. Ván thuyền thoạt nhìn còn lẫn cả vỏ xanh, trên khoang chất đầy củ sen, hoa quả, ống nứa, khúc cây…
Hai người Nhạc-Diệp trông thấy tình hình trên, đều nghĩ thầm trong đầu: "Bọn chúng đóng thuyền, lẽ nào muốn rời khỏi đảo Vô Song?" Còn đang khó hiểu bỗng nghe Thích Vương Tôn càu nhàu:
- Bọn ta bỏ đi như vậy, còn đám người trên núi tính thế nào?
Xung đại sư nói:
- Qua một ngày một đêm, Tịch Ứng Chân có lẽ đã chết rồi, hai đứa nhóc kia dựa vào địa thế hiểm trở cố thủ, phỏng chừng cũng không còn cầm cự bao lâu nữa. Trên núi không thức ăn nước uống, chỉ có hai cái xác, thêm mấy hôm nữa chắc chắn tụi nó sẽ đói đến mức mê sảng. Khi con người sắp chết đói, vì sinh tồn sẽ bất chấp ăn luôn cả thi thể, đến chừng đó chúng ta dùng thức ăn kèm theo lời ngon tiếng ngọt, tụi nó nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Trúc Nhân Phong ho khan một tiếng, nói với giọng quái gở:
- Tuyệt lắm, đến lúc đó mỹ nhân họ Diệp sẽ rơi vào tay ta, nghĩ đến cảnh cả cơ thể nàng mềm oặt yếu ớt, ông đây có thể thỏa thích thương yêu nàng một phen.
Vừa nói, cơn tà dâm của hắn lại trỗi dậy, hai mắt sáng rỡ, thè lưỡi liếm láp. Thích Vương Tôn ở cạnh trông thấy cảnh đó liền bật cười hô hố.
Nhạc Chi Dương chỉ cảm thấy toàn thân Diệp Linh Tô rung lên bần bật, đưa mắt dõi sang, thiếu nữ đang cắn chặt môi, ánh nhìn tóe lửa. Nhạc Chi Dương sợ cô phát tác tại chỗ, vội vã nắm ống tay áo của cô giật giật. Diệp Linh Tô không thèm quay đầu lại, chỉ trừng trừng nhìn về phía trước, lồng ngực phập phồng thở mạnh.
Xung đại sư cũng cười vài tiếng phụ họa, lại nói:
- Tóm lại mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, tích trữ lương thực ổn thỏa, độ chừng khoảng năm ngày sau chúng ta có thể trở vể Trung Thổ.
- Năm ngày thì e rằng không đủ. - Minh Đấu lạnh lùng tiếp lời: - Dong thuyền trên biển còn phải xem ý trời thế nào nữa. Chỉ cầu gió yên biển lặng, đừng xảy ra rắc rối gì là ổn.
Mọi người nghĩ đến cảnh phong ba bất trắc, ai nấy đều ưu tư rầu rĩ. Trúc Nhân Phong nhướng mắt trông thấy Phi Tuyết, lập tức chửi mát:
- Con chim súc sinh này lại đến làm gì?
Nói xong, hắn nhặt một mảnh đá cuội ném mạnh lên trời. Phi Tuyết tung mình bay vọt lên, viên đá bay xẹt qua dưới chân. Xung đại sư chăm chú nhìn chim ưng trắng một lúc, chợt gọi cả bọn đem úp ngược thuyền xuống cát, sau đó nói nói cười cười bỏ đi.
Hai người Nhạc-Diệp len lén tìm về nơi ẩn nấp, cùng Tịch Ứng Chân bàn bạc thống nhất: “Bọn chúng nhổ cọc gỗ để chúng ta kẹt lại trên núi, giờ chúng ta cũng trộm thuyền ra biển, cho bọn chúng bị nhốt ở hoang đảo này.”
Mưu kế đã định, đợi đến nửa đêm, trước khi ba người xuất phát, Nhạc Chi Dương sai Phi Tuyết đi thám thính tình hình. Diệp Linh Tô sốt ruột hỏi:
- Nghe ngóng làm gì? Bọn chúng nhất định chẳng hay biết gì cả đâu!
Nhạc Chi Dương cười bảo:
- “Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền, đại ý hồi đầu bách niên nhân”(*), cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
(ND chú: nghĩa là: tính tình cẩn thận có thể xài thuyền cả vạn năm – mọi thứ đều chắc chắn; còn sơ suất thì lúc quay đầu nhận ra đã trăm tuổi - muốn sửa chữa đã quá muộn)
Đang nói, chợt thấy Phi Tuyết dưới bóng trăng đang bay mòng mòng lên xuống, báo hiệu phía trước có kẻ địch. Hai người dõi mắt nhìn nhau, thảy đều giật mình, con Hải Đông Thanh này không giống các loài chim bình thường khác, có thể quan sát nhận biết được vật thể lớn bé bất kể ngày đêm.
Hai người lấy cẩn trọng làm đầu, Diệp Linh Tô đi trước mở đường, Nhạc Chi Dương cõng Tịch Ứng Chân theo sau, đến ven khu rừng tùng cả nhóm liền giương mắt quan sát. Chiếc thuyền phía trước vẫn lật úp như cũ, trái phải không có ai, lại nhìn xem tình hình Phi Tuyết bên trên, thấy nó vẫn liên tục bay vờn lên xuống.
Ba người nín thở quan sát, đợi mãi một lúc sau, Diệp Linh Tô mất kiên nhẫn, đang định nhảy ra, Nhạc Chi Dương liền kéo tay áo cô lại, lắc đầu ra hiệu không nên, nhìn sang Tịch Ứng Chân thấy ông cũng xua tay quầy quậy. Thiếu nữ đành phải ngồi yên, hậm hực nghĩ bụng: "Nếu có người thì sao cả buổi vẫn không nghe động tĩnh?" Ngẩng đầu nhìn lên, chú ưng trắng lúc này đang đậu trên một ngọn cây, dáng vẻ vênh vênh tự đắc, vì thế cô lại nhủ thầm: "Cả chim ưng cũng đã ngừng bay, vậy chứng tỏ có ai khác đâu chứ? Mà nếu có chắc cũng chỉ là heo rừng ủi đất thôi." Nghĩ rồi, cô lại nhìn sang Nhạc Chi Dương, trong lòng cảm thấy khinh thường: "Tên tiểu tử gan chuột này thật là đáng chán."
Lại qua một lúc nữa, ánh trăng soi rọi về hướng tây, đêm đã quá canh ba, hàng cổ thụ cao thấp ven biển đổ ra những chiếc bóng dài âm u. Diệp Linh Tô đã quá sức chịu đựng, đang định đứng dậy, bất chợt trông thấy bóng người lay động, từ trong rừng cây xuất hiện hai kẻ bước ra, được bóng trăng chiếu rõ, chính là Xung đại sư và Minh Đấu. Thiếu nữ hoảng hốt giật mình, suýt nữa thì bật kêu thành tiếng, nhất thời ngẩn ra nhìn hai kẻ đó, trống ngực đập thình thịch.
Hai kẻ nọ im lặng một lúc, Minh Đấu hằn học trách:
- Hòa thượng, ngươi bảo ta đến đây mai phục, bảo rằng sẽ có điều ngạc nhiên thú vị, cớ sao ẩn núp cả buổi trời, bất ngờ thì không thấy đâu, chỉ thấy nửa đêm đi bán máu cho lũ muỗi.
Xung đại sư cười nhạt:
- Minh huynh chớ trách, là bần tăng đa nghi rồi. Không biết Minh huynh còn nhớ lúc leo lên vách núi đã bị con ưng nọ tấn công hay chăng?
Minh Đấu đáp:
- Thì nơi đó gần sát tổ ưng, con chim ấy vì bảo vệ tổ, hỏi sao không khỏi tấn công kẻ đến gần.
- Không hẳn đâu. - Xung đại sư chậm rãi lắc đầu: - Theo ta thấy mọi chuyển động ở con ưng trắng ấy đều dựa theo quy tắc, trưa hôm nay nó lại bay mòng mòng trên đầu chúng ta, ta ngờ rằng nó chịu sự sai khiến, đến rình mò động tĩnh.
Minh Đầu xùy một tiếng, cười lạnh:
- Thuật Ngự Ưng đúng là có trên đời thật, nhưng cho dù có là chim ưng nuôi tại nhà cũng phải mất chừng vài tháng mời thuần hóa được. Con ưng trắng kia hung hăng bất trị, vốn là chủng lạ hiếm có, mọi người đặt chân lên hòn đảo này cùng lắm chỉ được năm ngày, ta không tin nó chịu cúi đầu trước bất cứ ai!
- Minh huynh thứ cho ta nói thẳng. - Xung đại sư thở dài: - Từ lúc lên đảo đến nay, ta và huynh liên tục tính toán sai, đủ thấy đối thủ tài trí cao minh, thật sự không thể xem thường.
- Tài trí cao minh cũng vượt không qua một chữ "Đói"! - Minh Đấu phất tay áo xoay người đi, cười lạnh với Xung đại sư: - Đại hòa thượng, pho quyền kinh ấy ngươi xem đến đâu rồi?
Xung đại sư cười đáp:
- Đã xem qua sơ lược, vẫn chưa nghiên cứu kỹ.
Minh Đấu hừ một tiếng:
- Ngươi tốt nhất đừng giở trò, quyền kinh để ngươi bảo quản chỉ là kế hoạch tạm thời. Đợi đến khi lên bờ rồi, nhất định phải chép ra bốn bản, chúng ta mỗi người giữ một bản.
- Ý hay, ý hay! - Xung đại sư mỉm cười: - Minh huynh nếu không tin tưởng bần tăng, thôi thì chia quyền kinh này thành ba phần: Minh huynh, ta và Trúc lão đệ, mỗi người giữ một phần nhé?
- Vậy là tốt nhất! - Minh Đấu phất tay một cái: - Sau khi trở về, lập tức tiến hành.
Lão nói xong xoay người bỏ đi. Xung đại sư đứng lại dưới bóng trăng một thoáng, hồi sau y đột nhiên lướt nhẹ vào rừng, thoăn thoắt như quỷ mị.
Ba người chờ cho y đi khuất rồi mới dám thở hắt ra. Diệp Linh Tô liếc nhìn Nhạc Chi Dương, trong lòng vừa sợ vừa thầm khâm phục: "Tên tiểu tử này bình thường lỗ mãng bao nhiêu, thời khắc quan trọng lại bình tĩnh cơ trí bấy nhiêu.”
Chợt nghe Nhạc Chi Dương cười bảo:
- Minh Đấu lại bị mắc lừa rồi!
Diệp Linh Tô hiếu kỳ hỏi:
- Sao lại mắc lừa?
Nhạc Chi Dương nói:
- Tên lừa trọc chịu đem quyền kinh chia làm ba, nhất định đã đọc thuộc lòng hết pho quyền kinh này rồi. Minh Đấu có được một phần ba, e rằng cũng chỉ vô dụng mà thôi.
- Nhưng y có được bao nhiêu thời gian chứ? - Diệp Linh Tô hết sức nghi hoặc: - Tên lừa trọc vừa phải đóng thuyền, vừa phải chuẩn bị lương thực, y lại không có khả năng "vừa đọc nhớ ngay", sao có thể học thuộc cả pho quyền kinh được?
Nhạc Chi Dương mỉm cười không đáp, Tịch Ứng Chân lại thở dài:
- Diệp cô nương, bản lĩnh "vừa đọc nhớ ngay" trên đời này không phải không có.
Diệp Linh Tô bán tín bán nghi:
- Nếu có thể "vừa đọc nhớ ngay" như vậy, thế thì "Thiên Cơ Thần Công Đồ" chẳng phải cũng bị y học thuộc luôn rồi ư?
- Vậy thì chưa hẳn. - Tịch Ứng Chân từ tốn giải thích: - Thứ nhất, "Thiên Cơ Thần Công Đồ" bác đại tinh thâm, đọc sơ một lượt cũng mất mười ngày nửa tháng; thứ hai, hòa thượng khi đoạt được vật ấy, vốn đang đắc ý tự mãn, chưa từng nghĩ sẽ có ngày bị chúng ta lấy đi.
Ba người vừa nói vừa đi đến trước bãi ghềnh, lật ngửa thuyền trở lại rồi vận chuyển lương thực lên trên đó. Hai người Nhạc-Diệp khiêng chiếc thuyền men theo con đường mòn giữa bãi đá ra đến mé nước. Diệp Linh Tô ở lại trên thuyền, đợi cho Nhạc Chi Dương quay về cõng theo Tịch Ứng Chân xuyên qua bãi ghềnh, cùng lên thuyền gỗ rồi, lúc này thiếu nữ mới khua mái chèo chầm chậm hướng ra biển lớn.
Chèo khoảng nửa canh giờ, Nhạc Chi Dương bèn ra thay vị trí cho Diệp Linh Tô. Cứ tuần tự đổi tay chèo như thế mấy chập, bất giác phương đông chợt hửng sáng, mọi người dõi mắt nhìn ra, đảo Vô Song lúc này xa tít chân trời, chỉ còn lại một bóng dáng mơ hồ thảm đạm. Ban mai soi rọi xuống mặt biển, từng đợt sóng cả nhấp nhô lấp lánh, dào dạt xanh biếc như thể núi châu thành ngọc.
Diệp Linh Tô phụ trách quản lý thức ăn, trong ống nứa và thân cây chứa toàn nước ngọt, được ủ kín bởi lá sen. Diệp Linh Tô hớp một ngụm nước, vị mát rượi thấm vào đan điền, vừa nghĩ đến cảnh bốn tên ác nhân ấy hao tâm phí sức cả buổi cuối cùng lại để cho mình hưởng lợi, trong lòng cô liền dâng lên một niềm hả hê khó tả.
Chợt nghe một tiết kêu lanh lảnh trên bầu trời, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy Phi Tuyết đang hăng hái lượn vòng trên đầu. Nhạc Chi Dương giơ sáo ra vẫy vẫy, Phi Tuyết lập tức sà xuống đầu thuyền, giương mắt ngó lại,
Nhạc Chi Dương vốn cho rằng chim ưng trắng sẽ không chịu rời xa hòn đảo, nào ngờ nó trung thành đến vậy, trước sau vẫn bám theo gã không rời. Nhạc Chi Dương không khỏi hân hoan, bốc lấy một miếng thịt nướng ném sang cho nó. Ưng trắng ăn no xong liền nhắm mắt ngủ hờ. Tịch Ứng Chân quan sát con chim này, chợt hỏi:
- Diệp cô nương, Đông đảo nuôi ưng chừng bao lâu rồi?
Diệp Linh Tô suy nghĩ một lúc, trả lời:
- Trước khi ta đến Đông Đảo thì trên đảo đã có nuôi ưng rồi.
- Vậy thì đúng rồi! - Tịch Ứng Chân như vừa vỡ ra điều gì đó: - Thích gia nuôi ưng nhất định cách đây đã rất lâu, con ưng trắng này vốn là thần thú bảo vệ lối vào cổ mộ. Những động tác tiến lùi công kích của Hải Đông Thanh đều ngấm ngầm chứa đựng yếu tố võ học, vốn là do tổ tiên nhà nó được Thích gia dạy dỗ, về sau đời đời cứ nối tiếp học theo, trở thành bản năng thiên phú. Theo ta suy đoán, trước đây bầy ưng trong cổ mộ không chỉ có một con, nhưng về sau dòng giống tàn lụi dần, nên mới còn sót lại một con duy nhất này. Nếu như chúng ta đến chậm vài năm nữa, e rằng giống ưng trắng này đã bị tuyệt chủng sạch.
Nhạc Chi Dương thắc mắc:
- Tịch đạo trưởng, Phi Tuyết là đực hay là cái nhỉ?
Tịch Ứng Chân lắc đầu:
- Việc này ta cũng không biết.
Diệp Linh Tô ngắm nghía một lúc, khẽ giọng bảo:
- Là đực!
- Ồ, hay cho lão độc thân! - Nhạc Chi Dương vỗ tay cười to, hai mắt sáng rỡ: - Đợi ta mang mi về Trung Thổ rồi sẽ tìm cho mi một cô mái đẹp để phối giống, sau đó đẻ ra một bầy tiểu ưng, làm rạng danh cho dòng họ.
Tịch Ứng Chân vuốt râu phì cười, Diệp Linh Tô thì lại đỏ mặt nguýt:
- Cái gì mà ‘cô mái đẹp để phối giống’! Ngươi đến chết cũng không đàng hoàng được!
- Có gì mà không đàng hoàng? - Nhạc Chi Dương rung đùi đắc ý: - Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, chả lẽ cô không muốn tìm chồng hay sao?
Diệp Linh Tô mặt đỏ đến tận mang tai, vớ lấy một mái chèo huých gã, Nhạc Chi Dương vội giơ một mái chèo khác lên đỡ, hai người biến không gian trên thuyền nhỏ thành chiến trường, người qua kẻ lại, đỡ trên gạt dưới. Tịch Ứng Chân đương nhiên lúc này đành phải co đầu rụt cổ tránh né, Phi Tuyết cũng bị giật mình bay tuốt lên trời, tròn mắt nhìn cuộc đấu bên dưới, phân vân không biết có nên giúp đỡ chủ nhân hay không.
Đột nhiên, từ phía đảo Vô Song vọng đến một tiếng hét phẫn nộ, mọi người nhận ra chính là tiếng hét của Minh Đấu. Hóa ra lão đã phát hiện mình bị lừa, đành rống lên một tràng tức tối. Diệp Linh Tô khẽ chau mày, chợt vứt mái chèo sang bên, ưỡng người đứng thẳng, môi son hé mở, ngầm vận nội lực, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hú dài, âm thanh như xé gió bạt mây, liên miên dằng dặc, hệt như phượng hoàng so cánh đại bàng, cùng tiếng hét nọ hòa lẫn vút cao, lãng đãng giữa không gian biển trời, không hề rơi xuống thế hạ phong.
Một lúc sau, Minh Đấu chẳng còn cách nào khác đành ngừng âm thanh lại. Diệp Linh Tô cũng phất tay áo, uyển chuyển ngồi xuống. Cô dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trời cao bể rộng, nỗi phiền muộn tích tụ mấy ngày qua đã trôi đi sạch sẽ. Tịch Ứng Chân nhìn cô, khẽ gật đầu nghĩ: "Tiểu cô nương khí khái hơn người, chẳng kém mày râu, đáng tiếc thân là nữ nhi, tạo hóa sai lầm, nếu sinh phận nam nhi chưa chừng đã có thể làm nên chuyện lớn."
Ba người đều chất chứa tâm sự riêng trong lòng, con thuyền cứ thế tròng trành trôi về phía trước, bọn họ khi đói thì ăn lương khô, lúc khát lại uống nước sạch. Tịch Ứng Chân tu luyện "Triết Long Miên", hơn nửa thời gian là chìm vào mê man. Trong "Sơn Hà Tiềm Long Quyết" có ghi chép: Thích Ấn Thần là bậc thầy của hai nhà Phật-Đạo, tâm pháp "Triết Long Miên" vốn thoát thai từ "Hoa Sơn Thập Nhị Thụy Công" của đạo sĩ Trần Đoàn thời Ngũ Đại, năm ấy Trần Đoàn đắc đạo trong mộng, ẩn cư tại Hoa Sơn, ba năm không tỉnh giấc. Tịch Ứng Chân xuất thân nhà Đạo, tu luyện môn pháp này có hiệu quả thần kỳ, lúc mê man thân thể trơ như gỗ đá, hơi thở lúc có lúc không, thoạt nhìn chẳng khác nào người chết.
Nhạc Chi Dương bận rộn huấn luyện ưng trắng hòng tìm kiếm thuyền bè xung quanh. Cho dù nó đã có khả năng nhận biết vật tĩnh vật động, vượt qua cửa ải khó khăn nhất, thế nhưng để nhận ra những thứ chưa từng thấy trong đời như tàu bè vẫn không phải chuyện dễ dàng. Có lúc Phi Tuyết dẫn theo chiếc thuyền nhỏ đi suốt mười dặm hơn cũng không thấy gì khác lạ; khi thì tìm đến một vùng biển mới chả có thuyền to bè lớn ở đâu, chỉ thấy một con cá heo to dài như núi lẩn khuất qua lại dưới làn sóng biếc.
Cứ trôi bên đông dạt bên tây mãi như thế, chứng kiến thức ăn dần vơi cạn, Nhạc Chi Dương mất hết kiên nhẫn, lớn tiếng quát mắng chim ưng trắng. Lần này, ngược lại Diệp Linh Tô bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường, cô lạnh giọng bảo:
- Ngươi gấp làm gì? Gấp thì có thể thành công chắc? Hải Đông Thanh có tự ái của riêng nó, không thể tùy tiện mắng nhiếc như thế, bằng không một khi hùng tâm của nó bị kềm tỏa, ngày sau ắt sẽ trở nên so chân rụt cổ.
Nhạc Chi Dương nghe thấy lời này, đành nuốt mấy câu quở trách vào trong bụng, tiếp tục kiên nhẫn dạy bảo chim ưng. Nửa ngày lại trôi qua, ưng trắng từ phương xa bay trở về, lượn một vòng lớn trên đầu mọi người, ý bảo: "Phía kia có một chiếc tàu."
Mấy lần trước đây, Phi Tuyết cũng phát ra tín hiệu ưng ngữ như thế, nhưng khi đến gần thì nếu không phải cá lớn cũng là đá ngầm, khiến mọi người ai nấy đều hẫng hụt. Lần này Nhạc Chi Dương nửa tin nửa ngờ chèo về phía trước, đi chừng bảy tám dặm chợt thấy nơi chân trời phía xa từ từ hiện ra một cánh buồm trắng, dưới buồm là một chiếc tàu lớn, đang rẽ sóng tiến về Đông Nam.
Mọi người vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Diệp Linh Tô phát ra một tiếng réo dài, thu hút sự chú ý từ con tàu lớn. Nhạc Chi Dương thì gọi Phi Tuyết bay trở lại, để nó nghỉ trên vai gã, tận tình khao thưởng cho nó ăn thỏa thuê. Trải qua lần khen ngợi này, tin rằng khả năng nhận biết của nó về sau chắc hẳn sẽ gia tăng thêm một bậc.
Tịch Ứng Chân bị tiếng động lay tỉnh, ông ngồi dậy giương mắt nhìn ra, chỉ thấy con tàu nọ đang xoay đầu lại rồi từ từ tiến về bên này. Đột nhiên, ông quan sát thấy ký hiệu hắc ưng in trên cánh buồm, sắc mặt bỗng thay đổi, bật thốt lên:
- Thôi chết, là giặc Oa!
Nhạc Chi Dương nghe xong phát hoảng, giương mắt nhìn kỹ, mấy tên đàn ông đứng trên đầu tàu đều mặc áo thùng ống rộng, vắt đao dài chênh chếch, mái tóc chẻ làm ba, giữa búi tóc còn thấp thoáng lộ ra da đầu bóng nhẫy.
Lúc còn ở bến sông Tần Hoài, Nhạc Chi Dương đã sớm nghe qua ác danh của giặc Oa, biết rằng bọn chúng hoành hành bạo ngược vùng duyên hải, không chuyện ác nào không làm, không ngờ giữa đại dương mênh mông thế này lại gặp phải một tốp trong số chúng. Trong lòng gã quýnh quáng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Diệp Linh Tô sắc mặt dửng dưng, tỏ vẻ điềm nhiên như không, gã vội hỏi:
- Giờ phải làm sao đây?
- Có gì mà cuống? - Diệp Linh Tô liếc mắt nhìn gã, khẽ cau mày: - Đương nhiên là lên tàu rồi!
Nhạc Chi Dương chưa kịp hỏi tiếp thì con tàu của giặc Oa đã tiến đến gần. Bọn người Oa ở mũi tàu chỉ trỏ về phía chiếc thuyền nhỏ, xí xô xí xào một tràng gì đó, con tàu vẫn không giảm tốc, khí thế như một vách tường thành đổ ập đến.
Nhạc Chi Dương bấy giờ mới nhận ra ác ý của đối phương. Giặc Oa phen này chẳng phải định cứu người mà là muốn tìm cách húc chìm thuyền nhỏ, đợi cho ba người rơi xuống biển sẽ ra tay bắt giữ.
“Bọn chó má!” - Nhạc Chi Dương trong lòng rủa xả, dốc sức khua mái chèo, con thuyền rẽ sóng lướt nhanh ra ngoài hơn cả trượng, tàu Oa lướt sượt qua đuôi khiến cho con thuyền chòng chành lắc lư dữ dội. Nhạc Chi Dương khua khoắn mái chèo giữ cho thần thuyền ổn định lại, chợt nghe một tiếng quát trong trẻo cất lên, bóng trắng nhấp nháy, Diệp Linh Tô bay thẳng lên cao, hai chân đạp vào thành tàu, bún người nhảy lên khoang nhanh như một làn khói.
- Đạp Yến Kinh Long! - Tịch Ứng Chân buộc miệng khen: - Khinh công cừ thật!
Môn khinh công này Nhạc Chi Dương đã từng thấy Vân Thường sử dụng qua một lần, luận về độ mạnh mẽ tinh nhạy thì Vân Thường có phần vượt trội hơn nhưng nói đến độ uyển chuyển nhẹ nhành thì không bằng một góc của Diệp Linh Tô.
Bọn giặc Oa ban đầu giật mình, nhưng nhìn lại người vừa xuất hiện là một cô gái đẹp tựa thiên tiên, kẻ nào kẻ nấy đều động đến sắc tâm, liên tục phát ra những tràng cười tục tĩu, khoa chân múa tay xông thẳng đến. Còn chưa kịp đến gần, một bóng sáng bỗng lóe lên, hai kẻ đi đầu rách toạc cuống họng, ngã nhoài xuống đất. Mấy tên khác kinh hoàng biến sắc, ghìm chân nhìn lại, người con gái nọ mặt lạnh như tuyết, mắt sáng tựa sao, trường kiếm chĩa chếch xuống đất, một dòng máu đỏ theo đó chảy nhỏ giọt tí tách theo thân kiếm.
Đám giặc Oa rộ lên náo động, thi nhau tuốt gươm bạt kiếm, thảy đều rú lên phẫn nộ. Diệp Linh Tô phát ra một tiếng cười khẩy, dáng hình chuyển động, xông thẳng vào đám người nọ. Tên giặc Oa cầm đầu chỉ cảm giác một làn gió thổi phớt qua mặt, trường đao còn chưa chém xuống, phía trước ngực đã thấy lạnh toát, sức lực toàn thân bay biến, hắn ngã khuỵu tại chỗ, đầu ngoẹo sang bên chết tốt.
Đao người Oa chuyên dùng để băm bổ, lúc vung đao chặt xuống rất mất thời gian, sao có thể bì kịp với kiếm Thanh Li xuất nhập như chớp. Diệp Linh Tô vừa phất tay đã khiến cho một tên đổ gục, Oa đao rơi xuống bên cạnh mà chưa kịp chạm đến một chéo áo của cô, nhìn từ xa cứ như thể mây bay chớp lóe, phiêu dật rạng ngời, thần thái hiếm có, khiến người ta phải trầm trồ mê hoặc.
Diệp Linh Tô càng mỹ lệ bao nhiêu, đám giặc Oa càng khiếp đảm bấy nhiêu, chỉ thấy người con gái này nào phải người thường mà cứ như một hồn ma bóng quế, con người dẫu mạnh đến đâu cũng còn miễn may thắng được chứ yêu ma quỷ quái thì mấy ai có thể nắm chắc vượt qua?
"Phi Ảnh Thần Kiếm" lợi hại nhất chính là sử dụng trong lúc hỗn loạn, đám giặc Oa này cho dù dũng mãnh thiện chiến nhưng làm sao có thể đương cự nổi với thanh kiếm bất định vô chừng thế kia? Trong nháy mắt quá nửa đã gục ngã, chỉ còn sót lại hai ba tên giặc nhát gan hè nhau vứt bỏ Oa đao, co cẳng tháo chạy.
Còn chưa chạy được mười bước, Diệp Linh Tô hệt như một làn khói nhẹ, lướt đến trước mặt ba kẻ nọ. Thiếu nữ xinh đẹp như tiên nhưng ba tên người Oa này lại như trông thấy quỷ sứ đòi mạng, sợ đến nỗi hai gối mềm nhũn, ngã khuỵu xuống tại chỗ, liên tục dập đầu vái lạy. Diệp Linh Tô nhíu mày, giơ kiếm bảo:
- Đừng quỳ nữa, đứng dậy cả đi!
Ba tên nọ trông thấy cô ra hiệu liền run rẩy đứng dậy. Diệp Linh Tô lại ra dấu, ý bảo bọn chúng kéo hai người ở dưới con thuyền nhỏ lên.
Bọn người Oa lấy mạng sống làm đầu, nghe thế vội vã lấy dây móc ra kéo hai người Tịch-Nhạc lên trên tàu lớn. Tịch Ứng Chân lên đến sàn tàu, nhìn thấy xác chết đầy khoang, bất giác nhíu mày, chắp tay niệm:
- A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi!
Nhạc Chi Dương cũng thấy lạnh người, cười gượng gạo:
- Diệp cô nương, người chết sạch rồi lấy ai lái thuyền?
Diệp Linh Tô chỉ ba tên người Oa nọ:
- Bọn chúng chẳng phải người sao?
Nhạc Chi Dương đảo mắt nhìn sang, ba kẻ nọ mặt cắt không còn hột máu, lại quỳ sụp xuống khấu đầu lia lịa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook