Ninh Phỉ sửng sốt.
Trong đầu anh đột nhiên hiện lên hình ảnh Ninh Chinh sống một mình từ nhỏ, hắn không cha không mẹ cô đơn lẻ loi tự sinh tự diệt, biến thân cũng không bị thú nhân khi dễ, lập tức mềm lòng.

Những linh miêu khác chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, nhưng hiện tại hắn lại ở trước mặt anh.
Anh dùng sức xoa đầu mèo trắng lớn, cười nói: “Được được được, chỉ cần mày, chỉ cần mày thôi.”
Đột nhiên anh nhớ tới con mèo mà chị gái anh nuôi trước kia, tính khí nó ngang ngược, lại còn được cưng chiều.

Dù là mèo nhỏ hay chó nhỏ do chị anh mang về đều bị nó đuổi đi.
Có lẽ đấy là đặc tính của loài mèo chăng? Nhưng anh cũng không vội, hiện tại linh miêu mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, vừa mới trưởng thành, tính theo tuổi của thú nhân, anh vẫn còn mấy chục năm để sống.

Chờ tới khi đàn em của anb tìm được một cô hổ cái trước đã.
Nhận được lời hứa, Ninh Chinh vui mừng trong lòng.

Hắn dựa vào lồng ngực Ninh Phỉ, không ngừng cọ tới cọ lui, cổ họng phát ra tiếng ậm ừ dễ chịu.
Grừ..

Grừ…
Thật làm người ta điên đảo mà.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Phỉ bò ra khỏi ngực hổ trắng, đầu tiên là kiểm tra đồ vật cần mang ra biển, sau đó gãi cằm hổ trắng không muốn rời khỏi hắn.

“Bé Chinh, trông nhà cho thật kỹ nhé.”
Ninh Chinh luôn đến sườn núi, chờ khi linh miêu chạy đi mất hút, hắn mới buồn bã cụp đuôi quay trở về hang động.
Linh miêu không ở đây, hắn nhớ anh.

Trước lạ sau quen, Ninh Phỉ nhanh chóng tìm đồ ăn cho đến khi kho hàng trong không gian đầy hơn phân nửa thì mới dừng.

Anh đã đi xa hơn bãi biển ban đầu mười mấy cây số, ven biển có bao nhiêu hải sản như là cua cá sò hến đều bị anh nhặt lên.

Khi anh đang tính toán thời điểm tốt nhất để quay về thì một đám mây đen mang theo gió lớn từ đâu ập đến.
Đây là một cơn bão lớn hay là lốc xoáy vậy??
Ninh Phỉ, người quanh năm sống trên đất liền đã nhanh chóng tìm thấy cái khe đủ để cho bản thân tránh gió.

Lúc này anh không dám đi vào không gian, vì khi vào thì tình huống bên ngoài chỉ có thể dựa vào suy đoán của bản thân để tính, lỡ như lúc anh ra ngoài có gió lớn, cái thân thể nhẹ hều này có thể sẽ biến anh thành diều mất!
Trong nháy mắt mây đen đã bao phủ toàn bộ mặt biển!
Gió mạnh gào thét, mưa to tầm tã!
Ninh Phỉ cuộn tròn người thành cục bông, dựa vào vách núi.

Anh nhìn màn mưa vẫn rơi bên ngoài, thầm nghĩ là do ông trời cố tình đi? Mưa lớn như vậy, cảnh vật ngoài 3 mét không còn nhìn rõ được nữa.
Khi đang suy nghĩ về cơn mưa lớn ngoài kia, một con cá biển khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt anh!
Hở???
Con cá biển này cũng phải dài ít nhất 2 mét, lại còn vừa to vừa béo! Lớp vảy màu bạc bị mưa to tưới cho loang lổ, miệng cá dài và sắc nhọn đã bị gãy, nó nhảy lên trong đau đớn, mong muốn được trở về nơi biển lớn kia…..
Sao có thể để nó trở về biển được!!!
Ninh Phỉ kích động vươn móng vuốt bắt lấy vây cá, trực tiếp ném vào không gian!
Đây là cá đó! Đã bao lâu rồi anh chưa được ăn cá??
Cá biển ít xương, dù là hầm, nấu hay nướng ăn…
Nước miếng không kìm được mà trào ra.
Nhưng mà cá này là từ đâu chui ra? Ninh Phỉ cẩn thận ngước lên nhìn trời, thấy trên đấy có không ít bóng đen bị gió cuốn lên xoay tròn không ngừng, sau đó rơi thẳng xuống đất.
Đó là vòi rồng!!
Anh vội vàng lùi về sau, vươn hai chi móng vuốt lên ôm lấy tai! Là vòi rồng!
Đây chính là sự tồn tại còn khủng bố hơn cả bão, nếu không cẩn thận thì đừng nói mạng, ngay cả xác cũng khó giữ được!
Nước mưa chảy ngược vào khe lõm nho nhỏ nơi anh ẩn mình, Ninh Phỉ co móng vuốt nhìn ra bên ngoài, trong lòng nổi lên buồn bực.

Mưa như này không biết đến bao giờ mới tạnh, muốn anh không chết vì đói thì cũng chết đuối vì mưa? Liệu tộc linh miêu có coi việc bị nước mưa làm cho chết đuối là vĩ đại không?
Không được không được, bé Chinh vẫn còn ở nhà chờ anh!
Ninh Phỉ lấy từ không gian ra một cái vỏ sò, đem ra bên ngoài múc nước.


Múc tận nửa ngày mà không thấy bớt, anh liền dứt khoát tìm cái vỏ lớn nhất dựng ở cửa hang, bản thân thì tránh ở bên trong không ngừng run lên bần bật.

Không nói tới hiện tại, cho dù sống ở thế giới kia, thiên tai so với chiến tranh thì vẫn đáng sợ hơn!
Kể cả khi có cầm vũ khí tiên tiến bậc nhất, con người cũng không thể ngăn cản được cơn lũ bất ngờ ập đến hay là gió lốc cả!
Gió lớn cùng nước mưa rơi xuống mặt vỏ sò, phát ra tiếng lộp độp vang vọng, mưa nhỏ rơi vào từng cái lỗ làm lông linh miêu ướt đẫm nước mưa.

Ninh Phỉ hắt xì hai cái, cảm thấy lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.

Nếu biết mọi chuyện thành ra như vậy, anh sẽ để lại cho hổ trắng thêm nhiều thức ăn.

Nếu bản thân không thể quay về, không biết Bé Chinh có buồn hay không.

Không, nếu biết xảy ra chuyện như vậy, anh sẽ về sớm 1 ngày chứ không tham lam những thứ ở đây.

Tham lam có thể khiến người ta mất mạng……
Ninh Phỉ hối hận đến mức muốn cào tường!
Anh đứng trong làn nước lạnh băng không biết đã trôi qua bao lâu, tai đột nhiên run lên.

Không biết có phải là ảo giác hay không, anh cảm thấy tiếng mưa rơi cùng tiếng gió rít dần nhỏ đi.

Anh ló mặt ra sau vỏ sò nhìn khung cảnh bên ngoài, màn mưa quả nhiên đã nhỏ đi nhiều.
Gió lớn lạnh lẽo mang theo mây đen kéo đến hướng về phía nam, ánh mặt trời cuối cùng cũng len lỏi xuất hiện sau những tầng mây, ánh nắng chiếu xuống làm vạn vật như được khoác lên một tầng ánh sáng màu vàng.
Ninh Phỉ vội vàng chui ra khỏi cái lỗ đã cứu anh một mạng, anh bò lên nơi cao nhất, không tin vào mắt mình khi tận mắt chứng kiến hết thảy……
Lốc xoáy cuồn cuộn cuốn cùng mưa to gió lớn làm xáo loạn hết toàn bộ bãi biển và vùng biển lân cận, vô số loài cá, san hô và rong rêu dưới biển sâu đều trôi dạt lên bờ biển, những con mương bị xới tung lên, lộ ra các loại quả căng mọng ở sâu bên trong…..

Đồ ăn!!!!
“Ha ha ha ha ha ha!!!” Ninh Phỉ cười sung sướng.Cái này gọi là đại nạn ko chết tất có phúc về sau????

( ý là người vượt qua được nạn lớn, không chết, thì sau này sẽ gặp nhiều may mắn)
Nhìn xem, nhìn xem đi!!! Ông trời vậy mà lại chiếu cố anh, mang đồ ăn dự trữ cho mùa đông đưa tới cửa!!
Đây quả thực chính là bội thu, Ninh Phỉ nhìn chăm chăm về nơi có toàn cá cua, bản thân tận hưởng khoảnh khắc biến thành người giàu chỉ qua một đêm!
Biến thành người giàu thật nhanh!
Kho hàng không đủ chỗ chứa? Không sao cả, trong không gian vẫn còn rất nhiều chỗ! Đau lưng mỏi gối tê tay? điều quan trọng nhất trong thời điểm bội thu là gì?
Chính là thu hoạch thành quả gấp!!
Cua biển to bằng cái bồn tắm hiện đại, cá to cả nửa mét, san hô đỏ dài tận 1 mét, từng chùm rong biển to lớn, bãi biển có vô số cá biển cùng các loại sò hến!
Ngoài ra còn có những con rùa biển to khoảng 2-3 mét……
Những con rùa biển này không biết có ăn được hay không, tính đi tính lại, cho dù không thể ăn được, mai rùa cũng là một vật rất hữu dụng!
“Không có ăn không có mặc, sẽ có kẻ địch đưa lên trước, không có thương không có pháo, kẻ địch sẽ làm cho chúng ta…” Tâm tình Ninh Phỉ vui sướng ngân nga hát, mang thắng lợi trở về.

Anh nhớ hang động, nhớ đống lửa, nhớ chiếc giường và cả bé Chinh mềm mại như bông của anh.
Ngọn núi quen thuộc hiện ra trước mặt, Ninh Phỉ liền quẩy đuôi leo lên, tâm trạng vô cùng hưng phấn.

Bài hát này anh đã hát liên tục trong hai ngày, đủ để hiểu được tâm trạng anh tốt như thế nào.
Đột nhiên, một tiếng hổ gầm truyền vào lỗ tai anh!
Bé Chinh?
Bé Chinh đang gặp nguy hiểm!!
Ninh Phỉ dựng thẳng lông mao, anh nhanh chóng leo lên trên sườn núi, thấy cái đầu của hổ trắng ở rất xa cùng với một con lợn rừng lớn đang đánh nhau!
Con lợn rừng kia còn to lớn hơn hổ trắng, răng nanh dài tận 1 mét hung ác lộ ra bên ngoài, chứng minh rằng nó có thực lực rất mạnh! Hổ trắng hét lớn một tiếng rồi nhào lên, vươn móng vuốt hung hăng cào lên mặt con lợn rừng.

Lợn rừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, cúi đầu lao đến chỗ hổ trắng!
Ninh Phỉ ở dưới chân núi đầy gió, vội vàng chạy nhanh đến chiến trường rồi hóa thành hình người ngay tức khắc, từ trong không gian lấy ra cái chùy anh chế tạo từ vỏ sò rồi nhảy lên, đập lên đầu lợn rừng!
Lợn rừng lớn tiếng kêu rên, máu tươi văng ra tung tóe!
Ninh Phỉ nhân lúc này đánh vào mắt trái, làm mắt trái nó mù ngay lập tức!
Mù một bên mắt, lợn rừng liền tiến vào trạng thái điên cuồng, răng nanh lóe lên ánh đỏ của máu, xông tới chỗ Ninh Phỉ.
Ninh Phỉ đã từng đi bắt lợn rừng, nhưng đó là khi anh có vũ khí trong tay, hơn nữa lợn rừng kia cũng chỉ to bằng một nửa lợn rừng ở đây.

Con lợn rừng hung mãnh này tuy nhìn giống con heo bình thường, nhưng thực chất lại khác một trời một vực, nó không những có răng nanh sắc nhọn, mà tốc độ cũng không tầm thường, chưa kể nó thường cọ mình vào thân cây mỗi ngày, lớp lông được bao phủ một lớp nhựa lá cây khô, mấy thứ này tạo thành một lớp áo giáp thật dày trên người nó, Ninh Chinh thử cào xuống một cái, nhưng chỉ để lại mấy cái vết xước màu trắng trên da.
“Đánh mặt nó! Cào cổ nó!!” Ninh Phỉ gào to.

(Ditmetruyenwki)

Ninh Chinh đáp lại bằng tiếng hổ gầm! Người ngay lập tức đứng lên, chi trước nhào về phía lợn rừng, ở trên mặt nó cào ra ảo ảnh!
Nếu không phải là tình huống nguy cấp, Ninh Phỉ đã cười thành tiếng rồi!
Xem ta dùng tuyệt chiêu linh miêu cào đây!
Đầu lợn rừng bị cào thành một vũng máu, nó ngao ngao kêu, đột nhiên vung đầu, răng nanh dài quấn lấy hai chân trước của con mèo lớn trắng, trực tiếp ném đầu một con hổ dài hai mét ra ngoài!
“Bé Chinh!!” Ninh Phỉ sợ hãi!
Ninh Chinh là người bạn duy nhất từ khi anh xuyên vào thế giới này, ở chung thời gian lâu như vậy khiến cả hai như trở thành người nhà, anh sợ, sợ Bé Chinh bị thương!
Ninh Chinh ở trên mặt đất nhào lộn vài vòng rồi đứng lên, hướng về phía lợn rừng phát ra tiếng gầm khiêu khích!
Lợn rừng không phản ứng gì trước sự khiêu khích từ hổ trắng, hùng hổ phi tới hướng của Ninh Phỉ!
Ninh Phỉ linh hoạt né tránh, cây gậy trong tay đập lên lưng lợn rừng, khiến một góc vỏ sò bị thổi bay!
Không thể cứ tiếp tục như vậy được, con lợn rừng này cmn quá tàn bạo!!
Ninh Phỉ đi vị phong tao chạy trốn, hô to với Ninh Chinh đang muốn chạy lên: “Bé Chinh, tới chỗ đó đi!!” Anh chỉ vào một khối núi đá nhô lên cách đó không xa.
Ninh Chinh lại gầm lên một tiếng, hắn nhào lên há miệng ngậm lấy váy cỏ của Ninh Phỉ, trực tiếp ném người lên lưng, hai ba bước liền nhảy lên khối núi đá kia.
Lợn rừng ầm ầm đuổi theo như một chiếc xe tăng nhỏ, con mắt màu đỏ tươi ánh lên tia hung ác nhìn người đàn ông và con hổ trước mặt, móng vuốt to lớn của nó dậm xuống đất khiến sỏi đá bay tứ tung.

“Nhảy!” Ninh Phỉ gào to.
Hổ trắng mang theo linh miêu của hắn, nghiêng người nhảy xuống vách núi cao 5-6 mét!
Lợn rừng không nghĩ tới phía dưới là khoảng trống, lòng bàn chân nó trơn trượt, lục đục lăn xuống dưới, mắt ánh lên tia hoảng sợ!
Ninh Chinh trực tiếp cắn lợn rừng, mặc kệ nó có lăn lộn như thế nào cũng sống chết không thả.

Mà Ninh Phỉ, vì không thể nói lý với lợn rừng nên anh sử dụng cách thức tàn bạo là cho nó ăn hành!
Lợn rừng không biết là vì đau hay là vì ngạt thở, cuối cùng lại run rẩy vài cái, không nhúc nhích nữa.
Ninh Chinh buông miệng ra, khập khiễng đi đến bên cạnh, nằm sấp xuống liếm chân trước của mình.

Hắn bị răng nanh của lợn rừng cắt đứt, miệng vết thương to khoảng nửa mét, da cuộn lên, máu chảy nhuộm đỏ cả bộ lông trắng.

“Suy cho cùng cũng là đầu heo, mày thì có thể làm được gì!” Ninh Phỉ nớp nớp lo sợ lợn rừng sẽ sống lại, anh móc ra cái đao làm tử vỏ sò rồi dùng sức thọc vào cổ lợn rừng, lại móc ra cái bình gốm để thu máu nó: “Bé Chinh, buổi tối hầm huyết heo cho mày...” Anh vừa quay đầu lại, thấy vết thương của hổ trắng, tâm trạng liền đi xuống!
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Phỉ: Phải súc miệng cả trước và sau khi dùng cơm, biết không?
Bé Chinh: Meo~?
Ninh Phỉ: Cần phải súc miệng!!!!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương