Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu
-
Chương 35: Gặp lại nàng
Sau một hồi sắc mặt Vương Lăng trở nên hồng hào hơn. Tử Y Tiên thấy vậy lộ ve vui mừng chạy đến bên Vương Lăng. Vị thiếu nữ nữ giả nam trang kia cũng không bận tâm nhìn Tử Y Tiên nói:
-Tạm thời chỉ là khử chút độc. Phải liên tiếp khử độc 3 ngày liên tiếp mới hoàn toàn tiêu trừ hết độc dược. Mà ta còn có việc chỉ đánh mang hắn đi cùng thôi
-Chàng đang bệnh ngươi mang chàng đi thì chẳng phải bệnh tình thêm trầm trọng sao.
-Yên tâm ta không làm hại hắn hoàn toàn tự tin chữa khỏi cho hắn.
-Vậy ta đi với ngươi.
-Thế sao vậy còn người bên cạnh phòng kia thì sao ngươi định bỏ rơi hắn à. Đừng lo hắn khỏe ta trả hắn lại cho ngươi đồng thời hắn đã đồng ý làm việc cho ta, ta vẫn còn cần dùng hắn không hại hắn đâu.
-Được.
Nói xong thiếu nữ mang Vương Lăng cùng đoàn hộ vệ đi ra khỏi quán.
Một chiếc xe ngựa đang trên đường đi đến Bạch Đà Sơn. Một thanh niên đang ở trên chiếc xe gối đầu lên đùi một thiếu nữ.
-Ai. Ngươi đừng dậy đi chân ta mỏi lắm rồi.
-Cũng được. Ta cảm thấy khỏe hơn chút rồi. Ngồi một chút rồi chúng ta tiếp tục.
-Nếu không phải cần ngươi làm việc ta đã …
-Ngươi sẽ làm gì.
Thấy Vương Lăng cười nhìn mình thiếu nữ càng thêm hậm hực không thể nói gì.
5 ngày này nàng thay hắn trị thương, độc dược cũng tiêu trừ thế mà hắn vẫn giả bệnh kiếm cớ chiếm tiện nghi nàng, nàng cũng phải nhẫn nhịn vì còn cần hắn dạy nàng dịch dung còn vì thanh ma kiếm kia đã nhận Vương Lăng làm chủ, nàng không thể phát huy được chút nào ma thuật cùng khả năng của nó.
Vương Lăng lúc này vô cùng hài lòng sự phục vụ 5 ngày qua của Tô Dịch, nàng tự kêu như vậy nhưng có lẽ là tên giả.
Hắn muốn trả đũa việc bị nàng cho uống độc dược. Nàng cũng đòi hắn dạy cho nàng thuật dịch dung nhưng hắn chỉ hờ hững chỉ điểm chút ít chủ yếu đòi thêm tiện nghi cho thõa lòng. 5 ngày đi đường cuối cùng cũng tới Bạch Đà Sơn.
Hắn biết mục đích của Tô Dịch đến đây khác với hắn, nàng đến đây là vì muốn lấy trứng Bạch Mao Ưng, vì theo thông tin nhận được thì một nhóm dong binh đến đây trước đó đánh bắt Bạch Mao Ưng nhưng toàn đoàn gần như bị diệt, những người còn sống sót mang tin tức có trứng của con Bạch Mao Ưng đó, nếu có thể nuôi dưỡng một con Bạch Mao Ưng thì sau này cũng không sợ kẻ thù dù mạnh thế nào.
Bạch Mao Ưng là một ma thú khi trưởng thành thì là ma thú cấp 6, con Bạch Mao Ưng kia cấp 5 đã đánh giết cả một dong đoàn cấp B là cũng hiểu. Trứng của một con Bạch Mao Ưng giá trị liên thành cũng đủ để nuôi sống một gia tộc nhỏ sung túc cả đời mà hiện giờ Bạch Mao Ưng mẹ lại bị thương cơ hội đến lúc này vô số người ham muốn tranh dành.
Vương Lăng bước xuống xe nhìn ngó xung quanh thấy đã có một số đoàn người đóng trại ở đây.
Hầu hết đều đến vì một mục tiêu duy chỉ có hắn là không quan tâm, hắn đến là để lấy Bạch Linh hỏa diễm, Gia Nộ cho hắn biết ở đây có tồn tại loại hỏa diễm này, cách luyện đan của hắn khác biệt với nhiều luyện dược sư khác, cần phải có dị hỏa mới có thể học theo phương pháp của hắn.
Vương Lăng nhìn những người xung quanh nhận thấy linh lực mạnh hơn hắn nhưng không quá nhiều cũng chỉ hơn hắn một tiểu cảnh giới, hắn vẫn đối phó được.
Hắn chú ý gồm có một người choàng áo đen không thể nhìn ra linh lực cùng người đứng đầu một dong đoàn có linh lực khá cường đại. Nhưng tất cả cũng không thể vượt qua người của Tô Dịch, 4 hộ vệ của nàng đều là nguyên lực cảnh giới tùy tiện lấy ra một người cũng đủ bầm dập cả đám này.
Nhưng hắn biết những cường giả thực sự đang ở quanh đây không lộ diện, số lượng không ít. Vương Lăng cùng đoàn người không quan tâm mọi sự chú ý tập trung vào mà đi thẳng lên đỉnh núi.
Lúc này đoàn người kia cũng đi theo sau, đều có cùng một mục tiêu là trứng Bạch Mao Ưng, đợi người khác làm suy yếu nó cực điểm mà ngư ông đắc lợi, đây là suy nghĩ chung ở đây. Bỗng ngay sau đó cả đoàn người đều ngã quỵ xuống, khó khăn nhúc nhích đứng dậy, Vương Lăng nhìn Tô Dịch đang mỉm cười nhìn bọn người kia không bận tâm đi tiếp.
Vương Lăng tặc lưỡi nghĩ thầm tiểu yêu tinh này thật giảo hoạt, đợi đến khi gió thổi thuận chiều thả ‘Nhuyễn Hợp Hương’ ra làm những kẻ bám đuôi kia dính chưởng.
Quay đầu lại nhìn thì thấy có một số kẻ không bị dính tranh thủ cơ hội xử lý những kẻ kia, quay đầu nhìn hắn thấy vị áo choàng đen kia cũng bị dính, nhìn rõ hơn thì hắn nhận ra đó là ai, Hàn Bắc Nguyệt. Hắn cả kinh không quan tâm nhiều nữa chạy ngược lại tìm cứu nàng.
Những tên kia nhìn thấy dung mạo của Hàn Bắc Nguyệt cũng động tâm, khuôn mặt trở nên bỉ ổi như sói đói nhào đến. Hàn Bắc Nguyệt dù trúng độc nhưng còn sức tránh né ma trảo kẻ thù, vì loại hương liệu này quá đặc thù dù cho là nguyên lực cảnh giới cũng khó cảnh giác, nó có khả năng khóa linh lực trong khoản thời gian khá dài là một trong những bí pháp của Vạn Độc Môn.
Hàn Bắc Nguyệt lúc này cơ thể đã mất gần hết sức uể oải, quần áo rách nát, nàng không ngờ bản thân quá tự phụ tự ý đi trước tìm trứng Bạch Mao Ưng, nàng nghĩ với cảnh giới của nàng thì sẽ không có khó khăn gì nào ngờ giờ lại phải nằm trong ma trảo kẻ khác, nàng là một thánh nữ của Quang minh giáo hội từ nhỏ vẫn chưa có tiếp xúc bên ngoài nên những vấn đề nảy sinh bất ngờ nàng vẫn rất ngây ngô.
Đôi mắt ươn ướt nhắm lại, sức lực tự sát cũng không có đành phải đợi bị làm nhục.
Đợi một lát sau nàng chỉ nghe những tiếng la hét thảm thiết, mở mắt ra nàng thấy một nam nhân tuấn tú cầm trong tay trường kiếm chỉ là phàm cấp nhưng nó lại uyển chuyển nhẹ nhàng cướp đi sinh mạng từng kẻ trước mặt nàng.
Những dòng máu đỏ tươi chảy ra nhuộm đỏ cả thanh kiếm, ánh mắt lạnh lùng của một người nam nhân, những cách di chuyển lưu thoát có phần đẫm máu nhưng rất mạnh mẽ.
Trái tim của nàng đập nhanh khi thấy khuôn mặt người nam nhân kia, là Thiên Vũ của nàng. Nàng dậy lên một niềm vui sướng tột độ, cũng không nghi ngờ tại sao hắn lại ở đây chỉ biết hắn đã cứu nàng.
-Nương tử, nàng không sao chứ.
-Không sao. Cảm ơn ngươi.
-Ta là tướng công của ngươi, không cần cảm ơn.
Vương Lăng lấy áo choàng khoát lên người nàng sau đó bế nàng chạy đi trước sự ngỡ ngàng của nhiều người. Mọi người xung quanh không ngờ một người thanh niên chỉ 15 tuổi lại dễ dàng đồ sát nhiều người như vậy, một số kẻ có đồng bạn bị đồ sát thì truy đuổi hướng hai người.
Tô Dịch thì nghe rõ đối thoại của hai người thầm chửi hắn hoa tâm, phóng tình khắp nơi, thấy hắn chạy đi nàng cũng không bận tâm hắn bỏ đi, cử một người đi theo hỗ trợ tí nữa dẫn đường cho hắn, còn nàng thì tiếp tục đi tiếp.
Hàn Bắc Nguyệt nằm trong lòng của Vương Lăng không hề dãy dụa dù sao hắn cũng cũng là nam nhân của nàng. Chạy một khoảng thời gian dài nàng thấy mặt hắn lấm tấm mồ hôi định cươn tay giúp hắn nhưng nội tâm nàng là thiếu nữ ngại ngùng cũng không dám tiếp tục.
Vương lăng lúc này cũng không để ý đến biểu hiện của nàng, tinh thần tập trung tránh thoát những kẻ kia đang đuổi theo, sỡ dĩ hắn lúc nãy giải quyết địch nhân cũng là vì hắn ra đòn quá bất ngờ, sự tập trung của bọn chúng tập trung vào Hàn bắc Nguyệt nên cũng không khó giải quyết chứ nếu trực tiếp đối đầu hắn có khi chết không nghi ngờ, hắn cũng không sợ dù sao cũng có Tô Dịch sẽ không cho hắn chết.
Chạy đến một hang động gần đó, Vương Lăng đặt Hàn Bắc Nguyệt xuống, đưa cho nàng một viên đan dược là giải độc pháp bảo của Tô Dịch, Hàn Bắc Nguyệt cũng không do dự nuốt viên đan dược sau đó cố vận chuyển linh lực. Vương Lăng quay lưng đi người ra ngoài giải quyết những kẻ đuổi theo.
-Ngươi đi đâu
-Đi giải quyết kẻ địch bên ngoài.
-Ngươi cẩn thận. Lấy trong giới chỉ của ta Minh Dạ kiếm mà dùng, là vương khí cấp cao đấy.
-Được cảm ơn nàng.
Nói xong hắn nhanh chóng đi ra ngoài, gặp được kẻ địch hắn thu hút bọn chúng đi theo.
-Tạm thời chỉ là khử chút độc. Phải liên tiếp khử độc 3 ngày liên tiếp mới hoàn toàn tiêu trừ hết độc dược. Mà ta còn có việc chỉ đánh mang hắn đi cùng thôi
-Chàng đang bệnh ngươi mang chàng đi thì chẳng phải bệnh tình thêm trầm trọng sao.
-Yên tâm ta không làm hại hắn hoàn toàn tự tin chữa khỏi cho hắn.
-Vậy ta đi với ngươi.
-Thế sao vậy còn người bên cạnh phòng kia thì sao ngươi định bỏ rơi hắn à. Đừng lo hắn khỏe ta trả hắn lại cho ngươi đồng thời hắn đã đồng ý làm việc cho ta, ta vẫn còn cần dùng hắn không hại hắn đâu.
-Được.
Nói xong thiếu nữ mang Vương Lăng cùng đoàn hộ vệ đi ra khỏi quán.
Một chiếc xe ngựa đang trên đường đi đến Bạch Đà Sơn. Một thanh niên đang ở trên chiếc xe gối đầu lên đùi một thiếu nữ.
-Ai. Ngươi đừng dậy đi chân ta mỏi lắm rồi.
-Cũng được. Ta cảm thấy khỏe hơn chút rồi. Ngồi một chút rồi chúng ta tiếp tục.
-Nếu không phải cần ngươi làm việc ta đã …
-Ngươi sẽ làm gì.
Thấy Vương Lăng cười nhìn mình thiếu nữ càng thêm hậm hực không thể nói gì.
5 ngày này nàng thay hắn trị thương, độc dược cũng tiêu trừ thế mà hắn vẫn giả bệnh kiếm cớ chiếm tiện nghi nàng, nàng cũng phải nhẫn nhịn vì còn cần hắn dạy nàng dịch dung còn vì thanh ma kiếm kia đã nhận Vương Lăng làm chủ, nàng không thể phát huy được chút nào ma thuật cùng khả năng của nó.
Vương Lăng lúc này vô cùng hài lòng sự phục vụ 5 ngày qua của Tô Dịch, nàng tự kêu như vậy nhưng có lẽ là tên giả.
Hắn muốn trả đũa việc bị nàng cho uống độc dược. Nàng cũng đòi hắn dạy cho nàng thuật dịch dung nhưng hắn chỉ hờ hững chỉ điểm chút ít chủ yếu đòi thêm tiện nghi cho thõa lòng. 5 ngày đi đường cuối cùng cũng tới Bạch Đà Sơn.
Hắn biết mục đích của Tô Dịch đến đây khác với hắn, nàng đến đây là vì muốn lấy trứng Bạch Mao Ưng, vì theo thông tin nhận được thì một nhóm dong binh đến đây trước đó đánh bắt Bạch Mao Ưng nhưng toàn đoàn gần như bị diệt, những người còn sống sót mang tin tức có trứng của con Bạch Mao Ưng đó, nếu có thể nuôi dưỡng một con Bạch Mao Ưng thì sau này cũng không sợ kẻ thù dù mạnh thế nào.
Bạch Mao Ưng là một ma thú khi trưởng thành thì là ma thú cấp 6, con Bạch Mao Ưng kia cấp 5 đã đánh giết cả một dong đoàn cấp B là cũng hiểu. Trứng của một con Bạch Mao Ưng giá trị liên thành cũng đủ để nuôi sống một gia tộc nhỏ sung túc cả đời mà hiện giờ Bạch Mao Ưng mẹ lại bị thương cơ hội đến lúc này vô số người ham muốn tranh dành.
Vương Lăng bước xuống xe nhìn ngó xung quanh thấy đã có một số đoàn người đóng trại ở đây.
Hầu hết đều đến vì một mục tiêu duy chỉ có hắn là không quan tâm, hắn đến là để lấy Bạch Linh hỏa diễm, Gia Nộ cho hắn biết ở đây có tồn tại loại hỏa diễm này, cách luyện đan của hắn khác biệt với nhiều luyện dược sư khác, cần phải có dị hỏa mới có thể học theo phương pháp của hắn.
Vương Lăng nhìn những người xung quanh nhận thấy linh lực mạnh hơn hắn nhưng không quá nhiều cũng chỉ hơn hắn một tiểu cảnh giới, hắn vẫn đối phó được.
Hắn chú ý gồm có một người choàng áo đen không thể nhìn ra linh lực cùng người đứng đầu một dong đoàn có linh lực khá cường đại. Nhưng tất cả cũng không thể vượt qua người của Tô Dịch, 4 hộ vệ của nàng đều là nguyên lực cảnh giới tùy tiện lấy ra một người cũng đủ bầm dập cả đám này.
Nhưng hắn biết những cường giả thực sự đang ở quanh đây không lộ diện, số lượng không ít. Vương Lăng cùng đoàn người không quan tâm mọi sự chú ý tập trung vào mà đi thẳng lên đỉnh núi.
Lúc này đoàn người kia cũng đi theo sau, đều có cùng một mục tiêu là trứng Bạch Mao Ưng, đợi người khác làm suy yếu nó cực điểm mà ngư ông đắc lợi, đây là suy nghĩ chung ở đây. Bỗng ngay sau đó cả đoàn người đều ngã quỵ xuống, khó khăn nhúc nhích đứng dậy, Vương Lăng nhìn Tô Dịch đang mỉm cười nhìn bọn người kia không bận tâm đi tiếp.
Vương Lăng tặc lưỡi nghĩ thầm tiểu yêu tinh này thật giảo hoạt, đợi đến khi gió thổi thuận chiều thả ‘Nhuyễn Hợp Hương’ ra làm những kẻ bám đuôi kia dính chưởng.
Quay đầu lại nhìn thì thấy có một số kẻ không bị dính tranh thủ cơ hội xử lý những kẻ kia, quay đầu nhìn hắn thấy vị áo choàng đen kia cũng bị dính, nhìn rõ hơn thì hắn nhận ra đó là ai, Hàn Bắc Nguyệt. Hắn cả kinh không quan tâm nhiều nữa chạy ngược lại tìm cứu nàng.
Những tên kia nhìn thấy dung mạo của Hàn Bắc Nguyệt cũng động tâm, khuôn mặt trở nên bỉ ổi như sói đói nhào đến. Hàn Bắc Nguyệt dù trúng độc nhưng còn sức tránh né ma trảo kẻ thù, vì loại hương liệu này quá đặc thù dù cho là nguyên lực cảnh giới cũng khó cảnh giác, nó có khả năng khóa linh lực trong khoản thời gian khá dài là một trong những bí pháp của Vạn Độc Môn.
Hàn Bắc Nguyệt lúc này cơ thể đã mất gần hết sức uể oải, quần áo rách nát, nàng không ngờ bản thân quá tự phụ tự ý đi trước tìm trứng Bạch Mao Ưng, nàng nghĩ với cảnh giới của nàng thì sẽ không có khó khăn gì nào ngờ giờ lại phải nằm trong ma trảo kẻ khác, nàng là một thánh nữ của Quang minh giáo hội từ nhỏ vẫn chưa có tiếp xúc bên ngoài nên những vấn đề nảy sinh bất ngờ nàng vẫn rất ngây ngô.
Đôi mắt ươn ướt nhắm lại, sức lực tự sát cũng không có đành phải đợi bị làm nhục.
Đợi một lát sau nàng chỉ nghe những tiếng la hét thảm thiết, mở mắt ra nàng thấy một nam nhân tuấn tú cầm trong tay trường kiếm chỉ là phàm cấp nhưng nó lại uyển chuyển nhẹ nhàng cướp đi sinh mạng từng kẻ trước mặt nàng.
Những dòng máu đỏ tươi chảy ra nhuộm đỏ cả thanh kiếm, ánh mắt lạnh lùng của một người nam nhân, những cách di chuyển lưu thoát có phần đẫm máu nhưng rất mạnh mẽ.
Trái tim của nàng đập nhanh khi thấy khuôn mặt người nam nhân kia, là Thiên Vũ của nàng. Nàng dậy lên một niềm vui sướng tột độ, cũng không nghi ngờ tại sao hắn lại ở đây chỉ biết hắn đã cứu nàng.
-Nương tử, nàng không sao chứ.
-Không sao. Cảm ơn ngươi.
-Ta là tướng công của ngươi, không cần cảm ơn.
Vương Lăng lấy áo choàng khoát lên người nàng sau đó bế nàng chạy đi trước sự ngỡ ngàng của nhiều người. Mọi người xung quanh không ngờ một người thanh niên chỉ 15 tuổi lại dễ dàng đồ sát nhiều người như vậy, một số kẻ có đồng bạn bị đồ sát thì truy đuổi hướng hai người.
Tô Dịch thì nghe rõ đối thoại của hai người thầm chửi hắn hoa tâm, phóng tình khắp nơi, thấy hắn chạy đi nàng cũng không bận tâm hắn bỏ đi, cử một người đi theo hỗ trợ tí nữa dẫn đường cho hắn, còn nàng thì tiếp tục đi tiếp.
Hàn Bắc Nguyệt nằm trong lòng của Vương Lăng không hề dãy dụa dù sao hắn cũng cũng là nam nhân của nàng. Chạy một khoảng thời gian dài nàng thấy mặt hắn lấm tấm mồ hôi định cươn tay giúp hắn nhưng nội tâm nàng là thiếu nữ ngại ngùng cũng không dám tiếp tục.
Vương lăng lúc này cũng không để ý đến biểu hiện của nàng, tinh thần tập trung tránh thoát những kẻ kia đang đuổi theo, sỡ dĩ hắn lúc nãy giải quyết địch nhân cũng là vì hắn ra đòn quá bất ngờ, sự tập trung của bọn chúng tập trung vào Hàn bắc Nguyệt nên cũng không khó giải quyết chứ nếu trực tiếp đối đầu hắn có khi chết không nghi ngờ, hắn cũng không sợ dù sao cũng có Tô Dịch sẽ không cho hắn chết.
Chạy đến một hang động gần đó, Vương Lăng đặt Hàn Bắc Nguyệt xuống, đưa cho nàng một viên đan dược là giải độc pháp bảo của Tô Dịch, Hàn Bắc Nguyệt cũng không do dự nuốt viên đan dược sau đó cố vận chuyển linh lực. Vương Lăng quay lưng đi người ra ngoài giải quyết những kẻ đuổi theo.
-Ngươi đi đâu
-Đi giải quyết kẻ địch bên ngoài.
-Ngươi cẩn thận. Lấy trong giới chỉ của ta Minh Dạ kiếm mà dùng, là vương khí cấp cao đấy.
-Được cảm ơn nàng.
Nói xong hắn nhanh chóng đi ra ngoài, gặp được kẻ địch hắn thu hút bọn chúng đi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook