Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu
-
Chương 209: Đi vào phòng nào đây?
Tiến vào tửu điếm một lát, một tiểu hầu đã đợi hắn sẵn, nhìn qua Trầm Hương e ngại đôi chút nhưng như không muốn đợi quá lâu, đối với hắn cung kính nói:
- Vị thiếu gia này là Vương công tử?
Hắn gật đầu không biết thiếu nữ này muốn nói gì, biết được chắc rõ danh tính hắn nữ hầu liền vui vẻ nói:
- Nếu vậy xin công tử đi lối này, một vị tiểu thư đã đặt sẵn phòng chỉ chờ công tử gặp mặt.
- Vị tiểu thư nào?
Hắn ngó sang Trầm Hương dò hỏi chỉ thấy nàng ta lắc đầu xác nhận là không phải Lãnh Thiên Tố, điều này liền làm hắn khó lòng nén hiếu kỳ hỏi nữ hầu:
- Cho ta biết vị tiểu thư đó là ai vậy.
- Điều này tiểu nô cũng không rõ. Chỉ là vị tiểu thư kia có nói nếu công tử không tìm gặp thì vĩnh viễn đừng gặp lại nàng nữa.
- Ta biết rồi, ngươi lui ra đi.
Hầu nữ kia không đi mất đứng trên lầu đợi hắn như sợ hắn đi mất, Vương Lăng liền đau đầu mà suy nghĩ, nghe ngữ điệu kia thì trong đám nữ nhân hắn biết thì chỉ có thể là Hàn Bắc Nguyệt là quyết liệt thế mà thôi.
Giờ hắn phải đưa ra lựa chọn trước tiên đi vào phòng ai trước, Hàn Bắc Nguyệt hay Lãnh Thiên Tố?
Với tính khí của Hàn Bắc Nguyệt thì nếu biết hắn chọn nàng sau thì chả biết nàng ta sẽ trở mặt thế nào, mà hắn mới cùng Lãnh Thiên Tố mặn nồng không lâu làm sao nỡ làm nàng ta khổ tâm, đã thế còn cái cảm giác tội lỗi kia nữa.
Trầm Hương vừa nghe là biết nữ nhân kia với Vương Lăng quan hệ không tầm thường, là thị nữ từ nhỏ ở bên cạnh Lãnh Thiên Tố, tình cảm với vị tiểu thư của mình rất tốt thân như tỷ muội, nàng không cần biết quan hệ của Vương Lăng với nữ nhân kia ra sao, chỉ cần có thể giúp đỡ tiểu thư nàng giành được lợi ích là được rồi. Bỏ qua tâm lý thẹn thùng trước đó, Trầm Hương mạnh dạn nắm ống cánh tay hắn nói:
- Công tử nhất định phải đi gặp tiểu thư trước, vì công tử mà tiểu thư nhà ta ăn uống không ngon, cả ngày thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa lại lắm lúc nhìn áo bào của công tử nở nụ cười.
Nghe Trầm Hương nói vậy, hắn không ngừng cảm động suy nghĩ lại, quyết định trước tiên gặp Lãnh Thiên Tố rồi tính sau, dù sao nàng ta cũng là một nữ nhân hiểu chuyện, sẽ tự có cách giúp hắn nói rõ, với lại chắc là Hàn Bắc Nguyệt sẽ không biết hắn mới đi gặp nữ nhân khác đâu.
Đi lên lầu 4 cao nhất, nữ hầu kia liền đứng ngây trước cửa một phòng nhìn vào hắn nhún người nói:
- Công tử mau vào, tiểu nô vừa thông báo với vị tiểu thư bên trong.
- Ta biết rồi.
- Mong công tử hiểu cho, vị tiểu thư này đã ở đây đợi công tử 10 ngày rồi.
- Thật sự lâu như vậy.
Vương Lăng nghẹn ngào không thể nói, cả hai nữ nhân đều rất tình nghĩa làm ai buồn cũng không nỡ, hắn đau đầu vỗ trán suy nghĩ, Trầm Hương nhìn theo bóng lưng nữ hầu kia thầm rủa không biết điều, liếc ngang qua Vương Lăng nàng lạnh nhạt nói:
- Hi vọng công tử không để tiểu thư đợi quá lâu đi.
Dứt lời nàng liền đi tới sát phòng bên cạnh đi vào, rõ ràng cho hắn biết đây là phòng Lãnh Thiên Tố.
Ở bên ngoài nữ hầu kia đi ra liền cúi người hành lễ với nữ nhân trước mặt rất cung kính, nữ nhân này cũng không lạ mà là Ly Nhã. Nàng nhìn về phía phòng Hàn Bắc Nguyệt thở dài, không biết là vì sao nhìn trông rất phiền muộn.
Vương Lăng ngớ người nhìn giữa hai căn phòng cạnh nhau, một phòng bên trong là Hàn Bắc Nguyệt, một phòng là của Lãnh Thiên Tố. Rốt cuộc nên đi vào phòng nào trước. Nghĩ nhiều chả ích gì, hắn quyết định vào phòng Hàn Bắc Nguyệt trước.
Hắn đẩy cửa bước vào phòng Hàn Bắc Nguyệt, nàng thân trang phục trắng tinh, mái tóc vàng kim xả sau lưng óng ánh mềm mại như tơ vàng, khuôn mặt lãnh diễm mang theo sắc thái thánh khiết, tuy đã gặp nàng nhiều lần nhưng hắn khó lòng dừng ngắm nhìn nàng. Thấy hắn đứng chết chân tại chỗ ngắm bản thân mình không dứt, nếu là nam nhân khác nàng sớm đã đâm mù hai mắt hắn, nhưng vì đây là nam nhân của nàng nên thay vào đó, hai má nàng điểm hồng nhẹ, bờ môi nhương ra mắng nhẹ:
- Nhìn đủ chưa, còn không mau ngồi xuống.
- Làm sao mà đủ, ta chỉ muốn nhìn nàng mãi cả một đời.
- Biết rõ tính ngươi dẻo mồm.
Nhìn xem hôm nay Hàn Bắc Nguyệt mỉm cười xem ra tâm tính nàng khá tốt, cũng may hắn sớm đi vào, nhìn kỹ lại sẽ thấy nàng phủ một lớp trang điểm nhẹ làm nàng mị diễm mấy phần, hắn không khỏi thắc mắc tại sao trông hôm nay nàng lại nhìn như muốn hấp dẫn hắn. Bỏ qua chủ đích thật sự muốn rõ ràng, hắn hỏi khác:
- Nàng sao biết hôm nay ta sẽ tới đây.
- Tại sao ngươi nghĩ ta lại không biết.
Hắn liền nghĩ ngay tới nàng ta theo dõi hắn, thế nhưng nếu vậy thì nàng sẽ không cho hầu nữ đi thông báo cho hắn trực tiếp nói thì dễ dàng hơn, có lẽ nàng da mặt mỏng, dù sao thì với hắn việc này cũng không đáng bận tâm. Vương Lăng ngắm nhìn Hàn Bắc Nguyệt không mỏi mắt, có vẻ dạo này nàng lo nghĩ nhiều tuy kiều diễm thêm mấy phần nhưng sắc mặt có chút tiều tụy, làm nàng nhìn thêm yếu đuối khiến ai nhìn cũng thương tâm.
Hắn cũng cảm thấy nhói lòng, tuy nhìn nàng lạnh nhạt nghiêm nhị nhưng với hắn, nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương bình thường, cũng cần sự che chở của nam nhân. Hắn ân cần xới một bát canh yến cho nàng, mỉm cười ôn nhu:
- Trông nàng hơi ốm, nên bồi bổ thêm.
- Ta thật sự nhìn rất gầy sao.
Cảm nhận nhu tình từ ánh mắt hắn, lòng Hàn Bắc Nguyệt dịu lại, khuôn mặt đỏ hồng có chút vui sướng, tay tiếp nhận bát canh của hắn nhấp nhẹ. Vương Lăng ngắm nhìn nàng húp canh, một lát liền đứng bật dậy đi tới ngồi bên cạnh nàng, ôm chặt nàng vào lòng nói nhỏ:
- Nguyệt nhi, dù có chuyện gì thì cứ việc nói với ta, đừng bao giờ để trong lòng, ta có thể cùng nàng giải quyết.
Bất ngờ vì bị hắn ôm, cả người Hàn Bắc Nguyệt mềm nhũn, lời hắn nói làm nàng càng thêm hạnh phúc, lần đầu chủ động vòng tay sau lưng ôm chặt lấy hắn, ngữ điệu hỗn tạp:
- Với bản lĩnh của ta cần chàng giúp sao. Yên tâm, ta tự lo liệu được.
Cả hai tách ra, Hàn Bắc Nguyệt ngắm nhìn khuôn mặt hắn, không khỏi si mê, trước kia nàng chỉ từng nghĩ hắn nhìn thấy thân thể nàng nên cả hai mới có quan hệ, bây giờ trải qua thời gian tình cảm của nàng đối với hắn càng khác lạ, nhu tình càng đậm. Lần đầu hắn nhìn thấy nàng nở nụ cười dịu dàng, không khỏi rung động, Hàn Bắc Nguyệt nhìn hắn một hồi mới di dời ánh mắt nói:
- Lần này ta muốn nói ta phải rời đi.
- Nàng phải đi rồi sao.
- Mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa, ta còn ở lại làm gì.
Biết nàng có lý nhưng hắn không khỏi khó chịu, cứ lần lượt phải chia lìa nữ nhân thế này khiến hắn có cảm giác lạc lỏng, rồi sẽ có việc chẳng hay ho gì sẽ xảy ra. Biết rõ bản thân bây giờ không có tư cách làm chủ mọi thứ hắn cũng đành gật đầu, nhu hòa nói:
- Nếu vậy nàng cứ đợi ta, nhất định chúng ta sẽ sớm được động phòng hoa chúc.
- Đây có phải là chủ đích thật sự của chàng.
Hàn Bắc Nguyệt không khỏi xấu hổ liếc nguýt hắn, vừa nghĩ tới tình cảnh đó không khỏi có tia hạnh phúc, nàng liền tự hỏi bản thân đây là làm sao. Vương Lăng cũng không đùa nữa cùng nàng cười nói vui vẻ, trò chuyện thân mật, biết rằng sẽ sớm gặp lại nhưng không biết vì sao hắn lại có cảm giác bất an.
Ở cùng Hàn Bắc Nguyệt cũng khá lâu, hắn mới nhớ tới phòng bên cạnh đây còn Lãnh Thiên Tố kia, hắn khổ sở không thôi, để nàng ta đợi lâu như vậy thật là có tội. Thấy hắn chuyển sang im lặng, Hàn Bắc Nguyệt khó hiểu hỏi:
- Chàng đây là làm sao.
- Ta chợt nhớ bản thân có việc quan trọng chưa làm, bất quá với ta bây giờ so với nàng thì việc đó muộn làm cũng được.
- Nếu là việc quan trọng thì không cần phải trễ nãi, ta cũng muốn phải rời đi.
- Sớm như vậy.
Vương Lăng luyến tiếc không thôi, Hàn Bắc Nguyệt cảm động quan sát kỹ thân người hắn liền lắc đầu nói:
- Vốn ta đã phải rời đi từ sớm, nhưng vì chàng nên mới nén ở lại tới giờ.
- Nếu vậy để ta ở cùng nàng một lát.
- Chẳng phải chàng có việc quan trọng cần làm sao,ta không thích nam nhân không có trách nhiệm đâu.
- Như vậy ta liền đi đây, nàng cứ nghĩ nghơi đi, đừng nên vội vã quá làm gì.
Xác thấy Hàn Bắc Nguyệt gật đầu mỉm cười, Vương Lăng tâm tính có hơi tội lỗi, bản thân bỏ nàng đi gặp một nữ nhân khác, nhưng với hắn rõ ràng gặp Lãnh Thiên Tố là việc quan trọng cũng chả sai. Rời khỏi phòng ăn của Hàn Bắc Nguyệt hắn nhìn sang phòng bên cạnh, cả hai nơi đặt sát nhau như vậy có phải là ông trời đang trêu ngươi?
- Vị thiếu gia này là Vương công tử?
Hắn gật đầu không biết thiếu nữ này muốn nói gì, biết được chắc rõ danh tính hắn nữ hầu liền vui vẻ nói:
- Nếu vậy xin công tử đi lối này, một vị tiểu thư đã đặt sẵn phòng chỉ chờ công tử gặp mặt.
- Vị tiểu thư nào?
Hắn ngó sang Trầm Hương dò hỏi chỉ thấy nàng ta lắc đầu xác nhận là không phải Lãnh Thiên Tố, điều này liền làm hắn khó lòng nén hiếu kỳ hỏi nữ hầu:
- Cho ta biết vị tiểu thư đó là ai vậy.
- Điều này tiểu nô cũng không rõ. Chỉ là vị tiểu thư kia có nói nếu công tử không tìm gặp thì vĩnh viễn đừng gặp lại nàng nữa.
- Ta biết rồi, ngươi lui ra đi.
Hầu nữ kia không đi mất đứng trên lầu đợi hắn như sợ hắn đi mất, Vương Lăng liền đau đầu mà suy nghĩ, nghe ngữ điệu kia thì trong đám nữ nhân hắn biết thì chỉ có thể là Hàn Bắc Nguyệt là quyết liệt thế mà thôi.
Giờ hắn phải đưa ra lựa chọn trước tiên đi vào phòng ai trước, Hàn Bắc Nguyệt hay Lãnh Thiên Tố?
Với tính khí của Hàn Bắc Nguyệt thì nếu biết hắn chọn nàng sau thì chả biết nàng ta sẽ trở mặt thế nào, mà hắn mới cùng Lãnh Thiên Tố mặn nồng không lâu làm sao nỡ làm nàng ta khổ tâm, đã thế còn cái cảm giác tội lỗi kia nữa.
Trầm Hương vừa nghe là biết nữ nhân kia với Vương Lăng quan hệ không tầm thường, là thị nữ từ nhỏ ở bên cạnh Lãnh Thiên Tố, tình cảm với vị tiểu thư của mình rất tốt thân như tỷ muội, nàng không cần biết quan hệ của Vương Lăng với nữ nhân kia ra sao, chỉ cần có thể giúp đỡ tiểu thư nàng giành được lợi ích là được rồi. Bỏ qua tâm lý thẹn thùng trước đó, Trầm Hương mạnh dạn nắm ống cánh tay hắn nói:
- Công tử nhất định phải đi gặp tiểu thư trước, vì công tử mà tiểu thư nhà ta ăn uống không ngon, cả ngày thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa lại lắm lúc nhìn áo bào của công tử nở nụ cười.
Nghe Trầm Hương nói vậy, hắn không ngừng cảm động suy nghĩ lại, quyết định trước tiên gặp Lãnh Thiên Tố rồi tính sau, dù sao nàng ta cũng là một nữ nhân hiểu chuyện, sẽ tự có cách giúp hắn nói rõ, với lại chắc là Hàn Bắc Nguyệt sẽ không biết hắn mới đi gặp nữ nhân khác đâu.
Đi lên lầu 4 cao nhất, nữ hầu kia liền đứng ngây trước cửa một phòng nhìn vào hắn nhún người nói:
- Công tử mau vào, tiểu nô vừa thông báo với vị tiểu thư bên trong.
- Ta biết rồi.
- Mong công tử hiểu cho, vị tiểu thư này đã ở đây đợi công tử 10 ngày rồi.
- Thật sự lâu như vậy.
Vương Lăng nghẹn ngào không thể nói, cả hai nữ nhân đều rất tình nghĩa làm ai buồn cũng không nỡ, hắn đau đầu vỗ trán suy nghĩ, Trầm Hương nhìn theo bóng lưng nữ hầu kia thầm rủa không biết điều, liếc ngang qua Vương Lăng nàng lạnh nhạt nói:
- Hi vọng công tử không để tiểu thư đợi quá lâu đi.
Dứt lời nàng liền đi tới sát phòng bên cạnh đi vào, rõ ràng cho hắn biết đây là phòng Lãnh Thiên Tố.
Ở bên ngoài nữ hầu kia đi ra liền cúi người hành lễ với nữ nhân trước mặt rất cung kính, nữ nhân này cũng không lạ mà là Ly Nhã. Nàng nhìn về phía phòng Hàn Bắc Nguyệt thở dài, không biết là vì sao nhìn trông rất phiền muộn.
Vương Lăng ngớ người nhìn giữa hai căn phòng cạnh nhau, một phòng bên trong là Hàn Bắc Nguyệt, một phòng là của Lãnh Thiên Tố. Rốt cuộc nên đi vào phòng nào trước. Nghĩ nhiều chả ích gì, hắn quyết định vào phòng Hàn Bắc Nguyệt trước.
Hắn đẩy cửa bước vào phòng Hàn Bắc Nguyệt, nàng thân trang phục trắng tinh, mái tóc vàng kim xả sau lưng óng ánh mềm mại như tơ vàng, khuôn mặt lãnh diễm mang theo sắc thái thánh khiết, tuy đã gặp nàng nhiều lần nhưng hắn khó lòng dừng ngắm nhìn nàng. Thấy hắn đứng chết chân tại chỗ ngắm bản thân mình không dứt, nếu là nam nhân khác nàng sớm đã đâm mù hai mắt hắn, nhưng vì đây là nam nhân của nàng nên thay vào đó, hai má nàng điểm hồng nhẹ, bờ môi nhương ra mắng nhẹ:
- Nhìn đủ chưa, còn không mau ngồi xuống.
- Làm sao mà đủ, ta chỉ muốn nhìn nàng mãi cả một đời.
- Biết rõ tính ngươi dẻo mồm.
Nhìn xem hôm nay Hàn Bắc Nguyệt mỉm cười xem ra tâm tính nàng khá tốt, cũng may hắn sớm đi vào, nhìn kỹ lại sẽ thấy nàng phủ một lớp trang điểm nhẹ làm nàng mị diễm mấy phần, hắn không khỏi thắc mắc tại sao trông hôm nay nàng lại nhìn như muốn hấp dẫn hắn. Bỏ qua chủ đích thật sự muốn rõ ràng, hắn hỏi khác:
- Nàng sao biết hôm nay ta sẽ tới đây.
- Tại sao ngươi nghĩ ta lại không biết.
Hắn liền nghĩ ngay tới nàng ta theo dõi hắn, thế nhưng nếu vậy thì nàng sẽ không cho hầu nữ đi thông báo cho hắn trực tiếp nói thì dễ dàng hơn, có lẽ nàng da mặt mỏng, dù sao thì với hắn việc này cũng không đáng bận tâm. Vương Lăng ngắm nhìn Hàn Bắc Nguyệt không mỏi mắt, có vẻ dạo này nàng lo nghĩ nhiều tuy kiều diễm thêm mấy phần nhưng sắc mặt có chút tiều tụy, làm nàng nhìn thêm yếu đuối khiến ai nhìn cũng thương tâm.
Hắn cũng cảm thấy nhói lòng, tuy nhìn nàng lạnh nhạt nghiêm nhị nhưng với hắn, nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương bình thường, cũng cần sự che chở của nam nhân. Hắn ân cần xới một bát canh yến cho nàng, mỉm cười ôn nhu:
- Trông nàng hơi ốm, nên bồi bổ thêm.
- Ta thật sự nhìn rất gầy sao.
Cảm nhận nhu tình từ ánh mắt hắn, lòng Hàn Bắc Nguyệt dịu lại, khuôn mặt đỏ hồng có chút vui sướng, tay tiếp nhận bát canh của hắn nhấp nhẹ. Vương Lăng ngắm nhìn nàng húp canh, một lát liền đứng bật dậy đi tới ngồi bên cạnh nàng, ôm chặt nàng vào lòng nói nhỏ:
- Nguyệt nhi, dù có chuyện gì thì cứ việc nói với ta, đừng bao giờ để trong lòng, ta có thể cùng nàng giải quyết.
Bất ngờ vì bị hắn ôm, cả người Hàn Bắc Nguyệt mềm nhũn, lời hắn nói làm nàng càng thêm hạnh phúc, lần đầu chủ động vòng tay sau lưng ôm chặt lấy hắn, ngữ điệu hỗn tạp:
- Với bản lĩnh của ta cần chàng giúp sao. Yên tâm, ta tự lo liệu được.
Cả hai tách ra, Hàn Bắc Nguyệt ngắm nhìn khuôn mặt hắn, không khỏi si mê, trước kia nàng chỉ từng nghĩ hắn nhìn thấy thân thể nàng nên cả hai mới có quan hệ, bây giờ trải qua thời gian tình cảm của nàng đối với hắn càng khác lạ, nhu tình càng đậm. Lần đầu hắn nhìn thấy nàng nở nụ cười dịu dàng, không khỏi rung động, Hàn Bắc Nguyệt nhìn hắn một hồi mới di dời ánh mắt nói:
- Lần này ta muốn nói ta phải rời đi.
- Nàng phải đi rồi sao.
- Mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa, ta còn ở lại làm gì.
Biết nàng có lý nhưng hắn không khỏi khó chịu, cứ lần lượt phải chia lìa nữ nhân thế này khiến hắn có cảm giác lạc lỏng, rồi sẽ có việc chẳng hay ho gì sẽ xảy ra. Biết rõ bản thân bây giờ không có tư cách làm chủ mọi thứ hắn cũng đành gật đầu, nhu hòa nói:
- Nếu vậy nàng cứ đợi ta, nhất định chúng ta sẽ sớm được động phòng hoa chúc.
- Đây có phải là chủ đích thật sự của chàng.
Hàn Bắc Nguyệt không khỏi xấu hổ liếc nguýt hắn, vừa nghĩ tới tình cảnh đó không khỏi có tia hạnh phúc, nàng liền tự hỏi bản thân đây là làm sao. Vương Lăng cũng không đùa nữa cùng nàng cười nói vui vẻ, trò chuyện thân mật, biết rằng sẽ sớm gặp lại nhưng không biết vì sao hắn lại có cảm giác bất an.
Ở cùng Hàn Bắc Nguyệt cũng khá lâu, hắn mới nhớ tới phòng bên cạnh đây còn Lãnh Thiên Tố kia, hắn khổ sở không thôi, để nàng ta đợi lâu như vậy thật là có tội. Thấy hắn chuyển sang im lặng, Hàn Bắc Nguyệt khó hiểu hỏi:
- Chàng đây là làm sao.
- Ta chợt nhớ bản thân có việc quan trọng chưa làm, bất quá với ta bây giờ so với nàng thì việc đó muộn làm cũng được.
- Nếu là việc quan trọng thì không cần phải trễ nãi, ta cũng muốn phải rời đi.
- Sớm như vậy.
Vương Lăng luyến tiếc không thôi, Hàn Bắc Nguyệt cảm động quan sát kỹ thân người hắn liền lắc đầu nói:
- Vốn ta đã phải rời đi từ sớm, nhưng vì chàng nên mới nén ở lại tới giờ.
- Nếu vậy để ta ở cùng nàng một lát.
- Chẳng phải chàng có việc quan trọng cần làm sao,ta không thích nam nhân không có trách nhiệm đâu.
- Như vậy ta liền đi đây, nàng cứ nghĩ nghơi đi, đừng nên vội vã quá làm gì.
Xác thấy Hàn Bắc Nguyệt gật đầu mỉm cười, Vương Lăng tâm tính có hơi tội lỗi, bản thân bỏ nàng đi gặp một nữ nhân khác, nhưng với hắn rõ ràng gặp Lãnh Thiên Tố là việc quan trọng cũng chả sai. Rời khỏi phòng ăn của Hàn Bắc Nguyệt hắn nhìn sang phòng bên cạnh, cả hai nơi đặt sát nhau như vậy có phải là ông trời đang trêu ngươi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook