Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu
Chương 172: Giải quyết hắc ám pháp sư (1)

Bình tĩnh quan sát tình hình, tuy cả đám đệ tử đang sức cùng lực kiệt nhưng vẫn đang chống cự vô cùng quyết liệt, hắn không ra tay vội, dù là đồng môn nhưng tình hình này không thể cứ trượng nghĩa như phim được. Tùy tiện thả ra khói đỏ pháo hiệu, đây là trợ giúp có thể làm hiện tại của hắn rồi, còn phải xem đám đệ tử này vận khí thế nào.

Dương Tả cùng đám sư đệ bị bao vây vòng vây bởi đám pháp sư áo đen, gã hai mắt trừng to nhìn xác đồng môn dần dần biến thành thịt khô, vẻ căm phẫn cùng cực.

-Ta muốn thay những sư đệ này báo thù.

-Chết tới nới rồi còn cố ra vẻ.

Một tên pháp sư hắc ám cười lên tiếng, mấy tiếng cười tiếp tục vang lên làm Dương Tả hai răng cắn chặt, đám sư đệ đồng môn căm giận không thể tả. Vương Lăng ở đằng xa chỉ biết thở dài, dù khâm phục khí khái Dương Tả nhưng cũng chỉ vậy thôi nếu không có sơ hở thì lao vào tham chiến là tìm đường chết. Bỗng nhiên lúc này Dương Tả quay qua nhìn đám sư đệ đồng môn vẻ mặt kiên cường.

-Mau dùng Thái Ấp Liệt Dương Trận.

Vương Lăng nghe cảm thấy mơ hồ, có phải trận này dành cho mấy người "liệt dương"? Hắn nghĩ thế còn đám sư đệ bên kia nhìn nhau gật đầu, cả đám tản ra, 5 người tiến lên phía trước, 3 người thủ ra phía sau, Dương Tả ở trong tâm trận bên cạnh là hai đệ tử, một vầng sáng xanh lục tỏa ra, một trận bát đồ hiện ra tạo khí thế uy bức, cả đám hắc ám pháp sư liền nhận ra không ổn.

-Đừng để bọn chúng phát trận.

Những oán pháp chú được kích hoạt đem hàng loạt những bóng ma màu đen bay lượn lờ lao tới gần vô cùng kì dị. Ở bên kia trận pháp cũng kịp phát động xong, tạo ra một lớp lá chắn kiên cố ngăn chặn lại, bóng ma vừa tiếp xúc liền vị một ánh sáng màu xanh xóa xổ.

Cả hai bên dường như đang thi chịu sức bền, đến khi tình nhình bên Dương Tả dường như không thể chịu đựng hơn nữa, vài đệ tử ngã xuống bị đám hắc ám pháp sư công kích, Dương Tả thân bị thương cùng lắm chỉ có thể chống đỡ tạm thời.

Hai bên đang giao tranh thì lúc này từ bên trong rừng phóng ra liên tiếp mấy mũi tiễn găm vào lưng của đám pháp sư, mùi tên đi qua nhanh tuy chả mạnh bao nhiêu nhưng nếu chịu ăn thử thì biết tất cả lực đều bị dồn vào đầu mũi tên, tiển thuật lợi hại vô song, vài tên chết chưa kịp ngáp.

Đám pháp sư kinh hãi dừng công kích rút lui, lùi ra cẩn thận nhìn vào bên trong rừng. Hai đường bán nguyệt màu xanh đen xéo nhau chém thành hình chữ x lao vào đám pháp sư làm đám pháp sư mấy tên ngã xuống, tuy bọn chúng có thực lực nhưng là dùng những phương pháp tà đạo, đồng thời pháp sư sức lực so với linh lực giả khác nhau quá xa nên rất dễ chết yểu nếu không có phòng cụ. Đám đệ tử hưng phấn vì dường như có viện trợ, riêng Vương Lăng thì cảm nhận mấy chiêu thức kia khá quen mắt.

Đám pháp sư hắc ám này cũng rất bình tĩnh, lập tức tạo ra một lớp màn chắn màu đen. Không thể tiếp tục công kích tạo thành sát thương nữa, từ bên trong rừng đi ra một thiếu nữ tóc đen dài tới lưng, đôi mắt tinh túy sâu thẳm mị hoặc, da mặt sáng trong phản chiếu được cả ánh sáng, khuôn mặt xinh đẹp nhưng mang theo vài tia sát khí, cả người mặc một bộ đồ màu đen bó sát cơ thể hiện rõ đường cong hoàn mỹ.

Vương Lăng dĩ nhiên nhận ra nữ nhân này, trước kia từng gặp qua hai lần, Minh Lộ Lộ, bài danh thứ 8 Bát Đại tiểu thư, hắn cảm thấy khá là kỳ quái, đám pháp sư kia ai cũng phải là ma đạo sĩ cao đoạn, còn có cả pháp sư cảnh giới đạo sư, thế mà làm cách nào mà thiếu nữ này có thể ra chiêu kết liểu nhanh thế, cả Lĩnh Phong cũng khó làm được, nhìn cảnh giới nàng cũng mới chỉ là hóa linh đỉnh phong mà thôi. Đám pháp sư lập tức nhận ra nàng, khuôn mặt chúng từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng.

-Hóa ra là nữ nhân nhà ngươi, làm bọn ta khổ sở tìm kiếm bấy lâu, bây giờ mới chịu lộ mặt.

-Đám người các ngươi đừng mong sống sót, ta hôm nay sẽ trực tiếp trả thù.

Ánh mắt nàng hiện rõ nét băng lãnh, trong tay một thanh đao màu đen được trạm khắc tinh xảo, nhìn không ra phẩm chất cụ thể. Cả đám pháp sư ầm trầm bỏ ngơ cả đám đệ tử, nhìn chằm chằm Minh Lộ Lộ như muốn ăn tươi nuốt sống.

-Giao đồ ra đây, bọn ta còn cho ngươi còn đường khoái hoạt. Nếu không…

Chưa kịp nói xong thì loan đao trong tay Minh Lộ Lộ tạo ra một đường chém hoa mỹ dứt khoát trảm phăng cái đầu của kẻ kia, cả đám pháp sư chỉ biết há mồm kinh ngạc, Dương Tả cùng đám sư đệ đồng môn cũng phải rùng mình dừng ý nghĩ với nữ nhân này, nàng quá lãnh khốc rồi. Đám pháp sư lui ra, trong đó có vài linh lực giả ưu tiên lên trước giành thế chủ động.

-Nữ nhân không biết điều, ta thề phải cho ngươi hiểu thế nào là khổ.

-Đám tôm tép.

Minh Lộ Lộ không bận tâm đám người kia nói gì, hắc đao trong tay chém tới, tạo ra một vết nứt khổng bố ở giữa mặt đất sâu gần chục mét còn có tiếng xì xèo như dung nham bắn từ miệng núi lửa, mấy kẻ xui xẻo trên đường dường như chỉ còn chút huyết tương sót lại. Đám pháp sư kinh hãi chỉ tay nhìn vào thanh đao của nàng.

-Ngươi có thể sử dụng Hắc Viêm Xà Đao.

-Hừ, chẳng phải đây là thứ các ngươi muốn sao, ta đem tới rồi đấy.

Minh Lộ Lộ cười mỉm, nguyệt đao loạn kích khiến đám pháp sư phải rối loạn nhưng bọn chúng trải qua bao trận chiến làm sao mà dẽ chết như thế, cả đám tản ra những oán linh quỷ dị xuất hiện tứ phía dù cho Minh Lộ Lộ có bản lĩnh thế nào cũng không thể đối phó hết được.

Vương Lăng quay qua nhìn Tiểu U dặn kỹ.

- Ngươi ở đây coi chừng có kẻ tập kích, để ta lên trước.

- Chủ nhân cẩn thận.

- Khỏi lo.

Dương Tả ngây ngốc nhìn, không thể nghĩ ra một đệ tử vừa mới nhập môn mà lại lợi hại như vậy, hắn đang ngây ngốc nhìn thì bất chợt cảm giác có người xuất hiện bên cạnh, quay qua nhận ra là Vương Lăng, hắn vừa vui vừa an tâm. Vương Lăng mỉm cười đưa vài lọ thủy dịch trị thương cho mấy đệ tử nói.

-Sư huynh mau rời đi.

-Không được, ta phải giúp sư muội.

-Sư huynh yên tâm, Việc này cứ để đệ lo, bản lĩnh của đệ thì sư huynh cũng chứng kiến rồi tuyệt không thau kém nữ nhân kia.

Nghe lời hắn nói có đạo lý, Dương Tả gật đầu, Vương Lăng thấy gã hiểu thiệt hại trước mắt vui vẻ lại lấy ra một viên ngọc màu lục, bên trong viên ngọc có hiện lên mội chữ “Hồi”, Dương Tả thân là nội môn đệ tử bối phận cũng khá cao, dĩ nhiên nhận ra đây là thứ gì kinh ngạc nhìn Vương Lăng.

-Sư đệ sao lại có Hồi Tống Thạch.

-Là sư phụ cho đệ, sư huynh đừng hỏi nhiều cứ dùng đi. Ưu tiên thương thể các vị sư huynh kia trước.

-Sư đệ, cảm ơn đệ. Ta chắc chắn sẽ nhớ mối ân tình này.

-Sư huynh khỏi lo, ta chỉ là hoàn thành trách nhiệm của mình mà thôi.

Nhìn ra sự cảm kích trong ánh mắt Dương Tả, Vương Lăng cười thầm, hắn cũng không tốt như vậy vì vốn dĩ hắn giúp Dương Tả là vì Viên Tâm hội mới thành lập thế bạc người đơn nên mới phải tìm kiếm thêm người, Dương Tả là một sự lựa chọn tốt, huống chi Hồi Tống Thạch này là hắn lấy từ trong thạch thất Sở Thiền ra ngoài, đem phi tang cũng tốt. Vương Lăng nụ cười lập tức tắt đi nhìn Dương Tả nghiêm túc:

-Sư huynh mau về chữa thương, việc còn lại cứ để cho đệ lo.

-Được, ta sẽ kiếm thêm vài người đến giúp đệ.

-Như vậy cũng tốt.

Hắn vừa nói xong thì cũng phá vỡ Hồi Tống Thạch trong tay Dương Tả đang cầm, ánh sáng lóa lên, Dương Tả hấp tấp nắm lấy mấy đệ tử bị thương bên cạnh, lại đảo mắt qua nhìn những sư đệ nằm trên đất vẻ mặt bi thương.

-Sư đệ cẩn thận.

Vương Lăng gật gù nhìn đám Dương Tả rời đi mới an tâm, đám pháp sư kia tuy thấy ra là đám đệ tử rời đi nhưng không thể ngăn cản kịp. Vương Lăng liền mau chóng ẩn mình đi, biến hình thành một tên trong số đám người pháp sư choàng áo đen lẻn vào trong đội hình, vì cả đám người này mặc đồ giống nhau nên rất khó phân biệt.

Hắn cẩn thận dò xét đám người nhìn qua bên kia tình hình Minh Lộ Lộ không được tốt lắm, nàng bị vài vết cắt vào da làm lộ ra ngoài lớp da thịt trắng ngần đỏ ấm, nếu không phải có dị binh thì nàng đã sớm thất thủ, hắn phải há hốc mồm khi thấy hắc đao kia như long giao giữa trời sức mạnh kinh khủng, đem cây cối xung quanh biến thành than đen, quẩy đạp tạo gió mạnh như bão khiến ái ở gần phải bị cuốn phanh tạo ra tàn huyết. Minh Lộ Lộ tuy thân pháp uyển chuyển nhưng sơ hở lại nhiều, nếu không phải là quan nàng có hình dáng của một con hắc xà hung dữ thì đã sớm bị tấn công.

Hắn cũng không muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, cứ lo cho mình trước đã, muốn giúp người thì bản thân phải lo thân đi đã. Hắn đột nhập giữa vòng vây, hơn ba chục pháp sư giờ chỉ còn hơn hai mươi, hắn lui về tuyến sau nhìn một tên hắc ám pháp sư mỉm cười, gã pháp sư nhìn hắn tức giận.

-Ngươi cười cái gì, mau lên phía trước bắt yêu nữ kia lại, chúng ta mới có cơ hội thăng tiến.

-Ồ! Ta hiểu rồi.

Vương Lăng gật đầu, mau chóng trong tay lấy ra Lôi Chu kiếm, một ánh điện màu đen chạy xẹt ngang đầu gã pháp sư, đầu gã nằm lăn trên đất, bàn tay Vương Lăng xuyên qua ngực trái của gã lắc đầu than nhẹ.

-Cho ta một chút ít linh lực này cũng chả bỏ dính răng.

-Ngươi làm gì đó.

Nhận thấy một tên quay qua giết người phe mình có mấy tên kinh hãi tức thì đổi sắc lao đến phía hắn. Vì Vương Lăng sử dụng phương pháp biến hình của Hồ Tộc linh hoạt rất khó nhận biết, ai cũng phải bất lực vì thị lực rối loạn, hắn di chuyển như thiểm điện đi qua đi lại, biến qua biến lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương