Đường Gia Duệ suy nghĩ rồi nói, “Anh nghĩ em muốn ở trong kí túc xá.”

Lý Nhạc Manh cố tình bày ra vẻ mặt hung dữ, “Sao, thực sự không cho em ở đây?”

Đường Gia Duệ vội giải thích: “Đều không phải. Ý anh là môi trường cùng điều kiện ở trường có lợi cho việc học của em.”

Lý Nhạc Manh thầm bĩu môi nghĩ: ở đây cũng có thể học nha. Đối với meerkat nhỏ mà nói, yêu đương thì nhất định phải ở một chỗ với người yêu, tốt nhất là dính lấy nhau suốt cả hai bốn giờ.

Cậu mập mờ mà “Ừ” một tiếng, ánh mắt loé sáng.

Dĩ nhiên, cuối cùng meerkat nhỏ vẫn ở lại qua đêm.

Khi cùng nhau tắm, Lý Nhạc Manh nổi ý chơi đùa, hoá thành hình dạng meerkat nằm sấp lên thành bồn tắm. Đường Gia Duệ đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại trên người meerket nhỏ.

“Anh có sợ không?” Lý Nhạc Manh hỏi.

“Nhỏ như vậy, sao lại sợ.”

“Vậy nếu lớn sẽ sợ sao?”

Đường Gia Duệ lắc đầu cười, “Sẽ không, lông như nhung rất đáng yêu.”

“Nói vậy là thích meerkat.”

Đường Gia Duệ gật gật đầu, cười nói: “Hakuna matata[1].”

Lý Nhạc Manh vừa nghe được liền cười lớn, “Cái gì, anh vậy mà lại nghĩ tới nó à.”

Ôm nhau nằm trên giường, Lý Nhạc Manh không buồn ngủ, đem thân thế của mình nói cho Đường Gia Duệ nghe. Nhà cậu là meerkat di dân tới đây, hiện tại ở ven rừng tỉnh khác, có sản nghiệp của gia tộc, trong tộc con đàn cháu đống. Khi cậu thi đậu vào đại học Hương Đảo, đã cũng người trong nhà thảo luận chuẩn bị cho cuộc sống ở đây.

“Lúc đầu em nhận được tin trúng tuyển ở đây, lòng có chút sợ, vì cách nhà rất xa, lại không muốn ra khỏi cửa. Lo lắng không yên, thậm chí đã nghĩ tới việc từ bỏ, chuyển đến một trường gần nhà mà học, nhưng cuối cùng vẫn tới đây.”

Đường Gia Duệ vuốt mái tóc đen của Lý Nhạc Manh, nghe cậu kể chuyện.

Lý Nhạc Manh liền phấn chấn, “Khi em thấy được anh, em biết em lựa chọn tới đây là không sai.”

Đưa tay ôm Lý Nhạc Manh vào lòng, Đường Gia Duệ vỗ về gương mặt cậu, nghiêm túc nói: “Sống chung với anh đi, anh sẽ cố gắng hết sức chiếu cố em. Đợi khi em tốt nghiệp, ta cùng nhau quay về quê em, hướng người nhà em thỉnh cầu, để bọn họ đồng ý chuyện em sống cùng với anh.”

“Tốt a, được a.”

Qua thứ hai, Lý Nhạc Manh quay về trường báo danh, lúc đăng kí xong, cậu gặp Giang Như Hạo ở hoa viên. Trước đôi mắt sáng như đuốc của Giang Như Hạo, Lý Nhạc Manh vội cúi đầu…

“Hắc, không phải nói là ngày hôm qua tới sao, ca đi kí túc xá tìm ngươi, nhưng ngươi không ở đó. Ngươi không về kí túc xá, đi lêu lổng nơi nào?”

“Ta…”

Giang Như Hạo duỗi tay đặt lên vai Lý Nhạc Manh, nửa tươi cười nửa uy hiếp cậu, bên tai cậu nhẹ giọng nói: “Ngươi thành thành thật thật nói rõ cho ca.”

“Đường nói, muốn sống cùng nhau.”

Lý Nhạc Manh tưởng rằng Giang Như Hạo nghe được điều này sẽ kinh ngạc với quyết định sống chung của hai người, kết quả Giang Như Hạo hoàn toàn không bất ngờ với việc sống chung, mà lên giọng trừng mắt nói: “Đường!”

“Ta, ta gọi anh ấy là Đường, có gì sai sao?”

Giang Như Hạo lắc đầu thở dài, “Đều không phải, ca nghĩ khinh bỉ ngươi…”

“Chúng ta thích là được rồi.”

“Được rồi. Vậy ngươi có thể chiếu cố người của ngươi, ca cũng an tâm. Theo Đường nhà ngươi sống thật tốt đi.”

Làm xong thủ tục nhập học, Lý Nhạc Manh lại nhớ tới Đường gia. Anh đã đem chìa khoá nhà mới đưa cho cậu, từ nay về sau cậu có thể tự do lui tới.

Buổi tối, Đường Gia Duệ ở phòng sách viết đông viết tây, Lý Nhạc Manh cầm sách giáo khoa ngồi bên cạnh anh, tựa đầu vào lưng anh. Cậu nói: “Đường, học kì này em sẽ không ở kí túc xá nữa.”

Đường Gia Duệ dừng tay suy nghĩ, “…Vẫn nên ở đó.”

“Vì sao? Anh không cho em ở đây?” Lý Nhạc Manh cố hỏi.

“Không được nói nữa, bị phát hiện sẽ không tốt lắm đâu.”

Lý Nhạc Manh thầm nghĩ: ai sẽ để ý a, hơn nữa, đàn anh Giang Như Hạo đã sớm biết chuyện của bọn họ.

Sự thật chứng minh, “Tạm thời buổi tối vẫn nên về kí túc xá đi” lời này là Đường Gia Duệ nói, phá vỡ câu này cũng là anh. Lưu luyến thế giới hai người ngọt ngào, đêm nay, Đường Gia Duệ không có đề cập đến chuyện Lý Nhạc Manh phải quay về kí túc.

Một ngày nào đó, hai người nói chuyện tình cảm, Lý Nhạc Manh không nhịn được nói: “Nhìn xem, em đã nói ở kí túc xá và vân vân căn bản đều không cần thiết đi.”

Đường Gia Duệ tỏ vẻ đồng ý: “Ừ, nói cũng phải.”

“Còn có chi phí kí túc xá. Nếu ban đầu nghe anh thì đã tốn tiền rồi.”

Đường Gia Duệ gãi đầu cười cười, “Hắc…”

“Em xem đây là nhà em nga.”

“Đương nhiên rồi.”

Lý Nhạc Manh cố tình nói: “Mọi chuyện trong nhà đều do em làm chủ.”

Vô cùng cam tâm tình nguyện Đường Gia Duệ nói: “Đương nhiên.”

Lý Nhạc Manh nở nụ cười, lại cố tình nói: “Meerkat cũng không dễ chăm sóc đâu.”

Đường Gia Duệ cười nói: “Anh sẽ cố gắng.”

Lý Nhạc Manh vừa nghe thế liền nói: “Cố gắng có khi cũng không làm được.”

Đường Gia Duệ hứa hẹn: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”

Lý Nhạc Manh cười hỏi: “Nếu như hai chúng ta có tranh chấp, phải làm sao đây? Sẽ nghe theo ai?”

Đường Gia Duệ suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói: “Hakuna matata.”

“Này, Đường, anh không thể như vậy, chơi xấu a…”

———

Tác giả nói ra suy nghĩ:

Cái kết tương đối ngắn.

Hôm nay 2/2 âm lịch, là ngày long đài đầu[2], qua năm mới, tháng giêng cũng đã trôi qua, một năm mới lại bắt đầu. ^-^

Chúc mọi người một năm mới luôn bình an hạnh phúc. XD

———

[1] Hakuna matata là từ của nước Swahili (Bantư-Đông Phi) mang ý nghĩa là vui chơi, đừng lo lắng gì, hãy vui vẻ quên đi hết mọi sầu lo (There are no worries here), còn được sử dụng trong tiếng anh như No problem. Đường Gia Duệ nói đến nhân vật Timon trong The Lion King.

[2] Hay còn gọi là ngày “nhị nguyệt nhị” ở Trung Quốc, ngày rồng ngẩng đầu, 

—Hết—

Uyên: Đã xong bộ đầu tiên rồi, không phải là đoản văn nha, vui quá đi ΦωΦ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương