Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt
-
Quyển 4 - Chương 9
Tự nhận lần nói chuyện trong thư phòng là thổ lộ tình cảm, cả hai đã hiểu rõ cảm tình của nhau, lại phát hiện nam nhân kia vẫn giống như tảng đá, một bộ quân tử chính trực, tình yêu cũng cần lễ nghĩa, điều này làm Mạc Ngữ Phi thực sinh khí – y rốt cuộc phải nhẫn cho đến bao giờ! Sẽ không bị nghẹn đến phát bệnh luôn đi!
Trầm Sở Hãn lại dẫn Mạc Ngữ Phi đi tái khám, Lãnh Tinh Hồn kiểm tra chân bị thương của Mạc Ngữ Phi, lúc này không băng bó cho Mạc Ngữ Phi nữa, “Đã lành hẳn. Thời gian tới không cần đi bộ nhiều, chân này cũng không được dùng sức quá độ. Hiện tại tản bộ có hay không vẫn được. Đừng nôn nóng, sau mấy ngày nữa, xương mắt cá chân của cậu sẽ khôi phục giống như trước.”
“Thật không?”
“Đương nhiên.”
Có thể giống như trước. Mạc Ngữ Phi cực kỳ cao hứng.
Tin tốt đến liên tiếp. Chiều hôm sau khi Trầm Sở Hãn về nhà, Mạc Ngữ Phi đang chân trần ngồi trên sofa xem TV. Thấy Trầm Sở Hãn bước vào, Mạc Ngữ Phi có chút ngoài ý muốn, Trầm Sở Hãn cư nhiên hôm nay tan sở sớm, hôm nay trời bão sao?
“Tìm được cậu ta rồi!” Trầm Sở Hãn cao hứng nói với Mạc Ngữ Phi.
Mạc Ngữ Phi xụ mặt không để ý đến.
“Dịch Thừa Phong, tìm được rồi!”
“Cái gì?” Mạc Ngữ Phi lập tức nhảy dựng lên.
“Cuối cùng cũng tìm được, cậu ta rất khoẻ.” Trầm Sở Hãn tươi cười như hoa.
Dịch Thừa Phong còn sống! Cậu ta còn sống! Mạc Ngữ Phi cực kỳ vui vẻ. Đã nhiều ngày nay, y vẫn lo lắng cho Dịch Thừa Phong, rất lo cậu ta sẽ bị đám hồ tộc yêu thú giết hại. Y không có năng lực tìm Thừa Phong, lại biết rất rõ chuyện này y không thể kiểm soát được. Bây giờ biết Dịch Thừa Phong còn sống, thật sự là quá tốt.
“Tôi dẫn cậu đi gặp cậu ta.”
“Cậu ta đang ở đâu?” Mạc Ngữ Phi hỏi.
“Ở chỗ Lãnh Tinh Hồn.”
“Âm dương sư đại nhân…”
“Chính Lãnh Tinh Hồn đã giúp tôi tìm cậu ta, vừa tìm được liền mang cậu ta về bệnh viện sủng vật, cậu ta ở chỗ đó an toàn hơn.”
“Chúng ta mau đi đi.”
Chạy tới bệnh viện sủng vật, nhìn thấy Dịch Thừa Phong tuy gầy yếu nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, Mạc Ngữ Phi mừng mừng tủi tủi. Trầm Sở Hãn cùng những người khác đều rời khỏi phòng khách nhỏ trên lầu một, để hai người họ hảo hảo nói chuyện. Không có cái ôm lâu ngày xa cách, không có nước mắt, Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong nhìn nhìn nhau, sau đó cùng hỏi một câu, “Có khoẻ không?”. Nam nhân từ nhỏ đã lăn lộn trong hắc đạo, không cần sự ôn nhu vô dụng, còn sống, chính là tất cả.
“Tôi rất tốt.” Mạc Ngữ Phi đáp.
“Nghe nói chân của cậu…”
“Hiện tại đã lành rồi.” Mạc Ngữ Phi đưa chân ra, sau đó đi vài bước cho đối phương xem.
“Trong khoảng thời gian này, cậu trốn ở đâu vậy?” Mạc Ngữ Phi muốn biết sau khi tách ra, Dịch Thừa Phong đã tránh bị truy sát như thế nào, bảo vệ mạng sống như thế nào.
“Tôi hoá thành lang hình trốn ở ngoại ô, vừa vặn bị người khác phát hiện, đối phương nghĩ tôi là lang bị thương, liền đem tôi đến Hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã của thành phố, tôi ở chỗ đó trị liệu cùng tĩnh dưỡng. Vốn người của Hiệp hội bảo vệ động vật dự định đưa tôi vào sở thú, lại vì thủ tục có vấn đề, lần lữa không đưa đi, lúc này Âm Dương Sư đại nhân đến, anh ta trực tiếp đem tôi về chỗ này.”
“Tôi vẫn lo cậu sẽ bị người của Mạc gia tìm được, bọn chúng sẽ không bỏ qua cho cậu…”
“Vậy còn cậu?”
“Tôi?” Mạc Ngữ Phi nhún vai, “Tôi… tôi được người kia nhặt được, anh ta đem tôi về nhà anh ta, cho đến bây giờ.”
“Cậu vẫn luôn ở nhà anh ta?” Dịch Thừa Phong kinh ngạc, nói rằng đúng lúc, những chuyện Mạc Ngữ Phi trải qua còn đúng lúc hơn.
“Đúng vậy.”
“Vậy các người…”
“Chúng tôi cái gì cũng không xảy ra!” Mạc Ngữ Phi hấp tấp nói.
Dịch Thừa Phong nghe xong, trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Tiếp theo có dự định gì không? Tôi là cận vệ của cậu, cậu muốn như thế nào, tôi làm như thế đó.”
Mạc Ngữ Phi trầm mặc, y đã có ý tưởng, bất quá vẫn chưa chín muồi, hơn nữa hiện tại y cũng chưa muốn cho Dịch Thừa Phong biết.
“Hiện tại tôi đã không còn là tộc trưởng, cậu có thể không cần bảo vệ tôi nữa, Thừa Phong, tôi không muốn có ý ràng buộc cậu. Mạc Ngữ Phi tôi bây giờ đã không còn như trước, cậu vẫn nên quan tâm đến mình một chút.”
“Thương lang chỉ biết trung thành với tuyết hồ. Chỉ cần cậu là Mạc Ngữ Phi, tôi liền trung thành với cậu.” Dịch Thừa Phong nghiêm túc nói, đứng dậy.
Mạc Ngữ Phi khoát tay, ý nói cậu ngồi xuống, “Cậu gấp cái gì, tôi cũng không nói là không cần cậu. Vậy đi, nếu tôi tìm được hướng phải đi trong tương lai, tôi sẽ gọi cậu.”
“Tôi sẽ theo cậu!” Dịch Thừa Phong nói chắc như đinh đóng cột.
Nhìn thương lang trước mặt, Mạc Ngữ Phi rất xúc động. Nam nhân này đối với y không phải tình yêu, cũng không phải tình bạn, mà là một loại trung thành được ước định. Y cảm thấy thực cảm ơn Dịch Thừa Phong đối với y không rời một bước, đồng thời, nghĩ đến tương lai mù mịt, trong lòng Mạc Ngữ Phi xẹt qua một tia đau đớn.
“Cậu và cảnh sát Trầm…” Dịch Thừa Phong nhịn không được lại hỏi, nếu Mạc Ngữ Phi nguyện ý sau này ở lại bên cạnh nam nhân, cậu cũng yên tâm hơn nhiều.
“Tôi đã nói, tôi và anh ta cái gì cũng không phát sinh!” Mạc Ngữ Phi nhịn không được trừng mắt nhìn Dịch Thừa Phong, “Cậu từ khi nào nhiều chuyện như vậy.”
“Tôi chỉ muốn biết thôi.”
“Cậu biết để làm gì.”
“Nếu cậu có thể ở lại bên cạnh anh ta…”
“Một hồ ly hành nghề tình sắc như thế nào có thể ở bên cạnh nam nhân kia được!”
Nghe được sự tức giận trong câu nói của Mạc Ngữ Phi, thậm chí không ngại nhắc đến nỗi đau, Dịch Thừa Phong liền ngậm miệng lại.
Tóm tắt lại những chuyện xảy ra gần đây, Mạc Ngữ Phi cùng Thừa Phong đi xuống lần, bước vào phòng khách lớn. Thấy hai người nói chuyện riêng nhanh như vậy đã xong, mọi người dưới lầu có chút ngạc nhiên. Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong đã sớm qua thời gian khách sáo ngoài mặt với nhau, sau nhiều năm cùng tiến đồng lui, vào sinh ra từ, đã hiểu đối phương rất rõ, giữa bọn họ có sự tin tưởng không cần phải nói ra và quan tâm vô hình.
“Tiếp theo các cậu có dự định gì không?” Lãnh Tinh Hồn thoáng nhìn qua Trầm Sở Hãn, vấn đề này là hỏi giùm cho Trầm Sở Hãn. Mạc Ngữ Phi đã dưỡng thương xong gặp lại Dịch Thừa Phong, y có thể rời khỏi Trầm gia hay chưa?
Dịch Thừa Phong liếc qua Mạc Ngữ Phi, không nói gì, cậu biết Mạc Ngữ Phi sẽ an bài tất cả giùm cho cậu.
“Nếu Âm Dương Sư cho phép, có thể để Thừa Phong ở nhờ chỗ anh một thời gian được không? Đợi cho cục diện trước mắt có bước chuyển biến mới rồi tính tiếp.” Mạc Ngữ Phi nói.
Lãnh Tinh Hồn sửng sốt, quay sang nhìn Trầm Sở Hãn. Như thế nào, hồ ly này không định đi với Dịch Thừa Phong sao? Y không định trình diễn một màn ‘Hoàng tử báo thù’ sao? Y còn muốn tiếp tục ở lại Trầm gia?
“A ha, đương nhiên có thể.” Xem như có mối gia tình với Trầm gia, Âm Dương sư đại nhân không từ chối.
“Cám ơn ngài.”
“Nhưng mà rảnh rỗi, thì cũng không tốt lắm.” Lãnh Tinh Hồn nói.
Mạc Ngữ Phi nhìn Lãnh Tinh Hồn, y biết Âm Dương sư đại nhân chắc chắn đã có dự tính trong lòng.
“Thân thủ Dịch Thừa Phong tốt như vậy, tôi thấy không bằng tạm thời làm bảo vệ đi. Tôi có người bạn mở một công ty bảo vệ, quy mô trung bình, phúc lợi không tồi. Tôi sẽ nói chuyện với bạn, để Dịch Thừa Phong làm bảo vệ cao ốc, không cần lộ diện ra bên ngoài. Có tôi ở đây, cho dù Dịch Thừa Phong bị người Mạc gia phát hiện làm việc ở ngoài, bọn họ cũng không dám làm gì. Cậu thấy sao?”
Âm Dương sư đại nhân quả nhiên sắp xếp rất ổn, Mạc Ngữ Phi gật đầu, liếc mắt sang Dịch Thừa Phong, “Cứ quyết định như vậy đi.”
Dịch Thừa Phong trầm mặc gật gật đầu.
Lãnh Tinh Hồn lại nói với Mạc Ngữ Phi: “Kỳ thật, có lẽ Mạc gia đã biết cậu ở chỗ nào, bất quá bọn họ không thấy cậu xuất hiện, cũng lường trước hiện tại cậu không có năng lực gì có thể đụng chạm đến địa vị quyền lực của họ, gần đây cũng không còn gấp rút tìm cậu nữa.”
Mạc Ngữ Phi gật đầu, chuyện đó y cũng đã nghĩ đến.
“Cậu có từ từ suy nghĩ hướng đi sau này cho mình.” Lãnh Tinh Hồn nói xong, mắt lại chuyển vòng vòng qua Trầm Sở Hãn nãy giờ vẫn trầm mặc.
Nói chuyện thêm một lúc, Trầm Sở Hãn đề nghị mời mọi người bữa cơm, coi như chúc mừng Dịch Thừa Phong an toàn trở về, tất cả đều đồng ý. Tiệc mừng cũng không tổ chức ở nhà hàng, mà làm tại nhà Trầm Sở Hãn.
Lãnh Tinh Hồn và Ô Mễ, Lôi Khắc Tư uống trà ở phòng khác, Mạc Ngữ Phi dẫn Dịch Thừa Phong tham quan căn nhà. Trong lòng Mạc Ngữ Phi lờ mờ đoán sở dĩ Trầm Sở Hãn mời khách đến nhà, là muốn cho Dịch Thừa Phong đến nhìn chỗ ở hiện tại của Mạc Ngữ Phi, để Dịch Thừa Phong yên tâm. Nam nhân này thật đúng là…
“Anh ta cố ý đi.” Dịch Thừa Phong nói.
“Ai biết đâu. Ngày thường nhìn giống như tảng đá cứng ngắc, một điểm cũng không thông, đột nhiên trở nên thông minh thật đúng là thông minh khiến người ta phát ghét.” Mạc Ngữ Phi bĩu môi.
Để ý ban công cửa sổ có gì đó lấp lánh, Dịch Thừa Phong gí mắt nhìn kỹ, “Kết giới thạch.”
“Cái gì?”
Dịch Thừa Phong chỉ những viên đá giống như viên pha lê nhỏ chỉ cho Mạc Ngữ Phi xem, “Đây là kết giới thạch, nhất định cậu đã từng nghe nhắc đến. Tôi phát hiện tất cả cửa sổ phòng đều có, căn phòng này chính là một kết giới, có thể chặn khí tức của yêu thú trong nhà không bị bên ngoài phát hiện, trách không được người Mạc gia tìm cậu không ra.”
Mạc Ngữ Phi từng nghe đến kết giới thạch, nhưng chưa thấy qua, hoài nghi hỏi: “Thật không?”
“Cái này rất quý, là vật vô giá, yêu thú bình thường chỉ nghe nói, cũng không thấy qua sức mạnh của nó. Tôi nghĩ Mạc gia nhất định mời bọn lông vũ giúp tìm cậu, không tìm thấy cậu nhất định là nhờ vật này.”
“Hừ, se sẻ có thể bay cao như vậy sao?” Nhìn xuống đô thị trong đêm bên dưới, Mạc Ngữ Phi khinh thường hừ một tiếng.
Dịch Thừa Phong cười, “Sức mạnh của đồng tiền lớn như thế nào, cậu không phải không biết.”
Mạc Ngữ Phi trầm mặc. Y biết Trầm Sở Hãn đang bảo vệ y, nhưng không ngờ nam nhân kia cả chuyện này cũng làm được. Không tiếc sức lực, thậm chí chọc cho người nhà sinh khí, cũng chỉ vì một con hồ ly làm nghề tình sắc? Anh ta rốt cuộc nghĩ cái gì?
“Cậu thật sự không định theo anh ta?” Dịch Thừa Phong hỏi.
“Câm miệng!” Mạc Ngữ Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn Dịch Thừa Phong một cái.
“Bỏ qua sẽ tìm lại không được nữa đâu.” Dịch Thừa Phong không sợ chết nói thêm một câu.
“Chẳng lẽ tôi lại không biết sao? Mạc Ngữ Phi nói.
Lúc này, Dịch Thừa Phong không nói thêm gì nữa.
* * *
Ăn bữa tối xong, lại hàn huyên một hồi, thấy sắc trời cũng không còn sớm, Lãnh Tinh Hồn nói phải về ngủ, Dịch Thừa Phong liền theo bọn họ ly khai. Khách đi rồi, Trầm Sở Hãn dọn dẹp phòng khách và nhà bếp, Mạc Ngữ Phi miễn cưỡng dựa vào sofa. Thấy Trầm Sở Hãn dọn dẹp xong, Mạc Ngữ Phi ra hiệu gọi anh đến.
“Chuyện gì vậy?”
Mạc Ngữ Phi không nói gì, chỉ nhìn chăm chú nam nhân trước mặt một lúc. Trầm Sở Hãn bị nhìn bắt đầu có chút không được tự nhiên, “Khuya rồi, đi ngủ thôi.”
Hồ ly nam nhân cũng không lập tức biến thành hồ ly, mà đứng lên bước đến gần Trầm Sở Hãn, vươn tay vòng qua cổ anh. Đây là lần đầu tiên táo bạo như vậy với Trầm Sở Hãn. Tiếp xúc gần gũi, ngón tay có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, hơi thở sát bên tai, những thứ đó làm Trầm Sở Hãn bắt đầu khẩn trương, anh cười, có ý muốn vùng ra.
“Có gì sao?” Trầm Sở Hãn hỏi, ngữ khí hơi hơi khẩn trương.
“Không có.”
“Vậy đi nghỉ thôi.”
“Tôi nên cảm ơn anh như thế nào đây?”
“A…” Đề tài đột nhiên thay đổi làm Trầm Sở Hãn mờ mịt, anh lập tức lắc đầu, “Không, không cần.”
“Anh đã cứu tôi, cũng cứu Thừa Phong, không cảm ơn thì thật sự không thể nào chịu được.” Cánh tay Mạc Ngữ Phi đang vòng quanh cổ Trầm Sở Hãn khe khẽ dùng lực, không để anh tránh né, đồng thời cũng nhìn thẳng vào mắt anh.
“Không, thật sự không cần.” Trầm Sở Hãn cười đến gượng gạo.
“Cho dù là người thân, cũng vẫn phải cảm ơn.” Vì không muốn nghe câu – Cậu là anh họ của Tiểu Mạc, Mạc Ngữ Phi giành nói trước, để tránh y phải nghe đến câu nói thứ một ngàn lẻ một lần của nam nhân, cảm xúc trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc. Nam nhân này quả nhiên luôn có cách chọc cho y sinh khí.
“Thật sự không cần.” Trầm Sở Hãn lại lần nữa từ chối.
“Anh khách sáo gì chứ.”
“Cậu mới khách sáo.”
Mạc Ngữ Phi giở giọng, trừng mắt, “Uy, anh có thôi đi không!”
“Là cậu một mực kiên trì.”
Cáp? Anh ta cư nhiên phản bác. Thật đúng là lớn gan.
“Anh cũng biết, hiện tại tôi chính là kẻ trắng tay, có bắt thì cũng không được gì.” Hồ ly nam nhân lộ ra nụ cười giảo hoạt lại quyến rũ, Trầm Sở Hãn nhìn thấy không khỏi lui về sau một bước nhỏ.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì anh hết.” Dùng ngữ khí trêu chọc nhẹ nhàng nói, Mạc Ngữ Phi bước lên từng bước, vươn một bàn tay giữ lấy mặt Trầm Sở Hãn, ngay lúc người kia vẫn chưa kịp có phản ứng liền nhào đến, hôn lên mặt Trầm Sở Hãn. Vừa nhẹ lại vừa nhanh như chỉ chạm khẽ, giống như chuồn chuồn lướt nước, Trầm Sở Hãn chỉ cảm thấy đôi môi mềm mại dán lên, sau đó hơi thở ấm áp liền tan đi, chỉ lưu lại một chút tê dại nhộn nhạo dưới đáy lòng, thật lâu vẫn chưa tan.
Sau khi hôn, hồ ly thả tay vẫn đang giữ chặt Trầm Sở Hãn, xoay người khoát tay, “Tôi đi ngủ.” Nói xong, y thoắt cái liền biến thành đại hồ ly bạch sắc, nhẹ nhàng chạy mất.
Nụ hôn nửa quang minh chính đại nửa lén lút làm Trầm Sở Hãn ngây ngốc nửa ngày ở phòng khách. Hồ ly chui trong chăn ngủ thật lâu mới nghe được tiếng cửa phòng ngủ mở ra. Hồ ly nằm sấp ngủ khe khẽ mở một mắt lén nhìn, thấy Trầm Sở Hãn rón ra rón rén đi vào ngồi xuống mép giường, anh chần chừ một lúc, chậm rãi vươn tay ra, giống như muốn vuốt ve đầu hồ ly một chút, nhưng bàn tay vươn ra một nửa rồi dừng lại, sau đó anh rụt tay lại, xốc chăn lên chuẩn bị ngủ.
“Như thế nào rụt tay lạ?” Hồ ly đột nhiên hỏi.
Trầm Sở Hãn thấp giọng hỏi: “Cậu vẫn chưa ngủ?”
“Rốt cuộc là sờ hay không, muốn sờ thì nhanh lên, mệt quá.” Ngữ khí hồ ly trở nên mất kiên nhẫn.
Trầm Sở Hãn cười khẽ một tiếng, vươn tay vuốt ve đầu hồ ly một chút, xúc cảm thật tốt từ lớp lông mịn lướt qua lòng bàn tay, hơi nhột. Sau khi sờ rồi, Trầm Sở Hãn nằm xuống giường, tắt đèn.
Biết hồ ly này còn có thể tiếp tục lại ở nhà anh thêm một thời gian nữa, Trầm Sở Hãn cười với trần nhà trong bóng đêm. Anh thực lo lắng khi tìm được Dịch Thừa Phong thì trước tiên hồ ly và lang sẽ cùng nhau rời đi, kết quả lại không như vậy. Trong lúc tích cực tìm kiếm Dịch Thừa Phong, đồng thời Trầm Sở Hãn cũng tự mâu thuẫn, anh biết rõ hồ ly còn gánh nhiều thứ trên lưng, mà anh chỉ sợ rằng không có cách nào có thể chân chính giữ hồ ly lại, hy vọng duy nhất của anh chính hồ ly có thể ở lại nơi này lâu hơn một chút, còn anh thì có thể chiếu cố hồ ly nhiều hơn chút nữa.
Trầm Sở Hãn nghiêng đầu nhìn hồ ly ngủ bên cạnh, đêm nay hồ ly không còn cuộn người thành một đoàn, mà đem thân thể gian rộng ra nằm sấp ngủ, chăn kéo đến đến cổ, lộ ra đỉnh đầu gác lên gối, nhắm mắt lại, gương mặt đoan chính kinh của hồ ly thập phần phiêu lượng khả ái, ân, khi cậu ta an tĩnh thật sự khả ái.
Trong bóng đêm, Trầm Sở Hãn phát ra một tiếng thở dài nhẹ đến mức không thể nghe thấy.
Bên kia, Mạc Ngữ Phi cũng mang tình cảm giống như vậy mà phiền não, y yêu Trầm Sở Hãn, rất yêu, rất yêu, Trầm Sở Hãn với y mà nói là sự tồn tại đặc biệt, độc nhất vô nhị. Là một hồ ly yêu thú, đã yêu rồi lập tức dục vọng muốn có mối quan hệ xác thịt với Trầm Sở Hãn càng ngày càng mãnh liệt. Trong khi nhiệt tình chờ đợi như vậy, Mạc Ngữ Phi cũng rất mâu thuẫn. Hai bên nếu có mối ràng buộc sâu sắc kia, nếu vẫn muốn rời khỏi nam nhân này, khẳng định rất khó khăn, rất thống khổ. Tìm được Dịch Thừa Phong rồi, có nghĩa đã có thể rời khỏi Trầm Sở Hãn một lần nữa giành lại sự nghiệp, nghĩ đến thật sự phải rời đi, Mạc Ngữ Phi luyến tiếc. Nhưng còn lưu lại? Hố sâu trong lòng kia như thế nào cũng không thể bỏ qua được.
Đêm đã khuya, hồ ly cuộn mình trong chăn ló đầu ra nhìn nam nhân kế bên đang ngủ say, lần đầu tiên gặp mặt nam nhân này đã nhất kiến chung tình, nhớ mãi không quên. Vốn tưởng rằng không có duyên, ai ngờ vận mệnh vòng vòng chuyển chuyển, thế nhưng lại để y và anh ta cùng sống dưới một mái nhà. Nhưng người này lại giống như vô tri vô giác. Nói anh ta vô tình, thì anh ta lại bất chấp nguy hiểm thu lưu Mạc Ngữ Phi; mang Mạc Ngữ Phi đi tìm Âm dương sư trị thương; đồng ý giúp Mạc Ngữ Phi tìm Dịch Thừa Phong; không ngại làm người nhà sinh khí vẫn muốn giữ y lại; dành cho y quá nhiều chăm sóc và yêu mến. Nói anh ta hữu tình, anh cái gì cũng không thể hiện ra, chỉ chạm đến thân thể hồ ly giống như những đụng chạm thân thể với những người khác.
Có phải anh ta cũng không thích y lắm, tất cả bất quá chỉ do một phía Mạc Ngữ Phi tình nguyện? Chẳng qua được giữ lại, liền nghĩ anh ta thích y. Mạc Ngữ Phi càng nghĩ càng cảm thấy bất an và sợ hãi. Y thực hy vọng Trầm Sở Hãn có thể cũng thích y, vì y thích Trầm Sở Hãn, hơn nữa chỉ thích một mình anh ta. Hồ ly không tin vào tình yêu, Tình – Ái – Tín – Thành trong thế giới hồ ly là những từ cực kỳ bị phỉ nhổ và khinh bỉ, nhưng Mạc Ngữ Phi – một hồ ly, hiện tại gặp được Trầm Sở Hãn, một hồ ly đa nghi, giả dối, âm độc nhưng cũng cô đơn, lại khát vọng được sự ấm áp của tình yêu.
“Chưa từng có người nào thích tôi. Thật đó. Anh đừng tưởng rằng tôi là tộc tưởng, là tuyết hồ mắt xanh, có người bợ đỡ có người nịnh nọt, đó không phải là thích! Đúng, năm đó trong Mạc thị, tôi thân là ‘Dạ chi đế vương’, có bao nhiêu nam nhân cầm từng nắm tiền nhào xuống dưới chân tôi, nếu ở thời xưa, tôi chính là hoa khôi, cao cao tại thượng phong quang vô hạn, nhưng mà không có ai thích tôi! Tôi biết, không ai cả…” Hồ ly bi ai thấp giọng nói.
“Người sinh ra tôi không thích tôi, trong tộc cũng không có người nào thích tôi, Thừa Phong đối với tôi chỉ có hai chữ trung thành, những người từng tiếp xúc qua, bọn họ cũng không thích tôi! Lợi ích, lợi dụng, đùa giỡn, đồ chơi, đó chính là giá trị tồn tại của tôi. Tôi không được quý trọng. Giống như cuộc sống hoang tàn vắng vẻ trong sa mạc, diện tích mấy ngàn lý, cái gì cũng không có, ngay cả cây cũng không có một bóng… Không ai thích tôi cả…” Hồ ly càng nghĩ càng khổ sở, lấy đuôi che mặt.
“Tôi thích anh, cũng hy vọng anh có thể thích tôi. Tôi nguyện ý ở lại bên cạnh anh, nhưng lại không thể không ra đi. Tôi gặp được anh làm chi a! Nếu sớm biết sẽ như vậy, thống khổ như vậy, trước đây tôi cũng không muốn gặp được anh… gặp được anh…”
Dịch Thừa Phong bắt đầu làm việc trong công ty bảo vệ, mỗi ngày đi lại giữa cao ốc và bệnh viện sủng vật của Lãnh Tinh Hồn, còn Mạc Ngữ Phi tiếp tục ở lại nhà Trầm Sở Hãn để anh chiếu cố, ngày qua ngày thập phần tự tại.
Ban đầu, sau khi Trầm Sở Thiên biết đã tìm được Dịch Thừa Phong thì phi thường lo lắng, anh sợ hồ ly kia dã tâm bừng bừng trước tiên sẽ dẫn thương lang giết người không chớp mắt xông vào ổ Mạc thị, cùng đám hồ ly một trận ngươi chết ta sống. Kết quả chờ rồi đợi, cư nhiên thiên hạ vẫn thái bình. Lại nghĩ nghĩ tiếp, hiện tại Mạc Ngữ Phi trắng tay, quả thực không thể cùng đám trưởng lão hồ tộc hiện đang nắm quyền chấp chưởng như lấy trứng chọi đá ngay được, xem ra, hồ ly đa mưu kia dự định nằm gai nếm mật, từ từ vạch kế hoạch, tìm đường phát triển.
BIết nam nhân hồ ly kia khẳng định đang mưu tính gì đó, Trầm Sở Thiên càng thêm lo lắng cho anh mình, nhưng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể lo lắng suông.
Trong đầu Mạc Ngữ Phi, đích xác đã có kế hoạch.
Một ngày thứ sáu, Mạc Ngữ Phi đưa đề nghị muốn ‘hẹn hò’ với Trầm Sở Hãn.
“Này…” Trầm Sở Hãn chần chờ, không lập tức tỏ thái độ.
“Chỉ là hy vọng anh dẫn tôi ra ngoài một chút, ở mãi trong nhà cũng buồn quá. Hiện tại chân lành rồi, tôi cũng không muốn đeo cái vòng cổ kia đi trên phố.” Biết nam nhân này giống như hạt châu bàn tính, không đẩy sẽ không động, Mạc Ngữ Phi giải thích cho chuyện hẹn hò này, đồng thời cũng hy vọng Trầm Sở Hãn không quá câu nệ mà cự tuyệt.
Trầm Sở Hãn cười, “Được.”
Sánh vai đi trên phố, ngước mặt lên hứng gió làm Mạc Ngữ Phi thanh tỉnh đôi chút. Y nhớ đến lần đầu tiên mình và Trầm Sở Hãn gặp nhau, khi đó vẫn đang giữa xuân, cũng là một ngày gió, rồi sau đó, cơn mưa đêm đầu thu, y co rúm bất lực bên đường, bị Trầm Sở Hãn ‘nhặt được’, còn bây giờ đã là cuối thu. Thời gian thật sự trôi nhanh, trong nháy mắt, Mạc Ngữ Phi đã từ trên đỉnh cao ngã xuống đáy cốc; thời gian lại thật sự quá chậm, nguyên lai cùng nam nhân kia quen nhau như vậy cũng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Khẽ thở dài một hơi, Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu nhìn trời đêm, màn trời hắc sắc của thành phố bị ánh đèn neon chiếu sáng. Nếu là trước đây, khi Mạc Ngữ Phi vẫn còn là Dạ chi đế vương, thì đây là lúc Mạc Ngữ Phi bắt đầu đi kiểm tra việc kinh doanh ở các hộp đêm.
“Cậu có muốn đến chỗ nào không?”
Nghe thấy thanh âm Trầm Sở Hãn bên cạnh, Mạc Ngữ Phi từ trong hồi ức thanh tỉnh lại, y liếc nhìn Trầm Sở Hãn, miễn cưỡng nói, “Anh sắp xếp là được rồi.”
“Cùng đi ăn bữa khuya được không?”
“Vậy đi thôi.”
Trầm Sở Hãn lại dẫn Mạc Ngữ Phi đi tái khám, Lãnh Tinh Hồn kiểm tra chân bị thương của Mạc Ngữ Phi, lúc này không băng bó cho Mạc Ngữ Phi nữa, “Đã lành hẳn. Thời gian tới không cần đi bộ nhiều, chân này cũng không được dùng sức quá độ. Hiện tại tản bộ có hay không vẫn được. Đừng nôn nóng, sau mấy ngày nữa, xương mắt cá chân của cậu sẽ khôi phục giống như trước.”
“Thật không?”
“Đương nhiên.”
Có thể giống như trước. Mạc Ngữ Phi cực kỳ cao hứng.
Tin tốt đến liên tiếp. Chiều hôm sau khi Trầm Sở Hãn về nhà, Mạc Ngữ Phi đang chân trần ngồi trên sofa xem TV. Thấy Trầm Sở Hãn bước vào, Mạc Ngữ Phi có chút ngoài ý muốn, Trầm Sở Hãn cư nhiên hôm nay tan sở sớm, hôm nay trời bão sao?
“Tìm được cậu ta rồi!” Trầm Sở Hãn cao hứng nói với Mạc Ngữ Phi.
Mạc Ngữ Phi xụ mặt không để ý đến.
“Dịch Thừa Phong, tìm được rồi!”
“Cái gì?” Mạc Ngữ Phi lập tức nhảy dựng lên.
“Cuối cùng cũng tìm được, cậu ta rất khoẻ.” Trầm Sở Hãn tươi cười như hoa.
Dịch Thừa Phong còn sống! Cậu ta còn sống! Mạc Ngữ Phi cực kỳ vui vẻ. Đã nhiều ngày nay, y vẫn lo lắng cho Dịch Thừa Phong, rất lo cậu ta sẽ bị đám hồ tộc yêu thú giết hại. Y không có năng lực tìm Thừa Phong, lại biết rất rõ chuyện này y không thể kiểm soát được. Bây giờ biết Dịch Thừa Phong còn sống, thật sự là quá tốt.
“Tôi dẫn cậu đi gặp cậu ta.”
“Cậu ta đang ở đâu?” Mạc Ngữ Phi hỏi.
“Ở chỗ Lãnh Tinh Hồn.”
“Âm dương sư đại nhân…”
“Chính Lãnh Tinh Hồn đã giúp tôi tìm cậu ta, vừa tìm được liền mang cậu ta về bệnh viện sủng vật, cậu ta ở chỗ đó an toàn hơn.”
“Chúng ta mau đi đi.”
Chạy tới bệnh viện sủng vật, nhìn thấy Dịch Thừa Phong tuy gầy yếu nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, Mạc Ngữ Phi mừng mừng tủi tủi. Trầm Sở Hãn cùng những người khác đều rời khỏi phòng khách nhỏ trên lầu một, để hai người họ hảo hảo nói chuyện. Không có cái ôm lâu ngày xa cách, không có nước mắt, Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong nhìn nhìn nhau, sau đó cùng hỏi một câu, “Có khoẻ không?”. Nam nhân từ nhỏ đã lăn lộn trong hắc đạo, không cần sự ôn nhu vô dụng, còn sống, chính là tất cả.
“Tôi rất tốt.” Mạc Ngữ Phi đáp.
“Nghe nói chân của cậu…”
“Hiện tại đã lành rồi.” Mạc Ngữ Phi đưa chân ra, sau đó đi vài bước cho đối phương xem.
“Trong khoảng thời gian này, cậu trốn ở đâu vậy?” Mạc Ngữ Phi muốn biết sau khi tách ra, Dịch Thừa Phong đã tránh bị truy sát như thế nào, bảo vệ mạng sống như thế nào.
“Tôi hoá thành lang hình trốn ở ngoại ô, vừa vặn bị người khác phát hiện, đối phương nghĩ tôi là lang bị thương, liền đem tôi đến Hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã của thành phố, tôi ở chỗ đó trị liệu cùng tĩnh dưỡng. Vốn người của Hiệp hội bảo vệ động vật dự định đưa tôi vào sở thú, lại vì thủ tục có vấn đề, lần lữa không đưa đi, lúc này Âm Dương Sư đại nhân đến, anh ta trực tiếp đem tôi về chỗ này.”
“Tôi vẫn lo cậu sẽ bị người của Mạc gia tìm được, bọn chúng sẽ không bỏ qua cho cậu…”
“Vậy còn cậu?”
“Tôi?” Mạc Ngữ Phi nhún vai, “Tôi… tôi được người kia nhặt được, anh ta đem tôi về nhà anh ta, cho đến bây giờ.”
“Cậu vẫn luôn ở nhà anh ta?” Dịch Thừa Phong kinh ngạc, nói rằng đúng lúc, những chuyện Mạc Ngữ Phi trải qua còn đúng lúc hơn.
“Đúng vậy.”
“Vậy các người…”
“Chúng tôi cái gì cũng không xảy ra!” Mạc Ngữ Phi hấp tấp nói.
Dịch Thừa Phong nghe xong, trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Tiếp theo có dự định gì không? Tôi là cận vệ của cậu, cậu muốn như thế nào, tôi làm như thế đó.”
Mạc Ngữ Phi trầm mặc, y đã có ý tưởng, bất quá vẫn chưa chín muồi, hơn nữa hiện tại y cũng chưa muốn cho Dịch Thừa Phong biết.
“Hiện tại tôi đã không còn là tộc trưởng, cậu có thể không cần bảo vệ tôi nữa, Thừa Phong, tôi không muốn có ý ràng buộc cậu. Mạc Ngữ Phi tôi bây giờ đã không còn như trước, cậu vẫn nên quan tâm đến mình một chút.”
“Thương lang chỉ biết trung thành với tuyết hồ. Chỉ cần cậu là Mạc Ngữ Phi, tôi liền trung thành với cậu.” Dịch Thừa Phong nghiêm túc nói, đứng dậy.
Mạc Ngữ Phi khoát tay, ý nói cậu ngồi xuống, “Cậu gấp cái gì, tôi cũng không nói là không cần cậu. Vậy đi, nếu tôi tìm được hướng phải đi trong tương lai, tôi sẽ gọi cậu.”
“Tôi sẽ theo cậu!” Dịch Thừa Phong nói chắc như đinh đóng cột.
Nhìn thương lang trước mặt, Mạc Ngữ Phi rất xúc động. Nam nhân này đối với y không phải tình yêu, cũng không phải tình bạn, mà là một loại trung thành được ước định. Y cảm thấy thực cảm ơn Dịch Thừa Phong đối với y không rời một bước, đồng thời, nghĩ đến tương lai mù mịt, trong lòng Mạc Ngữ Phi xẹt qua một tia đau đớn.
“Cậu và cảnh sát Trầm…” Dịch Thừa Phong nhịn không được lại hỏi, nếu Mạc Ngữ Phi nguyện ý sau này ở lại bên cạnh nam nhân, cậu cũng yên tâm hơn nhiều.
“Tôi đã nói, tôi và anh ta cái gì cũng không phát sinh!” Mạc Ngữ Phi nhịn không được trừng mắt nhìn Dịch Thừa Phong, “Cậu từ khi nào nhiều chuyện như vậy.”
“Tôi chỉ muốn biết thôi.”
“Cậu biết để làm gì.”
“Nếu cậu có thể ở lại bên cạnh anh ta…”
“Một hồ ly hành nghề tình sắc như thế nào có thể ở bên cạnh nam nhân kia được!”
Nghe được sự tức giận trong câu nói của Mạc Ngữ Phi, thậm chí không ngại nhắc đến nỗi đau, Dịch Thừa Phong liền ngậm miệng lại.
Tóm tắt lại những chuyện xảy ra gần đây, Mạc Ngữ Phi cùng Thừa Phong đi xuống lần, bước vào phòng khách lớn. Thấy hai người nói chuyện riêng nhanh như vậy đã xong, mọi người dưới lầu có chút ngạc nhiên. Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong đã sớm qua thời gian khách sáo ngoài mặt với nhau, sau nhiều năm cùng tiến đồng lui, vào sinh ra từ, đã hiểu đối phương rất rõ, giữa bọn họ có sự tin tưởng không cần phải nói ra và quan tâm vô hình.
“Tiếp theo các cậu có dự định gì không?” Lãnh Tinh Hồn thoáng nhìn qua Trầm Sở Hãn, vấn đề này là hỏi giùm cho Trầm Sở Hãn. Mạc Ngữ Phi đã dưỡng thương xong gặp lại Dịch Thừa Phong, y có thể rời khỏi Trầm gia hay chưa?
Dịch Thừa Phong liếc qua Mạc Ngữ Phi, không nói gì, cậu biết Mạc Ngữ Phi sẽ an bài tất cả giùm cho cậu.
“Nếu Âm Dương Sư cho phép, có thể để Thừa Phong ở nhờ chỗ anh một thời gian được không? Đợi cho cục diện trước mắt có bước chuyển biến mới rồi tính tiếp.” Mạc Ngữ Phi nói.
Lãnh Tinh Hồn sửng sốt, quay sang nhìn Trầm Sở Hãn. Như thế nào, hồ ly này không định đi với Dịch Thừa Phong sao? Y không định trình diễn một màn ‘Hoàng tử báo thù’ sao? Y còn muốn tiếp tục ở lại Trầm gia?
“A ha, đương nhiên có thể.” Xem như có mối gia tình với Trầm gia, Âm Dương sư đại nhân không từ chối.
“Cám ơn ngài.”
“Nhưng mà rảnh rỗi, thì cũng không tốt lắm.” Lãnh Tinh Hồn nói.
Mạc Ngữ Phi nhìn Lãnh Tinh Hồn, y biết Âm Dương sư đại nhân chắc chắn đã có dự tính trong lòng.
“Thân thủ Dịch Thừa Phong tốt như vậy, tôi thấy không bằng tạm thời làm bảo vệ đi. Tôi có người bạn mở một công ty bảo vệ, quy mô trung bình, phúc lợi không tồi. Tôi sẽ nói chuyện với bạn, để Dịch Thừa Phong làm bảo vệ cao ốc, không cần lộ diện ra bên ngoài. Có tôi ở đây, cho dù Dịch Thừa Phong bị người Mạc gia phát hiện làm việc ở ngoài, bọn họ cũng không dám làm gì. Cậu thấy sao?”
Âm Dương sư đại nhân quả nhiên sắp xếp rất ổn, Mạc Ngữ Phi gật đầu, liếc mắt sang Dịch Thừa Phong, “Cứ quyết định như vậy đi.”
Dịch Thừa Phong trầm mặc gật gật đầu.
Lãnh Tinh Hồn lại nói với Mạc Ngữ Phi: “Kỳ thật, có lẽ Mạc gia đã biết cậu ở chỗ nào, bất quá bọn họ không thấy cậu xuất hiện, cũng lường trước hiện tại cậu không có năng lực gì có thể đụng chạm đến địa vị quyền lực của họ, gần đây cũng không còn gấp rút tìm cậu nữa.”
Mạc Ngữ Phi gật đầu, chuyện đó y cũng đã nghĩ đến.
“Cậu có từ từ suy nghĩ hướng đi sau này cho mình.” Lãnh Tinh Hồn nói xong, mắt lại chuyển vòng vòng qua Trầm Sở Hãn nãy giờ vẫn trầm mặc.
Nói chuyện thêm một lúc, Trầm Sở Hãn đề nghị mời mọi người bữa cơm, coi như chúc mừng Dịch Thừa Phong an toàn trở về, tất cả đều đồng ý. Tiệc mừng cũng không tổ chức ở nhà hàng, mà làm tại nhà Trầm Sở Hãn.
Lãnh Tinh Hồn và Ô Mễ, Lôi Khắc Tư uống trà ở phòng khác, Mạc Ngữ Phi dẫn Dịch Thừa Phong tham quan căn nhà. Trong lòng Mạc Ngữ Phi lờ mờ đoán sở dĩ Trầm Sở Hãn mời khách đến nhà, là muốn cho Dịch Thừa Phong đến nhìn chỗ ở hiện tại của Mạc Ngữ Phi, để Dịch Thừa Phong yên tâm. Nam nhân này thật đúng là…
“Anh ta cố ý đi.” Dịch Thừa Phong nói.
“Ai biết đâu. Ngày thường nhìn giống như tảng đá cứng ngắc, một điểm cũng không thông, đột nhiên trở nên thông minh thật đúng là thông minh khiến người ta phát ghét.” Mạc Ngữ Phi bĩu môi.
Để ý ban công cửa sổ có gì đó lấp lánh, Dịch Thừa Phong gí mắt nhìn kỹ, “Kết giới thạch.”
“Cái gì?”
Dịch Thừa Phong chỉ những viên đá giống như viên pha lê nhỏ chỉ cho Mạc Ngữ Phi xem, “Đây là kết giới thạch, nhất định cậu đã từng nghe nhắc đến. Tôi phát hiện tất cả cửa sổ phòng đều có, căn phòng này chính là một kết giới, có thể chặn khí tức của yêu thú trong nhà không bị bên ngoài phát hiện, trách không được người Mạc gia tìm cậu không ra.”
Mạc Ngữ Phi từng nghe đến kết giới thạch, nhưng chưa thấy qua, hoài nghi hỏi: “Thật không?”
“Cái này rất quý, là vật vô giá, yêu thú bình thường chỉ nghe nói, cũng không thấy qua sức mạnh của nó. Tôi nghĩ Mạc gia nhất định mời bọn lông vũ giúp tìm cậu, không tìm thấy cậu nhất định là nhờ vật này.”
“Hừ, se sẻ có thể bay cao như vậy sao?” Nhìn xuống đô thị trong đêm bên dưới, Mạc Ngữ Phi khinh thường hừ một tiếng.
Dịch Thừa Phong cười, “Sức mạnh của đồng tiền lớn như thế nào, cậu không phải không biết.”
Mạc Ngữ Phi trầm mặc. Y biết Trầm Sở Hãn đang bảo vệ y, nhưng không ngờ nam nhân kia cả chuyện này cũng làm được. Không tiếc sức lực, thậm chí chọc cho người nhà sinh khí, cũng chỉ vì một con hồ ly làm nghề tình sắc? Anh ta rốt cuộc nghĩ cái gì?
“Cậu thật sự không định theo anh ta?” Dịch Thừa Phong hỏi.
“Câm miệng!” Mạc Ngữ Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn Dịch Thừa Phong một cái.
“Bỏ qua sẽ tìm lại không được nữa đâu.” Dịch Thừa Phong không sợ chết nói thêm một câu.
“Chẳng lẽ tôi lại không biết sao? Mạc Ngữ Phi nói.
Lúc này, Dịch Thừa Phong không nói thêm gì nữa.
* * *
Ăn bữa tối xong, lại hàn huyên một hồi, thấy sắc trời cũng không còn sớm, Lãnh Tinh Hồn nói phải về ngủ, Dịch Thừa Phong liền theo bọn họ ly khai. Khách đi rồi, Trầm Sở Hãn dọn dẹp phòng khách và nhà bếp, Mạc Ngữ Phi miễn cưỡng dựa vào sofa. Thấy Trầm Sở Hãn dọn dẹp xong, Mạc Ngữ Phi ra hiệu gọi anh đến.
“Chuyện gì vậy?”
Mạc Ngữ Phi không nói gì, chỉ nhìn chăm chú nam nhân trước mặt một lúc. Trầm Sở Hãn bị nhìn bắt đầu có chút không được tự nhiên, “Khuya rồi, đi ngủ thôi.”
Hồ ly nam nhân cũng không lập tức biến thành hồ ly, mà đứng lên bước đến gần Trầm Sở Hãn, vươn tay vòng qua cổ anh. Đây là lần đầu tiên táo bạo như vậy với Trầm Sở Hãn. Tiếp xúc gần gũi, ngón tay có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, hơi thở sát bên tai, những thứ đó làm Trầm Sở Hãn bắt đầu khẩn trương, anh cười, có ý muốn vùng ra.
“Có gì sao?” Trầm Sở Hãn hỏi, ngữ khí hơi hơi khẩn trương.
“Không có.”
“Vậy đi nghỉ thôi.”
“Tôi nên cảm ơn anh như thế nào đây?”
“A…” Đề tài đột nhiên thay đổi làm Trầm Sở Hãn mờ mịt, anh lập tức lắc đầu, “Không, không cần.”
“Anh đã cứu tôi, cũng cứu Thừa Phong, không cảm ơn thì thật sự không thể nào chịu được.” Cánh tay Mạc Ngữ Phi đang vòng quanh cổ Trầm Sở Hãn khe khẽ dùng lực, không để anh tránh né, đồng thời cũng nhìn thẳng vào mắt anh.
“Không, thật sự không cần.” Trầm Sở Hãn cười đến gượng gạo.
“Cho dù là người thân, cũng vẫn phải cảm ơn.” Vì không muốn nghe câu – Cậu là anh họ của Tiểu Mạc, Mạc Ngữ Phi giành nói trước, để tránh y phải nghe đến câu nói thứ một ngàn lẻ một lần của nam nhân, cảm xúc trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc. Nam nhân này quả nhiên luôn có cách chọc cho y sinh khí.
“Thật sự không cần.” Trầm Sở Hãn lại lần nữa từ chối.
“Anh khách sáo gì chứ.”
“Cậu mới khách sáo.”
Mạc Ngữ Phi giở giọng, trừng mắt, “Uy, anh có thôi đi không!”
“Là cậu một mực kiên trì.”
Cáp? Anh ta cư nhiên phản bác. Thật đúng là lớn gan.
“Anh cũng biết, hiện tại tôi chính là kẻ trắng tay, có bắt thì cũng không được gì.” Hồ ly nam nhân lộ ra nụ cười giảo hoạt lại quyến rũ, Trầm Sở Hãn nhìn thấy không khỏi lui về sau một bước nhỏ.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì anh hết.” Dùng ngữ khí trêu chọc nhẹ nhàng nói, Mạc Ngữ Phi bước lên từng bước, vươn một bàn tay giữ lấy mặt Trầm Sở Hãn, ngay lúc người kia vẫn chưa kịp có phản ứng liền nhào đến, hôn lên mặt Trầm Sở Hãn. Vừa nhẹ lại vừa nhanh như chỉ chạm khẽ, giống như chuồn chuồn lướt nước, Trầm Sở Hãn chỉ cảm thấy đôi môi mềm mại dán lên, sau đó hơi thở ấm áp liền tan đi, chỉ lưu lại một chút tê dại nhộn nhạo dưới đáy lòng, thật lâu vẫn chưa tan.
Sau khi hôn, hồ ly thả tay vẫn đang giữ chặt Trầm Sở Hãn, xoay người khoát tay, “Tôi đi ngủ.” Nói xong, y thoắt cái liền biến thành đại hồ ly bạch sắc, nhẹ nhàng chạy mất.
Nụ hôn nửa quang minh chính đại nửa lén lút làm Trầm Sở Hãn ngây ngốc nửa ngày ở phòng khách. Hồ ly chui trong chăn ngủ thật lâu mới nghe được tiếng cửa phòng ngủ mở ra. Hồ ly nằm sấp ngủ khe khẽ mở một mắt lén nhìn, thấy Trầm Sở Hãn rón ra rón rén đi vào ngồi xuống mép giường, anh chần chừ một lúc, chậm rãi vươn tay ra, giống như muốn vuốt ve đầu hồ ly một chút, nhưng bàn tay vươn ra một nửa rồi dừng lại, sau đó anh rụt tay lại, xốc chăn lên chuẩn bị ngủ.
“Như thế nào rụt tay lạ?” Hồ ly đột nhiên hỏi.
Trầm Sở Hãn thấp giọng hỏi: “Cậu vẫn chưa ngủ?”
“Rốt cuộc là sờ hay không, muốn sờ thì nhanh lên, mệt quá.” Ngữ khí hồ ly trở nên mất kiên nhẫn.
Trầm Sở Hãn cười khẽ một tiếng, vươn tay vuốt ve đầu hồ ly một chút, xúc cảm thật tốt từ lớp lông mịn lướt qua lòng bàn tay, hơi nhột. Sau khi sờ rồi, Trầm Sở Hãn nằm xuống giường, tắt đèn.
Biết hồ ly này còn có thể tiếp tục lại ở nhà anh thêm một thời gian nữa, Trầm Sở Hãn cười với trần nhà trong bóng đêm. Anh thực lo lắng khi tìm được Dịch Thừa Phong thì trước tiên hồ ly và lang sẽ cùng nhau rời đi, kết quả lại không như vậy. Trong lúc tích cực tìm kiếm Dịch Thừa Phong, đồng thời Trầm Sở Hãn cũng tự mâu thuẫn, anh biết rõ hồ ly còn gánh nhiều thứ trên lưng, mà anh chỉ sợ rằng không có cách nào có thể chân chính giữ hồ ly lại, hy vọng duy nhất của anh chính hồ ly có thể ở lại nơi này lâu hơn một chút, còn anh thì có thể chiếu cố hồ ly nhiều hơn chút nữa.
Trầm Sở Hãn nghiêng đầu nhìn hồ ly ngủ bên cạnh, đêm nay hồ ly không còn cuộn người thành một đoàn, mà đem thân thể gian rộng ra nằm sấp ngủ, chăn kéo đến đến cổ, lộ ra đỉnh đầu gác lên gối, nhắm mắt lại, gương mặt đoan chính kinh của hồ ly thập phần phiêu lượng khả ái, ân, khi cậu ta an tĩnh thật sự khả ái.
Trong bóng đêm, Trầm Sở Hãn phát ra một tiếng thở dài nhẹ đến mức không thể nghe thấy.
Bên kia, Mạc Ngữ Phi cũng mang tình cảm giống như vậy mà phiền não, y yêu Trầm Sở Hãn, rất yêu, rất yêu, Trầm Sở Hãn với y mà nói là sự tồn tại đặc biệt, độc nhất vô nhị. Là một hồ ly yêu thú, đã yêu rồi lập tức dục vọng muốn có mối quan hệ xác thịt với Trầm Sở Hãn càng ngày càng mãnh liệt. Trong khi nhiệt tình chờ đợi như vậy, Mạc Ngữ Phi cũng rất mâu thuẫn. Hai bên nếu có mối ràng buộc sâu sắc kia, nếu vẫn muốn rời khỏi nam nhân này, khẳng định rất khó khăn, rất thống khổ. Tìm được Dịch Thừa Phong rồi, có nghĩa đã có thể rời khỏi Trầm Sở Hãn một lần nữa giành lại sự nghiệp, nghĩ đến thật sự phải rời đi, Mạc Ngữ Phi luyến tiếc. Nhưng còn lưu lại? Hố sâu trong lòng kia như thế nào cũng không thể bỏ qua được.
Đêm đã khuya, hồ ly cuộn mình trong chăn ló đầu ra nhìn nam nhân kế bên đang ngủ say, lần đầu tiên gặp mặt nam nhân này đã nhất kiến chung tình, nhớ mãi không quên. Vốn tưởng rằng không có duyên, ai ngờ vận mệnh vòng vòng chuyển chuyển, thế nhưng lại để y và anh ta cùng sống dưới một mái nhà. Nhưng người này lại giống như vô tri vô giác. Nói anh ta vô tình, thì anh ta lại bất chấp nguy hiểm thu lưu Mạc Ngữ Phi; mang Mạc Ngữ Phi đi tìm Âm dương sư trị thương; đồng ý giúp Mạc Ngữ Phi tìm Dịch Thừa Phong; không ngại làm người nhà sinh khí vẫn muốn giữ y lại; dành cho y quá nhiều chăm sóc và yêu mến. Nói anh ta hữu tình, anh cái gì cũng không thể hiện ra, chỉ chạm đến thân thể hồ ly giống như những đụng chạm thân thể với những người khác.
Có phải anh ta cũng không thích y lắm, tất cả bất quá chỉ do một phía Mạc Ngữ Phi tình nguyện? Chẳng qua được giữ lại, liền nghĩ anh ta thích y. Mạc Ngữ Phi càng nghĩ càng cảm thấy bất an và sợ hãi. Y thực hy vọng Trầm Sở Hãn có thể cũng thích y, vì y thích Trầm Sở Hãn, hơn nữa chỉ thích một mình anh ta. Hồ ly không tin vào tình yêu, Tình – Ái – Tín – Thành trong thế giới hồ ly là những từ cực kỳ bị phỉ nhổ và khinh bỉ, nhưng Mạc Ngữ Phi – một hồ ly, hiện tại gặp được Trầm Sở Hãn, một hồ ly đa nghi, giả dối, âm độc nhưng cũng cô đơn, lại khát vọng được sự ấm áp của tình yêu.
“Chưa từng có người nào thích tôi. Thật đó. Anh đừng tưởng rằng tôi là tộc tưởng, là tuyết hồ mắt xanh, có người bợ đỡ có người nịnh nọt, đó không phải là thích! Đúng, năm đó trong Mạc thị, tôi thân là ‘Dạ chi đế vương’, có bao nhiêu nam nhân cầm từng nắm tiền nhào xuống dưới chân tôi, nếu ở thời xưa, tôi chính là hoa khôi, cao cao tại thượng phong quang vô hạn, nhưng mà không có ai thích tôi! Tôi biết, không ai cả…” Hồ ly bi ai thấp giọng nói.
“Người sinh ra tôi không thích tôi, trong tộc cũng không có người nào thích tôi, Thừa Phong đối với tôi chỉ có hai chữ trung thành, những người từng tiếp xúc qua, bọn họ cũng không thích tôi! Lợi ích, lợi dụng, đùa giỡn, đồ chơi, đó chính là giá trị tồn tại của tôi. Tôi không được quý trọng. Giống như cuộc sống hoang tàn vắng vẻ trong sa mạc, diện tích mấy ngàn lý, cái gì cũng không có, ngay cả cây cũng không có một bóng… Không ai thích tôi cả…” Hồ ly càng nghĩ càng khổ sở, lấy đuôi che mặt.
“Tôi thích anh, cũng hy vọng anh có thể thích tôi. Tôi nguyện ý ở lại bên cạnh anh, nhưng lại không thể không ra đi. Tôi gặp được anh làm chi a! Nếu sớm biết sẽ như vậy, thống khổ như vậy, trước đây tôi cũng không muốn gặp được anh… gặp được anh…”
Dịch Thừa Phong bắt đầu làm việc trong công ty bảo vệ, mỗi ngày đi lại giữa cao ốc và bệnh viện sủng vật của Lãnh Tinh Hồn, còn Mạc Ngữ Phi tiếp tục ở lại nhà Trầm Sở Hãn để anh chiếu cố, ngày qua ngày thập phần tự tại.
Ban đầu, sau khi Trầm Sở Thiên biết đã tìm được Dịch Thừa Phong thì phi thường lo lắng, anh sợ hồ ly kia dã tâm bừng bừng trước tiên sẽ dẫn thương lang giết người không chớp mắt xông vào ổ Mạc thị, cùng đám hồ ly một trận ngươi chết ta sống. Kết quả chờ rồi đợi, cư nhiên thiên hạ vẫn thái bình. Lại nghĩ nghĩ tiếp, hiện tại Mạc Ngữ Phi trắng tay, quả thực không thể cùng đám trưởng lão hồ tộc hiện đang nắm quyền chấp chưởng như lấy trứng chọi đá ngay được, xem ra, hồ ly đa mưu kia dự định nằm gai nếm mật, từ từ vạch kế hoạch, tìm đường phát triển.
BIết nam nhân hồ ly kia khẳng định đang mưu tính gì đó, Trầm Sở Thiên càng thêm lo lắng cho anh mình, nhưng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể lo lắng suông.
Trong đầu Mạc Ngữ Phi, đích xác đã có kế hoạch.
Một ngày thứ sáu, Mạc Ngữ Phi đưa đề nghị muốn ‘hẹn hò’ với Trầm Sở Hãn.
“Này…” Trầm Sở Hãn chần chờ, không lập tức tỏ thái độ.
“Chỉ là hy vọng anh dẫn tôi ra ngoài một chút, ở mãi trong nhà cũng buồn quá. Hiện tại chân lành rồi, tôi cũng không muốn đeo cái vòng cổ kia đi trên phố.” Biết nam nhân này giống như hạt châu bàn tính, không đẩy sẽ không động, Mạc Ngữ Phi giải thích cho chuyện hẹn hò này, đồng thời cũng hy vọng Trầm Sở Hãn không quá câu nệ mà cự tuyệt.
Trầm Sở Hãn cười, “Được.”
Sánh vai đi trên phố, ngước mặt lên hứng gió làm Mạc Ngữ Phi thanh tỉnh đôi chút. Y nhớ đến lần đầu tiên mình và Trầm Sở Hãn gặp nhau, khi đó vẫn đang giữa xuân, cũng là một ngày gió, rồi sau đó, cơn mưa đêm đầu thu, y co rúm bất lực bên đường, bị Trầm Sở Hãn ‘nhặt được’, còn bây giờ đã là cuối thu. Thời gian thật sự trôi nhanh, trong nháy mắt, Mạc Ngữ Phi đã từ trên đỉnh cao ngã xuống đáy cốc; thời gian lại thật sự quá chậm, nguyên lai cùng nam nhân kia quen nhau như vậy cũng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Khẽ thở dài một hơi, Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu nhìn trời đêm, màn trời hắc sắc của thành phố bị ánh đèn neon chiếu sáng. Nếu là trước đây, khi Mạc Ngữ Phi vẫn còn là Dạ chi đế vương, thì đây là lúc Mạc Ngữ Phi bắt đầu đi kiểm tra việc kinh doanh ở các hộp đêm.
“Cậu có muốn đến chỗ nào không?”
Nghe thấy thanh âm Trầm Sở Hãn bên cạnh, Mạc Ngữ Phi từ trong hồi ức thanh tỉnh lại, y liếc nhìn Trầm Sở Hãn, miễn cưỡng nói, “Anh sắp xếp là được rồi.”
“Cùng đi ăn bữa khuya được không?”
“Vậy đi thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook