Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt
Quyển 4 - Chương 11

Nguy cơ bị truy sát phần lớn đã giảm bớt, nhưng Mạc Ngữ Phi lại không định ra ngoài, cũng không hé lộ ý muốn ra ngoài làm việc, y vẫn ở lì trong nhà, mỗi ngày đều đốt thời gian trên máy tính. Y nói với Trầm Sở Hãn là lên mạng chơi cổ phiếu, Trầm Sở Hãn cũng không nghi ngờ gì cả.

Dịch Thừa Phong đến thăm Mạc Ngữ Phi, hỏi y những dự định sau này. “Nghe nói cậu chơi cổ phiếu, định làm công việc này sao? Lợi nhuận cũng không tệ lắm đi.”

Mạc Ngữ Phi cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói, “Thu lợi cái cùi lôi, đều thua hết.”

“Sao lại như vậy?” Dịch Thừa Phong không tin với đầu óc kinh doanh khôn khéo của Mạc Ngữ Phi, chơi cổ phiếu lại tới mức thua như y nói.

“Đi theo tôi.” Mạc Ngữ Phi dẫn Dịch Thừa Phong vào thư phòng, mở laptop của y lên, ra hiệu Dịch Thừa Phong đến xem.

Vừa nhìn thấy, sắc mặt Dịch Thừa Phong thay đổi, “Cậu…”

“Lần trước cậu cứu tôi, dùng tiền trong tài khoản riêng của tôi, bất quá không phải cũng còn một chút sao.”

“Cho nên cậu dùng số tiền còn lại mua tin tức giang hồ trên internet.” Dịch Thừa Phong kinh ngạc nói.

“Tôi lại không ra khỏi cửa, nói không chừng vừa ra khỏi đã bị làm thịt. Đám trưởng lão kia cũng là nhìn tôi lớn lên, rất rõ tính tôi, chỉ cần tôi chưa chết, kẻ chết khẳng định là bọn họ, tôi hiện tại chính là cái gai trong mắt, mảnh dằm trong thịt của chúng, nhất định phải nghĩ cách nhổ đi, cho nên tôi dùng được cách này. Được như vậy cũng không tồi, tuy rằng chúng ta ở trong này, nhưng bên ngoài xảy ra chuyện gì ta đều có thể biết.”

“Như vậy cậu…” Đối với kế hoạch của Mạc Ngữ Phi, Dịch Thừa Phong đã đoán được hai ba phần, cậu ta mặt nhăn mày nhó.

“Tôi đang tìm người thích hợp nhất.” Mạc Ngữ Phi bình thản nói.

“Cậu sẽ rời khỏi anh ta? Cậu rõ ràng…” Trong lòng Dịch Thừa Phong có chút thất vọng. Trầm Sở Hãn là một nam nhân tốt, Dịch Thừa Phong hy vọng Mạc Ngữ Phi cùng anh ta một chỗ. Cậu cũng không cho rằng những ngày trước đây đáng giá gì để Mạc Ngữ Phi lưu luyến, đồng thời cậu cũng cho rằng, Mạc Ngữ Phi lấy cớ ‘đã chết’ thoát ly hắc đạo, cùng Trầm Sở Hãn có một cuộc sống ân ái, đây chẳng lẽ không phải chọn lựa mà Mạc Ngữ Phi nên chọn hay sao.

“Bất quá cũng chỉ cùng anh ta lên giường thôi, có gì đâu, cậu nghĩ tôi và cậu sẽ có thể cùng anh ta một chỗ?” Ngữ khí Mạc Ngữ Phi trở nên lãnh khốc dị thường, hai mắt hơi nhe nheo lại.

“Đó chẳng lẽ không đúng…” Dịch Thừa Phong định nói – “Đó chẳng lẽ không đúng với nguyện vọng của cậu sao?”, nhưng cậu không dám nói ra, cậu sợ nói xong rồi sẽ chọc nam nhân hồ ly này nổi trận lôi đình. Cậu biết những chuyện như thế này là tử huyện của Mạc Ngữ Phi, chọc không được.

“Tôi và anh ta, bất quả chỉ là một cuộc tình sương sớm.” Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu, biểu tình giả vờ lạnh lùng vừa rồi mất đi, trong mắt một mảnh trống rỗng, “Thừa Phong, đừng ngốc như thế, tôi là kẻ ra sao, anh ta là người nào, chúng tôi như thế nào có thể. Cậu rốt cuộc vẫn là lang, khờ khạo hơn tôi. Tôi là nam nhân đê tiện, tốt hơn vẫn nên cách anh ta một chính nhân quân tử xa một chút.”

“Cậu không phải.” Dịch Thừa Phong thẳng thắn lắc đầu, “Nếu cậu đã chọn phải rời khỏi anh ta, vậy tại sao cậu lại…”

“Lên giường với anh ta?” Mạc Ngữ Phi lấy ra một điếu thuốc từ trong ngăn kéo, đốt lửa, hút một ngụm thật sâu, sau đó mang vẻ mặt say mê phun khói vào không trung. Thuốc lá này là trước đây Trầm Sở Hãn mua cho Mạc Ngữ Phi, sau được khuyên răn Mạc Ngữ Phi không hút nữa, nhưng vẫn chưa bỏ hẳn, mà hiện tại, y lại lấy nó ra.

“Một cực phẩm như vậy, nếu không cắn một ngụm, tôi sao có thể cam tâm. Lại nói, anh ta đã cứu tôi, lại cứu cậu, cứ cho là báo ân đi. Cùng anh ta lên giường thì sao, hồ ly chúng ta sẽ đem chuyện này đặt ở trong lòng sao.” Hừ lạnh một tiếng, Mạc Ngữ Phi cam chịu nói, “Cuộc tình sương sớm… bây giờ mặt trời đã ló dạng, sương sớm bị nắng chiếu, tan biến ngay cả dấu cũng không lưu lại.”

Nghe được thương cảm trong thanh âm Mạc Ngữ Phi, Dịch Thừa Phong không nói gì, cậu biết Mạc Ngữ Phi chính là đang chìm xuống đáy vực thống khổ, đây là thống khổ mà y tự mình tìm đến, Dịch Thừa Phong muốn giúp cũng giúp không được.

“Thừa Phong, hãy chờ đi, thời gian không bao lâu nữa, cậu sẽ không còn làm bảo vệ.”

Dịch Thừa Phong trong lòng run lên, không phải cậu sợ đi theo Mạc Ngữ Phi lưu lại nơi chân trời, mà biết Mạc Ngữ Phi rời khỏi Trầm Sở Hãn thì đau lòng bao nhiêu, cậu không khỏi thấy khổ sở giùm cho Mạc Ngữ Phi.

Rốt cuộc là đi, hay ở lại? Mạc Ngữ Phi vẫn luôn tự hỏi mình. Ở lại, dưới sự bảo vệ của nam nhân kia, đó là cuộc sống y thật sự mong muốn sao? Lòng cừu hận bị cướp đoạt tất cả chẳng lẽ liền buông tay? Hồ ly có thù tất báo không bỏ được chuyện này đi, lấy tình cảnh Mạc Ngữ Phi bây giờ, muốn vùng lên, muốn mạnh như trước đây nhất định phải dựa vào nam nhân cũng có thế lực.

Nhìn hai mắt Dịch Thừa Phong toát ra vẻ không muốn, Mạc Ngữ Phi gảy tàn thuốc trên tay, cười nói: “Thừa Phong, cậu thấy tôi bây giờ còn có gì? Bất quá chỉ còn thân thể này thôi. Muốn lật đổ, tôi cũng chỉ có thể dựa vào tư duy và thân thể. Sao, cậu cảm thấy tôi ở cạnh Trầm Sở Hãn, về những phương diện khác cũng là người có thế lực, là nam nhân trên giường có thể giúp tôi có được quyền lực và tiền của lần nữa, Trầm Sở Hãn có thể chấp nhận không? Có lẽ, anh ta chuyện gì cũng không biết, không quan tâm. Nhưng mà cậu thấy tôi sẽ để chuyện đó xảy ra sao?”

Bởi vì biết nam nhân kia khẳng định sẽ lánh đi thầm đau lòng, sau đó quay lại với khuôn mặt ung dung đối diện với y, đợi y như trước đây, Mạc Ngữ Phi có xấu xa ác độc như trước, cũng không muốn tổn thương đến Trầm Sở Hãn.

“Thà làm anh ta thống khổ, chi bằng chặt đứt hoàn toàn. Tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh ta. Lại nói, cùng một chỗ với hồ ly có xuất thân đặc biệt như tôi, người nhà anh ta cũng không dễ dàng chấp nhận.” Mạc Ngữ Phi nói không ngừng, dù y đang phân tích cho Dịch Thừa Phong hiểu, nhưng y cũng đang cố gắng tự thuyết phục mình.

Sau khi Dịch Thừa Phong đi rồi, Mạc Ngữ Phi cũng không nâng tinh thần lên nổi. Chỉ cần suy nghĩ một chút đến Trầm Sở Hãn, y liền đau lòng khó hiểu.

Ban đêm, Mạc Ngữ Phi trầy trật không ngủ, Trầm Sở Hãn thấy y im lặng ngồi ngoài ban công, liền gọi y: “Ngữ Phi, khuya rồi, đi ngủ đi.”

“Tôi muốn ngắm sao. Đừng lo cho tôi, anh đi ngủ trước đi.”

Trầm Sở Hãn nhìn một lúc, ly khai. Mạc Ngữ Phi đốt một điếu thuốc, giữa làn khói lượn lờ, mắt y từ từ ướt. Sớm biết đau như vậy, thực thà rằng không biết nhau. Vẫn luôn tự nhận là hồ ly lãnh huyết, ngoan độc, đa nghi, lần đầu tiên phát hiện mình nguyên lai còn che dấu một khuôn mặt khác.

Hậu quả ngồi ngoài ban công đến hơn nửa đêm vào đầu mùa đông chính là – Mạc Ngữ Phi phát sốt.

Trầm Sở Hãn hết lòng chăm sóc, ân cần hỏi han, “Lần sau không được như vậy.”

Mạc Ngữ Phi cười nói: “Đang suy nghĩ mọi chuyện, không để ý một chút liền nghĩ quá lâu.”

Nấu cháo trắng, Trầm Sở Hãn chăm lo Mạc Ngữ Phi ăn, uống thuốc, sau đó đem y quấn lại cho ấm, “Muốn tôi chở cậu đến bệnh viện của Lãnh Tinh Hồn, để cậu ta khám không?”

Bất quả chỉ là cảm mạo, sao có thể vì bệnh vặt ấy mà kinh động Âm Dương sư đại nhân. Mạc Ngữ Phi vội cản lại: “Không cần, uống thuốc, ngủ một đêm là khỏi thôi.”

Buổi tối, Trầm Sở Hãn ôm Mạc Ngữ Phi, người kia cười không ngừng, “Nếu cảm mạo, khẳng định đã truyền cho anh.”

“Tôi không sợ.”

Nhìn nam nhân bên cạnh, Mạc Ngữ Phi biết, anh ta vì mình ngay cả người nhà phản đối còn không sợ, đương nhiên bệnh vặt thế này lại càng không sợ. Nghĩ nghĩ, Mạc Ngữ Phi ngây ngất với khuôn mặt anh tuấn của Trầm Sở Hãn, tay bắt đầu xấu xa. Trầm Sở Hãn đè lại bàn tay Mạc Ngữ Phi đang sờ loạn trong chăn.

“Đừng xằng bậy.”

Mạc Ngữ Phi cười quyến rũ, dán sát người vào Trầm Sở Hãn, “Đột nhiên muốn.”

“Cậu đang bệnh.”

“Cái này sao gọi là bệnh.”

“Tôi đang nói cậu.” Trầm Sở Hãn nghiêm mặt, “Chúng ta… vẫn là tiết chết một chút thì tốt hơn.”

Nhìn thấy biểu tình Trầm Sở Hãn trước thì nghiêm trang, sau đó lại đầy ngượng ngùng, Mạc Ngữ Phi cười khẩy. Từ sau lần lên giường đầu tiên, nam nhân hồ ly cơ hồ mỗi đêm đều quấn quýt lấy người tình của y. Ban đầu, vì làm cùng người trong lòng, Trầm Sở Hãn cũng nhiệt tình, sau đó vì nghĩ cho sức khỏe, anh thương lượng với Mạc Ngữ Phi giảm bớt số lần làm. Mạc Ngữ Phi lấy lui làm tiến, chỉ nói tùy Trầm Sở Hãn quyết định. Thực tế, Mạc Ngữ Phi vẫn cách một hai ngày liền minh kỳ ám chỉ muốn thân thiết, hoặc chỉ đơn giản trực tiếp kéo Trầm Sở Hãn đến trên người y, Trầm Sở Hãn yêu chiều y lại ngại từ chối, cái gọi là ‘giảm bớt’ và không giảm bớt cơ hồ giống nhau.

“Tiết chế? Anh đang nói mình đi.” Mạc Ngữ Phi cười nói, “Phải biết rằng, mỗi lần cầu xin tha đều là tôi a.”

Trầm Sở Hãn nhất thời cúi đầu, nghĩ nghĩ còn nói thêm: “Vẫn là… có điều tiết chế thì tốt hơn…”

“Nhưng hiện tại tôi lại muốn.” Mạc Ngữ Phi nói xong, xoay người đè lên Trầm Sở Hãn, giở trò, đông sờ tây niết.

“Đừng nháo…” Trầm Sở Hãn cười nắm tay Mạc Ngữ Phi, ngăn cản.

“Rất muốn nha.” Mạc Ngữ Phi nói xong liền ma sát, cười ha ha, chóp mũi ở hai má, cổ và trước ngực Trầm Sở Hãn không ngừng ma sát, còn vươn tay cách lớp áo ngủ xoa nắn điểm nhỏ Trầm Sở Hãn.

“Ngữ Phi!” Trầm Sở Hãn kêu nhỏ.

Mỗi khi được thanh âm mang từ tính của Trầm Sở Hãn gọi tên, Mạc Ngữ Phi sẽ nhịn không được mà động tâm, y lần đầu tiên cảm thấy tên mình lại dễ nghe như vậy. Mạc Ngữ Phi cười xấu xa, liều lĩnh nhào tới, hôn lên môi Trầm Sở Hãn, rồi lại liếm liếm, giống như tiểu sủng vật đang muốn lấy lòng chủ nhân vậy.

“Ngữ Phi…” Còn đang băn khoan Mạc Ngữ Phi đang bệnh, thân thể suy yếu, Trầm Sở Hãn không muốn tiêu hao thể lực y, chính là thân thể mềm mại, ấm áp trong lòng, khí tức mê người, còn có mị thái mất hồn, khắp nơi đều đang ăn mòn ý chí của anh.

“Ôm tôi một cái thôi.”

Dùng tư thế mang tính trừng phạt hôn thật sâu Mạc Ngữ Phi, đồng thời Trầm Sở Hãn đặt y dưới thân, Mạc Ngữ Phi lập tức nhiệt tình mở rộng thân thể nghênh hợp.

Khi sáp nhập, xúc cảm mềm mại của nội bích trơn ẩm, nóng đến mức gần như làm người ta tan chảy, thoải mái cảm nhận bị gắt gao bao vây là Trầm Sở Hãn chìm đắm trong đó. Nhìn biểu tình mê muội trên khuôn mặt đang ngẩng lên của Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi càng thêm liên tục cuốn lấy anh.

Giữa luật động, khoái cảm như nước, mất hồn thực cốt, “Rất tuyệt đi…” Ôm lấy vai Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi thở hổn hển hỏi.

“Ân…” Giọng nói trầm thấp mang theo gợi cảm, cực kỳ kích động, nghe thấy Trầm Sở Hãn rên rỉ, Mạc Ngữ Phi gần như nhịn không được.

“Đừng quên tôi. Sở Hãn, có thể quên bất kỳ ai, nhưng đừng quên tôi…” Mạc Ngữ Phi thấp giọng nói bên tai Trầm Sở Hãn, lặp đi lặp lại, niềm vui sướng khi đạt cao trào cùng bi thương sâu trong nội tâm hòa lẫn, Mạc Ngữ Phi không thể kìm chế nước mắt chảy xuống.

Hy vọng dùng phương thức như vậy để Trầm Sở Hãn nhớ rõ y, đây là phương pháp nam nhân hồ ly có thể đoán được. Cho dù tương lai Trầm Sở Hãn có cùng người khác một chỗ, cũng hy vọng anh có thể nhớ kỹ người tên Mạc Ngữ Phi này, nhớ kỹ y từng yêu anh. Rõ ràng hy vọng sau khi chia tay Trầm Sở Hãn có thể quên được y, vì như vậy sẽ ít đau hơn một chút, nhưng Mạc Ngữ Phi lại không muốn Trầm Sở Hãn thật sự quên y, y muốn Trầm Sở Hãn vĩnh viễn nhớ y. Mâu thuẫn, trằn trọc, bản thân Mạc Ngữ Phi cũng không biết rốt cuộc y muốn cái gì.

Bất chấp thân thể đang bệnh, Mạc Ngữ Phi ôm chặt Trầm Sở Hãn cùng anh thiết tha triền miên, thậm chí khóa chặt thắt lưng Trầm Sở Hãn, hai tay đỡ ngực Trầm Sở Hãn, vong tình vặn vẹo phần eo.

Sau mấy độ triền miên, Mạc Ngữ Phi mệt đến nói không ra hơi, dựa vào ngực Trầm Sở Hãn nghỉ ngơi. Trầm Sở Hãn ôm Mạc Ngữ Phi, nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường ôm vào có cảm giác thực thoải mái, vừa nóng lại vừa mềm, làm người ta luyến tiếc buông ra.

Nhìn Mạc Ngữ Phi trong lòng, đáy lòng Trầm Sở Hãn xẹt qua tia bất an, anh có thể đoán nội tâm người bên cạnh cũng đang bất an, nhưng gánh nặng này rốt cuộc là gì, anh lại không thể nào biết được.

Luôn muốn dỗ cho hồ ly này vui vẻ, nghĩ nghĩ, Trầm Sở Hãn khẽ hôn lên thái dương Mạc Ngữ Phi, ghé vào tai y nói nhỏ, “Ngữ Phi…”

“Ân?”

“Sắp đến Giáng Sinh, cậu có ra ngoài du lịch không?”

Mạc Ngữ Phi ừm một tiếng, không trả lời.

“Tôi muốn nghỉ phép vài ngày, cùng cậu đi du lịch. Cậu luôn buồn bực ở trong nhà nhất định cũng thấy vô nghĩa.” Nếu cùng đi chơi vài ngày, có lẽ có thể làm hồ ly tránh hoặc quăng đi gánh nặng kia.

“Ân.”

“Còn có, sang năm mới, tôi muốn dẫn cậu về nhà tôi, được không?” Trầm Sở Hãn nở nụ cười mơ ước, “Người nhà tôi rất tốt, bọn họ nhất định sẽ thích cậu. Quan trọng là ra mắt cha mẹ a, đúng không?” Khẽ vỗ vỗ cánh tay Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Hãn kiên nhẫn dỗ dành, anh là thật tâm, hy vọng Mạc Ngữ Phi có thể trở thành người nhà của anh, là người yêu của anh.

Gặp cha mẹ? Mi tâm Mạc Ngữ Phi nhảy dựng. Y biết Trầm Sở Hãn thật tâm chờ y, nguyên lai đã lên kế hoạch đến bước này. Ý anh muốn Trầm gia chính thức chấp nhận con hồ ly xấu xa này.

“Sau này rồi nói.” Mạc Ngữ Phi nói có lệ, không dám để Trầm Sở Hãn nhìn thấy biểu tình của y lúc này, y vội vàng kéo chăn lên che hơn nửa khuôn mặt. Không thể đồng y, không không muốn kiên quyết từ chối, Mạc Ngữ Phi thấy khó xử. Sự ngay thẳng của Trầm Sở Hãn làm y vui vẻ, nhưng cũng làm y thống khổ.

“Ân.” Trầm Sở Hãn gật đầu nói, vuốt vuốt tóc Mạc Ngữ Phi, “Khuya rồi, ngủ đi.”

Mạc Ngữ Phi tuy rằng mệt mỏi, lại ngủ không được. Đêm đã khuya, nhìn gương mặt say ngủ bên cạnh, Mạc Ngữ Phi khẽ hôn lên thái dương anh, giống như Trầm Sở Hãn đã từng làm như vậy với y, tràn ngập yêu và thương tiếc.

Ngay sau đêm nhiệt tình cháy bỏng, Mạc Ngữ Phi nói thẳng với Trầm Sở Hãn.

“Tôi tìm được chỗ dựa vững chắc, tôi phải đi.” Mạc Ngữ Phi giống như thoải mái nói ra những lời này, cười cười nhìn Trầm Sở Hãn.

Trầm Sở Hãn chấn kinh, trầm mặc một trận, vẫn không nói gì.

“Anh đừng bất ngờ, tôi sao có thể ở chỗ này cả đời? Cho dù là được bao dưỡng, cũng nên tìm chủ nhân có tiền.” Ngữ khí Mạc Ngữ Phi bình thản, mang theo vài phần lãnh khốc.

Im lặng một lúc lâu, Trầm Sở Hãn thấp giọng hỏi: “Đi đâu?”

“Australia.”

“Khi nào đi?”

“Ba ngày nữa.”

Nhanh như vậy! Trầm Sở Hãn trừng mắt nhìn Mạc Ngữ Phi. Anh không phải không biết Mạc Ngữ Phi gạt anh làm mọi chuyện, anh cố gắng ôn nhu đợi y, hy vọng Mạc Ngữ Phi có thể vĩnh viễn ở lại, anh cũng hiểu chính mình đã đủ để Mạc Ngữ Phi ở lại. Không ngĩ tới, cuối cùng hồ ly nói rằng phải đi. Xem ra, ân oán trong quá khứ, hồ ly vẫn không bỏ xuống được, không thông suốt.

Trầm Sở Hãn vẫn trầm mặc không nói như trước, không thể chịu được sự trầm mặc này làm người ta đau khổ, làm người ta dây dưa, Mạc Ngữ Phi đơn giản xoay người ly khai. Không thể đối mặt với tình cảnh tàn nhẫn này, Mạc Ngữ Phi chọn cách trốn tránh.

Chỉ trong một buổi tối, nguyên bản người tình thân mật khắng khít, đã trở thành người xa lạ.

Trầm Sở Hãn vẫn đối đãi với Mạc Ngữ Phi giống như trước, ôn nhu cẩn thận chăm sóc, nhưng hai người không nói chuyện với nhau, cũng không nhìn nhau. Cả hai đều lẩn tránh ánh mắt đối phương. Mạc Ngữ Phi thực thiếu tự tin, y biết mình khẳng định đã vô tình làm tổn thương Trầm Sở Hãn sâu đậm, nhưng đã đi xa như vậy, y đã không thể quay đầu lại được nữa.

Trầm Sở Thiên trong lúc vô tình nghe cấp dưới báo một tin từ trong giới yêu thú: một yêu thú hồ ly muốn đi Australia đến làm việc ở tập đoàn Houghton của một tay trùm sòng bạc, Trầm Sở Thiên cũng vô cùng khiếp sợ. Nghe người miêu tả lại cảm thấy con hồ ly kia rất giống Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Thiên đầu tiên chạy đi tìm Mạc Ngữ Phi xác nhận.

“Nghe nói cậu muốn đi Australia?” Trầm Sở Thiên vừa đâm đầu vào liền hỏi.

“Phải.” Mạc Ngữ Phi gật đầu.

“Cậu… cậu có ý gì! Cậu không phải theo anh hai… cậu không phải… anh hai còn nói muốn dẫn cậu trở về nhà tôi…” Trầm Sở Thiên hoàn toàn bị Mạc Ngữ Phi làm cho hồ đồ, con đại hồ ly này rõ ràng thân thiết với anh hai như vậy, vốn tưởng y sau này định sẽ ở bên cạnh anh hai, Trầm Sở Thiên thậm chí đã bắt đầu chấp nhận sự thật này, mà y hiện tại cư nhiên còn nói phải đi!

“Hừ, nhà cậu có gì tốt, cũng không phải cung điện.” Mạc Ngữ Phi bĩu môi cười lạnh nói.

“Anh hai tôi đã đối với cậu như vậy, cậu… cậu không phải bỏ tất cả theo anh tôi sao?”

“Chẳng qua là bị anh ta nhặt về nuôi một thời gian thôi. Tôi cũng không nói sẽ theo anh ta, cậu đừng hiểu lầm!” Mạc Ngữ Phi vội nói, bộ dáng như mình trong sạch.

“Cậu.. sao cậu có thể nói như vậy!” Trầm Sở Thiên tức đến mặt đỏ lên, quát.

“Nga, đúng vậy.” Mạc Ngữ Phi tận lực đem ngữ khí làm cho cực kỳ lãnh đạm, “Nếu không phải anh cậu ở trên giường xuyên tôi đến thích chết, thì anh ta sao lại bảo hộ tôi. Nói thẳng ra, chuyện chỉ có như vậy.”

Dùng ngữ khí khinh thường như cũ nói một câu như đâm vào tim người khác, Mạc Ngữ Phi đồng thời cũng cảm thấy đau đớn. Nói dối, toàn bộ y đều nói dối! Nhưng bây giờ không nói dối thì còn có thể nói gì đây? Dù thế nào y cũng không thể không rời khỏi Trầm Sở Hãn, không muốn Trầm Sở Hãn thương tâm khi y ly khai, nhưng mà rời khỏi Trầm Sở Hãn khẳng định sẽ làm tổn thương chính trái tim y. Vì vậu, nhờ em trai anh thuật lại những lời này, làm tổn thương anh, làm anh quên y, không còn vướng bận. Làm như vậy, có lẽ khoảng thời gian Trầm Sở Hãn sẽ ngắn đi một chút; đau, cũng sẽ nhanh khỏi một chút. Biết rõ làm như vậy là hoàn toàn sai, Mạc Ngữ Phi lại không thể không sai như vậy.

“Ba.”, một cái tát hung hăng đánh vào mặt Mạc Ngữ Phi, đánh cho mặt y quay sang một bên, một bên mặt lập tức sưng lên, miệng toả ra mùi máu nhàn nhạt. Mạc Ngữ Phi cũng không để ý, đây là kết quả y đáng được nhận.

“Cậu! Cậu hỗn đản! Cậu là đại hỗn đản!” Trầm Sở Thiên rống to, ngực phập phồng kịch liệt, hiển nhiên phi thường tức giận.

Mạc Ngữ Phi bình tĩnh quay mặt lại, lạnh lùng nhìn chăm chú Trầm Sở Thiên đang trong cơn giận dữ, nhếch khoé miệng hừ nhẹ, “Sao, tôi nói sự thật, cậu ngược lại còn nổi nóng, sách sách, giận quá không tốt nha, giám sát Trầm!”

“Cậu… cậu! Cậu thật quá đáng! Lại còn nói ra những lời này! Cậu đã quên anh tôi đối xử với cậu như thế nào rồi sao?” Trầm Sở Thiên rống to.

Quên? Mạc Ngữ Phi than thở trong lòng, cả đời này y cũng sẽ không quên nam nhân kia, anh ta ở trong lòng, trên người Mạc Ngữ Phi, lưu lại rất nhiều ấn ký không thể xoá bỏ. Như thế nào có thể sẽ quên anh ta?

Mạc Ngữ Phi khóc trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói những câu vô tình, “Ân, anh ta đối với tôi thế nào?” Vươn tay xoa xoa gò má sưng đỏ, Mạc Ngữ Phi bày ra bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ, “Còn có thể đối xử với tôi như thế nào nữa, chỉ là rảnh rỗi thì thượng tôi, đùa giỡn một chút trên cơ thể tôi để tìm vui thôi.”

“Cậu…” Trầm Sở Thiên đã không còn biết phải nói gì nữa. Đây là con hồ ly vô lương tâm, rất quá phận, rất đáng ghét!

“Họ Trầm kia, cậu nếu không còn chuyện gì nữa thì cút đi, đại gia tôi không thèm chấp cậu. Tôi chỉ thấy mặt cậu đã ghét!” Mạc Ngữ Phi ngồi xuống sofa, bắt chéo chân, biểu tình chán ghét.

“Cậu! Tôi nói cho cậu biết, tôi mới không muốn cậu ở cạnh anh hai! Cậu đừng tưởng rằng tôi không biết cậu là loại người nào. Tôi chỉ ước gì cậu sớm xéo đi! Chính là… chính là…” Trầm Sở Thiên hận đến nghiến răng, do dự một chút, lúc này mới không thể không nói: “Chính là anh hai tôi thích cậu, anh ấy thật lòng thích cậu! Cậu tổn thương anh hai như vậy, làm tổn thương tình cảm anh ấy như vậy, cậu là đồ hỗn đản!”

“Nga, có thật không?” Mạc Ngữ Phi nhún vai, sau đó nâng tay phải lên ngoáy ngoáy lỗ tai, “Tôi không nghe lầm đi, thật không? Sao trên đời này còn tồn tại chữ này a? Cậu lầm rồi.”

Nhìn bộ dáng không quan tâm của Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Thiên càng đau lòng hơn. Anh tự biết chuyến đi này của mình không có kết quả, nhưng trong lòng anh vẫn hy vọng, hy vọng có thể đứng ở góc độ là người thứ ba khuyên con hồ ly này một chút, hy vọng y có thể ở lại. Hiện tại xem ra anh thật sự đã lầm rồi.

Bộ dáng vô cùng đau đớn của Trầm Sở Thiên làm trong lòng Mạc Ngữ Phi rối bời, nghe Trầm Sở Hãn nói ra tình ý Trầm Sở Hãn đối với y, Mạc Ngữ Phi càng tin rằng Trầm Sở Thiên là thật lòng yêu y. Biết nam nhân kia yêu y như vậy, Mạc Ngữ Phi không khỏi chua xót. Có thể được nam nhân mình thích yêu thương, là hạnh phúc biết bao. Càng như vậy, sẽ càng không rời khỏi, vậy thống khổ càng sâu thêm nữa.

Nghiêng mặt giấu lệ quang trong mắt đi, Mạc Ngữ Phi hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm tình, ho khẽ một tiếng, đem những nghẹn ngào dâng lên cổ nuốt xuống, sau đó liếc mắt nhìn Trầm Sở Thiên, “Cậu nói xong rồi? Vậy cậu có thể đi.”

“Tôi đi, đương nhiên tôi sẽ đi. Cuối cùng tôi chỉ muốn nói với cậu, cậu nhất định sẽ hối hận! Cậu là người như vậy, nhất định sẽ bị trừng phạt!” Trầm Sở Thiên hung hung trừng mắt Mạc Ngữ Phi khi nói câu cuối, sau đó xoay người bước đi, kéo cửa phòng đóng sầm lại.

Sau khi Trầm Sở Thiên rời đi, Mạc Ngữ Phi nhốt mình trong phòng, đầu óc rối loạn, cái gì cũng không muốn nữa. Trong đầu vang lên câu nói kia cứ lặp đi lặp lại ‘Anh ấy là thật lòng với cậu.’ Càng nhớ lại, càng mất hết can đảm. Hối hận, khẳng định sẽ như vậy, hiện tại Mạc Ngữ Phi đã hối hận rồi, nhưng không còn đường lui nữa, chỉ có thể tiếp tục xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước.

Ở lại, với cả hai đều không có lợi; rời đi, trả lại cuộc sống bình yên trước đây cho Trầm Sở Hãn, đối với hai người mà nói mới là tốt? Nhưng nếu không đi, lẽ nào… thật sự phải chiếm lấy nam nhân kia cả đời? Nếu vậy Trầm Sở Hãn có hạnh phúc không? Nếu vậy Mạc Ngữ Phi có hạnh phúc không? Nội tâm Mạc Ngữ Phi đấu tranh.

Vậy thì lặng lẽ rời đi, lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh ta. Thời gian trôi qua, đau thương sẽ giảm đi, sớm hay muộn cũng đến này, Trầm Sở Hãn sẽ quên đi, sẽ có một cuộc sống mới, hy vọng anh ta có thể gặp được người bạn đời ôn nhu, thương anh, chiếu cố anh, sau đó anh sẽ giống như một nam nhân bình thường, bận rộn việc gia đình, công việc, người nhà, bạn bè, những hài tử đáng yêu… So với cùng một chỗ với hồ ly mất danh dự, xuất thân làm nghiệp tình sắc thì hạnh phúc hơn. Mạc Ngữ Phi càng tưởng tượng cuộc sống hạnh phúc tương lai của Trầm Sở Hãn, trong lòng càng đau khổ hơn. Trầm Sở Hãn nếu có được hạnh phúc, y phải nên cao hứng mới đúng, nhưng, nước mắt lại như thế nào cũng không kềm được.

“Ô ô…” Đơn giản biến thành hồ ly, Mạc Ngữ Phi cuộn mình trên sofa, lấy đuôi che mặt lại, thân hình co rụt lại, phát ra tiếng nức nở bi thương.

Trầm Sở Thiên tan sở về nhà, nhìn thấy hai má Mạc Ngữ Phi sưng đỏ, anh nhướng mày, vội hỏi: “Sở Thiên đã đến?”

“Ân.” Mạc Ngữ Phi hừ một tiếng, coi như thừa nhận.

“Xin lỗi, nó… nó… tôi sẽ giải thích với nó.”

Sau tất cả mọi chuyện, nam nhân này còn muốn nhận lỗi giùm người khác! Mạc Ngữ Phi thật không biết phải nói gì với Trầm Sở Hãn, anh bị tổn thương đến mức này, vậy còn vì chuyện này mà nhận lỗi giùm!

Chậm rãi bước đến bên cạnh Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi ngẩng mặt lên nhìn anh, lộ ra nụ cười quyến rũ, “Tôi còn nghĩ… anh không định nói chuyện với tôi nữa.”

Trầm Sở Hãn lập tức trầm mặc, sau đó không tự nhiên quay mặt đi.

“Nếu đã nhận lỗi, vậy thì bày tỏ thành ý đi.” Mạc Ngữ Phi vòng tay quanh cổ Trầm Sở Hãn, dán sát người lại, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đã lâu không có được làm y kềm lòng không được, nheo mắt lại say mê, “Ôm tôi đi…”

Cánh tay bị đẩy ra, buông xuống, Mạc Ngữ Phi kinh ngạc nhìn Trầm Sở Hãn lui một bước các xa. Động tác Trầm Sở Hãn chặn tay Mạc Ngữ Phi lại rất nhẹ nhàng, nhưng ý cự tuyệt lại tỏ ra kinh quyết đến bất ngờ.

“Vì sao?” Mạc Ngữ Phi rất ngạc nhiên, cũng không phải chưa từng làm như vậy, sao lại không muốn.

Trầm Sở Hãn khẽ lắc đầu: “Đừng…”

“Anh có ý gì!” Mạc Ngữ Phi thẹn quá hoá giận, “Anh nói cái quái gì, cái gì mà đừng, chẳng lẽ anh chưa ôm tôi? Có gan nói lại lần nữa xem!”

“Không…” Chỉ một từ, lại nói rõ được tâm ý Trầm Sở Hãn.

Mạc Ngữ Phi bị cự tuyệt đau đến công tâm, chân tay run rẩy, y không nghĩ Trầm Sở Hãn sẽ cự tuyệt y. Lần cuối cùng, y hy vọng có được cái ôm cuối cùng này, có thể để lại cho y những ký ức cuối cùng chỉ thuộc về Trầm Sở Hãn, vì vậy y phi thường khát vọng. Lúc này nguyện vọng tan vỡ, làm Mạc Ngữ Phi như thế nào cũng khó chấp nhận, giữa tình thế cấp bách liền thốt ra: “Không! Anh nói ‘Không’, vậy tại sao anh lại không nói không cho tôi rời đi! Tại sao anh khôn giữ tôi lại! Tại sao… Tại sao?”

Trầm Sở Hãn rất hiểu Mạc Ngữ Phi, một nam nhân tràn đầy tâm hư vinh, muốn phong cách, muốn phô trương, muốn cao cao tại thượng, lại tự phụ kiêu ngạo, y sẽ không cam tâm với cuộc sống bình đạm. Hơn nữa, y cũng sẽ không buông tha cho những người đã thương tổn y, rốt cục, cơ hội mà y đợi để chuyển mình đã đến, hồ ly nam nhân kia sẽ không bỏ lỡ.

“Nếu bỏ qua, cậu nhất định sẽ hối hận, cả đời sẽ canh cánh trong lòng. Tôi vốn nghĩ, có lẽ sau khi cậu thoát khỏi những xao động trong lòng, sẽ nguyện ý trở lại cuộc sống bình thường, nhưng tôi đã nhầm. Xin lỗi… Tôi đã cho rằng tôi có năng lực thay đổi cậu, nhưng cuối cùng tôi vẫn thất bại…”

Tại sao anh lại nói ‘Xin lỗi’, tại sao? Rõ ràng biết Mạc Ngữ Phi là một hồ ly ham thích hư vinh lại ngoan độc vô tình, nhưng nói ‘Xin lỗi’ cư nhiên lại là anh ta! Hốc mắt Mạc Ngữ Phi đỏ lên, y cố gắng kềm nước mắt lại, cố tình tiêu sái vung tay, “Tốt, quên hết đi.”

Xoay người muốn đi, Mạc Ngữ Phi lại nghe Trầm Sở Hãn nói sau lưng y: “Ngữ Phi, Thừa Phong…”

Mạc Ngữ Phi đã hoá thành đại hồ ly bạch sắc chạy lên lầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương