Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt
Quyển 3 - Chương 8

Tối về đến nhà, Trầm Sở Thiên thấy Mạc Ngữ Luân đeo tạp dề vụng xoay xở vụng về trong nhà bếp, nhớ đến những gì Cục trưởng đã nói lúc sáng, Trầm Sở Thiên định tạm thời sẽ không nói cho Mạc Ngữ Luân biết thân thế của cậu. Cậu biết rồi thì sao? Cha thì tìm không thấy, mẹ thì không nhận mặt. Ánh mắt Trầm Sở Thiên nhìn Mạc Ngữ Luân càng thêm yêu thương.

Phát hiện Trầm Sở Thiên ôn nhu khác thường với cậu, Mạc Ngữ Luân có chút khó hiểu, nên đến khi ăn cơm, cậu cố tình hỏi: “Anh… chắc không nhanh như vậy mà đã làm gì có lỗi với em đúng không?”

Trầm Sở Thiên thót bụng, anh sợ Mạc Ngữ Luân đã phát hiện ra chuyện gì, anh không muốn cậu biết, anh sợ sự thật sẽ khiến Mạc Ngữ Luân thương tâm

“Anh… anh có sao đâu? Anh không làm gì sai hết.” Trầm Sở Thiên buông đũa, giơ hai tay lên như đầu hàng.

“Nếu không làm chuyện gì có lỗi với em, sao anh…” Mạc Ngữ Luân cũng không nói tiếp, cậu muốn nói – vì sao lại chìu chuộng, vì sao lại ôn nhu với em như vậy.

“Anh luôn đối với em rất tốt mà.” Trầm Sở Thiên giải thích, lộ ra biểu tình của một nam nhân tốt luôn yêu chìu vợ.

Mạc Ngữ Luân bị Trầm Sở Thiên làm cho bật cười, cậu tiếp tục ăn cơm, Trầm Sở Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hai người chính thức cùng một chỗ, có rất nhiều thói quen cần hòa hợp, Mạc Ngữ luân phát hiện Trầm Sở Thiên còn chu đáo hơn so với trước đây, anh để ý quan sát cậu, sau đó kiểm soát cậu, cho cậu sự ôn nhu, quan tâm đến tâm tư của cậu; mà Mạc Ngữ Luân cũng đối xử với Trầm Sở Thiên y như vậy, hai người đều cố gắng điều chỉnh để hòa hợp với đối phương, một đời sống hôn nhân như vậy làm Mạc Ngữ Luân cảm thấy hài lòng, trong cuộc sống luôn có những niềm vui bất ngờ.

Trầm Sở Thiên nói chuyện kết hôn của anh với nhóm đồng nghiệp, tổ chức liên hoan. Sau đó, chuyện Mạc Ngữ Luân trở thành hồ ly của Trầm gia được truyền ra ngoài, Mạc Ngữ Luân đi lại trên phố, cậu bỗng thấy không còn sợ hãi, mà đám tay chân Mạc gia cũng không thấy xuất hiện, khiến Mạc Ngữ Luân cảm thấy cậu như một chú chim nhỏ được bay lượn giữa trời xanh.

Nhận được giấy chứng minh mới, Mạc Ngữ Luân vui mừng cất cẩn thận, bây giờ cậu không còn phải lo lắng nữa, có thể đường hoàng đi xin việc, đi học bổ túc.

Nguyện vọng của mạc Ngữ Luân là được đi học, tiếc rằng kiến thức căn bản của cậu hơi kém, nên trước tiên cậu mua sách về, tự bổ sung những kiến thức căn bản từ trên mạng.

Trừ bỏ mỗi ngày đúng giờ lên mạng học bài, công việc của cậu còn có – sửa lại phòng ở.

Hai người tạm thời chuyển vào ở trong khách sạn, mỗi ngày Trầm Sở Thiên đi làm, một mình Mạc Ngữ Luân khắp các cửa hàng mua sắm vật dụng. Ban đầu, Mạc Ngữ Luân chỉ muốn sửa nhà tắm cho rộng thêm một chút, lại mua thêm vài vật dụng, sau đó mua một ngọn đèn trang trí, rèm vải và vân vân, nhưng cậu mua đến không thể ngừng tay.

Mạc Ngữ Luân nhìn thấy một bức ảnh chụp chiếc bánh ngọt, thèm chảy nước miếng, cậu mua một cái lò nướng, dự định sẽ học nấu ăn, rồi dưới sự giới thiệu nhiệt tình của nhân viên bán hàng mua thêm cái máy pha cà phê, máy ép trái cây, sau đó lại bị bộ đồ ăn bằng pha lê lóng lánh thu hút, nên mua tất cả, cuối cùng đem đồ dùng trong bếp đổi mới toàn bộ.

Công ty nội thất giao giường đến tận nhà, Mạc Ngữ Luân nhìn thấy chiếc giường king size kiểu cổ điển thì thập phần hài lòng, cậu vẫn thích loại giường kiểu dáng châu Âu, trụ ở bốn góc có thể hạ màn xuống, ngủ trên đó nhất định sẽ có cảm giác an toàn. Nằm xuống chiếc giường lớn, hai gò má dán xuống tấm drap, Mạc Ngữ Luân nhịn không được ôm chặt gối đầu lăn lộn một cách vui vẻ.

Cảm giác có nhà, nguyên lai chính là như vậy.

Sau khi xếp những đồ vật nội thất được bổ sung vào đúng chỗ, Mạc Ngữ Luân bắt đầu sửa sang lại quần áo Trầm Sở Thiên, cậu đem những bộ đã cũ, mòn sờn vứt tất cả, sau đó kéo Trầm Sở Thiên xuống phố mua đồ mới, nào là áo sơ mi, áo khoác, áo lạnh, rồi mua thêm quần dài, thắt lưng, còn mua cả giày đá banh và vớ, đương nhiên Trầm Sở Thiên cũng mua thêm đồ mới cho Mạc Ngữ Luân.

Nhìn áo mơ mi mới được xếp gọn trong tủ quần áo, Trầm Sở Thiên chọc: “Em định biến anh thành người mẫu, hay thành ‘Kent’…”

Mạc Ngữ Luân biết ‘Kent’ là tên bạn trai của búp bê Barbie, cậu nhìn nhìn Trầm Sở Thiên, còn nói rất chân thành: “Bộ dáng anh đẹp trai hơn hắn nhiều.”

Rời khách sạn chuyển về sống trong ngôi nhà đã đổi mới hoàn toàn, Mạc Ngữ Luân đợi Trầm Sở Thiên khen ngợi, phần thưởng cậu nhận được là một nụ hôn thắm thiết của anh.

Thích cảm giác mua sắm, nên sau khi mua thức ăn Mạc Ngữ Luân vẫn thường vào những cửa hàng trên phố, tìm những vật dụng cậu mơ ước. Cậu không phát hiện được đám tay chân Mạc gia đã xuất hiện, nghĩ rằng bọn chúng nhất định đã biết chuyện hắn kết hôn, trong lòng Mạc Ngữ Luân tràn ngập cảm giác tự do, rốt cục cậu có thể tự nhiên bước đi trên phố, mà không cần phải lo lắng chuẩn bị sẽ có người nào đó từ một góc khuất nhảy ra khi dễ cậu.

Ô Mễ và Lãnh Tinh Hồn là nhóm đầu tiên đến mừng tân gia, Mạc Ngữ Luân mang cà phê sữa thơm phức cùng trái dâu đãi khách.

Để ý thấy Lãnh Tinh Hồn cứ nhìn cậu cười cười, Mạc Ngữ Luân hơi đỏ mặt, tìm cớ dẫn Ô Mễ tham quan ngôi nhà, kéo y ly khai phòng khách.

“Bạn già, cuộc sống tân hôn thế nào?” Lãnh Tinh Hồn cười hỏi.

“Thập phần tốt đẹp.” Trầm Sở Thiên đắc ý rung chân, còn cố ý đẩy tới đẩy lui, Lãnh Tinh Hồn nhịn không được đá một cái, khiến anh la lên: “Uy!.”

“Bài trí không tồi, so với cái gọi là phong cách giản dị trong thời gian làm người đàn ông độc thân của cậu thì cứng cỏi hơn nhiều.”

“Đương nhiên, hiện tại có cảm giác là gia đình hơn đúng không?”

“Dẫn cậu ta về chưa?” Lãnh Tinh Hồn hỏi

“Đang tính dẫn cậu ấy về gặp cha mẹ.”

Ở bên kia, Ô Mễ thấy chiếc giường lớn do Mạc Ngữ Luân mua, kêu lên một tiếng, “A…”

Mạc Ngữ Luân đột nhiên ngượng, cậu hy vọng Ô Mễ sẽ không hiểu lầm.

“Thiệt là đã nha,” Ô Mễ vuốt vuốt tấm màn treo, “Lúc ngủ thì thả xuống sao?”

“Ừ.”

“Có khó chịu không?”

“Không, ngủ trong màn thì an ổn hơn.”

“Vậy a,” Ô Mễ gật đầu, “Công việc của Trầm đại ca bận rộn như vậy, anh ấy cần được ngủ ngon.”

Mạc Ngữ Luân gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý.

“Nội thất trong nhà thật sự xa hoa nga.” Ô Mễ so sánh thời kỳ độc thân của Trầm Sở Thiên mà cảm thán.

Câu nói vô tình của Ô Mễ làm Mạc Ngữ Luân suy nghĩ, khách ra về rồi, cậu ngồi trên sofa lo lắng suy nghĩ. Đúng vậy, mua sắm thêm những vật dụng đã vượt xa dự đoán, Mạc Ngữ Luân chỉ kiểm sơ qua, thậm chí còn chưa cộng tất cả chi phí lại, nghĩ đến tính cách ham thích hư vinh của hồ ly, thói quen thích hào nhoáng bên ngoài, Mạc Ngữ Luân đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng, cho dù không muốn nhìn thẳng vào sự thật, cố tình tránh né, thì cậu – vẫn là hồ ly.

Để ý thấy vẻ mặt sầu não của Mạc Ngữ Luân, Trầm Sở Thiên bước đến ngồi xuống bên cạnh, kéo cậu ôm vào lòng để đầu cậu tựa vào ngực anh, “Tiểu Mạc, em làm sao vậy?”

“Anh, thật sự anh có thích không?” Mạc Ngữ Luân ngước mắt, nhìn Trầm Sở Thiên từ bên dưới.

“Đương nhiên rồi.”

“Anh không thấy là quá xa hoa, quá đẹp, quá…”

Trầm Sở Thiên khẽ nhíu mày, anh vốn tưởng Mạc Ngữ Luân hỏi anh có thích cậu ấy không, thì ra không phải như vậy, “Áo sơ mi mới của em sao? Không đẹp.”

“Ai hỏi anh chuyện đó, em muốn hỏi, anh có thể trang trí trong nhà quá đẹp, quá xa xỉ. Em… em cũng chưa tính tổng cộng là bao nhiêu tiền…” Mạc Ngữ Luân bất an nói nhỏ.

“Sẽ không a, anh cảm thấy rất tốt, có phong cách cổ điển, dù sao em cũng không mua quá nhiều.”

“Em…” Mạc Ngữ Luân hơi hối hận, tuy rằng những món đồ kia là do cậu rất thích nên mới mua, nhưng hiện tại lại thấy hối hận, có lẽ lúc trước nên mua những món đơn giản hơn một chút, chứ không phải chọn những món cổ điển gì gì đó.

Trầm Sở Thiên xoa đầu Mạc Ngữ Luân, “Tiểu Mạc ngốc, mình thích là tốt rồi, nhà của mình mà, mình thích như thế nào là trang trí như thế đó. Cho dù chúng ta sơn nhà tắm thành màu hồng, thì cũng là chuyện của chúng ta. Về phần xài tiền, dù sao thì anh kiếm tiền cũng để cho em, chỉ vậy thôi.”

“Em… em… Em thấy cái gì đẹp đẹp liền thích, cái gì lung linh liền thích, nhịn không được muốn mua ngay, hồ ly là như vậy, yêu thích hư vinh, hào nhoáng, hơn nữa…”

“Được rồi,” Trầm Sở Thiên ngăn Mạc Ngữ Luân lại, không để cậu nói tiếp, “Em chỉ cần trả lời anh một vấn đề là được rồi.”

“Cái gì?” Đôi mắt đen láy của Mạc Ngữ Luân nhìn Trầm Sở Thiên.

“Em có cảm thấy anh đẹp đến mức nhịn không được liền mua không?”

“Di…” Thấy biểu tình Trầm Sở Thiên đang từ nghiêm túc thoáng cái đã chuyển qua mặt quỷ, Mạc Ngữ Luân đánh lên tay anh, “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”

“Anh cũng đang nói chuyện nghiêm túc với em.” Trầm Sở Thiên buông tay.

“Hừ!” Biết không còn cách nào nói chuyện tiếp, cũng đã hiểu được tâm ý đối phương, Mạc Ngữ Luân cũng không nói tiếp nữa.

“Tiểu Mạc, cuối tuần này, anh muốn dẫn em về nhà.” Trầm Sở Thiên nói ra dự định của mình.

“A!” Mạc Ngữ Luân giật mình, biết sớm hay muộn cũng đến ngày này, nhưng khi đến rồi Mạc Ngữ Luân vẫn cảm thấy sợ hãi.

“Yên tâm, người nhà anh sẽ không phản đối.”

Nghe Trầm Sở Thiên nói như vậy, cảm giác bất an của tiểu hồ ly vẫn y nguyên đến cuối tuần.

Theo sau Trầm Sở Thiên bước vào Trầm gia, Mạc Ngữ Luân thấp thỏm lo lắng, ngay cả đầu cũng không dám ngước lên.

“Tụi con về rồi.” Trầm Sở Thiên tùy tùy tiện tiện hô lên.

“Sở Thiên!” Một tiếng kêu nghe dễ thương, nữ nhân xinh đẹp từ phòng trong chạy ra, ôm lấy cổ Trầm Sở Thiên.

“Nghẹt thở, buông.” Trầm Sở Thiên bối rối vùng vẫy thoát ra, mở to mắt nhìn nữ nhân, “Đừng có vừa thấy mặt liền nhào đến ôm được không.”

Nữ Nhân miệng nói “Được”, buông tay ra, ánh mắt niềm nở nhìn chằm chằm Trầm Sở Thiên, sau đó, nàng nhìn Mạc Ngữ Luân đang trốn phía sau Trầm Sở Thiên, “A, đây là Tiểu Mạc đi.”

“Ân.”

Nữ nhân xinh đẹp thét lên một tiếng chói tai, sau đó nhào đến ôm lấy Mạc Ngữ Luân, nàng có dáng người nhỏ nhắn đáng yêu giống búp bê, bị nữ sinh ôm chặt như vậy, Mạc Ngữ Luân không khỏi đỏ mặt.

“Yêu, Tiểu Mạc đáng yêu.” Nữ nhân vuốt mái tóc đen mềm mại của Mạc Ngữ Luân, khuôn mặt tươi cười.

Mạc Ngữ Luân lén đánh giá nữ nhân, tuổi nàng còn rất trẻ, bộ dáng giống như khoảng hai mươi, dung mạo xinh đẹp, mái tóc xoăn nhuộm thành màu café dùng kẹp tóc kẹp lại, mặc bộ quần áo ở nhà thắt nơ, quả thực giống y như búp bê Barbie. Trong lòng Mạc Ngữ Luân tràn đầy nghi hoặc, cậu đã từng nghe Ô Mễ nói Trầm gia trừ bỏ cha mẹ thì còn một người, như vậy nữ nhân này là….

Đang suy tư, một nam nhân khác bước ra, khụ một tiếng, làm ba người trong phòng khách chú ý.

Đó là nam nhân trung niên, dáng người trung bình, khuôn mặt tròn tròn có hàng ria mép nhỏ, tướng mạo có chút tương tự Trầm Sở Thiên, nhưng nếu đem nam nhân có tướng mạo có chút giống ‘chiêu tài miêu’ và Trầm Sở Thiên cao lớn anh tuấn ra so sánh, thật sự phải cần một chút tưởng tượng. Nhìn khuôn mặt đó, Mạc Ngữ Luân đột nhiên cảm thấy hình như đã từng gặp qua.

“Ngài là… Cục trưởng!” Mạc Ngữ Luân thốt lên, cậu nhớ ra, khuôn mặt này đã từng xuất hiện trên báo, vì tướng mạo có chút đặc biệt nên cậu nhớ kỹ, đúng vậu, ông chính là người cao nhất trong cảnh cục thành phố – Cục trưởng Cục cảnh sát.

“Ân. Tiểu Mạc, không thể gọi là Cục trưởng, phải gọi là ba.” Trầm Sở Thiên hừ một tiếng, chỉ bảo.

Mạc Ngữ Luân liền mở to mắt.

“Ba… Ba…”

“Ân.” Cục trưởng, cũng chính cha của Trầm Sở Thiên, gật gật đầu, sau đó ngồi xuống sofa. Mạc Ngữ Luân nhìn ông, lúc này mới phát hiện ông có vài phần bộ dáng của một vị trưởng bối.

“Rốt cục mi cũng biết đường về nhà rồi.” Cha Trầm bất mãn lên tiếng.

“Con bận phá án, giờ mới có thời gian rảnh rỗi, đâu phải ba không biết.”

“Xú tiểu tử, lúc nào mi cũng có lý do.”

Trầm Sở Thiên cũng không hơn thua với cha, kéo Mạc Ngữ Luân đến đứng đối diện với ‘Barbie’, “Tiểu Mạc, đây là mẹ anh.”

Mạc Ngữ Luân ngạc nhiên đến ngây người, trăm triệu lần cậu cũng không nghĩ mẹ Trầm Sở Thiên lại trẻ như thế. Trong tưởng tượng của Mạc Ngữ Luân, mẹ của Trầm Sở Thiên hẳn phải gần trung niên, hơi mập, là người phụ nữ thành thị bình thường, kết quả, cư nhiên lại là chị gái nhỏ nhắn xinh đẹp trước mắt, nói nàng mà em gái của Trầm Sở Thiên thì không sai biệt lắm.

“Mẹ.” Mạc Ngữ Luân thưa.

“A, ngoan.” Mẹ Trầm cười tươi như hoa, “Đến đây, Tiểu Mạc, ngồi xuống, để mẹ chuẩn bị điểm tâm cho các con, Sở Thiên, ăn cơm tối rồi hãy đi, nếu muốn thì ngủ lại cũng được.”

Mẹ Trầm cười nói rồi đi. Ngồi bên cạnh cha Trầm, Mạc Ngữ Luân tự nhiên căng thẳng, cậu ngồi ngay ngắn, tay cũng ngoan ngoãn đặt lên đùi.

Cha Trầm nhìn Mạc Ngữ Luân từ đầu đến chân một lần, hừ một tiếng, không nói gì thêm.

Mẹ Trầm mang trà bánh ra, sau đó ngồi xuống cạnh Mạc Ngữ Luân, nắm chặt tay Mạc Ngữ Luân, “Tiểu Mạc, để mẹ hảo hảo nhìn con một cái.”

Dưới cái nhìn chăm chú của mẹ Trầm, Mạc Ngữ Luân đỏ mặt, sau đó nàng bị Trầm Sở Thiên kéo ra, “Mẹ, có cái gì đẹp hơn đâu, mỗi ngày mẹ đều soi gương chẳng lẽ vẫn chưa thấy đủ?”

“Di, tiểu tử, mẹ ngắm một chút thì sao? Con không cần bá đạo như vậy chứ?”

Nghe Trầm Sở Thiên cùng mẹ anh lời qua tiếng lại, trong lòng Mạc Ngữ Luân hâm mộ không thôi, cậu chưa từng có cơ hội được như vậy.

Bên cạnh mẹ Trầm được một lúc, Mạc Ngữ Luân bỗng cảm thấy nàng có chút khác biệt, không, đương nhiên không nói về cá tính của nàng, mà là… chung quy vẫn cảm thấy nàng không giống lắm.

“Tiểu Mạc, con cảm thấy được không?”

“A…” Mạc Ngữ Luân không biết phải nói như thế nào.

“Chúng ta a, là cùng loại nga.”

Một lần nữa Mạc Ngữ Luân mở to mắt nhìn, quả nhiên, suy đoán của cậu là chính xác, mẹ của Trầm Sở Thiên không phải như bình thường, mà giống như Mạc Ngữ Luân, là yêu thú.

“Ta là hải âu.” Mẹ Trầm kiêu ngạo nói.

Mạc Ngữ Luân ‘A’ một tiếng, mẹ Trầm Sở Thiên là yêu thú, như vậy vẻ ngoài trẻ trung của nàng cũng không kỳ lạ lắm. Mạc Ngữ Luân vừa rồi cũng đoán nàng có thể là bồ câu, lại cảm thấy không giống lắm, bồ câu thường yếu đuối một chút, mà mẹ Trầm lại làm người ta có cảm giác hoạt bát, dũng cảm, nguyên lai nàng chính lá hải âu luôn quyết liệt giữa biển cả.

Trong nháy mắt, khoảng cách giữa mẹ Trầm và Mạc Ngữ Luân được kéo lại gần hơn, nàng trở nên thân thiện hơn trong mắt cậu.

“Vậy Trầm Sở Thiên…” Mạc Ngữ Luân nhịn không được nhìn Trầm Sở Thiên.

“Nó, nó không được di truyền của mẹ, nó và anh nó chỉ được một chút gien lặn, bọn nó giống ba hơn. Bất quá, diện mạo bọn nó đều giống ta.” Mẹ Trầm vươn tay phải ra, dùng ngón trỏ so với ngón cái có ý như ‘một chút’.

Lúc này, thần sắc trên mặt Cục trưởng lộ ra sự ngượng ngùng.

Thái độ của Mạc Ngữ Luân tự nhiên hơn rất nhiều, bắt đầu nói chuyện với mẹ Trầm, rất nhanh cậu liền phát hiện, Cục trưởng đại nhân nghiêm nghị nguyên lai là thê nô, ông đối với hải âu yêu thú rất thương yêu.

Cả nhà đang nói chuyện, anh cả Trầm gia đã trở về. Y có bộ dáng phi thường giống Trầm Sở Thiên, thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng đến nỗi làm người khác mê muội, nhưng khí chất cả hai lại không giống nhau. Trầm Sở Thiên kế thừa tính hoạt bát của mẹ, lạc quan và cởi mở, mà đại ca Trầm gia, anh ta nghiêm cẩn khác thường, đoan chính, hướng nội, không nói nhiều lời. Nếu nói Trầm Sở Thiên làm người ta cảm thấy thoải mái, thì đại ca Trầm gia có thể dùng tảng đá để hình dung, anh ta là một tảng đá.

Lúc ăn cơm, cha Trầm gắp một cái đùi gà đặt vào trong chén Mạc Ngữ Luân, Mạc Ngữ Luân biết, đây là ông tỏ ý chấp thuận.

Đêm đã khuya, Trầm Sở Thiên phải đi, mẹ Trầm kéo Mạc Ngữ Luân qua một bên, “Tiểu Mạc, mong con hảo hảo chiếu cố Sở Thiên, trước đây Sở Thiên như thế nào cũng không chịu yên ổn, thực sự làm người ta lo lắng. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng nó cũng thành gia.”

“Anh ấy chiếu cố con nhiều hơn.”

Mẹ Trầm vươn tay vào trong áo Mạc Ngữ Luân, đem vòng cổ Mạc Ngữ Luân đeo nhẹ nhàng rút ra, nhìn nhìn. Mạc Ngữ Luân biết bùa hộ mệnh đó là mẹ Trầm cho Trầm Sở Thiên, hiện tại, anh đưa cho cậu. Ôm Mạc Ngữ Luân gắt gao, mẹ Trầm chân thành nói: “Hãy làm bùa hộ mệnh cho nó thay chúng ta.”

“Ân.”

Ngồi trong xe về nhà, Trầm Sở Thiên nói với Mạc Ngữ Luân: “Mẹ anh là hải âu, họ của nàng là Mục, là gia tộc hải âu kinh doanh ngọc trai, trong nhà có nuôi ngọc trai, còn có nhà máy gia công ngọc trai và công ty thiết kế trang sức, lại nói mẹ anh cũng là thiên kim đại tiểu thư sống an nhàng sung sướng, sau đó gả cho cha anh.”

“Tình cảm của họ rất tốt.”

“Đúng vậy.” Trầm Sở Thiên nói xong liền Mạc Ngữ Luân qua kính chiếu hậu, “Trầm gia có truyền thống yêu chìu vợ.”

“Thật đúng là không biết Cục trưởng kết hôn với yêu thú.”

“Địa vị của cha anh khác bình thường, không nên tiết lộ chuyện này.”

“Anh của anh, trước đây anh chưa nói qua.”

“Tảng đá đó có gì hay để nói.”

Nghe Trầm Sở Thiên nói về anh trai anh như vậy, Mạc Ngữ Luân bật cười, “Anh ấy cũng là cảnh sát đi.”

“Đúng, anh ta ở khoa thứ bảy.”

“Di, làm gì có khoa thứ bảy.” Hiện tại, trong cảnh sát hoặc quân đội có phòng nào Mạc Ngữ Luân đã biết rất rõ, cậu không khỏi phản đối.

“Đó là một khoa mà người ngoài không biết được.”

“Có một khoa thần bí như vậy, có phải là khoa bí mật không?”

“Linh – dị – khoa.” Trầm Sở Thiên nói từng từ, “Anh trai anh a, chuyên giao tiếp với quỷ, rất lợi hại đi. Thể chất của anh ta đặc biệt, thông linh.”

“A…” Mạc Ngữ Luân lại mở to mắt nhìn, miệng hé mở, như thế nào cũng không tin được.

Nguyên lai người của Trầm gia, mỗi người đều đặc biệt như vậy.

“Em không tin…”

Trầm Sở Thiên bật cười, “Yêu, tin hay không, dù sao anh cũng tin mấy chuyện anh ta nói linh tinh quái quỷ gì đó. Bất quá a, em đã biết chuyện trong nhà anh, hiện tại cảm thấy, là một hồ ly yêu thú cũng không có gì đặc biệt đi.”

Đúng, Mạc Ngữ Luân thừa nhận trong lòng, thật sự là như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương