Linh Huyền Ngâm
-
Chương 27
tới vãn thiện (bữa tối), Bùi Triển Vân cuối cùng cũng nhìn thấy vị cô nương bế nguyệt tu hoa Nguyệt Như kia, đối phương khéo léo hướng hắn cúi người chào hỏi, sau đó tùy theo an bài từ trước mà ngồi xuống bên cạnh Tuyên Thiếu Minh cùng Tuyên phu nhân.
Bùi Triển Vân ngồi ở một bên khác của Tuyên Thiếu Minh, nhìn thấy vị đại thiếu gia kia vì nổi giận mà đôi lông mày nhăn lại, không khỏi mỉm cười, âm thầm xoa nhẹ bàn tay đang đặt dưới đầu gối của y, ý bảo y an phận thủ thường, đợi một chút, đừng sốt ruột.
Tuyên Thiếu Minh hướng Bùi Triển Vân phiêu tới một cái ánh mắt mất hứng, nhưng cũng không có nổi giận, ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ dùng bữa.
lúc này, Tuyên phu nhân nghiễm nhiên đã xem Nguyệt Như như con dâu của mình, cho dù là trước mặt ngoạn nhân cũng không quên nhắc nhở Nguyệt Như gắp thức ăn cho Tuyên Thiếu Minh.
đồ ăn đã muốn gắp đầy trong bát, khuôn mặt của Tuyên Thiếu Minh cũng chảy dài ra, cái chân dưới bàn càng không ngừng đá đá Bùi Triển Vân, muốn hắn giúp y giải vây, nhưng Bùi Triển Vân lại cố ý làm bộ như không có việc gì, tự cố tự địa ăn cơm.
Tuyên gia khoản đãi tân khách tất nhiên là không thể thiếu rượu quý do tửu trang nhà mình ủ, Bùi Triển Vân uống xong một ly, khen ngợi một câu “hảo tửu” xong, Tuyên lão gia lại có phần tiếc nuối nói: “Bùi thiếu hiệp có điều không biết, loại rượu hiện tại ngươi uống chỷ xếp đệ nhị danh trong tửu trang của ta, danh bài thứ nhất chính là Thẩm Xuân Nhưỡng. đáng tiếc ngươi chậm một bước, nhà ta có một vò Thẩm Xuân Nhưỡng mới không lâu vừa bị người ta trộm đi, bằng không hôm nay liền có thể mời ngươi nếm thử.”
vừa nghe tới những lời này, Tuyên Thiếu Minh giống như cảnh tỉnh, thiếu chút nữa đem toàn bộ thức ăn trong miệng phun ra.
khó trách a khó trách, y đã bảo rồi, cha y sao có thể vô duyên vô cớ đem vò rượu đó đi tặng người, thỳ ra là đại sư huynh xông vào nhà mình bắt đầu một hồi trộm cướp a.
cảm nhận được ánh mắt của Tuyên Thiếu Minh, Bùi Triển Vân vẫn như trước đàm tiếu tự nhiên, nếu không phải thời cơ không thích hợp, hắn còn thật sự muốn ghé vào lõ tai y trêu chọc vài câu.
dùng cơm xong, Tuyên Thiếu Minh liền như được đại xá, chuẩn bị hết sức chạy chốn, đã thấy Bùi Triển Vân đi ngược hướng với đường cửa mình, nhanh chóng chạy lên phía trước chắn đường hắn lại, hỏi: “ngươi đi đâu? bên này mới đúng đường mà?”
thấy vậy, Tuyên phu nhân liền trả lời: “phòng của
Bùi thiếu hiệp ở phía tây, ta đã phân phó hạ nhân dẫn đường cho hắn rồi.”
phòng của Tuyên Thiếu Minh ở phía đông, đương nhiên là muốn an bài cho hắn ở gần mình, nói: “phòng ở phía tây rất sơ sài, để đại sư huynh ngụ ở phòng phía đông đi.”
Tuyên phu nhân liếc mắt một cái trách cứ y, nói: “ngươi đã quên Nguyệt Như nàng là ngụ ở đó sao?”
vậy để cho Nguyệt Như chuyển đến phòng phía tây ở không phải được rồi sao? Tuyên Thiếu Minh há mồm muốn tranh cãi, lại bị Bùi Triển Vân đè xuống bả vai, sau đó liền nghe thấy thanh âm ôn hòa săn sóc nói: “Tuyên phu nhân an bài là được.”
đáng thương Tuyên Thiếu Minh một bụng hờn dỗi không có chỗ phát tiết, hất tay Bùi Triển Vân ra, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người thở phì phì xoay người chạy đi.
thởi điểm nửa đêm yên tĩnh, một đạo thân ảnh đen xì xì lén lút lẻn vào tây sương phòng, do do dự dự một lát, bóng đen gõ cánh cửa, đợi mãi không có độngt ĩnh gì, nghĩ đến người bên trong chắc đã ngủ say, y bắt đầu phát ra tiếng chó sủa.
lưng tròng uông, lưng tròng uông.
bật cười một tiếng, trong phòng liền sáng lên, tiếp theo cửa được mở ra, một cánh tay thon dài ở khe hở tìm được bóng đen lén lút kia kéo vào trong phòng.
dưới ánh nến, còn không phải là anh minh thần võ, phong lưu phóng khoáng Tuyên thiếu gia.
Bùi Triển Vân cười nói: “tiểu sư đệ ngươi làm sao vậy nha, ta còn tưởng con cẩu nào đến nhiễu nhân thanh mộng cơ.”
“đáng giận, ngươi rõ ràng biết là ta.” Tuyên Thiếu Minh huy khởi nắm đấm, làm bộ muốn đánh, chợt nhớ tới ý định đến đây, liền đem nắm tay dấu về phía sau, nói: “ta là tới nói rõ ràng cho ngươi, Nguyệt Như kia ở tại đông sương phòng cũng không phải chủ ý của ta, ta đối nàng tuyệt đối không có nửa điểm ý nghĩ không an phận, ngươi không thể hiểu lầm ta nha.”
nửa đêm, ngươi buồn ngủ cũng không dám ngủ, cố ý đến đây giải thích chuyện này sao? Bùi Triển Vân trong lòng ấm áp, thu liễm lại thái độ trêu tức, nói: “ta tin ngươi.”
“thật sự?”
Bùi Triển Vân gật gật đầu, nói: “nếu như ngươi thật sự có ý với Nguyệt Như cô nương, nàng tất nhiên sẽ không cau mày phiền muộn như vậy, thật cẩn thận để ý xem xét sắc mặt của ngươi.” chỷ tiếc đây nhất định là lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình.
nghe vậy, Tuyên Thiếu Minh nhẹ nhàng thở ra, nói: “ngươi không hiểu lầm là tốt rồi, ta còn tưởng ngươi giận ta nên mới muốn đến tây sương phòng ở.”
Bùi Triển Vân không khỏi bật cười lắc đầu, lòng dạ hắn mới không giống như người nào đó nhỏ nhen như vậy, huống chy ngụ ở sương phòng nào với hắn cũng không sao cả, dù sao “tiểu cẩu nhy” chung quy chính mình cũng tự tìm tới cửa a.
“đối mặt với một mỹ nhân như Nguyệt Như cô nương, ngươi thật sự không động tâm?” Bùi Triển Vân nửa thật nửa giả hỏi.
có tín nhiệm lúc trước của hắn làm lá chắn tối kiên cố, Tuyên Thiếu Minh lớn gan trả lời ngọt xớt, thân thủ sờ sờ lên dung mạo tuyệt thế của hắn, cười hỳ hỳ nói: “Mẫu đan uổng dụng tam xuân lực, khai đắc phương tri bất thị hoa.” (đại loại lúc này có thể hiểu là: hoa mẫu đơn dù đẹp, nhưng nhìn một lúc xong chung quy cũng chỷ như một đóa hoa mà thôi. không có ý nghĩa.)
dứt lời, đổi lấy một cái dở khóc dở cười cốc đầu.
“ôi.”
“nói hưu nói vượn, nên phạt.” thấy y làm dạng kêu đau, Bùi Triển Vân khẽ nhếch khóe môi trách mắng.
“nào có, từng câu từng chữ của ta đều là nói thật mà…” bỗng dưng y dừng một chút, con ngươi tỏa sáng, nhìn chăm chú vào đôi môi mỏng duyên dáng của của Bùi Triển Vân, nói: “nếu phải phạt, cũng nên là phạt ta nói không ra lời thôi….”
lời nói trong phút chốc đều bị biến thành âm thanh nỉ non thu hết vào trong miệng đối đối.
môi lưỡi giao triền, như keo như sơn.
nhiều ngày tưởng niệm trực tiếp hóa thành dục vọng, thông qua thân thể giao truyền cho nhau.
“phải ở chỗ này của ta qua đêm nga?” cắn cắn lỗ tai Tuyên Thiếu Minh, Bùi Triển Vân nhỏ giọng nói.
tiếng nói giả vờ trầm thấp xuống rót vào tai y một cách xấu xa, khiến cho hai bên tai Tuyên Thiếu Minh không khỏi nóng bừng lên, lan xuống cả hai má, y mấp máy môi nhỏ giọng đáp ứng khó có thể nghe thấy.
“sáng mai, sáng mai ta tái trộm trở về là được…”
ám chỷ trắng trợn, cẫu dẫn minh mục trương đảm (câu dẫn một cách lộ liễu), nháy mắt tiếp theo, y như ý nguyện bị đẩy ngã xuống mặt bàn cứng rắn.
“giường….” khuôn mặt tuấn tú đỏ thành một mảnh, ánh mắt ngượng ngùng nhìn về phía chiếc giường cách đó không xa.
Bùi Triển Vân mỉm cười nói: “đợi lát nữa ta ôm ngươi qua.”
Dũng đạo sau khi trải qua quá trình bôi trơn đầy đủ, có chút gian nan tiếp nhận sự chiếm lĩnh mạnh mẽ tính khí thô dài của Bùi Triển Vân, thẳng đến khi hai cơ thể trong lúc đo đạt đến loại trình dộ kín không còn một kẽ hở.
đau đớn ban đầu vẫn là khó tránh khỏi, Tuyên Thiếu Minh ăn đau cắn cắn môi, ôm chặt lấy cơ thể Bùi Triển Vân, một chân vắt trên lưng đối phương trượt xuống, rất nhanh lại bị kéo trở về, đau đớn nơi bị ma sát dần dần dịu đi, thay vào đó là một cỗ *** hỏa hoa, phần eo nhẹ nhàng run rẩy, thanh âm rên rỷ ý loạn tình mê không ngừng thoát ra.
tầm mắt tuy rằng tan rã, nhưng tuyên Thiếu minh vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt Bùi Triển Vân dị thường rõ ràng, mà ngay cả cái nhíu mày của hắn, y cũng đều có thể nhìn đến nhất thanh nhị sở.
ngẩng đầu vươn môi hôn lên gương mặt trắng nõn gần trong gang tấc, Tuyên Thiếu Minh kìm lòng không đậu rên lên một tiếng rồi lại một tiếng, thâm tình kêu “đại sư huynh, đại sư huynh” trong lòng tràn đầy thỏa mãn.
thật tốt, hắn ở bên cạnh mình, sau này, không bao giờ…muốn cùng hắn tách ra nữa.
giống như nghe hiểu tiếng lòng của y, Bùi Triển Vân nhẹ nhàng nói một câu tràn ngập yêu thương.
“nếu ngươi dứt khoát, từ nay về sau, ngươi chính là của ta.”
cho nên, một chút cơ hội cũng sẽ không bao giờ cho phép ngươi né tránh, hiểu được không?”
hiểu được, dứt khoát.
“ngươi cũng là của ta.”
“hảo, ta cũng là của ngươi.” không cam lòng yếu thế đáp lại, là có đủ ôn nhu làm người nào đó chết chìm.
mặt trời sắp lên cao, mà sự nhiệt tình trong căn phòng phía tây nào đó vẫn đang diễn biến triền miên chưa dứt.
Bùi Triển Vân ngồi ở một bên khác của Tuyên Thiếu Minh, nhìn thấy vị đại thiếu gia kia vì nổi giận mà đôi lông mày nhăn lại, không khỏi mỉm cười, âm thầm xoa nhẹ bàn tay đang đặt dưới đầu gối của y, ý bảo y an phận thủ thường, đợi một chút, đừng sốt ruột.
Tuyên Thiếu Minh hướng Bùi Triển Vân phiêu tới một cái ánh mắt mất hứng, nhưng cũng không có nổi giận, ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ dùng bữa.
lúc này, Tuyên phu nhân nghiễm nhiên đã xem Nguyệt Như như con dâu của mình, cho dù là trước mặt ngoạn nhân cũng không quên nhắc nhở Nguyệt Như gắp thức ăn cho Tuyên Thiếu Minh.
đồ ăn đã muốn gắp đầy trong bát, khuôn mặt của Tuyên Thiếu Minh cũng chảy dài ra, cái chân dưới bàn càng không ngừng đá đá Bùi Triển Vân, muốn hắn giúp y giải vây, nhưng Bùi Triển Vân lại cố ý làm bộ như không có việc gì, tự cố tự địa ăn cơm.
Tuyên gia khoản đãi tân khách tất nhiên là không thể thiếu rượu quý do tửu trang nhà mình ủ, Bùi Triển Vân uống xong một ly, khen ngợi một câu “hảo tửu” xong, Tuyên lão gia lại có phần tiếc nuối nói: “Bùi thiếu hiệp có điều không biết, loại rượu hiện tại ngươi uống chỷ xếp đệ nhị danh trong tửu trang của ta, danh bài thứ nhất chính là Thẩm Xuân Nhưỡng. đáng tiếc ngươi chậm một bước, nhà ta có một vò Thẩm Xuân Nhưỡng mới không lâu vừa bị người ta trộm đi, bằng không hôm nay liền có thể mời ngươi nếm thử.”
vừa nghe tới những lời này, Tuyên Thiếu Minh giống như cảnh tỉnh, thiếu chút nữa đem toàn bộ thức ăn trong miệng phun ra.
khó trách a khó trách, y đã bảo rồi, cha y sao có thể vô duyên vô cớ đem vò rượu đó đi tặng người, thỳ ra là đại sư huynh xông vào nhà mình bắt đầu một hồi trộm cướp a.
cảm nhận được ánh mắt của Tuyên Thiếu Minh, Bùi Triển Vân vẫn như trước đàm tiếu tự nhiên, nếu không phải thời cơ không thích hợp, hắn còn thật sự muốn ghé vào lõ tai y trêu chọc vài câu.
dùng cơm xong, Tuyên Thiếu Minh liền như được đại xá, chuẩn bị hết sức chạy chốn, đã thấy Bùi Triển Vân đi ngược hướng với đường cửa mình, nhanh chóng chạy lên phía trước chắn đường hắn lại, hỏi: “ngươi đi đâu? bên này mới đúng đường mà?”
thấy vậy, Tuyên phu nhân liền trả lời: “phòng của
Bùi thiếu hiệp ở phía tây, ta đã phân phó hạ nhân dẫn đường cho hắn rồi.”
phòng của Tuyên Thiếu Minh ở phía đông, đương nhiên là muốn an bài cho hắn ở gần mình, nói: “phòng ở phía tây rất sơ sài, để đại sư huynh ngụ ở phòng phía đông đi.”
Tuyên phu nhân liếc mắt một cái trách cứ y, nói: “ngươi đã quên Nguyệt Như nàng là ngụ ở đó sao?”
vậy để cho Nguyệt Như chuyển đến phòng phía tây ở không phải được rồi sao? Tuyên Thiếu Minh há mồm muốn tranh cãi, lại bị Bùi Triển Vân đè xuống bả vai, sau đó liền nghe thấy thanh âm ôn hòa săn sóc nói: “Tuyên phu nhân an bài là được.”
đáng thương Tuyên Thiếu Minh một bụng hờn dỗi không có chỗ phát tiết, hất tay Bùi Triển Vân ra, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người thở phì phì xoay người chạy đi.
thởi điểm nửa đêm yên tĩnh, một đạo thân ảnh đen xì xì lén lút lẻn vào tây sương phòng, do do dự dự một lát, bóng đen gõ cánh cửa, đợi mãi không có độngt ĩnh gì, nghĩ đến người bên trong chắc đã ngủ say, y bắt đầu phát ra tiếng chó sủa.
lưng tròng uông, lưng tròng uông.
bật cười một tiếng, trong phòng liền sáng lên, tiếp theo cửa được mở ra, một cánh tay thon dài ở khe hở tìm được bóng đen lén lút kia kéo vào trong phòng.
dưới ánh nến, còn không phải là anh minh thần võ, phong lưu phóng khoáng Tuyên thiếu gia.
Bùi Triển Vân cười nói: “tiểu sư đệ ngươi làm sao vậy nha, ta còn tưởng con cẩu nào đến nhiễu nhân thanh mộng cơ.”
“đáng giận, ngươi rõ ràng biết là ta.” Tuyên Thiếu Minh huy khởi nắm đấm, làm bộ muốn đánh, chợt nhớ tới ý định đến đây, liền đem nắm tay dấu về phía sau, nói: “ta là tới nói rõ ràng cho ngươi, Nguyệt Như kia ở tại đông sương phòng cũng không phải chủ ý của ta, ta đối nàng tuyệt đối không có nửa điểm ý nghĩ không an phận, ngươi không thể hiểu lầm ta nha.”
nửa đêm, ngươi buồn ngủ cũng không dám ngủ, cố ý đến đây giải thích chuyện này sao? Bùi Triển Vân trong lòng ấm áp, thu liễm lại thái độ trêu tức, nói: “ta tin ngươi.”
“thật sự?”
Bùi Triển Vân gật gật đầu, nói: “nếu như ngươi thật sự có ý với Nguyệt Như cô nương, nàng tất nhiên sẽ không cau mày phiền muộn như vậy, thật cẩn thận để ý xem xét sắc mặt của ngươi.” chỷ tiếc đây nhất định là lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình.
nghe vậy, Tuyên Thiếu Minh nhẹ nhàng thở ra, nói: “ngươi không hiểu lầm là tốt rồi, ta còn tưởng ngươi giận ta nên mới muốn đến tây sương phòng ở.”
Bùi Triển Vân không khỏi bật cười lắc đầu, lòng dạ hắn mới không giống như người nào đó nhỏ nhen như vậy, huống chy ngụ ở sương phòng nào với hắn cũng không sao cả, dù sao “tiểu cẩu nhy” chung quy chính mình cũng tự tìm tới cửa a.
“đối mặt với một mỹ nhân như Nguyệt Như cô nương, ngươi thật sự không động tâm?” Bùi Triển Vân nửa thật nửa giả hỏi.
có tín nhiệm lúc trước của hắn làm lá chắn tối kiên cố, Tuyên Thiếu Minh lớn gan trả lời ngọt xớt, thân thủ sờ sờ lên dung mạo tuyệt thế của hắn, cười hỳ hỳ nói: “Mẫu đan uổng dụng tam xuân lực, khai đắc phương tri bất thị hoa.” (đại loại lúc này có thể hiểu là: hoa mẫu đơn dù đẹp, nhưng nhìn một lúc xong chung quy cũng chỷ như một đóa hoa mà thôi. không có ý nghĩa.)
dứt lời, đổi lấy một cái dở khóc dở cười cốc đầu.
“ôi.”
“nói hưu nói vượn, nên phạt.” thấy y làm dạng kêu đau, Bùi Triển Vân khẽ nhếch khóe môi trách mắng.
“nào có, từng câu từng chữ của ta đều là nói thật mà…” bỗng dưng y dừng một chút, con ngươi tỏa sáng, nhìn chăm chú vào đôi môi mỏng duyên dáng của của Bùi Triển Vân, nói: “nếu phải phạt, cũng nên là phạt ta nói không ra lời thôi….”
lời nói trong phút chốc đều bị biến thành âm thanh nỉ non thu hết vào trong miệng đối đối.
môi lưỡi giao triền, như keo như sơn.
nhiều ngày tưởng niệm trực tiếp hóa thành dục vọng, thông qua thân thể giao truyền cho nhau.
“phải ở chỗ này của ta qua đêm nga?” cắn cắn lỗ tai Tuyên Thiếu Minh, Bùi Triển Vân nhỏ giọng nói.
tiếng nói giả vờ trầm thấp xuống rót vào tai y một cách xấu xa, khiến cho hai bên tai Tuyên Thiếu Minh không khỏi nóng bừng lên, lan xuống cả hai má, y mấp máy môi nhỏ giọng đáp ứng khó có thể nghe thấy.
“sáng mai, sáng mai ta tái trộm trở về là được…”
ám chỷ trắng trợn, cẫu dẫn minh mục trương đảm (câu dẫn một cách lộ liễu), nháy mắt tiếp theo, y như ý nguyện bị đẩy ngã xuống mặt bàn cứng rắn.
“giường….” khuôn mặt tuấn tú đỏ thành một mảnh, ánh mắt ngượng ngùng nhìn về phía chiếc giường cách đó không xa.
Bùi Triển Vân mỉm cười nói: “đợi lát nữa ta ôm ngươi qua.”
Dũng đạo sau khi trải qua quá trình bôi trơn đầy đủ, có chút gian nan tiếp nhận sự chiếm lĩnh mạnh mẽ tính khí thô dài của Bùi Triển Vân, thẳng đến khi hai cơ thể trong lúc đo đạt đến loại trình dộ kín không còn một kẽ hở.
đau đớn ban đầu vẫn là khó tránh khỏi, Tuyên Thiếu Minh ăn đau cắn cắn môi, ôm chặt lấy cơ thể Bùi Triển Vân, một chân vắt trên lưng đối phương trượt xuống, rất nhanh lại bị kéo trở về, đau đớn nơi bị ma sát dần dần dịu đi, thay vào đó là một cỗ *** hỏa hoa, phần eo nhẹ nhàng run rẩy, thanh âm rên rỷ ý loạn tình mê không ngừng thoát ra.
tầm mắt tuy rằng tan rã, nhưng tuyên Thiếu minh vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt Bùi Triển Vân dị thường rõ ràng, mà ngay cả cái nhíu mày của hắn, y cũng đều có thể nhìn đến nhất thanh nhị sở.
ngẩng đầu vươn môi hôn lên gương mặt trắng nõn gần trong gang tấc, Tuyên Thiếu Minh kìm lòng không đậu rên lên một tiếng rồi lại một tiếng, thâm tình kêu “đại sư huynh, đại sư huynh” trong lòng tràn đầy thỏa mãn.
thật tốt, hắn ở bên cạnh mình, sau này, không bao giờ…muốn cùng hắn tách ra nữa.
giống như nghe hiểu tiếng lòng của y, Bùi Triển Vân nhẹ nhàng nói một câu tràn ngập yêu thương.
“nếu ngươi dứt khoát, từ nay về sau, ngươi chính là của ta.”
cho nên, một chút cơ hội cũng sẽ không bao giờ cho phép ngươi né tránh, hiểu được không?”
hiểu được, dứt khoát.
“ngươi cũng là của ta.”
“hảo, ta cũng là của ngươi.” không cam lòng yếu thế đáp lại, là có đủ ôn nhu làm người nào đó chết chìm.
mặt trời sắp lên cao, mà sự nhiệt tình trong căn phòng phía tây nào đó vẫn đang diễn biến triền miên chưa dứt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook