Linh Huyền Ngâm
-
Chương 2
Rửa mặt, thay đổi một thân xiêm y, lại lấp đầy cái bụng xong Tuyên Thiếu Minh lúc này mới tỏa sáng, vẻ mặt tuấn dật tiêu sái đi gặp trưởng môn của Linh Huyền Phái –Khâu Trường Thanh.
Khâu Trường Thanh gương mặt phúc hậu, một tay vuốt vuốt tròm râu trắng tinh, một tay cầm lấy phong thư do đích tay Tuyên lão gia viết, một bên xem thư một bên đánh giá Tuyên Thiếu Minh.
Thư xem xong rồi, Khâu Trường Thanh nói: “Hiền chất a, Linh Huyền Phái của ta không thu nhận đệ tử ngoại lai, nhưng niệm tình cha ngươi cùng ta là thâm giao, hắn đã đượm tình phó thác, ta cũng liền ngoại lệ một lần, đem ngươi thu làm môn hạ.”
Tuyên Thiếu Minh không cho là đúng bĩu môi, nghĩ thầm, ta đây còn không muốn đến đâu.
Nhân Quý thấy thế, trộm kéo kéo ống tay áo của y, y mới đô khởi thần tình nở nụ cười, khiêm tốn nói: “đa tạ chưởng môn thế bá, Tuyên Thiếu Minh ta thật là có phúc.”
Khâu Trường Thanh vuốt cằm mỉm cười, nói: “hảo, nghi lễ bái sư rườm rà có thể bỏ qua, hiện tại liền cấp vi sư châm trà dập đầu, tái gọi một tiếng sư phụ, hôm nay ngươi liền trở thành đệ tử của Linh Huyền Phái.”
“vâng.”
Tuyên Thiếu Minh bưng trà, quỳ gối trước mặt Khâu Trường Thanh ngồi ở phía trước, nâng cao chén trà, còn làm bộ nghiêm túc nói: “sư phụ ở trên, xin nhận của đồ nhi một lạy.”
Chờ Khâu Trường Thanh tiếp nhận chén trà, y liền tại chỗ dập đầu.
Khâu Trường Thanh uống một ngụm, tay phải nhẹ nhàng nhấc lên, nói: “tốt lắm, đứng lên đi, sau này ta và ngươi chính thức là quan hệ sư đồ.”
Tuyên Thiếu Minh một thân y sam đắt tiền đứng lên, hữu mô hữu dạng ôm quyền nói: “đồ nhi nhất định nghe lời sư phụ dạy bảo.”
Khâu Trường Thanh vuốt vuốt râu, cẩn thận nhìn lại Tuyên Thiếu Minh, nói: “ngươi chưa bao giờ tập võ, vậy vi sư trước tiên sẽ bắt đầu dạy ngươi những kiến thức cơ bản.”
Tuyên Thiếu Minh trong lòng nói thầm, không phải đi, ta đại thiếu gia từ xa chạy tới đây với ngươi, ngươi lại chỉ dạy ta những kiến thức cơ bản là sao a? bất quá trên mặt y vẫn kính cẩn thuận theo nói: “đúng vậy, Thiếu Minh tư chất không tốt, còn làm cho sư phụ tốn nhiều tâm.”
Khâu Trường Thanh khoát tay, nói: “không, kiến thức cơ bản mà ta nói, vi sư quyết định để cho Đại sư huynh đến dạy ngươi, đại sư huynh của ngươi tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng ở trên giang hồ danh tiếng không nhỏ, dư dả để daỵ ngươi.”
“như vậy rất tốt, rất tốt.” Tuyên Thiếu Minh thầm nghĩ, đại sư huynh cũng tốt, nhị sư huynh cũng được, chỉ cần không phải cái sư huynh thật nghiêm khắc, cái gì cũng tốt cả.
“vi sư sẽ gọi đại sư huynh của ngươi tới để cho cả hai cùng gặp mặt.” dứt lời, Khâu Trường Thanh liền nhìn ra phía ngoài cửa, hiểu rõ cười nói: “Triển Vân, mau vào.”
Tiếp theo, một đạo tiếng người sang sảng trong veo truyền tới: “sư phụ phát hiện con tới từ khi nào vậy?”
Tuyên Thiếu Minh giương mắt nhìn lên, đầu tiên đạp vào mắt y chính là một đôi giày trắng xuất hiện tại của, tái nhìn thêm một chút, bạch y phiêu dật, gương mặt như tranh, tóc đen mặc nhiễm, cùng mỹ nhân hôm qua y gặp mặt— quả thực giống nhau như đúc.
Tuyên Thiếu Minh hai mắt trợn to, ngón tay chỉ vào người mới tới kích động nói: “ngươi ngươi ngươi ngươi nhươi ngươi ngươi ngươi.”
Đối phương ôn hòa cười với y.
Khâu Trường Thanh giới thiệu nói: ” Thiếu Minh, đây là đại sư huynh của ngươi, Bùi Triển Vân.”
Cái gì? Cái gì? Cái gì? Tuyên Thiếu Minh sững sờ một chút, nghiêm trọng hoài nghi, hắn phi thường tin rằng nhất định chính mình nghe lầm rồi. Nhưng Nhân Quý ở một bên nhìn đã nhỏ giọng hỏi: “đại sư huynh hay là đại sư tỷ a.”
Nhân Quý bị ánh mắt của hắn trừng cho mau khóc ra, nhìn mỹ nhân kia giống như tiên nhân….Nam tử, thành thực hồi đáp: “đúng vậy…đại sư huynh, thiếu gia.”
Tình thiên phích lịch! Tuyên Thiếu Minh nháy mắt dại ra như là bị sét đánh.
Bùi Triển Vân gương mặt xinh đẹp, bên môi giương lên một mạt tươi cười nói: “sư phụ, vị này chính là tiểu sư đệ sao?”
Khâu Trường Thanh vuốt cằm khen ngợi nói: “xem ra ngươi ở bên ngoài đều nghe thấy được.” Đồ đệ của ông khinh công càng ngày càng cao a.
Bùi Triển Vân cười nói: “đồ nhi cũng chỉ là đến đúng lúc mà thôi.”
Khâu Trường Thanh nói: “kia vi sư đem y tạm thời giao cho ngươi.”
Bùi Triển Vân nhìn về phía Tuyên Thiếu Minh từ khi mình tiến vào vẫn chưa phục hồi tinh thần lại nói: “sư phụ yên tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố sư đệ.”
Nhân Quý nhìn thấy hai thầy trò bọn họ nói hết lời xong cuối cùng mới đưa mắt nhìn nhìn về phía thiếu gia nhà gã, gã liền nhớ tới nhiệm vụ, dùng hai ngón tay nhéo nhéo thắt lưng thiếu gia nhà mình.
“làm cái gì?” Tuyên Thiếu Minh tâm tình mất mát tràn đầy khó chịu quay sang liếc Nhân Quý một cái.
Gã vô tội mếu máo, liều mạng nháy mắt ra dấu với y.
Tuyên Thiếu Minh nhìn thấy khóe mắt Nhân Quý run rẩy nháy nháy chớp chớp, đầu óc nhanh chóng tùy cơ ứng biến, liền đi tới trước mặt đại sư huynh mình lễ phép ôm quyền nói: ” Thiếu Minh bái kiến đại sư huynh.”
Mượn lúc gần gũi chào hỏi, y cẩn thận quan sát thân hình cao lớn của đối phương, ngực cùng hầu kết, sau đó chống lại một đôi con ngươi mỉm cười trong sáng kia, trong lòng tiếc hận không ngừng dậm chân.
Mỹ nhân như vậy, hắn cư nhiên so với mình cao ngang bằng. Trong ngực hắn cư nhiên là phẳng. Ở cổ hắn cư nhiên còn có hầu kết. Giậm chân giận giữ, giậm chân giận giữ.
Tuyên Thiếu Minh nhịn xuống bi thống tràn ngập, thấp giọng hỏi: “xin hỏi sư huynh, trong nhà còn có tỷ muội nào không?”
Y hy vọng mãnh liệt mỹ nhân hôm qua mà y nhìm thấy không phải là đại sư huynh a.
Bùi Triển Vân nghi hoặc nhìn y nói: “sư đệ hỏi cái này để làm gì?”
“này…” Tuyên Thiếu Minh thầm nghĩ, xem ra ngày hôm qua đại sư huynh cũng không có phát hiện ra y, kia phải nghĩ ra cái cớ gì bây giờ? cũng không thể nói là coi trọng người ta xinh đẹp đi.
Bất qua, Bùi Triển Vân nhưng thật ra rất nhanh liền trả lời: “ta là cô nhi, từ nhỏ đã được sư phụ nuôi dưỡng.”
Nam nhân này, Tuyên Thiếu Minh không biết nên nói cái gì cho tốt, thân thế trớ trêu như vậy vì sao lại xuất hiện trên người một mỹ nhân chứ. Nếu mỹ nhân là nữ tử, y nhất định không chút do dự cưới nàng về làm nương tử.
Chỉ tiếc, thế sự thường thường không có việc gì hoàn mỹ như vậy.
Tuyên Thiếu Minh trong lòng buồn bã thở dài.
Khâu Trường Thanh phân phó nói: “Triển Vân, ngươi mang Thiếu Minh đi nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu dạy y luyện kiến thức cơ bản.”
“vâng, thưa sư phụ.”
Sau đó thuận theo, Tuyên Thiếu Minh vẫn đi theo sau lưng Bùi Triển Vân, mà ngay cả thời điểm đi đường, trong lòng y vẫn là chậc chậc than tiếc không ngừng.
Không nghĩ tới a không nghĩ tới, hôm qua kinh hồn thoáng nhìn thấy mỹ nhân không nghĩ tới là cái thân nam nhi, cũng không nghĩ tới sẽ là đại sư huynh của mình, ông trời đối y thật sự quá tàn nhẫn. Trước tiên để cho y rời nhà, sau đó cho y diễm ngộ mỹ nhân, cuối cùng lại đem kỳ vọng của y đánh vỡ. Hại tâm tình y mới bắt đầu biết yêu thương nhung nhớ thì đã phải tan biến.
Ai, ai, ai!
Tuyên Thiếu Minh thở dài xong, vừa ngẩng đầu, y nhìn thấy mình đã muốn bị đưa vào trong phòng.
Gian phòng kia tự nhiên không thể so với trong nhà của y, bất quá thoạt nhìn coi như thanh nhã sạch sẽ, ánh sáng tràn đầy, giường ngủ cũng rất thoải mái, nội thất bày trí rộng rãi, trong phòng ngoài ra còn có một loại hương vị nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người. Dường như cùng hương vị trên người đại sư huynh giống nhau.
Tuyên Thiếu Minh tự nhiên ngồi xuống bàn trà nói: “Nhân Quý, châm trà cho ta.”
“tiểu sư đệ, ngươi là đang tìm người mà ngươi mang đến sao?” Bùi Triển Vân châm chén trà đưa cho y.
“đại sư huynh? ngươi vì sao còn ở chỗ này?” Tuyên Thiếu Minh lúc này mới phát hiện cái tên Nhân Quý vô dụng kia lại bắt đầu vô ảnh, cả giận nói: “tử tiểu tử Nhân Quý này lại chạy đi đâu rồi không biết?”
Bùi Triển Vân cười cười nói: “tiểu sư đệ đừng nóng vội, hắn chính là bị ta an bào đến khỏa thực phòng làm việc rồi.”
“khỏa thực phòng?” Tuyên Thiếu Minh nhíu nhíu mày, nói: “không được a, đại sưu huynh, Nhân Quý là đến theo hầu ta, ngươi đem hắn gọi trở về đi.”
Bùi Triển Vân ý cười không thay đổi, khẩu khí nói ra cũng càng thêm ôn hòa, nói: ” Thiếu Minh sư đệ, ngươi tới nơi này là để học tập võ nghệ, cũng không phải là để làm đại thiếu gia, sau này chuyện của mình phải tự chính mình làm.”
“cái gì?” Tuyên Thiếu Minh vừa sợ lại ngốc lắng ra, y còn tưởng vị đại sư huynh này nói chuyện dễ rãi như vậy sẽ dễ dàng lừa gạt chứ, không nghĩ tới tên này cũng biết suy nghĩ, thảm, những ngày sau này của y nhất định sẽ không hề dễ chịu.
“mặt khác, nơi này là phòng của ta, bởi vì hiện giờ không có phòng ngủ để phân cho ngươi, mà ngươi dù sao cũng là theo ta học, theo ta ngụ ở cùng một gian cũng tốt, có gì cũng tiện hỏi han học tập.” Bùi Triển Vân bổ sung nói.
Cùng Bùi Triển Vân ngụ ở một gian cũng không có vấn đề gì, chẳng qua…Tuyên Thiếu Minh nhìn nhìn trong phòng chỉ có duy nhất một cái giường, đương nhiên liền hỏi: “vậy sư huynh ngươi ngủ ở chỗ nào?” sẽ không phải giống như mấy câu chuyện ở quán trà kể như vậy ngủ ở lương thượng đi?
“ta sao?” Bùi Triển Vân cười cười khiến con ngươi loan chuyển như nguyệt nha, trong rất đẹp mắt, nói: “ta đương nhiên là ngủ ở trên giường.”
“a! ta đây thỳ ở đâu?” Tuyên Thiếu Minh chủ chỉ vào cái mũi của mình.
Bùi Triển Vân cười chân thành nói: “vì làm cho sự đệ ngươi có căn cơ võ học, ngày sau đạt được thành tựu lớn, ta quyết định cho ngươi ngủ trên dây thừng.”
Khâu Trường Thanh gương mặt phúc hậu, một tay vuốt vuốt tròm râu trắng tinh, một tay cầm lấy phong thư do đích tay Tuyên lão gia viết, một bên xem thư một bên đánh giá Tuyên Thiếu Minh.
Thư xem xong rồi, Khâu Trường Thanh nói: “Hiền chất a, Linh Huyền Phái của ta không thu nhận đệ tử ngoại lai, nhưng niệm tình cha ngươi cùng ta là thâm giao, hắn đã đượm tình phó thác, ta cũng liền ngoại lệ một lần, đem ngươi thu làm môn hạ.”
Tuyên Thiếu Minh không cho là đúng bĩu môi, nghĩ thầm, ta đây còn không muốn đến đâu.
Nhân Quý thấy thế, trộm kéo kéo ống tay áo của y, y mới đô khởi thần tình nở nụ cười, khiêm tốn nói: “đa tạ chưởng môn thế bá, Tuyên Thiếu Minh ta thật là có phúc.”
Khâu Trường Thanh vuốt cằm mỉm cười, nói: “hảo, nghi lễ bái sư rườm rà có thể bỏ qua, hiện tại liền cấp vi sư châm trà dập đầu, tái gọi một tiếng sư phụ, hôm nay ngươi liền trở thành đệ tử của Linh Huyền Phái.”
“vâng.”
Tuyên Thiếu Minh bưng trà, quỳ gối trước mặt Khâu Trường Thanh ngồi ở phía trước, nâng cao chén trà, còn làm bộ nghiêm túc nói: “sư phụ ở trên, xin nhận của đồ nhi một lạy.”
Chờ Khâu Trường Thanh tiếp nhận chén trà, y liền tại chỗ dập đầu.
Khâu Trường Thanh uống một ngụm, tay phải nhẹ nhàng nhấc lên, nói: “tốt lắm, đứng lên đi, sau này ta và ngươi chính thức là quan hệ sư đồ.”
Tuyên Thiếu Minh một thân y sam đắt tiền đứng lên, hữu mô hữu dạng ôm quyền nói: “đồ nhi nhất định nghe lời sư phụ dạy bảo.”
Khâu Trường Thanh vuốt vuốt râu, cẩn thận nhìn lại Tuyên Thiếu Minh, nói: “ngươi chưa bao giờ tập võ, vậy vi sư trước tiên sẽ bắt đầu dạy ngươi những kiến thức cơ bản.”
Tuyên Thiếu Minh trong lòng nói thầm, không phải đi, ta đại thiếu gia từ xa chạy tới đây với ngươi, ngươi lại chỉ dạy ta những kiến thức cơ bản là sao a? bất quá trên mặt y vẫn kính cẩn thuận theo nói: “đúng vậy, Thiếu Minh tư chất không tốt, còn làm cho sư phụ tốn nhiều tâm.”
Khâu Trường Thanh khoát tay, nói: “không, kiến thức cơ bản mà ta nói, vi sư quyết định để cho Đại sư huynh đến dạy ngươi, đại sư huynh của ngươi tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng ở trên giang hồ danh tiếng không nhỏ, dư dả để daỵ ngươi.”
“như vậy rất tốt, rất tốt.” Tuyên Thiếu Minh thầm nghĩ, đại sư huynh cũng tốt, nhị sư huynh cũng được, chỉ cần không phải cái sư huynh thật nghiêm khắc, cái gì cũng tốt cả.
“vi sư sẽ gọi đại sư huynh của ngươi tới để cho cả hai cùng gặp mặt.” dứt lời, Khâu Trường Thanh liền nhìn ra phía ngoài cửa, hiểu rõ cười nói: “Triển Vân, mau vào.”
Tiếp theo, một đạo tiếng người sang sảng trong veo truyền tới: “sư phụ phát hiện con tới từ khi nào vậy?”
Tuyên Thiếu Minh giương mắt nhìn lên, đầu tiên đạp vào mắt y chính là một đôi giày trắng xuất hiện tại của, tái nhìn thêm một chút, bạch y phiêu dật, gương mặt như tranh, tóc đen mặc nhiễm, cùng mỹ nhân hôm qua y gặp mặt— quả thực giống nhau như đúc.
Tuyên Thiếu Minh hai mắt trợn to, ngón tay chỉ vào người mới tới kích động nói: “ngươi ngươi ngươi ngươi nhươi ngươi ngươi ngươi.”
Đối phương ôn hòa cười với y.
Khâu Trường Thanh giới thiệu nói: ” Thiếu Minh, đây là đại sư huynh của ngươi, Bùi Triển Vân.”
Cái gì? Cái gì? Cái gì? Tuyên Thiếu Minh sững sờ một chút, nghiêm trọng hoài nghi, hắn phi thường tin rằng nhất định chính mình nghe lầm rồi. Nhưng Nhân Quý ở một bên nhìn đã nhỏ giọng hỏi: “đại sư huynh hay là đại sư tỷ a.”
Nhân Quý bị ánh mắt của hắn trừng cho mau khóc ra, nhìn mỹ nhân kia giống như tiên nhân….Nam tử, thành thực hồi đáp: “đúng vậy…đại sư huynh, thiếu gia.”
Tình thiên phích lịch! Tuyên Thiếu Minh nháy mắt dại ra như là bị sét đánh.
Bùi Triển Vân gương mặt xinh đẹp, bên môi giương lên một mạt tươi cười nói: “sư phụ, vị này chính là tiểu sư đệ sao?”
Khâu Trường Thanh vuốt cằm khen ngợi nói: “xem ra ngươi ở bên ngoài đều nghe thấy được.” Đồ đệ của ông khinh công càng ngày càng cao a.
Bùi Triển Vân cười nói: “đồ nhi cũng chỉ là đến đúng lúc mà thôi.”
Khâu Trường Thanh nói: “kia vi sư đem y tạm thời giao cho ngươi.”
Bùi Triển Vân nhìn về phía Tuyên Thiếu Minh từ khi mình tiến vào vẫn chưa phục hồi tinh thần lại nói: “sư phụ yên tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố sư đệ.”
Nhân Quý nhìn thấy hai thầy trò bọn họ nói hết lời xong cuối cùng mới đưa mắt nhìn nhìn về phía thiếu gia nhà gã, gã liền nhớ tới nhiệm vụ, dùng hai ngón tay nhéo nhéo thắt lưng thiếu gia nhà mình.
“làm cái gì?” Tuyên Thiếu Minh tâm tình mất mát tràn đầy khó chịu quay sang liếc Nhân Quý một cái.
Gã vô tội mếu máo, liều mạng nháy mắt ra dấu với y.
Tuyên Thiếu Minh nhìn thấy khóe mắt Nhân Quý run rẩy nháy nháy chớp chớp, đầu óc nhanh chóng tùy cơ ứng biến, liền đi tới trước mặt đại sư huynh mình lễ phép ôm quyền nói: ” Thiếu Minh bái kiến đại sư huynh.”
Mượn lúc gần gũi chào hỏi, y cẩn thận quan sát thân hình cao lớn của đối phương, ngực cùng hầu kết, sau đó chống lại một đôi con ngươi mỉm cười trong sáng kia, trong lòng tiếc hận không ngừng dậm chân.
Mỹ nhân như vậy, hắn cư nhiên so với mình cao ngang bằng. Trong ngực hắn cư nhiên là phẳng. Ở cổ hắn cư nhiên còn có hầu kết. Giậm chân giận giữ, giậm chân giận giữ.
Tuyên Thiếu Minh nhịn xuống bi thống tràn ngập, thấp giọng hỏi: “xin hỏi sư huynh, trong nhà còn có tỷ muội nào không?”
Y hy vọng mãnh liệt mỹ nhân hôm qua mà y nhìm thấy không phải là đại sư huynh a.
Bùi Triển Vân nghi hoặc nhìn y nói: “sư đệ hỏi cái này để làm gì?”
“này…” Tuyên Thiếu Minh thầm nghĩ, xem ra ngày hôm qua đại sư huynh cũng không có phát hiện ra y, kia phải nghĩ ra cái cớ gì bây giờ? cũng không thể nói là coi trọng người ta xinh đẹp đi.
Bất qua, Bùi Triển Vân nhưng thật ra rất nhanh liền trả lời: “ta là cô nhi, từ nhỏ đã được sư phụ nuôi dưỡng.”
Nam nhân này, Tuyên Thiếu Minh không biết nên nói cái gì cho tốt, thân thế trớ trêu như vậy vì sao lại xuất hiện trên người một mỹ nhân chứ. Nếu mỹ nhân là nữ tử, y nhất định không chút do dự cưới nàng về làm nương tử.
Chỉ tiếc, thế sự thường thường không có việc gì hoàn mỹ như vậy.
Tuyên Thiếu Minh trong lòng buồn bã thở dài.
Khâu Trường Thanh phân phó nói: “Triển Vân, ngươi mang Thiếu Minh đi nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu dạy y luyện kiến thức cơ bản.”
“vâng, thưa sư phụ.”
Sau đó thuận theo, Tuyên Thiếu Minh vẫn đi theo sau lưng Bùi Triển Vân, mà ngay cả thời điểm đi đường, trong lòng y vẫn là chậc chậc than tiếc không ngừng.
Không nghĩ tới a không nghĩ tới, hôm qua kinh hồn thoáng nhìn thấy mỹ nhân không nghĩ tới là cái thân nam nhi, cũng không nghĩ tới sẽ là đại sư huynh của mình, ông trời đối y thật sự quá tàn nhẫn. Trước tiên để cho y rời nhà, sau đó cho y diễm ngộ mỹ nhân, cuối cùng lại đem kỳ vọng của y đánh vỡ. Hại tâm tình y mới bắt đầu biết yêu thương nhung nhớ thì đã phải tan biến.
Ai, ai, ai!
Tuyên Thiếu Minh thở dài xong, vừa ngẩng đầu, y nhìn thấy mình đã muốn bị đưa vào trong phòng.
Gian phòng kia tự nhiên không thể so với trong nhà của y, bất quá thoạt nhìn coi như thanh nhã sạch sẽ, ánh sáng tràn đầy, giường ngủ cũng rất thoải mái, nội thất bày trí rộng rãi, trong phòng ngoài ra còn có một loại hương vị nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người. Dường như cùng hương vị trên người đại sư huynh giống nhau.
Tuyên Thiếu Minh tự nhiên ngồi xuống bàn trà nói: “Nhân Quý, châm trà cho ta.”
“tiểu sư đệ, ngươi là đang tìm người mà ngươi mang đến sao?” Bùi Triển Vân châm chén trà đưa cho y.
“đại sư huynh? ngươi vì sao còn ở chỗ này?” Tuyên Thiếu Minh lúc này mới phát hiện cái tên Nhân Quý vô dụng kia lại bắt đầu vô ảnh, cả giận nói: “tử tiểu tử Nhân Quý này lại chạy đi đâu rồi không biết?”
Bùi Triển Vân cười cười nói: “tiểu sư đệ đừng nóng vội, hắn chính là bị ta an bào đến khỏa thực phòng làm việc rồi.”
“khỏa thực phòng?” Tuyên Thiếu Minh nhíu nhíu mày, nói: “không được a, đại sưu huynh, Nhân Quý là đến theo hầu ta, ngươi đem hắn gọi trở về đi.”
Bùi Triển Vân ý cười không thay đổi, khẩu khí nói ra cũng càng thêm ôn hòa, nói: ” Thiếu Minh sư đệ, ngươi tới nơi này là để học tập võ nghệ, cũng không phải là để làm đại thiếu gia, sau này chuyện của mình phải tự chính mình làm.”
“cái gì?” Tuyên Thiếu Minh vừa sợ lại ngốc lắng ra, y còn tưởng vị đại sư huynh này nói chuyện dễ rãi như vậy sẽ dễ dàng lừa gạt chứ, không nghĩ tới tên này cũng biết suy nghĩ, thảm, những ngày sau này của y nhất định sẽ không hề dễ chịu.
“mặt khác, nơi này là phòng của ta, bởi vì hiện giờ không có phòng ngủ để phân cho ngươi, mà ngươi dù sao cũng là theo ta học, theo ta ngụ ở cùng một gian cũng tốt, có gì cũng tiện hỏi han học tập.” Bùi Triển Vân bổ sung nói.
Cùng Bùi Triển Vân ngụ ở một gian cũng không có vấn đề gì, chẳng qua…Tuyên Thiếu Minh nhìn nhìn trong phòng chỉ có duy nhất một cái giường, đương nhiên liền hỏi: “vậy sư huynh ngươi ngủ ở chỗ nào?” sẽ không phải giống như mấy câu chuyện ở quán trà kể như vậy ngủ ở lương thượng đi?
“ta sao?” Bùi Triển Vân cười cười khiến con ngươi loan chuyển như nguyệt nha, trong rất đẹp mắt, nói: “ta đương nhiên là ngủ ở trên giường.”
“a! ta đây thỳ ở đâu?” Tuyên Thiếu Minh chủ chỉ vào cái mũi của mình.
Bùi Triển Vân cười chân thành nói: “vì làm cho sự đệ ngươi có căn cơ võ học, ngày sau đạt được thành tựu lớn, ta quyết định cho ngươi ngủ trên dây thừng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook