Linh Hồn Ác
-
Chương 70
Ở đâu đó trên thế giới này có một căn phòng cỡ trung bình. Không có lấy một ô cửa sổ, bên trong rất khó nhìn vì những nguồn sáng duy nhất đều mang gam màu nóng. Một bóng đèn neon tím liên tục kêu ù ù, một bể cá to không có cá hắt lên tường thứ ánh sáng mờ ảo màu xanh lục, gần như siêu thực. Đây là một nhà xưởng chuẩn bị và hoàn thành cái chết, hẳn một số người sẽ cho là thế. Hàng chục con thú được nhồi ở đây, được gắn lên tường những dây đèn Noel uốn lượn. Nhưng nhìn thật kỹ, ở trong cùng nhà xưởng còn có những thứ khác nữa. Trên các giá là những cánh tay, những cẳng chân, một nửa thân trên và hai cái đầu cũng rỗng bên trong để có thể lưu giữ lại được. Tất cả đều là của con người.
Các chi này là của một vài kẻ lang thang, mới được lấy về mấy tháng gần đây mà không ai biết cả. Thân thể họ đang làm mồi cho giun trong rừng.
Kẻ bắt các “thần dân” của mình gọi là Chuyên gia thú nhồi đang đứng cạnh Juliette, rất hài lòng khi cho cô xem bản sao của hắn, ở kia, gắn trên bệ, thân nhồi bằng xơ cây, dây thép, xương và thạch cao.
Juliette sững sờ. Rõ ràng là Leland Beaumont đang đứng trước mặt cô, đã chết và được nhồi xác. Không thể nào, vậy thì ai đang đứng cạnh cô? Con người đang nói với cô, đang thở và đi lại là ai?
- Đấy là người yêu của cô, đúng không? Chuyên gia thú nhồi nói với vẻ hơi giễu cợt. Anh ấy nói với tôi như thế. Năm ngoái, anh ấy nói với tôi như thế. Anh ấy nói rằng hai người sắp…
Một nụ cười ngớ ngẩn hiện lên trên khuôn mặt hắn.
- Cuối cùng… cô biết rồi đấy. Nhưng giờ thì anh ấy ở đây.
Chuyên gia thú nhồi cúi đầu xuống vai cô, thấp một cách bất thường, như để chiêm ngưỡng con người đang đứng trên bệ kia dưới một góc độ mới. Hắn bị giày vò trước tình thế nước đôi khó khăn, như thể việc Leland vốn đã chết thật rồi mà vẫn còn đứng kia là không thể.
Juliette bình tĩnh lại, thở nhẹ nhàng hơn và không còn run tay nữa. Cô nuốt một cách khó nhọc và cuối cùng cũng nói ra được một âm rõ ràng.
- Ai… Anh là ai? Cô hỏi trong khi cổ họng bỏng rát.
Chuyên gia thú nhồi quay ngoắt đầu về phía cô, gần như phát điên lên vì cô lại có thể nói được. Trong thoáng chốc, Juliette nghĩ là hắn sẽ đánh cô trong cơn hận thù vượt quá lý trí, nhưng hắn dường như bớt căng thẳng ngay lập tức. Hắn làm như không nghe thấy gì cả và lại ngắm nhìn con người rỗng gắn trước mặt.
- Tôi là Wayne. Wayne Beaumont, hắn rụt rè nói như một đứa trẻ tự giới thiệu về mình ở trường. Còn anh ấy là anh trai của tôi. Leland Beaumont.
Hắn chỉ tay vào bộ da người nhồi.
Juliette cảm thấy đầu cô lại bắt đầu quay cuồng và cô tập trung vào chiếc đèn chiếu nhỏ hắt ánh sáng từ nền nhà lên xác Leland. Cái xác đã được cố định.
- Ồ, đúng là tôi không đạt lắm, nhưng đó là vì anh ấy đã bị hỏng nhiều khi được lấy từ mộ lên. Không phải lỗi của tôi. Tác Phẩm thành công hơn nhiều. Cô có muốn xem không?
Không đợi trả lời, Wayne đi về phía cuối xưởng rồi đẩy cả một mảng tường. Mảng tường trượt trong tiếng kêu lách cách của kim loại, ánh sáng từ từ hắt lên ở phía sau, một cảnh tượng được tính toán hoàn hảo. Vài bóng đèn neon nhỏ màu tím chiếu sáng cái hốc bí mật này, Wayne kính cẩn lùi lại.
Thân hình một phụ nữ được tái hiện nhờ khung dây kim loại, kích cỡ bằng người thật, ngồi trong một chiếc ghế bành bằng mây. Nhưng đặc biệt, cái đầu là thật, một cái đầu người thật được lưu giữ hoàn hảo và đặt trên đỉnh khung sắt. Hai cẳng tay và hai cẳng chân cũng không phải bằng sắt, mà bằng da phụ nữ thực sự. Juliette đã hiểu chuyện gì xảy ra. Một phần của hai nạn nhân bị cắt chi, một bị cắt tay, một bị cắt chân, hiện đang ở đây.
- Đây là Tác Phẩm, Wayne giới thiệu với thái độ thành kính. Đây là mẹ Abigail của tôi. Cái đầu được giữ rất tốt, tôi đã làm ngay những gì cần thiết khi bà ra đi. Nhưng thân thể bà đã bị hỏng nhiều, vì thế tôi tìm các thứ để tái tạo lại. Cô thấy đẹp không?
Trong người Juliette, cơn buồn nôn đang giằng co với bản năng bảo tồn vì bản năng không cho phép để lộ ra bất cứ điểm yếu nào.
Thứ mà cô nhìn thấy trước mặt chỉ có thể là ghê tởm. Sắc tím của đèn neon không đủ để che đi những vết đen ở chân cổ của cái đầu.
Như vậy, Leland có một em trai. Và chúng cùng nhau học cách giết người, không còn nghi ngờ gì nữa, chúng là đồng phạm theo một cách nào đó. Abigail Beaumont đã chết từ nhiều năm nay, Leland đã từng nhìn thấy hình ảnh rùng rợn kia chưa? Chắc chắn là rồi. Nhưng ai trong hai tên là kẻ lôi kéo kẻ còn lại vào vòng xoáy điên rồ này?
- Sắp tới, mẹ tôi sẽ trở về với chúng tôi, Wayne nói tiếp. Mẹ tôi sẽ đi ngược dòng sông chết và sẽ về đây. Linh hồn mẹ tôi sẽ ở đây.
- Các anh điên thật rồi… cô thì thầm, khuôn mặt co rúm lại vì sợ và vì nước mắt.
Wayne nhảy xổ vào cô ngay lập tức, bàn tay hắn đang giơ lên, sẵn sàng điên cuồng giáng xuống, thì bỗng một giọng nói vang lên. Giọng nói vô tính và lạnh lùng như một cái móc ở lò mổ, hoàn toàn bình thản.
- Wayne, không được. Bây giờ không phải lúc.
Giọng nói vang lên từ phía sau. Có tiếng bước chân tiến chậm đến sau lưng Juliette.
- Ồ, không, thưa cô. Nó không điên tí nào.
Một hơi thở nóng hổi bỗng phả vào cổ cô gái, và một tiếng thì thầm chạy dọc theo da để đi vào tai cô:
- Nó chỉ vâng lời tôi thôi.
Các chi này là của một vài kẻ lang thang, mới được lấy về mấy tháng gần đây mà không ai biết cả. Thân thể họ đang làm mồi cho giun trong rừng.
Kẻ bắt các “thần dân” của mình gọi là Chuyên gia thú nhồi đang đứng cạnh Juliette, rất hài lòng khi cho cô xem bản sao của hắn, ở kia, gắn trên bệ, thân nhồi bằng xơ cây, dây thép, xương và thạch cao.
Juliette sững sờ. Rõ ràng là Leland Beaumont đang đứng trước mặt cô, đã chết và được nhồi xác. Không thể nào, vậy thì ai đang đứng cạnh cô? Con người đang nói với cô, đang thở và đi lại là ai?
- Đấy là người yêu của cô, đúng không? Chuyên gia thú nhồi nói với vẻ hơi giễu cợt. Anh ấy nói với tôi như thế. Năm ngoái, anh ấy nói với tôi như thế. Anh ấy nói rằng hai người sắp…
Một nụ cười ngớ ngẩn hiện lên trên khuôn mặt hắn.
- Cuối cùng… cô biết rồi đấy. Nhưng giờ thì anh ấy ở đây.
Chuyên gia thú nhồi cúi đầu xuống vai cô, thấp một cách bất thường, như để chiêm ngưỡng con người đang đứng trên bệ kia dưới một góc độ mới. Hắn bị giày vò trước tình thế nước đôi khó khăn, như thể việc Leland vốn đã chết thật rồi mà vẫn còn đứng kia là không thể.
Juliette bình tĩnh lại, thở nhẹ nhàng hơn và không còn run tay nữa. Cô nuốt một cách khó nhọc và cuối cùng cũng nói ra được một âm rõ ràng.
- Ai… Anh là ai? Cô hỏi trong khi cổ họng bỏng rát.
Chuyên gia thú nhồi quay ngoắt đầu về phía cô, gần như phát điên lên vì cô lại có thể nói được. Trong thoáng chốc, Juliette nghĩ là hắn sẽ đánh cô trong cơn hận thù vượt quá lý trí, nhưng hắn dường như bớt căng thẳng ngay lập tức. Hắn làm như không nghe thấy gì cả và lại ngắm nhìn con người rỗng gắn trước mặt.
- Tôi là Wayne. Wayne Beaumont, hắn rụt rè nói như một đứa trẻ tự giới thiệu về mình ở trường. Còn anh ấy là anh trai của tôi. Leland Beaumont.
Hắn chỉ tay vào bộ da người nhồi.
Juliette cảm thấy đầu cô lại bắt đầu quay cuồng và cô tập trung vào chiếc đèn chiếu nhỏ hắt ánh sáng từ nền nhà lên xác Leland. Cái xác đã được cố định.
- Ồ, đúng là tôi không đạt lắm, nhưng đó là vì anh ấy đã bị hỏng nhiều khi được lấy từ mộ lên. Không phải lỗi của tôi. Tác Phẩm thành công hơn nhiều. Cô có muốn xem không?
Không đợi trả lời, Wayne đi về phía cuối xưởng rồi đẩy cả một mảng tường. Mảng tường trượt trong tiếng kêu lách cách của kim loại, ánh sáng từ từ hắt lên ở phía sau, một cảnh tượng được tính toán hoàn hảo. Vài bóng đèn neon nhỏ màu tím chiếu sáng cái hốc bí mật này, Wayne kính cẩn lùi lại.
Thân hình một phụ nữ được tái hiện nhờ khung dây kim loại, kích cỡ bằng người thật, ngồi trong một chiếc ghế bành bằng mây. Nhưng đặc biệt, cái đầu là thật, một cái đầu người thật được lưu giữ hoàn hảo và đặt trên đỉnh khung sắt. Hai cẳng tay và hai cẳng chân cũng không phải bằng sắt, mà bằng da phụ nữ thực sự. Juliette đã hiểu chuyện gì xảy ra. Một phần của hai nạn nhân bị cắt chi, một bị cắt tay, một bị cắt chân, hiện đang ở đây.
- Đây là Tác Phẩm, Wayne giới thiệu với thái độ thành kính. Đây là mẹ Abigail của tôi. Cái đầu được giữ rất tốt, tôi đã làm ngay những gì cần thiết khi bà ra đi. Nhưng thân thể bà đã bị hỏng nhiều, vì thế tôi tìm các thứ để tái tạo lại. Cô thấy đẹp không?
Trong người Juliette, cơn buồn nôn đang giằng co với bản năng bảo tồn vì bản năng không cho phép để lộ ra bất cứ điểm yếu nào.
Thứ mà cô nhìn thấy trước mặt chỉ có thể là ghê tởm. Sắc tím của đèn neon không đủ để che đi những vết đen ở chân cổ của cái đầu.
Như vậy, Leland có một em trai. Và chúng cùng nhau học cách giết người, không còn nghi ngờ gì nữa, chúng là đồng phạm theo một cách nào đó. Abigail Beaumont đã chết từ nhiều năm nay, Leland đã từng nhìn thấy hình ảnh rùng rợn kia chưa? Chắc chắn là rồi. Nhưng ai trong hai tên là kẻ lôi kéo kẻ còn lại vào vòng xoáy điên rồ này?
- Sắp tới, mẹ tôi sẽ trở về với chúng tôi, Wayne nói tiếp. Mẹ tôi sẽ đi ngược dòng sông chết và sẽ về đây. Linh hồn mẹ tôi sẽ ở đây.
- Các anh điên thật rồi… cô thì thầm, khuôn mặt co rúm lại vì sợ và vì nước mắt.
Wayne nhảy xổ vào cô ngay lập tức, bàn tay hắn đang giơ lên, sẵn sàng điên cuồng giáng xuống, thì bỗng một giọng nói vang lên. Giọng nói vô tính và lạnh lùng như một cái móc ở lò mổ, hoàn toàn bình thản.
- Wayne, không được. Bây giờ không phải lúc.
Giọng nói vang lên từ phía sau. Có tiếng bước chân tiến chậm đến sau lưng Juliette.
- Ồ, không, thưa cô. Nó không điên tí nào.
Một hơi thở nóng hổi bỗng phả vào cổ cô gái, và một tiếng thì thầm chạy dọc theo da để đi vào tai cô:
- Nó chỉ vâng lời tôi thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook