Linh Dị Âm Dương
Chương 49: Thuật sĩ

Động tĩnh xảy ra trên người con bù nhìn đã chứng minh suy đoán của họ là đúng, quả nhiên kẻ hại người không muốn để Viên Phi Dương chết trong nhà. Khí đen trên trán của bù nhìn vô cùng đậm đặc, còn dày hơn lúc họ vừa được mời đến nhà họ Viên gặp lại Viên Phi Dương lần thứ hai nhiều, có thể thấy được lần này đối phương muốn dồn cô vào chỗ chết.

Trên người của bù nhìn được dán bùa Cố Cửu và Thiệu Dật vẽ, lúc này, những lá bùa đó đột nhiên không có lửa mà tự động bốc cháy, điều thần kì hơn nữa là lửa không hề bén vào quần áo của nó.

Đang khi những lá bùa còn bốc cháy rừng rực, Cố Cửu cầm một chiếc bút son, quấy vài cái vào chỗ đám khói còn chưa tan hết, thế là đám khói vốn bay tán loạn tập trung lại một chỗ, ngoan ngoãn di chuyển theo ngòi bút trong tay cậu, nhìn như một con rắn biết nhận chủ vậy. Cố Cửu dẫn đường cho cụm khói đi tới trước mũi và miệng của bù nhìn rồi để chúng chui vào.

Tiếp đó, Cố Cửu dùng chính cây bút đó viết chữ lên người bù nhìn, vừa viết vừa niệm: “Càn Khảm lật úp, Cấn Chấn nghịch chuyển. Tốn Ly tả hữu, Khôn Đoái trước sau. Cấp tốc nghe lệnh!”

Nét bút cuối cùng vừa xong, một chữ “sắc” (1) đỏ tươi xuất hiện trên người con bù nhìn. Cố Cửu dứt lời, chữ “sắc” lóe lên ánh đỏ lập lòe, cậu nhanh chóng lùi lại, Thiệu Dật bước lên, trong tay hắn cầm sẵn một thanh kiếm sắt, dứt khoát vung kiếm chém đứt bàn tay phải của bù nhìn.

Viên Phi Dương khó hiểu hỏi: “Sao đạo trưởng lại chém đứt? Chẳng phải nói con bù nhìn rơm này là thế thân của tôi sao?”

Cố Cửu giải thích: “Bùa chú trên người nó bốc cháy tức là nó đã chắn thay cô nương một lần tai nạn rồi, những thao tác sau đó tôi làm là để biến người rơm trở thành thế thân của chính kẻ thi pháp.”

Thuật pháp Cố Cửu và Thiệu Dật vừa dùng không phải là thuật pháp chính phái, bọn họ rất ít khi dùng đến, chỉ khi gặp phải tình huống thực sự cần kíp như trường hợp của Viên Phi Dương lần này thì mới thực hiện. Bản chất của nó gần giống như thuật nguyền rủa vậy, đều dùng hình nộm thế thân, sau đó nguyền rủa hoặc nguyện một điều gì đó nhằm triệt hạ kẻ thù hoặc đạt được mục đích của bản thân. Vừa rồi Thiệu Dật chặt đứt bàn tay phải của bù nhìn thì chắc chắn kẻ sau màn cũng sẽ bị đứt luôn tay phải.

Cố Cửu nói: “Bàn tay đứt rời cần phải nhanh chóng được chữa trị, cô nương cho người theo dõi các tiệm thuốc xem nhà nào có người mời thầy thuốc, chắc chắn sẽ có manh mối hữu dụng.”

Viên Phi Dương gật đầu: “Tôi cho người đi làm ngay.”

Một lát sau, Thanh Nịnh ra ngoài đã trở lại, cô vừa bước vào phòng vừa kéo mũ trùm đầu xuống, có vẻ ngạc nhiên nói: “Tiểu thư, lúc tôi về tình cờ thấy nhà của nhị lão thái gia đang gấp gáp mời thầy thuốc về, không biết là ai bị bệnh, chúng ta có cần cho người sang hỏi thăm không?”

Cố Cửu đang cầm một nhánh cỏ đuôi chó (2) trêu Tiểu Đệ nghe vậy bèn ngẩng đầu lên liếc nhìn Viên Phi Dương. Người Viên Phi Dương phái đi nghe ngóng còn chưa quay về mà họ đã biết được tin tức từ Thanh Nịnh rồi, thật khéo.

Viên Phi Dương không thể hiện cảm xúc gì, chỉ nói: “Nếu đã biết thì không thể làm ngơ, dù sao cũng là ông chú của ta. Em tự mình sang đó hỏi thăm một chuyến đi.”

Thanh Nịnh thưa vâng, quay về phòng thay quần áo rồi đi. Cô vừa đi chưa được bao lâu thì người được lệnh đi thăm dò cũng về tới, báo lại tin tức không khác gì với tin họ vừa nghe, là nhà ông chú của Viên Phi Dương.

Mọi người lại đợi thêm một hồi thì Thanh Nịnh quay lại lần nữa, báo: “Đại phu nhân bên kia nói là lão thái gia bị nhiễm thương hàn.”

“Có gặp được lão thái gia không?” Viên Phi Dương hỏi.

Thanh Nịnh lắc đầu: “Không ạ, lúc ấy trong nhà đang rối ren, đại phu nhân bảo em cứ về trước, có tin gì sẽ cho hay.”

Viên Phi Dương nói: “Được rồi, em lui xuống đi.”

Tiếp đến, mấy người bọn họ tiếp tục đợi từ sáng đến khi trời mờ tối vẫn không thấy người nào về báo cáo thêm. Nếu ban sáng chỉ là nghi ngờ thì bây giờ gần như có thể kết luận rồi, chỉ có điều rốt cuộc thì đó vẫn là người ông mà ngày bé Viên Phi Dương từng rất kính yêu, cho nên cô vẫn cố chấp muốn tận mắt xác minh. Cô nhờ Cố Cửu và Thiệu Dật cùng đi với cô một chuyến sang nhà của Viên Mậu Điển.

Hai người Cố Cửu nhận lời đi cùng. Loại tà thuật nguyền rủa này không phải ai cũng thực hiện được, chắn chắn sau lưng Viên Mậu Điển có thuật sĩ huyền môn tiếp tay làm ác, hai người đi theo sẽ đảm bảo an toàn hơn.



Nhà của Viên Mậu Điển khá gần, chỉ cách một con phố, họ không cần đi bằng xe ngựa, đi bộ khoảng mười phút là tới. Lúc bọn họ đến cửa nhà đang đóng chặt, Thanh Nịnh tiến lên gọi cửa, gia đinh giữ cửa thấy là cô bèn hỏi: “Thanh Nịnh cô nương không phải sáng nay vừa mới đến một lần rồi sao?”

Đến đây, Thanh Nịnh đã lờ mờ đoán được kiếp nạn của lão phu nhân và tiểu thư nhà mình có liên quan đến nhà bên này, cho nên thái độ khách sáo ban sáng hoàn toàn không còn nữa. Cô lạnh lùng nói: “Tiểu thư nhà ta lo lắng cho bệnh của lão thái gia nên muốn gặp mặt ông ấy mới yên tâm.”

Thấy đã nói xong mà tên gia đinh kia vẫn còn lừng khừng đứng chắn trước cửa không muốn cho họ vào, cô lập tức nổi giận: “Làm càn! Tiểu thư nhà ta đã đến tận nơi mà còn dám cản đường!?”

Tên gia đinh bị quát hoảng hồn, lắp bắp: “Tiểu nhân nào dám ạ…”

Viên Phi Dương lên tiếng hỏi: “Là lão thái gia nhà ngươi hay là đại phu nhân nhà ngươi không cho ta vào?”

Gia đinh nọ vẫn ấp úng không dám trả lời. Viên Phi Dương vung tay lên, những tùy tùng đi theo nghe lệnh tiến lên đẩy người ra, mở đường cho nhóm bọn họ đi vào nhà.

Chỉ cần nhìn cách bài trí trong nhà là đủ biết nhà của Viên Mậu Điển tuy cũng khá giả nhưng không thể nào so sánh được với nhà họ Viên bên kia. Khi còn bé Viên Phi Dương là khách quen của nơi này nên rất rành rẽ đường đi nước bước ở đây, đi tới đâu dẹp đường tới đó, không ai cản được. Cô dẫn Cố Cửu và Thiệu Dật nhắm thẳng tới khu nhà Viên Mậu Điển ở.

Lúc bọn họ vừa đến trước khu nhà, một người đàn bà tầm bốn mươi tuổi bỗng xuất hiện, ngăn nhóm Cố Cửu lại. Vẻ mặt bà ta hằn rõ nét hoảng sợ, cố ý quát hỏi: “Phi Dương! Ông chú của cô không khỏe, cô còn tới đây muốn gây sự hả?”

“Ồ. Tôi chỉ muốn đến thăm ông chú thôi, sao bác gái lại nói như thể tôi là giặc cướp vậy?”

Viên Phi Dương nói xong bèn đẩy người đàn bà đó ra đi thẳng vào sân, tốc độ càng nhanh hơn. Ngay lúc cô dẫn theo Thanh Nịnh chuẩn bị bước lên bậc thang dẫn vào phòng thì cửa phòng bỗng nhiên bật mở, một ông cụ tóc bạc phơ xuất hiện trước cửa phòng.

Viên Phi Dương dừng lại, chào một tiếng: “Ông chú.”

Viên Mậu Điển trông có vẻ rất yếu, ông ta đứng tựa vào cửa ho khan liên tục, bác gái của Viên Phi Dương thấy vậy vội chạy qua dìu cha chồng, còn không quên trách mắng Viên Phi Dương: “Phi Dương, cô càng lớn càng không coi ai ra gì!”

Viên Mậu Điển ho sù sụ ngăn con dâu lại, khó nhọc nói: “Phi Dương…nó cũng vì lo cho ta thôi mà.” Ông ta nói xong thì quay sang nhìn Viên Phi Dương một cách hiền từ: “Phi Dương à, ông chú không sao, con về trước đi, khi nào khỏe lại ta sẽ gọi con đến trò chuyện.”

Viên Phi Dương mím môi không nói gì, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Cố Cửu và Thiệu Dật.

Hai người nhìn thấy ánh mắt của cô bèn tiến lên phía trước. Cố Cửu cầm sẵn một con hạc giấy trên tay, Thiệu Dật nhanh tay dẫn một hơi thở của Viên Mậu Điển vào con hạc. Lúc trước Thiệu Dật đã từng thực hiện một thuật pháp tương tự, nhưng lần đó là dùng hình nộm để trừng phạt gã lưu manh còn bây giờ là tìm người nên đồ vật dùng và lời chú cũng khác một chút.

Lúc Thiệu Dật dẫn khí, hai người Viên Mậu Điển còn đang ngơ ngác không kịp phản ứng, đến khi nghe Thiệu Dật niệm chú rồi nhìn thấy hạc giấy bỗng đập cánh bay lên thì bọn họ mới giật mình hoảng hốt.

Hạc giấy bay vòng trên đỉnh đầu Viên Mậu Điển và bác gái của Viên Phi Dương mấy vòng, sau đó vỗ cánh bay đi mất, Cố Cửu và Thiệu Dật vội vàng bám theo, Viên Phi Dương quay đầu nhìn ông chú của mình đang loạng choạng lùi về sau mấy bước một cái rồi cũng nhanh chóng theo chân hai vị đạo trưởng.

Bấy giờ, bác gái kia mới định thần lại, kinh sợ chạy theo la lối om sòm: “Bọn bay muốn làm gì? Đây là nhà tao, mau cút đi!”

Không ai trong nhóm người Cố Cửu thèm để ý đến tiếng la hét thất thanh của bà ta. Hai sư huynh đệ tập trung theo sát con hạc, gần như đi hết một vòng quanh nhà rồi mới dừng lại trước cửa một căn phòng nơi dãy nhà hẻo lánh nhất. Thiệu Dật cung chân đá tung cửa, kẻ đang nằm bẹp dí trên giường giật mình bật dậy, nhảy xuống khỏi giường, gã ta còn chưa kịp quát hỏi gì thì đã đau đớn ôm chặt tay phải rêи ɾỉ.



“Tìm được ngươi rồi.” Cố Cửu thu con hạc giấy đang đậu bên bậu cửa sổ lại.

Người trên giường đúng là thuật sĩ thực hiện nguyền rủa mà bọn họ đang tìm. Gã cảnh giác nhìn chằm chằm đám người vừa mới đến: “Các ngươi là ai?”

Viên Phi Dương bước vào, lạnh lùng hỏi: “Là ngươi năm lần bảy lượt muốn gϊếŧ ta phải không?”

Gã thuật sĩ nhìn thấy Viên Phi Dương thì biến sắc, gã nhìn sang Cố Cửu và Thiệu Dật, bấy giờ gã mới để ý thấy tuy hai người nhìn qua không giống đạo sĩ chính quy nhưng lại mang theo rất nhiều đạo cụ quen thuộc, còn đeo một chiếc túi đựng bùa vẽ hình bát quái bên hông nữa. Gã quát ầm lên: “Các ngươi là đạo sĩ? Chính các ngươi chém đứt tay ta phải không!?”

Cố Cửu thản nhiên đáp: “Ngươi làm ác mưu hại mạng người, chỉ chém đứt một bàn tay là còn nhẹ đấy.”

Gã thuật sĩ đau đến nỗi mặt mày trắng bệch nhưng vẫn căm hờn nhìn Cố Cửu và Thiệu Dật mãi không tha, đôi mắt chứa đầy vẻ oán độc âm u. Thiệu Dật hừ lạnh, giơ chân đạp lên đầu gối của gã một cái, gã mất thăng bằng khuỵu xuống. Sau đó, Thiệu Dật đưa mắt ra hiệu cho tùy tùng bên cạnh Viên Phi Dương, bọn họ biết ý, tiến lên lôi dây thừng đã chuẩn bị sẵn ra, hợp lực trói tên thuật sĩ đang giãy giụa kịch liệt lại.

Dám mưu hại thiếu chủ của bọn họ mà lại để bị bắt được, xem ra phen này gã khó mà giữ được mạng.

Mấy gia đinh của Viên Phi Dương còn cẩn thận nhét vải vào miệng của gã thuật sĩ để gã đừng kêu la ầm ĩ nữa, vừa xong xuôi thì bác gái của Viên Phi Dương cũng vừa dìu cha chồng mình trờ tới. Viên Mậu Điển đã yếu lại còn gấp gáp chạy qua đây, bây giờ đứng trước cửa phòng thở hồng hộc, mặt mày tím tái cả. Cố Cửu nhìn thấy còn sợ ông ta chưa mở miệng nói được câu nào đã tắt thở thăng thiên luôn.

“Chúng bay đang làm gì!?” Vừa thấy tình trạng bát nháo trong phòng, bà bác gái đã rống lên. Bà ta chỉ vào mặt Viên Phi Dương mắng chửi: “Mày giỏi lắm Viên Phi Dương, mày ăn sung mặc sướng rồi coi thường đám bà con nghèo chúng tao thì thôi đi, bây giờ còn ngang ngược đến đây gây sự hả? Mày muốn đối xử với bọn tao giống như mày đối xử với mấy con ở nhà mày hả? Loạn hết rồi, mày thật là hỗn láo xấc xược, dám dẫn người tới quậy lại còn xúc phạm khách của nhà tao nữa!”

Viên Phi Dương liếc nhìn bác gái, lạnh nhạt nói: “Gã thuật sĩ này dùng tà thuật hại tôi, bác nói đây là khách của bác, vậy ra bác mời khách về để hãm hại tôi đấy phỏng?”

“Tao hại mày cái gì?”

“Nếu bác không làm gì xấu thì việc gì phải quýnh quáng muốn phủ đầu tôi như vậy?” Viên Phi Dương nhìn người đàn bà đang cố ra vẻ hung ác trước mặt. “Tôi vốn tưởng việc này chỉ có ông chú ra tay, không ngờ ông ta là chủ mưu, còn bác gái cũng dự phần trong đó. Mà không, có lẽ ngay cả bác trai và hai đứa em họ của tôi cũng là tòng phạm nhỉ? Hại tôi thì thôi đi, còn muốn hại luôn cả bà nội của tôi.”

Bà bác né tránh ánh mắt của Viên Phi Dương đang xoáy thẳng vào mình, làm bộ làm tịch nói: “Tao không biết mày ăn nói hàm hồ cái gì. Trời tối rồi, mày về đi, có chuyện gì mai rồi tính. Ông chú của mày lớn tuổi rồi làm sao chịu được tụi bay om sòm hả.”

Đến lúc này, Viên Phi Dương mới nhìn sang Viên Mậu Điển, cô trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: “Đây là lần cuối cùng tôi gọi ông một tiếng ông chú. Từ đêm hôm qua tôi đã biết ông là thủ phạm rồi, sở dĩ hôm nay cất công đến đây chỉ vì muốn nghe một lý do.”

Bác gái nghe Viên Phi Dương nói vậy lại bắt đầu chửi ầm lên, có ý đồ muốn ngăn cha chồng mình nhận tội, muốn lấy thân phận người lớn đè ép Viên Phi Dương. Tà thuật nguyền rủa không giống với những loại thủ đoạn hại người khác, hầu như khó mà tìm ra bằng chứng cụ thể, bà ta cho rằng chỉ cần bọn họ nhất định không chịu thừa nhận thì Viên Phi Dương sẽ không thể chiếm lý.

Nhưng mà dù không chiếm lý mặt ngoài đi nữa thì chẳng lẽ Viên Phi Dương sẽ không trả thù sao? Chắc chắn không. Viên Phi Dương là người sát phạt sòng phẳng, ăn miếng trả miếng, huống chi lần này bọn họ còn suýt nữa hại chết bà nội của cô.

Viên Mậu Điển thừa biết điều này, cho nên ông ta quát con dâu đang kêu la ỏm tỏi rồi thở một hơi thật dài, nói: “Việc đã đến nước này, thừa nhận hay không có khác gì nhau.”

____________

(1) Chữ “sắc” ở đây là chữ sắc trong sắc lệnh chứ không phải màu sắc hay sắc đẹp.

(2) Cỏ đuôi chó

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương