Linh Chu
-
Chương 16: Hai Đại Ác Nhân (1)
- Thiếu gia, đây chính là bảo đao người mua?
Hai tên nô tài ở ngoài Ngân Câu phường, thấy Phong Phi Vân từ bên trong đi ra, chính là tiến lên đón.
- Một thanh đoạn đao mà thôi, không có gì đẹp mắt.
Phong Phi Vân gật đầu cười, liền được dẫn đi ra ngoài.
Phong Bình cùng Phong An từ phía sau vội vàng lao lên đuổi theo, vừa hỏi:
- Thiếu gia, chúng ta đây là đi đâu?
- Uống trà!
- Trà lâu tốt nhất Linh Châu thành là Trúc Tiêm các, cửa hiệu trà lâu lâu đời nhất là Tịnh Thủy Thai, thiếu gia ngươi muốn đi nhà nào?
Phong Phi Vân cười mà không nói, bước nhanh xuyên qua trên đường cổ, coi như ôm một thanh đao nặng 240 cân, như cũ bước đi như bay, thực là làm cho hai người ở phía sau chạy theo mệt mỏi thở không ra hơi.
Hôm nay tu vi đã đạt đến linh dẫn sơ kỳ, trong đan điền tạo ra một luồng linh khí Trường hà, coi như là bước đầu đạp vào cánh cửa tu tiên, tâm tình của Phong Phi Vân cảm thấy tốt nhất từ trước tới giờ.
Xuyên qua ba đường đại lộ, Phong Phi Vân lúc này mới ở một đầu ngõ vắng vẻ dừng bước.
Đầu ngõ kia mở một quán trà cũ kỹ lộ thiên, cái nóc quán trà đắp cỏ tranh, phía dưới đắp năm cái bàn cũ kỹ, trong đó một cái bàn bên cạnh còn trương tấm ván gỗ đứng thẳng, phía trên dùng than củi xiêu xiêu vẹo vẹo viết một chữ "Trà".
Phong Bình cùng Phong An thở hổn hển đuổi theo, đứng ở phía sau Phong Phi Vân, nhìn quán trà đầu ngõ cách đó không xa, đều là lộ ra thần sắc chợt hiểu ra.
- Thiếu gia đến vốn không phải là uống trà, mà là Tiểu nương tử La gia.
Phong Bình nở nụ cười gian xảo.
- Lần trước thiếu gia mềm lòng buông tha nàng, lần này nàng chạy trời không khỏi nắng, khà khà!
Phong An cười đến càng thêm nhộn nhạo.
Quán trà đó chính là nơi mà La Ngọc Nhi cùng La lão hán kinh doanh!
Phong Phi Vân hiện tại tự nhiên không phải là ác thiếu lấn nam bá nữ, càng sẽ không đối với La Ngọc Nhi thi bạo, hắn chỉ là muốn đến xem thương thế La Lão Hán, dù sao lão nhân này cùng cháu gái lẻ loi hiu quạnh, không chỗ nương tựa, lại bị nô gia của mình đả thương, mình cũng phải có trách nhiệm.
Cho bọn họ một ít tiền tài, cũng có thể làm cho cuộc sống của bọn họ khá hơn một chút.
Phong Phi Vân đưa mắt nhìn lại, vừa hay nhìn thấy trong quán trà, Tiểu nương tử La gia đang pha trà, thân thể yêu kiều, đình đình lập ngọc, giống như một Tiểu muội muội hàng xóm.
Gió nhu hòa thổi tới, làm dây cột tóc lam sắc trên đầu nàng rơi xuống, thanh ti tán lạc, như là thác nước.
Gió cũng đem hơi nước nóng hổi thổi đi, hương trà bay khắp đường cổ.
Trong quán trà, lửa củi ở trong lò lô sáng ngời toả ra ấm áp. Trên ba bếp lò là năm cái bình trà đã nấu sôi, toát ra từng sợi khói màu trắng, mang theo hương trà nồng đậm.
La Ngọc Nhi vóc người vốn nhỏ, cũng chỉ cao hơn một đoạn so với bếp lò, eo buộc một tạp dề rách, kéo ống tay áo, lộ ra hai cái cánh tay nhỏ nhắn trắng như ngọc, một bên bận việc, một bên cùng khách nhân đang uống trà chào hỏi.
Tiểu nha đầu này làm việc tương đối siêng năng, sợi tóc trên trán toát ra vô số mồ hôi hột, một khuôn mặt dễ thương đỏ hồng ở ngay cạnh lò lửa.
- Tiểu ngọc nhi, Lưu đại bá muốn hai chén Mao Tiêm, làm sao còn chưa nấu xong?
La lão hán thu thập chén trà trên bàn, một bên thúc giục.
La lão hán trên trán còn bọc thuốc bố thật dầy, nhưng là vì cuộc sống, cũng phải là nhận đau tiếp tục làm việc.
- Tới đây! Tới đây! Hai chén mao tiêm nóng hổi đây!
La Ngọc Nhi bưng hai chén trà nóng đi qua, nóng đến ngón tay đỏ lên, ngắt lỗ tai một cái, liền đi lại bên cạnh bếp lò tiếp tục làm việc.
- Ngọc Nhi tiểu lão bản nương, tính tiền đi, bao nhiêu tiền?
Có người trêu chọc nói.
- Hai đồng tiền, thả lên bàn bên cạnh đi! Gia gia ơi lấy tiền!
La Ngọc Nhi mặc dù bận rộn không kịp tay, nhưng là trên mặt luôn treo nụ cười, giống như vĩnh viễn cũng không biết mệt mỏi vậy.
Phong Phi Vân lẳng lặng nhìn nàng, trên mặt kìm lòng không nổi lộ ra vẻ tươi cười, chậm rãi đi tới trong quán trà, ở trong đó một cái bàn trên ngồi xuống, kêu lên:
- Ngọc nhi tiểu lão bản nương, cho một chén thô trà lạnh.
- Được, một chén thô...
Giọng nói của La Ngọc Nhi đột nhiên ngừng lại, mạnh mẽ xoay người lại, thấy ngồi ở trên bàn là Phong Phi Vân, nàng không nhịn được run run một chút, bình trà thổ đào trong tay cũng rơi trên mặt đất, bể tan tành từng mảnh.
Tại sao lại là tên đại ác nhân này?
Những người kia tới trong quán trà uống trà cũng là đem ánh mắt chăm chú vào trên người Phong Phi Vân, cả đám đều thật giống như thấy được ôn thần vậy.
- Trời ơi! Mới yên bình được hai ngày, Phong thiếu gia lại đi ra ngoài làm ác rồi!
- Đi mau, đi mau!
Tất cả mọi người vô cùng sợ hãi, liền trà cũng không uống, bỏ chạy không còn một mống, lúc trước quán trà còn náo nhiệt nhất thời vắng lạnh xuống.
Chỉ còn lại có La lão hán lục thần vô chủ cùng La Ngọc Nhi khiếp sợ, bọn họ đều là kinh ngạc nhìn vào Phong Phi Vân, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
- Móa kiếp, tại sao lại hoảng sợ, còn không mau dâng trà cho thiếu gia nhà chúng ta, có tin lão tử hủy đi cái lều nát này hay không?
Phong Bình đứng ở phía sau Phong Phi Vân, mang hung quang trên mặt, thanh âm quát như là sấm sét vậy.
Phong An cũng săn ống tay áo, bộ dáng muốn động thủ đánh người.
La Ngọc Nhi cắn môi, ánh mắt nháy một chút, bộ dáng thật là đáng thương, cầu khẩn nói:
- Phong thiếu gia, van xin người ngàn vạn lần đừng hủy đi quán trà, đây cũng là nguồn sống duy nhất của nhà ta, nếu không ta cùng gia gia sợ là đều sẽ bị chết đói.
Phong Phi Vân nhìn nàng với bộ dáng tội nghiệp, trong lòng tựu rất vui mừng, cười nói:
- Ta muốn uống trà cô nấu, một chén trà, một kim tệ, làm ăn này cô có làm hay không?
- Một chén trà một kim tệ?
La Ngọc Nhi mở to hai mắt giống như hai quả nho đen tuyền, rất hiển nhiên không tin lời của Phong Phi Vân, một kim tệ đối với nàng mà nói là một bước trở thành đại tài phú, có thể đủ cho nàng cùng gia gia dùng trong một năm.
Phong Phi Vân mang nụ cười trên mặt, từ trong túi áo lấy ra một nắm tiền ánh vàng rực rỡ, có chừng hơn mười mai đồng tiền, mỗi một mai đều nặng đến một hoặc hai cân.
"Rầm!"
Phong Phi Vân trực tiếp đem tiền vẩy vào trên mặt bàn, nói lại lần nữa:
- Chỉ cần là cô đích thân nấu trà, một chén trà, một kim tệ.
La Ngọc Nhi tò mò đánh giá Phong Phi Vân, người nầy rốt cuộc ở đây có ý gì?
Cuối cùng ánh mắt của nàng lại rơi vào tiền trên bàn, khẽ dừng một chút, mới nói:
- Ngươi không được đổi ý, còn nữa ngươi không được khi dễ ta, cũng không có được khi dễ ông nội của ta.
- Nếu là cô nói điều kiện với ta, có tin bây giờ ta đem cô đi ức hiếp hay không?
Phong Phi Vân trên mặt lộ ra nụ cười tà ác, một đôi tay nhẹ nhàng chà xát, cố ý hù dọa tiểu nha đầu này.
Hai tên nô tài ở ngoài Ngân Câu phường, thấy Phong Phi Vân từ bên trong đi ra, chính là tiến lên đón.
- Một thanh đoạn đao mà thôi, không có gì đẹp mắt.
Phong Phi Vân gật đầu cười, liền được dẫn đi ra ngoài.
Phong Bình cùng Phong An từ phía sau vội vàng lao lên đuổi theo, vừa hỏi:
- Thiếu gia, chúng ta đây là đi đâu?
- Uống trà!
- Trà lâu tốt nhất Linh Châu thành là Trúc Tiêm các, cửa hiệu trà lâu lâu đời nhất là Tịnh Thủy Thai, thiếu gia ngươi muốn đi nhà nào?
Phong Phi Vân cười mà không nói, bước nhanh xuyên qua trên đường cổ, coi như ôm một thanh đao nặng 240 cân, như cũ bước đi như bay, thực là làm cho hai người ở phía sau chạy theo mệt mỏi thở không ra hơi.
Hôm nay tu vi đã đạt đến linh dẫn sơ kỳ, trong đan điền tạo ra một luồng linh khí Trường hà, coi như là bước đầu đạp vào cánh cửa tu tiên, tâm tình của Phong Phi Vân cảm thấy tốt nhất từ trước tới giờ.
Xuyên qua ba đường đại lộ, Phong Phi Vân lúc này mới ở một đầu ngõ vắng vẻ dừng bước.
Đầu ngõ kia mở một quán trà cũ kỹ lộ thiên, cái nóc quán trà đắp cỏ tranh, phía dưới đắp năm cái bàn cũ kỹ, trong đó một cái bàn bên cạnh còn trương tấm ván gỗ đứng thẳng, phía trên dùng than củi xiêu xiêu vẹo vẹo viết một chữ "Trà".
Phong Bình cùng Phong An thở hổn hển đuổi theo, đứng ở phía sau Phong Phi Vân, nhìn quán trà đầu ngõ cách đó không xa, đều là lộ ra thần sắc chợt hiểu ra.
- Thiếu gia đến vốn không phải là uống trà, mà là Tiểu nương tử La gia.
Phong Bình nở nụ cười gian xảo.
- Lần trước thiếu gia mềm lòng buông tha nàng, lần này nàng chạy trời không khỏi nắng, khà khà!
Phong An cười đến càng thêm nhộn nhạo.
Quán trà đó chính là nơi mà La Ngọc Nhi cùng La lão hán kinh doanh!
Phong Phi Vân hiện tại tự nhiên không phải là ác thiếu lấn nam bá nữ, càng sẽ không đối với La Ngọc Nhi thi bạo, hắn chỉ là muốn đến xem thương thế La Lão Hán, dù sao lão nhân này cùng cháu gái lẻ loi hiu quạnh, không chỗ nương tựa, lại bị nô gia của mình đả thương, mình cũng phải có trách nhiệm.
Cho bọn họ một ít tiền tài, cũng có thể làm cho cuộc sống của bọn họ khá hơn một chút.
Phong Phi Vân đưa mắt nhìn lại, vừa hay nhìn thấy trong quán trà, Tiểu nương tử La gia đang pha trà, thân thể yêu kiều, đình đình lập ngọc, giống như một Tiểu muội muội hàng xóm.
Gió nhu hòa thổi tới, làm dây cột tóc lam sắc trên đầu nàng rơi xuống, thanh ti tán lạc, như là thác nước.
Gió cũng đem hơi nước nóng hổi thổi đi, hương trà bay khắp đường cổ.
Trong quán trà, lửa củi ở trong lò lô sáng ngời toả ra ấm áp. Trên ba bếp lò là năm cái bình trà đã nấu sôi, toát ra từng sợi khói màu trắng, mang theo hương trà nồng đậm.
La Ngọc Nhi vóc người vốn nhỏ, cũng chỉ cao hơn một đoạn so với bếp lò, eo buộc một tạp dề rách, kéo ống tay áo, lộ ra hai cái cánh tay nhỏ nhắn trắng như ngọc, một bên bận việc, một bên cùng khách nhân đang uống trà chào hỏi.
Tiểu nha đầu này làm việc tương đối siêng năng, sợi tóc trên trán toát ra vô số mồ hôi hột, một khuôn mặt dễ thương đỏ hồng ở ngay cạnh lò lửa.
- Tiểu ngọc nhi, Lưu đại bá muốn hai chén Mao Tiêm, làm sao còn chưa nấu xong?
La lão hán thu thập chén trà trên bàn, một bên thúc giục.
La lão hán trên trán còn bọc thuốc bố thật dầy, nhưng là vì cuộc sống, cũng phải là nhận đau tiếp tục làm việc.
- Tới đây! Tới đây! Hai chén mao tiêm nóng hổi đây!
La Ngọc Nhi bưng hai chén trà nóng đi qua, nóng đến ngón tay đỏ lên, ngắt lỗ tai một cái, liền đi lại bên cạnh bếp lò tiếp tục làm việc.
- Ngọc Nhi tiểu lão bản nương, tính tiền đi, bao nhiêu tiền?
Có người trêu chọc nói.
- Hai đồng tiền, thả lên bàn bên cạnh đi! Gia gia ơi lấy tiền!
La Ngọc Nhi mặc dù bận rộn không kịp tay, nhưng là trên mặt luôn treo nụ cười, giống như vĩnh viễn cũng không biết mệt mỏi vậy.
Phong Phi Vân lẳng lặng nhìn nàng, trên mặt kìm lòng không nổi lộ ra vẻ tươi cười, chậm rãi đi tới trong quán trà, ở trong đó một cái bàn trên ngồi xuống, kêu lên:
- Ngọc nhi tiểu lão bản nương, cho một chén thô trà lạnh.
- Được, một chén thô...
Giọng nói của La Ngọc Nhi đột nhiên ngừng lại, mạnh mẽ xoay người lại, thấy ngồi ở trên bàn là Phong Phi Vân, nàng không nhịn được run run một chút, bình trà thổ đào trong tay cũng rơi trên mặt đất, bể tan tành từng mảnh.
Tại sao lại là tên đại ác nhân này?
Những người kia tới trong quán trà uống trà cũng là đem ánh mắt chăm chú vào trên người Phong Phi Vân, cả đám đều thật giống như thấy được ôn thần vậy.
- Trời ơi! Mới yên bình được hai ngày, Phong thiếu gia lại đi ra ngoài làm ác rồi!
- Đi mau, đi mau!
Tất cả mọi người vô cùng sợ hãi, liền trà cũng không uống, bỏ chạy không còn một mống, lúc trước quán trà còn náo nhiệt nhất thời vắng lạnh xuống.
Chỉ còn lại có La lão hán lục thần vô chủ cùng La Ngọc Nhi khiếp sợ, bọn họ đều là kinh ngạc nhìn vào Phong Phi Vân, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
- Móa kiếp, tại sao lại hoảng sợ, còn không mau dâng trà cho thiếu gia nhà chúng ta, có tin lão tử hủy đi cái lều nát này hay không?
Phong Bình đứng ở phía sau Phong Phi Vân, mang hung quang trên mặt, thanh âm quát như là sấm sét vậy.
Phong An cũng săn ống tay áo, bộ dáng muốn động thủ đánh người.
La Ngọc Nhi cắn môi, ánh mắt nháy một chút, bộ dáng thật là đáng thương, cầu khẩn nói:
- Phong thiếu gia, van xin người ngàn vạn lần đừng hủy đi quán trà, đây cũng là nguồn sống duy nhất của nhà ta, nếu không ta cùng gia gia sợ là đều sẽ bị chết đói.
Phong Phi Vân nhìn nàng với bộ dáng tội nghiệp, trong lòng tựu rất vui mừng, cười nói:
- Ta muốn uống trà cô nấu, một chén trà, một kim tệ, làm ăn này cô có làm hay không?
- Một chén trà một kim tệ?
La Ngọc Nhi mở to hai mắt giống như hai quả nho đen tuyền, rất hiển nhiên không tin lời của Phong Phi Vân, một kim tệ đối với nàng mà nói là một bước trở thành đại tài phú, có thể đủ cho nàng cùng gia gia dùng trong một năm.
Phong Phi Vân mang nụ cười trên mặt, từ trong túi áo lấy ra một nắm tiền ánh vàng rực rỡ, có chừng hơn mười mai đồng tiền, mỗi một mai đều nặng đến một hoặc hai cân.
"Rầm!"
Phong Phi Vân trực tiếp đem tiền vẩy vào trên mặt bàn, nói lại lần nữa:
- Chỉ cần là cô đích thân nấu trà, một chén trà, một kim tệ.
La Ngọc Nhi tò mò đánh giá Phong Phi Vân, người nầy rốt cuộc ở đây có ý gì?
Cuối cùng ánh mắt của nàng lại rơi vào tiền trên bàn, khẽ dừng một chút, mới nói:
- Ngươi không được đổi ý, còn nữa ngươi không được khi dễ ta, cũng không có được khi dễ ông nội của ta.
- Nếu là cô nói điều kiện với ta, có tin bây giờ ta đem cô đi ức hiếp hay không?
Phong Phi Vân trên mặt lộ ra nụ cười tà ác, một đôi tay nhẹ nhàng chà xát, cố ý hù dọa tiểu nha đầu này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook