Linh Cảnh Hành Giả
Chương 33: Lại Vào Miếu Sơn Thần (3)

“Quan Nhã, tư liệu cho hắn chưa.”

“Cho rồi.”

Lý Đông Trạch gật gật đầu, chưa nói cái gì, xoay người vào văn phòng xa hoa.

Quan Nhã cũng không tiếp tục này đề tài, cúi đầu.

Lý Đông Trạch tiến vào văn phòng, đi đến cạnh tủ rượu, rót cho bản thân một ly rượu Vodka, vắt chanh, hung hăng trút một ngụm.

Vừa vặn lúc này, điện thoại di động vang “reng reng”, hắn buông chén rượu xuống, nằm tựa lên ghế mềm, Lý Đông Trạch mở ra điện thoại di động.

Có người ở trong group chat @ hắn, tên diễn đàn là “group quản lý linh cảnh hành giả đại khu Khang Dương” .

Thành phố Tùng Hải làm thành phố tuyến 1, tổng cộng có mười sáu đại khu, mỗi một đại khu đều có mười đội linh cảnh hành giả, do nhân vật cấp đội trưởng thống lĩnh.

Lý Đông Trạch là đội trưởng đội 2, dùng chế độ Bạch Hổ binh chúng mà nói, chính là thập trưởng.

Người lãnh đạo trực tiếp các đội trưởng là chấp sự, khu Khang Dương có ba vị chấp sự.

Trên chấp sự chính là trưởng lão, trưởng lão bình thường sẽ không quản chuyện, linh cảnh hành giả cấp bậc này thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Trên trưởng lão đoàn, là lãnh tụ cao nhất của Ngũ Hành minh—— năm vị minh chủ.

Năm vị minh chủ thuộc về nhân vật cấp truyền thuyết, Lý Đông Trạch chưa bao giờ gặp, chỉ biết là nguyên soái Bạch Hổ binh chúng nhà mình, còn có cung chủ Thủy Thần cung, đều là phụ nữ.

Ngũ Hành minh âm thầm gọi hai vị minh chủ này là tuyệt đại song kiều.

“Group quản lý linh cảnh hành giả đại khu Khang Dương”, tổng cộng mười bốn người, mười vị đội trưởng, ba vị chấp sự, cùng với một đội trưởng thần dạ du Thái Nhất môn.

Đại Cơ Bá: “@ Lý Đông Trạch, nghe nói anh mời chào được một vị thần dạ du?”



Hắn làm sao biết? Lý Đông Trạch nhíu nhíu mày, trả lời một câu:

“Liên quan cậu cái rắm!”

Trong ngũ hành hỏa khắc kim, thám báo Bạch Hổ binh chúng phổ biến đều chán ghét hỏa sư Xích Hỏa bang, cảm thấy bọn họ thô lỗ nóng nảy, nói chuyện không dùng đầu óc.

Cái gì? Lý Đông Trạch mời chào được thần dạ du? !

Các đội trưởng trong group tựa như cá mập ngửi được mùi máu tươi, tinh thần rung lên.

Thanh Đằng: “Thần dạ du? Lý thập trưởng gần đây đi đâu thắp hương bái Phật, thế mà mời chào được thần dạ du, hâm mộ.”

Bạch Long: “Toàn bộ thành phố Tùng Hải chúng ta, bài trừ tán tu, thần dạ du chính phủ giống như không vượt qua mười người nhỉ. Hơn nữa đều là của Thái Nhất môn.”

Thủy Thượng Phiêu: “Lý Đông Trạch anh gặp vận cứt chó gì vậy, lão tử ghen chết mất.”

Nháy mắt toát ra ba vị nhân vật cấp đội trưởng.

“Đường Quốc Cường phát một bao lì xì.”

Tiền lì xì nháy mắt cướp sạch.

Lý Đông Trạch theo bản năng đoạt tiền lì xì, phát hiện người khác đều là một trăm, mà hắn là một tệ.

Đường Quốc Cường: “Lý thập trưởng vận may không tệ.”

Bên dưới một mảng biểu cảm “Cảm ơn ông chủ”.

Đường Quốc Cường cũng là một vị đội trưởng, nhưng đồng thời còn là lão tổng công ty đội kiến trúc, giàu có bạo dạn, bình thường không thích nói chuyện, một lời không hợp là phát lì xì.

Ông chủ lớn này cũng sủi bọt bởi vì đề tài thần dạ du.

Quyền Vương: “Mấy người đây là trí nhớ gì vậy, đã quên hiệp nghị của Ngũ Hành minh cùng Thái Nhất môn sao, thần dạ du mời chào được, phải ưu tiên để Thái Nhất môn hấp thu.”



Bạch Long: “Quyền ca, anh mới trí nhớ không tốt đấy, anh quên Phó bách phu trưởng của chúng ta? Lấy sâu xa của hắn cùng Thái Nhất môn, giữ lại một vị thần dạ du không có vấn đề.”

Quyền Vương không nói chuyện nữa.

Mấy đội trưởng toát ra đỏ mắt một phen, mặc kệ là tính khan hiếm, hay là tiềm lực nghề nghiệp của thần dạ du, đều mạnh hơn xa nghề nghiệp khác, bồi dưỡng tốt, tương lai chính là tài tướng đắc lực.

Thanh Đằng: “Đúng rồi, đội ngũ linh cảnh hành giả khu Khang Dương chúng ta, rất lâu chưa gặp mặt nhóm rồi, không bằng đặt cái thời gian, mọi người tụ tập chút.”

Bạch Long: “Ô ô, bọn lẳng lơ Bách Hoa hội lại chuẩn bị câu người? Nhưng ta không có ý kiến.”

Thủy Thượng Phiêu: “Gần đây vừa lúc không chạy thuyền, tụ tập chút cũng được. Lý thập trưởng, huynh đệ đã sớm muốn tìm anh uống rượu. Thuận tiện gọi vị thần dạ du kia tới.”

Đường Quốc Cường: “Ý tưởng gặp mặt nhóm không tệ, mọi người tụ tập chút. Lý Đông Trạch đoạt tiền lì xì của tôi, coi như cậu đáp ứng rồi.”

Khóe miệng Lý Đông Trạch run rẩy một trận, tâm tình vốn là không tốt, phát tin tức giận mắng:

“Tôi từ giữa những hàng chữ của các người thấy được vô sỉ, thấy được tham lam, thấy được dụng tâm hiểm ác đào chân tường. Tôi gần đây nhất định là bị Linh Năng hội nguyền rủa, vận xấu quấn thân.”

Đại Cơ Bá: “Versailles?”

Thủy Thượng Phiêu: “Cái vận xấu này tôi cũng muốn.”

Lúc này, vị thần dạ du kia của Thái Nhất môn ló mặt, Viên Đình:

“Vị thần dạ du kia, Thái Nhất môn chúng ta không cần. Các người quên rồi sao, đoạn thời gian trước vừa qua thanh minh.”

Thanh Đằng: “Có ý tứ gì?”

Viên Đình: “Thần dạ du Lý Đông Trạch mời chào, nhiệm vụ thí luyện là đường hầm Xà Linh.”

Trong group nháy mắt an tĩnh lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương