Linh Cảnh Hành Giả
-
Chương 2: Lễ Vật (2)
Ngũ quan cô xinh xắn, khuôn mặt trứng ngỗng mượt mà nhìn có chút ngọt ngào, khóe mắt bên phải có một nốt ruồi lệ.
Bởi vừa ngủ dậy, mái tóc xõa tung nổi sóng, khiến cô có thêm mấy phần quyến rũ lười nhác.
Dì trẻ tên Giang Ngọc Nhị, lớn hơn hắn bốn tuổi.
Nhìn thấy Trương Nguyên Thanh đi ra, dì trẻ lau cháo dính bên miệng, kinh ngạc nói.
“Ô, dậy sớm thế, cái này không giống phong cách của cháu.”
“Mẹ của dì làm chuyện tốt đấy.”
“Mày sao lại mắng người ta vậy.”
“Cháu chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
Trương Nguyên Thanh đánh giá khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của dì trẻ, tinh thần vô cùng phấn chấn, tươi đẹp động lòng người.
Đều nói đêm tối sẽ không bạc đãi người thức đêm, nó sẽ ban cho ngươi quầng mắt thâm, nhưng định luật này tựa như không áp dụng ở trên người nữ nhân trước mắt.
Bà ngoại trong phòng bếp nghe được động tĩnh, thò đầu ra nhìn một cái, một lát sau bưng một bát cháo đi ra.
Trong mái tóc đen của bà ngoại xen lẫn sợi bác, ánh mắt rất sắc bén, nhìn bộ dạng là kiểu bà cụ tính tình không tốt.
Mặt dù làn da nhão cùng nếp nhăn mờ cướp đi phong hoa của bà, nhưng loáng thoáng có thể nhìn ra lúc trẻ tuổi có được giá trị nhan sắc không tệ.
Trương Nguyên Thanh tiếp nhận cháo bà ngoại đưa tới, húp soạt một hơi, nói:
“Ông ngoại đâu ạ?”
“Ra ngoài tản bộ rồi.” Bà ngoại nói.
Ông ngoại là cảnh sát hình sự già về hưu, cho dù cao tuổi, sinh hoạt vẫn rất có quy luật, mỗi đêm 10 giờ nhất định đu ngủ, sáng sớm 6 giờ là tỉnh.
Dì trẻ xinh đẹp húp cháo, cười hì hì nói:
“Ăn sáng xong, dì dẫn cháu đi shopping mua quần áo.”
Dì có lòng tốt như vậy? Trương Nguyên Thanh đang muốn đáp ứng, bà ngoại bên cạnh tràn ngập sát khí lườm hắn một cái”
“Cháu dám đi thì đánh gãy chân chó của cháu.”
“Sao mẹ lại như vậy?” Dì trẻ nũng nịu: “Con chỉ là muốn mua cho Nguyên Tử mấy bộ quần áo mùa xuân, mẹ đã không vui? Cháu ngoại mặc dù có chữ Ngoại, nhưng cũng là ruột thì mà...”
Bà ngoại nhất lực phá vạn pháp (1 phần lực lượng phá vạn phần kỹ xảo): “Con cũng muốn bị đánh gãy chân chó?”
Dì trẻ bĩu môi, ucí đầu húp cháo.
Trương Nguyên THanh nghe hai mẹ con đánh cờ, liền biết bà ngoại nhất định lại an bài xem mắt cho dì trẻ, dì trẻ nhí nhảnh thì muốn kéo hắn đi quấy đục nước.
Trước khi vẫn luôn làm như vậy, dẫn theo cháu trai đi xem mắt, ngồi vài phút, cháu trai bệnh xã giao trâu bò sẽ giải quyết đối tượng hẹn hò, hai nam nhân trò chuyện vui vẻ, từ dân sinh đại kế cho tới tình hình thế giới, toàn bộ hành trình không có việc của cô nữa.
Cô chỉ cần uống nước chơi điện thoại là được, đối tượng hẹn hò sẽ còn cảm thấy mình ở trước mặt người đẹp thể hiện đầy đủ sự từng trải xã hội cùng kiến thức, từ đó cảm thấy vui vẻ, tự cảm giác tốt đẹp.
Giang Nhọc Nhị từ nhỏ xinh xắn đáng yêu, là đối tượng khen ngợi của hàng xóm láng giềng, giá trị nhan sắc cao, ngọt ngào ngoan ngoãn, rất được lòng người lớn.
Khuê nữ xinh đẹp như vậy, bà ngoại đương nhiên phải nghiêm phòng tử thủ, từ cấp hai đã tận tâm chỉ bảo không cho yêu sớm, không cho phép ra ngoài đi chơi với bạn học nam.
Con gái nhỏ quả nhiên không làm bà thất vọng, thẳng tới lúc tốt nghiệp đại học cũng chưa có bạn trai, có thể tiến vào xã hội, nhất là sau khi qua sinh nhật 25 tuổi, bà ngoại cũng có chút không ngồi yên được nữa.
Trong lòng tự nhủ mẹ chỉ là không để con yêu sớm, không bảo con làm bom nổ chậm trong nhà, phụ nữ có thể có bao nhiêu năm thanh xuân?
Thế là triệu tập mấy chị em già, vơ vét tư liệu thanh niên tài tuấn khắp nơi, thu xếp xem mặt cho con gái.
“Bà ngoại à, dì ấy rõ ràng còn chưa có đối tượng, dưa hái xanh không ngọt đâu.” Trương Nguyên Thanh vừa gặp bánh bao, vừa tự đề cử mình:
“Nếu không bà dàn xếp xem mắt cho cháu? Cháu quả dưa xanh này đã ngọt rồi.”
Bà ngoại bực mình nói: “Cháu còn nhỏ, vội cái gì. Trong đại học đều là bạn học nữ, còn không biết tự tìm? Quấy rối nữa coi chừng bà đánh cháu.”
Bà ngoại là nữ nhân phương Nam, nhưng tính tình không hề dịu dàng chút nào, đặc biệt nóng tính.
Dù là người mẹ nữ cường nhân sự nghiệp kia của Trương Nguyên Thanh, cũng không dám chống đối bà ngoại.
Cháu trưởng thành rồi mà, cũng làm người có nghề mấy năm rồi... Trương Nguyên Thanh nói thầm.
Ăn sáng xong, dì trẻ ở dưới sự cường thế yêu cầu của bà ngoại, trở về phòng thay quần áo trang điểm, ra ngoài xem mắt.
Dì trẻ trang điểm nhạt, điều này khiến cô nhìn càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Áo len cổ tròn xõa phối hợp một cái áo khoác dài, quần jean ống hẹp sáng màu bao lấy đôi chân dài, cân xứng mượt mà. Ống quần bó thu vào trong đôi giày Matthai màu đen.
Phong cáhc ăn mặc đơn giản, không yêu diễm không phù phiếm, lại đặc biệt đẹp.
Dì trẻ vứt cho ắn một cái ánh mắt “mày hiểu đấy”, đeo túi xách, lắc vòng eo nhỏ đi ra ngoài.
“Mẹ, con ra ngoài xem mắt đây.”
Bởi vừa ngủ dậy, mái tóc xõa tung nổi sóng, khiến cô có thêm mấy phần quyến rũ lười nhác.
Dì trẻ tên Giang Ngọc Nhị, lớn hơn hắn bốn tuổi.
Nhìn thấy Trương Nguyên Thanh đi ra, dì trẻ lau cháo dính bên miệng, kinh ngạc nói.
“Ô, dậy sớm thế, cái này không giống phong cách của cháu.”
“Mẹ của dì làm chuyện tốt đấy.”
“Mày sao lại mắng người ta vậy.”
“Cháu chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
Trương Nguyên Thanh đánh giá khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của dì trẻ, tinh thần vô cùng phấn chấn, tươi đẹp động lòng người.
Đều nói đêm tối sẽ không bạc đãi người thức đêm, nó sẽ ban cho ngươi quầng mắt thâm, nhưng định luật này tựa như không áp dụng ở trên người nữ nhân trước mắt.
Bà ngoại trong phòng bếp nghe được động tĩnh, thò đầu ra nhìn một cái, một lát sau bưng một bát cháo đi ra.
Trong mái tóc đen của bà ngoại xen lẫn sợi bác, ánh mắt rất sắc bén, nhìn bộ dạng là kiểu bà cụ tính tình không tốt.
Mặt dù làn da nhão cùng nếp nhăn mờ cướp đi phong hoa của bà, nhưng loáng thoáng có thể nhìn ra lúc trẻ tuổi có được giá trị nhan sắc không tệ.
Trương Nguyên Thanh tiếp nhận cháo bà ngoại đưa tới, húp soạt một hơi, nói:
“Ông ngoại đâu ạ?”
“Ra ngoài tản bộ rồi.” Bà ngoại nói.
Ông ngoại là cảnh sát hình sự già về hưu, cho dù cao tuổi, sinh hoạt vẫn rất có quy luật, mỗi đêm 10 giờ nhất định đu ngủ, sáng sớm 6 giờ là tỉnh.
Dì trẻ xinh đẹp húp cháo, cười hì hì nói:
“Ăn sáng xong, dì dẫn cháu đi shopping mua quần áo.”
Dì có lòng tốt như vậy? Trương Nguyên Thanh đang muốn đáp ứng, bà ngoại bên cạnh tràn ngập sát khí lườm hắn một cái”
“Cháu dám đi thì đánh gãy chân chó của cháu.”
“Sao mẹ lại như vậy?” Dì trẻ nũng nịu: “Con chỉ là muốn mua cho Nguyên Tử mấy bộ quần áo mùa xuân, mẹ đã không vui? Cháu ngoại mặc dù có chữ Ngoại, nhưng cũng là ruột thì mà...”
Bà ngoại nhất lực phá vạn pháp (1 phần lực lượng phá vạn phần kỹ xảo): “Con cũng muốn bị đánh gãy chân chó?”
Dì trẻ bĩu môi, ucí đầu húp cháo.
Trương Nguyên THanh nghe hai mẹ con đánh cờ, liền biết bà ngoại nhất định lại an bài xem mắt cho dì trẻ, dì trẻ nhí nhảnh thì muốn kéo hắn đi quấy đục nước.
Trước khi vẫn luôn làm như vậy, dẫn theo cháu trai đi xem mắt, ngồi vài phút, cháu trai bệnh xã giao trâu bò sẽ giải quyết đối tượng hẹn hò, hai nam nhân trò chuyện vui vẻ, từ dân sinh đại kế cho tới tình hình thế giới, toàn bộ hành trình không có việc của cô nữa.
Cô chỉ cần uống nước chơi điện thoại là được, đối tượng hẹn hò sẽ còn cảm thấy mình ở trước mặt người đẹp thể hiện đầy đủ sự từng trải xã hội cùng kiến thức, từ đó cảm thấy vui vẻ, tự cảm giác tốt đẹp.
Giang Nhọc Nhị từ nhỏ xinh xắn đáng yêu, là đối tượng khen ngợi của hàng xóm láng giềng, giá trị nhan sắc cao, ngọt ngào ngoan ngoãn, rất được lòng người lớn.
Khuê nữ xinh đẹp như vậy, bà ngoại đương nhiên phải nghiêm phòng tử thủ, từ cấp hai đã tận tâm chỉ bảo không cho yêu sớm, không cho phép ra ngoài đi chơi với bạn học nam.
Con gái nhỏ quả nhiên không làm bà thất vọng, thẳng tới lúc tốt nghiệp đại học cũng chưa có bạn trai, có thể tiến vào xã hội, nhất là sau khi qua sinh nhật 25 tuổi, bà ngoại cũng có chút không ngồi yên được nữa.
Trong lòng tự nhủ mẹ chỉ là không để con yêu sớm, không bảo con làm bom nổ chậm trong nhà, phụ nữ có thể có bao nhiêu năm thanh xuân?
Thế là triệu tập mấy chị em già, vơ vét tư liệu thanh niên tài tuấn khắp nơi, thu xếp xem mặt cho con gái.
“Bà ngoại à, dì ấy rõ ràng còn chưa có đối tượng, dưa hái xanh không ngọt đâu.” Trương Nguyên Thanh vừa gặp bánh bao, vừa tự đề cử mình:
“Nếu không bà dàn xếp xem mắt cho cháu? Cháu quả dưa xanh này đã ngọt rồi.”
Bà ngoại bực mình nói: “Cháu còn nhỏ, vội cái gì. Trong đại học đều là bạn học nữ, còn không biết tự tìm? Quấy rối nữa coi chừng bà đánh cháu.”
Bà ngoại là nữ nhân phương Nam, nhưng tính tình không hề dịu dàng chút nào, đặc biệt nóng tính.
Dù là người mẹ nữ cường nhân sự nghiệp kia của Trương Nguyên Thanh, cũng không dám chống đối bà ngoại.
Cháu trưởng thành rồi mà, cũng làm người có nghề mấy năm rồi... Trương Nguyên Thanh nói thầm.
Ăn sáng xong, dì trẻ ở dưới sự cường thế yêu cầu của bà ngoại, trở về phòng thay quần áo trang điểm, ra ngoài xem mắt.
Dì trẻ trang điểm nhạt, điều này khiến cô nhìn càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Áo len cổ tròn xõa phối hợp một cái áo khoác dài, quần jean ống hẹp sáng màu bao lấy đôi chân dài, cân xứng mượt mà. Ống quần bó thu vào trong đôi giày Matthai màu đen.
Phong cáhc ăn mặc đơn giản, không yêu diễm không phù phiếm, lại đặc biệt đẹp.
Dì trẻ vứt cho ắn một cái ánh mắt “mày hiểu đấy”, đeo túi xách, lắc vòng eo nhỏ đi ra ngoài.
“Mẹ, con ra ngoài xem mắt đây.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook