Limerence - Allhar
-
C23: Con Rắn Thành Tinh Và Cứu Thế Chủ Nổi Điên
Ngày 2/9, sáng
Tại nơi sắp thành phòng riêng của giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới vào Gildeloy Lockhart (Tom Gaunt rất không tình nguyện nhường lại), trên chiếc giường êm ái cao cấp bậc nhất giới phù thuỷ, có một thằng bé ngủ ngon ơi là ngon, ngon rất ngon luôn, miệng chóp chép vài tiếng như là đang ăn cái gì đó ngon lành lắm vậy; hoàn toàn không có ý định mở mắt chào ngày mới. Còn người đang nhìn chằm chằm nó (đương nhiên), không ai khác là giáo sư tạm thời thất nghiệp Tom Gaunt Slytherin hay còn gọi chúa-tể-của-những-chiếc-mũ— lộn, sếp đẹp trai, Chúa tể Hắc ám Voldemort của chúng ta.
"Harry Potter! Dậy cho ta mau!" Sếp bất lực nhìn thằng nhóc còn nằm ngủ rất chi là tự nhiên, trong khi gã đã thức dậy chuẩn bị từ lâu. Và còn đúng mười lăm phút nữa trước khi vào lớp. Hết cách, Voldemort đành biến tạm một đồ vật gần mình thành chiếc loa nho nhỏ, dùng cái giọng dịu hiền của mình mà nói, "Còn mười lăm phút nữa là tới giờ vào học, thưa cậu Potter!"
Ngay lập tức - bằng một cách rất thành thạo - Harry Potter mở bừng mắt, bật dậy rồi thay đồ, vệ sinh đánh răng rửa mặt bằng một tốc độ chóng mặt, chỉ bỏ lại cho Chúa tể Hắc ám đúng một câu: "Tạm biệt!"
Sếp Voldemort lúc này: Ơ hay? Người ta đi hai năm mà chỉ nói thế là xong à? Ơ?? Tổn thương vl.
Thôi sếp, em thương.
Thật trùng hợp làm sao, khi chạy đến hành lang gần Đại sảnh, Harry Potter gặp cái người đã dạy nó chiêu làm gì khi sắp muộn học (thực tế là muộn giờ làm thuê) khi ở Việt Nam — Harashi Seaju. Nó vừa chạy vừa hỏi gã, "Anh cũng mới dậy à?"
"Không, sáng nay anh phải độn thổ về Việt Nam dự ngày lễ Quốc khánh." Gã đáp. Rồi cả hai chẳng ai nói gì nữa mà cắm mặt chạy đến Đại sảnh cho kịp giờ ăn.
Sau đó thì khỏi phải đoán, cả trường chứng kiến một màn vô cùng đặc sắc: một Gryffindor một Slytherin cùng chạy vào Đại sảnh cùng lúc, còn liếc nhìn nhau vẻ phối hợp rất ăn ý. Bên Sư viện thì không nói, nhưng Xà viện mới là có vấn đề: một quý tộc, ai lại trễ giờ như thế chứ? Đám rắn nhỏ thì thầm to nhỏ, với việc này người họ Harashi kia làm một bộ không quan tâm (ừ thì đương nhiên là vẫn khó chịu một chút trong lòng). Rốt cuộc, ngày học đầu của thanh niên Slytherin lai Gryffindor trôi qua trong sự khó chịu và kì thị của đám rắn nhỏ. Nói ra kể cũng lạ, Xà viện nổi tiếng không chỉ về sự tinh ranh, lươn lẹo mà còn về cả sự bao che đồng đội của họ; mà trong khi Harashi cũng chẳng phải kẻ yếu gì cho cam để mà bị giẫm đạp. Nhưng suy cho cùng cũng chẳng liên quan đến Harry và đám bạn của nó — mối quan hệ của hai người chỉ đơn giản là trưởng tộc kết giao cùng kẻ thừa kế tộc bạn mà thôi; không cần lo chuyện bao đồng làm gì (chính bản thân Harashi cũng mong muốn điều đó).
Về phần Harry, nó rất khó chịu khi phải đối phó với Lockhart và sự u mê lão ta của Hermione, Pansy cùng đám con gái. Ôi thôi nào các quý cô! Nhìn xem, mỗi chuyện dạy học cũng làm không nên thân, vậy mà các cậu còn có thể si mê tên này chỉ nhờ mấy câu chuyện được thêu dệt và cái miệng dẻo của hắn? Trời ạ, mấy ngày nay Harry cứ cân nhắc có hay không việc nó nên tìm cách lôi Lockhart xuống Phòng chứa để sớm tóm cổ hắn khỏi Hogwarts thật sớm?
Nhưng mà chúa ơi, nó giật giật khoé môi nghĩ — ai đó làm ơn nói cho nó biết rằng làm thế quái nào, khi mà Lockhart tổ chức trận đấu tay đôi, nó và Draco đang đấu thì con Tử xà chết tiệt xuất hiện không? Nhìn xem, nó trườn ra từ cái xó xỉnh chết tiệt nào đấy và khiến vài học sinh hoá đá trên hành lang rồi kìa! Lạy Merlin rằng họ chỉ nhìn thấy mắt con quái đó gián tiếp đi! Nếu không thì Harry lấy cái họ Potter ra thề, nó sẽ cho Tử xà biết thế nào là đau đớn!!
Khác hẳn với Harry Potter đang giận giữ bất động thì mọi người lại dang nhốn nháo cả lên. Các giáo sư vội chạy đến xem tình hình và cố đảm bảo rằng không nhìn vào mắt con rắn khổng lồ, Snape tận dụng triệt để nỗi sợ của học sinh với mình mà ra lệnh, di tản chúng nó mặc kệ tên khốn vô dụng Lockhart đang sợ hãi đến đứng cũng không vững (Harry tức giận đổ mọi tội lỗi lên đầu hắn).
Nhưng trong phút chốc, sự việc trở nên mất kiểm soát. Con Tử - không biết làm sao tự dưng lên cơn trái lệnh Voldemort - xà Basilisk đột ngột chuyển hướng, nhào đến muốn nuốt chửng một học sinh nhà Hufflepuff. Giáo sư McGonagall vội vàng hô to, "Nhắm mắt lại!!"
Cậu nhóc đã nhắm mắt, nhưng thoát kiểu gì khỏi thứ chết tiệt này? Đám đông bắt đầu vang lên tiếng thét chói tai và tiếng nức nở sợ hãi (và tuyệt vọng, có lẽ thế). Ngay khi các giáo sư chuẩn bị lao lên di dời sự chú ý của Tử xà, Harry mới sực tỉnh, nổi điên hô to:
「Basilisk! Ngươi có dừng ngay cho ta không?!」Tiếng nói tê tê, lạnh cóng bật ra khỏi môi Harry. Tuy có thể dừng được con rắn thành tinh, nhưng sự sợ hãi bây giờ lại đổ dồn lên Harry Potter — kẻ vừa nói Xà ngữ, một khả năng được biết đến là chỉ có hậu duệ Salazar Slytherin mới có thể sở hữu.
"H-Harry, cậu có thể nói Xà ngữ...?" Hermione lắp bắp nói; tiếng xì xào cũng bắt đầu nổi lên. Nhưng nó không để tâm, đem cái mặt đen xì biểu lộ tâm trạng cực kì không tốt tiến đến chỗ con quái; mọi người rất vinh dự mà chứng kiến một màn Cứu thế chủ mắng Tử xà trong truyền thuyết xa xả.
「Sao ngươi dám, hả Basilisk?」Harry gầm gừ từng chữ, thành công khiến con rắn cảm nhận sự sợ hãi lan dọc khắp cơ thể dài ngoằng, to khủng bố của nó.
Rắn ngần ngừ không đáp; nhưng Harry vốn không phải một kẻ kiên nhẫn — mà lại nói đến đã trải qua chiến tranh, đã từng nhìn đồng đội, bạn bè, người thân lần lượt ngã xuống thì nó căn bản là không thể chấp nhận được hành động hỗn xược vượt quá giới hạn cho phép này của Tử xà. Thấy nó không đáp, Harry cáu bẳn phun ra từng chữ, 「Ba-si-lisk!」
Câu nói này rất hiệu quả mà khiến con rắn run rẩy, nó từ tư thế hình chữ S kinh điển nhanh chóng cúi đầu, phủ phục dưới chân Potter. Nó tê tê gọi「Chủ nhân nhỏ...」
Không may, rất không may cho con rắn — rằng Harry Potter không hề muốn nghe bất cá một lời giải thích nào của nó. Cứu thế chủ rít lên một tiếng ngoan độc,「Im! Ngươi cho rằng ta chỉ là một đứa nhỏ mười hai tuổi, sẽ không thể làm gì ngươi; vì thế ngươi nhân lúc Voldemort không ở đây làm loạn một đoàn đúng không? Basilisk?」
「Chủ nhân nhỏ, ta không dám...」
「Không dám! Không dám mà ngươi còn cả gan leo lên tận đây, hoá đá học sinh, còn muốn giết một người!」Nó bùng nổ,「Có hay không việc ta nên giáo huấn lại ngươi một trận rồi quẳng cho Voldemort!」
Lời đe doạ này lập tức khiến con rắn đang run lại càng run hơn, nên biết chủ nhân Voldemort nghiêm khắc thế nào, trừng trị tàn độc thế nào! Nó vội ngẩng đầu, ra vẻ cầu xin (mà sự thật đúng là nó đang cầu xin đứa nhóc mười hai tuổi),「Chủ nhân nhỏ... Làm ơn đừng, đừng nói cho chủ nhân Voldemort...! Ta biết lỗi rồi, làm ơn...」
Mà Harry nghe xong cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ cho nó một cái bùa Diminuendo¹, trực tiếp xách cổ nó; tới chỗ các giáo sư xin nghỉ buổi chiều để giáo huấn con rắn này (và họ không thể không đồng ý khi đối diện cái tâm tình tồi tệ hết nói của Harry được). Mà đám đông vừa nghe một người một rắn thành tinh nói chuyện không rét mà run, kéo nhau về phòng sinh hoạt chung của Nhà, vừa đi vừa bàn tán.
Tội nghiệp thay con Basilisk, nó đâu biết Voldemort đáng sợ 10 thì Harry Potter đáng sợ 100 đâu. Thôi thì chúng ta cùng bỏ ra một phút mặc niệm cho con rắn xấu số vậy...
tbc—
—
Diminuendo¹: bùa co.
hế lô :Đ đúng như đã hứa (với ai thì hổng nhớ), Quốc khánh có chương mới nà hí hí :))
chuyên mục đoán dzui không thưởng tới đêiiii
"liệu harry cưng sẽ làm gì basilisk đáng cmn iuu?"
1. xẻo nó.
2. cho nó vài cái crucio.
3. mách sếp.
4. khác.
hề hế, chơi đi mng=))))))
THỰC HIỆN THÔNG ĐIỆP 5K CỦA BỘ Y TẾ, CÙNG CHUNG TAY BẢO VỆ CỘNG ĐỒNG. HÃY LÀ MỘT CÔNG DÂN CÓ Ý THỨC VÀ YÊU NƯỚC!
020921
#tsu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook