Hữu Xu chậm rãi đi tới trước xe ngựa, chỉ thấy Triệu Ngọc Tùng đang dùng biểu tình quái dị nhìn mình. Ánh mắt hắn lấp lánh, chau mày, khóe miệng tựa như muốn cong lên, lại bởi vì trong lòng cố kỵ mà nỗ lực đè nén, ngược lại khiến khuôn mặt tuấn tú đang êm đẹp vặn vẹo đến không thành bộ dáng.

Hữu Xu từng nghiên cứu về biểu tình, biết hắn đang cố gắng khống chế chê cười và xem thường trong lòng, là bởi vì thân trang phục này của mình sao? Trong lúc điện quang hỏa thạch, cậu đột nhiên hiểu rõ, Vương thị vừa tới thượng kinh, có năng lực đi nơi nào hỏi thăm sở thích của cửu hoàng tử? Tự nhiên chỉ có nhờ chị em dâu hoặc là phái tôi tớ. Tin tức mà tôi tớ lấy được là truyền tai, cách khá xa so với phần lớn sự thật, mà những chị em dâu đó xưa nay không quen nhìn đại phòng, chỗ nào sẽ thật lòng tương trợ? Sâu hơn nữa, các nàng còn thả ra tin tức giả, chờ nhìn đại phòng chê cười.

Dù cho cửu hoàng tử có tâm tư khó lường hơn nữa, Triệu Ngọc Tùng làm thư đồng hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ biết một ít vui giận của hắn. Tôi tớ mà Vương thị phái đi không cần nghĩ, chắc chắn là đến viện của hắn ta nghe ngóng. Dòng họ Triệu thị quy củ rất nặng, nhị phòng Triệu gia càng là trị gia nghiêm cẩn, người bên ngoài đã nghe ngóng tới viện của mình, Triệu Ngọc Tùng không có khả năng không hề biết chuyện.

Biểu tình chờ mong lại nghẹn cười của hắn ta khi nhìn thấy mình chính là nguyên nhân như thế đi? Một thân ăn diện này của mình, ước chừng cũng có thủ bút của hắn nhỉ? Nghĩ vậy, Hữu Xu liền muốn gỡ mạt ngạch và hoa sơn trà trên đầu mình xuống, lại thấy Vương thị vội vàng chạy tới, đem một cái hà bao thủ công tinh xảo cẩn thận treo ở bên hông cậu, dặn dò, “Nương cảnh cáo ngươi, thân quần áo này không cho làm dơ làm loạn, càng không cho tùy ý thay đổi! Đây chính là nương chịu đựng suốt đêm chế tạo gấp gáp, một châm một tuyến nương đều tự mình xem qua, ngày khác ngươi làm lễ đội mũ còn có thể mặc lại đó!”

Hữu Xu chưa bao giờ xem nhẹ thậm chí không nhìn tới việc người khác tốt với mình. Tâm ý trân quý như thế, đời trước, kiếp trước, đều là muốn mà không thể được, kiếp này tự nhiên quý trọng gấp đôi. Cố ý chỉnh ác cũng thế; chọc người ta nhạo báng cũng thế; đều tùy bọn họ đi, chỉ cần nương cao hứng là được. Dù sao thì những việc bên ngoài, nương sẽ không biết, mà cậu lại càng không để ý tới ánh mắt khác thường của người ngoài.

Nghĩ như vậy, Hữu Xu rút tay về, ngoan ngoãn xác nhận, giống như chưa từng phát hiện ác ý của Triệu Ngọc Tùng.

Hai người ngồi xe ngựa đi vào tranh hoa điểu phường, bên trong rộn ràng nhốn nháo, toàn là đầu người, cần phải xuống xe đi bộ. Dọc đường Triệu Ngọc Tùng vẫn luôn nhịn cười, sợ bị tiểu đường đệ phát hiện, còn dùng ngọc cốt hương phiến* che miệng, thoạt nhìn thật sự có chút giống đám trọc thế giai công tử.

*Ngọc cốt hương phiến: cái quạt có nan bằng ngọc, có mùi thơm.

Hữu Xu cũng không quản ánh mắt hắn ta quái dị như thế nào, phát hiện Vương thị quả nhiên rất hiểu mình, không nhét hương liệu trong túi, mà là bỏ rất nhiều hạt thông, liền nâng trong lòng bàn tay cắn rột rột, nhìn qua hết sức nhàn nhã. Hai người đi băng băng vào một tòa trà lâu, chỉ thấy cửa sổ lầu hai có người vẫy gọi, “Thương Tịch huynh, nơi này!”

“Đến đây!” Triệu Ngọc Tùng cười nhạt múa quạt, thanh thản bước vào cánh cửa.

Hữu Xu vốn cũng tính toán theo vào, lại thấy phố đối diện có một vị lão nhân khiêng một đống mứt quả đang rao hàng, sơn tra đỏ tươi sáng bóng nhìn qua vô cùng mê người, lại có mùi kẹo mạch nha nồng đậm từng đợt từng đợt nhè nhẹ truyền đến. Đời trước đi theo Tống ma ma qua ngày, cậu chưa từng được ăn thứ gì tốt, chỉ có lúc đi dạo hội chùa Bạch Thược trộm mua cho cậu một chuỗi mứt quả. Đó là vị ngọt duy nhất trong những năm tháng kham khổ của cậu, hưởng qua một lần liền cả đời khó quên.

Dù đi theo chủ tử sống những ngày ăn mặc không lo, cẩm y hoa phục, cậu cũng sẽ thường mua một xâu, cầm ở trong tay chậm rãi mà liếm, tinh tế nhớ lại kham khổ trước đây, các loại tư vị đều quanh quẩn trong lòng, cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Cậu thật cẩn thận bỏ hạt thông lại trong hà bao, chạy tới chỗ lão nhân, không chút phản ứng với đường huynh mình đang quát to.

Triệu Ngọc Tùng hô vài tiếng liền từ bỏ, lắc đầu lên lầu, chỉ bảo tiểu tư nhìn một chút, chờ người mua đồ xong rồi lại mang đến nhã gian.

“Tiểu đường đệ kia của ngươi hôm nay ăn mặc thế nào? Quả thật là ăn diện xinh đẹp, trang điểm tỉ mỉ sao?”

Vừa mới đẩy cửa ra, đã có người vui cười trêu chọc, Triệu Ngọc Tùng ngẩng đầu nhìn, là thế tử Định Quốc Công phủ Tiết Vọng Kinh, tự Tử Thúc, cũng là một vị thư đồng khác của cửu hoàng tử. Hắn trêu ghẹo mình thì còn thôi, cố tình lại dùng ánh mắt xem kịch vui đi xem xét cửu hoàng tử ngồi ở thượng thủ*, dường như đang cố ý chọc đối phương phản cảm.

*Thượng thủ: chỗ ngồi đại diện cho sự tôn quý.

Triệu Ngọc Tùng không lấy làm ngang ngược, chỉ cười khổ hai tiếng, tỏ vẻ chính mình cũng thực bất đắc dĩ. Hắn ta càng chán ghét đại phòng hơn so với bất luận kẻ nào, nhất là Triệu Hữu Xu thiếu chút nữa làm hại Triệu gia lâm vào nguy cơ diệt tộc. Triệu gia nhìn như cuộc sống xa hoa, kì thực đã sớm thu không đủ chi, nhất là nhị phòng gánh vác gia kế, cuối cùng đến tình cảnh bán của cải qua ngày. Đồ cưới của nương hắn ta vốn dĩ không dư mấy, vì giúp đại phòng thu dọn hậu quả, lại đem ra ngoài cầm rất nhiều, hiện tại chỉ còn một cái xác không.

Bình thường hắn ta coi trọng thứ quý giá gì căn bản không dám mở miệng, trong lòng có oán có hận, nhưng không sâu đậm như thế nào. Nhưng ngày ấy đại phòng trở về, lại trước sau kéo hơn mười xe tài vật, mà Triệu Hữu Xu lại càng ăn mặc xa hoa lãng phí như thế nào, cái gì quý giá thì dùng cái đó, còn bày ra bộ dạng hồn nhiên không rành thế sự, khiến hắn ta nhìn chỉ cảm thấy chói mắt.

Mười sáu tuổi cũng không thi nổi đồng sinh, phế vật như vậy, cũng xứng cùng ngồi cùng ăn, so cao thấp với mình sao? Bởi vì trong lòng ghen ghét khó bình, lại thêm cha nương thường ở bên tai nhắc đại phòng liên lụy Triệu gia như thế nào, không nên thân như thế nào, không để ý đại cục như thế nào, ác cảm của Triệu Ngọc Tùng với Triệu Hữu Xu tự nhiên gia tăng từng ngày.

Bình thường hắn có thể không phản ứng cậu, chỉ trách cậu muốn đụng vào mũi giáo, lại có ý đồ thông qua mình nịnh bợ cửu hoàng tử, cũng không nhìn xem những người tận lực nịnh bợ cửu hoàng tử đến cuối cùng đều có kết cục gì? Bị quấn lấy lâu, hắn liền nhắc tới hai câu trươc mặt cửu hoàng tử, chẳng may bị Tiết Vọng Kinh tính tình phóng đãng không kiềm chế được nghe thấy, lúc đó mới đưa ra chủ ý ngày hôm nay.

Một đám người từ sáng sớm đã chờ tại trà lâu, chuyên để thưởng thức trò hề của đường đệ Triệu Ngọc Tùng. Tiết Vọng Kinh còn dẫn theo rất nhiều tiểu tuỳ tùng, tụ ở trong nhã gian dùng trà nói chuyện phiếm, vui cười đùa giỡn, chỉ riêng không dám đi trêu chọc người ở thượng thủ.

Người bên ngoài không biết tính tình cửu hoàng tử như thế nào, bọn họ lại hơi có nhận thức. Đều nói cửu hoàng tử hùng thao vĩ lược, văn võ song toàn, ngày sau tất sẽ chấn hưng gia quốc, nhất thống Cửu Châu, nhưng mà bọn họ lại mơ hồ biết được, bản tính của cửu hoàng tử vô cùng quái dị, cái quái dị này không ở chỗ hắn làm người nghiêm khắc, âm tình bất định, mà là ở chỗ đối với thế gian vạn vật hắn đều không để bụng.

Đúng vậy, hắn không quan tâm quyền thế địa vị, vàng bạc tài bảo, thậm chí không quan tâm thân nhân bằng hữu. Hai mắt tối đen của hắn luôn là một mảnh tĩnh mịch, khiến người ta không dám đối diện, nếu nhìn lâu, bất tri bất giác sẽ sinh ra cảm giác hít thở không thông, giống như hành tẩu ở vô tận hoang dã, hoặc là rơi vào vực sâu. Một khắc trước hắn còn chuyện trò vui vẻ, tâm tình sung sướng, chớp mắt sau có thể sắc mặt âm trầm, lấy mạng người ta, ngươi vĩnh viễn không đoán được hắn đang suy nghĩ gì, càng không biết hắn yêu thích gì.

Tuy rằng đoán không được hắn thích cái gì, nhưng hắn chán ghét cái gì thì ngẫu nhiên vẫn sẽ lộ ra một phần, chính như giờ phút này. Hắn dùng nắp chén nhẹ nhàng gạt nước trà, trầm giọng nói, “Nghe nói ngũ đường đệ kia của ngươi cũng tên Hữu Xu? Trong thiên hạ sao lại có nhiều Hữu Xu như vậy?”

Cái tên này từ lúc Đại Minh hoàng triều chính là nhất đại truyền kỳ. Nghe nói Tông Thánh đế uy danh hiển hách sở dĩ cả đời không cưới, chính là bởi vì quá mức mê luyến một thiếu niên tên là Hữu Xu. Mà cả đời hắn lập ra vô số đại nghiệp, đủ loại đau khổ trước khi đăng cơ cũng có chút thần dị, người đương thời lại thần hóa hắn, chỉ cảm thấy bất luận hắn làm như thế nào cũng là tốt, cũng có nguyên nhân. Cũng bởi vậy, đại lục Cửu Châu vốn dĩ có chút kiêng kị nam phong, từ sau khi Tông Thánh đế nhất thống núi sông liền úy nhiên thành phong, đại hành kỳ đạo*.

*Ý nói một việc gì đó phát triển hưng thịnh, trở thành trào lưu được người người làm theo.

Mà không khí nam tử tô son điểm phấn, trâm hoa mang ngọc cũng bắt đầu phất lên từ lúc đó, cho đến hiện tại vẫn chưa thay đôi. Bất luận là thứ dân hay là huân quý, đối với “Hữu Xu” trong truyền thuyết lấy thịnh thế mỹ nhan mê hoặc nhất đại bá hoàng đều tràn ngập tò mò, phàm là trong nhà sinh ra hài tử có tướng mạo phá lệ xuất chúng, tám chín phần đều sẽ lấy tên này.

Đáng tiếc chính là, bức họa Hữu Xu vốn dĩ trân quý đặt trong hoàng thất, khi cửu quốc tranh bá bị các vị hoàng tử chia cắt, lại bị thiêu hủy trong mấy năm liên tục chiến hỏa. Tuy rằng Hạ Khải triều bảo tồn được một bức duy nhất, lại bởi vì niên đại quá mức xa xưa, lại thường bị các đời hoàng đế nhiều lần vuốt ve, nét mực đã sớm nhòe đi, không nhìn ra bộ dáng.

Đến tột cùng thì Hữu Xu đẹp đến mức nào, hiện tại đã là một câu đố không lời giải. Mà lão ngũ Triệu gia nếu gọi là “Hữu Xu”, có thể thấy bộ dạng khi còn nhỏ tất nhiên không kém. Vì thế có người liền tiến đến bên cửa sổ, trêu đùa, “Ai là ngũ đường đệ của ngươi? Chỉ cho chúng ta nhìn xem. Đây chính là tuyệt thế mỹ nhân trong truyền thuyết đó!”

“Dưa vẹo táo nứt gì, cũng xứng tên là Hữu Xu?” Chỉ có lúc này, cửu hoàng tử mới có thể lộ ra cảm xúc chán ghét rõ ràng, giống như vô cùng không chịu nổi bất luận người nào tên Hữu Xu trên đời này. Đó cũng là nguyên nhân Triệu Ngọc Tùng đem Hữu Xu đưa đến trước mặt hắn.

Đại phòng muốn bám lên cửu hoàng tử sao? Cũng phải xem hắn có đồng ý hay không! Nhưng dù ác ý trong lòng có sâu hơn nữa, hắn ta cũng sẽ không để người bên ngoài phát hiện, thế nên thấy Triệu gia bị chê cười, lập tức che chở nói, “Dung mạo của ngũ đường đệ ta không tính là tuyệt thế, nhưng cũng không kém, nhìn vô cùng ngọc tuyết đáng yêu.”

“Ngọc tuyết đáng yêu? Ngươi là đang hình dung đứa nhỏ bảy tuổi sao?” Tiết Vọng Kinh vỗ bàn cười ha ha.

Cửu hoàng tử khinh bỉ mà nhíu mày, lại hỏi, “Nghe nói cậu ta có mắt âm dương, có thể gặp quỷ? Trên đời này sao lại có quỷ thần, bất quá chỉ là xấu xa giấu trong lòng người thôi.”

Đây là trắng trợn chỉ trích Hữu Xu dựa vào quỷ thần để lấy lòng mọi người, tâm tư không thuần, khinh thường trong lời nói cũng giấu không được. Tiết Vọng Kinh và mấy người tuỳ tùng liên tục trào phúng cười, Triệu Ngọc Tùng chỉ đành đứng lên thở dài, vắt hết óc mà biện giải thay ngũ đường đệ, trên mặt nhìn sầu khổ, nhưng trong lòng hết sức hài lòng.

Nói vậy hôm nay Hữu Xu gặp cửu hoàng tử, rốt cuộc sẽ không có cơ hội gặp lần thứ hai, nếu vận khí kém thì có khả năng sẽ bị trào phúng hạ thấp, do đó làm người ta nhạo báng.

Hữu Xu mua mứt quả, dưới chỉ dẫn của tiểu tư tìm được nhã gian, còn chưa đẩy cửa đi vào, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc đến cực điểm. Cậu mừng rỡ như điên, vội vàng xông vào, lại vừa vặn nghe thấy một câu cuối cùng, liền tựa như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, khiến trái tim cậu tính cả máu đều bị đông lại. Dù đã qua hơn sáu trăm năm, chủ tử ghét cay ghét đắng và đề phòng quỷ thần vẫn không thay đổi.

Không, chung quy có một vài thứ thay đổi, hắn trẻ hơn mấy tuổi, khuôn mặt nho nhã tuấn dật nhiễm tà tứ cùng thô bạo, hai mắt vốn dĩ ôn nhuận trong trẻo lại tựa như hàn đàm sâu không thấy đáy, không có một tia ấm áp. Hắn nhìn mình, tựa như nhìn một người xa lạ không quen biết, dung mạo giống nhau, lại che giấu linh hồn khác nhau, hắn là chủ tử, nhưng lại không phải chủ tử.

Cửu hoàng tử hắn, quả nhiên là chủ tử chuyển thế. Hữu Xu đã có thể tin tưởng điểm này, khẽ nhếch miệng, ngốc nghếch mà gọi một tiếng “chủ tử”, sau đó khổ sở thương tâm tới trễ, cùng với ủy khuất bị trục xuất vứt bỏ, đồng loạt nảy lên trong lòng. Nhưng cậu liều mạng nén nước mắt muốn thoát ra khỏi hốc mắt. Dù qua sáu trăm năm, hứa hẹn của cậu với chủ tử vẫn không thay đổi, cậu sẽ cẩn thận mà bảo trì khoảng cách với hắn, quyết không để cho năng lực đặc dị của mình trở thành tai hoạ ngầm và rối rắm của hắn.

Vốn đã không nhận thức, làm sao quen biết nhau? Làm một người xa lạ, nhìn từ xa xa là tốt rồi.

Khi Hữu Xu còn đang ngẩn người, mọi người trong phòng bị tiếng cửa phòng mở ra rầm rầm hấp dẫn, sôi nổi quay đầu nhìn lại, sau đó sửng sốt. Bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới đệ nhất hoàn khố không học vấn không nghề nghiệp trong truyền thuyết của Lâm An phủ, lại có bộ dạng này! Phấn nộn, thịt thịt, khuôn mặt tròn tròn, hai mắt tròn tròn, cái miệng nhỏ nhắn tròn tròn, ngay cả hai bên vành tai cũng là tròn trìa trịa, nhìn qua quả nhiên ngọc tuyết đáng yêu! Diện mạo này, thật sự là nhu thuận khiến tim người ta đều nhanh chóng tan ra, dù ăn mặc có tục khí hơn nữa, mọi người cũng không nói ra được nửa câu cay nghiệt.

Trong đó cửu hoàng tử lại là thất thố nhất, chén trà trong tay hắn đã đánh nghiêng, nước trà nóng bỏng theo cạnh bàn đổ lên trên đùi cũng không thể làm hắn hoàn hồn. Thiếu niên vừa mới vào cửa, hắn đã bị cậu hút đi toàn bộ lực chú ý. Nói thành thật, diện mạo cậu không tính là tuyệt thế, nhưng khí chất lại phá lệ độc đáo, dù cho xiêm y xinh đẹp tục khí hơn nữa cũng không áp chế được cảm giác linh hoạt kỳ ảo kia. Cậu tựa như một đám mây, một hạt tuyết, một giọt cam lộ, lặng yên không một tiếng động chui vào trong lòng ngươi, đợi khi ngươi cảm giác được vị ngọt đi tìm kiếm, thì lại biến mất không thấy.

Cửu hoàng tử vừa hoảng hốt lại vừa vui sướng, cũng không biết hoảng hốt vui sướng này đến tột cùng từ đâu mà đến. Hắn hoàn toàn không có biện pháp tự hỏi, theo bản năng trả lời, “Chủ tử? Ai là chủ tử của ngươi?” Nếu thiếu niên quả thực có ý đồ lấy lòng mình giống như Triệu Ngọc Tùng nói, thì sẽ thuận theo, nói mình là chủ tử của cậu, còn mình cũng sẽ lập tức đáp ứng, từ nay về sau mỗi ngày làm bạn với cậu. Rất tốt, rất tốt!

Tâm tình của hắn kích động, lại cũng chẳng biết tại sao như thế, chỉ một mực đi theo cảm giác. Hắn muốn Hữu Xu, không sai, trên đời này chỉ có cậu mới xứng mang tên là “Hữu Xu”, những người còn lại đều là đồ dỏm! Đều là đồ dỏm chết tiệt!

Nhưng mà dưới cơn khẩn trương hắn quên dịu đi biểu tình và giọng điệu, lời này vừa hỏi ra lại mang theo ý tứ chán ghét hàm súc, không chỉ đám người Triệu Ngọc Tùng sinh ra hiểu lầm, ngay cả Hữu Xu cũng sắc mặt trắng bệch, đôi mắt ướt át. Một màn này, tựa như đời trước tái hiện, nếu chủ tử giáp mặt đuổi cậu rời đi, ước chừng cũng là dùng loại giọng điệu này. Hắn đã không muốn làm chủ tử của cậu nữa, bất luận là đời trước hay là đời này.

Hữu Xu khắc chế lòng tràn đầy khổ sở, lúng ta lúng túng nói, “Xin lỗi, thảo dân không có quy củ, thảo dân khấu kiến cửu điện hạ, còn xin điện hạ thứ tội.” Dứt lời quy củ hành lễ một cách máy móc.

Nôn nóng đầy ngập của cửu hoàng tử nghẹn ở cổ họng, thiếu chút nữa là bị nghẹn chết. Da mặt hắn đỏ lên trong một chớp mắt, mới khoát tay nói, “Đứng lên đi, ngồi.” Chỉ vào cũng là chỗ trống bên cạnh mình.

Bởi vì khí thế cường thịnh, mà ngay cả hai vị thư đồng cũng không dám quá thân cận với hắn, dần dần vị trí trái phải hắn đều trống, tuyệt đối không để người bên ngoài xâm chiếm. Nhưng mà hôm nay lại chủ động mời, hành động lạ thường như thế lập tức khiến mọi người ghé mắt. Nhưng Hữu Xu vốn không muốn lắc lư dưới mí mắt hắn, nếu không có nhiệm vụ cha nương dặn dò, hận không thể lập tức trở về nhà, vì thế giãy dụa do dự, nửa ngày vẫn chưa ngồi.

Khi ngón tay cửu hoàng tử ngứa ngáy, muốn kéo thiếu niên đến bên cạnh mình, cận thị đứng ở phía sau bên phải hắn bỗng nhiên la hoảng lên, “Không tốt, điện hạ ngài bị nước trà làm bỏng rồi!” Chén trà này là hắn ta tự tay nâng lên, đến tột cùng nóng tới trình độ nào hắn ta tự nhiên biết, lúc này liền luống cuống.

Cửu hoàng tử cọ rụng một sợi tóc, Trọng Khang đế cũng sẽ giận dữ, truy chất vấn tội, huống chi nóng rớt một tầng da. Một đám người vội vàng vây qua xem xét, Hữu Xu thuận thế lui ra phía sau. Cũng không phải cậu không lo lắng, cũng không phải không quan tâm, nhưng vậy thì sao? Mới vừa rồi đối thoại của chủ tử với những người khác cậu nghe được nhất thanh nhị sở, chính mình hiện tại, so với chủ tử bất quá chỉ là một tiểu nhân leo lên quyền quý, so với đời trước càng thêm không chịu nổi.

Cho nên, để cho hồi ức tốt đẹp ở lại trong lòng, không cần làm tăng thêm phức tạp nữa. Hơn nữa, phần tốt đẹp này hiện tại chỉ có một mình cậu nhớ kỹ, nói ra cũng liền thành si tâm vọng tưởng, bị người ta khinh thường. Hữu Xu yên lặng vòng đến ngoài cửa, chút có chút không mà liếm mứt quả, ánh mắt xa xăm.

Khi thiếu niên đi ra khỏi tầm mắt của mình, cửu hoàng tử cảm giác được lo âu trước nay chưa từng có, nếu bên hông có mang bảo kiếm, hận không thể chém hết tất cả những người cản đường.

“Cút sang một bên đi!” Hắn một cước đá văng cận thị muốn giúp mình xắn ống quần, lại đẩy đám người Triệu Ngọc Tùng ra, vội vội vàng vàng đuổi tới ngoài cửa, vừa vặn đối diện với thiếu niên đang liếm mứt quả, ánh mắt vừa to lại vừa tròn. Từ trong mắt đối phương nhìn thấy khuôn mặt mình vặn vẹo dữ tợn, trong lòng cửu hoàng tử hoảng hốt, vội vàng điều chỉnh trạng thái, đảo mắt lại là thiên hoàng hậu duệ tuấn mỹ vô trù, phóng túng bất kham kia.

“Ngươi còn chưa đi sao?” Hắn thình lình dừng bước, nghẹn giọng hỏi, tim đập nhanh như nổi trống chậm rãi khôi phục bình thường.

Hữu Xu gật đầu, hạ mắt nhìn một mảnh vạt áo bị nước trà làm ướt nhẹp của hắn, dù cho cực lực che dấu, cũng không thể khống chế mà toát ra một tia thân thiết.

Cửu hoàng tử trong lòng như có lửa đốt nhất thời giống như uống quỳnh tương ngọc dịch, miệng đầy hương vị ngọt ngào, còn nhịn không được cong môi một chút, chậm rãi cười lên. Nụ cười này cực kỳ ngắn ngủi, đợi khi cận thị đuổi theo ra, hắn lại trở nên sâu không lường được, âm tình bất định.

“Điện hạ, chúng ta vẫn là lập tức trở về cung cho thái y xem đi? Nếu như bị bỏng phồng lên vậy thì rất phiền toái!” Cận thị cũng sắp khóc rồi, hận không thể quỳ xuống với chủ tử.

“Không ngại.” Cửu hoàng tử không để ý mà phủi vạt áo.

“Vậy xắn ống quần lên cho chúng thần liếc nhìn một cái cũng được.” Triệu Ngọc Tùng hết sức cẩn thận, Tiết Vọng Kinh cũng phụ họa theo.

Hữu Xu bị mọi người chen ra, không thể không thối lui đến cửa cầu thang. Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy hôm nay không cách nào hoàn thành nhiệm vụ cha nương bố trí. Đời này chủ tử trôi qua vô cùng phong quang, bên người không thiếu tôi tớ, lại càng không thiếu người nịnh nọt lấy lòng, mà chuyện mình có mắt âm dương đã từ Lâm An phủ truyền vào thượng kinh, tất nhiên trở thành kiêng kị của hắn.

Thôi, trở về giải thích rõ ràng với cha nương, bọn họ sẽ thông cảm. Không đến được thành Dương Châu, cũng có thể đi Tô Châu, cùng lắm thì đi Thục Châu, Quý Châu, xa thì xa chút, hiểm cũng hiểm chút, nhưng đồ ăn cũng ngon như vậy.

Nghĩ vậy, Hữu Xu nắm mứt quả đi xuống lầu, mới vừa đi tới nửa đường chợt nghe phía sau có người tức đến khó thở mà hô, “Triệu Hữu Xu, bổn vương có chấp thuận cho ngươi rời đi sao? Không chào mà đi, đây là cấp bậc lễ nghĩa nhà ai hả?”

Cửu hoàng tử cũng không muốn hà khắc với thiếu niên như thế, nhưng nếu không làm như vậy, hắn làm thế nào để giữ được cậu? Nếu cậu quả thực nịnh nọt giống như lời Triệu Ngọc Tùng miêu tả, gặp mình liền không thể chờ đợi được mà dán lên, hận không thể làm cho mình mang về cung đi, như vậy thì tốt rồi! Nhưng cậu cố tình không phải, hai mắt cậu trong suốt mà lại sáng ngời, hoàn toàn không có một chút tâm tư lén lút, cậu cũng không kiêu ngạo cuồng vọng, ngược lại người thật nhát gan, bị mình hỏi một câu liền thiếu chút nữa rơi nước mắt, dáng vẻ kia đáng thương đến cực điểm, càng khiến hắn đau lòng.

Cậu giống như một búp bê sứ, khiến hắn hận không thể nâng trong lòng bàn tay, rồi lại giống như bôi dầu, vừa nắm không chặt liền rơi xuống đất vỡ nát. Cửu hoàng tử mới gặp cậu một lần, lại giống như đã quen biết mấy trăm năm, đối với một nụ cười một cái nhăn mày của cậu, nhất cử nhất động, đều quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức nhắm hai mắt lại cũng có thể đem mỗi một sợi tóc của cậu miêu tả ra.

Từ khi sinh ra cửu hoàng tử liền muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là giữ không nổi, cầu không được, nhìn không chán, rồi lại không dám đụng vào.

Hắn muốn Hữu Xu, cũng không biết nên làm thế nào mới có thể giữ được cậu, mắt thấy cậu muốn rời đi, lại chỉ có ác thanh ác khí mới có thể gọi cậu trở về. Hữu Xu nhát gan, có khả năng sẽ bị dọa, nhưng hắn đành phải vậy. Đợi hai người chậm rãi quen thuộc, chậm rãi hiểu nhau, hắn sẽ đối xử với cậu thật tốt, khiến cậu hiểu rõ hắn cũng có trăm mối ruột mềm, thâm tình hàng vạn hàng nghìn, chỉ cần cậu muốn, hắn có thể cho.

Tình cảm này tới mãnh liệt mà lại bất ngờ không kịp đề phòng như thế, lại kỳ tích mà không khiến cửu hoàng tử cảm thấy một chút chần chờ hoặc rối rắm đau khổ. Từ nhỏ hắn chỉ biết, muốn cái gì phải đi tranh đi đoạt, nếu không thì chỉ còn lại một giấc mộng.

Nếu như chần chờ khiến Hữu Xu trở thành mộng dã tràng của hắn, hậu quả đáng sợ kia hắn nghĩ cũng không dám suy nghĩ.

Hữu Xu quả nhiên đứng lại, nâng mày nhìn lại, “Hiện tại ta cáo từ với ngài, có thể chứ?”

“Không thể.” Cửu hoàng tử nỗ lực bình ổn nôn nóng trong lòng, vẫy tay nói, “Lại đây, đỡ bổn vương đến y quán kiểm tra thực hư thương thế.”

“Không hồi cung xem thái y sao?” Hữu Xu nhỏ giọng nghi ngờ. Y quán trên đường chỗ nào so được với thái y viện? Huống chi đời này chủ tử địa vị hiển hách, không ai dám đắc tội, tự nhiên cũng không có người thầm hạ độc thủ.

Hai người ngươi hỏi ta đáp, thái độ vô cùng quen thuộc, vả lại cửu hoàng tử nhìn như bá đạo chuyên chính, kì thực trên mặt mày mơ hồ toát ra thái độ thân mật ôn hòa, đây là cực kỳ hiếm thấy, thậm chí có thể nói là bình sinh ít thấy. Mấy người không quen thuộc với hắn cỡ nào chưa cảm thấy gì, nhưng cận thị, Triệu Ngọc Tùng, Tiết Vọng Kinh, thì trong lòng lại ập tới từng trận từng trận sóng to gió lớn.

Đây là nhìn hợp mắt sao? Có thể khiến cửu điện hạ nhìn hợp mắt, tất nhiên là người đầu tiên ở Hạ Khải triều! Tiết Vọng Kinh cảm khái hàng vạn hàng nghìn, Triệu Ngọc Tùng lại hận đến muốn điên. Không có ai rõ ràng chỗ tốt của việc bám lên cửu hoàng tử hơn so với hắn ta, hắn tùy ý nâng nâng tay có thể nâng ngươi lên trời, trong nháy mắt lại có thể đánh ngươi rớt xuống vực sâu.

Nhị phòng Triệu gia đúng là dựa vào quan hệ của Triệu Ngọc Tùng với cửu hoàng tử mới từ từ đứng vững gót chân đồng thời phát triển không ngừng ở kinh thành, nếu đổi thành Hữu Xu được cửu hoàng tử coi trọng, hết thảy hiện tại của nhị phòng sớm muộn gì đều là của đại phòng. Không, không thể để cho loại tình huống này phát sinh!

Khi Triệu Ngọc Tùng rơi vào lo lắng, Hữu Xu đã không biết làm thế nào mà đỡ lấy cửu hoàng tử, từng bước một dịch xuống lầu. Cửu hoàng tử mới vừa rồi còn bước đi như bay, hiện tại giống như bị chặt đứt chân thương tàn, cả người ghé vào vai thiếu niên, làm ra biểu tình đau đớn khó nhịn. Hữu Xu lùn hơn hắn cả một cái đầu, khi nâng người đến y quán đã ướt đẫm mồ hôi, tay trái lại còn gắt gao nắm xâu mứt quả kia, không chịu buông ra.

Cửu hoàng tử thầm cảm thấy buồn cười, lại đem việc này ghi tạc trong lòng, tính toán sau khi trở về bảo ngự trù cẩn thận nghiên cứu cách làm mứt quả, các loại trái cây các loại nước đường đều thử một lần, tiện lấy ra quyến rũ tiểu tử tham ăn này.

Hữu Xu vội liếm sạch kẹo mạch nha sắp bị hòa tan, cũng không biết có người đang nhìn chằm chằm đầu lưỡi phấn hồng của mình, trong mắt bốc hỏa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương