Bất quá chỉ ở trong núi sáu tháng, sau khi xuống núi thì hậu thế đã qua hơn sáu trăm năm, dù là Hữu Xu thân kinh bách chiến cũng bị hoảng sợ, vốn có chút mông lung buồn ngủ, lúc này hoàn toàn tỉnh táo. Cậu lấy nguyên bộ sử ký từ trên giá, xem từng trang từng trang vô cùng cẩn thận, cuối cùng xác định đây không phải là ảo giác của chính mình.

“Rốt cuộc không trở về được sao?” Nhớ tới những người, những chuyện sáu trăm năm trước, trong lòng Hữu Xu không khỏi buồn bã. Tuy rằng chủ tử chán ghét mà vứt bỏ cậu, nhưng ân cứu mạng mấy lần không phải là giả, hơn nữa sở dĩ cậu có thể bình yên sống đến hiện tại, tất cả cũng là nhờ chủ tử, chủ tử…

Nghĩ đến đó, mặt Hữu Xu hơi hơi hồng, lấy phần sử ký có liên quan tới Tông Thánh đế ra nghiêm túc đọc.

Dưới ngòi bút của sử quan, Tông Thánh đế không hề nghi ngờ là đế vương vĩ đại nhất Đại Minh hoàng triều, gót ngựa của hắn đạp hết cửu châu, diệt hết thất quốc, khiến đông tây đại lục ngang dọc thông suốt, lui tới không ngại. Khi hắn tại vị không đóng cửa thành, cũng không cấm đi lại ban đêm, dân chúng không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, cuộc sống vô cùng giàu có và đông đúc yên ổn. Lúc sinh thời hắn từng mười bảy lần ngự giá thân chinh, đều chiến vô bất thắng, công vô bất khắc*, lại được người đương thời xưng là “Chiến hoàng”, tướng lãnh địch quốc thấy cờ hiệu của hắn, còn chưa nghe tiếng mà ai cũng đã chạy mất, hồn phi phách tán.

*Chiến vô bất thắng, công vô bất khắc: không có trận chiến nào không thắng, không có gì không công phá được.

Hắn chăm lo việc nước, giúp quốc gia lớn mạnh, khai sáng đại nghiệp muôn đời của Đại Minh hoàng triều, nhưng mà chính mình thì lại cả đời không cưới, cũng chưa từng để lại một đứa con trai con gái nào. Theo sử học gia phỏng đoán, hắn như vậy, chính là bởi vì một lần đối chiến với man tộc tây thùy bị thương căn cơ. May mà hắn cũng không coi trọng huyết mạch, cũng không có chỗ nào lưu luyến với hoàng quyền, lại nhận mười tám đệ tử tôn thất làm hậu tự, dốc lòng bồi dưỡng.

Nhưng mà lúc hắn băng hà lại không để lại chiếu thư truyền ngôi, cũng không căn dặn di ngôn, các hoàng tử đã trưởng thành hết sức xuất sắc rơi vào nội đấu, đem một hoàng triều cường thịnh phân chia thành chín nước tiểu bang, lại liên tục nội chiến mấy năm, tranh đấu không nguôi. Từ lúc đó, Đại Minh hoàng triều biến mất, thay thế chính là thời đại cửu quốc tranh bá, cửu quốc đều tự xưng là chính thống, thâu tóm lẫn nhau, lại biến thành ngũ quốc cùng tồn tại.

Mà Hạ Khải triều hiện tại, chính là quốc gia tương đối cường thịnh trong ngũ quốc, quốc chủ tự cho mình là hậu nhân Cơ thị, còn tuyên bố muốn khôi phục hoàng đồ bá nghiệp của tổ tiên.

Ở một trang sử sách cuối cùng, người viết lưu lại một câu cảm khái: lấy cô độc muôn đời đúc ra vạn thế đại nghiệp, Tông Thánh đế thật bi thay, cũng thật tráng thay!

Trong văn tự rộng lớn mạnh mẽ, trong thành tựu vang dội cổ kim, dường như giấu diếm rất nhiều đau thương và tiếc nuối không thể nói rõ được bằng lời.

Xem đến chỗ này, Hữu Xu khép sử ký lại, thở ra thật dài. Chủ tử sống rất tốt, nhưng dường như cũng không tốt, nhưng mặc kệ như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không hy vọng mình ở lại bên cạnh hắn. Đều nói đế vương đa nghi, sớm muộn gì cũng có một ngày, năng lực của mình sẽ trở thành mồi lửa huỷ diệt quan hệ của hai người, so với việc đi đến một bước kia, không bằng chia lìa ngay thời điểm thân mật nhất. Nếu một ngày kia hắn nhớ tới mình, những kiêng kỵ và hoài nghi ước chừng đã biến mất, mà hồi ức tốt đẹp có lẽ có thể đổi được một nụ cười nhạt ôn nhu của hắn.

Nhớ tới dung nhan mỉm cười tuấn nhã của chủ tử, hốc mắt Hữu Xu đỏ hồng, lại nhanh chóng giấu đi. Ngay sau đó cậu lại nghĩ tới Tống thị, liền lật lật trong sử sách, vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì, lại không ngờ trên đó quả thực có tục danh của bà. Chủ tử đối xử với bà rất tốt, chẳng những ban thưởng bà nhất phẩm cáo mệnh, còn dưỡng lão chăm sóc bà đến trước lúc lâm chung. Chính do ngày hạ táng chủ tử tự mình xử lý tế điển, sử quan mới tăng thêm một nét bút cho Tống thị, nếu không thì quý phụ tầm thường như bà là không có tư cách ghi vào sử sách.

Hữu Xu thực cảm kích, nhưng cũng có chút khổ sở, đem thư bình an mới vừa viết xong ném vào trong chậu than thiêu hủy, chỉ mong Tống thị dưới cửu tuyền có thể nhìn thấy. Cậu tuyệt đối không hoài nghi hết thảy những việc mình trải qua là một hồi âm mưu, người có thể làm bộ, nhưng quỷ thì sẽ không phối hợp.

Khi gặp tôi tớ Triệu gia cậu liền phát hiện trang phục của những người này hoàn toàn khác hẳn Đại Minh hoàng triều, cổ tay áo buộc chặt, vạt áo ngắn, phong cách chỉnh thể càng gần với trang phục người Hồ, quỷ quái lui tới cũng như thế. Phục sức biến hóa có thể nhìn ra thời đại thay đổi, cậu nhớ rõ năm đó khi cùng chủ tử về thượng kinh cũng từng đi ngang qua Lâm An phủ, khi đó dân chúng không phải mặc như vậy. Thời gian không quá một năm liền đổi trang phục hằng ngày, việc này ở hiện đại có khả năng phát sinh, nhưng ở cổ đại phong bế bảo thủ thì không thể.

Hữu Xu lấy ngân phiếu giấu trong quần áo bên người ra, cảm giác cực kỳ ảo não. Thời gian thay đổi, thời thế đổi thay, gia tài bạc triệu của cậu đều hóa thành hư ảo, lại thành một kẻ nghèo hèn không có đồng nào, không rõ lai lịch. Tuy rằng Hạ Khải triều tự cho mình là chính thống Cơ thị, nhưng nghĩ cũng biết, quan phủ khẳng định sẽ không thừa nhận hộ điệp và lộ dẫn sáu trăm năm trước.

Không có bạc, không có thân phận, không có lộ dẫn, nguyện vọng ăn sạch thiên hạ xem như ngâm nước nóng. Hữu Xu vò đầu, thầm nghĩ tại sao mình luôn xui xẻo như thế?

Đúng vào lúc này, con tiểu quỷ mới vừa rồi trở lại, khó xử nói, “Đại nhân, ngài bảo tiểu nhân giúp ngài tìm ai? Có lẽ tiểu nhân nghe lầm.”

“Ta bảo ngươi tìm Triệu Hữu Xu.” Hữu Xu đem từng quyển từng quyển sử ký đặt lại tại chỗ.

“Nhưng mà, ngài không phải chính là Triệu Hữu Xu sao? Nếu không thì tiểu nhân giúp ngài tìm một vị quỷ y nhé?”

Hữu Xu, “…”

Trong phòng an tĩnh một khắc, Hữu Xu lại nói, “Thôi, ngươi tìm mấy thứ đồ vật lại đây cho ta. Ba tiền chu sa, một con thằn lằn, hai mươi con đom đóm, hiện tại liền muốn.”

Tiểu quỷ hãy còn lải nhải nhắc lại một hồi, xác định nhớ kỹ liền biến mất không thấy. Thời gian một khắc, liền có một con mèo đen ngậm một con thằn lằn đi vào, lại có rất nhiều đom đóm dưới âm phong xua đuổi chui vào trong một cái bình lưu ly đặt trên bàn, cuối cùng, tiểu quỷ mới từ trong kẽ tường lắc mình ra, đưa một cái bao giấy dầu lên.

Hữu Xu cũng không nhàn rỗi, ở trong phòng tìm kiếm nửa ngày mới phát hiện mấy sợi tóc trên gối đầu. Cậu nghiền nát chu sa và đom đóm trộn vào thành dạng keo, lại đốt tóc thành tro bỏ vào, cuối cùng chế thành một loại chất lỏng cổ quái màu đỏ thẫm biết sáng lên. May mà Triệu gia là nhà quan lại, bảo tồn được địa đồ Lâm An phủ, việc tìm người cũng càng thêm tiện.

Cậu trải địa đồ ở trên bàn, dùng bút lông dính một chút chất lỏng, vẽ một cái pháp trận dọc theo tường thành Lâm An phủ, một bút cuối cùng hạ xuống, pháp trận vốn hơi hơi loang loáng bỗng nhiên sáng lóa, ngay sau đó lại nhanh chóng dập tắt.

Thành! Lần đầu tiên Hữu Xu vẽ pháp trận tìm người, không ngờ nhanh như vậy liền có tác dụng. Cậu lập tức dùng châm đâm vào bụng thằn lằn, lấy ra một giọt máu tươi, nhỏ vào giữa pháp trận, trong miệng lẩm bẩm. Máu tươi vẫn chưa thấm vào trang giấy, mà là lăn lộn giống như hạt châu, sau mấy giây, nó dừng lại tại một vị trí nào đó trên dịa đồ, sau đó hóa thành một mũi tên nho nhỏ.

Hữu Xu tập trung nhìn vào, giọt máu rõ ràng dừng lại tại Triệu phủ, vả lại mũi tên xác xác thật thật chỉ vào chính mình. Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ trận pháp phạm sai lầm sao? Cậu không tin, lại thử một lần, kết quả vẫn giống vậy.

Tiểu quỷ bình tĩnh nhìn cậu vài lần, thầm nghĩ tuy rằng đại nhân pháp lực cao cường, nhưng đầu óc dường như không đủ dùng. Chính mình tìm chính mình, chưa từng có ai như vậy.

“Cái này không đúng, đổi một cái khác.” Trở đi trở lại thử năm sáu lần, rốt cuộc Hữu Xu cũng buông tha. Cậu lau giọt máu sạch sẽ, sau đó lấy ra một khối vải trắng, nhanh chóng bện thành một hình nhân có tay có chân, lại giấu mấy sợi tóc trong bụng hình nhân.

Làm tới đây, cậu dừng một chút, hỏi, “Ngươi có biết ngày sinh tháng đẻ của Triệu Hữu Xu không?”

Tiểu quỷ cũng không phải là gia nô của Triệu gia, mà là hạ nhân của chủ nhân trước, trước, trước nữa của tòa dinh thự này, chết đã năm sáu chục năm. Ngày đó người Triệu gia vào ở, nó liền bắt đầu lắc lư ở các phòng, cũng tận mắt nhìn thấy Triệu Hữu Xu từ đứa nhỏ tóc trái đào lớn lên thành thiếu niên lang, làm sao lại không biết ngày sinh tháng đẻ của cậu đặt ở nơi nào chứ?

“Đại nhân chờ, tiểu nhân vào phòng mẫu thân của ngài nhìn xem.” Tiểu quỷ mới vừa chạy ra vài bước, lại quay trở lại cười nịnh, “Đại nhân yên tâm, tiểu nhân tất nhiên sẽ không va chạm vào phu nhân.”

Thời gian một khắc sau, nó mang về một tờ giấy Tuyên Thành. Hữu Xu vừa tiếp nhận nhìn qua, không khỏi nhíu mày. Việc lạ, ngoại trừ năm không giống, thì ngày sinh tháng đẻ Triệu Hữu Xu lại giống hệt cậu, canh giờ cụ thể thì càng không sai một giây phút nào.

Chẳng lẽ lại là trùng hợp, nhưng trên đời nào có nhiều trùng hợp như vậy? Mặc dù trong lòng Hữu Xu do dự, nhưng vẫn gấp ngày sinh tháng đẻ thành hình tam giác, đồng thời nhét vào trong bụng búp bê vải cùng với tóc, sau đó đặt ở giữa pháp trận. Cậu thay đổi một loại chú ngữ khác, mới vừa niệm vài giây, chỉ thấy hình nhân bỗng nhiên đứng thẳng, nhấc chân nhỏ đi từng bước.

Lần này cũng không phải tìm người, mà là để bản thân Triệu Hữu Xu đi về, nếu như cách không xa, hẳn là qua vài canh giờ liền tới. Nhưng mà Hữu Xu lại tính sai một lần nữa, hình nhân đi vài bước, cậu cũng đi theo vài bước, cho đến khi thân bất do kỷ mà đụng vào cạnh bàn mới từ bỏ.

Hình nhân giống như bị cái gì trở ngại, chân nhỏ bước a bước, chính là dừng lại tại chỗ không cách nào nhúc nhích, Hữu Xu cũng không biết làm thế nào mà đụng vào mép bàn theo nó.

Thắt lưng đều đụng xanh tím cậu mới ngừng ngâm tụng khẩu quyết, sắc mặt trở nên vô cùng rối rắm. Mấy lần thi pháp đều cho thấy một kết luận không thể tưởng tượng được —— Triệu Hữu Xu trước đây, dường như, chính là bản thân cậu? Nhưng mà làm sao có thể chứ? Sáu tháng trước mình còn ở trên núi mà.

Nhưng làm sao lại không có khả năng? Trong núi sáu tháng, trên đời cũng đã hơn sáu trăm năm! Ở thế giới biến hoá kỳ lạ khó lường này, việc lạ gì mà không phát sinh? Hữu Xu có ý đồ dùng không gian gấp khúc, không gian nhảy vọt, hai mươi sáu lý luận nối liền không gian để giải thích hiện tượng này, cuối cùng lại biến thành chính mình càng thêm hỗn loạn.

Tiểu quỷ cũng hỗn loạn, chưa từng thấy có ai tìm chính mình tìm đến hứng thú nồng đậm như thế, trước sau thi pháp tám chín lần mới cam tâm. Đại nhân đây là ngại ngày tháng quá nhàm chán, tìm việc vui cho mình ư?

Hữu Xu không tìm việc vui, ngược lại còn làm ra một đống phiền não. Nhưng mà cậu là loại người được chăng hay chớ, phiền não hôm nay tuyệt đối không đem đến ngày mai, sắc trời trễ như thế, vẫn là tắm rửa ngủ đi. Cậu thu dọn đồ đạc sạch sẽ, thổi tắt ngọn nến, đầu vừa dính gối liền ngủ như chết.

Tiểu quỷ không còn lời gì để nói một lát sau lặng lẽ bỏ chạy.

Hôm sau, Hữu Xu tỉnh lại trong một trận cãi nhau. Chỉ thấy một đám bộ khoái cầm cương đao đang giằng co với một đám tôi tớ cầm gậy gộc ở ngoài viện, mà phụ mẫu tân nhậm của cậu song song ngăn ở ngoài cửa, kêu la, “Muốn bắt con ta đi, trừ khi bước qua thi thể chúng ta!”

Đây là tới bắt người hả? Hôm qua Hữu Xu đã biết “Triệu Hữu Xu” có án trong người, nhưng không thấy gấp gáp, hiện giờ, phát hiện mình rất có thể chính là bản thân “Triệu Hữu Xu”, mới lập tức tỉnh táo lại, chân trần chạy đến cạnh cửa nhìn xung quanh.

Triệu tri châu cùng Vương thị vội vàng nhét cậu ra sau lưng, nói cái gì cũng không cho cậu thò đầu ra.

Bọn bộ khoái không dám đắc tội Triệu gia, nhưng cũng không dám cãi lệnh thái thú, khó xử nói, “Triệu đại nhân, ngài vẫn là mau giao lệnh công tử ra đây đi. Thái thú đại nhân đã viết xong chiết tử, nếu ngài làm việc thiên vị trái pháp luật, ông ấy bẩm báo việc này lên trên, đến lúc đó không chỉ lệnh công tử gặp tai ương, mà một thân quan phục của ngài sợ là cũng không giữ được!”

Triệu tri châu béo thành quả cầu lập tức cởi mũ quan, kêu gào, “Không giao chính là không giao, liều mạng không cần thân quan phục này, các ngươi cũng đừng nghĩ tới việc bắt con ta!”

Đây cũng quá không thể nói lý rồi, còn là quan phụ mẫu nữa chứ! Trong lòng bộ khoái có chút khinh thường, muốn tiếp tục khuyên bảo, lại nghe trong phòng truyền ra một giọng nói dễ nghe đến cực điểm, “Cái đó, các ngươi lấy tội danh gì bắt ta?”

“Tự nhiên là tội giết người!” Bộ khoái vô cùng không khách khí.

“Bắt người, nhất là con của quan lại, phải có chứng cớ vô cùng xác thực. Các ngươi tìm được thi thể chưa?” Tối hôm qua Hữu Xu chẳng những xem sử ký, còn thuận tiện lật lật pháp lệnh Hạ Khải triều, biết nhà quan lại được hưởng đặc quyền, dưới tiền đề không có chứng cớ vô cùng xác thực thì tuyệt đối không thể bắt vào tù. Đây chính là chỗ tốt của đặc quyền giai cấp ở hoàng triều phong kiến.

Bộ khoái im lặng một lúc mới nói, “Thi thể vẫn chưa tìm được, nhưng chúng ta có lời chứng của mẫu thân người chết.”

“Lời phiến diện không thể tin hoàn toàn, ta kiện bà ta tội nói xấu lừa bịp tống tiền cũng được. Không có thi thể liền không thể chứng minh người đã chết, người không chết, các ngươi có tư cách gì bắt ta? Trở về đi, ta muốn ăn điểm tâm.” Hữu Xu lộ ra cái đầu từ giữa Triệu tri châu và Vương thị.

Bộ khoái vừa tức vừa vội, nhưng cũng nói không nên lời gì, chỉ đành mang người phẫn nộ rời đi. Triệu tri châu cùng Vương thị một trái một phải ôm nhi tử, khen một trận.

Đã mang tội mưu sát, cha mẹ lại còn không hề có điểm mấu chốt mà bao che dung túng, nếu như đặt ở hiện đại, đã sớm bị đem ra ánh sáng đồng thời phun chết rồi, nhưng Hữu Xu lại không cảm thấy không đúng chỗ nào. Cậu lớn lên ở mạt thế, cái nhìn về thị phi và tinh thần trọng nghĩa vốn đã không hình thành chính xác, chẳng những không thấy phu thê Triệu thị có sai, còn cảm thấy vô cùng đương nhiên. Nếu thật sự yêu thương một người đến tận xương tủy, như vậy bất luận hắn phạm loại sai lầm nào, đại khái đều đáng để tha thứ đi?

Hữu Xu chưa từng yêu ai, tự giác cũng chưa từng được người ta yêu, vả lại cha mẹ hai đời đều chẳng quan tâm tới cậu, đột nhiên gặp gỡ phu thê Triệu thị sủng nịch vô hạn như vậy, lại cảm thấy cực kỳ thoải mái, cũng cực kỳ vui sướng. Cậu nghĩ, trước lúc tìm được “Triệu Hữu Xu” thì cứ ở luôn tại nơi này đi, dù sao cũng không có chỗ để đi.

Thực nhanh cậu liền phát hiện, Triệu gia quả nhiên là thiên đường, dù là bữa sáng cũng làm vô cùng phong phú, chỉ bánh chẻo thôi liền có năm sáu loại, bánh bao canh, bánh bao hấp xửng tre, bánh bao chiên đặt ở vị trí cách cậu gần nhất, cuối cùng, nha hoàn còn bưng lên thêm một đĩa thịt kho tàu.

Khi ăn cơm cùng với chủ tử, đây là món ăn tuyệt đối không xuất hiện trong bữa sáng, bởi vì rất đầy mỡ.

Hữu Xu thích ăn thịt, ngày ngày muốn ăn, bữa bữa không thiếu, nhưng dưới bức bách của chủ tử, không thể không nuôi ra thói quen buổi sáng ăn uống thanh đạm. Hiện tại không ai quản cậu, vả lại Triệu phụ Triệu mẫu còn hết sức dung túng, lúm đồng tiền bên má Hữu Xu vừa lộ ra liền chưa từng thu về. Một bữa cơm ăn đến nhẹ nhàng thỏa thích, cảm giác đồ ăn mới vừa nuốt xuống đã trào lên tới tận cổ, cậu mới từ bỏ, nằm ngửa trên ghế đánh nấc. Vương thị cười tủm tỉm giúp nhi tử xoa bụng, Triệu tri châu thì dặn dò tôi tớ xem chừng thiếu gia, mình thì băng băng đi đến nha môn.

Ngày tháng ở Triệu gia thoải mái thì thoải mái, nhưng Hữu Xu vẫn chưa quên chính sự. Trên người ”Triệu Hữu Xu” còn mang án kiện mạng người, chung quy cậu phải nghĩ biện pháp giải quyết, không thì nói không chừng sẽ bị chộp tới ngồi tù. Dựa theo pháp lệnh Hạ Khải triều, người giết người phải đền mạng, con cháu quan lại thì tội giảm một bậc, nhưng cũng phải đày xa ngàn dặm.

Phần lớn nơi lưu đày đều xa xôi lạnh lẽo, làm việc cực nhọc thì cũng không có gì, mấu chốt là ăn không đủ no! Nghĩ tới cảm giác đói bụng Hữu Xu liền sợ hãi, sau khi tiêu hóa thức ăn liền nhanh chóng trở lại tiền viện, tìm tiểu quỷ đến, “Ngươi đi giúp ta hỏi thăm hai con quỷ, quỷ mới, một con tên là Tôn Hỉ Thước, một con tên là Phương Thắng. Bọn họ là thôn dân Tôn gia thôn, rơi vào giữa sông Loạn Thủy, nếu như chết, hẳn là đang lẩn quẩn ở gần bờ sông. Nếu như ở nơi đó tìm không thấy, ngươi liền hỏi thăm ngày sinh tháng đẻ của hai người rõ ràng, tốt nhất là đem được hai sợi tóc phân biệt về.” Dứt lời đưa qua một âm dương nguyên khí phù.

Tiểu quỷ nhận được bùa vô cùng vui mừng, vội vàng đi ra ngoài hỏi thăm tin tức. Nó vốn có đạo hạnh năm sáu chục năm, được hai lá bùa bổ trợ lại tăng thêm hai mươi năm, ở Lâm An phủ cũng coi như là quỷ vật số một, dưới tay tự nhiên có rất nhiều tiểu đệ để sử dụng.

Không quá nửa ngày, nó liền vội vàng quay lại, bẩm báo, “Đại nhân, tiểu nhân mò hết từ trên xuống dưới sông Loạn Thủy cũng không thấy bóng quỷ, hẳn là bọn họ không chết. À, đây là thứ mà ngài muốn.” Dứt lời hai tay trình lên hai tờ giấy, trong mỗi tờ kèm theo mấy sợi tóc.

Người không chết, chuyện liền dễ làm. Trong lòng Hữu Xu xác định, xua tay cho lui tiểu quỷ, lại lấy chất lỏng đêm qua chưa dùng hết ra, mỗi cái lấy một sợi tóc thiêu hủy trộn vào trong đó, vẽ một pháp trận lần nữa, cuối cùng nhỏ hai giọt máu thằn lằn tìm người. Giọt máu đỏ tươi thực nhanh lăn tới cùng một chỗ, cuối cùng ngừng lại tại một ngọn núi tên là Diêu Lĩnh ở giao giới của Lâm An phủ và Hồ Châu phủ.

Hữu Xu nhanh chóng lật xem phủ chí*, phát hiện Diêu Lĩnh chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, nhưng thường có mãnh thú qua lại, không phải là chỗ ẩn thân lý tưởng. Hai người này một người là nữ lưu yếu ớt, một người là thư sinh tay trói gà không chặt, lại còn mang theo thương tích, làm thế nào sống sót giữa sông Loạn Thủy? Còn nữa, sau khi lên bờ tình huống thân thể của bọn họ nhất định đáng ngại, lại không lặng yên về thành tìm kiếm người nhà trợ giúp, mà ngược lại chạy vào trong núi sâu, đây là chạy nạn hay là tìm chết? Có lẽ bọn họ sợ hãi bị Triệu Hữu Xu tìm được, nhưng cũng có một loại khả năng khác, đó là có người đang âm thầm tương trợ, ra lệnh bọn họ hãm hại Triệu Hữu Xu.

*Phủ chí: “phủ” trong “Lâm An phủ”, “chí” nghĩa là bản ghi chép. “Phủ chí” là bản ghi chép những việc trong phủ.

Nếu bọn họ luôn trốn tránh không thấy bóng người, quan phủ tự nhiên có ngàn vạn lý do đem hung thủ tróc nã quy án, mà Triệu gia cũng sẽ chịu mệt theo.

Hữu Xu phát hiện tình thế nghiêm trọng, đang chuẩn bị bảo tiểu quỷ đi tìm người, mấy tôi tớ từ bên ngoài chạy vào, không nói hai lời, khiêng cậu lên liền chạy ra cửa hông, vừa chạy vừa vội la lên, “Thiếu gia không tốt, thi thể hai người kia mới vừa tìm được, hiện giờ quan sai đang ở trên đường, mắt thấy sắp đến rồi. Phu nhân bảo chúng nô tài nhanh chóng đưa ngài đến thượng kinh, lão thái gia tự nhiên sẽ bảo vệ ngài.”

“Mẫu thân làm sao biết thi thể đã tìm được?” Hữu Xu lạnh nhạt dò hỏi.

“Tự nhiên là trong nha môn có người báo tin!” Đầy tớ cực kỳ gấp gáp.

Người bỏ chạy tội thêm một bậc, dù là con nhà quan lại cũng vậy, đến thượng kinh, ngay cả lão gia tử Triệu gia cũng sẽ bị liên lụy vào. Mà hai người kia rõ ràng không chết, “thi thể” lại tìm được, trong này không có âm mưu, đánh chết Hữu Xu cũng không tin.

Người sau lưng không phải muốn đối phó “Triệu Hữu Xu”, mà là thông qua tấm ván cầu là “Triệu Hữu Xu” làm sụp đổ Triệu gia. Đây đã không còn là lừa bịp tống tiền đơn thuần, mà là triều đình tranh đấu. Hữu Xu cũng không phải là thật sự đơn thuần, mà là không muốn suy xét quá nhiều việc lộn xộn, nhưng nếu việc lộn xộn này liên quan đến tính mạng, cậu sẽ càng sắc bén quả quyết hơn so với bất luận người nào.

“Thả ta xuống! Ta đi tự thú, các ngươi đến Diêu Lĩnh giúp ta tìm Tôn Hỉ Thước và Phương Thắng. Nghe, bọn họ không chết, sau khi tìm được bọn họ liền đưa đến công đường, ta có thể thoát vây.” Hữu Xu từ trên vai đầy tớ nhảy xuống, thận trọng phân phó. Vương thị có thể ra lệnh bọn họ đưa mình đến thượng kinh vào thời điểm này, có thể thấy là người đắc dụng trong nhà, việc này giao cho bọn họ đi làm hẳn là không vấn đề gì.

Từ trong tay áo lấy ra hai tấm âm dương nguyên khí phù, quơ quơ với với hư không, cậu ra lệnh, “Dẫn bọn họ đi tìm người, sau khi thuận lợi đưa đến công đường thì cái này chính là của ngươi.”

Nhóm tôi tớ hai mặt nhìn nhau, không biết thiếu gia đang nói chuyện với ai. Tiểu quỷ xen lẫn giữa bọn họ lại vui mừng gật đầu, nóng lòng muốn thử, quỷ quái trong núi đông đảo, tai mắt linh hoạt, không lo tìm không thấy người.

Hữu Xu cất lại bùa, nhanh như chớp chạy tới tiền viện. Cả hai đời cậu khổ luyện kỹ năng chạy trốn, người bên ngoài tự nhiên không đuổi kịp, đợi nhóm tôi tớ chạy đến chính sảnh, thiếu gia đã bị bộ khoái áp giải đi, mà phu nhân thì ngã ngồi dưới đất gào khóc. Dưới cơn tuyệt vọng bọn họ mới nhớ tới lời dặn dò của thiếu gia trước khi đi, vội vàng tổ chức nhân thủ đến Diêu Lĩnh tìm người.

Hữu Xu gia thế hiển hách, lại một thân da mềm thịt nộn, thái thú cũng chưa từng dùng hình với cậu, huống chi mục tiêu của ông ta vốn không phải là vị tiểu thiếu gia này, mặc dù có chút đáng tiếc đối phương không thể tự tiện chạy trốn tới kinh thành, đem toàn bộ Triệu gia liên lụy vào, nhưng cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Ông ta đang chờ, chờ Triệu lão thái gia tham gia, sau đó mới tiện quậy lớn chuyện lên. Triệu gia ở trong triều rễ sâu lá tốt, nền có vững thì nhà mới chắc, chắn đường rất nhiều người, là lúc nên nhổ lên.

Triệu tri châu quả nhiên là một nhi khống, biết được nhi tử bị bắt đã mất đi lý trí, ở trong thư một phen nước mắt nước mũi mà năn nỉ lão cha ra mặt. Hắn tình nguyện bỏ qua quan phục, tình nguyện chịu đựng một thân lăng trì, cũng muốn nhi tử bình an vô sự. Triệu lão thái gia ba triều làm tể (tể: quan đứng đầu coi một việc gì đó), tự xưng là tri thức uyên bác, lại nhiều lần thua trên người trưởng tử này. Nếu không phải khi còn bé quá mức nuông chiều, làm thế nào lại nuôi hắn thành cái tính tình không để ý đại cục, tùy ý làm bậy thế này?

Hiện tại, Triệu gia muốn bảo vệ không phải quan phục của hắn, lại càng không phải là tính mạng của Triệu Hữu Xu, mà là danh dự trăm năm! Việc này không thể quản! Dù cho hai phụ tử đồng loạt nhận tội cũng không thể quản. Không chỉ lão gia tử lên tiếng, mấy vị huynh đệ trong nhà cũng kiên quyết phản đối, mà còn oán trách cả gia đình không nên thân kia.

Triệu lão phu nhân vỗ án nói, “Chung quy bọn họ cũng họ Triệu, chính là môi hở răng lạnh. Nếu như có người tố lão gia một bản sớ thôi, không nói cái khác, chỉ một cái tội dạy con không nghiêm cũng có thể phá hỏng con đường làm quan của lão nhị, lão tam. Lão gia, kế sách hiện giờ chỉ có thể đem một nhà lão đại trừ khỏi tộc, đợi sự tình trần ai lạc định ngươi lại chu toàn một phần, đảm bảo bọn họ không chết, coi như là tận tình tận nghĩa.”

Lão nhị, lão tam đều là đích tử, Triệu lão phu nhân tự nhiên giữ chặt hai vị này, lại thù sâu hận lớn một hệ đại phòng*, trước kia đã muốn phân bọn họ ra. Nếu khi đó nghe theo bà, hiện tại cũng sẽ không nháo ra tai họa bậc này.

*Phòng: chi, ngành trong gia tộc. Ví dụ như một người có ba đứa con, thì mỗi gia đình của mỗi đứa con đó gọi là một “phòng”.

Lão nhị, lão tam hợp thời thở dài, giống như vô cùng khó xử, sau đó đôi mắt trông mong mà nhìn phụ thân.

Triệu lão thái gia lau mông cho trưởng tử cả đời, trong lòng cảm thấy chán ghét, lại biết được gần đây rất nhiều ngôn quan đang chuẩn bị buộc tội mình, cũng thực lo âu. Ông suy nghĩ một khắc, cuối cùng khoát tay nói, “Việc trừ khỏi tộc tạm thời không đề cập tới, xem trước một chút đi. Việc này Triệu gia không được nhúng tay, cứ để quan phủ làm việc công bằng. Lão phu viết chiết tử thỉnh tội, lão nhị, ngày mai vào triều ngươi thay vi phụ trình cho Hoàng Thượng.”

Lão nhị liên tục nói “Phụ thân vất vả“, nhưng trong lòng hết sức bất mãn với việc ông không quả quyết.

Thái thú thu được thư Triệu lão gia tử gửi tới, thấy lời nói khẩn thiết, cẩn thận, thầm nghĩ gừng càng già càng cay, dù là nhi tử thương yêu nhất cũng có thể nói buông tha liền buông tha. Đương nhiên, bọn họ vốn dĩ cũng không trông cậy việc chỉ một chút liền làm sụp đổ Triệu gia, có thể nhổ đại phòng Triệu gia cũng coi như có thu hoạch.

Triệu tri châu nhậm chức ở Lâm An phủ mười năm, hơn nữa tinh thông công việc, Thánh Thượng đã sớm chú ý hắn. Lần này sau khi hồi kinh báo cáo công tác, hắn rất có thể sẽ được điều đến Dương Châu nhậm chức Lưỡng Hoài diêm vận sử (diêm: muối). Muối chính là mạch máu quốc gia, quyền lực lớn, nhiều béo bở, không chỉ người ở trên gắt gao nhìn chằm chằm, vài hoàng tử phía dưới cũng đều như hổ rình mồi, tranh đấu gay gắt. Đúng lúc Triệu tri châu không phải là trứng gà không có vết rạn, tự nhiên liền bị người ta chờ đợi cơ hội kéo rớt.

Lúc này Hữu Xu không chỉ mang tiếng xấu thay “Triệu Hữu Xu”, còn thay Triệu tri châu hứng sét, quả nhiên là đứa nhỏ xui xẻo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương