*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói thật, Hoàng đế bị nguyên hậu áp chế nhiều năm như vậy, nhìn thấy tam tử có dung mạo tương tự nàng, tránh không được sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi chột dạ. Hơn nữa tam tử càng lớn lên, phong tư càng bất phàm, quý khí toàn thân ngay cả Hoàng đế là hắn ta cũng phải thua chị kém em. Thử hỏi, hắn ta làm thế nào không hận đến muốn chết.

Mắt thấy một đám người đi tới cạnh giường, vẻ mặt khác thường, Hoàng đế liền ngoài mạnh trong yếu mở miệng trước, “Sao ngươi không đi xử lý lễ tang của Thái tử và quý phi, lại không trải qua thông bẩm mà chạy vào trong tẩm cung của trẫm? Ai dạy ngươi quy củ?”

“Nhi thần từ nhỏ bị trục xuất khỏi cung, chưa từng học qua quy củ gì, vẫn mong phụ hoàng thứ tội.” Cơ Trường Dạ không nhẹ không nặng đâm hắn ta một chút, biểu tình lại vô cùng ôn hòa. Hắn hành lễ với thái hậu, lập tức ngồi xuống bên cạnh giường, chậm rãi nói, “Lần này nhi thần đến là muốn bẩm báo phụ hoàng về việc tang lễ.”

“Dựa theo quy cách hạ táng của Thái tử cùng Hoàng hậu là được, cần gì đến bẩm báo? Nếu như ngay cả chút chuyện ấy ngươi cũng không làm được, liền giao cho hoàng đệ ngươi đi, hắn cũng nên tôi luyện.” Hoàng đế buông bút xuống, chỉ chỉ một viên thịt tròn ngồi ở bên cạnh thái hậu.

Lúc này lục hoàng tử mới mở cặp mắt nhỏ ra, cười gượng với hoàng huynh. Hoàng đế ai không muốn làm, dù cho yếu đuối như hắn ta, cũng không muốn đem cái bánh có nhân từ trên trời rớt xuống này đẩy đi. Dù sao thái hậu đã đáp ứng, sau khi hắn ta đăng cơ chuyện gì cũng không cần quản, chỉ cần ăn nhậu chơi bời, ra lệnh, vả lại còn có thể tuyển mỹ nhân thiên hạ thêm vào hậu cung, chẳng phải càng sung sướng hơn lúc làm vương gia sao?

Cơ Trường Dạ giống như thở phào, chắp tay với lục hoàng tử, “Như vậy việc này liền giao cho hoàng đệ đi làm.” Lại trực tiếp thừa nhận năng lực mình không đủ.

“Nói hay nói hay.” Lục hoàng tử cười tủm tỉm xua tay.

Cơ Trường Dạ hợp thời nói, “Bởi vì thất hoàng đệ chưa phát tang, di thể của Thái tử cùng Tiêu quý phi bất luận như thế nào cũng di chuyển không được, dù cho mười mấy tráng hán đi nâng, bọn họ vẫn như cũ dính vào trên gạch, giống như nặng cả ngàn cân. Bổn vương thật sự không có cách nào, chỉ có thể tìm hai mảnh vải trắng che bọn họ lại. Nếu hoàng đệ tiếp nhận việc này, không ngại đến linh tiền van cầu thất hoàng đệ, cứ nói người chết như đèn tắt, bảo hắn thả cho Thái tử cùng Tiêu quý phi một con ngựa. Hiện giờ thời tiết vô cùng nóng bức, di thể luôn đặt ở Tuyên Đức điện cũng không phải chuyện tốt, sớm muộn gì cũng hư thối có mùi, cũng mất thể diện của Thái tử cùng đường đường quý phi.”

Giọng điệu hắn ôn nhu khiêm tốn, trong lời nói lại lộ ra châm chọc.

Hiện tại Thái tử cùng Tiêu quý phi, có thể diện gì đáng nói? Phát sinh việc thần dị như thế, bất luận giới thượng lưu lẩn quẩn hay là phố phường ngõ hẻm, đã sớm truyền lưu đến mức mọi người đều biết. Vả lại ngày trước còn có cái chết của Vương Tượng Càn cùng Vương Thiên Hữu làm nền, mọi người ai cũng cảm thấy một hệ Thái tử là cá mè một lứa, đều là tội ác chồng chất, mặt người dạ thú, thanh danh vốn đã không tốt thế nào hiện tại lại càng thối không ngửi được.

Dùng quy cách Thái tử và Hoàng hậu phát tang, bọn họ nhận nổi sao? Đừng để nâng quan tài đến trên đường, lại bị trứng thối và rau hỏng của nhóm bách tính đánh trở về. Nghĩ đến đó, Thành quý phi vẫn luôn im miệng không nói lại cười ra tiếng.

Thời gian ngắn ngủn mấy ngày, nàng đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, trước kia chỉ biết nhìn sắc mặt thái hậu, hiện giờ lại ngồi cách thái hậu rất xa, vả lại còn không mặc quần áo trắng, mà lại mặc một thân đồ đỏ, còn vẽ mặt mày vô cùng đậm, nhìn qua yêu diễm mà lại quỷ dị.

Có Tiếu Quốc Công phủ chắn ở phía trước, do đó Hoàng đế không có cách nào với hung thủ giết người này, nhưng cũng không thể nhìn nàng vui sướng khi người gặp họa, lập tức trách mắng, “Ngươi cười cái gì? Mất lễ nghi trước mặt vua, ngươi cút ra ngoài cho trẫm!”

Thành quý phi dựa lên lưng ghế một chút, ngồi càng thêm vững chắc, chậm rãi nhỏ nhẹ nói, “Thần thiếp đang cười Hoàng Thượng hồ đồ! Cưỡng gian rồi giết chết thứ mẫu, kết bè kết cánh, mưu đồ soán vị, độc sát huyết thân, hai mẫu tử kia phạm phải đủ loại tử tội, Hoàng Thượng chẳng những không tru diệt cửu tộc bọn họ, ngược lại lấy quy cách Thái tử và Hoàng hậu hạ táng. Dù cho các đại thần không so đo, nhóm bách tính không so đo, cửu tuyền dưới tổ tiên làm sao có thể không so đo? Thần thiếp lo lắng quan tài chuyển đến hoàng lăng, mấy lão tổ tông không mở cửa, vậy cũng xấu hổ. Đến lúc đó Hoàng Thượng xuống cửu tuyền cũng không dễ giải thích đâu.”

Thành quý phi điên rồi đi? Đây là trắng trợn nguyền rủa Hoàng đế! Các đại thần không dám mở miệng nói, trong lúc nhất thời trong điện an tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ còn mỗi tiếng Hoàng đế tức giận đến mức tận cùng ồ ồ thở dốc cùng với tiếng lục hoàng tử liên tiếp đưa tay lau mồ hôi sột soạt.

Vốn tưởng rằng lễ tang vô cùng dễ làm, nào ngờ oan quỷ kia vẫn không từ bỏ khống chế thi thể của Thái tử và Tiêu quý phi, đây là ý tứ xuống địa ngục cũng không buông tha bọn họ. Quá độc ác. Nhưng lời Thành quý phi nói lại ác hơn. Nhưng dựa vào việc mấy năm nay Hoàng đế dung túng Thái tử cùng Tiêu quý phi phạm tội ác, quả thực rất xin lỗi giang sơn xã tắc, lê dân bá tính, càng thực xin lỗi tổ tiên khai sáng Đại minh thịnh thế. Cũng không biết giờ phút này bọn họ có ở ngay trên đầu nhìn xem hay không, có thể giáng thiên phạt xuống một lần nữa không?

Nghĩ đến đây, mồ hôi Hoàng đế chảy như thác, tâm như nổi trống, lúc thì thần kinh rối loạn, lúc thì nhắm mắt nhếch môi, đấm ngực, giống như tùy thời sẽ ngất xỉu. Chết không phải là hết, mà là một bắt đầu khác, khi còn sống tạo nghiệt, sau khi chết đều phải nhất nhất hoàn lại, việc này không thể nghi ngờ làm sâu sắc nỗi sợ hãi của hắn đối với tử vong. Ngôi vị Hoàng đế tính là cái gì, quyền thế tính là cái gì? Rơi xuống đầu lại không dùng được. Sớm biết như thế, năm đó liền không nên…

Hoàng đế chốc thì vô cùng hối hận tuyệt vọng, chốc thì lại nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn là tính cách bảo thủ chiếm thượng phong, nỗ lực đề bút, tiếp tục viết chiếu thư truyền ngôi. Hắn ta trăm triệu lần không thể để cho lão tam đăng cơ, sau đó đoạt lấy tôn vinh mà mình nên có được sau khi chết. Nếu như hắn lấy cho mình một cái thụy hào* lung tung, đó mới là không có mặt mũi đi xuống gặp lão tổ tông, vả lại còn để tiếng xấu muôn đời.

*Thụy hào: tên hiệu đặt sau khi chết để cúng giỗ.

Thái hậu nhịn không được nhích nhích về phía trước, trong lòng vạn phần kích động. Bà ta cũng không tin những người này dám trực tiếp tiến lên đoạt ngự bút của Hoàng đế.

Thịt béo toàn thân lục hoàng tử đều rung rung lên, miệng hồng hộc hộc khí thô. Nhẫn nhục chịu đựng rất nhiều năm, hiện giờ rốt cuộc đã chịu được đến cùng, đợi lão già kia vừa chết, hắn ta lập tức tuyển tú nữ, thu thập bảo vật, đem hậu cung cùng tư khố nhồi đến tràn đầy.

Vài vị lão vương gia tức giận không nhẹ, nhưng thấy tam hoàng chất chẳng hề để ý nhìn mọi người, lại chậm rãi khôi phục trấn định. Chiếu thư viết thì viết đi, lấy tới sửa chữ lại cũng vậy thôi. Hiện giờ ngoài điện đã bị cấm vệ quân tầng tầng vây quanh, dù là chim chóc cũng không bay vào được. Hết thảy phát sinh trong Dưỡng Tâm điện, bên ngoài làm thế nào biết được? Cái gọi là “được làm vua thua làm giặc” chính là đạo lý này.

Nhưng mà làm bọn họ không ngờ đến chính là, tam vương gia không quan tâm, nhưng mụn mặt quỷ sinh trưởng trên người Hoàng đế lại vô cùng để ý. Nàng đã sớm đáp ứng sát thần kia phải trợ tam hoàng tử đăng cơ, nếu chiếu thư ban ra, khó đảm bảo đối phương không cứng rắn đào nàng từ trên người Hoàng đế ra đốt thành bột phấn.

Nghĩ vậy, miệng nàng phun hắc khí ăn mòn sạch vải dệt trước mặt Hoàng đế, một mặt run run một mặt giãy dụa nhô đầu ra, âm trắc nói, “Cơ Chính Tắc, ngươi còn thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Nàng vừa lộ diện, lại vừa mở miệng, tất cả mọi người trong điện đều bị dọa mơ hồ. Nhất là thái hậu, từ trên tú đôn* kêu lên sợ hãi ngã nhào, trong lúc nhất thời sai hoàn** hỗn độn, dung sắc đột biến. Mụn mặt quỷ này, là sống sao?

*Tú đôn: ghế thấp để ngồi (xem hình minh họa cuối chương)

**Sai: trâm cài, hoàn: vòng ngọc

Bị dọa chấn kinh nhất vẫn là bản thân Hoàng đế. Trước ngực mọc một thứ như vậy, còn là oan quỷ biến thành, hắn ta đụng cũng không dám đụng, nhìn cũng không dám nhìn, đã liên tục mấy ngày chưa từng thoát y, cũng chưa từng tắm rửa. Đương nhiên, dù hắn ta dám, nhóm cung nhân hầu hạ cũng không dám.

Hoàng đế vốn muốn bảo thái y cắt nó đi, nhưng không ngờ nó lại trực tiếp nối liền với trái tim, trừ phi đồng thời moi sạch trái tim ra luôn, nếu không thì cả đời này không được giải thoát. Nhưng mà tình huống càng thêm đáng sợ cuối cùng vẫn xảy ra, nó, nó cũng không phải là vật chết, nó có thể động, thậm chí có thể nói chuyện!

Người bên ngoài nhìn đều mao cốt tủng nhiên, kinh hãi không thôi, càng miễn bàn tâm tình của Hoàng đế giờ này phút này. Hắn ta cực kỳ muốn ngất đi, lại bởi vì trái tim bị mụn mặt quỷ khống chế, lúc này lại vô cùng khỏe mạnh. Mà Thành quý phi vẫn luôn rất thù địch với hắn ta càng sốt ruột vội vã rót cho hắn một chén dược mạnh, chỉ sợ hắn chống đỡ không được nữa.

Những nữ nhân này, đều muốn khiến hắn còn sống nhận hết tra tấn!

Hoàng đế cảm giác mình cực kỳ thất bại, nhưng lời của mụn mặt quỷ lại làm hắn ta rơi vào địa ngục càng sâu.

“Ngươi cho rằng được một cái thụy hào vô cùng tôn kính, chết xuống đất rồi còn có thể xưng vương, còn có thể hưởng hết vinh hoa ư? Ngươi nghĩ cũng thật đẹp! Có thể đầu thai thành đế vương, quả thật phúc duyên không cạn, nếu hết sức thống trị quốc gia, đối xử tử tế với dân chúng, sau khi chết thành tựu thần vị không thể nói được. Nhưng nếu như ngu ngốc vô đạo đến nỗi sinh linh đồ thán, những nghiệp báo đó sẽ ứng nghiệm gấp bội ở trên người. Bởi vì kiêng kị mẫu tộc của nguyên hậu, ngươi cố ý kéo dài viện quân dẫn đến hơn mười vạn tướng sĩ biên cương tử vong, dẫn đến tất cả dân chúng năm thành đều chôn cùng, vong hồn của bọn họ xếp hàng cáo trạng ngươi trước mặt diêm vương, sổ nghiệp chướng của ngươi chồng chất lên nặng chừng trăm vạn cân. Đợi đến ngày thanh toán, ngươi luân hồi muôn đời cũng không thể bồi thường, trừ khi đời đời đầu thai thành con kiến, đời đời bị người ta giày xéo, cũng tiện cho ngươi nhấm nháp một chút tư vị mệnh như rơm rác. Đây là thiên đạo luân hồi, nhân quả báo ứng, ai cũng trốn không thoát!”

Kỳ thật, hậu quả vốn không nên nghiêm trọng như vậy, nhưng Hoàng đế mấy lần muốn đẩy tử vi đế tinh vào chỗ chết, sớm đã làm trời cao tức giận, đây mới là nghiệp chướng chân chính. Dù cho đám oan quỷ không tới xử lý hắn, thiên đạo cũng sẽ giáng xuống thiên phạt, kết cục chỉ biết càng thêm thê thảm. Nhưng những nguyên nhân bên trong này, không thể nói với người ngoài.

Dứt lời, mụn mặt quỷ lại nhìn về phía lục hoàng tử, âm hiểm cười nói, “Cơ Húc, muốn ngồi lên hoàng vị, ngươi có cái mạng kia sao? Nhìn nhìn đỉnh đầu ngươi, trước hết trả đủ nghiệp chướng rồi nói sau! Người đang làm trời đang nhìn, không phải không báo ứng mà là chưa tới lúc.”

Một chút hy vọng cuối cùng của Hoàng đế bị đánh vỡ nát. Luân hồi thành con kiến đời đời bị người ta giày xéo, đây chính là kết cục sau khi hắn chết ư? Vậy còn không bằng triệt để hồn phi phách tán! Tuyệt vọng và hối hận thật lớn rốt cuộc phá hỏng hắn, hắn ném chiếu thư xuống, hung hăng móc vào trong ngực, còn muốn đồng quy vu tận.

Mụn mặt quỷ há miệng cắn ngón tay hắn, đồng thời phát ra tiếng cuồng tiếu bén nhọn chói tai. Hận sao? Hối sao? Sợ sao? Thực tốt, đây là thứ nàng muốn!

Bên kia, lục hoàng tử đang hoảng sợ không thôi mà nhìn đỉnh đầu mình. Mặc dù hắn yếu đuối vô năng, nhưng cũng làm qua không ít chuyện thương thiên hại lí, tự nhiên sẽ bị lời nói này ảnh hưởng. Lúc này hắn ta đã gan nứt hồn phi, miễn bàn làm Hoàng đế, dù là thân vương cũng không muốn làm, hận không thể tìm một thánh địa phật môn quy y xuất gia mới tốt. Quỷ quái chung quy sẽ không đuổi tới nơi đó đi?

Hắn ta nhặt chiếu thư lên hai ba cái liền xé nát, điên điên khùng khùng chạy ra ngoài, “Hoàng đế này bổn vương không làm, không cần tìm bổn vương, bổn vương biết sai rồi!”

Cùng lúc đó, mụn mặt quỷ cắn rụng một ngón tay của Hoàng đế chậm rãi hóa thành khói đen và tanh tưởi, phiêu tán trên không trung. Mà Hoàng đế thì chợt ngã ngửa, ngực dần dần lõm xuống, hình thành một cái hố đen hư thối chảy mủ.

Biến cố phát sinh quá nhanh, mãi qua mấy khắc, các đại thần còn đắm chìm trong hoảng sợ. Chỉ riêng Cơ Trường Dạ chậm rãi tiến lên, sờ sờ mạch đập của Hoàng đế, tuyên cáo, “Phụ hoàng băng hà.”

Thật tốt quá, rốt cuộc băng hà rồi! Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người, bao gồm cả thái hậu. Hoàng đế một ngày không chết, yêu ma quỷ quái một ngày không tiêu tan, trong kinh tự nhiên cũng tầng tầng ma khí, lòng người hoảng sợ, khó đảm bảo không xảy ra sai lầm.

“Hoàng thượng, tiên hoàng đi, xin ngài nén bi thương thuận biến*.” Vệ Quốc công dẫn đầu mở miệng, những đại thần còn lại lúc này mới hoàn hồn, sôi nổi quỳ xuống hô to vạn tuế.

*Thành ngữ gốc là “tiết ai thuận biến”, là lời an ủi thân nhân của người chết, “tiết ai” là nén bi thương, “thuận biến” là thuận theo biến cố.

Cơ Trường Dạ gật đầu, biểu tình vẫn luôn bình thản.

Tân hoàng đăng cơ tự nhiên phải làm thật lớn, đồng thời còn phải xử lý tang sự của Hoàng đế, Thái tử, Tiêu quý phi cùng thất vương gia, trong kinh giới nghiêm một đoạn thời gian. Tội ác Thái tử và Tiêu quý phi phạm phải được truyền ra, lột bỏ hoàng tước cùng thân phận, biếm thành thứ dân, sau khi chết không nhập hoàng lăng, không được hưởng tế, có thể nói kết cục thê thảm. Tang lễ của thất vương gia lại làm vô cùng long trọng, tân hoàng tự mình chủ trì tế điển, đối với Thành quý thái phi cũng vô cùng ưu đãi. Về phần lễ tang tiên hoàng, ngoại trừ thái hậu thật lòng khóc rống vì hắn ta, những đại thần còn lại chỉ cảm thấy nhẹ nhàng thở ra.

Hắn ta chết vô cùng không có thể diện, tân hoàng cũng không che giấu giúp hắn ta, bảo sử quan ghi lại chi tiết, còn định thụy hào là “Dương”. Dương, lấy ý tứ “hảo nội đãi chính”, “ngoại nội tòng loạn”*, dựa vào mấy chữ đó liền có thể thấy được đến tột cùng tân hoàng chán ghét tiên đế đến mức độ nào.

*Chỗ này theo ý hiểu của ta là cai trị lười biếng, không tốt, dẫn đến gây ra rối loạn.

Một triều thần cổ hủ nào đó hết sức bất mãn với việc này, liên tiếp thượng tấu xin Hoàng đế thay đổi thụy hào, còn nói thẳng hành động này là “đại bất hiếu”. Nhưng mà ngày hạ táng, tất cả bọn họ đều không dám mở miệng nói, ngược lại trong lòng âm thầm hối hận. Chỉ thấy quan tài của tiên đế khi nâng đến hoàng lăng bỗng nhiên rơi xuống, lại đứt đoạn chín chín tám mươi mốt sợi dây thừng cột vào, khiến tất cả những người nâng quan đều ngã sấp xuống.

Lúc này mọi người còn chưa phát hiện dị trạng, chỉ nghĩ quan tài quá nặng mà dây thừng quá mảnh, đến nỗi đột phát ngoài ý muốn. Lễ quan lập tức đổi dây thừng càng thô càng lớn hơn, lại vẫn không nâng được, vì thế tăng thêm mười mấy tráng hán tiếp tục phát lực, như trước không chút sứt mẻ, lúc này mới giật mình phát hiện sự tình không đúng.

Mắt thấy sắp bỏ qua giờ hạ táng, rơi vào đường cùng tân hoàng chỉ đành quỳ trước lăng viết một phần tội kỷ chiếu*, đốt cho tổ tiên, sau đó sai người tiếp tục nâng quan.

*Tội kỷ chiếu: là một loại chiếu sách do quân chủ Trung Quốc cổ đại viết ra để tự phê bình mình.

Lần này lại gia tăng mười người, vẫn như cũ nâng không được. Một vị lão thân vương đức cao vọng trọng hơi suy nghĩ một chút, đề nghị tân hoàng lấy danh nghĩa tiên đế viết một phần tội kỷ chiếu thử xem. Tân hoàng tạm thời làm thử, một lần nữa đốt cho tổ tiên, quan tài lúc này mới động.

Cho đến lúc này, những người muốn sửa thụy hào mới coi như triệt để hết hy vọng. Phải biết, lạc khoản trên tội kỷ chiếu chính là cái chữ kia, nhưng tổ tiên không cho rằng ngỗ ngược, có thể thấy cũng hết sức bất mãn với tiên đế. Nếu không có tân hoàng cầu tình giúp hắn ta, sợ là ngay cả hoàng lăng cũng không vào được, cũng không biết xuống hoàng tuyền sẽ bị quở trách như thế nào.

Đương nhiên, những việc đó bọn họ không thể quản được, vẫn là hầu hạ tốt tân hoàng rồi lại nói.

Hữu Xu đã liên tục hai tháng không gặp mặt chủ tử, trong lòng tự nhiên nhớ đến hoảng.

Bốn cái lễ tang đã xong xuôi, trên đường vẫn còn treo cờ trắng khắp nơi, dân chúng cũng không dám tùy ý nói cười, dọc theo đường đi, không khí vô cùng nặng nề. Hữu Xu nắm một xâu mứt quả, đi băng băng vào tam vương phủ. Đại điển đăng cơ còn đang trong lúc xử lý, hiện giờ Cơ Trường Dạ vẫn ở nơi này.

Trước cửa người đến người đi nối liền không dứt, đều là mấy huân quý cẩm y hoa phục, Hữu Xu chỉ đành vòng đến hẻm sau, gõ vang cửa hông.

Người gác cổng tự nhiên biết cậu, nhưng bởi vì cấp trên dặn dò, không dám tùy ý thả người vào.

“Tiểu thiếu gia, ngài chờ, ta đi bẩm báo một chút.” Hắn bồi khuôn mặt tươi cười khóa cửa lại, sau đó vội vàng chạy đi.

Hữu Xu nhíu mi, dĩ nhiên cảm giác được địa vị của mình ở tam vương phủ đã xảy ra thay đổi. Nếu là trước đây, cậu không cần gõ cửa? Không cần bẩm báo? Không cần đau khổ chờ đợi? Chẳng lẽ chủ tử còn đang giận sao? Cũng đúng, mình thừa dịp hắn say rượu chiếm một cái tiện nghi lớn như vậy, sau đó lại không giải thích một tiếng liền bỏ chạy.

Không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp thu long dương chi hảo, điểm này Hữu Xu vẫn biết.

Trong lúc suy nghĩ, cửa mở, A Đại vẻ mặt xấu hổ gật đầu với thiếu niên, “Hữu Xu, chủ tử có việc ra ngoài, ngươi đi về trước đi. Chờ chủ tử trở về, ta sẽ nói cho hắn biết ngươi từng tới.”

Thường xuyên chớp mắt, tim đập nhanh hơn, ánh mắt né tránh, Hữu Xu rất có nghiên cứu đối với biểu tình tự nhiên biết A Đại đang nói dối. Người rõ ràng ở bên trong, lại trốn tránh không gặp, quả nhiên là nổi giận rồi. Cậu gật đầu, rầu rĩ nói, “Ta đây ngày mai lại đến.”

A Đại lại bỗng nhiên gọi cậu lại, “Hữu Xu, nghe ta một câu, không cần đến nữa. Hiện tại ngươi đã không thích hợp ở lại bên cạnh chủ tử. Ngươi có biết, sau khi chủ tử lên ngôi liền phải đại hôn, hoàng hậu là trưởng nữ Vệ Quốc Công phủ, đồng thời còn phải nạp đích nữ của Định Quốc Công phủ cùng An Dương Hầu phủ làm phi, ngày sau lại càng phải tuyển tú nữ, bỏ thêm vào hậu cung, kéo dài huyết mạch cho hoàng gia. So với khi đó đau lòng, không bằng sớm buông tha. Huống hồ, huống hồ…” Những lời còn lại, nói ra có chút ý tứ lấy oán trả ơn, A Đại chung quy không tiếp tục nữa.

Nhưng mà lời chưa hết của hắn, Hữu Xu đã rõ ràng minh bạch. Cậu bình tĩnh nhìn vị đồng bạn ngày xưa này, bổ sung, “Huống hồ năng lực của ta biến hoá kỳ lạ, ở lại bên cạnh chủ tử là một tai hoạ ngầm, các ngươi không thể không phòng.” Siết chặt mứt quả trong tay, cậu gật đầu thật mạnh một cái, “Ta đi đây, hẹn gặp lại.”

Cũng giống như đọc tâm giả (người biết thuật đọc tâm)bị những đị năng giả khác tùy ý tàn sát diệt tuyệt vậy, người nơi này, cũng không dung nổi một ngoại tộc có thể khống chế quỷ quái. Tuy rằng sớm biết sẽ như thế, Hữu Xu vẫn cảm thấy vô cùng khổ sở. Nhưng từ đời trước cậu đã hiểu rõ, nước mắt là thứ vô dụng nhất, dù có chảy xuống, cũng không cách nào đả động được người khác. Có lẽ bọn họ sẽ áy náy, nhưng mà đây chẳng qua là nhất thời, một khi liên lụy đến vấn đề an nguy của bản thân, tất cả mọi người sẽ lựa chọn ý chí sắt đá.

Cậu không khóc, tự nhiên cũng sẽ không cầu xin thậm chí là van xin thương xót, chỉ yên lặng cắn một hạt mứt quả, sau đó xoay người rời đi, về phần đau lòng như lời A Dại nói, thì có nghe nhưng không hiểu. Tình cảm của cậu đối với chủ tử vẫn chưa đạt tới trình độ như bọn họ tưởng tượng, có lẽ có thích, tôn trọng, ỷ lại, cảm ơn, nhưng tuyệt đối không có yêu sâu sắc. Đứa nhỏ lớn lên tại mạt thế, chưa bao giờ biết yêu và được yêu là tư vị gì.

A Đại nhìn bóng dáng gầy yếu đơn bạc của cậu đi xa dần, trong mắt ẩn hiện không đành. Hắn tiến lên một bước, khuyên giải an ủi, “Hữu Xu, ngươi khác với chúng ta. Ngươi là thân tự do, ngoại trừ ở bên cạnh chủ tử, kỳ thật còn có càng nhiều lựa chọn hơn. Ngươi thông minh như vậy, làm gì mà không tốt? Đi đi, trở về ngẫm lại mình muốn làm gì, thích làm gì, một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện: ở trên đời này, không ai thiếu đi ai lại sống không được.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng kiêng kỵ của hắn đối với thiếu niên chưa từng giảm bớt chút nào. Đuổi xa khỏi chủ tử là bước đầu tiên, kế tiếp hắn sẽ phái người mỗi ngày giám thị, một khi đối phương có dị động liền trực tiếp giết chết. Chuyện phát sinh mấy ngày này đã đủ khiến hắn biết được sự khó lường và cường đại của quỷ thần. Mà thiếu niên có thể khống chế quỷ thần, không thể nghi ngờ càng là nhân vật nguy hiểm.

Hữu Xu không quay đầu lại, cũng không trả lời, chỉ tùy ý khoát tay áo.

Đấu với quỷ đòi nợ hơn mười năm, đối với hoàn cảnh xung quanh cậu tự nhiên vô cùng mẫn cảm, thực nhanh liền nhận thấy được có người đang giám thị mình. Cậu đầu tiên là lạnh lòng, sau đó lại cảm thấy đương nhiên, giám thị thì giám thị đi, dù sao mình cũng sẽ không đi hại chủ tử. Nghĩ như vậy, cậu đi vào một gian tửu lâu, chuẩn bị ăn một bữa no để giảm bớt khổ sở trong lòng.

Cậu đến từ mạt thế, sống một ngày là một ngày, ngoại trừ suy xét làm thế nào ăn no, chưa bao giờ nhàn hạ suy tư triết lý nhân sinh, càng sẽ không thương xuân bi thu, nghĩ mình lại xót cho thân. Cái này đối với cậu mà nói là chuyện tốt, bởi vì đau khổ làm cho cậu trở nên đủ kiên cường, nhưng cũng là chuyện xấu, bởi vì cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai khiến cậu vĩnh viễn không cách nào lớn lên.

Đau khổ thích hợp có thể thúc đẩy tâm trí phát triển, nhưng mà rất nhiều đau khổ, nhiều đến mức ngoại trừ cố gắng sống ở hiện tại, ngay cả tư cách mong đến tương lai cũng không có, tâm trí làm thế nào lại thành thục? Kiếp trước Hữu Xu sống đến mười lăm, kiếp này vừa được mười sáu, trước sau cộng lại chừng ba mươi mốt tuổi, nhưng trong đầu của cậu chỉ tồn tại hệ thống tri thức khổng lồ mà phức tạp cùng với đủ loại kỹ năng cầu sinh, cũng không có tư tưởng suy nghĩ thành thục.

Cậu sống rất đơn giản cũng rất thuần túy, ngoại trừ bảo vệ tốt tánh mạng của mình, lấp đầy bụng của mình, cũng sẽ không đi suy tư tương lai phải đi con đường như thế nào, bởi vì người ở mạt thế không có tư cách đề cập đến tương lai. Nhưng hiện tại, cô đơn ngồi bên cửa sổ, nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo phía dưới, cậu bỗng nhiên phát giác, thay đổi một thế giới khác, có lẽ mình nên nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Ký thác sinh mệnh lên một người nào đó, cuối cùng chỉ nhận được thất vọng. Hữu Xu lại một lần nữa nghiệm chứng câu nói được truyền lưu rộng rãi tại mạt thế này. Tay trái cậu nắm lại, đấm vào kòng bàn tay phải, lẩm bẩm nói, “May mắn hiện tại sửa cái sai này cũng không tính là quá muộn, mình phải rời khỏi chủ tử sống cuộc sống hoàn toàn mới. Nợ hắn, mình đã sớm trả đủ rồi.”

Cậu gật đầu thật mạnh, sau đó mồm to ăn cơm, vẻ buồn rầu trên mặt mày đều đã tiêu tán.

Đúng vào lúc này, bàn cách vách có người thở dài, “Canh cá này làm không đủ vị, kém quá nhiều so với khi ta ăn ở Thục Châu!”

“Thục Châu ngươi cũng từng đi qua à? Nghe nói con đường nơi đó vô cùng gian nguy.” Bên cạnh có người bắt chuyện.

“Ta là thương nhân vân du bốn phương, chỗ nào không đi qua. Không chỉ Thục Châu, sơn đạo ở hai châu Vân Quý cũng cực kỳ nguy hiểm, mỗi khi đi ngang qua đều tựa như một hồi liều mạng. May mà mỗi khi đến một chỗ đều có thể nếm được mỹ thực độc đáo nơi đó, cũng coi như có điều an ủi.”

Tất cả cật hóa đều là tâm linh tương thông, Hữu Xu nghe xong câu nói sau cùng của thương nhân vân du bốn phương này, bị xúc động thật sâu. Kỳ thật cậu không muốn tham gia khoa cử, cũng không muốn vào triều làm quan, hơn nữa hiện tại để rời xa chủ tử, khiến cho hắn yên tâm, càng không thể chạy loạn dưới mí mắt hắn, cho nên rời khỏi thượng kinh là lựa chọn duy nhất.

Nhưng mà sau khi rời khỏi thì đi đâu? Làm những gì? Cái này trở thành phiền não lớn nhất của Hữu Xu. Một lời bừng tỉnh người trong mộng, lúc này cậu vỗ tay nói, “Chỉ có sinh mệnh và mỹ thực là không thể cô phụ. Tốt, mình cũng muốn đi khắp thiên hạ, ăn sạch mỹ thực.” Dứt lời giống như gió cuốn mây tan đem bát đĩa trên bàn càn quét sạch sẽ, về nhà thu thập hành lý.

Nghe nói nhi tử phải rời khỏi thượng kinh, Tống thị nhất thời không cách nào tiếp thu. Nhưng một nữ tắc nhân gia như nàng, đi đường bất tiện, tự nhiên khó có thể thích ứng cuộc sống không có chỗ ở cố định, lang bạt kỳ hồ, chỉ phải thỏa hiệp. Rời xa tân hoàng không hẳn không phải là chuyện tốt, mạch nước ngầm trong triều bắt đầu khởi động, ngươi lừa ta gạt, lấy cái tính tình của Hữu Xu, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Nàng hy vọng nhi tử bình an khoẻ mạnh, về phần cái gì vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, cũng chỉ là nhất thời thôi.

“Mỗi khi đến một nơi liền viết phong thư báo bình an cho nương, nếu như mệt mỏi liền trở về. Không muốn trở về cũng được, đón nương đến ở cùng một chỗ.” Tống thị đứng ở cửa thành liên tiếp phất tay.

Hữu Xu vừa gật đầu đáp ứng vừa vội vàng đánh xe bò đi về phía trước, đi ra mười dặm thấy bốn bề vắng lặng, liền chui vào trong lán ngủ ngon, đổi cho thủy quỷ đến đánh xe. Đi tới sơn đạo chật hẹp, phía trước có một ông lão quần áo tả tơi, gầy trơ cả xương ngăn cản đường đi, năn nỉ nói, “Người tốt bụng trong xe, hành lý của lão hủ bị khỉ cướp đi bỏ ở trên cây, có thể xin ngươi giúp ta gỡ xuống hay không?”

Hữu Xu nhô đầu ra xem, liền thấy ông ta lấy một cái bánh ngô khô cứng từ trong lồng ngực ra, tiếp tục nói, “Lão hủ không có đồ vật gì tốt, chỉ có một phần lương khô này, đưa cho người tốt bụng xem như thù lao.”

Thù lao keo kiệt như thế, người bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ nhổ vào mặt ông ta, nhưng Hữu Xu đến từ mạt thế lại không cự tuyệt bất luận đồ ăn gì. Cậu lập tức nhảy xuống xe, xắn tay áo buộc chặt vạt áo, dứt khoát nói, “Túi bị đặt trên thân cây nào?”

Hết chương 39

*Tú đôn:

imageimage

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương