[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
-
Chương 134
Lâm Đức Hải giãy dụa đứng dậy, lại bất kể như thế nào cũng không đi ra khỏi từ trường sấm sét này được, nó chẳng những có đầy đủ năng lực công kích, còn có thể vây khốn con mồi. Dị năng giả mạnh yếu do hai mặt quyết định, một là tiềm lực, hai là khống chế với dị năng. Mà An Hữu Xu vì giấu diếm, từ nhỏ đã ngụy trang mình thành người thường, chưa bao giờ tiến hành huấn luyện hệ thống với dị năng, lại có thể đem tất cả từ trường xung quanh hóa thành mình dùng, mà còn tùy ý thay đổi tính chất chúng, nói cách khác, cậu ta là thiên tài vô sự tự thông.
Hai giờ trước, Lâm Đức Hải cảm thấy cậu ta là “phế vật vận khí tốt”, hai giờ sau lại biến thành “quái vật thông minh tuyệt đỉnh, thực lực siêu cường”. Chẳng sợ thể chất cậu ta chỉ có cấp F, cũng có thể khống chế cường giả cấp SS, thậm chí SSS trong lòng bàn tay.
Cảm giác về sự ưu việt của Lâm Đức Hải bị đánh ngã một chút cũng không dư thừa, chỉ còn sợ hãi thật sâu và kiêng kị. Y nhìn chằm chằm bình sứ trong tay thiếu niên, run giọng hỏi, “Đó là tóc và máu của tôi à?”
Hữu Xu luyện hóa nó thành hồn dẫn, giọng điệu bình thản giống như đang bàn luận thời tiết, “Không sai, là tóc và máu trong tim anh. Ký túc xá bỗng nhiên có hai người xa lạ dọn vào, chung quy tôi phải tăng thêm đề phòng.” Dứt lời tựa như cảm giác được cái gì, lấy từ trong không gian ra một bạo linh phù, vứt lên chỗ cao mấy chục thước trên không nhà xưởng.
Bùa thiêu đốt hầu như không còn, một lần nữa khiến từ trường sấm sét bộc phát ra một trận năng lượng cường đại, giật Lâm Đức Hải đến sống không bằng chết, mà máy theo dõi phi hành đi theo Hữu Xu hơn một tháng rốt cuộc cũng báo hỏng.
Tướng quân, thực xin lỗi, không phải thuộc hạ vô năng, mà là đối thủ quá cường đại! Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Đức Hải lại là một trận thất bại. Mà Cơ Trường Dạ sau khi triệt để mất đi bóng dáng thiếu niên liền thấp giọng nguyền rủa vài tiếng rồi lại nở nụ cười. Quốc vương của hắn thật thông minh, bộ dạng còn ưu tú hơn so với trong tưởng tượng của hắn vô số lần.
Kỳ thật Hữu Xu vẫn chưa phát hiện đồ vật xác thực, chỉ là bỗng nhiên nảy ra một loại trực giác cổ quái —— có người đang nhìn mình chằm chằm, vì thế thử đốt bạo linh phù. Máy theo dõi phi hành là thiết bị quân đội, công năng cường đại thể tích nhỏ bé, sau khi báo hỏng trực tiếp biến thành một hạt bụi, sẽ không để lại bất luận chứng cớ gì. Cậu nhìn nhìn xung quanh, sau đó tiếp tục bấm pháp quyết.
Lâm Đức Hải hòa hoãn lại sức lực từ trong một sóng điện giật, vô lực thầm nghĩ: người này lại đem hành vi khống chế sinh mệnh người khác giải thích là “phòng bị”, có thể quá nhẹ nhàng bâng quơ hay không? Có lẽ ở trong lòng cậu ta, đây đều là chuyện bình thường, căn bản không cần để ý. Đối địch với cậu ta, không, chẳng sợ chỉ là cách cậu ta hơi gần một chút, đều là cực kỳ nguy hiểm.
Y thật sâu cảm thấy mình bị tướng quân hố, cái gì gọi là bảo hộ An Hữu Xu cho tốt? Hiện tại cần bảo hộ nhất chính là tất cả chiến hữu ẩn núp xung quanh cậu ta! Y không dám hỏi, rồi lại không thể không hỏi, “Cậu lấy máu của tôi lúc nào?” Tóc thì không cần phải nói, chung quy sẽ rụng mấy sợi lúc tắm, bị cậu ta nhặt đi. Cứ như vậy, mức độ nguy hiểm của cậu ta thẳng tắp bay lên cấp cao nhất đế quốc từ trước tới nay —— cấp SSSS! So với trùng tộc xâm lấn còn đáng sợ hơn!
Ngẫm lại xem, trên thế giới có ai sẽ không rụng tóc sao? Không có! Cho nên cậu ta có thể chế tạo vô số con rối dưới tình huống mọi người khó lòng phòng bị!
“Lấy lúc mấy người đi ngủ.” Giọng điệu Hữu Xu bình thản. Có lẽ người thường thực khó tiếp cận đặc chủng nhân, nhưng với cậu mà nói chỉ là việc nhỏ hao phí mấy tấm mê man phù cộng thêm độn địa phù.
Lâm Đức Hải cắn răng, trong lòng tăng thêm vài phần sợ hãi. Cậu ta dùng chính là “mấy người”, mà không phải “anh”, nói cách khác ngay cả em trai thân thể suy yếu cậu ta cũng không buông tha. Quái vật, cầm thú, súc sinh này! Cảm xúc bi thống còn chưa bình phục, bên kia đã tự do tự tại hỏi, “Bát tự của anh là bao nhiêu?”
Lâm Đức Hải không đáp, chỉ dùng hai mắt đầy tơ máu đỏ rực giận dữ trừng đối phương. Chuyện sợ hãi y đã chết lặng, trong lòng ngược lại làm tốt chuẩn bị hi sinh vì nhiệm vụ.
Hữu Xu cũng không nổi giận, lấy ra một sợi tóc khác nói, “Nếu không tôi hỏi em trai anh một chút nhé?”
Lâm Đức Hải mới vừa rồi còn thấy chết không sờn không có một chút chần chờ, “16 giờ 55 phút ngày 22 tháng 8 năm 3476 kỷ nguyên tinh tế. Cậu bảo tôi làm gì cũng được, đừng động vào em trai tôi. Hắn không có dị năng cũng không có tinh thần lực, thể chất cũng là cấp F, đối với cậu mà nói không có bất cứ tác dụng gì. Tôi thì khác, tôi là gia chủ Lâm gia đời kế tiếp, thể chất là cấp SS, tinh thần lực là cấp S, dị năng cấp SS, thực lực xếp ở top 3 học viện, tôi có thể giúp cậu làm rất nhiều việc.”
Hữu Xu một mặt đem hồn dẫn nhập vào hình nhân giấy, một mặt viết xuống ngày sinh tháng đẻ, tán thưởng nói, “Hai anh em mấy người tình cảm thật tốt. Yên tâm, tôi sẽ không động tới Lâm Đức Hiên, tuy rằng hắn rất ồn, nhưng mà con người rất tốt. Hắn còn mời tôi ăn đồ ăn cao cấp mấy lần.” Nói tới đây, cậu híp mắt dường như đang hồi vị, đầu lưỡi phấn hồng nhịn không được lộ ra, liếm liếm cánh môi.
Lâm Đức Hải không thể không thừa nhận cái túi da của thiếu niên này rất xinh đẹp, rất hồn nhiên, nhưng nội tâm… Thật sự là một lời khó nói hết. Y nhắm mắt, lần thứ hai mở ra liền thấy chết không sờn mà nói, “An Hữu Xu, cậu hẳn là có biện pháp chữa khỏi bệnh của em trai tôi đi? Nếu cậu nguyện ý chữa khỏi cho hắn, tôi đem cái mạng này cho cậu!”
Hữu Xu tự nhận là không phải người tốt, nhưng tuyệt đối không xấu. Lâm Đức Hải ngoại trừ xem thường cậu, vẫn chưa tản mát ra ác ý, Lâm Đức Hiên thì càng là hỏi han ân cần, nơi chốn chiếu cố. Chẳng sợ nguồn gốc loại nhiệt tình này là từ cơ giáp siêu năng kia, nhưng nghĩ trên việc bọn họ chưa bao giờ muốn ám hại cậu, cậu cũng sẽ không động sát tâm, lại càng không thích chế tác con rối.
Cậu nhiều lắm là nuôi mấy quỷ nô, hoặc là đào tạo mấy cổ trùng, đặt vài người xa lạ ở bên cạnh, không được tự nhiên ngược lại sẽ đổi thành cậu. Thu con rối vào trong không gian, cậu chầm chậm mở miệng, “Tôi phải kiểm tra xong mới biết được có thể cứu em trai anh hay không, nhưng tôi không cần mạng của anh, về sau anh phải phụ trách chuẩn bị ba bữa cơm cho tôi, nhất định phải là thịt cá, nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên!” Tận lực tăng thêm âm điệu tám chữ cuối cùng, cậu đá văng một cục đá, tiếp tục nói, “Nếu đế quốc không có người tôi muốn tìm, khi tôi rời đi sẽ thả anh tự do.”
Lâm Đức Hải còn mang nghi vấn về câu nói sau cùng của cậu, nhưng người là dao thớt ta là thịt cá, ngoại trừ tạm thời nghe theo thì cũng không có biện pháp khác. Phát hiện từ trường sấm sét đã biến mất, y vội vàng đứng lên, ý đồ lấy thuốc phun ngoại thương từ trong không gian, lại phát hiện nó cũng đã bị sấm sét đánh hỏng.
“An Hữu Xu, cậu có mang thuốc phun ngoại thương không? Tôi không muốn để Đức Hiên nhìn thấy bộ dạng tôi thế này.” Y mặt ngoài không kiêu ngạo không siểm nịnh, trầm ổn bình tĩnh, kì thực nội tâm lại đang run lên. Y chưa bao giờ sợ ai, nhưng thật sự rất khó để không sợ hãi vị này. Đem người giết chết lại cứu sống, lặp đi lặp lại, không ngừng không nghỉ, đây tuyệt đối là tra tấn tàn nhẫn nhất trên thế giới. Cái gì gọi là sống không bằng chết, cho đến hôm nay y mới lĩnh hội được thâm ý của bốn chữ này.
Hữu Xu lắc đầu, “Tôi không có thuốc phun ngoại thương, anh ăn cái này đi, cái này hiệu quả cũng không tồi.” Cậu lấy từ không gian ra một viên thuốc đỏ tươi.
Tướng quân, vì quân đoàn Đệ Nhất, tôi hy sinh thật sự là quá lớn, hy vọng sau khi tôi chết ngài có thể giúp tôi tranh thủ được một cái huy chương quân công hạng nhất. Lâm Đức Hải một mặt miên man suy nghĩ một mặt tiếp nhận viên thuốc thiếu niên đưa, trong lòng run sợ mà nuốt vào, sau đó hoảng sợ phát hiện làn da cháy đen của mình bắt đầu nhanh chóng khép lại, kết vảy, bóc ra, khôi phục thành bộ dạng vốn có. Hiệu quả này tốt hơn thuốc phun ngoại thương nhiều lắm, nó chỉ có thể khép miệng vết thương lại, nội thương thì cần chậm rãi điều trị, nhưng viên thuốc của thiếu niên lại kiêm trị nội ngoại thương, hơn nữa tác dụng thuốc phát huy đặc biệt nhanh.
“An Hữu Xu, nếu cậu có thể chữa khỏi cho em trai của tôi, tôi mời cậu đến Ngự Hải đường ăn cơm, mỗi ngày ăn mỗi bữa ăn đều được.” Thấy thiếu niên bước đi, y vội vàng đuổi kịp, trong giọng nói mang theo hèn mọn và chờ mong trước nay chưa từng có.
Ngự Hải đường là khách sạn nổi danh nhất đế quốc, mỗi một món nấu nướng đều chọn nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên, cộng thêm tay nghề cao siêu của đầu bếp đặc cấp, ăn qua một lần có thể nhớ thương nhiều năm. Lâm Đức Hiên từng đóng gói cho cậu một phần xiên thịt nướng ở Ngự Hải đường, hương vị kia đến bây giờ ký ức hãy còn mới mẻ. Trong miệng Hữu Xu nhanh chóng phân bố ra nước bọt, âm thầm hút trở về mới nói, “Vậy còn chờ cái gì, đi tìm Lâm Đức Hiên.”
Cuối cùng tìm được nhược điểm của tiểu quái vật, Lâm Đức Hải cảm thấy may mắn, chuẩn bị sau khi trở về liền đem tin tức trọng yếu này báo cáo cho tướng quân. Hai người tìm đến xe bay dùng kỹ thuật nước sơn đổi màu dung nhập cảnh vật xung quanh được đỗ ở chỗ bí mật, dẹp đường hồi phủ.
Lâm Đức Hiên biết anh trai đã bại lộ, mấy ngày này khi gặp mặt thiếu niên luôn cảm thấy thực xấu hổ. Thiếu niên tâm tư đơn giản, làm người thẳng thắn, hắn thật lòng muốn kết giao người bạn này, vì thế gọi đối phương đến Ngự Hải đường ăn cơm, tính bồi tội.
Tâm tư đơn giản, làm người thẳng thắn? Lâm Đức Hải nghe em trai hình dung xong quả thực không lời gì để nói, hận không thể đem hết thảy trong nhà xưởng nói thẳng ra, lại lo lắng làm hắn sợ hãi. Mi từng gặp qua thiếu niên tâm tư đơn giản nào vào ngày đầu tiên bạn cùng phòng dọn vào liền lấy đi tóc và máu của bọn họ, chuẩn bị chế tác thành con rối chưa? An Hữu Xu kỳ thật là một tiểu quái vật ăn tươi nuốt sống, em trai em tỉnh lại đi! Nhưng cái gì y cũng không dám nói, hai tay nâng thực đơn, tất cung tất kính mà hiến cho thiếu niên.
Món nào có hình ảnh xinh đẹp Hữu Xu liền chọn loại đó, ăn không hết còn có thể cất vào không gian đóng gói mang đi, liên tiếp chọn mười tám món, cậu giống như vô ý mà hỏi, “Trí não của anh đã hoàn thành thăng cấp đi? Tôi muốn gặp Cơ tướng quân một lần.”
“Cơ tướng quân lọt vào phục kích không rõ thế lực ở tinh cảng CM98, hiện nay đã mất đi liên lạc với đế quốc. Nếu ngài muốn gặp hắn, chỉ sợ còn phải chờ vài ngày.” Lâm Đức Hải lập tức bổ sung, “Nhưng ngài yên tâm, trước khi tướng quân mất tích từng truyền lời lại đây, bảo tôi thay hắn toàn quyền xử lý chuyện của ngài và An gia. Hắn hứa hẹn sẽ bảo hộ ngài, vả lại tuyệt đối không cướp đoạt hết thảy ngày vốn có, cho nên xin ngài tin tưởng chúng tôi, cũng tin tưởng quân đoàn Đệ Nhất.”
Anh, không phải anh uống lộn thuốc đi? Sao lại một hơi một tiếng “ngài”, còn cung kính hơn gấp trăm lần so với đối đãi Cơ tướng quân? Lâm Đức Hiên yên lặng phun tào, nhưng cũng đoán được sau lưng khẳng định có nguyên nhân. Bắt đầu từ ngày đó, thái độ của anh trai với Hữu Xu rõ ràng thay đổi, đã từng miệt thị khinh bỉ, hiện tại lại ngay cả ngồi ở bên cạnh cậu ta cũng sẽ thường thường toát ra hai giọt mồ hôi lạnh, giống như gặp uy hiếp thật lớn. Hắn rất muốn biết ngày đó cụ thể xảy ra chuyện gì, lại chung quy không hỏi ra được.
Hữu Xu không đoán được Cơ tướng quân có phải chủ tử hay không, trong lòng lại khó tránh khỏi lộp bộp một chút, truy vấn, “Mấy người có phái người đi cứu viện không?”
Lâm Đức Hải không cho là đúng mà xua tay, “Không cần cứu viện, tướng quân tùy thân mang theo Đế Thần, một khi gặp gỡ nguy hiểm, Đế Thần kết nối tinh thần lực với hắn sẽ tự động bắn ra hộ chủ. Tinh hạm đế quốc có cường đại nữa cũng không có khả năng so sánh với Đế Thần, chỉ cần có nó ở đó, tướng quân có thể bình an vô sự.”
“Vậy nếu có người chặt đứt liên kết giữa hắn với Đế Thần thì sao?” Lúc hỏi ra những lời này, Hữu Xu phát hiện anh em Lâm gia đang dùng ánh mắt quái dị nhìn mình. Lâm Đức Hiên là kinh ngạc, Lâm Đức Hải lại là hoảng sợ.
Trừ khi chủ nhân tử vong ngoài ý muốn, nếu không liên kết tinh thần giữa cơ giáp siêu năng và chủ nhân căn bản không cách nào phá hư, đây là thường thức mà mọi người toàn tinh tế đều biết. Lâm Đức Hiên kinh ngạc là kinh ngạc ở chỗ này. Mà Lâm Đức Hải biết rõ thực lực thật của thiếu niên lại nhận thấy được ý tứ hàm súc bâng quơ nhẹ nhàng trong lời nói của cậu. Nếu cậu ta đã hỏi ra liền có nghĩa là cậu ta có thể làm được, cho nên mới có liên tưởng này.
Tướng quân, máy theo dõi phi hành của anh nếu còn khoẻ mạnh và quay được một màn này, anh còn dám hợp tác với An Hữu Xu hay không? Tôi sai rồi, trước đó tôi cho rằng trình độ nguy hiểm của cậu ta là cấp SSSS, nhưng kỳ thật là cấp SSSSS! Vì quái vật này xuất hiện, an toàn quốc gia của đế quốc cần phải cải tiến!
“Không ai có thể chặt đứt liên kết tinh thần lực giữa tướng quân và Đế Thần, trừ khi thực lực của hắn cao hơn tổng năng lượng của tướng quân và Đế Thần, nhưng trên thế giới không tồn tại loại thần nhân này, cho nên lo lắng của cậu là dư thừa.” Lâm Đức Hải gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên, ý đồ từ biểu tình thật nhỏ của cậu phỏng đoán ra suy nghĩ nội tâm của cậu.
Loại thần nhân này quả thật không tồn tại, nhưng lợi dụng bùa lại có thể dễ dàng mà làm được. Hữu Xu hiểu rõ mình đại khái là người duy nhất có thể chặt đứt tơ hồn trên thế giới, vì thế buông quả tim treo cao xuống.
Cậu ta có thể làm được! Cậu ta thật sự có thể làm được! Bởi vì chắc chắn và sợ hãi, dị năng của Lâm Đức Hải không thể khống chế mà kích phát ra, hình thành một tầng kim loại gần với màu da ở ngoài thân. Lâm Đức Hiên không hề có cảm giác, Hữu Xu lại như có như không mà liếc qua, làm y sợ hãi cả kinh, miễn cưỡng khôi phục trấn định.
Trong ghế lô an tĩnh đến kim rơi cũng có thể nghe thấy, Hữu Xu cảm thấy nhàm chán, lấy ra một hình nhân giấy đặt ở bên tai lắng nghe. Để làm nóng không khí, Lâm Đức Hiên cười hỏi, “Cậu đang làm gì đó, chẳng lẽ người giấy còn có thể nói à?”
“Hắn đang nói chuyện với người khác, tôi nghe một chút xem bọn họ đang nói cái gì.” Hữu Xu một chút cũng không giấu diếm, lại làm cho Lâm Đức Hiên ha ha cười rộ lên, “Hữu Xu, cậu thực sự trẻ con!”
Em trai, xin em đừng đáp lời với cậu ta nữa có được không? Lâm Đức Hải đỡ trán, giống như đang ẩn nhẫn thống khổ lớn lao. Nhìn thấy em trai không hề có gánh nặng tâm lý mà chơi đùa với một cự thú tinh tế tùy thời sẽ ăn thịt người, bạn có thể tưởng tượng được nội tâm lo lắng và sợ hãi của y không? Tính trẻ con? Đó căn bản không phải tính trẻ con, là sự thật! Người giấy kia cũng không phải món đồ chơi, mà là con rối hóa thân của quỷ xui xẻo An Thành Tuấn! Chỉ cần đầu ngón tay An Hữu Xu hơi hơi dùng sức, gã liền tan xương nát thịt!
Sự thật đáng sợ như thế, Lâm Đức Hải lại không thể nói với em trai, bởi vì quá mức rối rắm, dẫn đến ngoài thân trong chốc lát biến thành kim loại, trong chốc lát khôi phục nguyên trạng, bộ dạng thực buồn cười. Ít nhất nhìn trong mắt Hữu Xu là buồn cười, mà không phải bi thảm.
Đồ ăn rốt cuộc lên đủ, Hữu Xu vội vàng thu hồi con rối đi lấy bát đũa, sau khi oằm oàm ăn hết một miếng thịt mới thỏa mãn mà nói, “Ăn ngon thật! Lâm Đức Hiên, để báo đáp cậu mời tôi ăn cơm, tôi giúp cậu chữa bệnh vậy.” Ánh mắt đen láy lại liếc về phía Lâm Đức Hải.
Lâm Đức Hải bật người tiếp lời, “Chỉ cần ngài có thể trị tốt cho Đức Hiên, về sau mỗi ngày tôi sẽ đặt trước đồ ăn ở Ngự Hải đường cho ngài.”
Hữu Xu gật đầu, bên má lộ ra hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, càng có vẻ khờ dại hồn nhiên. Lâm Đức Hiên nhìn vô cùng thích, giọng điệu lại có chút bất đắc dĩ, “Hữu Xu, cám ơn tâm ý của cậu, nhưng cậu đừng lao lực. Bệnh của tôi ngay cả tiến sĩ Ellen cũng trị không được, huống chi cậu.”
“Mấy ngày trước tôi dùng tinh thần lực kiểm tra tình huống thân thể cậu, bệnh này người khác quả thật trị không hết, chỉ có tôi có thể trị.” Hữu Xu nháy mắt bị quỷ y nhập, “Bản tôn cũng không nói dối, nếu ngươi không tin ta, quên đi.”
Bản tôn là cái quỷ gì? Lâm Đức Hiên rất muốn cười, lại cực lực nhịn được. Lâm Đức Hải vội vàng vỗ vai em trai, ám chỉ hắn đáp ứng. Nếu trên thế giới thực sự có người có thể trị chứng hỏng gien, ngoại trừ An Hữu Xu thì không còn ai khác. Lâm Đức Hiên thấy ánh mắt anh trai chắc chắn, biểu tình thận trọng, không khỏi thu liễm ý cười, gật đầu nói cảm ơn.
“Không cần cảm ơn, tôi giúp cậu chữa bệnh, anh trai cậu mời tôi ăn cơm, đây là trao đổi đồng giá. Nhưng hai người không được phép để lộ tin tức tôi có thể trị được chứng hỏng gien ra ngoài.” Hiện nay Hữu Xu còn có một đống phiền toái chưa xử lý, không muốn gặp phải phiền toái càng lớn hơn nữa.
Hai anh em Lâm gia nhanh chóng thề, cơm nước xong lại chọn rất nhiều đồ ăn, để thiếu niên đóng gói mang đi. Trên đường về, Hữu Xu bảo Lâm Đức Hải thông qua trang mạng của quân đoàn Đệ Nhất thả ra tin tức “Dị Quỷ” tái xuất. Hành động nguy hiểm nhất đôi khi có thể thu được hiệu quả khác thường. Quấy đục vũng nước này, khiến toàn đế quốc thậm chí là toàn tinh tế ngắm ánh mắt lên trên người mình, An gia mới có thể sinh lòng kiêng kị. Dựa theo pháp luật đế quốc, vì di sản mà thực thi mưu sát, toà án có quyền cướp đoạt quyền kế thừa của người hiềm nghi, thậm chí là cả gia tộc. Nói cách khác, nếu An Hữu Xu bị An gia giết chết, thế lực khác có thể hợp lý hợp pháp mà tranh thủ “Dị Quỷ”. Như thế, tình thế liền triệt để thay đổi, An gia muốn giữ lấy “Dị Quỷ” mãi mãi, phải cam đoan an toàn sinh mệnh của Hữu Xu.
Hữu Xu lấy tội danh không làm tròn trách nhiệm, lừa gạt, thu nhận hối lộ mà kiện vị luật sư kia ra toà án, sau đó lại mướn một luật sư khác lập ra di chúc, tuyên cáo nếu như mình tử vong, liền tặng “Dị Quỷ” cho Lâm Đức Hải. Đây là để phòng ngừa thế lực khác sát hại cậu sau đó giá họa An gia, từ đó dùng thủ đoạn khúc chiết tranh lấy “Dị Quỷ”. Lâm Đức Hải từng đề nghị cậu lấy tội mưu sát kiện An gia, chứng cớ do quân đoàn Đệ Nhất đi tìm, bị cậu phủ quyết, nói còn chưa tới lúc.
Tính mạng hai anh em Lâm gia hoàn toàn nắm giữ trong tay Hữu Xu, cho nên cậu một chút cũng không lo lắng hai người phản bội, về phần bệnh của Lâm Đức Hiên, còn phải chờ phong ba đi qua rồi lại trị. Hành động luân phiên đồng thời tuyên bố lên internet, lập tức gây ra sóng to gió lớn. Thế nhân đều biết Lâm Đức Hải là thủ hạ của Cơ tướng quân, nếu hại chết An Hữu Xu, tương đương trực tiếp đưa quân đoàn Đệ Nhất lên đỉnh cao, từ đó đánh vỡ cân bằng giữa năm thế lực lớn đế quốc. So với như vậy, chi bằng yên lặng theo dõi kỳ biến.
Thế lực ngoại bộ yên ổn xuống, An gia cũng rơi vào cảnh bó tay không biện pháp. Một chiêu rút củi dưới đáy nồi của An Hữu Xu hủy diệt tất cả trù tính của bọn họ, hiện tại bọn họ chẳng những không thể giết cậu, còn phải xem cậu như tổ tông mà cung phụng, nhất là An Thành Kiệt. Cơ gia đã mượn sức An Hữu Xu nhất định sẽ gắt gao nhìn chằm chằm An Thành Kiệt, nếu hắn sử dụng “Dị Quỷ” dưới tình huống không được An Hữu Xu đồng ý, sau khi được An Hữu Xu trao quyền, quân bộ có thể trực tiếp niêm phong “Dị Quỷ”. Nếu An Thành Kiệt nhịn không được dùng tinh thần lực triệu hồi nó ra, quân bộ liền lấy tội “trộm vũ khí quân sự” phán xử hắn tử hình.
Đương nhiên, An Thành Kiệt có thể mang theo “Dị Quỷ” chạy khỏi đế quốc, gia nhập liên bang hoặc những thế lực khác có thể chống lại đế quốc, nhưng già trẻ An gia bị hắn để lại sẽ bị quân bộ lấy “tội phản quốc” cực hình tại chỗ.
An gia sở dĩ trăm phương ngàn kế mưu sát An Hữu Xu và cha mẹ, không phải là muốn gia tộc bay lên và huy hoàng sao? Hữu Xu kia lại thiết kế cho bọn họ một tương lai ngoại trừ hắc ám và tuyệt vọng, cái gì cũng không có. Hiện tại chỉ sợ An Thành Kiệt đã lên sổ đen của quân bộ, tất sẽ bị nhân viên đặc công thời khắc theo dõi. Vận mệnh nắm giữ ở trong tay người khác, hơn nữa còn là người mình đã từng xem thường nhất, tư vị khẳng định khổ sở.
Hữu Xu lấy con rối ra, lắng nghe tiếng rống giận dữ cuồng loạn của An Thành Kiệt và những người An gia còn lại bất đắc dĩ khuyên can, khóe miệng không khỏi lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Lâm Đức Hải nhìn chằm chằm phần di chúc này, biểu tình không ngừng biến ảo. Trước đó, y tuyệt đối không thể tưởng được phương thức xử lý của thiếu niên lại phô trương lớn mật như thế, rồi lại chết tiệt mà hiệu quả. Thượng đế rất không công bằng, chẳng những ban cho cậu ta thần hệ dị năng, còn tạo ra cho cậu ta một cái đầu tuyệt đỉnh thông minh. Bất luận người ngoài dùng ra bao nhiêu thủ đoạn, cậu ta cũng có thể thành thạo mà ứng đối, giống như người khác trong mắt cậu ta bất quá chỉ là tên hề nhảy nhót.
Hiện tại, quân đoàn Đệ Nhất và Lâm gia hoàn toàn có thể quang minh chính đại phái ra đoàn đội tinh anh đến bảo hộ cậu, mà bốn đại gia tộc còn lại chỉ có thể im miệng không nói.
Chính cái gọi là “lòng người khó dò”, để cân bằng thế lực khắp nơi, nhất định sẽ có người tận lực ly gián Lâm gia và Cơ gia, lại càng không bài trừ khả năng Lâm gia và Cơ gia để đoạt được “Dị Quỷ” mà sát hại Hữu Xu và giá họa cho đối phương. Nhưng Hữu Xu đã sớm chuẩn bị đường lui, cho nên một chút cũng không sợ. Hiện tại cậu triệt để nổi danh, được ngoại giới gọi là “người siêu cấp may mắn”, độ chú ý vẫn luôn đứng đầu bảng top của mạng tinh hệ.
Ngày sinh nhật mười sáu tuổi của An Hữu Xu, cậu dẫn theo Lâm Đức Hải đến tinh cầu Luke, cũng tuyên bố một tin tức trên mạng cá nhân mới vừa thành lập: Hôm nay chính thức tiếp thu di sản. Nhìn thấy có người nói tôi chiếm hầm cầu không thả phân, vô cớ đạp hư “Dị Quỷ”, tôi quyết định khởi xướng khiêu chiến với An Thành Kiệt. Nếu tôi không thể giải trừ tinh thần lực buộc định giữa hắn và “Dị Quỷ”, cũng khiến “Dị Quỷ” nhận tôi làm chủ, tôi sẽ chủ động buông tha quyền kế thừa di sản, sau đó hủy bỏ phần di chúc, tặng “Dị Quỷ” cho hắn.
Lâm Đức Hải tận mắt nhìn thấy cậu đánh ra mấy chữ này, không khỏi bắt đầu tưởng tượng biểu tình mừng rỡ như điên của người An gia. Trong mắt bọn họ, thậm chí là người toàn tinh tế, thiếu niên tương đương với buông tha “Dị Quỷ”, bởi vì ai cũng biết, cơ giáp siêu năng một lần chỉ có thể buộc định một chủ nhân, trừ khi đối phương tử vong.
Nhưng Lâm Đức Hải cũng hiểu được, An Hữu Xu cũng sẽ không bắn tên không đích. Sở dĩ cậu dám nói là bởi vì cậu làm được.
Tin tức này nháy mắt khiến mạng cá nhân của Hữu Xu gia tăng hơn triệu fan, bọn họ đều không ngoại lệ mà mắng cậu ngu xuẩn, đầu óc bị nước vào, còn có người vui sướng khi người gặp họa chờ đợi ngày nào đó cậu làm trò hề, chật vật bại trốn, tình cảnh nhất định thực phấn khích. An gia lập tức phản ứng, nói là sẽ mời quan công chứng đến giám sát, miễn cho An Hữu Xu đổi ý, cũng năm lần bảy lượt ép hỏi cậu có sợ không? Sợ thì hãy thu hồi cuồng ngôn trước đó.
Loại phép khích tướng này có lẽ rất có hiệu quả với thiếu niên tuổi dậy thì, nhưng Hữu Xu cũng không phải tuổi dậy thì bình thường, cậu có thực lực, còn có đầu óc, vì thế dùng biểu tình hưng trí dạt dào đánh ra ba chữ —— sợ cái quỷ.
Lâm Đức Hải lắc đầu, yên lặng ai điếu cho An Thành Kiệt. Hiện tại hắn có bao nhiêu kinh hỉ, tương lai liền có bấy nhiêu thống khổ, đây là cái bẫy thiếu niên cố ý thiết kế cho hắn. Đáng tiếc, một thiên tài thật tốt, sợ là sẽ bị tiểu quái vật hủy diệt.
Hai giờ trước, Lâm Đức Hải cảm thấy cậu ta là “phế vật vận khí tốt”, hai giờ sau lại biến thành “quái vật thông minh tuyệt đỉnh, thực lực siêu cường”. Chẳng sợ thể chất cậu ta chỉ có cấp F, cũng có thể khống chế cường giả cấp SS, thậm chí SSS trong lòng bàn tay.
Cảm giác về sự ưu việt của Lâm Đức Hải bị đánh ngã một chút cũng không dư thừa, chỉ còn sợ hãi thật sâu và kiêng kị. Y nhìn chằm chằm bình sứ trong tay thiếu niên, run giọng hỏi, “Đó là tóc và máu của tôi à?”
Hữu Xu luyện hóa nó thành hồn dẫn, giọng điệu bình thản giống như đang bàn luận thời tiết, “Không sai, là tóc và máu trong tim anh. Ký túc xá bỗng nhiên có hai người xa lạ dọn vào, chung quy tôi phải tăng thêm đề phòng.” Dứt lời tựa như cảm giác được cái gì, lấy từ trong không gian ra một bạo linh phù, vứt lên chỗ cao mấy chục thước trên không nhà xưởng.
Bùa thiêu đốt hầu như không còn, một lần nữa khiến từ trường sấm sét bộc phát ra một trận năng lượng cường đại, giật Lâm Đức Hải đến sống không bằng chết, mà máy theo dõi phi hành đi theo Hữu Xu hơn một tháng rốt cuộc cũng báo hỏng.
Tướng quân, thực xin lỗi, không phải thuộc hạ vô năng, mà là đối thủ quá cường đại! Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Đức Hải lại là một trận thất bại. Mà Cơ Trường Dạ sau khi triệt để mất đi bóng dáng thiếu niên liền thấp giọng nguyền rủa vài tiếng rồi lại nở nụ cười. Quốc vương của hắn thật thông minh, bộ dạng còn ưu tú hơn so với trong tưởng tượng của hắn vô số lần.
Kỳ thật Hữu Xu vẫn chưa phát hiện đồ vật xác thực, chỉ là bỗng nhiên nảy ra một loại trực giác cổ quái —— có người đang nhìn mình chằm chằm, vì thế thử đốt bạo linh phù. Máy theo dõi phi hành là thiết bị quân đội, công năng cường đại thể tích nhỏ bé, sau khi báo hỏng trực tiếp biến thành một hạt bụi, sẽ không để lại bất luận chứng cớ gì. Cậu nhìn nhìn xung quanh, sau đó tiếp tục bấm pháp quyết.
Lâm Đức Hải hòa hoãn lại sức lực từ trong một sóng điện giật, vô lực thầm nghĩ: người này lại đem hành vi khống chế sinh mệnh người khác giải thích là “phòng bị”, có thể quá nhẹ nhàng bâng quơ hay không? Có lẽ ở trong lòng cậu ta, đây đều là chuyện bình thường, căn bản không cần để ý. Đối địch với cậu ta, không, chẳng sợ chỉ là cách cậu ta hơi gần một chút, đều là cực kỳ nguy hiểm.
Y thật sâu cảm thấy mình bị tướng quân hố, cái gì gọi là bảo hộ An Hữu Xu cho tốt? Hiện tại cần bảo hộ nhất chính là tất cả chiến hữu ẩn núp xung quanh cậu ta! Y không dám hỏi, rồi lại không thể không hỏi, “Cậu lấy máu của tôi lúc nào?” Tóc thì không cần phải nói, chung quy sẽ rụng mấy sợi lúc tắm, bị cậu ta nhặt đi. Cứ như vậy, mức độ nguy hiểm của cậu ta thẳng tắp bay lên cấp cao nhất đế quốc từ trước tới nay —— cấp SSSS! So với trùng tộc xâm lấn còn đáng sợ hơn!
Ngẫm lại xem, trên thế giới có ai sẽ không rụng tóc sao? Không có! Cho nên cậu ta có thể chế tạo vô số con rối dưới tình huống mọi người khó lòng phòng bị!
“Lấy lúc mấy người đi ngủ.” Giọng điệu Hữu Xu bình thản. Có lẽ người thường thực khó tiếp cận đặc chủng nhân, nhưng với cậu mà nói chỉ là việc nhỏ hao phí mấy tấm mê man phù cộng thêm độn địa phù.
Lâm Đức Hải cắn răng, trong lòng tăng thêm vài phần sợ hãi. Cậu ta dùng chính là “mấy người”, mà không phải “anh”, nói cách khác ngay cả em trai thân thể suy yếu cậu ta cũng không buông tha. Quái vật, cầm thú, súc sinh này! Cảm xúc bi thống còn chưa bình phục, bên kia đã tự do tự tại hỏi, “Bát tự của anh là bao nhiêu?”
Lâm Đức Hải không đáp, chỉ dùng hai mắt đầy tơ máu đỏ rực giận dữ trừng đối phương. Chuyện sợ hãi y đã chết lặng, trong lòng ngược lại làm tốt chuẩn bị hi sinh vì nhiệm vụ.
Hữu Xu cũng không nổi giận, lấy ra một sợi tóc khác nói, “Nếu không tôi hỏi em trai anh một chút nhé?”
Lâm Đức Hải mới vừa rồi còn thấy chết không sờn không có một chút chần chờ, “16 giờ 55 phút ngày 22 tháng 8 năm 3476 kỷ nguyên tinh tế. Cậu bảo tôi làm gì cũng được, đừng động vào em trai tôi. Hắn không có dị năng cũng không có tinh thần lực, thể chất cũng là cấp F, đối với cậu mà nói không có bất cứ tác dụng gì. Tôi thì khác, tôi là gia chủ Lâm gia đời kế tiếp, thể chất là cấp SS, tinh thần lực là cấp S, dị năng cấp SS, thực lực xếp ở top 3 học viện, tôi có thể giúp cậu làm rất nhiều việc.”
Hữu Xu một mặt đem hồn dẫn nhập vào hình nhân giấy, một mặt viết xuống ngày sinh tháng đẻ, tán thưởng nói, “Hai anh em mấy người tình cảm thật tốt. Yên tâm, tôi sẽ không động tới Lâm Đức Hiên, tuy rằng hắn rất ồn, nhưng mà con người rất tốt. Hắn còn mời tôi ăn đồ ăn cao cấp mấy lần.” Nói tới đây, cậu híp mắt dường như đang hồi vị, đầu lưỡi phấn hồng nhịn không được lộ ra, liếm liếm cánh môi.
Lâm Đức Hải không thể không thừa nhận cái túi da của thiếu niên này rất xinh đẹp, rất hồn nhiên, nhưng nội tâm… Thật sự là một lời khó nói hết. Y nhắm mắt, lần thứ hai mở ra liền thấy chết không sờn mà nói, “An Hữu Xu, cậu hẳn là có biện pháp chữa khỏi bệnh của em trai tôi đi? Nếu cậu nguyện ý chữa khỏi cho hắn, tôi đem cái mạng này cho cậu!”
Hữu Xu tự nhận là không phải người tốt, nhưng tuyệt đối không xấu. Lâm Đức Hải ngoại trừ xem thường cậu, vẫn chưa tản mát ra ác ý, Lâm Đức Hiên thì càng là hỏi han ân cần, nơi chốn chiếu cố. Chẳng sợ nguồn gốc loại nhiệt tình này là từ cơ giáp siêu năng kia, nhưng nghĩ trên việc bọn họ chưa bao giờ muốn ám hại cậu, cậu cũng sẽ không động sát tâm, lại càng không thích chế tác con rối.
Cậu nhiều lắm là nuôi mấy quỷ nô, hoặc là đào tạo mấy cổ trùng, đặt vài người xa lạ ở bên cạnh, không được tự nhiên ngược lại sẽ đổi thành cậu. Thu con rối vào trong không gian, cậu chầm chậm mở miệng, “Tôi phải kiểm tra xong mới biết được có thể cứu em trai anh hay không, nhưng tôi không cần mạng của anh, về sau anh phải phụ trách chuẩn bị ba bữa cơm cho tôi, nhất định phải là thịt cá, nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên!” Tận lực tăng thêm âm điệu tám chữ cuối cùng, cậu đá văng một cục đá, tiếp tục nói, “Nếu đế quốc không có người tôi muốn tìm, khi tôi rời đi sẽ thả anh tự do.”
Lâm Đức Hải còn mang nghi vấn về câu nói sau cùng của cậu, nhưng người là dao thớt ta là thịt cá, ngoại trừ tạm thời nghe theo thì cũng không có biện pháp khác. Phát hiện từ trường sấm sét đã biến mất, y vội vàng đứng lên, ý đồ lấy thuốc phun ngoại thương từ trong không gian, lại phát hiện nó cũng đã bị sấm sét đánh hỏng.
“An Hữu Xu, cậu có mang thuốc phun ngoại thương không? Tôi không muốn để Đức Hiên nhìn thấy bộ dạng tôi thế này.” Y mặt ngoài không kiêu ngạo không siểm nịnh, trầm ổn bình tĩnh, kì thực nội tâm lại đang run lên. Y chưa bao giờ sợ ai, nhưng thật sự rất khó để không sợ hãi vị này. Đem người giết chết lại cứu sống, lặp đi lặp lại, không ngừng không nghỉ, đây tuyệt đối là tra tấn tàn nhẫn nhất trên thế giới. Cái gì gọi là sống không bằng chết, cho đến hôm nay y mới lĩnh hội được thâm ý của bốn chữ này.
Hữu Xu lắc đầu, “Tôi không có thuốc phun ngoại thương, anh ăn cái này đi, cái này hiệu quả cũng không tồi.” Cậu lấy từ không gian ra một viên thuốc đỏ tươi.
Tướng quân, vì quân đoàn Đệ Nhất, tôi hy sinh thật sự là quá lớn, hy vọng sau khi tôi chết ngài có thể giúp tôi tranh thủ được một cái huy chương quân công hạng nhất. Lâm Đức Hải một mặt miên man suy nghĩ một mặt tiếp nhận viên thuốc thiếu niên đưa, trong lòng run sợ mà nuốt vào, sau đó hoảng sợ phát hiện làn da cháy đen của mình bắt đầu nhanh chóng khép lại, kết vảy, bóc ra, khôi phục thành bộ dạng vốn có. Hiệu quả này tốt hơn thuốc phun ngoại thương nhiều lắm, nó chỉ có thể khép miệng vết thương lại, nội thương thì cần chậm rãi điều trị, nhưng viên thuốc của thiếu niên lại kiêm trị nội ngoại thương, hơn nữa tác dụng thuốc phát huy đặc biệt nhanh.
“An Hữu Xu, nếu cậu có thể chữa khỏi cho em trai của tôi, tôi mời cậu đến Ngự Hải đường ăn cơm, mỗi ngày ăn mỗi bữa ăn đều được.” Thấy thiếu niên bước đi, y vội vàng đuổi kịp, trong giọng nói mang theo hèn mọn và chờ mong trước nay chưa từng có.
Ngự Hải đường là khách sạn nổi danh nhất đế quốc, mỗi một món nấu nướng đều chọn nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên, cộng thêm tay nghề cao siêu của đầu bếp đặc cấp, ăn qua một lần có thể nhớ thương nhiều năm. Lâm Đức Hiên từng đóng gói cho cậu một phần xiên thịt nướng ở Ngự Hải đường, hương vị kia đến bây giờ ký ức hãy còn mới mẻ. Trong miệng Hữu Xu nhanh chóng phân bố ra nước bọt, âm thầm hút trở về mới nói, “Vậy còn chờ cái gì, đi tìm Lâm Đức Hiên.”
Cuối cùng tìm được nhược điểm của tiểu quái vật, Lâm Đức Hải cảm thấy may mắn, chuẩn bị sau khi trở về liền đem tin tức trọng yếu này báo cáo cho tướng quân. Hai người tìm đến xe bay dùng kỹ thuật nước sơn đổi màu dung nhập cảnh vật xung quanh được đỗ ở chỗ bí mật, dẹp đường hồi phủ.
Lâm Đức Hiên biết anh trai đã bại lộ, mấy ngày này khi gặp mặt thiếu niên luôn cảm thấy thực xấu hổ. Thiếu niên tâm tư đơn giản, làm người thẳng thắn, hắn thật lòng muốn kết giao người bạn này, vì thế gọi đối phương đến Ngự Hải đường ăn cơm, tính bồi tội.
Tâm tư đơn giản, làm người thẳng thắn? Lâm Đức Hải nghe em trai hình dung xong quả thực không lời gì để nói, hận không thể đem hết thảy trong nhà xưởng nói thẳng ra, lại lo lắng làm hắn sợ hãi. Mi từng gặp qua thiếu niên tâm tư đơn giản nào vào ngày đầu tiên bạn cùng phòng dọn vào liền lấy đi tóc và máu của bọn họ, chuẩn bị chế tác thành con rối chưa? An Hữu Xu kỳ thật là một tiểu quái vật ăn tươi nuốt sống, em trai em tỉnh lại đi! Nhưng cái gì y cũng không dám nói, hai tay nâng thực đơn, tất cung tất kính mà hiến cho thiếu niên.
Món nào có hình ảnh xinh đẹp Hữu Xu liền chọn loại đó, ăn không hết còn có thể cất vào không gian đóng gói mang đi, liên tiếp chọn mười tám món, cậu giống như vô ý mà hỏi, “Trí não của anh đã hoàn thành thăng cấp đi? Tôi muốn gặp Cơ tướng quân một lần.”
“Cơ tướng quân lọt vào phục kích không rõ thế lực ở tinh cảng CM98, hiện nay đã mất đi liên lạc với đế quốc. Nếu ngài muốn gặp hắn, chỉ sợ còn phải chờ vài ngày.” Lâm Đức Hải lập tức bổ sung, “Nhưng ngài yên tâm, trước khi tướng quân mất tích từng truyền lời lại đây, bảo tôi thay hắn toàn quyền xử lý chuyện của ngài và An gia. Hắn hứa hẹn sẽ bảo hộ ngài, vả lại tuyệt đối không cướp đoạt hết thảy ngày vốn có, cho nên xin ngài tin tưởng chúng tôi, cũng tin tưởng quân đoàn Đệ Nhất.”
Anh, không phải anh uống lộn thuốc đi? Sao lại một hơi một tiếng “ngài”, còn cung kính hơn gấp trăm lần so với đối đãi Cơ tướng quân? Lâm Đức Hiên yên lặng phun tào, nhưng cũng đoán được sau lưng khẳng định có nguyên nhân. Bắt đầu từ ngày đó, thái độ của anh trai với Hữu Xu rõ ràng thay đổi, đã từng miệt thị khinh bỉ, hiện tại lại ngay cả ngồi ở bên cạnh cậu ta cũng sẽ thường thường toát ra hai giọt mồ hôi lạnh, giống như gặp uy hiếp thật lớn. Hắn rất muốn biết ngày đó cụ thể xảy ra chuyện gì, lại chung quy không hỏi ra được.
Hữu Xu không đoán được Cơ tướng quân có phải chủ tử hay không, trong lòng lại khó tránh khỏi lộp bộp một chút, truy vấn, “Mấy người có phái người đi cứu viện không?”
Lâm Đức Hải không cho là đúng mà xua tay, “Không cần cứu viện, tướng quân tùy thân mang theo Đế Thần, một khi gặp gỡ nguy hiểm, Đế Thần kết nối tinh thần lực với hắn sẽ tự động bắn ra hộ chủ. Tinh hạm đế quốc có cường đại nữa cũng không có khả năng so sánh với Đế Thần, chỉ cần có nó ở đó, tướng quân có thể bình an vô sự.”
“Vậy nếu có người chặt đứt liên kết giữa hắn với Đế Thần thì sao?” Lúc hỏi ra những lời này, Hữu Xu phát hiện anh em Lâm gia đang dùng ánh mắt quái dị nhìn mình. Lâm Đức Hiên là kinh ngạc, Lâm Đức Hải lại là hoảng sợ.
Trừ khi chủ nhân tử vong ngoài ý muốn, nếu không liên kết tinh thần giữa cơ giáp siêu năng và chủ nhân căn bản không cách nào phá hư, đây là thường thức mà mọi người toàn tinh tế đều biết. Lâm Đức Hiên kinh ngạc là kinh ngạc ở chỗ này. Mà Lâm Đức Hải biết rõ thực lực thật của thiếu niên lại nhận thấy được ý tứ hàm súc bâng quơ nhẹ nhàng trong lời nói của cậu. Nếu cậu ta đã hỏi ra liền có nghĩa là cậu ta có thể làm được, cho nên mới có liên tưởng này.
Tướng quân, máy theo dõi phi hành của anh nếu còn khoẻ mạnh và quay được một màn này, anh còn dám hợp tác với An Hữu Xu hay không? Tôi sai rồi, trước đó tôi cho rằng trình độ nguy hiểm của cậu ta là cấp SSSS, nhưng kỳ thật là cấp SSSSS! Vì quái vật này xuất hiện, an toàn quốc gia của đế quốc cần phải cải tiến!
“Không ai có thể chặt đứt liên kết tinh thần lực giữa tướng quân và Đế Thần, trừ khi thực lực của hắn cao hơn tổng năng lượng của tướng quân và Đế Thần, nhưng trên thế giới không tồn tại loại thần nhân này, cho nên lo lắng của cậu là dư thừa.” Lâm Đức Hải gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên, ý đồ từ biểu tình thật nhỏ của cậu phỏng đoán ra suy nghĩ nội tâm của cậu.
Loại thần nhân này quả thật không tồn tại, nhưng lợi dụng bùa lại có thể dễ dàng mà làm được. Hữu Xu hiểu rõ mình đại khái là người duy nhất có thể chặt đứt tơ hồn trên thế giới, vì thế buông quả tim treo cao xuống.
Cậu ta có thể làm được! Cậu ta thật sự có thể làm được! Bởi vì chắc chắn và sợ hãi, dị năng của Lâm Đức Hải không thể khống chế mà kích phát ra, hình thành một tầng kim loại gần với màu da ở ngoài thân. Lâm Đức Hiên không hề có cảm giác, Hữu Xu lại như có như không mà liếc qua, làm y sợ hãi cả kinh, miễn cưỡng khôi phục trấn định.
Trong ghế lô an tĩnh đến kim rơi cũng có thể nghe thấy, Hữu Xu cảm thấy nhàm chán, lấy ra một hình nhân giấy đặt ở bên tai lắng nghe. Để làm nóng không khí, Lâm Đức Hiên cười hỏi, “Cậu đang làm gì đó, chẳng lẽ người giấy còn có thể nói à?”
“Hắn đang nói chuyện với người khác, tôi nghe một chút xem bọn họ đang nói cái gì.” Hữu Xu một chút cũng không giấu diếm, lại làm cho Lâm Đức Hiên ha ha cười rộ lên, “Hữu Xu, cậu thực sự trẻ con!”
Em trai, xin em đừng đáp lời với cậu ta nữa có được không? Lâm Đức Hải đỡ trán, giống như đang ẩn nhẫn thống khổ lớn lao. Nhìn thấy em trai không hề có gánh nặng tâm lý mà chơi đùa với một cự thú tinh tế tùy thời sẽ ăn thịt người, bạn có thể tưởng tượng được nội tâm lo lắng và sợ hãi của y không? Tính trẻ con? Đó căn bản không phải tính trẻ con, là sự thật! Người giấy kia cũng không phải món đồ chơi, mà là con rối hóa thân của quỷ xui xẻo An Thành Tuấn! Chỉ cần đầu ngón tay An Hữu Xu hơi hơi dùng sức, gã liền tan xương nát thịt!
Sự thật đáng sợ như thế, Lâm Đức Hải lại không thể nói với em trai, bởi vì quá mức rối rắm, dẫn đến ngoài thân trong chốc lát biến thành kim loại, trong chốc lát khôi phục nguyên trạng, bộ dạng thực buồn cười. Ít nhất nhìn trong mắt Hữu Xu là buồn cười, mà không phải bi thảm.
Đồ ăn rốt cuộc lên đủ, Hữu Xu vội vàng thu hồi con rối đi lấy bát đũa, sau khi oằm oàm ăn hết một miếng thịt mới thỏa mãn mà nói, “Ăn ngon thật! Lâm Đức Hiên, để báo đáp cậu mời tôi ăn cơm, tôi giúp cậu chữa bệnh vậy.” Ánh mắt đen láy lại liếc về phía Lâm Đức Hải.
Lâm Đức Hải bật người tiếp lời, “Chỉ cần ngài có thể trị tốt cho Đức Hiên, về sau mỗi ngày tôi sẽ đặt trước đồ ăn ở Ngự Hải đường cho ngài.”
Hữu Xu gật đầu, bên má lộ ra hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, càng có vẻ khờ dại hồn nhiên. Lâm Đức Hiên nhìn vô cùng thích, giọng điệu lại có chút bất đắc dĩ, “Hữu Xu, cám ơn tâm ý của cậu, nhưng cậu đừng lao lực. Bệnh của tôi ngay cả tiến sĩ Ellen cũng trị không được, huống chi cậu.”
“Mấy ngày trước tôi dùng tinh thần lực kiểm tra tình huống thân thể cậu, bệnh này người khác quả thật trị không hết, chỉ có tôi có thể trị.” Hữu Xu nháy mắt bị quỷ y nhập, “Bản tôn cũng không nói dối, nếu ngươi không tin ta, quên đi.”
Bản tôn là cái quỷ gì? Lâm Đức Hiên rất muốn cười, lại cực lực nhịn được. Lâm Đức Hải vội vàng vỗ vai em trai, ám chỉ hắn đáp ứng. Nếu trên thế giới thực sự có người có thể trị chứng hỏng gien, ngoại trừ An Hữu Xu thì không còn ai khác. Lâm Đức Hiên thấy ánh mắt anh trai chắc chắn, biểu tình thận trọng, không khỏi thu liễm ý cười, gật đầu nói cảm ơn.
“Không cần cảm ơn, tôi giúp cậu chữa bệnh, anh trai cậu mời tôi ăn cơm, đây là trao đổi đồng giá. Nhưng hai người không được phép để lộ tin tức tôi có thể trị được chứng hỏng gien ra ngoài.” Hiện nay Hữu Xu còn có một đống phiền toái chưa xử lý, không muốn gặp phải phiền toái càng lớn hơn nữa.
Hai anh em Lâm gia nhanh chóng thề, cơm nước xong lại chọn rất nhiều đồ ăn, để thiếu niên đóng gói mang đi. Trên đường về, Hữu Xu bảo Lâm Đức Hải thông qua trang mạng của quân đoàn Đệ Nhất thả ra tin tức “Dị Quỷ” tái xuất. Hành động nguy hiểm nhất đôi khi có thể thu được hiệu quả khác thường. Quấy đục vũng nước này, khiến toàn đế quốc thậm chí là toàn tinh tế ngắm ánh mắt lên trên người mình, An gia mới có thể sinh lòng kiêng kị. Dựa theo pháp luật đế quốc, vì di sản mà thực thi mưu sát, toà án có quyền cướp đoạt quyền kế thừa của người hiềm nghi, thậm chí là cả gia tộc. Nói cách khác, nếu An Hữu Xu bị An gia giết chết, thế lực khác có thể hợp lý hợp pháp mà tranh thủ “Dị Quỷ”. Như thế, tình thế liền triệt để thay đổi, An gia muốn giữ lấy “Dị Quỷ” mãi mãi, phải cam đoan an toàn sinh mệnh của Hữu Xu.
Hữu Xu lấy tội danh không làm tròn trách nhiệm, lừa gạt, thu nhận hối lộ mà kiện vị luật sư kia ra toà án, sau đó lại mướn một luật sư khác lập ra di chúc, tuyên cáo nếu như mình tử vong, liền tặng “Dị Quỷ” cho Lâm Đức Hải. Đây là để phòng ngừa thế lực khác sát hại cậu sau đó giá họa An gia, từ đó dùng thủ đoạn khúc chiết tranh lấy “Dị Quỷ”. Lâm Đức Hải từng đề nghị cậu lấy tội mưu sát kiện An gia, chứng cớ do quân đoàn Đệ Nhất đi tìm, bị cậu phủ quyết, nói còn chưa tới lúc.
Tính mạng hai anh em Lâm gia hoàn toàn nắm giữ trong tay Hữu Xu, cho nên cậu một chút cũng không lo lắng hai người phản bội, về phần bệnh của Lâm Đức Hiên, còn phải chờ phong ba đi qua rồi lại trị. Hành động luân phiên đồng thời tuyên bố lên internet, lập tức gây ra sóng to gió lớn. Thế nhân đều biết Lâm Đức Hải là thủ hạ của Cơ tướng quân, nếu hại chết An Hữu Xu, tương đương trực tiếp đưa quân đoàn Đệ Nhất lên đỉnh cao, từ đó đánh vỡ cân bằng giữa năm thế lực lớn đế quốc. So với như vậy, chi bằng yên lặng theo dõi kỳ biến.
Thế lực ngoại bộ yên ổn xuống, An gia cũng rơi vào cảnh bó tay không biện pháp. Một chiêu rút củi dưới đáy nồi của An Hữu Xu hủy diệt tất cả trù tính của bọn họ, hiện tại bọn họ chẳng những không thể giết cậu, còn phải xem cậu như tổ tông mà cung phụng, nhất là An Thành Kiệt. Cơ gia đã mượn sức An Hữu Xu nhất định sẽ gắt gao nhìn chằm chằm An Thành Kiệt, nếu hắn sử dụng “Dị Quỷ” dưới tình huống không được An Hữu Xu đồng ý, sau khi được An Hữu Xu trao quyền, quân bộ có thể trực tiếp niêm phong “Dị Quỷ”. Nếu An Thành Kiệt nhịn không được dùng tinh thần lực triệu hồi nó ra, quân bộ liền lấy tội “trộm vũ khí quân sự” phán xử hắn tử hình.
Đương nhiên, An Thành Kiệt có thể mang theo “Dị Quỷ” chạy khỏi đế quốc, gia nhập liên bang hoặc những thế lực khác có thể chống lại đế quốc, nhưng già trẻ An gia bị hắn để lại sẽ bị quân bộ lấy “tội phản quốc” cực hình tại chỗ.
An gia sở dĩ trăm phương ngàn kế mưu sát An Hữu Xu và cha mẹ, không phải là muốn gia tộc bay lên và huy hoàng sao? Hữu Xu kia lại thiết kế cho bọn họ một tương lai ngoại trừ hắc ám và tuyệt vọng, cái gì cũng không có. Hiện tại chỉ sợ An Thành Kiệt đã lên sổ đen của quân bộ, tất sẽ bị nhân viên đặc công thời khắc theo dõi. Vận mệnh nắm giữ ở trong tay người khác, hơn nữa còn là người mình đã từng xem thường nhất, tư vị khẳng định khổ sở.
Hữu Xu lấy con rối ra, lắng nghe tiếng rống giận dữ cuồng loạn của An Thành Kiệt và những người An gia còn lại bất đắc dĩ khuyên can, khóe miệng không khỏi lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Lâm Đức Hải nhìn chằm chằm phần di chúc này, biểu tình không ngừng biến ảo. Trước đó, y tuyệt đối không thể tưởng được phương thức xử lý của thiếu niên lại phô trương lớn mật như thế, rồi lại chết tiệt mà hiệu quả. Thượng đế rất không công bằng, chẳng những ban cho cậu ta thần hệ dị năng, còn tạo ra cho cậu ta một cái đầu tuyệt đỉnh thông minh. Bất luận người ngoài dùng ra bao nhiêu thủ đoạn, cậu ta cũng có thể thành thạo mà ứng đối, giống như người khác trong mắt cậu ta bất quá chỉ là tên hề nhảy nhót.
Hiện tại, quân đoàn Đệ Nhất và Lâm gia hoàn toàn có thể quang minh chính đại phái ra đoàn đội tinh anh đến bảo hộ cậu, mà bốn đại gia tộc còn lại chỉ có thể im miệng không nói.
Chính cái gọi là “lòng người khó dò”, để cân bằng thế lực khắp nơi, nhất định sẽ có người tận lực ly gián Lâm gia và Cơ gia, lại càng không bài trừ khả năng Lâm gia và Cơ gia để đoạt được “Dị Quỷ” mà sát hại Hữu Xu và giá họa cho đối phương. Nhưng Hữu Xu đã sớm chuẩn bị đường lui, cho nên một chút cũng không sợ. Hiện tại cậu triệt để nổi danh, được ngoại giới gọi là “người siêu cấp may mắn”, độ chú ý vẫn luôn đứng đầu bảng top của mạng tinh hệ.
Ngày sinh nhật mười sáu tuổi của An Hữu Xu, cậu dẫn theo Lâm Đức Hải đến tinh cầu Luke, cũng tuyên bố một tin tức trên mạng cá nhân mới vừa thành lập: Hôm nay chính thức tiếp thu di sản. Nhìn thấy có người nói tôi chiếm hầm cầu không thả phân, vô cớ đạp hư “Dị Quỷ”, tôi quyết định khởi xướng khiêu chiến với An Thành Kiệt. Nếu tôi không thể giải trừ tinh thần lực buộc định giữa hắn và “Dị Quỷ”, cũng khiến “Dị Quỷ” nhận tôi làm chủ, tôi sẽ chủ động buông tha quyền kế thừa di sản, sau đó hủy bỏ phần di chúc, tặng “Dị Quỷ” cho hắn.
Lâm Đức Hải tận mắt nhìn thấy cậu đánh ra mấy chữ này, không khỏi bắt đầu tưởng tượng biểu tình mừng rỡ như điên của người An gia. Trong mắt bọn họ, thậm chí là người toàn tinh tế, thiếu niên tương đương với buông tha “Dị Quỷ”, bởi vì ai cũng biết, cơ giáp siêu năng một lần chỉ có thể buộc định một chủ nhân, trừ khi đối phương tử vong.
Nhưng Lâm Đức Hải cũng hiểu được, An Hữu Xu cũng sẽ không bắn tên không đích. Sở dĩ cậu dám nói là bởi vì cậu làm được.
Tin tức này nháy mắt khiến mạng cá nhân của Hữu Xu gia tăng hơn triệu fan, bọn họ đều không ngoại lệ mà mắng cậu ngu xuẩn, đầu óc bị nước vào, còn có người vui sướng khi người gặp họa chờ đợi ngày nào đó cậu làm trò hề, chật vật bại trốn, tình cảnh nhất định thực phấn khích. An gia lập tức phản ứng, nói là sẽ mời quan công chứng đến giám sát, miễn cho An Hữu Xu đổi ý, cũng năm lần bảy lượt ép hỏi cậu có sợ không? Sợ thì hãy thu hồi cuồng ngôn trước đó.
Loại phép khích tướng này có lẽ rất có hiệu quả với thiếu niên tuổi dậy thì, nhưng Hữu Xu cũng không phải tuổi dậy thì bình thường, cậu có thực lực, còn có đầu óc, vì thế dùng biểu tình hưng trí dạt dào đánh ra ba chữ —— sợ cái quỷ.
Lâm Đức Hải lắc đầu, yên lặng ai điếu cho An Thành Kiệt. Hiện tại hắn có bao nhiêu kinh hỉ, tương lai liền có bấy nhiêu thống khổ, đây là cái bẫy thiếu niên cố ý thiết kế cho hắn. Đáng tiếc, một thiên tài thật tốt, sợ là sẽ bị tiểu quái vật hủy diệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook