Liêu Trai Đại Thánh Nhân
Chương 2: Lý Tu Viễn

Đăng tải độc quyền tại TruyenYY.com

- Người tu đạo không bao giờ nói bậy, đứa nhỏ này vẫn còn dính máu, chỉ cần tắm rửa sạch sẽ Lý lão gia tự biết bần đạo nói thật hay giả.

Tuy bên ngoài Đạo nhân mù nói một cách trấn định nhưng trong lòng lại cuồng hét:

“Đúng là cmn đại cơ duyên, trời sinh thánh nhân, trong người là Thất Khiếu Linh Lung Tâm, chẳng lẽ não của lão thiên gia úng nước rồi, lại phát hoa thơm bánh ngọt này xuống, may mà bần đạo tới nhanh, nếu chậm sợ sẽ bị quỷ quái tà mà nào đó bắt mất.

Nghe vậy, Lý Đại Phú phân phó:

- Còn sững người ở đây làm gì, không mau tắm rửa cho con ta đi.
  • Chờ chút, nếu Lý lão gia tin bần đạo, chuyện tắm rửa này để ta làm cho.


Đạo nhân mù bước tới và nói.

Lúc này Lý Đại Phú có chút kinh ngạc:

- Không phải người tu đạo kiêng kỵ nhất là máu bẩn hay sao? Nếu dính phải sẽ mất hết đạo hạnh.

- Nguyên lai Lý lão gia cũng biết người tu đạo kỵ máu bẩn? Ha ha, việc này Lý lão gia yên tâm, được tắm rửa cho quý tử là cơ duyên của bần đạo, không những không ảnh hưởng tới đạo hạnh mà ngược lại còn tăng nữa kìa.

Đạo nhân mù nói thẳng, sau đó thoải mái tới gần bà đỡ, cẩn thận ôm hài tử khắp người đầy máu vào lòng.

“Trái tim Thất Khiếu Linh Lung, thần quỷ không dám tới gần, chứ tà tránh xa, là khắc tinh của hết thảy đạo pháp, thần thông quỷ quái, thứ duy nhất có thể khắc chế là mẫu thân chi huyết*.”

*máu của mẹ.

Đạo nhân mù có tâm cơ riêng, hắn sợ bà đỡ ẵm đứa nhỏ sẽ không bảo vệ được nó, giúp tà ma ngoại đạo thừa cơ làm loạn.

Thấy đạo nhân mù cẩn thận tiếp nhận ái tử thế kia, lòng cảnh giác của Lý Đại Phú cũng giảm đi mấy phần.

- Nhanh lấy nước nóng tới.

Đạo nhân mù hô to.

Rất nhanh hạ nhân đã chuẩn bị xong, sau khi thử nhiệt độ một chút, hắn mới từng li từng tí để hài tử dính đầy máu bẩn trong lòng xuống. Lúc này, đứa nhỏ vừa chạm nước thì máu bẩn trên người nhanh chóng tản đi, thế nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là nước trong chậu không chuyển thành màu đỏ mà là sắc tím, thậm chí còn tản ra tử quang*.

*ánh sáng màu tím.

- Cơ duyên, cơ duyên…

Đạo nhân mù kích động không thôi, tiếp tục tẩy rửa cho hài tử.

- Đạo trưởng, này là sao?

Lý Đại Phú đứng bên cạnh chứng kiến hết thảy liền giật mình nói, có điều hắn còn chưa nói xong thì cảnh tượng khó tin lại xảy tới, chỉ thấy mái tóc vốn bạc phơ của đạo nhân lại chuyển thành màu đen, nếp nhăn trên mặt cũng biến mất mấy phần, trở nên căng mịn hơn.

Đạo nhân mù kích động giải thích:

- Nước tắm của quý tử có thể so sánh như long nguyên, vượt xa phượng huyết*, hay cả nhân sâm ngàn năm chạy mấy kiếp cũng chẳng bằng, nhận được cơ duyên này thì đại đạo Kim Đan của bần đạo có hi vọng rồi, có điều nhận lấy cơ duyên này, hiển nhiên cũng kết một đại nhân quả, chỉ sợ ngày sao bần đạo phải bán mình cho quý phủ, làm trâu làm ngựa cả đời mất.

*tinh nguyên của rồng

**máu phượng hoàng

Tuy nói thế nhưng việc có thể kết Kim Đan, tu đại đạo thì đại giới ấy tính là bao.

- Nước tắm con ta lợi hại như vậy?

Lý Đại Phú mở to hai mắt hỏi.

- Nhanh, đạo trưởng dừng tay, chừa cho nhà ta một ít.

Đạo nhân mù cười đáp:

- Lý lão gia đừng vội, bảo vậy này bần đạo không có phúc phận một mình nhận hết, đợi ngày sau ta luyện nó thành kim đan Tử Cực, khi ấy sẽ đưa cho Lý lão gia mấy viên, cam đoan giúp ngài kéo dài tuổi thọ, trường mệnh trăm tuổi.

- Tốt, tốt, tốt, vậy làm phiền đạo trưởng rồi.

Lý Đại Phú kích động không thôi, hô lên vào tiếng.

Sau khi hài tử được tắm rửa sạch sẽ, vết nhăn xấu xí biến mất, sắc diện trở lên tinh xảo đặc sắc, mượt mà vô cùng, từ đáng yêu cũng không thể hình dung hết, trông thằng bé vừa giống tiên đồng giáng thế, lại không khác gì mảnh bảo ngọc hoàn mỹ.

“CMN, đây là đâu, chẳng lẽ ta xuyên không rồi?

Hài nhi mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, thế nhưng trong mắt người khác nó chỉ vừa kêu oa oa thật to, âm thanh vang dội hữu lực, không giống một đứa bé mới sinh mà so sánh được với người trưởng thành luôn đấy.

Hai mắt Lý Đại Phủ sáng rỡ, trông vô cùng yêu thích ái tử, hắn lập tức cười ha ha:

- Tốt, tốt, con ta đúng là bẩm sinh thần dị, mau phân phó hạ nhân ngày mai đãi tiệc.

….

Đảo mắt một cái, thời gian ung dung trôi qua mười lăm năm.

Kế bên huyện Quách Bắc có một thôn tên Hạ Hà, trong thôn Hạ Hà có một ngọn núi nhỏ, mười mấy năm trước một dạo quán được dựng lên trên đó.

Ngày bình thường đạo quá chỉ có hai người, một đạo nhân mù và thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi.

Sáng sớm, trước đạo quán xuất hiện một thiếu niên tuấn lãng bất phàn, phấn chấn bừng bừng, dùng một phương thức kỳ quái mà đứng thẳng, hắn thở một hơi tựa như tạo thành hơi nước, không khác gì cao tăng đang tĩnh tọa dưỡng khí, mà bên cạnh thiếu niên là một lão nhân mù đang thảnh thơi nằm trên ghế xích đu, dõi theo hắn tu tập.

- Đồ nhi ngoan, sao hôm nay con cố gắng thế, gà chưa gáy đã thức dậy luyện công, ngày thường con đều nghĩ hết biện pháp, dùng đủ mánh lới để trốn tập luyện.

Đạo nhân mù nói.

Lý Tu Viễn mang một bộ dáng như nhà có tang mà hỏi:

- Có phải huyện chúng ta tên là Quách Bắc không?

- Con cũng sống ở đây mấy chục năm rồi, ngay cả chỗ mình sinh ra cũng quên rồi?

Đạo nhân mù hỏi ngược lại.

Lúc này Lý Tu Viễn nhìn xa xăm về hư không, hắn thở dài một hơi:

- Hôm qua con nghe nói bên ngoài Quách Bắc có một ngôi miếu tên Lan Nhược Tự, cầu khấn ở nơi này đặc biệt linh nghiệm…

- Đúng, không sai, thật sự có một ngôi miếu tên Lan Nhược Tự.

Đạo nhân mù dừng một chút rồi nói tiếp:

- Con quan tâm chuyện này là gì, hảo hảo luyện công cho tốt, đừng quản mấy việc vặt khác.

“Huyện Quách Bắc, Lan Nhược Tự… cuối cùng cũng biết mình xuyên tới đâu rồi.”

Lý Tu Viễn nghĩ thầm trong lòng:

“Hóa ra là thế giới Liêu Trai, đã vậy còn là thời điểm mọi chuyện chưa bắt đầu, hiện tại Nhiếp Tiểu Thiến chưa xuất hiện, Yến Xích Hà không vang danh, hẳn Ninh Thái Thần vẫn là một thanh niên tuấn tài dày công đèn sách.”

Tuy thế nhưng đây là nơi vô cùng nguy hiểm, hồ yêu nữ quỷ, thụ tinh, rết tinh ngàn năm, còn có quỷ sai Thành Hoàng…

Không cẩn thận mất mạng như chơi, vì mạng nhỏ của mình Lý Tu Viễn chỉ có thể nỗ lực phấn đấu, cố gắng luyện công.

Ngồi kế bên, đạo nhân mù vẫn nói huyên thuyên:

- Đồ nhi, con có thể hạ quyết tâm cố gắng luyện công thật khiến vi sư vui mừng, phải viết bẩm sinh con đã sở hữu Thất Khiếu Linh Lung tâm, một giọt tâm đầu huyết của con giúp quỷ quái tăng trăm năm tu vi, một mảnh thịt tim gan có thể tăng ngàn năm tu vi, nếu nuốt trọn trái tim của con sợ sẽ vũ hóa thành tiên. Hiện tại thế đạo trước mắt ngày càng bất ổn, yêu ma quỷ quái tầng tầng lớp lớp, nếu thân phận của con bại lộ sẽ có vô số quỷ quái kép tới ăn con, mặc dù thọ nguyên vi sư tăng nhưng không thể thời thời khắc khắc bảo hộ bên người con, thế nên thân thủ con cao cường hay không là chuyện vô cùng trọng yếu.

- Đã thế không phải con tu đạo sẽ tốt hơn sao?

Lý Tu Viễn hỏi.

Tâm tư con chưa ổn định, hiệu quả tu đạo không lớn, luyện võ thích hợp hơn nhiều. Trước mắt Thất Khiếu Linh Lung rất dễ thu hút yêu ma quỷ quái, tuy nhiên thần thông, đạo thuật hay quỷ mị gì đó cũng không có tác dụng, quỷ quái thấy con không khác gì mèo thấy chuột, đừng nói đối phó với con, chỉ cần gần con trong một trượng thì bọn chúng sẽ hóa thành tro bụi, thay vì tu đạo không bằng con luyện võ đi, ngày sau dùng võ nhập đạo, tiến bộ chắc chắn thần cấp, yên tâm, vi sư sẽ không hại con.

Đạo nhân mù giải thích.
  • Mặc dù quỷ thần không tổn thương được con nhưng vẫn có một loại tuy không nhìn ra trái tim trân quý con đang có, đó chính là yêu, yêu có bản thể như xà yêu, hổ yêu, lang yêu… sau khi chúng ta thành tinh, dù không thi triển được phép thuật thần thông nhưng dựa vào bản thể vẫn có thể cắn chết ngươi, chưa nói thế đạo này tặc phỉ hoành hành, kẻ xấu tràn đầy, con học đạo mới mấy năm sợ rằng thuật xuyên tường còn chưa biết dùng, tay trói gà không chặt thì tự vệ bằng cách nào?


- Đúng rồi, thời gian cũng tới, luyện tập xong con xuống núi hồi phủ đi, hai mươi ngày luyện võ, mười ngày học văn, một ngày cũng không được nghỉ, con có Thất Khiếu Linh Lung tâm nên học gì cũng nhanh, trình độ sử dụng Bá Vương Phá Trận Thương đã thuộc hàng tông sư, võ nghệ rất nhanh sẽ đột phá cảnh giới Tiên Thiên, nếu lịch luyện thêm thời gian nữa, qua trăm năm con sẽ trở thành cao thủ võ đạo đại tông sư, thành tựu không thể đo đếm.

Đạo nhân mù cẩn thận dặn dò một phen rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Võ đạo đại tông sư ư?

Lý Tu Viễn thầm nghĩ:

“Này chẳng phải giống trong phim ư, Liêu Trai chí dị có một cao thủ dùng võ tên hạ Hầu Vũ, lợi hại đến mức có thể so kiếm với Yến Xích Hà, đánh nhau bất phân cao thấp, kết quả không phải vẫn chết trong tay một nữ quỷ bình thường, tinh khí bị hút cạn, trở thành một thây khô à.”

Thế nên Lý Tu Viễn mới cảm thấy tu đạo là chuyện quan trọng, võ nghệ gì đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Bất quá sư phụ sẽ không hại hắn, luyện võ thì luyện võ, trở thành cao thủ võ lâm cũng không tệ.

“Trước luyện võ, sau tu đạo, đợi ta trở thành cao thủ Tiên Thiên tu đạo cũng không muộn, nếu sư phụ không chịu dạy mình có thể kiếm một người khác rồi bái sư.”

Lý Tu Viễn thầm nghĩ.

Sau đó hắn cầm Hổ Khẩu Thôn Kim Thương trong tay, luyện khí trên cọc gỗ hết hai canh giờ, thế là xong bài tập buổi sáng.

- Sư phụ, luyện tập xong rồi, con xuống núi đây.

Lý Tu Viễn thu công đáp.

- Đi đi.

Đạo nhân mù nhắm mắt phất tay nói.

Nghe xong Lý Tu Viễn khiêng Hổ Khẩu Thôn Kim Thương lên rồi tự mình hạ sơn.

Nói thật hắn cũng chẳng muốn dùng cây thương này đâu, phải biết trọng lượng thứ đồ chơi này không nhẹ, thân thương được tinh chế từ tinh cương tốt nhất mà thành, lưỡi đao không biết sư phụ tìm nguyên liệu ở đâu mà nặng nề lại sắc bén, chém ngọc chặt đó dễ như trở bàn tay, bất quá quá trọng lượng nặng tới đáng sợ, lên tới bảy mươi hai cân, có thể so với vũ khí của Quan Nhị Gia trong truyền thuyết. Nếu không phải Lý Tu Viễn dùng quen, chỉ sợ dù võ đạo có thành tựu tới đâu cũng khó lòng gánh nổi cây thương này.

Dưới chân núi chính là Hạ Hà thôn, thôn không lớn, chỉ có vài chục gia đình đời đời làm nông sinh sống. Bất quá đây là chuyện của trước kia. Hiện tại tất cả mọi người trong thôn đều là người làm công cho Lý gia.

người đều là Lý gia cố nông, bọn hắn ruộng đồng đã sớm ở thiên tai trong năm bán đổ bán tháo cho Lý gia.

Địa chủ độc ác không ngừng mua đất, chiếm thành của riêng.

Mỗi lần nghĩ tới Lý Tu Viễn đều sinh làm hổ thẹn, ai bảo bản thân hắn là đại thiếu gia của Lý gia làm chi.

- Đại thiếu gia luyện võ xong rồi à? Ngài muốn hồi phủ?

Vừa vào Hạ Hà, một thôn dân tên Lưu Lão Căn vừa nhiệt tình vừa cung kính ân cần thăm hỏi.

- Đúng vậy, hôm nay ta hồi phủ tập văn, đúng rồi, lần trước xuống núi là ai giúp ta giặt quần áo bẩn thế? Giặt hồ rất tốt, nhanh chóng đưa qua cho người đó, làm nhanh lên.

Lý Tu Viễn đáp.

- Người kia là Đỗ quả phụ trong thôn, sáng nay ta nhìn thấy nàng ấy giặt đồ bên bờ sông, xem chừng hôm nay nắng tốt, phơi đồ sẽ rất mau khô.

- Không vội đâu, ta về phủ mười ngày, trong mười ngày này giặt xong đưa lên núi cho ta là được.

Lý Tu Viễn đáp.

- Vẫn là đại thiếu gia nhân từ.

Một vị phu nhân đứng bên cạnh nghe vậy liền xu nịnh, cười nói:

- Giặt đồ cho đại thiếu gia một lần bằng ba tháng thêu thùa đấy, lần sau ngài hãy chiếu cố ta một chút nhé.

Lưu Lão Căn thấy thế bèn lên tiếng:

- Đi đi đi, Vương thẩm ngươi vớ vẩn chen vào làm gì, thật sự nghĩ đại thiếu gia thiếu hạ nhân giặt đồ sao, còn không nhờ tâm địa ngài ấy tốt, muốn giúp đỡ mấy hộ nghèo trong thôn, Vương gia ngươi có khó khăn gì cho cam, đoạt công việc người khác, hại Đỗ quả phụ và mấy hộ trong thôn sống không nổi, khi ấy xem người còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người.

- Ta chỉ nói thử một chút thôi mà.

Vương thẩm ngượng ngùng biện giải.

- Không xong, không xong rồi, Đỗ quả phụ đang giặt áo đã bị Sơn Tiêu bắt đi.

Bấy giờ một phụ nhân trẻ tuổi vừa chạy từ đồng hoang về thôn vừa kêu to.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương