Liêu Trai Đại Thánh Nhân
-
Chương 149: Rước đỗ xuân hoa
- Bẩm đại thiếu gia, đã tới quan đạo.
Một hộ vệ trả lời.
- Thay đổi tuyến đường, trước đi thôn Hạ Hà một chuyến, ta có việc riêng muốn làm.
Lý Tu Viễn nói.
- Vâng, đại thiếu gia.
Hộ vệ đáp lại một tiếng, thay đổi lộ trình.
- Các ngươi chờ ở chỗ này, dẫn cho ta một con ngựa, ta tự mình vào thôn.
Thời điểm dừng trước cửa thôn, Lý Tu Viễn phân phó thuộc hạ dừng lại rồi bước ra từ trong xe ngựa.
- Nhưng thưa đại thiếu gia, lão gia đã phân phó, dù là đi đâu cũng phải có hộ vệ theo bảo vệ ngài.
Một vị hộ vệ lên tiếng.
- Yên tâm đi, ta và thôn có việc. Đây cũng chẳng phải nơi dã ngoại hoang vu, không có việc gì đâu. Rất nhanh ta sẽ trở về, nếu nửa canh giờ sau các ngươi không thấy ta thì đi tìm ta là được.
Lý Tu Viễn nói.
Lúc này có người dắt tới một con ngựa, Lý Tu Viễn tiếp nhận dây cương liền lập tức trở mình lên ngựa, chạy về hướng Hạ Hà thôn.
Bọn hộ vệ thấy Lý Tu Viễn chỉ đi gần đó cũng không sốt sắng nữa. Dù sao có nói thêm ngài ấy cũng không nghe lọt lỗ tai.
Dọc theo con đường quen thuộc, Lý Tu Viễn đã tới Hạ Hà thôn.
Rất nhanh, hắn liền ngừng lại trước nhà một thôn dân.
- Nha, đây không phải đại thiếu gia ư? Sao hôm nay lại đột nhiên trở về.
Vương thẩm đang cho gà ăn ở sát vách, thấy Lý Tu Viễn liền nhiệt tình chào hỏi.
Lý Tu Viễn cười nói:
- Trở về tìm người, Đỗ Xuân Hoa ở nhà chứ?
- Có, mỗi ngày muội tử đều ở nhà không dám đi ra ngoài, đợi đại thiếu gia tới đón nàng.
Hiện tại thôn dân trong thôn đã bàn tán nhiều lần. Họ đều biết Đỗ quả phụ, không, Đỗ Xuân Hoa có số tốt được đi theo đại thiếu gia, hiện chỉ đợi đại thiếu gia phái người tới đón dâu nữa thôi.
Thấy chưa, chẳng những hôm nay tới còn tự mình tới, phúc phận này không cạn đâu.
Vương thẩm cười nói:
- Đại thiếu gia vừa tới, chỉ sợ ta muội tử không biết. Để ta gọi ra cho, Xuân Hoa, Xuân Hoa muội muội, ngươi còn tại trong phòng không? Đại thiếu gia tới rồi, sao muội còn chưa ra?
Sau khi hô vài câu thì trong phòng liền phát ra tiếng động.
Đại môn mở bịch một cái, nữ tử thanh tú trắng nón có bím tóc đen nhánh, khuôn mặt đỏ ửn vừa vui mừng vừa thẹn thùng đi ra.
Thời điểm nàng thấy Lý Tu Viễn đứng ở cửa viện thì trái tim đập thình thịch như muốn vọt từ cổ họng nhảy ra ngoài.
- Đại, đại thiếu gia.
Đỗ Xuân Hoa xấu hổ mở miệng nói.
- Nàng thu thập một chút rồi đi với ta, cùng ra rời khỏi đây. Lần trước nói tới rước nàng nhưng có việc nên chậm trễ mới, kéo dài tới hiện tại. Lúc này không thể kéo dài được nữa.
- Vâng.
Đỗ Xuân Hoa vui mừng đáp lại một tiếng, nàng kích động chạy vào phòng. Không qua bao lâu liền cầm theo hai tay nãi đi ra.
Lý Tu Viễn sửng sốt một chút:
- Nhanh như vậy?
- Đại thiếu gia, sao có thể không nhanh a. Xuân Hoa muội muội đã thu thập xong từ mấy ngày trước rồi. Hôm nay chỉ cần cầm theo là được.
Vương thẩm vừa cười vừa nói.
- Nào có, Vương…Vương thẩm, ngươi chớ nói bậy.
Đỗ Xuân Hoa đỏ mặt, nhỏ giọng thì thầm phản bác.
Lý Tu Viễn nói:
- Vương thẩm, hôm nay có điểm việc gấp nên đi vội. Vốn phải mở tiệc rượu mời mọi người ăn bữa cơm. Có điều hiện tại không kịp, đợi ngày kahsc ta trở lại sẽ phát hồng bao cho từng người. Đa tạ các người đã chiếu cố Xuân Hoa mấy năm nay.
- Này, sao chúng ta có thể không biết xấu hổ như vậy. Đều là người quen cả, giúp đỡ nhau một chút là chuyện thường tình. Sao có thể nhận hồng bao của thiếu gia.
Vương thẩm đáp.
- Cứ thế đi, xem như một ít tâm ý của ta.
Lý Tu Viễn nói.
Vương thẩm cười hi hi nói thêm vài câu, cũng không cự tuyệt phần tâm ý này của Lý Tu Viễn.
Dù sao hồng bao Lý gia cũng rất nặng, không chỉ mấy văn tiền thôi đâu, nói không chừng là mấy lượng bạc đấy, có muốn đẩy cũng không nỡ.
Nếu không may bị nàng ta từ chối mất, những người khác trong thôn chắc tìm bà liều chết a.
Bất quá Xuân Hoa theo đại thiêu gia, còn được ngài ấy gửi tặng hồng bao. Sau này Vương thẩm nàng sẽ có thêm chút mặt mũi rồi.
Nghĩ tới đây, Vương thẩm liền càng thêm cao hứng.
- Xuân Hoa muội muội a, ngươi cũng là người số khổ. Về sau theo đại thiếu gia, cố gắng hầu hạ ngài ấy. Đại thiếu gia là người tốt, tâm địa thiện lượng, nghe ngài ấy sẽ không sai đâu.
Vương thẩm lại dặn dò một câu.
- Vâng ta đã biết.
Đỗ Xuân Hoa đáp lại một tiếng.
- Đi thôi.
Lý Tu Viễn ôm Đỗ Xuân Hoa lên ngựa, chạy như bay ra ngoài thôn.
Một hộ vệ trả lời.
- Thay đổi tuyến đường, trước đi thôn Hạ Hà một chuyến, ta có việc riêng muốn làm.
Lý Tu Viễn nói.
- Vâng, đại thiếu gia.
Hộ vệ đáp lại một tiếng, thay đổi lộ trình.
- Các ngươi chờ ở chỗ này, dẫn cho ta một con ngựa, ta tự mình vào thôn.
Thời điểm dừng trước cửa thôn, Lý Tu Viễn phân phó thuộc hạ dừng lại rồi bước ra từ trong xe ngựa.
- Nhưng thưa đại thiếu gia, lão gia đã phân phó, dù là đi đâu cũng phải có hộ vệ theo bảo vệ ngài.
Một vị hộ vệ lên tiếng.
- Yên tâm đi, ta và thôn có việc. Đây cũng chẳng phải nơi dã ngoại hoang vu, không có việc gì đâu. Rất nhanh ta sẽ trở về, nếu nửa canh giờ sau các ngươi không thấy ta thì đi tìm ta là được.
Lý Tu Viễn nói.
Lúc này có người dắt tới một con ngựa, Lý Tu Viễn tiếp nhận dây cương liền lập tức trở mình lên ngựa, chạy về hướng Hạ Hà thôn.
Bọn hộ vệ thấy Lý Tu Viễn chỉ đi gần đó cũng không sốt sắng nữa. Dù sao có nói thêm ngài ấy cũng không nghe lọt lỗ tai.
Dọc theo con đường quen thuộc, Lý Tu Viễn đã tới Hạ Hà thôn.
Rất nhanh, hắn liền ngừng lại trước nhà một thôn dân.
- Nha, đây không phải đại thiếu gia ư? Sao hôm nay lại đột nhiên trở về.
Vương thẩm đang cho gà ăn ở sát vách, thấy Lý Tu Viễn liền nhiệt tình chào hỏi.
Lý Tu Viễn cười nói:
- Trở về tìm người, Đỗ Xuân Hoa ở nhà chứ?
- Có, mỗi ngày muội tử đều ở nhà không dám đi ra ngoài, đợi đại thiếu gia tới đón nàng.
Hiện tại thôn dân trong thôn đã bàn tán nhiều lần. Họ đều biết Đỗ quả phụ, không, Đỗ Xuân Hoa có số tốt được đi theo đại thiếu gia, hiện chỉ đợi đại thiếu gia phái người tới đón dâu nữa thôi.
Thấy chưa, chẳng những hôm nay tới còn tự mình tới, phúc phận này không cạn đâu.
Vương thẩm cười nói:
- Đại thiếu gia vừa tới, chỉ sợ ta muội tử không biết. Để ta gọi ra cho, Xuân Hoa, Xuân Hoa muội muội, ngươi còn tại trong phòng không? Đại thiếu gia tới rồi, sao muội còn chưa ra?
Sau khi hô vài câu thì trong phòng liền phát ra tiếng động.
Đại môn mở bịch một cái, nữ tử thanh tú trắng nón có bím tóc đen nhánh, khuôn mặt đỏ ửn vừa vui mừng vừa thẹn thùng đi ra.
Thời điểm nàng thấy Lý Tu Viễn đứng ở cửa viện thì trái tim đập thình thịch như muốn vọt từ cổ họng nhảy ra ngoài.
- Đại, đại thiếu gia.
Đỗ Xuân Hoa xấu hổ mở miệng nói.
- Nàng thu thập một chút rồi đi với ta, cùng ra rời khỏi đây. Lần trước nói tới rước nàng nhưng có việc nên chậm trễ mới, kéo dài tới hiện tại. Lúc này không thể kéo dài được nữa.
- Vâng.
Đỗ Xuân Hoa vui mừng đáp lại một tiếng, nàng kích động chạy vào phòng. Không qua bao lâu liền cầm theo hai tay nãi đi ra.
Lý Tu Viễn sửng sốt một chút:
- Nhanh như vậy?
- Đại thiếu gia, sao có thể không nhanh a. Xuân Hoa muội muội đã thu thập xong từ mấy ngày trước rồi. Hôm nay chỉ cần cầm theo là được.
Vương thẩm vừa cười vừa nói.
- Nào có, Vương…Vương thẩm, ngươi chớ nói bậy.
Đỗ Xuân Hoa đỏ mặt, nhỏ giọng thì thầm phản bác.
Lý Tu Viễn nói:
- Vương thẩm, hôm nay có điểm việc gấp nên đi vội. Vốn phải mở tiệc rượu mời mọi người ăn bữa cơm. Có điều hiện tại không kịp, đợi ngày kahsc ta trở lại sẽ phát hồng bao cho từng người. Đa tạ các người đã chiếu cố Xuân Hoa mấy năm nay.
- Này, sao chúng ta có thể không biết xấu hổ như vậy. Đều là người quen cả, giúp đỡ nhau một chút là chuyện thường tình. Sao có thể nhận hồng bao của thiếu gia.
Vương thẩm đáp.
- Cứ thế đi, xem như một ít tâm ý của ta.
Lý Tu Viễn nói.
Vương thẩm cười hi hi nói thêm vài câu, cũng không cự tuyệt phần tâm ý này của Lý Tu Viễn.
Dù sao hồng bao Lý gia cũng rất nặng, không chỉ mấy văn tiền thôi đâu, nói không chừng là mấy lượng bạc đấy, có muốn đẩy cũng không nỡ.
Nếu không may bị nàng ta từ chối mất, những người khác trong thôn chắc tìm bà liều chết a.
Bất quá Xuân Hoa theo đại thiêu gia, còn được ngài ấy gửi tặng hồng bao. Sau này Vương thẩm nàng sẽ có thêm chút mặt mũi rồi.
Nghĩ tới đây, Vương thẩm liền càng thêm cao hứng.
- Xuân Hoa muội muội a, ngươi cũng là người số khổ. Về sau theo đại thiếu gia, cố gắng hầu hạ ngài ấy. Đại thiếu gia là người tốt, tâm địa thiện lượng, nghe ngài ấy sẽ không sai đâu.
Vương thẩm lại dặn dò một câu.
- Vâng ta đã biết.
Đỗ Xuân Hoa đáp lại một tiếng.
- Đi thôi.
Lý Tu Viễn ôm Đỗ Xuân Hoa lên ngựa, chạy như bay ra ngoài thôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook