Liêu Thần
-
Chương 94: Vì nàng nhập ma (cuối)
Edit: La Thùy Dương
Bản thân quyết sống chết, dù quỵ ngã cũng phải thành công.
Những câu này đã tái hiện vô cùng chân thực trong đầu Trì An suốt nhiều ngày qua, hơn hết thảy còn là nước mắt.
Làm sao nàng biết nam nhân này lại điên cuồng đến như vậy, dám hi sinh thân xác chính mình để hóa Ma và biến thành Ma đầu lợi hại nhất thế gian, hoàn toàn trở thành ma loại danh xứng với thực và đồng thời cũng vẫn giữ được thiên phú dị bẩm như trước. Với tâm địa của nàng mà nói, cho dù có ăn đến mười gan hùm mật gấu cũng không có gan làm chuyện này đâu.
Lúc đó khi nghĩ tới chuyện hắn sẽ bỏ mạng mà chết, nàng thực sự chỉ muốn liều mình đi cùng hắn mà thôi. Nhưng cũng bởi vì thương tâm nhất thời mà đã quên mất đức hạnh của nam nhân này, thậm chí còn muốn nhảy xuống Huyết trì tự tử, dù sao khi chết rồi cũng có thể gặp lại nhau ở thế giới tiếp theo, cái chết đối với nàng mà nói cũng có sá là gì đâu.
Thậm chí ngay cả nàng còn bị chính sự si tình của mình làm cảm động nữa kia mà. Nhưng giờ ngẫm lại mới thấy suy nghĩ này thật như đang đạp phải phân vậy.
Trời vừa sáng, nam nhân quấn quít si mê nàng cả đêm rốt cuộc mới thần thanh khí sảng lui ra ngoài, từ trong cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc rời đi.
Trì An mới vừa ngủ không lâu nên cả cơ thể đều buồn ngủ đến không chịu nổi, nhưng vừa cảm nhận được hắn rời đi thì liền xoay người muốn ngồi dậy.
Nam nhân chuyển tư thế dùng cả thân người thon dài của mình áp lên người nàng, ôm lấy chiếc eo thon, hôn lên đôi môi sưng đỏ của nàng nói: “Từ Dưỡng Tâm điện truyền đến thông báo, thân thể phụ hoàng sắp không xong, ta muốn qua nhìn một chút. Nàng cứ ngủ tiếp đi!”
Trì An nháy mắt liền thanh tỉnh, trợn mắt nhìn hắn.
hắn ôn nhu vân vê nàng trong lòng, nhu tình mật ý hôn nàng tận một hồi, cuối cùng mới chịu đứng dậy rời đi.
Trì An giữ nguyên tư thế bị ôm ngồi yên một chỗ, chằm chằm nhìn bầu trời trong suốt ngoài cửa sổ, nghĩ nghĩ một hồi, rốt cuộc lại một lần nữa ngả đầu xuống ngủ tiếp.
Rồi chuyện nghênh đón nàng đầu tiên khi nàng thức dậy, chính là tin tức Hoàng đế đã băng hà, Thập Thất Hoàng tử nghiễm nhiên trở thành vị tân Hoàng đường đường chính chính.
Trước khi lão Hoàng đế băng hà, ông ta đã triệu tập toàn bộ các Hoàng tử, tôn thất cùng triều thần đến Dưỡng Tâm điện, lập di chiếu trước mặt toàn thể mọi người, hùng hồn tuyên bố ngôi vị của mình truyền lại cho Thập Thất Hoàng tử.
Trì An ngây người.
Tin tức này vừa lọt ra ngoài, trên dưới Cảnh Dương cung ai nấy đều vui mừng, đám cung nhân ngẩng đầu ưỡn ngực, làm việc cũng hoạt bát nhanh nhạy hơn so với ngày thường.
Lúc Lưu âm dìu nàng xuống giường thì hai chân nàng đã mềm nhũn đến suýt nữa ngã khụy xuống đất. Lưu âm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, vẻ mặt khó hiểu.
Trì An duy trì sắc mặt nghiêm nghị, ngẫm nghĩ một hồi, vẫn là không giải thích thì hơn.
không phải nàng quá cao hứng vì Thập Thất Hoàng tử trở thành Hoàng đế nên tứ chi mềm nhũn, mà là bị tên nam nhân kia ép lặn lộn đến chân đứng không vững đấy có được hay không. Cho dù là người nào cũng sẽ xấu hổ không nói ra miệng được mà, thôi thì cứ để cho nàng ấy hiểu lầm đi.
Lưu âm hầu hạ nàng mặc y phục xong xuôi, thì bắt đầu lấy lược hầu hạ nàng chải đầu, cười nói: “Mấy ngày gần đây, chủ nhân hẳn sẽ rất bề bộn, chờ qua đợt này rồi, mọi sự đều sẽ ổn.”
Đối với lời Lưu âm, Trì An không ý kiến. Sau khi dùng xong ngọ thiện thì ngồi yên một chỗ ở trước cửa sổ gỗ tử đàn, chống cằm ngắm nghía bầu trời.
Lúc nàng suy tư đến ngẩn người thì quốc sư đột nhiên đến cửa.
Trì An gặp vị quốc sư tiên phong đạo cốt trước mặt, để cung nhân dâng trà đưa cho hắn rồi mới nói: “Điện hạ hiện không có ở Cảnh Dương cung đâu.”
Quốc sư khẽ gật đầu, nói với nàng: “Ta biết, ta đến đây là để gặp người.”
Trì An nhíu mày, bất động thanh sắc nhấc trà lên, môi hơi mím lại.
Quốc sư quan sát nàng, thanh âm từ tốn không nhanh không chậm: “Ta không ngờ tình cảnh lại biến hóa thành như vậy. Lời tiên đoán bị phá vỡ, quỹ đạo nhân gian đã lệch đến khó bề phân biệt, thậtkhông biết là tốt hay xấu.”
Trì An lơ đễnh đáp: “Nếu nói theo một khía cạnh khác của tiên đoán, có nghĩa đây chính là chuyện biết trước tương lai. Nhưng điều này cũng chứng minh được có thể hóa giải sự việc trước khi chuyện xảy ra. Quốc sư am hiểu tương lai như vậy, đúng là lợi hại còn hơn cả lời tiên đoán nữa đấy nhỉ?”
Theo lời tiên đoán thì một khi yêu ma đến nhân gian thì cũng là lúc thiên hạ sẽ đại loạn. Nay yêu ma đãbị Thập Thất Hoàng tử đánh bại, Thập Thất Hoàng tử trở thành tân yêu ma chi chủ của núi Thái Thường, còn không lợi hại hơn cả tiên đoán thì còn là gì?
Quốc sư im lặng.
hắn đánh giá thiếu nữ trước mặt. Nhớ lại ấn tượng khi lần đầu tiên gặp mặt, khi ấy hắn đã nhận xét vị cô nương này rất không tệ, đây không phải là lời nói suông.
hắn một đời tu hành, gần như đã có thể chạm đến quy luật nơi trần thế, cũng nhìn thấu được định luật vận hành của nhân gian và đọc được vận mệnh của không biết bao nhiêu người, duy nhất chỉ không thể thấy được số mệnh của Trì nữ Trì gia. Tuy nhiên hắn có thể đọc được sự sống trên người nàng đangdâng trào mạnh mẽ, cũng chính sức sống này đã hóa giải được sự tồn tại của lời tiên đoán. sự hiện diện của Trì An đối với thế giới này quan trọng cỡ nào, có lẽ không ai rõ hơn hắn, quan trọng đến mức có thể quyết định đến quỹ đạo vận hành của toàn nhân loại.
một nhân loại có sức sống căng tràn mạnh mẽ như thế, đối với sự vận hành cúa mệnh số mà nói, quả thực là một chuyện tốt vô cùng.
Kết quả thực ra cũng không có gì đáng kinh ngạc, nguyên do cũng vì sự tham dự của Trì An, Thập Thất Hoàng tử mới hóa thân thành ma, cắn ngược lại bọn tà vật và cuối cùng đảm nhiệm chức tân yêu ma chi chủ của núi Thái Thường.
Nếu hắn có thể vì nhân gian mà một lòng hướng thiện, tất nhiên đối với nhân gian vô cùng có lợi.
Theo tiên đoán hiện tại, thế gian xuất hiện một vị tân đế vương, yêu ma hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian, trả lại thái bình cho toàn nhân loại.
Hôm nay Quốc sư đến đây cũng chỉ để liếc mắt nhìn vị cô nương này, một lần nữa nghiệm chứng lời tiên đoán hiện tại.
Sau khi Quốc sư rời đi, Trì An nhịn không được nhìn về phía Dưỡng Tâm điện ở đàng xa, cân nhắc ý trong lời Quốc sư, sau đó không khỏi mỉm cười.
Nàng đã từng thấy qua cảnh tượng ngàn năm sau của thế giới này, biết được nơi này sẽ biến hóa ra sao. Cho nên đối với quỹ đạo vận hành của thế gian này, không ai có thể hiểu rõ hơn nàng.
Đêm xuống, sau khi mõ đánh tiếng canh ba, Thập Thất Hoàng tử rốt cuộc mới trở về.
Trì An đọc sách dưới ngọn đèn, lúc thấy nam nhân từ trong bóng tối đi đến thì lập tức tươi cười với hắn, hỏi: “Đói bụng chứ? Cần bày thiện không?”
hắn cúi xuống nói: “Nàng đã ăn rồi chưa?”
“Vẫn chưa, ta chờ chàng ăn cùng.” Nàng ngẩng đầu cười với hắn.
Thập Thất Hoàng tử nghe xong, lập tức sai hạ nhân bày thiện, bình bình đạm đạm bồi nàng dùng bữa cùng nhau.
Trì An nhìn nam nhân đang tao nhã dùng bữa dưới ánh đèn, bất tri bất giác đem hắn nhập thành mộtthể với Tư Ngang ở thế giới đầu tiên. hiện tại nàng đã biết Tư Ngang hiện đang trước mặt nàng chính là Tư Ngang đã đợi nàng ngàn năm ở thế giới đầu tiên rồi, cũng đã sáng tỏ được nhiều chuyện mà xưa kia chính nàng còn mơ hồ không rõ.
(ai không nhớ có thể xem lại chương 12 Bách Quỷ Dạ Hành, lúc nam chính xuất hiện)
hắn không phải nhân loại, dù không ăn cơm thì vẫn có được thể xác trường sinh bất tử.
Sau khi dùng xong bữa tối, hai người cũng chưa vội nghỉ ngơi mà là đi dọc theo ánh sáng mờ ảo trong cung, ung dung tản bộ.
Tản bộ đến khi thức ăn trong bụng đã tiêu đi hết, hai người mới trở về phòng lên giường nghỉ ngơi.
hắn vẫn như mọi ngày giam nàng trong lòng mình, đợi đến khi nàng say giấc mới đứng dậy rời đi, đi thu xếp tang sự của lão Hoàng đế.
Liên tục suốt nửa tháng, Thập Thất Hoàng tử đều bận đến mức ít khi trở về.
Lúc đầu Trì An còn cố hỏi thăm vài câu, nhưng sau đó thì không hỏi nữa.
Tang sự lão Hoàng đế qua đi, Thập Thất Hoàng tử dưới sự ủng hộ của triều thần cùng đám tôn thất, chính thức lên ngôi Hoàng đế, đổi niên hiệu thành Vĩnh Hưng.
Lan quý phi tôn lên làm Thái hậu, trở thành chủ nhân của Thọ cung, còn Trì An được Thập Thất Hoàng tử phong thành Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.
Ngày tân Hoàng đế đăng cơ, hắn dắt tay Trì An đứng trên tế đài cao, cùng nhau bái thiên địa. Sau khi chiêu cáo miếu thờ, hắn hướng vạn dân và các triều thần bên dưới, quay đầu cười với nàng: “Thiên hạ làm sính lễ, trẫm thú nàng làm thê, có được không?”
trên mặt Trì An dâng tràn ý cười, gật đầu đáp: “Tất nhiên là được.”
Sau tang sự của lão Hoàng đế, Bát Hoàng tử dẫn đầu các Hoàng tử khác làm loạn, muốn lật đổ tân Hoàng đế vì không phục. Lấy lý do người này chính là yêu ma giáng thế, tự xưng ngôi Hoàng đế của hắn là tà đạo bất chính, tuyên truyền di chiếu của Hoàng đế tiền nhiệm đã bị kẻ khác động tay động chân, và nhất mực nói rằng trước khi lão Hoàng đế lâm chung, nhất định di chiếu đã bị yêu ma bức ép mà thành.
Kết quả đám Hoàng tử làm loạn này đều bị tân Hoàng đế nổi giận lôi thủ đoạn ra mà xử trí, vứt bọn chúng ra Nam Lĩnh xa xôi phía Tây, chưa kể lại còn rất nhân từ chấp thuận bọn chúng mang theo tài ba dị sĩ đi cùng, kẻo khiến người vừa đến thì đã bị quỷ núi nơi đó cắn xé.
Còn những Hoàng tử may mắn khác không bị tân Hoàng đế giở thủ đoạn, lập tức cụp đuôi xoay phắt cả người, tân Hoàng đế nói Đông, chúng không dám đi Tây, mặc dù trong lòng biết rõ tân Hoàng vốn là yêu ma thì cũng không dám ngang nhiên làm phật ý hắn.
Chờ khi hết thảy đều kết thúc, mùa hạ thoắt chốc cũng đã qua.
Lúc hay tin Thập Thất Hoàng tử lên ngôi Hoàng đế, kéo khuê nữ nhà mình từ Hoàng tử phi trở thành Hoàng hậu, phu thê Trì Tĩnh đều bị tin tức này làm cho trở tay không kịp, sợ đến ngây cả người.
Bọn họ đuổi tới kinh hành thì Thập Thất Hoàng tử cũng đã đăng cơ, thiên hạ đã định rồi.
Thân là nhà mẹ đẻ của tân Hoàng Hậu, phu thê Trì Tĩnh được phép tiến cung diện kiến Hoàng hậu.
Sau khi bọn họ gặp mặt khuê nữ của mình, thấy sắc mặt hồng nhuận của nàng, trong lòng cả hai đều vui mừng, có điều sau khi bọn họ nhìn thấy tân Hoàng đế sau khi bãi triều liền đến đây gặp Hoàng hậu, thì nỗi vui mừng kia liền hóa thành sợ hãi xen lẫn phòng bị.
Mặc dù bọn họ biết Thập Thất Hoàng tử là yêu ma chuyển thế, nhưng bọn họ vẫn còn nhớ rõ năm đó ở Giang Nam, hắn vẫn còn là một nhân loại mang thân xác yếu đuối. Tuy rằng đôi mắt hắn mang sắc tím dị thường nhưng không thấy tà khí trong đó. Còn hôm nay, tuy rắng tân Hoàng đế trước mặt bọn họ đang hiện diện với bộ dạng nhân loại, nhung lại là một yêu ma chân chính. Cả người tỏa ra khí tức ma quái, đừng nói khiến nhân loại phải e ngại mà ngay cả quỷ thần cũng tránh còn không kịp.
Mà khuê nữ nhà bọn họ, lại gả cho một yêu ma như thế.
Đối với nhạc phụ nhạc mẫu, Tư Ngang ra chiều khách khí, không để ý đến sắc mặt của bọn họ mà vẫn mỉm cười tán gẫu với họ, sau đó thì đi cùng nhạc phụ đến tháp Chiêm Tinh bái thăm Quốc sư.
Còn Lâm thị thì ở lại Phượng Nghi cùng khuê nữ thân thiết trò chuyện.
Đến khi cảm thấy ma khí của tân Hoàng đế đã mất hẳn, sắc mặt Lâm thị mới khá hơn, nắm tay nữ nhi của mình thật chặt, run giọng nói: “An An, Hoàng thượng ngài …”
Trì An cười cười, nói: “Nương, hắn đem thân nhập ma, đã trở thành tân yêu ma chi chủ của núi Thái Thường rồi.”
“Vậy con …” không sợ sao?
Trong lòng Lâm thị phức tạp, nhân loại và yêu ma chung phòng là đã kinh thiên động địa lắm rồi, huống chi còn là thiên sư và yêu ma xưa nay không đội trời chung kia chứ? Chưa biết chừng một ngày nào đó, yêu ma mất đi kiểm soát và hút sạch linh thể của thiên sư bên người mình thì sao?
“Chàng chính là Tư Ngang.” Trì An nói, trên mặt mang theo mỉm cười.
Lâm thị liền không biết phải đáp lại như thế nào nữa.
Trì An nhẹ nhàng vỗ lên tay nàng, tiếp tục nói: “Nương, chàng là Tư Ngang, là đế vương đường đường chính chính được tiên Hoàng truyền ngôi lại. Ngay cả Quốc sư cũng thừa nhận chàng mà, bởi vì trênngười chàng có được mệnh của đế vương nhân gian.”
Trì An lộ ra nụ cười rực rỡ với nàng, nói: “Bây giờ nữ nhi hạnh phúc vô cùng.”
Thế giới này thực sự hạnh phúc hơn hết thảy những thế giới còn lại, bởi vì rốt cuộc nàng và hắn đã có thể ở bên nhau, cùng nhau già đi.
Tại tháp chiêm tinh, vị đế vương đang bồi Quốc sư trò chuyện về thời thiếu niên bỗng dưng không hiểu sao lại thất thần, tựa như đang lắng nghe chuyện gì đó, trên mặt liền lộ ra thần sắc ôn nhu hiếm thấy.
Quốc sư thầm biết có khác thường, quay đầu liếc hắn một cái.
Trì Tĩnh cũng quay về phía này, phát hiện thần sắc trên mạng Hoàng đế, trong lòng khẽ động.
Sau khi rời cung, Trì Tĩnh liền hỏi thăm thê tử đã nói chuyện gì với tân Hoàng hậu ở Phượng Nghi cung, đợi sau khi thê tử hắn truyền đạt lại lời của nữ nhi mình, rốt cuộc Trì Tĩnh đã hiểu ra vì sao lúc nãy thần sắc Hoàng đế lại lộ ra sự ôn nhu đến vậy rồi.
“Tĩnh ca, có gì không ổn sao?” Lâm thị hỏi.
Trì Tĩnh lấy lại tinh thần, hướng nàng cười nói: “không có, ta chỉ đang nghĩ tới, liệu phải chăng lời tiên đoán năm xưa đã sai lầm sngay từ đầu rồi không. Cho dù vị kia là yêu ma trời đất khó dung nhưng cũng đâu thể nói hắn không có tình cảm, còn phải xem hắn chọn khởi đầu như thế nào thì mới phân định được.”
Lâm thị cũng không ngốc, nghe phu quân nói thế liền hiểu được ngụ ý bên trong.
Nàng trầm mặc cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, vẫn không tìm được đáp án, cuối cùng đành cảm thán: “Có lẽ đây là duyên của An An, bất kể là phúc duyên hay nghiệt duyên, chỉ cần bọn nó hạnh phúc là tốt rồi.”
Ngàn vạn người trên thế giới này, mỗi một kẻ đều có duyên tình của riêng họ, sao có thể cưỡng cầu!? Nếu yêu ma kia chính là người canh giữ trái tim con bé, đồng thời cũng là người trị vì bá tánh ổn định chúng sinh thiên hạ, vậy thì hà tất bọn họ phải quản nhiều như thế làm gì?
“Nàng nói đúng.” Trì Tĩnh cười chiều theo ý nàng, đem nỗi lo lắng ở trong lòng áp chế xuống.
Nhân loại và yêu ma thật sự có thể chung sống hòa bình được sao, hắn tạm thời không rõ. Trước mắt hắn chỉ biết với kết cục hiện tại, vận mệnh của nhân gian sẽ vì đế vương yêu ma này mà nảy sinh mộtbiến cố lớn, thế nhưng hắn lại không hình dung được trong tương lai, vào một ngày nào đó khi yêu ma khống chế nhân loại này biến mất, thế gian này sẽ rơi vào tình trạng gì nữa?
Tạm thời Trì Tĩnh không biết được, chỉ đành phải mỏi mắt trông chờ.
***
Đối với Trì An, cuộc sống khi trở thành Hoàng hậu cũng không có gì thay đổi, ban ngày tu luyện, buổi tối thì hầu hạ vị Hoàng thượng kia làm chuyện ‘không được nhẹ nhàng’ ở trên giường, cứ như vậy ở trong mộng cùng nhau quấn quít say mê.
Ba năm sau khi tiên đế băng hà, chớp mắt đã đến thời kì tuyển tú.
Trong mắt các triều thần và mọi người trong hậu cung, Đế Hậu của họ vô cùng ân ái, hậu cung chỉ duy nhất một vị Hoàng hậu, không hề có bất kỳ phi tần nào khác.
Nhưng ân ái thì ân ái, Hoàng đế dù sao cũng phải gánh vác trách nhiệm khai chi tán diệp, trong hậu cung không có phi tần nào, chỉ có duy nhất một Hoàng hậu, lần tuyển tú kì này tuyển người mới là điều tất yếu.
Nhưng triều thần còn chưa có cơ hội giảng đạo lý thế tục đế vương, Hoàng đế đã dứt khoát tuyên bố, chỉ cần một ngày hắn còn sống, tuyệt đối sẽ không bao giờ tuyển tú.
Triều đình bị tin này đánh một phát sợ ngây người.
E sợ vị Hoàng đế hiện tại có sự khác biệt hẳn so với các tiên Hoàng đời trước, cho nên dù đám triều thần có cảm thấy bất bình với hành vi này đến cỡ nào thì cũng không dám hó hé một tiếng, ngẫm nghĩ cứ chờ thêm vài năm nữa, biết đâu chừng Hoàng đế sẽ thay đổi chủ ý thì sao!?
Nào có nam nhân nào thủ thân như ngọc được kia chứ? Cho dù là yêu ma thì cũng vẫn là nam nhân, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày thay đổi chủ ý mà thôi.
Vì thế đám triều thần cứ như vậy mà chờ đợi, đợi một lần kéo dài tròn mười năm, hậu cung vẫn chỉ có một vị Hoàng hậu như cũ, thậm chí một bóng dáng của tiểu hoàng tử cũng không có. Đám triều thần lúc này liền như ngồi trên đống lửa, gấp gáp khẩn trương.
Đừng nói chi là đám triều thần, ngay cả tôn thất trên dưới của Hoàng đế cũng gấp không chịu được rồi.
Buổi tối, đến khi Trì An bị vị Hoàng đế nào đó chèn ép lăn lộn qua lại trên giường đến sắp mất mạng thìrốt cuộc không nhịn được nữa, vùng lên bùng phát.
“Lại không cần sinh con, cái người chết tiệt kia suốt ngày muốn làm chuyện này bộ không biết xấu hổ hay sao?” Nàng nắm chặt tóc hắn, lửa giận ngút trời.
Hoàng đế đem nàng đặt dưới thân, dùng sức đẩy một cái, cho tới khi đến tận nơi sâu nhất trong nàng, nhìn nàng mất hồn trong nháy mắt, thanh âm hắn bỗng dưng khàn khàn trầm thấp, nồng đậm hương vị dục tình, “Hài tử có gì tốt? Trẫm không cần một hài tử tới quấy rầy chúng ta.”
“Nhưng những người kia …”
“Nếu bọn chúng muốn có tiểu Hoàng tử, vậy thì giết trẫm trước, rồi lập một kẻ khác lên làm Hoàng đế đi! Bằng không cả đời cũng đừng mong có tiểu Hoàng tử.” hắn lãnh khốc nói, nhìn gương mặt ửng đỏ bên dưới, lại không nhịn được dịu dàng đưa tay vuốt ve gương mặt đầy mồ hôi của nàng: “Trẫm đã là yêu ma rồi, thiên hạ không cần tồn tại thêm một ma con nữa, nếu không sẽ nhiễu loạn trật tự của nhân gian.”
Nếu hắn thật sự cho bọn triều thần kia một tiểu Hoàng tử, nói không chừng khi đó người hốt hoảng chính là Quốc sư và chúng sinh trong thiên hạ đấy.
Trì An không còn lời nào để nói.
Kỳ thật trong lòng nàng hiểu được, tuy rằng thế giới này là chân thực, nhưng thực chất bọn họ lại chỉ là khách qua đường, dù có nán lại ở nơi này lâu cỡ nào chăng nữa thì cũng không thể có đời sau. Trước kia khi còn ở trong thế giới của Dior, cũng nhờ sau khi trở thành vương tử phi nước Talans mà Trì An mới biết đến quy luật này.
Cũng chính vì vậy mà ở thế giới này, dù nhận ra mình và hắn ở bên nhau một thời gian dài nhưng trong bụng thì lại không có tin tức, nàng cũng không cảm thấy có gì lạ.
Có điều thế nhân không hề biết gì, thậm chí scả Tư Ngang cũng tưởng rằng bởi vì bản thân hắn là yêuma, cho nên mới không thể cùng nhân loại duy trì nòi giống.
Cuối cùng, cho dù là triều thần hay đám tôn thất thì rốt cuộc cũng đành phải từ bỏ ý đồ tuyển tú trênngười vị Hoàng đế nào đó, giống như đã hoàn toàn chết tâm, không thèm quan tâm đến vấn đề nối dõi của Hoàng đế làm gì nữa.
một ngày kia Trì An cùng với vị Thái Hậu vẫn xinh đẹp trẻ tuổi không khác gì lúc trước cùng nhau đi dạo Ngự Hoa viên, Thái Hậu dắt tay Trì An, thở dài nói với nàng, “Về việc con nối dòng cho Hoàng thượng, con đừng quan tâm. Bên ngoài có nói gì con cũng đừng xen vào, tự Hoàng thượng có chủ trương.”
Thực ra Trì An không mấy quan tâm đến vấn đề này, nhưng thấy Thái Hậu đặc biệt vỗ về mình như vậy thì tất nhiên cũng phải thể hiện cảm xúc ra mặt mới hợp lẽ thường chứ nhỉ!?
Thái Hậu vốn là một người không màn sự đời, bình thường sống khá phóng khoáng, cứ như là phóng thích hết thảy những kìm nén nơi cung cấm trước kia ra ngoài hết, quả thực là càng sống càng trẻ thêm nhiều tuổi. Xem tình hình hiện tại, đoán chừng còn có thể sống đến mấy chục năm nữa.
Dù rằng Thái Hậu vẫn rất quan tâm nhi tử của mình, nhưng chung quy bởi vì từ nhỏ Hoàng đế đã khác biệt với người thường, cho nên dù hắn có làm gì thì Thái Hậu đều cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên. Nàng chưa bao giờ nhiều chuyện nói một câu, đối với vị Hoàng hậu này cũng như vậy.
Có một bà bà bất cần như vậy ở bên cạnh, hiển nhiên Trì An càng thêm an nhiên tự tại ở hậu cung, thư thái vô cùng.
Qua năm đầu tiên trở thành Hoàng hậu đời thứ mười lăm, rốt cuộc Trì An cũng phát hiện được mật thất bí mật ở trong Cảnh Dương cung.
Mật thất thông ra Hoàng Lăng, tổ tiên tư thị từng ở trong hoàng cung xây một địa đạo dưới lòng đất, nhằm không cho kẻ nào khác biết được.
Bên trong địa cung này lại có một đàn tế vô cùng lớn, bên dưới đàn tế là một ao máu đã cạn, tuy rằng vũng máu trong ao đã khô quắt lại, nhưng từ hơi thở còn sót lại, Trì An có thể ngửi được mùi ma khí từ đó đang tỏa ra ngút trời, lại còn vô số tinh phách của hung thần yêu ma vờn quanh tứ phía. Nhiêu đây đủ cho thấy năm xưa có bao nhiêu yêu ma bị diệt ngay tại nơi này.
Trì An vừa đến nơi, vị Hoàng đế sau lưng cũng đã tới.
hắn đứng đối diện Huyết Trì, nhìn đàn tế trước mặt, thần sắc khó lường.
Trì An vừa thấy vẻ mặt của hắn thì liền hiểu vị Hoàng thượng này lại bắt đầu hắc hóa tới nơi rồi, nếu không làm chuyện gì đó, thiết nghĩ hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được. Vì thế nàng rất biết tự giác mà tiến đến gần, kéo lấy vạt áo của hắn, vào lúc hắn vừa xoay người thì trực tiếp hôn lên môi đối phương.
Nụ hôn vừa dứt, Trì An liền nói: “Năm đó trước khi Hoàng thượng nhập ma, chính là dựa vào thứ này mà sống sao?”
Hoàng đế nhàn nhạt ừ một tiếng, nhìn nàng không chớp mắt.
Tuy rằng thái độ nàng đối với hắn vẫn chưa từng thay đổi suốt nhiều năm, nhưng hắn lại không muốn nàng nhớ lại khoảng thời gian mình suy nhược đến nỗi phải dùng tà thuật tàn ác tàn nhẫn như thế này để duy trì sinh mệnh. Mặc yêu ma uống máu mình chi để đổi lấy khả năng sống tiếp, đây là chuyện mà một người bình thường khó có thể tiếp nhận nổi.
Tuy năm xưa hắn vẫn là nhân loại, nhưng bởi vì là kẻ được yêu ma núi Thái Thường chọn lựa nên có được năng lực khống chế được yêu ma, khiến quỷ thần đều phải né tránh. Còn những yêu ma cấp thấp kia bởi vì có được miếng mồi duy trì sinh mệnh nuôi dưỡng nên bản tánh vô cùng tà ác tàn nhẫn. Đây cũng chính là phương thức mà hắn sống được đến tận bây giờ.
Sau khi ra khỏi mật đạo bên dưới cung điện, Hoàng đế liền sai người lấp lại cửa vào của địa cung khác, chỉ để lại mật đạo bên trong Cảnh Dương cung.
Lúc Trì An biết chuyện này, nàng cũng không có phản ứng gì khác.
Có lẽ nàng biết hắn muốn làm gì. Nghĩ đến chuyện một ngàn năm sau, nàng liền hiểu được lựa chọn của hắn, trong lòng nhất thời có chút ê ẩm.
***
Vĩnh Hưng năm thứ hai mươi, Đế Hậu xuống vùng Giang Nam. Suốt thời gian đến vùng đồng bằng hoang du ở Giang Nam, Đế Hậu hết mực được vạn dân nghênh đón, vạn quỷ sợ hãi tránh xa.
Vĩnh Hưng năm thứ ba mươi, Hoàng hậu lâm trọng bệnh.
Sau khi hay tin Hoàng hậu bệnh nặng, Hoàng đế ngày ngày bãi triều, túc trực không ngừng ở Phượng Nghi cung. Các thái y và cả Quốc sư đều được triệu đến Phượng Nghi cung, cả hoàng cung thoắt chốc bị bao trùm bởi bầu không khí lạnh lẽo làm người khác hít thở không thông.
Thế nhưng bệnh tình của Hoàng hậu lại không có dấu hiệu khỏe lên, ngược lại chuyển biến càng lúc càng xấu.
Đêm dài thưa vắng, Trì An tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê man, nhìn vị nam nhân đang ôm chặt lấy mình thì không nhịn được đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt trẻ trung không chút thay đổi của hắn.
Ba mươi năm trôi qua mà dung mạo của hắn vẫn như năm đó. Vẻ như sau khi nhập ma, cơ thể Tư Ngang vĩnh viễn đã ngừng lại vào thời kì hắn còn trẻ tuổi, tuấn mỹ đến bức người.
Nàng tu luyện thành công, cộng thêm có được linh lực được truyền từ cơ thể của hắn, khiến nàng thoạt nhìn vẫn trẻ như trước.
Có điều nàng hiểu rõ, nhân loại dù sao rồi sẽ có ngày phải chết. Có thể qua mười năm hai mươi năm nữa, nàng sẽ dần già đi, đến lúc đó khi đứng cùng một chỗ với hắn thì cũng sẽ giống như lão Hoàng đế và Lan quý phi của lúc trước, làm người ta nhìn vào liền cảm thấy gai mắt.
Nàng từng thầm cười họ, không ngờ nhiều năm sau lại đến phiên nàng và Tư Ngang thay đổi thành như vậy. Quả thật nghĩ tới đã thấy gai mắt không chịu nổi rồi.
Có điều là, nàng biết, bản thân mình không thể chờ được đến đó, ngày mà sinh mệnh của nàng nhanh chóng đi đến điểm cuối.
Cảm giác được động tĩnh của nàng, Hoàng đế nháy mắt liền thanh tỉnh, nhìn người trong ngực, ôn nhu hỏi: “An An, nàng khó chịu chỗ nào sao?”
Trì An cười với Tư Ngang, thấy hắn đứng dậy muốn gọi quốc sư thì liền bắt lấy tay hắn, nói: “Tư Ngang, chàng đừng đi, ở lại tán gẫu cùng ta.”
Cả người Hoàng đế khựng lại, hòa hoãn quay đầu.
Trì An đưa tay về phía hắn, lúc được hắn ôm vào lòng thì giang tay ôm chầm cổ hắn, mổ lên khóe môi hắn một cái, cười cười: “Tư Ngang, có thể ở bên chàng bốn mươi năm, ta đã thỏa mãn lắm rồi.”
Theo hắn từ thuở bé cho đến lớn, tính tới tính lui ở thế giới này, nàng và hắn đã bên nhau được bốn mươi năm. So với những thế giới khác thì đây đã là một khoảng thời gian dài lắm rồi, nàng thực sự rất thỏa mãn.
Hoàng đế cúi đầu không nói.
“Chàng đưa ta đi ngắm mặt trời mọc nhé.” Trì An nói tiếp.
Hoàng đế sai cung nhân đem đến áo choàng giúp nàng bao bọc toàn thân, rồi ôm nàng bước lên vị trí cao nhất trong hoàng cung.
hắn ngồi một chỗ ôm nàng vào trong ngực, đưa mắt nhìn ánh trời đêm đang dần chuyển sang nắng sớm, vừa cùng nàng tán gẫu vừa nhắc lại khoảng thời gian tốt đẹp lúc gặp nhau thưở bé. Suốt thời gian cùng nhau trò chuyện, trên mặt nàng vẫn luôn mỉm cười.
Thỉnh thoảng lúc nàng nói đến cao hứng, Hoàng đế sẽ cúi đầu hôn lên môi nàng một cái. Ngắm nhìn đôi mắt sáng ngời của người trong lòng, hắn liền không khống chế nổi bản thân mà muốn lưu giữ cặp mắt này lại, cho đến vĩnh hằng.
Khi mặt trời mọc ở phía đông, gà bắt đầu gáy, toàn bộ hoàng cung chìm trong thứ ánh sáng mờ tỏ, cuối cùng Trì An ở trong lòng Tư Ngang mới chậm rãi khép mắt lại.
Tư thế khi Hoàng đế ôm nàng vẫn không hề thay đổi, ngắm nhìn mặt trời từ ló dạng cho đến khi bầu trời sáng hẳn, giọt sương ẩm của những ngày cuối thu dần thấm ướt trên tóc, hắn vẫn như cũ nghiêm túc bảo vệ người trong ngực mình, không để sương sớm dính trên mặt nàng.
Nàng vẫn giống như mới đây thôi, an tĩnh cuộn mình trong lòng hắn, nhắm mắt rơi vào giấc mộng của chính mình.
Nhưng hắn biết, lúc này đây, nàng vĩnh viễn cũng không mở mắt ra nhìn hắn thêm lần nào nữa.
***
Vĩnh Hưng mùa thu năm thứ ba mươi, Hoàng hậu Trì thị chết vì bạo bệnh.
không lâu sau khi Tang lễ Hoàng hậu kết thúc, Hoàng đế cũng băng hà, tân Hoàng đế đăng cơ.
Từ đó về sau nước Đại Tề kéo dài trăm năm, thiên hạ đại loạn, ngoại tộc xâm nhập, dân gian nổi dậy chống lại khắp nơi. Rốt cuộc sau mười năm chiến loạn, nhân loại mới một lần nữa lập nên một triều đại mới.
yêu ma chi chủ của núi Thái Thường không rõ tung tích, yêu ma dưới nhân gian theo đó mà tháo chạy khỏi Vân Trạch như tránh tà. Nhiều năm sau đó, yêu ma dần dần biến mất hẳn khỏi nhân gian.
Ngày nhân gian không còn yêu ma, Vân Trạch ở nhân gian cũng biến mất. Từ đó trở đi, nhân gian đãkhông còn nơi nào mang tên Vân Trạch nữa.
Về sau, bách quỷ dạ hành, nhân gian nhiễu loạn, Huyền Môn không thể không hội tụ lại hết thảy những thế gia diệt ma đến từ trời nam đất bắc, cùng nhau chắp bút tạo ra quyển 《 Bách Quỷ Lục 》 danh chấn thiên hạ.
Ngàn năm sau, đám thiên sư đáp ứng lời mời tiến vào sơn trang để bắt quỷ, từng chạm ngõ đến nơi sâu nhất bên trong địa cung, vô tình khiến vị đế vương ngủ say trong địa cung thức tỉnh.
Hoàng đế sau khi tỉnh giấc, bị ảnh hưởng bởi giấc ngủ li bì suốt ngàn năm vạn vật luân hồi, cho nên ký ức dần xói mòn theo thời gian. Điều duy nhất hắn còn nhớ đến, chính là cái tên của một người đã khắc sâu trong tim hắn, cả đời cũng không thể nào quên được.
Bản thân quyết sống chết, dù quỵ ngã cũng phải thành công.
Những câu này đã tái hiện vô cùng chân thực trong đầu Trì An suốt nhiều ngày qua, hơn hết thảy còn là nước mắt.
Làm sao nàng biết nam nhân này lại điên cuồng đến như vậy, dám hi sinh thân xác chính mình để hóa Ma và biến thành Ma đầu lợi hại nhất thế gian, hoàn toàn trở thành ma loại danh xứng với thực và đồng thời cũng vẫn giữ được thiên phú dị bẩm như trước. Với tâm địa của nàng mà nói, cho dù có ăn đến mười gan hùm mật gấu cũng không có gan làm chuyện này đâu.
Lúc đó khi nghĩ tới chuyện hắn sẽ bỏ mạng mà chết, nàng thực sự chỉ muốn liều mình đi cùng hắn mà thôi. Nhưng cũng bởi vì thương tâm nhất thời mà đã quên mất đức hạnh của nam nhân này, thậm chí còn muốn nhảy xuống Huyết trì tự tử, dù sao khi chết rồi cũng có thể gặp lại nhau ở thế giới tiếp theo, cái chết đối với nàng mà nói cũng có sá là gì đâu.
Thậm chí ngay cả nàng còn bị chính sự si tình của mình làm cảm động nữa kia mà. Nhưng giờ ngẫm lại mới thấy suy nghĩ này thật như đang đạp phải phân vậy.
Trời vừa sáng, nam nhân quấn quít si mê nàng cả đêm rốt cuộc mới thần thanh khí sảng lui ra ngoài, từ trong cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc rời đi.
Trì An mới vừa ngủ không lâu nên cả cơ thể đều buồn ngủ đến không chịu nổi, nhưng vừa cảm nhận được hắn rời đi thì liền xoay người muốn ngồi dậy.
Nam nhân chuyển tư thế dùng cả thân người thon dài của mình áp lên người nàng, ôm lấy chiếc eo thon, hôn lên đôi môi sưng đỏ của nàng nói: “Từ Dưỡng Tâm điện truyền đến thông báo, thân thể phụ hoàng sắp không xong, ta muốn qua nhìn một chút. Nàng cứ ngủ tiếp đi!”
Trì An nháy mắt liền thanh tỉnh, trợn mắt nhìn hắn.
hắn ôn nhu vân vê nàng trong lòng, nhu tình mật ý hôn nàng tận một hồi, cuối cùng mới chịu đứng dậy rời đi.
Trì An giữ nguyên tư thế bị ôm ngồi yên một chỗ, chằm chằm nhìn bầu trời trong suốt ngoài cửa sổ, nghĩ nghĩ một hồi, rốt cuộc lại một lần nữa ngả đầu xuống ngủ tiếp.
Rồi chuyện nghênh đón nàng đầu tiên khi nàng thức dậy, chính là tin tức Hoàng đế đã băng hà, Thập Thất Hoàng tử nghiễm nhiên trở thành vị tân Hoàng đường đường chính chính.
Trước khi lão Hoàng đế băng hà, ông ta đã triệu tập toàn bộ các Hoàng tử, tôn thất cùng triều thần đến Dưỡng Tâm điện, lập di chiếu trước mặt toàn thể mọi người, hùng hồn tuyên bố ngôi vị của mình truyền lại cho Thập Thất Hoàng tử.
Trì An ngây người.
Tin tức này vừa lọt ra ngoài, trên dưới Cảnh Dương cung ai nấy đều vui mừng, đám cung nhân ngẩng đầu ưỡn ngực, làm việc cũng hoạt bát nhanh nhạy hơn so với ngày thường.
Lúc Lưu âm dìu nàng xuống giường thì hai chân nàng đã mềm nhũn đến suýt nữa ngã khụy xuống đất. Lưu âm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, vẻ mặt khó hiểu.
Trì An duy trì sắc mặt nghiêm nghị, ngẫm nghĩ một hồi, vẫn là không giải thích thì hơn.
không phải nàng quá cao hứng vì Thập Thất Hoàng tử trở thành Hoàng đế nên tứ chi mềm nhũn, mà là bị tên nam nhân kia ép lặn lộn đến chân đứng không vững đấy có được hay không. Cho dù là người nào cũng sẽ xấu hổ không nói ra miệng được mà, thôi thì cứ để cho nàng ấy hiểu lầm đi.
Lưu âm hầu hạ nàng mặc y phục xong xuôi, thì bắt đầu lấy lược hầu hạ nàng chải đầu, cười nói: “Mấy ngày gần đây, chủ nhân hẳn sẽ rất bề bộn, chờ qua đợt này rồi, mọi sự đều sẽ ổn.”
Đối với lời Lưu âm, Trì An không ý kiến. Sau khi dùng xong ngọ thiện thì ngồi yên một chỗ ở trước cửa sổ gỗ tử đàn, chống cằm ngắm nghía bầu trời.
Lúc nàng suy tư đến ngẩn người thì quốc sư đột nhiên đến cửa.
Trì An gặp vị quốc sư tiên phong đạo cốt trước mặt, để cung nhân dâng trà đưa cho hắn rồi mới nói: “Điện hạ hiện không có ở Cảnh Dương cung đâu.”
Quốc sư khẽ gật đầu, nói với nàng: “Ta biết, ta đến đây là để gặp người.”
Trì An nhíu mày, bất động thanh sắc nhấc trà lên, môi hơi mím lại.
Quốc sư quan sát nàng, thanh âm từ tốn không nhanh không chậm: “Ta không ngờ tình cảnh lại biến hóa thành như vậy. Lời tiên đoán bị phá vỡ, quỹ đạo nhân gian đã lệch đến khó bề phân biệt, thậtkhông biết là tốt hay xấu.”
Trì An lơ đễnh đáp: “Nếu nói theo một khía cạnh khác của tiên đoán, có nghĩa đây chính là chuyện biết trước tương lai. Nhưng điều này cũng chứng minh được có thể hóa giải sự việc trước khi chuyện xảy ra. Quốc sư am hiểu tương lai như vậy, đúng là lợi hại còn hơn cả lời tiên đoán nữa đấy nhỉ?”
Theo lời tiên đoán thì một khi yêu ma đến nhân gian thì cũng là lúc thiên hạ sẽ đại loạn. Nay yêu ma đãbị Thập Thất Hoàng tử đánh bại, Thập Thất Hoàng tử trở thành tân yêu ma chi chủ của núi Thái Thường, còn không lợi hại hơn cả tiên đoán thì còn là gì?
Quốc sư im lặng.
hắn đánh giá thiếu nữ trước mặt. Nhớ lại ấn tượng khi lần đầu tiên gặp mặt, khi ấy hắn đã nhận xét vị cô nương này rất không tệ, đây không phải là lời nói suông.
hắn một đời tu hành, gần như đã có thể chạm đến quy luật nơi trần thế, cũng nhìn thấu được định luật vận hành của nhân gian và đọc được vận mệnh của không biết bao nhiêu người, duy nhất chỉ không thể thấy được số mệnh của Trì nữ Trì gia. Tuy nhiên hắn có thể đọc được sự sống trên người nàng đangdâng trào mạnh mẽ, cũng chính sức sống này đã hóa giải được sự tồn tại của lời tiên đoán. sự hiện diện của Trì An đối với thế giới này quan trọng cỡ nào, có lẽ không ai rõ hơn hắn, quan trọng đến mức có thể quyết định đến quỹ đạo vận hành của toàn nhân loại.
một nhân loại có sức sống căng tràn mạnh mẽ như thế, đối với sự vận hành cúa mệnh số mà nói, quả thực là một chuyện tốt vô cùng.
Kết quả thực ra cũng không có gì đáng kinh ngạc, nguyên do cũng vì sự tham dự của Trì An, Thập Thất Hoàng tử mới hóa thân thành ma, cắn ngược lại bọn tà vật và cuối cùng đảm nhiệm chức tân yêu ma chi chủ của núi Thái Thường.
Nếu hắn có thể vì nhân gian mà một lòng hướng thiện, tất nhiên đối với nhân gian vô cùng có lợi.
Theo tiên đoán hiện tại, thế gian xuất hiện một vị tân đế vương, yêu ma hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian, trả lại thái bình cho toàn nhân loại.
Hôm nay Quốc sư đến đây cũng chỉ để liếc mắt nhìn vị cô nương này, một lần nữa nghiệm chứng lời tiên đoán hiện tại.
Sau khi Quốc sư rời đi, Trì An nhịn không được nhìn về phía Dưỡng Tâm điện ở đàng xa, cân nhắc ý trong lời Quốc sư, sau đó không khỏi mỉm cười.
Nàng đã từng thấy qua cảnh tượng ngàn năm sau của thế giới này, biết được nơi này sẽ biến hóa ra sao. Cho nên đối với quỹ đạo vận hành của thế gian này, không ai có thể hiểu rõ hơn nàng.
Đêm xuống, sau khi mõ đánh tiếng canh ba, Thập Thất Hoàng tử rốt cuộc mới trở về.
Trì An đọc sách dưới ngọn đèn, lúc thấy nam nhân từ trong bóng tối đi đến thì lập tức tươi cười với hắn, hỏi: “Đói bụng chứ? Cần bày thiện không?”
hắn cúi xuống nói: “Nàng đã ăn rồi chưa?”
“Vẫn chưa, ta chờ chàng ăn cùng.” Nàng ngẩng đầu cười với hắn.
Thập Thất Hoàng tử nghe xong, lập tức sai hạ nhân bày thiện, bình bình đạm đạm bồi nàng dùng bữa cùng nhau.
Trì An nhìn nam nhân đang tao nhã dùng bữa dưới ánh đèn, bất tri bất giác đem hắn nhập thành mộtthể với Tư Ngang ở thế giới đầu tiên. hiện tại nàng đã biết Tư Ngang hiện đang trước mặt nàng chính là Tư Ngang đã đợi nàng ngàn năm ở thế giới đầu tiên rồi, cũng đã sáng tỏ được nhiều chuyện mà xưa kia chính nàng còn mơ hồ không rõ.
(ai không nhớ có thể xem lại chương 12 Bách Quỷ Dạ Hành, lúc nam chính xuất hiện)
hắn không phải nhân loại, dù không ăn cơm thì vẫn có được thể xác trường sinh bất tử.
Sau khi dùng xong bữa tối, hai người cũng chưa vội nghỉ ngơi mà là đi dọc theo ánh sáng mờ ảo trong cung, ung dung tản bộ.
Tản bộ đến khi thức ăn trong bụng đã tiêu đi hết, hai người mới trở về phòng lên giường nghỉ ngơi.
hắn vẫn như mọi ngày giam nàng trong lòng mình, đợi đến khi nàng say giấc mới đứng dậy rời đi, đi thu xếp tang sự của lão Hoàng đế.
Liên tục suốt nửa tháng, Thập Thất Hoàng tử đều bận đến mức ít khi trở về.
Lúc đầu Trì An còn cố hỏi thăm vài câu, nhưng sau đó thì không hỏi nữa.
Tang sự lão Hoàng đế qua đi, Thập Thất Hoàng tử dưới sự ủng hộ của triều thần cùng đám tôn thất, chính thức lên ngôi Hoàng đế, đổi niên hiệu thành Vĩnh Hưng.
Lan quý phi tôn lên làm Thái hậu, trở thành chủ nhân của Thọ cung, còn Trì An được Thập Thất Hoàng tử phong thành Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.
Ngày tân Hoàng đế đăng cơ, hắn dắt tay Trì An đứng trên tế đài cao, cùng nhau bái thiên địa. Sau khi chiêu cáo miếu thờ, hắn hướng vạn dân và các triều thần bên dưới, quay đầu cười với nàng: “Thiên hạ làm sính lễ, trẫm thú nàng làm thê, có được không?”
trên mặt Trì An dâng tràn ý cười, gật đầu đáp: “Tất nhiên là được.”
Sau tang sự của lão Hoàng đế, Bát Hoàng tử dẫn đầu các Hoàng tử khác làm loạn, muốn lật đổ tân Hoàng đế vì không phục. Lấy lý do người này chính là yêu ma giáng thế, tự xưng ngôi Hoàng đế của hắn là tà đạo bất chính, tuyên truyền di chiếu của Hoàng đế tiền nhiệm đã bị kẻ khác động tay động chân, và nhất mực nói rằng trước khi lão Hoàng đế lâm chung, nhất định di chiếu đã bị yêu ma bức ép mà thành.
Kết quả đám Hoàng tử làm loạn này đều bị tân Hoàng đế nổi giận lôi thủ đoạn ra mà xử trí, vứt bọn chúng ra Nam Lĩnh xa xôi phía Tây, chưa kể lại còn rất nhân từ chấp thuận bọn chúng mang theo tài ba dị sĩ đi cùng, kẻo khiến người vừa đến thì đã bị quỷ núi nơi đó cắn xé.
Còn những Hoàng tử may mắn khác không bị tân Hoàng đế giở thủ đoạn, lập tức cụp đuôi xoay phắt cả người, tân Hoàng đế nói Đông, chúng không dám đi Tây, mặc dù trong lòng biết rõ tân Hoàng vốn là yêu ma thì cũng không dám ngang nhiên làm phật ý hắn.
Chờ khi hết thảy đều kết thúc, mùa hạ thoắt chốc cũng đã qua.
Lúc hay tin Thập Thất Hoàng tử lên ngôi Hoàng đế, kéo khuê nữ nhà mình từ Hoàng tử phi trở thành Hoàng hậu, phu thê Trì Tĩnh đều bị tin tức này làm cho trở tay không kịp, sợ đến ngây cả người.
Bọn họ đuổi tới kinh hành thì Thập Thất Hoàng tử cũng đã đăng cơ, thiên hạ đã định rồi.
Thân là nhà mẹ đẻ của tân Hoàng Hậu, phu thê Trì Tĩnh được phép tiến cung diện kiến Hoàng hậu.
Sau khi bọn họ gặp mặt khuê nữ của mình, thấy sắc mặt hồng nhuận của nàng, trong lòng cả hai đều vui mừng, có điều sau khi bọn họ nhìn thấy tân Hoàng đế sau khi bãi triều liền đến đây gặp Hoàng hậu, thì nỗi vui mừng kia liền hóa thành sợ hãi xen lẫn phòng bị.
Mặc dù bọn họ biết Thập Thất Hoàng tử là yêu ma chuyển thế, nhưng bọn họ vẫn còn nhớ rõ năm đó ở Giang Nam, hắn vẫn còn là một nhân loại mang thân xác yếu đuối. Tuy rằng đôi mắt hắn mang sắc tím dị thường nhưng không thấy tà khí trong đó. Còn hôm nay, tuy rắng tân Hoàng đế trước mặt bọn họ đang hiện diện với bộ dạng nhân loại, nhung lại là một yêu ma chân chính. Cả người tỏa ra khí tức ma quái, đừng nói khiến nhân loại phải e ngại mà ngay cả quỷ thần cũng tránh còn không kịp.
Mà khuê nữ nhà bọn họ, lại gả cho một yêu ma như thế.
Đối với nhạc phụ nhạc mẫu, Tư Ngang ra chiều khách khí, không để ý đến sắc mặt của bọn họ mà vẫn mỉm cười tán gẫu với họ, sau đó thì đi cùng nhạc phụ đến tháp Chiêm Tinh bái thăm Quốc sư.
Còn Lâm thị thì ở lại Phượng Nghi cùng khuê nữ thân thiết trò chuyện.
Đến khi cảm thấy ma khí của tân Hoàng đế đã mất hẳn, sắc mặt Lâm thị mới khá hơn, nắm tay nữ nhi của mình thật chặt, run giọng nói: “An An, Hoàng thượng ngài …”
Trì An cười cười, nói: “Nương, hắn đem thân nhập ma, đã trở thành tân yêu ma chi chủ của núi Thái Thường rồi.”
“Vậy con …” không sợ sao?
Trong lòng Lâm thị phức tạp, nhân loại và yêu ma chung phòng là đã kinh thiên động địa lắm rồi, huống chi còn là thiên sư và yêu ma xưa nay không đội trời chung kia chứ? Chưa biết chừng một ngày nào đó, yêu ma mất đi kiểm soát và hút sạch linh thể của thiên sư bên người mình thì sao?
“Chàng chính là Tư Ngang.” Trì An nói, trên mặt mang theo mỉm cười.
Lâm thị liền không biết phải đáp lại như thế nào nữa.
Trì An nhẹ nhàng vỗ lên tay nàng, tiếp tục nói: “Nương, chàng là Tư Ngang, là đế vương đường đường chính chính được tiên Hoàng truyền ngôi lại. Ngay cả Quốc sư cũng thừa nhận chàng mà, bởi vì trênngười chàng có được mệnh của đế vương nhân gian.”
Trì An lộ ra nụ cười rực rỡ với nàng, nói: “Bây giờ nữ nhi hạnh phúc vô cùng.”
Thế giới này thực sự hạnh phúc hơn hết thảy những thế giới còn lại, bởi vì rốt cuộc nàng và hắn đã có thể ở bên nhau, cùng nhau già đi.
Tại tháp chiêm tinh, vị đế vương đang bồi Quốc sư trò chuyện về thời thiếu niên bỗng dưng không hiểu sao lại thất thần, tựa như đang lắng nghe chuyện gì đó, trên mặt liền lộ ra thần sắc ôn nhu hiếm thấy.
Quốc sư thầm biết có khác thường, quay đầu liếc hắn một cái.
Trì Tĩnh cũng quay về phía này, phát hiện thần sắc trên mạng Hoàng đế, trong lòng khẽ động.
Sau khi rời cung, Trì Tĩnh liền hỏi thăm thê tử đã nói chuyện gì với tân Hoàng hậu ở Phượng Nghi cung, đợi sau khi thê tử hắn truyền đạt lại lời của nữ nhi mình, rốt cuộc Trì Tĩnh đã hiểu ra vì sao lúc nãy thần sắc Hoàng đế lại lộ ra sự ôn nhu đến vậy rồi.
“Tĩnh ca, có gì không ổn sao?” Lâm thị hỏi.
Trì Tĩnh lấy lại tinh thần, hướng nàng cười nói: “không có, ta chỉ đang nghĩ tới, liệu phải chăng lời tiên đoán năm xưa đã sai lầm sngay từ đầu rồi không. Cho dù vị kia là yêu ma trời đất khó dung nhưng cũng đâu thể nói hắn không có tình cảm, còn phải xem hắn chọn khởi đầu như thế nào thì mới phân định được.”
Lâm thị cũng không ngốc, nghe phu quân nói thế liền hiểu được ngụ ý bên trong.
Nàng trầm mặc cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, vẫn không tìm được đáp án, cuối cùng đành cảm thán: “Có lẽ đây là duyên của An An, bất kể là phúc duyên hay nghiệt duyên, chỉ cần bọn nó hạnh phúc là tốt rồi.”
Ngàn vạn người trên thế giới này, mỗi một kẻ đều có duyên tình của riêng họ, sao có thể cưỡng cầu!? Nếu yêu ma kia chính là người canh giữ trái tim con bé, đồng thời cũng là người trị vì bá tánh ổn định chúng sinh thiên hạ, vậy thì hà tất bọn họ phải quản nhiều như thế làm gì?
“Nàng nói đúng.” Trì Tĩnh cười chiều theo ý nàng, đem nỗi lo lắng ở trong lòng áp chế xuống.
Nhân loại và yêu ma thật sự có thể chung sống hòa bình được sao, hắn tạm thời không rõ. Trước mắt hắn chỉ biết với kết cục hiện tại, vận mệnh của nhân gian sẽ vì đế vương yêu ma này mà nảy sinh mộtbiến cố lớn, thế nhưng hắn lại không hình dung được trong tương lai, vào một ngày nào đó khi yêu ma khống chế nhân loại này biến mất, thế gian này sẽ rơi vào tình trạng gì nữa?
Tạm thời Trì Tĩnh không biết được, chỉ đành phải mỏi mắt trông chờ.
***
Đối với Trì An, cuộc sống khi trở thành Hoàng hậu cũng không có gì thay đổi, ban ngày tu luyện, buổi tối thì hầu hạ vị Hoàng thượng kia làm chuyện ‘không được nhẹ nhàng’ ở trên giường, cứ như vậy ở trong mộng cùng nhau quấn quít say mê.
Ba năm sau khi tiên đế băng hà, chớp mắt đã đến thời kì tuyển tú.
Trong mắt các triều thần và mọi người trong hậu cung, Đế Hậu của họ vô cùng ân ái, hậu cung chỉ duy nhất một vị Hoàng hậu, không hề có bất kỳ phi tần nào khác.
Nhưng ân ái thì ân ái, Hoàng đế dù sao cũng phải gánh vác trách nhiệm khai chi tán diệp, trong hậu cung không có phi tần nào, chỉ có duy nhất một Hoàng hậu, lần tuyển tú kì này tuyển người mới là điều tất yếu.
Nhưng triều thần còn chưa có cơ hội giảng đạo lý thế tục đế vương, Hoàng đế đã dứt khoát tuyên bố, chỉ cần một ngày hắn còn sống, tuyệt đối sẽ không bao giờ tuyển tú.
Triều đình bị tin này đánh một phát sợ ngây người.
E sợ vị Hoàng đế hiện tại có sự khác biệt hẳn so với các tiên Hoàng đời trước, cho nên dù đám triều thần có cảm thấy bất bình với hành vi này đến cỡ nào thì cũng không dám hó hé một tiếng, ngẫm nghĩ cứ chờ thêm vài năm nữa, biết đâu chừng Hoàng đế sẽ thay đổi chủ ý thì sao!?
Nào có nam nhân nào thủ thân như ngọc được kia chứ? Cho dù là yêu ma thì cũng vẫn là nam nhân, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày thay đổi chủ ý mà thôi.
Vì thế đám triều thần cứ như vậy mà chờ đợi, đợi một lần kéo dài tròn mười năm, hậu cung vẫn chỉ có một vị Hoàng hậu như cũ, thậm chí một bóng dáng của tiểu hoàng tử cũng không có. Đám triều thần lúc này liền như ngồi trên đống lửa, gấp gáp khẩn trương.
Đừng nói chi là đám triều thần, ngay cả tôn thất trên dưới của Hoàng đế cũng gấp không chịu được rồi.
Buổi tối, đến khi Trì An bị vị Hoàng đế nào đó chèn ép lăn lộn qua lại trên giường đến sắp mất mạng thìrốt cuộc không nhịn được nữa, vùng lên bùng phát.
“Lại không cần sinh con, cái người chết tiệt kia suốt ngày muốn làm chuyện này bộ không biết xấu hổ hay sao?” Nàng nắm chặt tóc hắn, lửa giận ngút trời.
Hoàng đế đem nàng đặt dưới thân, dùng sức đẩy một cái, cho tới khi đến tận nơi sâu nhất trong nàng, nhìn nàng mất hồn trong nháy mắt, thanh âm hắn bỗng dưng khàn khàn trầm thấp, nồng đậm hương vị dục tình, “Hài tử có gì tốt? Trẫm không cần một hài tử tới quấy rầy chúng ta.”
“Nhưng những người kia …”
“Nếu bọn chúng muốn có tiểu Hoàng tử, vậy thì giết trẫm trước, rồi lập một kẻ khác lên làm Hoàng đế đi! Bằng không cả đời cũng đừng mong có tiểu Hoàng tử.” hắn lãnh khốc nói, nhìn gương mặt ửng đỏ bên dưới, lại không nhịn được dịu dàng đưa tay vuốt ve gương mặt đầy mồ hôi của nàng: “Trẫm đã là yêu ma rồi, thiên hạ không cần tồn tại thêm một ma con nữa, nếu không sẽ nhiễu loạn trật tự của nhân gian.”
Nếu hắn thật sự cho bọn triều thần kia một tiểu Hoàng tử, nói không chừng khi đó người hốt hoảng chính là Quốc sư và chúng sinh trong thiên hạ đấy.
Trì An không còn lời nào để nói.
Kỳ thật trong lòng nàng hiểu được, tuy rằng thế giới này là chân thực, nhưng thực chất bọn họ lại chỉ là khách qua đường, dù có nán lại ở nơi này lâu cỡ nào chăng nữa thì cũng không thể có đời sau. Trước kia khi còn ở trong thế giới của Dior, cũng nhờ sau khi trở thành vương tử phi nước Talans mà Trì An mới biết đến quy luật này.
Cũng chính vì vậy mà ở thế giới này, dù nhận ra mình và hắn ở bên nhau một thời gian dài nhưng trong bụng thì lại không có tin tức, nàng cũng không cảm thấy có gì lạ.
Có điều thế nhân không hề biết gì, thậm chí scả Tư Ngang cũng tưởng rằng bởi vì bản thân hắn là yêuma, cho nên mới không thể cùng nhân loại duy trì nòi giống.
Cuối cùng, cho dù là triều thần hay đám tôn thất thì rốt cuộc cũng đành phải từ bỏ ý đồ tuyển tú trênngười vị Hoàng đế nào đó, giống như đã hoàn toàn chết tâm, không thèm quan tâm đến vấn đề nối dõi của Hoàng đế làm gì nữa.
một ngày kia Trì An cùng với vị Thái Hậu vẫn xinh đẹp trẻ tuổi không khác gì lúc trước cùng nhau đi dạo Ngự Hoa viên, Thái Hậu dắt tay Trì An, thở dài nói với nàng, “Về việc con nối dòng cho Hoàng thượng, con đừng quan tâm. Bên ngoài có nói gì con cũng đừng xen vào, tự Hoàng thượng có chủ trương.”
Thực ra Trì An không mấy quan tâm đến vấn đề này, nhưng thấy Thái Hậu đặc biệt vỗ về mình như vậy thì tất nhiên cũng phải thể hiện cảm xúc ra mặt mới hợp lẽ thường chứ nhỉ!?
Thái Hậu vốn là một người không màn sự đời, bình thường sống khá phóng khoáng, cứ như là phóng thích hết thảy những kìm nén nơi cung cấm trước kia ra ngoài hết, quả thực là càng sống càng trẻ thêm nhiều tuổi. Xem tình hình hiện tại, đoán chừng còn có thể sống đến mấy chục năm nữa.
Dù rằng Thái Hậu vẫn rất quan tâm nhi tử của mình, nhưng chung quy bởi vì từ nhỏ Hoàng đế đã khác biệt với người thường, cho nên dù hắn có làm gì thì Thái Hậu đều cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên. Nàng chưa bao giờ nhiều chuyện nói một câu, đối với vị Hoàng hậu này cũng như vậy.
Có một bà bà bất cần như vậy ở bên cạnh, hiển nhiên Trì An càng thêm an nhiên tự tại ở hậu cung, thư thái vô cùng.
Qua năm đầu tiên trở thành Hoàng hậu đời thứ mười lăm, rốt cuộc Trì An cũng phát hiện được mật thất bí mật ở trong Cảnh Dương cung.
Mật thất thông ra Hoàng Lăng, tổ tiên tư thị từng ở trong hoàng cung xây một địa đạo dưới lòng đất, nhằm không cho kẻ nào khác biết được.
Bên trong địa cung này lại có một đàn tế vô cùng lớn, bên dưới đàn tế là một ao máu đã cạn, tuy rằng vũng máu trong ao đã khô quắt lại, nhưng từ hơi thở còn sót lại, Trì An có thể ngửi được mùi ma khí từ đó đang tỏa ra ngút trời, lại còn vô số tinh phách của hung thần yêu ma vờn quanh tứ phía. Nhiêu đây đủ cho thấy năm xưa có bao nhiêu yêu ma bị diệt ngay tại nơi này.
Trì An vừa đến nơi, vị Hoàng đế sau lưng cũng đã tới.
hắn đứng đối diện Huyết Trì, nhìn đàn tế trước mặt, thần sắc khó lường.
Trì An vừa thấy vẻ mặt của hắn thì liền hiểu vị Hoàng thượng này lại bắt đầu hắc hóa tới nơi rồi, nếu không làm chuyện gì đó, thiết nghĩ hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được. Vì thế nàng rất biết tự giác mà tiến đến gần, kéo lấy vạt áo của hắn, vào lúc hắn vừa xoay người thì trực tiếp hôn lên môi đối phương.
Nụ hôn vừa dứt, Trì An liền nói: “Năm đó trước khi Hoàng thượng nhập ma, chính là dựa vào thứ này mà sống sao?”
Hoàng đế nhàn nhạt ừ một tiếng, nhìn nàng không chớp mắt.
Tuy rằng thái độ nàng đối với hắn vẫn chưa từng thay đổi suốt nhiều năm, nhưng hắn lại không muốn nàng nhớ lại khoảng thời gian mình suy nhược đến nỗi phải dùng tà thuật tàn ác tàn nhẫn như thế này để duy trì sinh mệnh. Mặc yêu ma uống máu mình chi để đổi lấy khả năng sống tiếp, đây là chuyện mà một người bình thường khó có thể tiếp nhận nổi.
Tuy năm xưa hắn vẫn là nhân loại, nhưng bởi vì là kẻ được yêu ma núi Thái Thường chọn lựa nên có được năng lực khống chế được yêu ma, khiến quỷ thần đều phải né tránh. Còn những yêu ma cấp thấp kia bởi vì có được miếng mồi duy trì sinh mệnh nuôi dưỡng nên bản tánh vô cùng tà ác tàn nhẫn. Đây cũng chính là phương thức mà hắn sống được đến tận bây giờ.
Sau khi ra khỏi mật đạo bên dưới cung điện, Hoàng đế liền sai người lấp lại cửa vào của địa cung khác, chỉ để lại mật đạo bên trong Cảnh Dương cung.
Lúc Trì An biết chuyện này, nàng cũng không có phản ứng gì khác.
Có lẽ nàng biết hắn muốn làm gì. Nghĩ đến chuyện một ngàn năm sau, nàng liền hiểu được lựa chọn của hắn, trong lòng nhất thời có chút ê ẩm.
***
Vĩnh Hưng năm thứ hai mươi, Đế Hậu xuống vùng Giang Nam. Suốt thời gian đến vùng đồng bằng hoang du ở Giang Nam, Đế Hậu hết mực được vạn dân nghênh đón, vạn quỷ sợ hãi tránh xa.
Vĩnh Hưng năm thứ ba mươi, Hoàng hậu lâm trọng bệnh.
Sau khi hay tin Hoàng hậu bệnh nặng, Hoàng đế ngày ngày bãi triều, túc trực không ngừng ở Phượng Nghi cung. Các thái y và cả Quốc sư đều được triệu đến Phượng Nghi cung, cả hoàng cung thoắt chốc bị bao trùm bởi bầu không khí lạnh lẽo làm người khác hít thở không thông.
Thế nhưng bệnh tình của Hoàng hậu lại không có dấu hiệu khỏe lên, ngược lại chuyển biến càng lúc càng xấu.
Đêm dài thưa vắng, Trì An tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê man, nhìn vị nam nhân đang ôm chặt lấy mình thì không nhịn được đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt trẻ trung không chút thay đổi của hắn.
Ba mươi năm trôi qua mà dung mạo của hắn vẫn như năm đó. Vẻ như sau khi nhập ma, cơ thể Tư Ngang vĩnh viễn đã ngừng lại vào thời kì hắn còn trẻ tuổi, tuấn mỹ đến bức người.
Nàng tu luyện thành công, cộng thêm có được linh lực được truyền từ cơ thể của hắn, khiến nàng thoạt nhìn vẫn trẻ như trước.
Có điều nàng hiểu rõ, nhân loại dù sao rồi sẽ có ngày phải chết. Có thể qua mười năm hai mươi năm nữa, nàng sẽ dần già đi, đến lúc đó khi đứng cùng một chỗ với hắn thì cũng sẽ giống như lão Hoàng đế và Lan quý phi của lúc trước, làm người ta nhìn vào liền cảm thấy gai mắt.
Nàng từng thầm cười họ, không ngờ nhiều năm sau lại đến phiên nàng và Tư Ngang thay đổi thành như vậy. Quả thật nghĩ tới đã thấy gai mắt không chịu nổi rồi.
Có điều là, nàng biết, bản thân mình không thể chờ được đến đó, ngày mà sinh mệnh của nàng nhanh chóng đi đến điểm cuối.
Cảm giác được động tĩnh của nàng, Hoàng đế nháy mắt liền thanh tỉnh, nhìn người trong ngực, ôn nhu hỏi: “An An, nàng khó chịu chỗ nào sao?”
Trì An cười với Tư Ngang, thấy hắn đứng dậy muốn gọi quốc sư thì liền bắt lấy tay hắn, nói: “Tư Ngang, chàng đừng đi, ở lại tán gẫu cùng ta.”
Cả người Hoàng đế khựng lại, hòa hoãn quay đầu.
Trì An đưa tay về phía hắn, lúc được hắn ôm vào lòng thì giang tay ôm chầm cổ hắn, mổ lên khóe môi hắn một cái, cười cười: “Tư Ngang, có thể ở bên chàng bốn mươi năm, ta đã thỏa mãn lắm rồi.”
Theo hắn từ thuở bé cho đến lớn, tính tới tính lui ở thế giới này, nàng và hắn đã bên nhau được bốn mươi năm. So với những thế giới khác thì đây đã là một khoảng thời gian dài lắm rồi, nàng thực sự rất thỏa mãn.
Hoàng đế cúi đầu không nói.
“Chàng đưa ta đi ngắm mặt trời mọc nhé.” Trì An nói tiếp.
Hoàng đế sai cung nhân đem đến áo choàng giúp nàng bao bọc toàn thân, rồi ôm nàng bước lên vị trí cao nhất trong hoàng cung.
hắn ngồi một chỗ ôm nàng vào trong ngực, đưa mắt nhìn ánh trời đêm đang dần chuyển sang nắng sớm, vừa cùng nàng tán gẫu vừa nhắc lại khoảng thời gian tốt đẹp lúc gặp nhau thưở bé. Suốt thời gian cùng nhau trò chuyện, trên mặt nàng vẫn luôn mỉm cười.
Thỉnh thoảng lúc nàng nói đến cao hứng, Hoàng đế sẽ cúi đầu hôn lên môi nàng một cái. Ngắm nhìn đôi mắt sáng ngời của người trong lòng, hắn liền không khống chế nổi bản thân mà muốn lưu giữ cặp mắt này lại, cho đến vĩnh hằng.
Khi mặt trời mọc ở phía đông, gà bắt đầu gáy, toàn bộ hoàng cung chìm trong thứ ánh sáng mờ tỏ, cuối cùng Trì An ở trong lòng Tư Ngang mới chậm rãi khép mắt lại.
Tư thế khi Hoàng đế ôm nàng vẫn không hề thay đổi, ngắm nhìn mặt trời từ ló dạng cho đến khi bầu trời sáng hẳn, giọt sương ẩm của những ngày cuối thu dần thấm ướt trên tóc, hắn vẫn như cũ nghiêm túc bảo vệ người trong ngực mình, không để sương sớm dính trên mặt nàng.
Nàng vẫn giống như mới đây thôi, an tĩnh cuộn mình trong lòng hắn, nhắm mắt rơi vào giấc mộng của chính mình.
Nhưng hắn biết, lúc này đây, nàng vĩnh viễn cũng không mở mắt ra nhìn hắn thêm lần nào nữa.
***
Vĩnh Hưng mùa thu năm thứ ba mươi, Hoàng hậu Trì thị chết vì bạo bệnh.
không lâu sau khi Tang lễ Hoàng hậu kết thúc, Hoàng đế cũng băng hà, tân Hoàng đế đăng cơ.
Từ đó về sau nước Đại Tề kéo dài trăm năm, thiên hạ đại loạn, ngoại tộc xâm nhập, dân gian nổi dậy chống lại khắp nơi. Rốt cuộc sau mười năm chiến loạn, nhân loại mới một lần nữa lập nên một triều đại mới.
yêu ma chi chủ của núi Thái Thường không rõ tung tích, yêu ma dưới nhân gian theo đó mà tháo chạy khỏi Vân Trạch như tránh tà. Nhiều năm sau đó, yêu ma dần dần biến mất hẳn khỏi nhân gian.
Ngày nhân gian không còn yêu ma, Vân Trạch ở nhân gian cũng biến mất. Từ đó trở đi, nhân gian đãkhông còn nơi nào mang tên Vân Trạch nữa.
Về sau, bách quỷ dạ hành, nhân gian nhiễu loạn, Huyền Môn không thể không hội tụ lại hết thảy những thế gia diệt ma đến từ trời nam đất bắc, cùng nhau chắp bút tạo ra quyển 《 Bách Quỷ Lục 》 danh chấn thiên hạ.
Ngàn năm sau, đám thiên sư đáp ứng lời mời tiến vào sơn trang để bắt quỷ, từng chạm ngõ đến nơi sâu nhất bên trong địa cung, vô tình khiến vị đế vương ngủ say trong địa cung thức tỉnh.
Hoàng đế sau khi tỉnh giấc, bị ảnh hưởng bởi giấc ngủ li bì suốt ngàn năm vạn vật luân hồi, cho nên ký ức dần xói mòn theo thời gian. Điều duy nhất hắn còn nhớ đến, chính là cái tên của một người đã khắc sâu trong tim hắn, cả đời cũng không thể nào quên được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook