Liêu Thần
Chương 158: Hắc ám xâm nhập

Sau khi xác nhận Đào Lan Vi là trọng sinh, tâm tình Trì An có chút vi diệu, trở về phòng nhìn thấy tiểu chính thái vẫn như cũ dựa vào giường viết công thức, trong lòng Trì An càng đau thương cho cậu.

Tuy không biết Đào Lan Vi muốn làm gì cậu, nhưng có thể khiến cậu tức giận như vậy, nhất định là chuyện rất đáng sợ.

Tiểu chính thái vô cùng mẫn cảm, ngẩng đầu nhìn lên thấy ánh mắt cô, sắc mặt lập tức biến đen.

„Chị làm sao?“

Trì An biết lòng tự trọng của đàn ông là không thể chạm vào được, cười nói: „không có gì, nhóc viết gì thế?“

„Tặng ông nội Lưu, là một ít thứ thú vị.“ Đôi môi hồng nhuận của cậu nhếch lên, thoạt nhìn vừa xinh đẹp lại đáng yêu, càng không thể che giấu đắc ý của cậu.

Trì An a một tiếng, không có tiếp tục tìm hiểu tận cùng.

Mãi cho đến khi không sai biệt lắm, duy trì nguyên tắc trẻ nhỏ cần ngủ sớm dậy sớm để tốt cho cơ thể, Trì An cưỡng chế cậu lên giường nghỉ ngơi, quản cậu y như một bà mẹ già.

Nếu Tư Ngang có ký ức, sẽ phát hiện, cô hiện tại quản cậu giống như là quản Bliss ở thế giới trước, hoàn toàn đối đãi với cậu như một đứa nhỏ. Nhưng dù không có ký ức, cậu cũng có thể cảm giác được thái độ của cô, điều này làm tâm tình cậu vô củng không tốt, khuôn mặt âm trầm bò lên giường, đưa lưng về phía cô.

Trì An không biết tại sao tiểu thiếu gia lại tức giận, cảm thấy lòng nam nhân như kim dưới dưới đáy biển, thật khó hiểu.

Hảo hảo nghỉ ngơi một tối, ngày hôm sau, Trì An nắm tay tiểu chính thái đi dạo căn cứ Ánh Sao.

Trải qua một đêm, căn cứ đã khôi phục không sai biệt lắm, cơ hồ không nhìn thấy dấu vết dị hình công thành. Hoặc là nói, thân ở thời loạn thế này, con người đã quen với loại chuyện này, bọn họ không có quá nhiều thời gian dùng để phát tiết xuân thu đau buồn, chỉ coi trọng hiện tại.

Kỳ thật người Hoa Quốc ở thế giới này trong xương cốt có một loại tính „dai“, đại khái thống khổ đều sẽ qua đi, hết thảy đều sẽ bảo phủ trong năm tháng, khắc ghi trong trí nhớ. Cũng vì phẩm đức như vậy, cho nên người Hoa Quốc thích ứng với mạt thế sớm hơn người phương Tây, người sống sót cũng nhiều hơn so với những địa phương khác.

Trì An và Tư Ngang đi dạo trong căn cứ hơn nửa ngày, phát hiện trạng thái của người trong căn cứ này đều không tồi.

Dĩ nhiên, vẫn là kém so với căn cứ Tự Do.

Nguyên chủ cũng từng sinh hoạt một khoảng thời gian ở căn cứ Tự Do, hơn nữa có hai người Trần Bằng Oánh bổ sung thông tin, Trì An hiểu rõ nguyên nhân trạng thái tốt của người ở căn cứ Tự Do – chính là vật tư.

Căn cứ Tự Do không thiếu vật tư.

Nếu Đào Lan Vi là trọng sinh, biết mạt thế sẽ đến, cô ta chắc chắn ở trước khi mạt thế đến đã thu thập một lượng lớn vật tư, chờ khi mạt thế đến, khi người khác còn chưa phản ứng lại, cô ta đã lục tục đi thu một khoản lớn vật tư miễn phí, khởi điểm so với các căn cứ khác muốn cao hơn, thêm đủ loại điều kiện khác, căn cứ Tự Do tự nhiên sẽ phát triển tốt hơn những căn cứ khác.

Dĩ nhiên, đây chỉ là ở giai đoạn hiện tại, mạt thế mới một năm, nếu không giải quyết được dị hình, thế giới này về sau sẽ như thế nào thì không ai biết được.

Ở căn cứ Ánh Sao vài ngày, cuối cùng Lưu Tướng quân cũng có thời gian, tìm Tư Ngang ôn chuyện, thuận tiện nói cho họ biết, đã chuẩn bị xong trực thăng, ngày mai bọn họ có thể trở về căn cứ Hy Vọng.

Thời điểm Tư Ngang đi qua, thuận tiện còn mang theo thành quả mấy ngày nay cậu nghiên cứu giao cho ông.

Lưu Tướng quân mở từng thứ ra xem, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, nói với Tư Ngang: „Đứa nhỏ tốt, cảm ơn con.“

Tư Ngang nói: „Mấy thứ này là con tự mình nghiên cứu, nhân viên nghiên cứu của ông mang đi tiến hành, đối phó với dị hình là vẫn dùng được.“

Lưu Tướng quân thở dài, nói: „Trải qua một năm, bên ngoài càng ngày càng có nhiều dị hình tiến hóa đến thể T, cuồng chiến sĩ tiến hóa lại cực kỳ chậm rãi, dần dần không theo kịp tiến hóa của dị hình.“

nói tới đây, ông lại không nhịn được lại thở dài.

Gen của cuồng chiến sĩ cũng tiến hóa, kỳ thật là chịu ảnh hưởng của thiên thạch, một vạn người chỉ có một người có thể thức tỉnh tiến hóa đã là không tồi, số lượng vô cùng thiếu. Khi gen tiến hóa thức tỉnh, cuồng chiến sĩ vẫn phải không ngừng nổ lực tăng cường gen tiến hóa, tăng cường thực lực, mới có thể đối phó với dị hình, nếu không, dù là cuồng chiến sĩ, vẫn như cũ không chạy thoát được chữ „chết“.

Vì tương lai nhân loại, rất nhiều căn cứ mạnh mẽ duy trì viện nghiên cứu, nghiên cứu dược vật mang lại lợi ích cho cuồng chiến sĩ, hy vọng có thể đề cao sức chiến đầu, kết quả thật là phát minh được một loại dịch tiến hóa, cuồng chiến sĩ dùng qua, hiệu quả không tồi, có thể tiến thêm một bước tăng cường gen.

Nhưng dược vật chỉ có hiệu lực một lần, khi muốn tiến hóa tiếp, dịch tiến hóa kia không dùng được, yêu cầu dịch tiến hòa cao cấp hơn.

Vì thế, nhóm chuyên gia chỉ có thể tiếp tục vùi đầu nghiên cứu tiếp.

Dịch tiến hóa này, rất nhiều căn cứ nghiên cứu, nhưng mọi nghiên cứu đều có hiệu quả kém xa so với căn cứ Tự Do.

Căn cứ Tự Do tựa hồ đã sớm nghiên cứu ra dịch tiến hóa, sau mạt thế không lâu, rất nhiều cuồng chiến sĩ của căn cứ Tự Do đã tiến thêm một bước ưu hóa, thực lực của họ cao hơn nhiều so với những căn cứ khác.

Tuy bề ngoài căn cứ Tự Do là vì lợi ích cộng đồng, nguyện ý cùng các căn cứ khác chia sẻ tư liệu dịch tiến hóa, chỉ là chính mình ăn thịt xong, đâu thể nào dễ dàng mà nhổ ra, tự nhiên muốn đổi lại một chút chỗ tốt.

Chuyện này cũng không có gì đáng trách, chỉ là sau đó, rất nhanh có người phát hiện một phần tư liệu căn cứ Tự Do trao đổi với họ có vần đề, bọn họ đã làm chút thủ đoạn trên đó, bức những căn cứ khác không thể không hướng căn cứ Tự Do cúi đầu, trong đó lại có một hồi thỏa hiệp chính trị.

Những việc này, chỉ có những người đương quyền của mấy căn cứ biết được, rất ít người có thể biết.

Chờ đến ngày bọn họ xuất phát, Tư Ngang trực tiếp nói với người Trần Bằng Oánh: „Hai ngươi đi đi.“

Lộ Minh và Trần Bằng Oánh chần chờ mà nhìn cậu.

„Về sau có cơ hội, có lẽ tôi sẽ tìm Mai Gia Niên hợp tác.“ Cậu tiếp tục nói.

Nghe cậu nói như vậy, hai người nhẹ nhàng thở ra trong lòng, có những lời này, chứng minh cậu không có hứng thú với mạng của hai người bọn họ, mini bom trong cơ thể cứ để đó, sẽ không nhấn nút nổ.

Tuy rằng sợ hãi đối với một đứa trẻ là điều vô cùng mất mặt, nhưng đứa trẻ này không phải là đứa trẻ bình thường, quả thật là một ác ma nhỏ.

Lộ Minh nghĩ nghĩ, nói: „Được, về sau có cơ hội, hy vọng Tư thiếu có thể cho chúng tôi cống hiến một phần sức lực.“

Sau khi cùng hai người Lộ Minh tách ra, Trì An và Tư Ngang nhanh chóng đi tìm Lưu Tướng quân, tiếp theo ngồi trực thăng Lưu Tướng quân an bài quay về căn cứ Hy Vọng.

Sau mạt thế, không có phương tiện giao thông nào là an toàn cả, tuy trên trời không có dị hình, nhưng vành đai thiên thạch khiến từ trường hỗn loạn, làm cho nhiều sản phẩm điện tử mất đi hiệu lực. Con người đã thí nghiệm quá, nếu trực thăng tiếp cận khe hở thiên thạch tạo ra, còn chưa đến gần, trực thăng đã bị hủy diệt.

„Thay ông hỏi thăm ông nội con.“ Lưu Tướng quân nói với Tư Ngang.

Tư Ngang „dạ“ một tiếng, cùng Trì An bước lên trực thăng.

Sau khi trực thăng cất cánh, rất nhanh rời khỏi căn cứ Ánh Sao, bay về hướng Bắc.

Trì An đem cơm nắm Lộ Minh làm cho bọn họ lấy ra, đưa cho cậu, hỏi: „Đói bụng không? Muốn ăn một cái không?“

Tiểu chính thái tiếp nhận cắn một cái, sau đó nghe cô nói: „Trù nghệ Lộ Minh vẫn là không tồi, không dẫn anh ta theo thật đáng tiếc.“

Cậu nhướng mày, nói: „Cũng tạm, không tính là quá tốt, đầu bếp Tư gia còn giỏi hơn, về sau chị muốn ăn gì, trực tiếp nói với họ là được.“

„thật sự?“ Trì An cười hỏi.

Tiểu thiếu gia kiêu ngạo gật đầu.

„Hèn chi nhóc kén ăn như vậy.“ cô tổng kết lại.

Tiểu thiếu gia lập tức bực mình xoay đầu, hận bản thân vì sao chỉ là đứa nhỏ, bằng không đối với cô gái này, cậu đã sớm...

Sau khi bay được một tiếng, Tư Ngang đột nhiên lên tiếng: „Đây không phải là hướng Bắc.“

Trì An nhảy dựng lên, một kiếm vung lên đem hai binh lính bên cạnh giết chết, mũi kiếm để ở trên cổ phi công.

Phi công vẫn như cũ mà vững vàng ngồi đó, không để ý kiếm trên cồ, quay đầu nhìn Tư Ngang: „Tư thiếu gia, chủ nhân của tôi muốn gặp cậu, thỉnh cậu không cần giãy giụa, cùng tôi đi một chuyến.“

Tư Ngang nheo mắt, lạnh lùng nói: „Các người cũng thật thần thông quảng đại, không biết ở những căn cứ khác cắm bao nhiêu người, có phải khi mạt thế bắt đầu đã chuẩn bị?“

„Đúng thế.“ Người nọ cười phi thường sảng khoái, „Lần này vì Tư thiếu gia, chúng tôi bại lộ không ít người, thật đúng là không dễ dàng.“

Tư Ngang đứng lên, bước tới, ôm eo Trì An, nhìn y, „anh không sợ chết sao?“

Phi công còn chưa nói chuyện, đột nhiên trực thăng chấn động, tiếp theo có tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên.

Người đàn ông tức khắc chửi rủa một phen, hiển nhiên có người muốn Tư Ngang chết ở trên đường.

Trong khi trực thăng bị chấn động, Trì An chạy nhanh đi tìm dù để nhảy, nhưng rất nhanh phát hiện toàn bộ dù đều bị hư, ánh mắt cô nhìn về phía phi công, đi đoạt của y.

Sắc mặt phi công vô cùng khó coi, trợn mắt tức giận nhìn Trì An.

Trì An căn bản không thèm để ý đến y, sau khi dùng bạo lực đoạt được, khi nhìn thấy thì lập tức há hốc mồm, vì nó cũng bị hư.

Xem ra người sau màn thật đúng là dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng muốn giết chết Tư Ngang.

Tư Ngang lại rất trấn định, nhìn xung quanh, nhịn không được cười rộ lên, nói: „Xem ra mấy người uổng công một chuyến rồi, chủ nhân của anh khẳng định không thể nào tưởng tượng ra được, người phụ nữ Đào Lan Vi kia lại ác độc như vậy đi?“

Lúc này trực thăng đã cấp tốc rơi xuống, chấn động càng kịch liệt hơn, người trên trực thăng đều đứng không vững.

„An An, chuẩn bị một chút, chúng ta nhảy xuống.” Tư Ngang nói.

Trì An nhíu mày, phát hiện trực thăng rất nhanh sẽ phát nổ, không có biện pháp, đành phải ôm cậu, dùng sức mở cửa, nhìn hoàn cảnh phía dưới, là một mảnh rừng núi rậm rạp.

Trước vài giây trực thăng phát nổ, bọn họ trực tiếp nhảy xuống.

Phi công kia thấy tình thế không đúng, cũng không dám lưu lại, căng da dầu cùng nhau nhảy xuống.

Gió mạnh tạt vào mặt, thân thể khi rơi xuống mất đi trọng lực, khiến người ta vô cùng khó chịu.

Oanh –

Trực thăng đột nhiên nổ mạnh, lực nổ đánh về phía bọn họ, tốc độ ba ngươi rơi xuống càng nhanh hơn, tác động đến khí huyết của bọn họ, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động, tơ màu từ khóe miệng trào ra.

Tư Ngang oa một tiếng, phun ra dịch vàng cùng chút máu loãng.

Trì An cũng không chịu nổi, cô gắt gao che chở người trong lòng, thân thể lót ở dưới, nặng nề mà hướng về phía rừng cây rậm rạp ngã xuống, mãi cho đến khi trải qua rất nhiều trở ngại, cuối cùng khi rơi xuống mặt đất, cô phun một búng máu, trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê.

*****

Tiếng chim hót vang lên ở bên tai, ngón tay Trì An giật giật, khó khăn mở mắt.

Ánh sáng ngày hè xán lạn xuyên qua tầng lá rơi xuống người, Trì An dại ra mà nhìn những cành nhánh không đan xen nhau, sau một lúc lâu mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra.

Mới vừa thử cử động một chút, cơ thể đau đến mức trước mắt đều biến thành màu đen, Trì An cắn chặt răng, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt cứ rơi từ trên trán xuống.

cô thở sâu, phát hiện không có biện pháp đứng dậy, đành phải quay đầu tìm Tư Ngang.

Lúc rơi xuống, cô nhớ rõ mình đã gắt gao ôm cậu bảo hộ trong ngực, tuy khi đó tiểu chính thái nổ lực muốn bảo hộ cô, đáng tiếc, sức cậu không mạnh hơn cô khi đã luyện qua „Hỗn Nguyên Tâm Kinh“, hơn nữa thân thể nhỏ bé, thật sự yếu ớt, Trì An không dám lấy tính mạng cậu ra đùa giỡn, ỷ vào khoảng thời gian này tu luyện, nên cứng rắn chịu đựng.

Rất nhanh, Trì An nhìn thấy người ngã cách đó không xa, tuy không nhìn thấy mặt cậu, không biết cậu thế nào, nhưng người còn ở đây, hẳn là không có chuyện gì.

cô lại thở sâu một lần nũa, đem máu trong miệng nhổ ra, nhắm hai mắt lại, bắt đầu vận hành „Hỗn Nguyên Tâm Kinh“.

Nổ lực một chút trên người, sau khi tích lũy đến trình độ nhất định, biến thành linh lực, bắt đầu trị nội thương.

Linh lực vốn chính là năng lương thuần túy nhất của đất trời, có hiệu quả trị liệu, loại thời điểm này, Trì An cũng không thể trông cậy người khác phát hiện ra bọn họ, đem cô đã sắp tê liệt đi chữa trị, chỉ có thể chống đỡ như vậy.

Linh lực trong cơ thể vận chuyển hai ngày, Trì An nghe được giọng của Tư Ngang.

„An An!“

Trì An mở to mắt, nhìn thấy đôi mắt tím chứa đầy lo lắng, sau đó, cô trừng to mắt nhìn thiếu niên ngồi xổm trước mặt mình.

„Tư Ngang?“ cô suy yếu kêu một tiếng.

Thiếu niên 12 -13 tuổi nhìn cô, uhm một tiếng, cẩn thận kiểm tra cơ thể cô, khuôn mặt xinh đẹp vẫn banh chặt ra.

Trì An ngơ ngác nhìn cậu, thế giới này thật huyền huyễn.

Tiểu chính thái trong nháy mắt trở thành thiếu niên!

Chỉ nhảy trực thăng một cái, sao tiểu chính thái lại lớn thêm vài tuổi, biến thành thiếu niên?

Dưới sự kiểm tra của cậu, phát hiện thân thể cô vô cùng không tốt, biểu tình cậu càng ngày càng lạnh lùng, áp lực trong mắt, khiến người ta nhìn một cái sẽ tê dại trái tim.

Trì An lấy lại tinh thần, sợ người đàn ông này mỗi ngày thật sự muốn mặt nặng mày nhẹ, vội nói: „Chị không sao, dưỡng mấy ngày là tốt rồi, tin chị.“

Cậu không mở miệng, trước đút cho cô một ít thuốc, tiếp theo lấy ra một cái khăn tay sạch lau mặt cho cô, trên người cô còn có rất nhiều máu khô, thoạt nhìn rất bẩn, thập phần chật vật. Rất nhanh, cái khăn tay kia đã dính đầy máu, ai nhìn thấy cũng sẽ muốn nôn, cậu lại mặt không chút biểu tình cất nó đi, cho vào trong túi.

Lúc này Trì An mới chú ý tới quần áo trên người tiểu thiếu gia... thật sự không vừa người.

Nghĩ cũng phải, rõ ràng là tiểu chính thái 8-9 tuổi, lập tức lớn lên, quần áo cũng sẽ không theo đó mà dài ra, mặc trên người cậu, giống như mặc trộm quần áo của trẻ nhỏ, có chút buồn cười.

Cậu đơn giản đem nút áo cởi ra, kéo tay xuống, lộ ra bờ ngực đơn bạc xinh đẹp. Quần chật ôm gắt gao, thoạt nhìn biến thành quần jean lửng bó sát, đôi chân vô cùng đẹp, có vẻ cậu cao cao gầy gầy.

„Nhóc tỉnh lại bao lâu rồi? không sao chứ?“ Trì An hỏi cậu.

“Mới vừa tỉnh lại, tôi không sao, nhưng chị thật ra có chuyện rồi.” trên mặt cậu lộ ra thần sắc tâm tối.

Trì An điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, cười nói: “Chị không sao, qua mấy ngày là tốt rồi, nhóc phải tin chị.”

Cậu hừ một tiếng, rõ ràng là không tin cô.

Trì An nằm trên đất không thể động đậy, chỉ có thể động miệng, lần này bị thương thật sự quá nặng, trong chốc lát, cô không nhịn được nhắm mắt ngủ.

Chờ đến khi cô tỉnh lại, thái dương vẫn như cũ nóng rát treo trên bầu trời.

Tư Ngang ở trên đầu cô che một kiện quần áo, xem như là vì cô che nắng.

Vì cô bị thương quá nặng, cậu không dám di chuyển cô, chỉ có thể chờ trong này, ở chung quanh dùng một ít dược đuổi côn trùng, lại lắp vài cái bẫy, chỉ cần có dã thú đến, tuyệt đối có thể nổ chết chúng.

Cậu cũng đã xem kỹ hoàn cảnh chung quanh, không có dã thú mang tính nguy hiểm cao nào, cách đó không xa có một dòng suối nhỏ, chung quanh còn có một ít cây ăn quả, còn nhìn thấy thi thể phi công rơi xuống gần đó.

Vì lo lắng cô một mình chờ trong rừng không an toàn, cho nên cậu cũng không đi quá xa.

Trì An thấy bộ dáng bận rộn của cậu, hai mắt chứa đầy ý cười.

Mặc kệ bao nhiêu tuổi, người này vẫn luôn vô cùng đáng tin cậy.

Giữa trưa, Tư Ngang đem cơm nắm nấu trong nước, nghiền nhuyễn, chậm rãi đút cô ăn.

Trì An ăn một chút thì không ăn vô nữa.

Cậu cũng không miễn cưỡng, nói: “Buổi tối tôi nấu chút canh gà cho chị bồi bổ.”

Canh gà gì?

Nghi hoặc của Trì An được giải thích lúc chạng vang, nhìn thấy cậu chạy đến gần đó bắn chết một con gà rừng không có ý thức nguy cơ, đi qua cầm lên thì là một chỉ gà to mọng, sau khi xử lý, dùng dao phẫu thuật cắt thành từng khối nhỏ, ném vào một cái nồi vô cùng xấu, đảo chút nước, lập tức cho lên giá nấu.

một màn này vô cùng khảo nghiệm lực tiếp thu của con người, Trì An cũng nhẫn nhịn trôi qua.

Phát hiện cái nồi kia là từ mảnh vụn trực thăng làm ra, Trì An hỏi: “Phi công kia đâu?”

“đã chết.” Tư Ngang mặt không chút biểu tình nói.

Trì An a một tiếng, trong lòng không chút dao động nào.

Hương vị canh gà thực không tồi, hầm tương đối lâu, nhưng thật ra có một phen hương vị khác, Trì An uống liền hai chén.

Trăng sáng sao thưa, tiếng côn trùng vang lên khắp rừng, một mảng an bình.

Trì An nghe nơi xa có tiếng động vật tru lên, nhịn không được lo lắng nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh, hỏi: “Buổi tối sẽ có dã thú sao?”

“không sao, tôi đã đặt bẫy chung quanh, chúng nó dám lại, có thể khiến chúng thịt nát xương tan.” Thiếu niên nói đầy bạo lực,

Trì An: “…”

Trì An không rối rắm vấn đề này nữa, vẫn luôn nhìn mặt cậu, hỏi: “Tư Ngang, nhóc… sao lại đột nhiên lớn lên?”

“Tôi vốn không phải là con nít.” Cậu không chút thái độ mà nói.

Trì An tiêu hóa xong lời cậu, nhịn không được thở dài.

“Như thế nào, chị không cao hứng?” Cậu thoạt nhìn phi thường không cao hứng, híp mắt trừng cô.

Trì An mếu máo, ỷ vào hiện tại cậu không dám làm gì mình, nói: “Đúng nha, tiểu chính thái đáng yêu như vậy, vì sao nhóc lại lớn nhanh như vậy? Có thể lơn chậm một chút không?”

Vĩnh viễn không lớn lên càng tốt.

Cậu cười lạnh một tiếng, “Tưởng bở, tôi rất nhanh sẽ trưởng thành, đến lúc đó…”

Trì An đối mắt với cậu, nhịn không được run run, da đầu đều run lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương